Chương 17
Mười hai giờ đêm, tầng mười tám công ty Thiên Uy vẫn sáng đèn. Huy Khang bước vào phòng giám đốc, mùi khói thuốc xen lẫn mùi rượu mạnh bao trùm không gian làm anh ta nhíu mày. Vương Khải tựa cửa sổ, đáy mắt tối tăm không gợn sóng, từng làn khói thuốc bay theo cơn gió lạnh lẽo.
– Đại… à… giám đốc, không nên coi nơi này là nhà hay quán bar. Cũng đừng hành hạ dạ dày của anh nữa.
Huy Khang theo Vương Khải năm năm, chưa từng thấy anh rơi vào tâm trạng nặng nề như lúc này.
– Đại ca… có tâm sự?
Anh ta tiến lại gần Vương Khải, đứng cạnh anh, cùng anh nhìn trời đêm.
– Không có gì. Cậu giúp tôi một việc.
Vương Khải dụi điếu thuốc trên tay, quay trở lại bàn làm việc. Huy Khang tiến lại, anh ta đưa tay che màn hình máy tính của anh.
– Làm việc thế là đủ rồi. Về thôi đại ca.
Vương Khải lắc nhẹ đầu, âm giọng như từ cõi chết:
– Nếu cậu không đủ mạnh, cậu sẽ không thể làm gì cả!
Đúng, anh không đủ mạnh. Chưa bao giờ đủ! Cứ nghĩ anh sắp bước được đến đỉnh cao, khi ấy anh sẽ đường hoàng theo đuổi cô, thuyết phục cô anh có thể mang cho cô tất cả những gì tốt nhất. Cô xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này. Cuối cùng thì sao? Một kẻ mang trên người định kiến xã hội, một đại ca làm phản từng vào tù ra tội, giờ phút này còn phải bán mạng làm việc, liệu có thể nào xứng với cô?
Năm xưa anh không theo đuổi cô, bởi anh không biết con đường mình đi sẽ tới đâu, rất có thể là cái chết tàn khốc, anh không muốn cô vì anh mà lỡ dở. Điều anh cần là nụ cười tươi sáng nở trên môi cô, là ánh mắt trong veo nhìn cuộc đời của cô, không phải vì anh mà cô rơi nước mắt. Anh từng nghĩ dù cô chỉ xem anh là anh trai cũng không sao cả, mạnh mẽ rồi anh vẫn có thể thuyết phục được cô. Nhưng lúc này, anh không đủ tự tin làm điều đó.
Huy Khang nhíu mày, anh ta rút tay khỏi màn hình máy tính:
– Anh muốn làm gì sao?
Đại ca của anh muốn mạnh mẽ. Đàn ông muốn mạnh mẽ thường vì hai việc, hoặc là trả thù, hoặc là theo đuổi phụ nữ. Trường hợp thứ nhất thì không phải, vậy chẳng lẽ… đại ca muốn theo đuổi con gái nhà người ta?
– Đại ca… Anh muốn theo đuổi em gái anh?
Huy Khang đưa tay ôm miệng ngay khi lời vừa nói ra. Anh ta tự tát vào má mình:
– Em xin lỗi đại ca, em nói nhảm!
Vương Khải không trách Huy Khang. Anh nuốt nghẹn, trầm giọng:
– Tôi không có tư cách đó.
Huy Khang mở to hai mắt nhìn anh. Đại ca… vừa thừa nhận những gì anh ta nghi ngờ là sự thật!
– Về thôi!
Vương Khải thở hắt ra. Gấp lại laptop, anh lấy chìa khóa trên bàn đi thẳng ra cửa, quay đầu lại anh hất hàm:
– Còn chưa đi?
Huy Khang cười cười bước theo anh, cố ý đi song song anh khuyên nhủ:
– Tại sao lại không có tư cách? Cô gái ấy đâu phải em ruột của anh. Cô ấy đẹp thì đẹp thật nhưng em cam đoan không ai xứng đôi với cô ấy hơn anh! Đại ca em cũng đường đường là giám đốc Thiên Uy… Tuy công ty mình giờ có hơi bết bát nhưng vẫn nuôi cơm người ta được mà!
