Chương 40
Bên cạnh các hình thức quảng cáo, một mặt tiền văn phòng sáng sủa đông người qua lại là điều công ty Thanh Tú cần đến, với một mức giá thuê hợp lý để có thể duy trì lâu dài. Hai điều này dường như đang đánh nhau chí chóe làm Thanh Tú đau đầu. Anh đã nói với cô, cô cứ tự mình quyết, nhưng cô không muốn anh phải tiêu tốn tiền bạc khi công ty còn mới ở giai đoạn đầu tư, một con số đầu tư khổng lồ khiến anh từng muốn bán nhà bán xe.
Nhớ ra một cửa hàng gia đình họ Hoàng ở một vị trí đắc địa đang cho thuê, Thanh Tú quyết định gọi điện cho bà nội. Sau khi hỏi thăm sức khỏe của bà, cô đi vào việc chính:
– Bà… cửa hàng cho thuê của gia đình mình trên phố X… hiện tại có đang hoạt động không bà?
Bà Yến nhíu mày thắc mắc:
– Con muốn làm gì?
– Con đang cần một mặt bằng kinh doanh bà ạ.
– Nếu con cần thì ta sẽ để cho con.
Cô mím môi nghĩ ngợi, quyết định nói:
– Con cần.
– Con muốn làm gì, nếu không nói rõ thì ta sẽ không giao cho con chìa khóa.
– Bà… con muốn thử sức kinh doanh…
Bà Yến sớm đoán biết cháu gái muốn làm gì. Công ty tài chính Thiên Uy tuyên bố phá sản, sau đó công ty than đá Thanh Tú thành lập, cháu gái bà một bước không rời khỏi mắt thằng đó, giờ con nhỏ dại dột này còn muốn đem tiền của nhà cho trai. Bà gật gù ra chừng không biết mục đích thật của cô, chỉ nói:
– Ừm… vậy con nghe ta một việc, con đồng ý thì ta sẽ giao cho con chìa khóa. Thực ra tương lai cửa hàng này cũng là của con, nhân dịp này ta sẽ sang tên cho con luôn.
Nghe bà ra điều kiện, Thanh Tú cau mày hỏi:
– Bà muốn con làm gì ạ?
– Người mà ta từng nói với con, người ấy biết con từ nhỏ, đến bây giờ người ấy vẫn chờ một buổi hẹn với con. Tính của con ta hiểu, nhất định con với thằng kia chưa có gì phải không? Vậy con thử cho con và người ấy một cơ hội xem sao?
Thanh Tú sa sầm nét mặt, lúc trước cô không thích sự sắp đặt này, bây giờ cô càng không thể chấp nhận, nhưng… mặt tiền cửa hàng kia rất quý trong thời điểm này với cô và công ty than đá. Suy nghĩ vài giây, cô khẽ lắc đầu:
– Nếu bà không thể giao cho con chìa khóa nơi đó thì con sẽ tìm cách khác.
Bà Yến tức đến muốn tăng xông lần nữa, có điều bà hiểu Thanh Tú nhìn mềm mềm nhưng thực chất rất cứng đầu cứng cổ, rắn với cô không phải là cách hay. Bà chấp nhận xuống nước nói:
– Thôi được rồi, trưa mai con đến gặp ta, ăn cùng ta bữa trưa, ta sẽ đưa cho con chìa khóa. Vừa hay mặt bằng đó cũng mới hết hợp đồng đang để trống. .
Bà Yến hài lòng ngắt máy. Một cuộc gặp gỡ đâu cần thiết phải có sự cho phép của cháu gái bà. Chỉ cần hai đứa có cơ hội gặp mặt, cháu gái bà nhất định sẽ bị cậu thanh niên ưu tú kia hấp dẫn, đảm bảo thằng bé nho nhã ôn nhu hơn đứt thằng con hoang mặt lạnh tanh kia.
Còn hai ngày nữa là bước sang năm mới. Những ngày này, nhìn quầng mắt trên khuôn mặt thiếu ngủ của Vương Khải, lòng Thanh Tú cứ xót như ai cào. Giáng sinh anh bận rộn cô không muốn làm phiền, nhưng đêm cuối năm có tổ chức bắn pháo hoa ở quảng trường lớn, cô muốn cùng anh đi ngắm. Cô rất thích được ngắm pháo hoa rực rỡ bên anh.
Hơn mười hai giờ đêm, cô cầm trên tay tách trà nấm linh chi bốc khói gõ cửa căn phòng ngủ gần bếp, cô biết anh mới trở về. Đèn trong phòng vẫn sáng, anh còn chưa ngủ. Âm giọng mềm mại trầm ấm của anh vang lên:
– Em vào đi!
