Chương 56: Con đường tình bạn này, tôi và Giang Thự sẽ tiếp tục đi
Lúc Giang Thự và Lý Hướng Ngạn rời khỏi Tống gia tam viện, bác bảo vệ còn đang tiếp tục xem thế giới động vật của ông ấy, con báo hung mãnh trên TV cuối cùng vẫn không bắt được nai chạy trốn.
"Đi hả?" Ông ấy vui tươi hớn hở nói.
Giang Thự tâm phiền ý loạn, không có tâm tư tán gẫu, cho nên chỉ gật đầu.
Hai người bước ra khỏi Tống gia tam viện, Giang Thự nói với Lý Hướng Ngạn: "Gọi điện thoại cho Lan Việt, bảo cô ta ra ngoài uống rượu."
Lý Hướng Ngạn vừa định nói gì đó, Giang Thự cắt ngang: "Gọi điện thoại là được, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Trong lời nói của cô rõ ràng mang theo lãnh cảm, hoặc là nói, là đáng sợ hơn cả lạnh nhạt.
Lúc Lan Việt nhận được điện thoại rất thấp thỏm, làm kẻ trộm luôn chột dạ, cô ấy không chỉ sợ Giang Thự, ngay cả Lý Hướng Ngạn cũng sợ.
Cũng may bên phía Lý Hướng Ngạn cũng không có gì lạ thường, giọng điệu anh bình thản không khác thường ngày, chỉ nói Giang Thự thất tình tâm tình rất không tốt, làm bạn bè có muốn ra ngoài uống rượu với cô hay không.
Lan Việt thở phào nhẹ nhõm, theo đó trong lòng có loại khoái cảm sau khi thực hiện được, đây đối với cô ấy mà nói là một tin tức tốt, vì vậy ở trong điện thoại cũng không quên châm ngòi ly gián: "Em nói rồi mà, những cô gái này mỗi người tâm cơ lắm, nhà tiếp theo của cô ta nhiều lắm, chia tay cũng tốt. Hai người ở đâu? Em lập tức tới ngay."
"Giang Thự nói 7 giờ tối hẹn ở nhà cô ấy."
"Được."
Lý Hướng Ngạn bên này cúp điện thoại, không dám nói chuyện, anh vừa mới mở loa ngoài, Lan Việt nói từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai Giang Thự.
"Lý Hướng Ngạn."
"Hả?"
"Anh hẳn là biết em muốn làm gì, cô ta bất nhân, thì đừng trách em bất nghĩa."
Lý Hướng Ngạn trầm mặc không nói, nếu như anh bị phản bội như vậy, anh cảm thấy mình hẳn là sẽ còn phẫn nộ hơn Giang Thự.
Quá hiểu rõ tính tình của Giang Thự, Giang Thự cũng không chủ động gây sự, nhưng cũng không dễ chọc, tàn nhẫn lên thì phụ nữ còn kinh khủng hơn cả bò cạp, trong pháp tắc của Giang Thự, phản bội tương đương với bước vào cấm địa, Lan Việt đã chạm tới điểm mấu chốt của cô, chỉ sợ sẽ không dễ chịu.
"Lựa chọn giữa em và Lan Việt đi, ngay bây giờ."
Quả nhiên vẫn là lựa chọn trở mặt sao?
Lý Hướng Ngạn không chút nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: "Anh chọn em." Dừng một chút, lại nói: "Không chỉ bởi vì em là Giang Thự, càng là bởi vì anh hiểu rõ người chọn phản bội sẽ không chỉ phản bội một lần, cho nên, anh và cô ta không thể tiếp tục làm bạn bè."
Trong nháy mắt đó Lý Hướng Ngạn bỗng dưng có chút buồn bã, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ba người bọn họ sẽ lạc mất một người, cảm giác kia giống như là trong mật đường có thêm một ngụm thuốc đắng, nếm thế nào cũng sẽ không trở lại hương vị ngày xưa.
Sau đó hai người một đường im lặng không tiếng động, dọc theo ngõ cũ đi ra ngoài, hai bên đều là nhà cũ đợi phá bỏ và dời đi nơi khác.
