Chương 27
Từ lúc biết được thân phận của Thanh Tú, Phương Dung có chút dè chừng. Cô ta không ngờ Thanh Tú lại là cháu gái của bà Kim Yến, chủ nhân thực sự của Hoàng Hải, đối tác lớn của Thiên Uy một thời. Nghĩ cho cùng cô ta vẫn muốn tìm cách cho Thanh Tú một bài học để trút bực bội trong người, thế nhưng ngay khi cô ta bám theo Thanh Tú, cô ta đã sớm nhìn thấy Tuấn Hải đi sau bảo vệ cô. Mọi hành động của cô ta đều sẽ lọt vào mắt Tuấn Hải, như vậy dù có khiến Thanh Tú ê chề sau những lời mắng nhiếc hay cái tát lật mặt vì tội làm kẻ thứ ba thì hậu quả cô ta vẫn phải lãnh đủ, cuối cùng cô ta đành ngậm ngùi nuốt hận bỏ đi.
Tối nay, Phương Dung định đến tìm Vương Khải, trước lúc đó cô ta rẽ vào siêu thị này, nào ngờ lại nhìn thấy hai người họ kè kè bên nhau một bước không rời, thậm chí anh còn quan tâm cô từng li từng tí, chẳng còn vẻ thờ ơ xa cách như cô ta thường phải đối diện. Lúc trước, dù Vương Khải đồng ý ở cùng một chỗ với Phương Dung nhưng anh làm việc của anh, mặc cô ta thích làm gì thì làm. Anh luôn nhẹ nhàng đối xử với cô ta, chấp nhận sự quan tâm của cô ta nhưng có thế nào cô ta vẫn cứ cảm thấy lạnh thấu xương.
Trong lòng Phương Dung là nỗi đau tê tái không thể nói nên lời. Ánh mắt Vương Khải nhìn cô ta không như cách anh nhìn đứa con gái kia, không giống một chút nào! Cô ta luôn cho rằng Vương Khải không có trái tim, chỉ biết đến công việc mà không biết yêu đương, thì ra… sự thật chỉ đơn giản là trái tim anh không đặt ở cô ta, dù cô ta có cố gắng đến thế nào. Trái tim anh thuộc về đứa con gái kia.
Máu nóng nổi lên, Phương Dung lập tức theo gót hai người ra đến tiền sảnh tòa nhà. Cô ta chưa kịp chạm vào khuỷu tay Thanh Tú, Vương Khải đã lập tức phản xạ, đẩy cô ta ngã ngửa ra sàn đá hoa lạnh lẽo. Đám đông hiếu kỳ chứng kiến một màn hay liền chỉ trỏ nhau, có người còn cầm điện thoại quay lại.
Phương Dung bất lực cúi mặt, “hờ” một tiếng đầy oán giận, khuôn mặt nửa trắng nửa đỏ gượng dậy. Hai mắt cô ta căm hờn chiếu vào Vương Khải chất vấn, nước mắt bắt đầu lăn dài hết sức thảm thương:
– Anh Khải… anh vì cô ta mà bỏ rơi em… có đúng không?
Vương Khải chau mày, thân hình cao lớn chắn Thanh Tú nhỏ nhắn phía sau, lạnh nhạt đáp:
– Tôi và cô đã kết thúc. Tôi chưa từng yêu cô, tỉnh táo lại đi!
Phương Dung nửa cười nửa khóc, nước mắt lăn dài, hai mắt cô ta lạc đi chất vấn:
– Chưa từng yêu… vậy tại sao… tại sao anh lại chấp nhận ở bên em? TẠI SAO? Anh biết em là người của lão ta, tại sao anh vẫn cho phép em ở bên anh, tại sao anh lại độc ác như thế hả Khải?
