Chương 4
Bà Lan sốt sắng bước ra đón con gái, nhìn dáng bộ của Thanh Tú bà ta cũng sớm hiểu chuyện, chỉ bĩu môi nói:
– Mẹ cũng đoán bà già keo kiệt ấy không đời nào giúp chúng ta… Thôi… cứ để cái nhà này tan hoang, mẹ với dượng con chẳng còn cách nào…
Thanh Tú nghiêm giọng trước dáng bộ trách móc vô lý của mẹ cô:
– Dượng làm sai thì giờ dượng phải chịu, sai đâu sửa đấy, còn giữ được mạng là tốt rồi!
Cô không đôi co thêm, bước nhanh lên phòng đóng sập cửa, mặc kệ bà Lan lại diễn bài kêu gào thảm thiết. Lòng rối như canh hẹ, cô nhắn một tin vào số điện thoại đã lâu cô không liên lạc, chẳng biết anh còn dùng số này hay không.
“Em về rồi, liệu có thể gặp anh không?”
Rất lâu sau cũng không có tin nhắn phản hồi, Thanh Tú sợ Vương Khải không còn dùng số này nên quyết định gọi cho anh. Âm giọng vừa quen vừa lạ lạnh lùng vang lên khiến sống lưng Thanh Tú như lạnh toát:
– Alo?
Không phải anh đã quên luôn cô em gái này chứ? Thanh Tú có chút giận dỗi vô lý nhưng cô vẫn đủ trấn tĩnh.
– Anh… anh Khải có phải không? Em Tú ạ.
– Ừm. Có việc gì?
– Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không? Em vừa về nước, có chút quà Pháp, là sô cô la đấy, em gặp đưa cho anh nhé!
Thanh Tú tỏ vẻ lí lắc nói chuyện như cách mà cô vẫn đối xử với anh, chỉ là trong lòng cô hồi hộp không yên. Vương Khải đã không còn là người anh đáng thương trong mắt cô ngày nào. Chợt nghĩ có thể anh cho rằng cô muốn gặp anh để vay tiền nên anh mới tỏ vẻ lạnh nhạt, cô liền nói tiếp:
– Em gặp anh không phải để vay tiền, chỉ là… em muốn gặp anh trai em một chút, lần trước anh giúp em còn chưa cảm ơn anh tử tế!
Hôm ấy về cô chỉ nhắn tin cảm ơn Vương Khải, anh đáp lại một câu “OK”, sau đó nhiều việc cuốn đi cô cũng không nghĩ đến nữa. “Tử tế” trong miệng cô có nghĩa là một bữa ăn tại nhà hàng. Không biết cô bạn gái của anh ngày xưa cô từng gặp giờ còn bên cạnh anh không nữa? Ngày ấy biết anh có bạn gái, thực lòng cô cảm thấy có gì đó mất mát, nhưng cô sớm gạt bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn này mà mừng cho anh có được một người con gái bên cạnh.
– Ừm. Có thể.
Vương Khải nhàn nhạt nhận lời. Thanh Tú nhẹ nhõm mỉm cười đáp:
– Vậy tối mai em mời anh một bữa, nhớ mang cả bạn gái đến nữa đấy!
Vương Khải không trả lời, anh chỉ ừm nhẹ một tiếng. Thanh Tú vui vẻ dặn:
– Em sẽ nhắn cho anh địa chỉ quán, tối mai bảy giờ anh phải có mặt đấy nhé!
Thanh Tú đặt bàn tại một nhà hàng khá sang chảnh gần trụ sở Thiên Uy rồi nhắn địa chỉ cho Vương Khải. Chuyện của dượng cô không thể làm gì. Nếu thanh lý toàn bộ tài sản để trả nợ thì ông ta chẳng còn gì nhưng khả năng cao sẽ không phải ngồi tù. Cô dự định sẽ trợ cấp cho Vương Huy đến khi em trai cô học xong đại học.
Tối hôm sau, Thanh Tú đến nhà hàng từ sớm chờ đợi.
Cô tết tóc nửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, mặc trên người chiếc váy voan hồng phấn trang nhã. Cổ áo thuyền lấp ló xương quai xanh, vẻ tiểu thư yểu điệu càng hiện rõ trong ánh đèn vàng ấm áp. Người phục vụ trẻ chờ Thanh Tú gọi món, hai mắt cậu ta cứ ngây ra dán chặt lấy cô.
