Chương 6:
Sau khi đoàn người Hoắc Ngôn Trăn chỉnh đốn xong, liền chuẩn bị xuất phát.Mục tiêu của đoàn người bọn họ đều là Bắc Thành, hoặc là vì đến đó tìm người nhà, hoặc là vì mưu cầu một con đường sống.Tống Dương đeo ba lô chứa đầy lương khô, ánh mắt liếc về phía Nguyễn Ngải một chút: "Cô ấy làm sao bây giờ?”Hoắc Ngôn Trăn đưa tay xoa xoa cái đầu xù xì của cô: "Nơi trú ẩn ở Philadelphia nhiều người phòng ngự lại kém, tôi nhớ nơi này cách Giang Thành không xa, cơ sở nơi đó tương đối an toàn, đưa đến đó đi.”Bộ dáng Tống Dương hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi nhất trong mấy người, nghe xong lời này lông mày rậm nhướng lên, có chút không vui: "Không xa cũng phải mấy ngày rồi, chúng ta phải một đường mang theo một tiểu cô nương gió thổi liền ngã xuống như vậy, ai chiếu cố cô ấy bây giờ.”Hoắc Ngôn Trăn nhíu mày, vừa định nói chuyện, lão Hồ lại mở miệng trước một bước: "Vậy cũng không thể ném tiểu muội muội ở đây đi, một đám đại lão gia chúng ta cũng không phải không bảo vệ được cô ấy.”Tống Dương không phải là tâm địa lạnh lùng cứng rắn, chỉ đơn thuần phát ra một tiếng rên rỉ, một lát sau anh ta bình tĩnh sắc mặt từ phía sau sờ một khối kẹo bỏ vào trong tay Nguyễn Ngải: "Trên đường ngoan ngoãn nghe lời, các ca ca mới có thể che chở em, biết chưa?”Nguyễn Ngải cúi đầu nhìn đường trong tay là viên kẹo màu hồng, trầm mặc không nói gì.Hoắc Ngôn Trăn cuối cùng không nói gì, ôm lấy cô, bỏ vào ghế sau xe.Nguyễn Ngải mười ba tuổi cao không đủ một mét năm, đứng trước mặt một đám nam nhân cao lớn vĩ đại, tựa như một con thỏ trắng nằm trong bầy sói. Trên lưng cô đeo một cái túi màu trắng, bên trong là sô cô la và kẹo Hoắc Ngôn Trăn cho cô.Mấy người lái xe quân sự, lên đường đi đến Giang Thành.Nguyễn Ngải ngồi ở một bên cửa sổ, ôm cặp sách màu trắng trong lòng, hai mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.Hoắc Ngôn Trăn ngồi bên cạnh cô, như có điều suy nghĩ nhìn sườn mặt cô.Ở trong mắt anh, Nguyễn Ngải chính là một tiểu cô nương mềm mại nhu nhược, tựa như một tờ giấy trắng, khi người ngoài tới gần sẽ cảnh giác, biết xù lông, nhưng chỉ cần hơi thuận lông, sẽ trở nên đặc biệt nhu thuận nghe lời.Nhưng mà, anh lại cảm thấy trên người Nguyễn Ngải tuy rằng có sự ngây thơ của thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng không có sức sống phấn chấn mà tầm tuổi cô nên có, ngược lại, ánh mắt của cô so với bất kỳ đôi nào trước kia anh nhìn thấy đều trống rỗng, tê dại, tử khí nặng nề.Ngoài ra, lúc cô nhìn thấy những thi thể huyết nhục mơ hồ trên đường, biểu hiện quá mức bình thản, cho dù là Hoắc Ngôn Trăn đã giết mấy trăm con tang thi trong ba tháng mạt thế, cũng không thể thờ ơ với hình ảnh máu tanh khủng bố như cô.Rõ ràng lúc cô vừa mới bị bọn họ phát hiện, nhát gan đến