Cô đẩy nhẹ cửa bước vào, đặt tách trà xuống bàn làm việc, ngay trước mặt anh. Cô cau mày trách:
– Anh có biết giờ anh rất giống một con gấu mèo không?
Cô ngồi xuống chiếc giường đặt gần bàn làm việc của anh, đưa mắt nhìn anh cầm tách trà ấm áp nhấp môi. Trên bàn làm việc của anh, chiếc laptop vẫn đang bộn bề công việc. Quay đầu nhìn vẻ trách cứ đáng yêu ở cô, khóe môi anh vẽ thành một đường cong:
– Giai đoạn này sẽ sớm kết thúc thôi. Đừng lo.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa, khi công ty than đá đi vào hoạt động, nhất định anh sẽ có thời gian dành cho cô.
Hai mắt cô chuyển sang vẻ lấp lánh:
– Thật nhé?
– Ừ. Chắc chắn rồi.
Đôi mắt anh tràn ngập yêu thương, muốn vươn tay kéo cô vào lòng nhưng cuối cùng lại chẳng dám. Anh đang tiến rất chậm, hết sức kiên nhẫn để cô quen với sự tồn tại của anh. Với anh mà nói, được ở gần cô như thế này, anh vẫn còn ngỡ như mình đang mơ. Anh rất sợ mình tiến quá nhanh sẽ khiến cô hoảng loạn. Trong mắt anh, cô như chú chim nhỏ cần phải nâng niu bảo vệ, chỉ sợ bản thân thô thiển làm đau cô.
Nhưng… chạm vào một chút, có lẽ không sao đâu!
– Em… lại đây!
Vương Khải nuốt ực một ngụm khô khốc, yết hầu căng cứng dịch chuyển lên xuống anh khẽ cất lời, âm giọng có quỷ khiến chính anh cũng ngỡ ngàng. Trái tim anh đang đập loạn trong lồng ngực. Cô chủ động vào phòng anh, chủ động ngồi lên giường của anh, anh là đàn ông, cô đã quên điều này sao?
Thanh Tú có chút căng thẳng, cô sớm nhận ra hình như mình đã sai khi bước vào đây lúc đêm khuya tĩnh lặng này. Nhưng… anh là Vương Khải, cô có thể tin ở anh, phải không?
Chỉ là, tâm lý có chút hoang mang, bước chân cũng trở nên thiếu vững vàng, cô thế nào mà thành vấp té, để người đàn ông mạnh mẽ trước mặt vùng dậy nhanh chóng dang tay, đỡ cô ôm trọn trong lòng anh!
Nhớ ra một cửa hàng gia đình họ Hoàng ở một vị trí đắc địa đang cho thuê, Thanh Tú quyết định gọi điện cho bà nội. Sau khi hỏi thăm sức khỏe của bà, cô đi vào việc chính:
– Bà… cửa hàng cho thuê của gia đình mình trên phố X… hiện tại có đang hoạt động không bà?
Bà Yến nhíu mày thắc mắc:
– Con muốn làm gì?
– Con đang cần một mặt bằng kinh doanh bà ạ.
– Nếu con cần thì ta sẽ để cho con.
Cô mím môi nghĩ ngợi, quyết định nói:
– Con cần.
– Con muốn làm gì, nếu không nói rõ thì ta sẽ không giao cho con chìa khóa.
– Bà… con muốn thử sức kinh doanh…
Bà Yến sớm đoán biết cháu gái muốn làm gì. Công ty tài chính Thiên Uy tuyên bố phá sản, sau đó công ty than đá Thanh Tú thành lập, cháu gái bà một bước không rời khỏi mắt thằng đó, giờ con nhỏ dại dột này còn muốn đem tiền của nhà cho trai. Bà gật gù ra chừng không biết mục đích thật của cô, chỉ nói:
– Ừm… vậy con nghe ta một việc, con đồng ý thì ta sẽ giao cho con chìa khóa. Thực ra tương lai cửa hàng này cũng là của con, nhân dịp này ta sẽ sang tên cho con luôn.
Nghe bà ra điều kiện, Thanh Tú cau mày hỏi:
– Bà muốn con làm gì ạ?
– Người mà ta từng nói với con, người ấy biết con từ nhỏ, đến bây giờ người ấy vẫn chờ một buổi hẹn với con. Tính của con ta hiểu, nhất định con với thằng kia chưa có gì phải không? Vậy con thử cho con và người ấy một cơ hội xem sao?