Giang Thự ngẩng đầu, nhìn mái ngói trên mái hiên, bỗng nhiên cảm thấy tình bạn của bọn họ tựa như những căn nhà này, những năm tháng huy hoàng đã từng là thật, nhưng một nửa đống đổ nát hôm nay cũng là thật.
7 giờ tối, Lan Việt đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Giang Thự, cô ấy nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là Lý Hướng Ngạn.
"Giang Thự đâu?"
"Ở trong bếp nấu cơm." Lý Hướng Ngạn nhìn Lan Việt một giây, ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Lan Việt không nhận ra điều gì, vô cùng tự nhiên đi vào nhà, còn nhỏ giọng hỏi anh: "Giang Thự vẫn ổn chứ?"
Lý Hướng Ngạn chỉ có thể đáp: "Ừ."
Trong phòng bếp, Giang Thự đang chiên bò bít tết, là món ăn Lan Việt làm hôm trước.
Bên kia Lan Việt muốn đến phòng bếp hỗ trợ, Lý Hướng Ngạn kéo cô ấy lại, nói là trước tiên để cho Giang Thự một mình yên tĩnh.
Nửa giờ sau, ba đĩa cơm Tây được mang lên bàn, Lý Hướng Ngạn lấy một chai rượu vang đỏ từ trên giá rượu, nhận lấy ly của Giang Thự, rót cho Lan Việt.
Bầu không khí có chút kỳ lại, lại nói không nên lời kỳ lạ chỗ nào.
Lan Việt kéo ghế ngồi xuống, Giang Thự Quang liếc cô ấy một cái, đưa cho cô ấy một bộ dao nĩa.
"Đã lâu không tụ tập, ba chúng ta." Giang Thự nói.
Lý Hướng Ngạn cúi đầu, trầm mặc ít nói, chỉ khô quắt đáp một chữ: "Phải."
Ngược lại Lan Việt thoải mái hơn rất nhiều, "Đúng vậy! Quá quá quá hoài niệm những ngày cùng nhau ăn cơm!"
Giang Thự nâng ly rượu lên, khóe môi nhếch lên cười, "Cụng một ly."
"Cụng một ly thì cụng một ly, Giang Thự, chị xứng đáng được người tốt hơn." Nụ cười trên khóe môi Lan Việt lan rộng, nâng ly rượu lên cụng Giang Thự một cái, Lý Hướng Ngạn lề mề, thậm chí có chút qua loa gia nhập trong đó.
Lan Việt nhấp một ngụm, mùi rượu nho thuần hậu thơm ngọt quấn quanh răng môi, chất lỏng lạnh lẽo trượt vào cổ họng.
Lý Hướng Ngạn cúi đầu.
Giang Thự liếc mắt nhìn Lan Việt, ánh mắt ý cười chưa đạt tới đáy mắt, giấu ở dưới con ngươi chính là lạnh nhạt vô tận.
"Lan Việt, cho thêm Chlorphenamine vào rượu nho uống có ngon không?"
Trong phút chốc, ý cười trong mắt Lan Việt tiêu tán, thay vào đó là hoảng hốt.
"Chị có ý gì?"
"Hỏi tôi làm gì? Tôi nghĩ em hẳn là hiểu nhất." Ly rượu trong tay Giang Thự hung hăng hắt một cái, chất lỏng đỏ tươi đổ ào vào trên mặt Lan Việt, rượu ngọt thấm ướt tóc cô ấy.
Hai tay Lan Việt lơ lửng trên không trung, cả người hoàn toàn sửng sốt, mất vài giây mới kịp phản ứng.
"Chị tính kế em?"
Giang Thự lắc đầu, "Tính kế? Sao cô có thể dùng cái từ này?"
Cô xoay người, chỉ về phía tủ TV trong phòng khách, camera nhỏ màu trắng kia đang đối diện với bọn họ.
"Cô có biết là có camera không?"
Ngữ khí của cô bình tĩnh mà lạnh nhạt, trong ánh mắt đã có cảm xúc, giống như dòng nước ngầm sâu thẳm dưới mặt biển tĩnh lặng.
