Chương 55: Đánh cắp trái tim
【 Tóm tắt, chương trước có thay đổi lớn, đề nghị xem lại, nếu không cốt truyện về sau sẽ không thể hiểu được.】
Mỗi thứ tư Lý Hướng Ngạn đều đến công ty một chuyến, chủ yếu là trước tiên đi dạo lên tầng 25 cho quen mặt, sau đó lên tầng 28 tìm Giang Thự.
Hôm nay không có gì khác với bình thường, nhân viên bộ phận đều chào hỏi anh, chỉ là trong ánh mắt mọi người có thêm vài phần đồng tình, dường như mỗi người đều dùng ánh mắt nói cho anh biết: Anh Tiểu Lý, anh nhìn kỹ xem trên đầu mình có phải có một cái mũ hay không?
Lý Hướng Ngạn không phải kẻ ngốc, những chuyện mưa gió kia đương nhiên anh nghe được một ít, kỳ thật những nhân viên này bình thường đang nói cái gì bọn họ đều rõ ràng.
Giang Thự cũng hiểu, có điều phương thức xử lý của bọn họ trên cơ bản đều là không giải thích thêm, mặc kệ tự sinh tự diệt, có thứ càng nói càng loạn, không bằng không nói.
Lý Hướng Ngạn dạo qua một vòng chuẩn bị rời đi, đi tới cửa, ánh mắt đụng phải tổ trưởng, vì thế không chút để ý nói: "Tổ các anh phải cố gắng lên nha! Thành tích cũng nỗ lực hơn một chút nữa."
"Yên tâm đi anh Tiểu Lý, mọi người đều đã trở lại trạng thái, tháng này sẽ không kém!"
Lý Hướng Ngạn gật đầu, ánh mắt dừng ở vị trí làm việc của Quý Liên Tinh, phía trên lẻ loi bày một chậu hoa đá quý màu tím nhạt.
"Tại sao ở đây còn có một người xin nghỉ phép?"
"À cô ấy hôm nay không được khỏe."
"Ồ, vậy sao." Lý Hướng Ngạn cũng không dừng lại lâu, xoay người chuẩn bị đi lên lầu, kết quả vừa quay đầu đã thấy một người phụ nữ đeo kính râm đi về phía này.
Cái loại khí thế của cửa hiệu mặt tiền không thể nào xem nhẹ, ánh mắt Lý Hướng Ngạn dừng lại trên mặt cô ấy một giây, nụ cười trong nháy mắt nở rộ:
"La tổng? Đại giá quang lâm nha."
Đồng thời Lý Hướng Ngạn xoay vài vòng đầu nhỏ, nghĩ thầm sao cô ấy lại tới đây? Về mặt nghiệp vụ hình như không có hợp tác gì mà nhỉ? Ngoại trừ chồng cô ấy, nhưng cô ấy và chồng cô ấy không phải bằng mặt không bằng lòng sao? Nghĩ tới nghĩ lui, ngữ khí Lý Hướng Ngạn vẫn tương đối nhiệt tình: "Hoan nghênh La tổng, đã lâu không gặp!"
La Dung gỡ kính râm xuống, gật đầu, "Đã lâu không gặp, Tiểu Lý."
Cô ấy cũng chỉ qua loa liếc Lý Hướng Ngạn một cái, chợt chuyển ánh mắt, quét một vòng giữa đông đảo nhân viên.
"Cậu ở đây vậy thì càng tốt, hôm nay tôi tới tìm nhân viên tổ 02, Triệu Ninh Thiến, tên tiếng Anh Mia, cậu biết là ai không?"
Thanh âm của cô ấy không lớn, nhưng vô cùng thanh thúy, xuyên qua toàn bộ không gian, đủ để truyền vào trong tai mỗi người, có lẽ là bởi vì nguyên nhân khí chất, giờ phút này toàn bộ bộ phận lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ánh mắt ám chọc nhẹ nhàng hướng tới Mia bên kia, một bộ tâm thái ăn dưa.
"Mia, tôi không biết." Lý Hướng Ngạn nhìn về phía tổ trưởng," Lão Vương, Mia là ai?"
"Mia à, cô ấy." Tổ trưởng cũng hoảng sợ, vội vàng chỉ về hướng đó.
Đương sự ngồi ở vị trí làm việc không nói một câu, đừng nói xoay người, cô ta hiện tại ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bầu không khí tương đối quỷ dị, Lý Hướng Ngạn nhạy bén ngửi được một chút manh mối.