Chiều hôm đó, Huy Khang đã tò mò hỏi vài điều về Thanh Tú trên đường đưa cô về, nắm được kha khá thông tin, biết cô chưa có người yêu, còn đang đi học.
Vương Khải nhắm nhẹ hai mắt mỏi mệt. Nếu cô là một cô gái bình thường, anh đã liều mạng xông đến từ lâu rồi.
– Cô ấy là cháu nội đại gia Kim Yến, lão phật gia của Hoàng Hải.
Huy Khang kinh ngạc à lên một tiếng. Thảo nào đại ca bỗng nhiên trả lại khoản tiền khổng lồ mà bà ta ủy thác tại Thiên Uy, khiến công ty đã khó khăn lại càng khó khăn. Đối tượng của đại ca thế này… chính xác là công chúa rồi! Đại ca muốn lo cho người ta cũng lo không nổi!
– Vậy… anh cứ trơ mắt nhìn người ta đi lấy chồng à?
Huy Khang e dè hỏi, cảm thấy tình cảnh của đại ca quả thực rất thảm.
– Cô ấy hạnh phúc là được.
Mẹ kiếp! Đây chính là cách mà đại ca đối diện với thế giới này. Các anh em ăn no là được, các anh em an toàn là được. Còn anh, sao cũng được!
– Đại ca… biết đâu… cô ấy cũng thích anh thì sao?
– Không có chuyện đó.
Vương Khải nhíu mày:
– Mà sao hôm nay cậu lắm mồm vậy?
Huy Khang cười cười:
– Haha… em quan tâm anh chút thôi mà.
– Lo chuyện của cậu đi!
– Em biết rồi. Em có việc đi trước, đại ca về nhà nhớ ngủ luôn đấy nhá!
Huy Khang chui vào xe hơi khởi động. Trên đường đi, anh ta bắt đầu lâm vào trầm tư. Anh đang nắm giữ rất nhiều thông tin về chuyện tình cảm của đại ca. Nếu như… anh cho em gái đại ca biết những gì anh ấy hi sinh vì cô ta thì có giúp ích gì được cho đại ca không? Lỡ như không giúp được gì, lại bị đại ca ghẻ lạnh đuổi đi thì mất cả chì lẫn chài. Ai da, thật là khó nghĩ quá mà! Thôi, cứ quyết định không xen vào chuyện của người khác đi!
– Đại… à… giám đốc, không nên coi nơi này là nhà hay quán bar. Cũng đừng hành hạ dạ dày của anh nữa.
Huy Khang theo Vương Khải năm năm, chưa từng thấy anh rơi vào tâm trạng nặng nề như lúc này.
– Đại ca… có tâm sự?
Anh ta tiến lại gần Vương Khải, đứng cạnh anh, cùng anh nhìn trời đêm.
– Không có gì. Cậu giúp tôi một việc.
Vương Khải dụi điếu thuốc trên tay, quay trở lại bàn làm việc. Huy Khang tiến lại, anh ta đưa tay che màn hình máy tính của anh.
– Làm việc thế là đủ rồi. Về thôi đại ca.
Vương Khải lắc nhẹ đầu, âm giọng như từ cõi chết:
– Nếu cậu không đủ mạnh, cậu sẽ không thể làm gì cả!
Đúng, anh không đủ mạnh. Chưa bao giờ đủ! Cứ nghĩ anh sắp bước được đến đỉnh cao, khi ấy anh sẽ đường hoàng theo đuổi cô, thuyết phục cô anh có thể mang cho cô tất cả những gì tốt nhất. Cô xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này. Cuối cùng thì sao? Một kẻ mang trên người định kiến xã hội, một đại ca làm phản từng vào tù ra tội, giờ phút này còn phải bán mạng làm việc, liệu có thể nào xứng với cô?
Năm xưa anh không theo đuổi cô, bởi anh không biết con đường mình đi sẽ tới đâu, rất có thể là cái chết tàn khốc, anh không muốn cô vì anh mà lỡ dở. Điều anh cần là nụ cười tươi sáng nở trên môi cô, là ánh mắt trong veo nhìn cuộc đời của cô, không phải vì anh mà cô rơi nước mắt. Anh từng nghĩ dù cô chỉ xem anh là anh trai cũng không sao cả, mạnh mẽ rồi anh vẫn có thể thuyết phục được cô. Nhưng lúc này, anh không đủ tự tin làm điều đó.
