Chương 5:
Nguyễn Ngải ngồi bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn, bàn tay đặt ở đầu gối có chút khẩn trương nắm chặt, ánh mắt không tự chủ được rơi vào một cái nồi đựng canh ngọt màu vàng sáng.Mùi hương là từ đó bay ra.Hoắc Ngôn Trăn cầm một cái khăn mặt sạch sẽ mới, lau tóc ướt sũng của Nguyễn Ngải một lần, mới lấy chén, múc một chén canh hạt sen quế nóng hổi cho cô.Nguyễn Ngải vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch, thử tiếp nhận chén canh kia, mang theo chính mình cũng không nhận ra được run rẩy.Hoắc Ngôn Trăn nhìn thấy phản ứng của cô, cau mày xoa xoa đỉnh tóc cô.Nguyễn Ngải khẽ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào mê người, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.Cho dù là những người này hạ độc cũng không sao, có độc cô cũng nguyện ý uống.Kiếp trước Nguyễn Ngải sống trong đàn tang thi gần mười năm, ngoại trừ mùi tanh hôi thối của thịt thối ra, cô không còn ngửi thấy mùi gì khác.Trước mắt có canh ngọt ngon bày ra trước mặt, cô không tự chủ được nâng bát lên, cúi đầu buồn bực một ngụm lớn.Trong nháy mắt nước canh rót vào miệng, nhiệt độ cơ hồ có thể đem đầu lưỡi cô nóng chín làm cho cô trừng mắt, đem toàn bộ canh vừa mới vào miệng phun xuống đất.Nguyễn Ngải khom lưng xuống, thổi đầu lưỡi mình bị nóng đến vừa đau vừa tê dại.Hoắc Ngôn Trăn vội vàng nhận lấy bát của cô, ân cần hỏi: "Nóng rồi sao? Có đau không?”Nguyễn Ngải thè lưỡi, không nói nên lời.Đỉnh đầu truyền đến thanh âm nam nhân rõ ràng có chút ảo não: "Thật sự là xin lỗi, mấy đại nam nhân chúng ta rất không biết chiếu cố tiểu hài tử.”Mấy người bọn họ đều là nam nhân độc thân hơn hai mươi tuổi, trong cuộc sống ai nấy đều thần kinh to đến kinh người, Hoắc Ngôn Trăn đã coi như là một người rất tốt.Nói xong, anh cầm một cái thìa, múc một ngụm vào trong chén, đặt vào bên miệng nhẹ nhàng thổi vài cái, sau khi xác định nó không nóng, đưa tới bên miệng Nguyễn Ngải.Nguyễn Ngải ngẩng đầu, nhìn anh không chớp mắt.Trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông, có sự dịu dàng rõ ràng, con ngươi của anh giống như hai viên đá diệu đen được mài giũa tinh tế, bao dung ánh sáng còn đẹp hơn cả các vì sao.Nguyễn Ngải cúi mặt xuống, uống canh ngọt mà hắn đút tới.Vị ngọt thanh của quế viên cùng sự sảng khoái của hạt sen tràn ngập khắp khoang miệng, kích thích thần kinh vị giác yên lặng đã lâu của cô, ngọt đến có chút không chân thật.Nó ngon hơn nhiều so với cô ấy nghĩ.Hoắc Ngôn Trăn nhanh chóng thổi lạnh thìa thứ hai, đưa đến bên miệng cô.Từng muỗng từng muỗng đi xuống, Nguyễn Ngải nhanh chóng uống xong cả chén, sau đó mút thìa.Hoắc Ngôn Trăn phát ra một tiếng cười khẽ, xoa xoa tóc cô.Nguyễn Ngải đưa tay cắt tóc rối bời, không được tự nhiên quay mặt đi.Lão Hồ nói nhiều nhất ngồi ở bên cạnh, một bên lau quân đao, một bên hỏi Nguyễn Ngải: "Tiểu muội muội, tôi là Hồ Tất Vinh, ngươi gọi tôi là Hồ ca ca là được rồi, em tên là gì.”Nguyễn Ngải nhìn anh một cái không nói gì.Đối mặt với sự thăm dò không có ý định tốt của con người, không thể dễ dàng trả lời.Lão Hồ thấy tiểu cô nương không để ý tới anh, kỳ quái sờ sờ mặt: "Tôi nhìn không giống người tốt như vậy sao? Mọi người đều nói tôi trông rất tốt. "Bên cạnh một người đàn ông trẻ gầy tiếp lời: "Không quan trọng với khuôn mặt không mặt tốt, chủ yếu là xấu xí."Lão Hồ cầm băng ghế nhựa ra làm bộ muốn đánh anh ta: "Tống Dương cậu mau chóng ngậm miệng lại.”Mấy người khác phát ra từng trận cười vang.Nguyễn Ngải vẫn yên lặng ngồi không nói lời nào, cho đến khi Hoắc Ngôn Trăn bên cạnh hỏi cô: "Tên em là gì.”Nguyễn Ngải quay đầu đụng vào mắt hắn mang theo ý cười, theo bản năng trả lời: "Nguyễn Ngải.”Nói xong chính cô cũng ngây ngẩn cả người.Thanh tuyến mềm mại làm cho cô xa lạ đồng thời lại cảm thấy có chút khó xử.Chuyện gì đang xảy ra với cô ấy, hầu như không suy nghĩ, trả lời một người đàn ông."Nguyễn Ngải..." Hai chữ này ở đầu lưỡi anh nhảy lên, chậm rãi trở về yên lặng, lại ở trong lòng Nguyễn Ngải đập ra những sóng liên tục không nhỏ."Vậy tôi sẽ gọi em là Tiểu Ngải đi." Anh ngược lại giới thiệu mình: "Tôi là Hoắc Ngôn Trăn, bên cạnh những người này đều là bạn của tôi, lão Hồ, Tống Dương, Tiếu Nhâm..."Các đại nam nhân lại nghiêm túc nói cười, đối mặt với một tiểu cô nương mềm mại đáng thương như vậy, đều không tự chủ được lộ ra nụ cười nhu hòa.Ánh mắt Nguyễn Ngải sau khi nhìn lướt qua trên mặt mấy người, phát hiện mình đã không còn sợ hãi như lúc mới bắt đầu.Cô nghĩ, nhân loại thật sự là loài sắc sảo lại âm hiểm, chỉ là vài câu nói, một nụ cười, có thể lơ đãng xua tan cảnh giác và phòng bị của người khác đối với bọn họ.