Anh hạ giọng hỏi La Dung: "La tổng, chị muốn nói chuyện riêng với cô ấy phải không?
"Không có gì để nói chuyện riêng cả." La Dung ngẩng cằm, ánh mắt nhìn Mia, "Mia, bộ quần áo cô mặc trên người là chồng tôi mua cho cô phải không?"
Lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người trong văn phòng tương đối vi diệu.
Cô gái tiền tuyến ăn dưa cúi đầu che miệng làm ra biểu tình kinh ngạc.
"Hắn nói hắn một tháng cho cô mười vạn thêm hai cái túi?" La Dung cười nói: "Nhưng đó là tài sản chung của hai vợ chồng chúng tôi, hắn nguyện ý, tôi không nguyện ý."
Mia nghe xong sợ tới mức không nói một câu, toàn bộ quá trình cúi đầu không dám nói lời nào.
Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng ném tới, trong nháy mắt không chỗ dung thân.
Lý Hướng Ngạn tương đối nhức đầu, việc này không thuộc về anh quản, lại bởi vì xui xẻo gặp phải, hiện tại nhân viên còn đang làm việc, cũng không thể bởi vì những việc riêng này nhiễu loạn trật tự công việc, cho nên anh mặc kệ cũng phải quản.
"Chị La, chị La, chị bớt giận trước đi, chuyện này thật sự không có gì hay ho, nếu không đi lên uống trà? Chúng ta tâm sự?"
Về chuyện Trương Danh Nhạc ngoại tình, nội tâm La Dung không hề dao động, nhưng vì đạt được hiệu quả, tâm tình vẫn cố ý hơi kích động một chút:
"Con của tôi sắp đuổi kịp tuổi của cô ta rồi! Cô ta phá hoại gia đình tôi, chồng tôi cầm số tiền tôi vất vả kiếm được để nuôi con yêu tinh này, có hợp lý không!?"
"Quá không hợp lý! Đúng là phá nát tam quan! Đạo đức bại hoại đạo đức bại hoại!" Lý Hướng Ngạn kiên trì nhận lỗi, mài rách miệng đưa La Dung ra ngoài, "La tổng La tổng, hiện tại đang đi làm đúng là không tốt, nếu không chúng ta lên nói chuyện một chút."
Hai người một xướng một họa, La Dung không nói thêm gì nữa.
Mục đích của cô ấy chỉ là nói cho mọi người biết Mia là tiểu tam, đây là lúc trước cô ấy đồng ý với Quý Liên Tinh, hiện tại đạt được mục đích là được.
Về phần những thứ khác, đem không gian liên tưởng để lại cho những nhân viên thích nhiều chuyện này đi.
Hai vị sếp lớn vừa đi, bên này hoàn toàn nổ tung, có người nhanh mồm nhanh miệng, nhịn không được muốn châm chọc:
"Cô thế này cũng thật quá đáng đi! Con người ta tuổi cũng sắp đuổi kịp cô rồi!"
"Đúng vậy, có chút ghê tởm."
Cô gái ăn dưa cảm thấy ghê tởm lại chấn động, lúc trước cô ấy chính là nghe Mia vài câu gièm pha, hiện tại luôn cảm thấy mình có phải bị dùng làm súng hay không.
Vì thế trong lúc hỗn loạn cô ấy bổ một đao: "Cho nên hóa ra cô là tiểu tam, vậy lúc trước cô còn nói với Giang tổng của tôi bao nuôi tiểu tam à."
Lữ Phàm nghe không nổi, "Bịa đặt thôi."
Một người khác thêm câu: "Tôi đã nói hoang đường như vậy rồi, muốn Giang tổng và anh Tiểu Lý người ta nếu thật xảy ra vấn đề gì giờ này còn có thể tới tham ban sao?"
"Thật đấy, không từ chối còn giữ lễ mừng năm mới a."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, thanh âm tuy nhỏ nhưng uy lực lớn, người bình thường cẩn thận lời nói việc làm cũng nhịn không được ra mặt nói chuyện, thật sự là tiểu tam qua đường người người hô đánh.
Mia nằm mơ cũng không nghĩ tới vợ Trương Danh Nhạc có một ngày có thể bắt được tới công ty.