Lan Việt khuôn mặt thất sắc, có điều một giây huyết sắc tan hết, hoảng loạn xông lên đầu, cô ấy cứ như vậy nhìn Giang Thự, không biết nên nói cái gì.
Giang Thự cúi đầu, cầm lấy dao và nĩa, cắt một dao trên thịt bò bít tết máu chảy đầm đìa, hai dao, ba dao, lại dùng nĩa xiên thịt bò thấm máu, đưa tới trước mặt Lan Việt.
"Lan Việt, cô biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
Không có bất kỳ báo trước nào, Giang Thự ném nĩa vào trong đĩa đồ ăn của Lan Việt, phát ra một tiếng loảng xoảng thanh thúy.
Cùng lúc đó bả vai Lan Việt run rẩy một chút, hoàn toàn bị dọa sợ, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cổ áo đã bị nắm chặt, theo đó là khuôn mặt Giang Thự kia, một lần xa lạ nhất trong đời, biểu tình máu lạnh đến giống như chưa bao giờ quen biết.
Bốp!
Hung hăng một bạt tai.
Bốp!
Trở tay một bạt tai.
Ong ——
Lan Việt bị tát hai bạt tai có chút ù tai.
"Lan Việt, đây là bữa cơm chia tay của chúng ta." Giang Thự cúi đầu, mái tóc dài che khuất sườn mặt cô, không thấy rõ vẻ mặt của cô, "Không phải vì cô chỉ đáng bị hai cái tát, mà là tôi không muốn đánh cô, tôi mệt."
Trong phòng khách trở nên yên tĩnh, Lý Hướng Ngạn cúi đầu, buồn bã đến không tiếng động rơi lệ, anh không có quyền lên tiếng, anh cũng không muốn nói chuyện.
Lan Việt che mặt, nước mắt tuôn rơi, cô ấy cứ như vậy nhìn Giang Thự, mà Giang Thự lại không muốn nhìn cô ấy lấy một cái.
"Giang Thự, em thích chị, chẳng lẽ em sai sao?"
"Xoẹt." Giang Thự tựa vào ghế, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên đèn chùm phòng ăn, ánh sáng vàng rực rỡ, từng vòng từng vòng đặt ở trên mắt cô, giống như thế giới đều trở nên hoảng hốt, "Cô thích nhưng tôi nhận không nổi."
"Vậy cô ta thì sao?" Lan Việt giơ tay lau nước mắt, dường như cũng cảm giác được tình bạn này đã đi đến hồi kết.
"Cô ấy là người đầu tiên tôi gặp đã muốn đến gần, tôi thích cô ấy, rất thích, bây giờ cô ấy đi rồi, tôi một mình, cô vui rồi, phải không?"
"Chẳng lẽ em tranh thủ tình cảm của chính mình một lần là sai sao? Giang Thự, chị để tay lên ngực tự hỏi xem, những năm này người ở bên cạnh chị là ai? Người vì chị trả giá kia là ai? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô ta muốn thay thế em, muốn cướp tình yêu của em đối với chị?"
Giang Thự liếc mắt, tầm mắt đối diện Lan Việt, bộ dáng hai mắt đẫm lệ kia làm cho cô cảm thấy có chút ghê tởm.
"Đừng bắt cóc đạo đức tôi được không? Tôi chưa từng yêu cầu cô vì tôi mà trả giá cái gì, sự cảm động của cô tự để lại cho mình đi. Nhiều năm như vậy, sự tín nhiệm của tôi đối với cô cũng là một loại trả giá, trong tình bạn này, chúng ta công bằng, Lan Việt, cô cũng không phải là người trả giá nhiều hơn cái gì."
"Em có gì sai! Em yêu chị là em sai phải không? Chị liền yêu con điếm giả bộ thanh thuần kia, em có biện pháp gì? Chẳng lẽ em chính là tội nhân sao?"
Loảng xoảng ——
Bàn cơm Tây trên bàn bị Giang Thự lật tung trên mặt đất, một đóa bông cải xanh vừa vặn rơi xuống chân Lan Việt.
Một tay Giang Thự hung hăng bóp cổ cô ấy, ấn cô ấy xuống đất, lần này thật sự hoàn toàn bị chọc giận.