Đúng bảy giờ, cửa phòng ăn VIP được mở ra. Người đàn ông cao lớn bước vào một thân âu phục đen, khuôn mặt tuấn tú theo thời gian càng khiến người nhìn chìm đắm. Anh quét đôi mắt sắc, dừng ở khuôn mặt xinh đẹp có chút hồi hộp của Thanh Tú.
Vẻ lạnh lùng của Vương Khải không hề thay đổi mà dường như tăng thêm khiến Thanh Tú hơi khớp một chút. Trong ký ức của cô, anh chưa từng cười.
Cô đứng dậy, gượng cười:
– Anh Khải… làm mất thời gian của anh rồi!
– Không sao. Em về nước từ bao giờ?
Vương Khải kéo ghế ngồi đối diện với Thanh Tú, nửa quan tâm nửa thờ ơ hỏi. Cô rót cốc nước mát đưa về anh:
– Em cũng mới về. À… chờ em chút!
Cô mở túi xách tìm hộp sô cô la để đưa cho anh. Âm giọng anh vang lên bên tai cô, có chút không vui:
– Đã học xong chưa?
Cô ngẩng lên, nhoẻn miệng cười, đưa hộp sô cô la cho anh:
– Em cũng sắp xong, sắp được về hẳn rồi. Món này con gái chắc thích hơn nhỉ. Mà… chị Ngọc bận gì à anh?
Cô tin người yêu anh như Minh Ngọc sẽ không chia tay anh. Chiều ngược lại có lẽ sẽ không.
– Sao lại về lúc này?
Không phải giờ là lúc nên tập trung hoàn thành luận văn sao? Vương Khải nhíu mày, không đón lấy hộp sô cô la Thanh Tú đưa, cô đành để cạnh bát của anh.
– Bọn họ gọi em về?
Anh không giấu vẻ bực bội.
– À… chắc anh đã biết chuyện, nhưng anh đừng nghĩ em muốn gặp anh vì chuyện này!
Thanh Tú lúng túng, hai gò má bỗng dưng ửng đỏ. Quả thực lúc này gặp anh chỉ khiến anh nghĩ như vậy, nhưng cô thực sự muốn gặp lại anh.
– Tôi chưa từng nghĩ như vậy.
Vương Khải trở lại vẻ lạnh lùng, anh đưa lại hộp sô cô la:
– Thứ này… cất đi.
Thanh Tú xua tay cười:
– Nếu anh chê thì coi như em tặng chị dâu cũng được!
– Cô ấy không ăn ngọt. Cũng không phải Ngọc.
Cảm giác như có gì vỡ keng một tiếng, Thanh Tú lúng túng đành lấy lại món quà. Thì ra… anh đã chia tay Minh Ngọc, giờ là một cô gái khác ở bên anh.
Người phục vụ lần lượt đưa những món ăn ngon mắt ngon miệng vào phòng. Thanh Tú gắp đồ cho anh, bĩu nhẹ môi cười:
– Chị ấy bận gì sao, em thì rất muốn gặp chị dâu đấy!
– Ừm.
– Em còn chưa chúc mừng anh lên chức. Mình nâng ly chứ nhỉ?
– Không có gì đáng chúc mừng. Bà nội em có khỏe không?
– Bà vẫn khỏe anh ạ… Hiện tại anh… ở đâu?
Cô biết mình vừa hỏi một câu rất bình thường nhưng lại hàm chứa ý nghĩa khác, thế nên hai gò má thêm một lần đỏ ửng như trái đào chín. Năm xưa, thời điểm Vương Khải mới rời nhà họ Vương, anh ở trọ một mình trong căn phòng cấp bốn vỏn vẹn tám mét vuông, thỉnh thoảng cô vẫn lén mẹ dượng đến gặp anh. Cô đối với anh là tình thương, tình anh em hay là vì điều gì khác, cô không rõ, cũng không muốn phân tích rạch ròi. Cô tìm cách hỗ trợ cho anh, cô muốn anh vào đại học. Anh học rất giỏi, cô muốn anh tiếp tục học tập chứ không phải lao ra đời khi trong tay chẳng có gì, vậy mà không lâu sau anh hoàn toàn biến mất, chỉ gửi cho cô tin nhắn đừng tìm anh. Một ngày, cô tình cờ biết anh làm việc trong một quán bar. Cứ vậy… anh đã đi trên con đường mà mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại nhói đau.