Thanh Tú sa sầm nét mặt, lúc trước cô không thích sự sắp đặt này, bây giờ cô càng không thể chấp nhận, nhưng… mặt tiền cửa hàng kia rất quý trong thời điểm này với cô và công ty than đá. Suy nghĩ vài giây, cô khẽ lắc đầu:
– Nếu bà không thể giao cho con chìa khóa nơi đó thì con sẽ tìm cách khác.
Bà Yến tức đến muốn tăng xông lần nữa, có điều bà hiểu Thanh Tú nhìn mềm mềm nhưng thực chất rất cứng đầu cứng cổ, rắn với cô không phải là cách hay. Bà chấp nhận xuống nước nói:
– Thôi được rồi, trưa mai con đến gặp ta, ăn cùng ta bữa trưa, ta sẽ đưa cho con chìa khóa. Vừa hay mặt bằng đó cũng mới hết hợp đồng đang để trống. .
Bà Yến hài lòng ngắt máy. Một cuộc gặp gỡ đâu cần thiết phải có sự cho phép của cháu gái bà. Chỉ cần hai đứa có cơ hội gặp mặt, cháu gái bà nhất định sẽ bị cậu thanh niên ưu tú kia hấp dẫn, đảm bảo thằng bé nho nhã ôn nhu hơn đứt thằng con hoang mặt lạnh tanh kia.
Còn hai ngày nữa là bước sang năm mới. Những ngày này, nhìn quầng mắt trên khuôn mặt thiếu ngủ của Vương Khải, lòng Thanh Tú cứ xót như ai cào. Giáng sinh anh bận rộn cô không muốn làm phiền, nhưng đêm cuối năm có tổ chức bắn pháo hoa ở quảng trường lớn, cô muốn cùng anh đi ngắm. Cô rất thích được ngắm pháo hoa rực rỡ bên anh.
Hơn mười hai giờ đêm, cô cầm trên tay tách trà nấm linh chi bốc khói gõ cửa căn phòng ngủ gần bếp, cô biết anh mới trở về. Đèn trong phòng vẫn sáng, anh còn chưa ngủ. Âm giọng mềm mại trầm ấm của anh vang lên:
– Em vào đi!
Cô đẩy nhẹ cửa bước vào, đặt tách trà xuống bàn làm việc, ngay trước mặt anh. Cô cau mày trách:
– Anh có biết giờ anh rất giống một con gấu mèo không?
Cô ngồi xuống chiếc giường đặt gần bàn làm việc của anh, đưa mắt nhìn anh cầm tách trà ấm áp nhấp môi. Trên bàn làm việc của anh, chiếc laptop vẫn đang bộn bề công việc. Quay đầu nhìn vẻ trách cứ đáng yêu ở cô, khóe môi anh vẽ thành một đường cong:
– Giai đoạn này sẽ sớm kết thúc thôi. Đừng lo.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa, khi công ty than đá đi vào hoạt động, nhất định anh sẽ có thời gian dành cho cô.
Hai mắt cô chuyển sang vẻ lấp lánh:
– Thật nhé?
– Ừ. Chắc chắn rồi.
Đôi mắt anh tràn ngập yêu thương, muốn vươn tay kéo cô vào lòng nhưng cuối cùng lại chẳng dám. Anh đang tiến rất chậm, hết sức kiên nhẫn để cô quen với sự tồn tại của anh. Với anh mà nói, được ở gần cô như thế này, anh vẫn còn ngỡ như mình đang mơ. Anh rất sợ mình tiến quá nhanh sẽ khiến cô hoảng loạn. Trong mắt anh, cô như chú chim nhỏ cần phải nâng niu bảo vệ, chỉ sợ bản thân thô thiển làm đau cô.
Nhưng… chạm vào một chút, có lẽ không sao đâu!
– Em… lại đây!
Vương Khải nuốt ực một ngụm khô khốc, yết hầu căng cứng dịch chuyển lên xuống anh khẽ cất lời, âm giọng có quỷ khiến chính anh cũng ngỡ ngàng. Trái tim anh đang đập loạn trong lồng ngực. Cô chủ động vào phòng anh, chủ động ngồi lên giường của anh, anh là đàn ông, cô đã quên điều này sao?
Thanh Tú có chút căng thẳng, cô sớm nhận ra hình như mình đã sai khi bước vào đây lúc đêm khuya tĩnh lặng này. Nhưng… anh là Vương Khải, cô có thể tin ở anh, phải không?
Chỉ là, tâm lý có chút hoang mang, bước chân cũng trở nên thiếu vững vàng, cô thế nào mà thành vấp té, để người đàn ông mạnh mẽ trước mặt vùng dậy nhanh chóng dang tay, đỡ cô ôm trọn trong lòng anh!