"Con mẹ nó, cô chính là một con điếm thì có quyền gì nói người yêu tôi là con điếm hả?" Động tác trong tay Giang Thự nặng hơn một chút, gần như không khống chế được mà gào thét với Lan Việt: "Vì sao cô không hiểu cô là một con điếm hoàn toàn triệt để! A! Nên để tay lên ngực tự hỏi là cô, cô thật sự từng để ý tới Lý Hướng Ngạn chưa? Cô thật sự yêu chúng tôi hay là cô chỉ yêu bản thân cô?"
Giang Thự thở hổn hển, buông lỏng tay ra, vô lực xụi lơ trên mặt đất, bàn tay đụng phải một đóa bông cải xanh, ném vào trên người Lan Việt.
Lan Việt đã sớm khóc không thành tiếng, hai tay che mặt lớn tiếng khóc nức nở, hai hàng nước mắt ào ào chảy ròng, nuốt vào trong miệng là mặn cũng là đắng.
"Đánh tôi thì có ích lợi gì chứ? Không phải cô ta cũng bỏ chị lại rồi sao?"
Giang Thự chỉ về phía cửa chính, "Cút!"
Lan Việt đột nhiên cười ra tiếng, vẻ mặt gần như bệnh hoạn.
"Tôi không chiếm được chị, người khác cũng đừng nghĩ có được chị. Giang Thự, đến cuối cùng, chị sẽ phát hiện người yêu chị nhất trước sau chỉ có tôi."
Lý Hướng Ngạn nghe không nổi nữa, rốt cuộc cũng chen vào nói: "Lan Việt, thật sự không được thì tìm bác sĩ tâm lý đi, em bị bệnh rồi."
Lan Việt trợn tròn mắt nhìn Lý Hướng Ngạn, "Tôi không có bệnh! Thứ tôi muốn có được chính là của tôi!"
Lý Hướng Ngạn lắc đầu, "Em nên trưởng thành, có rất nhiều thứ không thuộc về em." Anh nhìn Lan Việt, vẻ mặt có vài phần đồng tình, "Tôi không biết em biến thành như vậy từ khi nào. Chấp nhận được không? Em đã mất đi tôi và Giang Thự, tiếp tục như vậy em còn mất đi cái gì nữa? Mất đi chính mình sao?"
Lý Hướng Ngạn cảm thấy, Lan Việt cô ấy thật là nên trưởng thành, người 27 tuổi, tâm trí không bằng người 17 tuổi.
Có lẽ là nguyên nhân từ nhỏ sống trong nhung lụa, người trong nhà cưng chiều vô hạn, muốn sao cho sao muốn trăng cho trăng, cuộc sống của cô ấy trải qua suy sụp quá ít, thế cho nên không thể tiếp nhận cái loại cảm giác chênh lệch Giang Thự không thuộc về cô ấy.
Cô ấy đối với Giang Thự thật sự là yêu sao? Chưa chắc. Có lẽ là càng muốn khống chế cô, chiếm hữu cô.
Lý Hướng Ngạn đi tới trước mặt hai người ngồi xổm xuống, ngồi xổm ở giữa Lan Việt và Giang Việt, một tay đặt ở trên tay Giang Thự, một tay đặt ở trên tay Lan Việt.
"Lan Việt, nhớ kỹ, chuyện này em không phải người bị hại, tôi không biết Giang Thự phải mất bao nhiêu thời gian một lần nữa tín nhiệm người khác. Em tỉnh táo lại ngẫm lại, rốt cuộc là ai đã phá hủy đoạn tình cảm này?"
Lý Hướng Ngạn nắm chặt tay Giang Thự, dùng độ ấm của lòng bàn tay an ủi cô, lại nói:
"Lan Việt, tuổi này còn ấu trĩ như thế là trí mạng." Anh buông lỏng tay Lan Việt ra, nhưng vẫn nắm Giang Thự, "Từ hôm nay trở đi, con đường tình bạn này, tôi và Giang Thự sẽ tiếp tục đi."
Lan Việt đỏ mắt, "Vậy em thì sao?"
"Một mình em học cách trưởng thành đi."