Cô ta không dám ngẩng đầu, không dám nói chuyện, chung quanh thanh âm ồn ào cực kỳ, cô ta cảm thấy tương đối xấu hổ, thậm chí cảm thấy quần áo mặc trên người cũng biến thành xấu hổ nhục nhã.
*
La Dung từ tầng 25 đi ra, khéo léo từ chối lời mời uống trà của Lý Hướng Ngạn, lấy lý do công việc bận rộn từ chối, bên này Lý Hướng Ngạn cũng biết rõ trong lòng không giữ cô ấy lại.
Sau khi tạm biệt, việc đầu tiên Lý Hướng Ngạn làm chính là gọi điện thoại cho Giang Thự, kết quả người này trực tiếp tắt máy.
Anh xoay người chạy lên tầng 28, kết quả một câu "Giang tổng hôm nay không đi làm" của lễ tân trực tiếp làm Lý Hướng Ngạn ngẩn người.
Giang Thự không đi làm? Ngàn năm khó gặp một lần.
Kết hợp với Quý Liên Tinh cũng không đi làm, Lý Hướng Ngạn nghĩ thầm hai người này sẽ không sa đọa đến mức này chứ, rất nhanh loại trừ khả năng này, nhanh chóng lái xe đến nhà Giang Thự.
Lý Hướng Ngạn cảm thấy mấy năm nay chính mình càng ngày càng giống một người mẹ già, không có biện pháp, ai bảo Giang Thự là chị em tốt của anh chứ?
Hai mươi phút sau, anh đứng ở cửa nhà Giang Thự, lại là chuông cửa bị ấn hỏng một ngày cũng không có người tới mở cửa.
Lý Hướng Ngạn dứt khoát không ấn nữa, trực tiếp vỗ, vỗ còn không tính là gì, dùng chân đá vài cái.
"Giang Thự em còn không mở cửa anh cmn sẽ báo cảnh sát đó!"
Vừa dứt lời, một tiếng cửa lạch cạch mở ra.
"Cam! Em ở nhà cũng không mở cửa cho anh có phải hay không!" Lý Hướng Ngạn vào nhà, vừa mới đi vào liền cảm thấy không thích hợp, trong nhà có mùi rượu.
"Ban ngày ban mặt em uống rượu gì vậy?" Lý Hướng Ngạn nhìn cái chai trên bàn, quay đầu nhìn Giang Thự, phát hiện mắt cô sưng đỏ, rõ ràng đã từng khóc.
"Em sao vậy!" Lý Hướng Ngạn quả thực hoảng sợ, trong trí nhớ số lần Giang Thự khóc đều đếm trên đầu ngón tay, lần trước là lúc anh trai cô qua đời.
Vì thế sự tình đột nhiên trở nên không đơn giản, Lý Hướng Ngạn kết hợp hôm nay cô không đi làm, đại khái cũng biết là đã xảy ra cái gì.
"Là bởi vì Quý Liên Tinh sao?"
Giang Thự quay đầu đi không nói một câu.
Cô không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận.
Lý Hướng Ngạn một lần nữa lộ ra vẻ mặt lo lắng của mẹ già, anh không thể nhìn bộ dạng con gái như vậy, đặc biệt là Giang Thự, cũng không biết cô phải đau lòng bao nhiêu mới biểu hiện ra yếu đuối như vậy.
"Trời ạ, lúc này mới bao lâu đâu, em liền chịu tình yêu khổ ăn thành như vậy rồi?" Anh kéo Giang Thự đến trên sô pha ngồi, lại đi rót cho Giang Thự ly nước sôi để nguội, "Uống chút nước trước, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, hốc mắt Giang Thự nhịn không được đỏ hoe.
Buổi sáng Quý Liên Tinh vứt bỏ cô cũng không quay đầu lại mà đi mất, cho dù cô khóc, cũng bảo nàng đừng đi, đối phương vẫn dứt khoát quyết tuyệt như vậy.
"Em thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến thái độ của cô ấy đối với em khác một trời một vực như vậy."
"Cái đồ chưa từng yêu đương nhà em." Lý Hướng Ngạn thở dài," Con gái tức giận hoặc cãi nhau chia tay tuyệt đối là có dấu vết để lại, không thể nào vô duyên vô cớ, trừ phi cô ấy đặc biệt làm."
Rất rõ ràng Quý Liên Tinh không phải là loại đặc biệt.