Huy Khang nhíu mày, anh ta rút tay khỏi màn hình máy tính:
– Anh muốn làm gì sao?
Đại ca của anh muốn mạnh mẽ. Đàn ông muốn mạnh mẽ thường vì hai việc, hoặc là trả thù, hoặc là theo đuổi phụ nữ. Trường hợp thứ nhất thì không phải, vậy chẳng lẽ… đại ca muốn theo đuổi con gái nhà người ta?
– Đại ca… Anh muốn theo đuổi em gái anh?
Huy Khang đưa tay ôm miệng ngay khi lời vừa nói ra. Anh ta tự tát vào má mình:
– Em xin lỗi đại ca, em nói nhảm!
Vương Khải không trách Huy Khang. Anh nuốt nghẹn, trầm giọng:
– Tôi không có tư cách đó.
Huy Khang mở to hai mắt nhìn anh. Đại ca… vừa thừa nhận những gì anh ta nghi ngờ là sự thật!
– Về thôi!
Vương Khải thở hắt ra. Gấp lại laptop, anh lấy chìa khóa trên bàn đi thẳng ra cửa, quay đầu lại anh hất hàm:
– Còn chưa đi?
Huy Khang cười cười bước theo anh, cố ý đi song song anh khuyên nhủ:
– Tại sao lại không có tư cách? Cô gái ấy đâu phải em ruột của anh. Cô ấy đẹp thì đẹp thật nhưng em cam đoan không ai xứng đôi với cô ấy hơn anh! Đại ca em cũng đường đường là giám đốc Thiên Uy… Tuy công ty mình giờ có hơi bết bát nhưng vẫn nuôi cơm người ta được mà!
Chiều hôm đó, Huy Khang đã tò mò hỏi vài điều về Thanh Tú trên đường đưa cô về, nắm được kha khá thông tin, biết cô chưa có người yêu, còn đang đi học.
Vương Khải nhắm nhẹ hai mắt mỏi mệt. Nếu cô là một cô gái bình thường, anh đã liều mạng xông đến từ lâu rồi.
– Cô ấy là cháu nội đại gia Kim Yến, lão phật gia của Hoàng Hải.
Huy Khang kinh ngạc à lên một tiếng. Thảo nào đại ca bỗng nhiên trả lại khoản tiền khổng lồ mà bà ta ủy thác tại Thiên Uy, khiến công ty đã khó khăn lại càng khó khăn. Đối tượng của đại ca thế này… chính xác là công chúa rồi! Đại ca muốn lo cho người ta cũng lo không nổi!
– Vậy… anh cứ trơ mắt nhìn người ta đi lấy chồng à?
Huy Khang e dè hỏi, cảm thấy tình cảnh của đại ca quả thực rất thảm.
– Cô ấy hạnh phúc là được.
Mẹ kiếp! Đây chính là cách mà đại ca đối diện với thế giới này. Các anh em ăn no là được, các anh em an toàn là được. Còn anh, sao cũng được!
– Đại ca… biết đâu… cô ấy cũng thích anh thì sao?
– Không có chuyện đó.
Vương Khải nhíu mày:
– Mà sao hôm nay cậu lắm mồm vậy?
Huy Khang cười cười:
– Haha… em quan tâm anh chút thôi mà.
– Lo chuyện của cậu đi!
– Em biết rồi. Em có việc đi trước, đại ca về nhà nhớ ngủ luôn đấy nhá!
Huy Khang chui vào xe hơi khởi động. Trên đường đi, anh ta bắt đầu lâm vào trầm tư. Anh đang nắm giữ rất nhiều thông tin về chuyện tình cảm của đại ca. Nếu như… anh cho em gái đại ca biết những gì anh ấy hi sinh vì cô ta thì có giúp ích gì được cho đại ca không? Lỡ như không giúp được gì, lại bị đại ca ghẻ lạnh đuổi đi thì mất cả chì lẫn chài. Ai da, thật là khó nghĩ quá mà! Thôi, cứ quyết định không xen vào chuyện của người khác đi!