————————————
Edit đã đời mới biết Giang Thự và Lan Việt bằng tuổi nhau. Mà lỡ rồi cứ để xưng hô vậy nha, chứ tui lười sửa lắm ??
"Đi hả?" Ông ấy vui tươi hớn hở nói.
Giang Thự tâm phiền ý loạn, không có tâm tư tán gẫu, cho nên chỉ gật đầu.
Hai người bước ra khỏi Tống gia tam viện, Giang Thự nói với Lý Hướng Ngạn: "Gọi điện thoại cho Lan Việt, bảo cô ta ra ngoài uống rượu."
Lý Hướng Ngạn vừa định nói gì đó, Giang Thự cắt ngang: "Gọi điện thoại là được, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Trong lời nói của cô rõ ràng mang theo lãnh cảm, hoặc là nói, là đáng sợ hơn cả lạnh nhạt.
Lúc Lan Việt nhận được điện thoại rất thấp thỏm, làm kẻ trộm luôn chột dạ, cô ấy không chỉ sợ Giang Thự, ngay cả Lý Hướng Ngạn cũng sợ.
Cũng may bên phía Lý Hướng Ngạn cũng không có gì lạ thường, giọng điệu anh bình thản không khác thường ngày, chỉ nói Giang Thự thất tình tâm tình rất không tốt, làm bạn bè có muốn ra ngoài uống rượu với cô hay không.
Lan Việt thở phào nhẹ nhõm, theo đó trong lòng có loại khoái cảm sau khi thực hiện được, đây đối với cô ấy mà nói là một tin tức tốt, vì vậy ở trong điện thoại cũng không quên châm ngòi ly gián: "Em nói rồi mà, những cô gái này mỗi người tâm cơ lắm, nhà tiếp theo của cô ta nhiều lắm, chia tay cũng tốt. Hai người ở đâu? Em lập tức tới ngay."
"Giang Thự nói 7 giờ tối hẹn ở nhà cô ấy."
"Được."
Lý Hướng Ngạn bên này cúp điện thoại, không dám nói chuyện, anh vừa mới mở loa ngoài, Lan Việt nói từng câu từng chữ đều truyền vào trong tai Giang Thự.
"Lý Hướng Ngạn."
"Hả?"
"Anh hẳn là biết em muốn làm gì, cô ta bất nhân, thì đừng trách em bất nghĩa."
Lý Hướng Ngạn trầm mặc không nói, nếu như anh bị phản bội như vậy, anh cảm thấy mình hẳn là sẽ còn phẫn nộ hơn Giang Thự.
Quá hiểu rõ tính tình của Giang Thự, Giang Thự cũng không chủ động gây sự, nhưng cũng không dễ chọc, tàn nhẫn lên thì phụ nữ còn kinh khủng hơn cả bò cạp, trong pháp tắc của Giang Thự, phản bội tương đương với bước vào cấm địa, Lan Việt đã chạm tới điểm mấu chốt của cô, chỉ sợ sẽ không dễ chịu.
"Lựa chọn giữa em và Lan Việt đi, ngay bây giờ."
Quả nhiên vẫn là lựa chọn trở mặt sao?
Lý Hướng Ngạn không chút nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: "Anh chọn em." Dừng một chút, lại nói: "Không chỉ bởi vì em là Giang Thự, càng là bởi vì anh hiểu rõ người chọn phản bội sẽ không chỉ phản bội một lần, cho nên, anh và cô ta không thể tiếp tục làm bạn bè."
Trong nháy mắt đó Lý Hướng Ngạn bỗng dưng có chút buồn bã, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ba người bọn họ sẽ lạc mất một người, cảm giác kia giống như là trong mật đường có thêm một ngụm thuốc đắng, nếm thế nào cũng sẽ không trở lại hương vị ngày xưa.
Sau đó hai người một đường im lặng không tiếng động, dọc theo ngõ cũ đi ra ngoài, hai bên đều là nhà cũ đợi phá bỏ và dời đi nơi khác.
Giang Thự ngẩng đầu, nhìn mái ngói trên mái hiên, bỗng nhiên cảm thấy tình bạn của bọn họ tựa như những căn nhà này, những năm tháng huy hoàng đã từng là thật, nhưng một nửa đống đổ nát hôm nay cũng là thật.