Thanh Tú cảm thấy ái ngại cho cô gái này, cũng chẳng hiểu nổi Vương Khải. Cô ta nói đúng… anh không yêu cô ta tại sao lại chấp nhận bên cô ta? Cô ta xinh đẹp hấp dẫn như vậy, đảm bảo đàn ông đều yêu thích. Có phải… đàn ông là như vậy, chỉ lợi dụng thân xác phụ nữ vì niềm vui tức thời, sau khi chán chê liền vứt bỏ?
– Có phải tại nó không? Tại nó quyến rũ anh, tại nó khiến anh vứt bỏ tôi? CÓ PHẢI THẾ KHÔNG? Tôi phải tính sổ với nó, con hồ ly tinh đĩ thõa, con trà xanh mất nết!
BỐP!
Một cái tát giáng xuống má Phương Dung, một bên má cô ta đỏ rát dù Vương Khải đã tiết chế lực đạo. Cô ta ôm má trong sững sờ.
Vương Khải trừng mắt:
– Cái tát đó là vì cô xúc phạm em gái tôi, cũng là xúc phạm tôi!
Em gái? Giả dối! Khốn nạn! Phương Dung đỏ gay mặt mũi, điên cuồng nhào về phía Thanh Tú, giơ tay muốn đánh cô, hệt như một kẻ điên mất hết lí trí. Vương Khải lập tức chặn tay cô ta, sau một động tác liền khóa chặt tay cô ta ra sau lưng mặc cô ta vùng vẫy. Thanh Tú ngỡ ngàng nhìn cô ta điên cuồng tức giận, chỉ sợ anh buông tay cô ta thì cô ta sẽ lao đến bóp chết cô cho hả dạ.
Thanh Tú bực bội tiến lại, cô cần minh oan cho bản thân mình trước bạn gái cũ của anh:
– Tôi không biết tại sao cô lại hiểu lầm, nhưng tôi và anh Khải không có gì cả, chúng tôi chỉ là anh em mà thôi!
Phương Dung nhếch môi khinh bỉ:
– Anh em… tao khinh những lời dối trá của mày! Chính tại mày mà Vương Khải… Á!
Vương Khải lập tức siết chặt tay khiến cô ta đau đến tím tái phải ngừng lời. Đôi mắt sắc nheo lại dọa nạt, âm thanh lạnh thấu xương như từ âm ti gằn giọng bên tai Phương Dung, âm lượng rất nhỏ chỉ mình cô ta nghe được:
– Câm họng. Nếu mày dám nói tiếp, tao sẽ giết mày!
Tối nay, Phương Dung định đến tìm Vương Khải, trước lúc đó cô ta rẽ vào siêu thị này, nào ngờ lại nhìn thấy hai người họ kè kè bên nhau một bước không rời, thậm chí anh còn quan tâm cô từng li từng tí, chẳng còn vẻ thờ ơ xa cách như cô ta thường phải đối diện. Lúc trước, dù Vương Khải đồng ý ở cùng một chỗ với Phương Dung nhưng anh làm việc của anh, mặc cô ta thích làm gì thì làm. Anh luôn nhẹ nhàng đối xử với cô ta, chấp nhận sự quan tâm của cô ta nhưng có thế nào cô ta vẫn cứ cảm thấy lạnh thấu xương.
Trong lòng Phương Dung là nỗi đau tê tái không thể nói nên lời. Ánh mắt Vương Khải nhìn cô ta không như cách anh nhìn đứa con gái kia, không giống một chút nào! Cô ta luôn cho rằng Vương Khải không có trái tim, chỉ biết đến công việc mà không biết yêu đương, thì ra… sự thật chỉ đơn giản là trái tim anh không đặt ở cô ta, dù cô ta có cố gắng đến thế nào. Trái tim anh thuộc về đứa con gái kia.