– Mẹ cũng đoán bà già keo kiệt ấy không đời nào giúp chúng ta… Thôi… cứ để cái nhà này tan hoang, mẹ với dượng con chẳng còn cách nào…
Thanh Tú nghiêm giọng trước dáng bộ trách móc vô lý của mẹ cô:
– Dượng làm sai thì giờ dượng phải chịu, sai đâu sửa đấy, còn giữ được mạng là tốt rồi!
Cô không đôi co thêm, bước nhanh lên phòng đóng sập cửa, mặc kệ bà Lan lại diễn bài kêu gào thảm thiết. Lòng rối như canh hẹ, cô nhắn một tin vào số điện thoại đã lâu cô không liên lạc, chẳng biết anh còn dùng số này hay không.
“Em về rồi, liệu có thể gặp anh không?”
Rất lâu sau cũng không có tin nhắn phản hồi, Thanh Tú sợ Vương Khải không còn dùng số này nên quyết định gọi cho anh. Âm giọng vừa quen vừa lạ lạnh lùng vang lên khiến sống lưng Thanh Tú như lạnh toát:
– Alo?
Không phải anh đã quên luôn cô em gái này chứ? Thanh Tú có chút giận dỗi vô lý nhưng cô vẫn đủ trấn tĩnh.
– Anh… anh Khải có phải không? Em Tú ạ.
– Ừm. Có việc gì?
– Lâu rồi không gặp, anh có khỏe không? Em vừa về nước, có chút quà Pháp, là sô cô la đấy, em gặp đưa cho anh nhé!
Thanh Tú tỏ vẻ lí lắc nói chuyện như cách mà cô vẫn đối xử với anh, chỉ là trong lòng cô hồi hộp không yên. Vương Khải đã không còn là người anh đáng thương trong mắt cô ngày nào. Chợt nghĩ có thể anh cho rằng cô muốn gặp anh để vay tiền nên anh mới tỏ vẻ lạnh nhạt, cô liền nói tiếp:
– Em gặp anh không phải để vay tiền, chỉ là… em muốn gặp anh trai em một chút, lần trước anh giúp em còn chưa cảm ơn anh tử tế!
Hôm ấy về cô chỉ nhắn tin cảm ơn Vương Khải, anh đáp lại một câu “OK”, sau đó nhiều việc cuốn đi cô cũng không nghĩ đến nữa. “Tử tế” trong miệng cô có nghĩa là một bữa ăn tại nhà hàng. Không biết cô bạn gái của anh ngày xưa cô từng gặp giờ còn bên cạnh anh không nữa? Ngày ấy biết anh có bạn gái, thực lòng cô cảm thấy có gì đó mất mát, nhưng cô sớm gạt bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn này mà mừng cho anh có được một người con gái bên cạnh.
– Ừm. Có thể.
Vương Khải nhàn nhạt nhận lời. Thanh Tú nhẹ nhõm mỉm cười đáp:
– Vậy tối mai em mời anh một bữa, nhớ mang cả bạn gái đến nữa đấy!
Vương Khải không trả lời, anh chỉ ừm nhẹ một tiếng. Thanh Tú vui vẻ dặn:
– Em sẽ nhắn cho anh địa chỉ quán, tối mai bảy giờ anh phải có mặt đấy nhé!
Thanh Tú đặt bàn tại một nhà hàng khá sang chảnh gần trụ sở Thiên Uy rồi nhắn địa chỉ cho Vương Khải. Chuyện của dượng cô không thể làm gì. Nếu thanh lý toàn bộ tài sản để trả nợ thì ông ta chẳng còn gì nhưng khả năng cao sẽ không phải ngồi tù. Cô dự định sẽ trợ cấp cho Vương Huy đến khi em trai cô học xong đại học.
Tối hôm sau, Thanh Tú đến nhà hàng từ sớm chờ đợi.
Cô tết tóc nửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, mặc trên người chiếc váy voan hồng phấn trang nhã. Cổ áo thuyền lấp ló xương quai xanh, vẻ tiểu thư yểu điệu càng hiện rõ trong ánh đèn vàng ấm áp. Người phục vụ trẻ chờ Thanh Tú gọi món, hai mắt cậu ta cứ ngây ra dán chặt lấy cô.