7 giờ tối, Lan Việt đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Giang Thự, cô ấy nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là Lý Hướng Ngạn.
"Giang Thự đâu?"
"Ở trong bếp nấu cơm." Lý Hướng Ngạn nhìn Lan Việt một giây, ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Lan Việt không nhận ra điều gì, vô cùng tự nhiên đi vào nhà, còn nhỏ giọng hỏi anh: "Giang Thự vẫn ổn chứ?"
Lý Hướng Ngạn chỉ có thể đáp: "Ừ."
Trong phòng bếp, Giang Thự đang chiên bò bít tết, là món ăn Lan Việt làm hôm trước.
Bên kia Lan Việt muốn đến phòng bếp hỗ trợ, Lý Hướng Ngạn kéo cô ấy lại, nói là trước tiên để cho Giang Thự một mình yên tĩnh.
Nửa giờ sau, ba đĩa cơm Tây được mang lên bàn, Lý Hướng Ngạn lấy một chai rượu vang đỏ từ trên giá rượu, nhận lấy ly của Giang Thự, rót cho Lan Việt.
Bầu không khí có chút kỳ lại, lại nói không nên lời kỳ lạ chỗ nào.
Lan Việt kéo ghế ngồi xuống, Giang Thự Quang liếc cô ấy một cái, đưa cho cô ấy một bộ dao nĩa.
"Đã lâu không tụ tập, ba chúng ta." Giang Thự nói.
Lý Hướng Ngạn cúi đầu, trầm mặc ít nói, chỉ khô quắt đáp một chữ: "Phải."
Ngược lại Lan Việt thoải mái hơn rất nhiều, "Đúng vậy! Quá quá quá hoài niệm những ngày cùng nhau ăn cơm!"
Giang Thự nâng ly rượu lên, khóe môi nhếch lên cười, "Cụng một ly."
"Cụng một ly thì cụng một ly, Giang Thự, chị xứng đáng được người tốt hơn." Nụ cười trên khóe môi Lan Việt lan rộng, nâng ly rượu lên cụng Giang Thự một cái, Lý Hướng Ngạn lề mề, thậm chí có chút qua loa gia nhập trong đó.
Lan Việt nhấp một ngụm, mùi rượu nho thuần hậu thơm ngọt quấn quanh răng môi, chất lỏng lạnh lẽo trượt vào cổ họng.
Lý Hướng Ngạn cúi đầu.
Giang Thự liếc mắt nhìn Lan Việt, ánh mắt ý cười chưa đạt tới đáy mắt, giấu ở dưới con ngươi chính là lạnh nhạt vô tận.
"Lan Việt, cho thêm Chlorphenamine vào rượu nho uống có ngon không?"
Trong phút chốc, ý cười trong mắt Lan Việt tiêu tán, thay vào đó là hoảng hốt.
"Chị có ý gì?"
"Hỏi tôi làm gì? Tôi nghĩ em hẳn là hiểu nhất." Ly rượu trong tay Giang Thự hung hăng hắt một cái, chất lỏng đỏ tươi đổ ào vào trên mặt Lan Việt, rượu ngọt thấm ướt tóc cô ấy.
Hai tay Lan Việt lơ lửng trên không trung, cả người hoàn toàn sửng sốt, mất vài giây mới kịp phản ứng.
"Chị tính kế em?"
Giang Thự lắc đầu, "Tính kế? Sao cô có thể dùng cái từ này?"
Cô xoay người, chỉ về phía tủ TV trong phòng khách, camera nhỏ màu trắng kia đang đối diện với bọn họ.
"Cô có biết là có camera không?"
Ngữ khí của cô bình tĩnh mà lạnh nhạt, trong ánh mắt đã có cảm xúc, giống như dòng nước ngầm sâu thẳm dưới mặt biển tĩnh lặng.
Lan Việt khuôn mặt thất sắc, có điều một giây huyết sắc tan hết, hoảng loạn xông lên đầu, cô ấy cứ như vậy nhìn Giang Thự, không biết nên nói cái gì.