Máu nóng nổi lên, Phương Dung lập tức theo gót hai người ra đến tiền sảnh tòa nhà. Cô ta chưa kịp chạm vào khuỷu tay Thanh Tú, Vương Khải đã lập tức phản xạ, đẩy cô ta ngã ngửa ra sàn đá hoa lạnh lẽo. Đám đông hiếu kỳ chứng kiến một màn hay liền chỉ trỏ nhau, có người còn cầm điện thoại quay lại.
Phương Dung bất lực cúi mặt, “hờ” một tiếng đầy oán giận, khuôn mặt nửa trắng nửa đỏ gượng dậy. Hai mắt cô ta căm hờn chiếu vào Vương Khải chất vấn, nước mắt bắt đầu lăn dài hết sức thảm thương:
– Anh Khải… anh vì cô ta mà bỏ rơi em… có đúng không?
Vương Khải chau mày, thân hình cao lớn chắn Thanh Tú nhỏ nhắn phía sau, lạnh nhạt đáp:
– Tôi và cô đã kết thúc. Tôi chưa từng yêu cô, tỉnh táo lại đi!
Phương Dung nửa cười nửa khóc, nước mắt lăn dài, hai mắt cô ta lạc đi chất vấn:
– Chưa từng yêu… vậy tại sao… tại sao anh lại chấp nhận ở bên em? TẠI SAO? Anh biết em là người của lão ta, tại sao anh vẫn cho phép em ở bên anh, tại sao anh lại độc ác như thế hả Khải?
Thanh Tú cảm thấy ái ngại cho cô gái này, cũng chẳng hiểu nổi Vương Khải. Cô ta nói đúng… anh không yêu cô ta tại sao lại chấp nhận bên cô ta? Cô ta xinh đẹp hấp dẫn như vậy, đảm bảo đàn ông đều yêu thích. Có phải… đàn ông là như vậy, chỉ lợi dụng thân xác phụ nữ vì niềm vui tức thời, sau khi chán chê liền vứt bỏ?
– Có phải tại nó không? Tại nó quyến rũ anh, tại nó khiến anh vứt bỏ tôi? CÓ PHẢI THẾ KHÔNG? Tôi phải tính sổ với nó, con hồ ly tinh đĩ thõa, con trà xanh mất nết!
BỐP!
Một cái tát giáng xuống má Phương Dung, một bên má cô ta đỏ rát dù Vương Khải đã tiết chế lực đạo. Cô ta ôm má trong sững sờ.
Vương Khải trừng mắt:
– Cái tát đó là vì cô xúc phạm em gái tôi, cũng là xúc phạm tôi!
Em gái? Giả dối! Khốn nạn! Phương Dung đỏ gay mặt mũi, điên cuồng nhào về phía Thanh Tú, giơ tay muốn đánh cô, hệt như một kẻ điên mất hết lí trí. Vương Khải lập tức chặn tay cô ta, sau một động tác liền khóa chặt tay cô ta ra sau lưng mặc cô ta vùng vẫy. Thanh Tú ngỡ ngàng nhìn cô ta điên cuồng tức giận, chỉ sợ anh buông tay cô ta thì cô ta sẽ lao đến bóp chết cô cho hả dạ.
Thanh Tú bực bội tiến lại, cô cần minh oan cho bản thân mình trước bạn gái cũ của anh:
– Tôi không biết tại sao cô lại hiểu lầm, nhưng tôi và anh Khải không có gì cả, chúng tôi chỉ là anh em mà thôi!
Phương Dung nhếch môi khinh bỉ:
– Anh em… tao khinh những lời dối trá của mày! Chính tại mày mà Vương Khải… Á!
Vương Khải lập tức siết chặt tay khiến cô ta đau đến tím tái phải ngừng lời. Đôi mắt sắc nheo lại dọa nạt, âm thanh lạnh thấu xương như từ âm ti gằn giọng bên tai Phương Dung, âm lượng rất nhỏ chỉ mình cô ta nghe được:
– Câm họng. Nếu mày dám nói tiếp, tao sẽ giết mày!