"Cho nên em không hiểu nổi." Giang Thự xoa xoa mi tâm, cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng.
"Anh giúp em phân tích một chút, nói rõ ngọn nguồn sự tình cho anh biết."
Lý Hướng Ngạn tâm tư tinh tế tỉ mỉ, anh có đôi khi còn hiểu phụ nữ hơn cả phụ nữ. Giang Thự vốn không muốn nói, nhưng trong lòng cũng nghẹn đến mức hoảng, liền một năm một mười đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói ra.
Vừa mới bắt đầu biểu tình Lý Hướng Ngạn coi tính là bình thường, càng nghe càng không thích hợp, càng nghe biểu tình càng khoa trương, lông mày gần như đã dính cùng một chỗ.
"Cô ấy thế mà lại nói em làm tình cùng Lan Việt, anh cảm thấy em nghe xong có tức giận hay không?" Giang Thự cảm thấy ngay cả cô cùng Lan Việt quan hệ như vậy cũng có thể bị phỏng đoán, thật sự có chút quá hoang đường.
Lý Hướng Ngạn lại trầm mặc.
Giang Thự cúi đầu, có chút mất mát, "Được rồi, anh cũng cảm thấy rất hoang đường đúng không? Có lẽ cô ấy căn bản không có ý định yêu đương với em, đó đều là lấy cớ."
Lý Hướng Ngạn hít ngược một hơi, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, càng nghĩ càng tức giận, trọng điểm là Giang Thự còn chẳng hay biết gì, vì thế càng phẫn nộ.
"Giang Thự, thứ bảy anh có tới tìm em, buổi sáng hôm đó, anh nhấn chuông cửa rất lâu, gọi điện thoại cho em, em nói em đang ở nhà mẹ em."
Giang Thự không nói gì, cô nhớ rõ, buổi sáng hôm đó bởi vì cô không muốn mặc quần áo cho nên giả vờ không ở nhà.
"Ừ, thế thì sao?"
"Ngày đó kỳ thật chỉ muốn nói cho em một chuyện, sau đó cũng rối rắm rất lâu, vẫn quyết định nói cho em biết, nhưng anh không nghĩ tới sự tình tới đột ngột như vậy, có một số việc hiện tại mà nói có thể đã muộn."
"Có ý gì?"
"Lan Việt thích em."
"Làm sao có thể!"
Lý Hướng Ngạn nghiêm túc chưa từng có: "Chính miệng cô ấy nói cho anh biết."
Từ sau cái hôm ăn khuya, Lý Hướng Ngạn về nhà cũng suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy nếu quả thật là như vậy, tình bạn của ba người bọn họ phỏng chừng sớm muộn gì cũng lạnh, cũng không nghĩ tới lạnh nhanh như vậy.
"Cô ấy rất ghen ghét với Quý Liên Tinh, em không nhìn ra sao?"
Giang Thự nhíu mày, giây tiếp theo có loại cảm giác khó chịu, như là một con rắn quấn lấy cổ của cô hung hăng ghìm chặt cô, tương đối khó chịu.
Nếu như tình bạn biến thành tình yêu, trọng điểm là người kia là người bạn cảm thấy cả đời cũng không có khả năng, đó là loại cảm giác gì đây?
Đột nhiên, Giang Thự cảm thấy có chút ghê tởm, không biết vì sao, chính là ghê tởm, cô không thể chấp nhận.
"Em không chấp nhận được, Lý Hướng Ngạn."
Trong thế giới của Giang Thự, tình yêu chính là tình yêu, tình bạn chính là tình bạn, là hai đường thẳng vĩnh viễn không giao nhau.
Lý Hướng Ngạn đại khái có thể dự liệu được đã xảy ra chuyện gì, Lan Việt đêm đó làm cho cô cảm thấy xa lạ, thậm chí có chút bệnh hoạn, nếu như cô ấy muốn dùng mánh khóe gì trên người Giang Thự cũng không phải là không có khả năng, đặc biệt là dưới tình huống Giang Thự không hề phòng bị.
"Em hiện tại nên nghĩ chính là đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như, anh nói nếu như, nếu như Lan Việt cô ấy làm chuyện gì để cho Quý Liên Tinh bị kích thích?"
"Lúc Nhím Nhỏ nói em và cô ấy làm tình......" Giang Thự rơi vào trầm tư, chuyện vốn cảm thấy rất hoang đường lại bị Lý Hướng Ngạn nói như vậy, hình như cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, người kia vẫn là Lan Việt sao?