Giang Thự cúi đầu, cầm lấy dao và nĩa, cắt một dao trên thịt bò bít tết máu chảy đầm đìa, hai dao, ba dao, lại dùng nĩa xiên thịt bò thấm máu, đưa tới trước mặt Lan Việt.
"Lan Việt, cô biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
Không có bất kỳ báo trước nào, Giang Thự ném nĩa vào trong đĩa đồ ăn của Lan Việt, phát ra một tiếng loảng xoảng thanh thúy.
Cùng lúc đó bả vai Lan Việt run rẩy một chút, hoàn toàn bị dọa sợ, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cổ áo đã bị nắm chặt, theo đó là khuôn mặt Giang Thự kia, một lần xa lạ nhất trong đời, biểu tình máu lạnh đến giống như chưa bao giờ quen biết.
Bốp!
Hung hăng một bạt tai.
Bốp!
Trở tay một bạt tai.
Ong ——
Lan Việt bị tát hai bạt tai có chút ù tai.
"Lan Việt, đây là bữa cơm chia tay của chúng ta." Giang Thự cúi đầu, mái tóc dài che khuất sườn mặt cô, không thấy rõ vẻ mặt của cô, "Không phải vì cô chỉ đáng bị hai cái tát, mà là tôi không muốn đánh cô, tôi mệt."
Trong phòng khách trở nên yên tĩnh, Lý Hướng Ngạn cúi đầu, buồn bã đến không tiếng động rơi lệ, anh không có quyền lên tiếng, anh cũng không muốn nói chuyện.
Lan Việt che mặt, nước mắt tuôn rơi, cô ấy cứ như vậy nhìn Giang Thự, mà Giang Thự lại không muốn nhìn cô ấy lấy một cái.
"Giang Thự, em thích chị, chẳng lẽ em sai sao?"
"Xoẹt." Giang Thự tựa vào ghế, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên đèn chùm phòng ăn, ánh sáng vàng rực rỡ, từng vòng từng vòng đặt ở trên mắt cô, giống như thế giới đều trở nên hoảng hốt, "Cô thích nhưng tôi nhận không nổi."
"Vậy cô ta thì sao?" Lan Việt giơ tay lau nước mắt, dường như cũng cảm giác được tình bạn này đã đi đến hồi kết.
"Cô ấy là người đầu tiên tôi gặp đã muốn đến gần, tôi thích cô ấy, rất thích, bây giờ cô ấy đi rồi, tôi một mình, cô vui rồi, phải không?"
"Chẳng lẽ em tranh thủ tình cảm của chính mình một lần là sai sao? Giang Thự, chị để tay lên ngực tự hỏi xem, những năm này người ở bên cạnh chị là ai? Người vì chị trả giá kia là ai? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô ta muốn thay thế em, muốn cướp tình yêu của em đối với chị?"
Giang Thự liếc mắt, tầm mắt đối diện Lan Việt, bộ dáng hai mắt đẫm lệ kia làm cho cô cảm thấy có chút ghê tởm.
"Đừng bắt cóc đạo đức tôi được không? Tôi chưa từng yêu cầu cô vì tôi mà trả giá cái gì, sự cảm động của cô tự để lại cho mình đi. Nhiều năm như vậy, sự tín nhiệm của tôi đối với cô cũng là một loại trả giá, trong tình bạn này, chúng ta công bằng, Lan Việt, cô cũng không phải là người trả giá nhiều hơn cái gì."
"Em có gì sai! Em yêu chị là em sai phải không? Chị liền yêu con điếm giả bộ thanh thuần kia, em có biện pháp gì? Chẳng lẽ em chính là tội nhân sao?"
Loảng xoảng ——
Bàn cơm Tây trên bàn bị Giang Thự lật tung trên mặt đất, một đóa bông cải xanh vừa vặn rơi xuống chân Lan Việt.
Một tay Giang Thự hung hăng bóp cổ cô ấy, ấn cô ấy xuống đất, lần này thật sự hoàn toàn bị chọc giận.