mức dọa khóc.Những nghi vấn này quanh quẩn trong đầu Hoắc Ngôn Trăn hồi lâu cũng không nghĩ ra đáp án, dứt khoát tạm thời vứt bỏ phía sau.Trước khi trời tối, đoàn xe chín người, trong đó có Nguyễn Ngải, đã tìm được một căn nhà gạch đất trống rỗng trong tự nhiên, tạm thời làm điểm dừng chân tối nay.Mấy đại nam nhân đem bánh quy nén ban ngày từ trong siêu thị cướp được chia một phần, liền ăn hết nước khoáng, nên nghỉ ngơi, nên canh gác đêm.Hoắc Ngôn Trăn cũng ăn giống như bọn họ, chỉ có Nguyễn Ngải lại đối với bánh quy và bánh mì khô anh đưa tới, liên tiếp lắc đầu.Tạm thời cô còn chưa quá đói, không muốn lấy những thứ vô vị này đi lấp đầy dạ dày của mình.Hoắc Ngôn Trăn thở dài, cuối cùng đem một miếng bánh dâu tây ban ngày anh vụng trộm nhét vào trong túi lấy ra, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tổ tông, ăn một chút đi, bằng không nửa đêm đói bụng thì làm sao bây giờ.”Nguyễn Ngải nhìn chiếc bánh ngọt màu hồng nộn, thơm ngát mềm mại kia, trong đôi mắt trống rỗng hiện ra một tia sáng lốc lánh.Bây giờ là mạt thế, loại bánh ngọt nhỏ hoa mà không thực tế, lại chiếm địa phương, là người đầu tiên phải vứt bỏ khi sàng lọc lương thực dự trữ.Hoắc Ngôn Trăn đặc biệt mang ra là chuẩn bị cho ai, đáp án rất rõ ràng.Nguyễn Ngải lần này không lắc đầu cự tuyệt nữa, mà là nhận lấy, từng ngụm từng ngụm nhỏ, chậm rãi ăn bánh ngọt có chút quá phận.Nhà gạch đất hoang phế hồi lâu, không có nệm và chăn đệm để nghỉ ngơi, Hoắc Ngôn Trăn đem túi ngủ của mình nhường cho Nguyễn Ngải, thuận tiện trải áo khoác quân đội dưới thân cô để cô nằm thoải mái một chút.Mà chính anh cũng chỉ thanh lý ra một khối gạch sạch sẽ, tính toán dựa vào tường sống sót cả đêm, trên người ngay cả đồ đạc cũng không có.Lão Hồ nhìn không nổi, lấy ra một tấm chăn duy nhất trên xe đưa cho anh: "Lão đại, cậu đắp một chút đi, phòng này bị rò rỉ gió, cậu sẽ bị gió thổi lạnh chết.”Hoắc Ngôn Trăn nhận lấy, xoay tay trùm chăn lên người Nguyễn Ngải: "Tôi không sao, tiểu cô nương thân thể quý giá, đừng bị đông lạnh.”Tay Tống Dương thu dọn túi ngủ ở một bên dừng lại, khẽ cười một tiếng "Yếu đuối", kết quả bị Hoắc Ngôn Trăn trừng trở về.Nguyễn Ngải cả người bọc vào trong túi ngủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt."Như vậy sẽ cảm thấy lạnh sao?" Hoắc Ngôn Trăn hỏi.Nguyễn Ngải lắc đầu."Vậy thì tốt rồi, em cũng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi."Nguyễn Ngải giấu cả khuôn mặt vào trong túi ngủ, qua hồi lâu mới buồn bực nói một câu: "Cảm ơn.”Giọng nói của cô nhỏ như một con muỗi và không biết nếu anh có nghe thấy nó.Trong túi ngủ ấm áp, có một loại hương vị làm cho người ta an tâm, cùng hương vị trên người Hoắc Ngôn Trăn giống nhau như đúc.Sau một thời gian dài buồn ngủ, Nguyễn Ngải nhanh chóng tiến vào giấc mơ.