Người bạn nối khố cùng nhau lớn lên, cùng nhau chia sẻ niềm vui cuộc sống, cô ấy sẽ đê tiện như vậy sao?
Ánh mắt Giang Thự trống rỗng, xuyên qua bả vai Lý Hướng Ngạn, tầm mắt rơi vào trên người tiểu bạch nhân bên cạnh tủ TV, camera kia giống như có thể hiểu rõ lòng người, hoặc là nói, giống như có thể ghi lại cái gì đó.
"Lý Hướng Ngạn." Cổ họng Giang Thự trượt một chút, đột nhiên có chút sợ hãi, "Anh đi lấy cái camera kia lại đây..."
*
Lòng người khó lường.
Giang Thự trước đây không hiểu ý nghĩa của từ này, cho đến khi cô nhìn thấy trong video Lan Việt ném bao ngón tay lên bàn, cởi cúc áo sơ mi của mình ra.
"Xin lỗi, tôi nghĩ chúng tôi uống say rồi." Lan Việt ngẩng đầu, vô tội giống như cô ấy vừa mới bị ngủ, lúc trước cô ấy không đi học diễn xuất thật sự đáng tiếc.
Trong video hình ảnh Quý Liên Tinh ôm Hùng Hùng bỏ chạy, vẻ mặt thống khổ của nàng, nước mắt tuôn rơi. Giang Thự nhìn thấy cảm thấy còn đau hơn mình bị tát hai bạt tai.
Ngay cả Lý Hướng Ngạn cũng nhìn không nổi nữa, đây có thể coi là bạn bè sao? Cho nên bên cạnh còn có một con sói đói sao?
Giang Thự vốn cảm thấy Quý Liên Tinh nói lời tàn nhẫn, nhưng hiện tại xem ra là mắng nhẹ.
Khó có thể tưởng tượng khi Quý Liên Tinh nói ra câu "Lúc chị và cô ta làm tình có nghĩ tới tôi không", câu trả lời của chính mình đại khái lại đâm một dao vào lòng cô, khi đó cô theo bản năng bảo vệ Lan Việt, giống như căn bản chưa từng hoài nghi Lan Việt.
"Cô ta quá đê tiện!" Giang Thự tức giận đến môi trắng bệch, có chút sốt ruột đứng dậy, ngữ khí vô cùng hoảng loạn: "Em phải lập tức đi giải thích rõ ràng."
Cô cầm áo lên, Lý Hướng Ngạn vội vàng đuổi theo, giống như anh còn sốt ruột hơn cả Giang Thự.
"Anh cũng đi, em uống rượu rồi không được lái xe!" Cuối cùng Lý Hướng Ngạn lại bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, người bạn này chúng ta không thể kết giao nữa!"
Mười giờ rưỡi sáng, chiếc xe màu đen rong ruổi trên đại lục, thẳng đến Tống gia tam viện.
Mặt trời chói lọi treo trên không, giống như ngay cả nó cũng đang xem kịch.
"Cô ấy sẽ nghe em giải thích sao?" Giang Thự thở hổn hển, thần sắc hoảng loạn."
Trong lòng Lý Hướng Ngạn cũng không yên, nhưng vẫn an ủi: "Sẽ, yên tâm, cô ấy sẽ, chúng ta đưa video cho cô ấy xem."
Trong phòng bác bảo vệ nằm ở trên ghế mây vừa lắc vừa hút thuốc, trong TV phát sóng chính là thế giới động vật, một con báo đang kịch liệt truy đuổi một con nai......
"Ủa? Sao lại tới nữa?" Bác bảo vệ liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, còn dẫn theo một người đàn ông.
"Ông ơi, tìm người." Giang Thự gác lại câu nói này lao thẳng vào trong sân, cô không đợi được nữa, một giây cũng không đợi được.
"Hả?" Bác bảo vệ muốn gọi cô lại, kết quả người cũng không thấy bóng dáng.
Haizz, người trẻ tuổi bây giờ.
Cốc cốc cốc!
Bang bang bang!
Cửa sắt bị gõ thật mạnh, không giống như là tìm người, giống như là đòi nợ.
"Nhím Nhỏ! Mở cửa! Em nghe chị nói! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm! Chúng ta bị Lan Việt gài bẫy!"