Đúng bảy giờ, cửa phòng ăn VIP được mở ra. Người đàn ông cao lớn bước vào một thân âu phục đen, khuôn mặt tuấn tú theo thời gian càng khiến người nhìn chìm đắm. Anh quét đôi mắt sắc, dừng ở khuôn mặt xinh đẹp có chút hồi hộp của Thanh Tú.
Vẻ lạnh lùng của Vương Khải không hề thay đổi mà dường như tăng thêm khiến Thanh Tú hơi khớp một chút. Trong ký ức của cô, anh chưa từng cười.
Cô đứng dậy, gượng cười:
– Anh Khải… làm mất thời gian của anh rồi!
– Không sao. Em về nước từ bao giờ?
Vương Khải kéo ghế ngồi đối diện với Thanh Tú, nửa quan tâm nửa thờ ơ hỏi. Cô rót cốc nước mát đưa về anh:
– Em cũng mới về. À… chờ em chút!
Cô mở túi xách tìm hộp sô cô la để đưa cho anh. Âm giọng anh vang lên bên tai cô, có chút không vui:
– Đã học xong chưa?
Cô ngẩng lên, nhoẻn miệng cười, đưa hộp sô cô la cho anh:
– Em cũng sắp xong, sắp được về hẳn rồi. Món này con gái chắc thích hơn nhỉ. Mà… chị Ngọc bận gì à anh?
Cô tin người yêu anh như Minh Ngọc sẽ không chia tay anh. Chiều ngược lại có lẽ sẽ không.
– Sao lại về lúc này?
Không phải giờ là lúc nên tập trung hoàn thành luận văn sao? Vương Khải nhíu mày, không đón lấy hộp sô cô la Thanh Tú đưa, cô đành để cạnh bát của anh.
– Bọn họ gọi em về?
Anh không giấu vẻ bực bội.
– À… chắc anh đã biết chuyện, nhưng anh đừng nghĩ em muốn gặp anh vì chuyện này!
Thanh Tú lúng túng, hai gò má bỗng dưng ửng đỏ. Quả thực lúc này gặp anh chỉ khiến anh nghĩ như vậy, nhưng cô thực sự muốn gặp lại anh.
– Tôi chưa từng nghĩ như vậy.
Vương Khải trở lại vẻ lạnh lùng, anh đưa lại hộp sô cô la:
– Thứ này… cất đi.
Thanh Tú xua tay cười:
– Nếu anh chê thì coi như em tặng chị dâu cũng được!
– Cô ấy không ăn ngọt. Cũng không phải Ngọc.
Cảm giác như có gì vỡ keng một tiếng, Thanh Tú lúng túng đành lấy lại món quà. Thì ra… anh đã chia tay Minh Ngọc, giờ là một cô gái khác ở bên anh.
Người phục vụ lần lượt đưa những món ăn ngon mắt ngon miệng vào phòng. Thanh Tú gắp đồ cho anh, bĩu nhẹ môi cười:
– Chị ấy bận gì sao, em thì rất muốn gặp chị dâu đấy!
– Ừm.
– Em còn chưa chúc mừng anh lên chức. Mình nâng ly chứ nhỉ?
– Không có gì đáng chúc mừng. Bà nội em có khỏe không?
– Bà vẫn khỏe anh ạ… Hiện tại anh… ở đâu?
Cô biết mình vừa hỏi một câu rất bình thường nhưng lại hàm chứa ý nghĩa khác, thế nên hai gò má thêm một lần đỏ ửng như trái đào chín. Năm xưa, thời điểm Vương Khải mới rời nhà họ Vương, anh ở trọ một mình trong căn phòng cấp bốn vỏn vẹn tám mét vuông, thỉnh thoảng cô vẫn lén mẹ dượng đến gặp anh. Cô đối với anh là tình thương, tình anh em hay là vì điều gì khác, cô không rõ, cũng không muốn phân tích rạch ròi. Cô tìm cách hỗ trợ cho anh, cô muốn anh vào đại học. Anh học rất giỏi, cô muốn anh tiếp tục học tập chứ không phải lao ra đời khi trong tay chẳng có gì, vậy mà không lâu sau anh hoàn toàn biến mất, chỉ gửi cho cô tin nhắn đừng tìm anh. Một ngày, cô tình cờ biết anh làm việc trong một quán bar. Cứ vậy… anh đã đi trên con đường mà mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại nhói đau.