"Con mẹ nó, cô chính là một con điếm thì có quyền gì nói người yêu tôi là con điếm hả?" Động tác trong tay Giang Thự nặng hơn một chút, gần như không khống chế được mà gào thét với Lan Việt: "Vì sao cô không hiểu cô là một con điếm hoàn toàn triệt để! A! Nên để tay lên ngực tự hỏi là cô, cô thật sự từng để ý tới Lý Hướng Ngạn chưa? Cô thật sự yêu chúng tôi hay là cô chỉ yêu bản thân cô?"
Giang Thự thở hổn hển, buông lỏng tay ra, vô lực xụi lơ trên mặt đất, bàn tay đụng phải một đóa bông cải xanh, ném vào trên người Lan Việt.
Lan Việt đã sớm khóc không thành tiếng, hai tay che mặt lớn tiếng khóc nức nở, hai hàng nước mắt ào ào chảy ròng, nuốt vào trong miệng là mặn cũng là đắng.
"Đánh tôi thì có ích lợi gì chứ? Không phải cô ta cũng bỏ chị lại rồi sao?"
Giang Thự chỉ về phía cửa chính, "Cút!"
Lan Việt đột nhiên cười ra tiếng, vẻ mặt gần như bệnh hoạn.
"Tôi không chiếm được chị, người khác cũng đừng nghĩ có được chị. Giang Thự, đến cuối cùng, chị sẽ phát hiện người yêu chị nhất trước sau chỉ có tôi."
Lý Hướng Ngạn nghe không nổi nữa, rốt cuộc cũng chen vào nói: "Lan Việt, thật sự không được thì tìm bác sĩ tâm lý đi, em bị bệnh rồi."
Lan Việt trợn tròn mắt nhìn Lý Hướng Ngạn, "Tôi không có bệnh! Thứ tôi muốn có được chính là của tôi!"
Lý Hướng Ngạn lắc đầu, "Em nên trưởng thành, có rất nhiều thứ không thuộc về em." Anh nhìn Lan Việt, vẻ mặt có vài phần đồng tình, "Tôi không biết em biến thành như vậy từ khi nào. Chấp nhận được không? Em đã mất đi tôi và Giang Thự, tiếp tục như vậy em còn mất đi cái gì nữa? Mất đi chính mình sao?"
Lý Hướng Ngạn cảm thấy, Lan Việt cô ấy thật là nên trưởng thành, người 27 tuổi, tâm trí không bằng người 17 tuổi.
Có lẽ là nguyên nhân từ nhỏ sống trong nhung lụa, người trong nhà cưng chiều vô hạn, muốn sao cho sao muốn trăng cho trăng, cuộc sống của cô ấy trải qua suy sụp quá ít, thế cho nên không thể tiếp nhận cái loại cảm giác chênh lệch Giang Thự không thuộc về cô ấy.
Cô ấy đối với Giang Thự thật sự là yêu sao? Chưa chắc. Có lẽ là càng muốn khống chế cô, chiếm hữu cô.
Lý Hướng Ngạn đi tới trước mặt hai người ngồi xổm xuống, ngồi xổm ở giữa Lan Việt và Giang Việt, một tay đặt ở trên tay Giang Thự, một tay đặt ở trên tay Lan Việt.
"Lan Việt, nhớ kỹ, chuyện này em không phải người bị hại, tôi không biết Giang Thự phải mất bao nhiêu thời gian một lần nữa tín nhiệm người khác. Em tỉnh táo lại ngẫm lại, rốt cuộc là ai đã phá hủy đoạn tình cảm này?"
Lý Hướng Ngạn nắm chặt tay Giang Thự, dùng độ ấm của lòng bàn tay an ủi cô, lại nói:
"Lan Việt, tuổi này còn ấu trĩ như thế là trí mạng." Anh buông lỏng tay Lan Việt ra, nhưng vẫn nắm Giang Thự, "Từ hôm nay trở đi, con đường tình bạn này, tôi và Giang Thự sẽ tiếp tục đi."
Lan Việt đỏ mắt, "Vậy em thì sao?"
"Một mình em học cách trưởng thành đi."
————————————
Edit đã đời mới biết Giang Thự và Lan Việt bằng tuổi nhau. Mà lỡ rồi cứ để xưng hô vậy nha, chứ tui lười sửa lắm ??