Bang bang bang!
Giang Thự dùng sức gõ cửa, vụn rỉ sét trên cửa sắt rơi xuống mấy tầng dưới, không ai trả lời.
Lý Hướng Ngạn ở bên cạnh cũng lo lắng suông, ngay khi chuẩn bị đập cửa lần nữa, két một tiếng, cửa mở ra, lộ ra một khe hở.
Một cô ấy mang theo ánh mắt đầu bù tóc rối nhìn Giang Thự.
Cô gái cau mày, "Cô tìm ai?"
"Xin lỗi xin lỗi, tôi tìm Quý Liên Tinh." Giang Thự vì quấy rầy cô ấy ngủ thấy khá có lỗi, "Tôi là chị của cô ấy, cô còn nhớ không?"
Đây là bạn cùng phòng của Quý Liên Tinh, lần trước chỉ gặp mặt một lần.
"À..." Cô gái phản ứng hai giây, "Nhớ ra rồi."
"Có thể cho tôi gặp em gái tôi không? Tôi không liên lạc được với cô ấy."
"Hình như buổi sáng cô ấy ra ngoài rồi." Cô gái nhíu mày, nhìn về phía Lý Hướng Ngạn phía sau Giang Thự.
Lý Hướng Ngạn không nói gì.
"Vậy sao? Liệu cô ấy có ngủ ở bên trong hay không? Tôi có thể vào xem một chút không?" Giang Thự dùng giọng điệu khiêm tốn nhất từ khi sinh ra nói với cô gái, thậm chí có chút ý khẩn cầu.
Cô gái mở cửa ra một chút, nghiêng người: "Cô có thể đi vào, con trai không được."
Lý Hướng Ngạn chủ động lui về phía sau một bước, tỏ vẻ chính mình không vào nhà.
Giang Thự thở phào nhẹ nhõm, quyết đoán đi vào.
Cô xuyên qua phòng khách, thẳng đến phòng ngủ của Quý Liên Tinh.
Căng thẳng, căng thẳng đến mức tim đập nhanh nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong vài giây ngắn ngủi, Giang Thự vẫn luôn cầu nguyện: Tin tưởng, Nhím Nhỏ, nhất định phải tin tưởng lời giải thích của cô.
Thẳng đến cô mở cửa phòng Quý Liên Tinh ra......
Bạn cùng phòng đi theo phía sau, vừa mới vẫn luôn đang ngủ, giờ phút này mới xem điện thoại di động, đột nhiên một tiếng kinh hô:
"A? Chủ nhà nói cô ấy trả lại tiền thuê?!"
Giang Thự sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, "Giúp tôi gửi một cái tin nhắn cho cô ấy được không? Hỏi cô ấy ở đâu?"
Bạn cùng phòng phối hợp gật đầu, kết quả tin nhắn gửi đi thất bại.
"Cô ấy cũng block tôi rồi."
Giang Thự mượn điện thoại của cô gái gọi điện thoại.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại......"
Giang Thự sốt ruột đến lắp bắp: "Cô ấy, cô ấy đi khi nào?"
"Tôi không biết, hơn sáu giờ trở về, hơn chín giờ rời đi cũng nên." Bạn cùng phòng liếc mắt về phía phòng ngủ Quý Liên Tinh," Cái đó, không biết đồ của cô ấy đã dọn xong chưa."
Giang Thự xoay người chui vào trong phòng Quý Liên Tinh.
Cửa sổ cũ kỹ chiếu vào một tia nắng mặt trời, rơi trên sàn gỗ không bằng phẳng, ánh sáng tăng thêm một chút sức sống cho căn phòng không rộng rãi, nhưng trái tim Giang Thự lại trống trải.
Căn phòng trống rỗng, nhưng không hoàn toàn trống rỗng.
Trên mặt đất hỗn độn chất đống một ít đồ đạc, nàng đi rất vội vàng, có lẽ là bởi vì nàng đang lẩn trốn, cũng có lẽ là nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy người kia, cho nên lựa chọn dùng thời gian ngắn nhất rời khỏi thành phố này.
Cuốn đĩa CD 《Rừng rậm Trùng Khánh》 mà nàng thích trên mặt đất cũng không mang đi, poster trên tường vẫn còn, người đàn ông đầu trọc ngũ quan lập thể trên báo đang nhìn chằm chằm tòa nhà cũ nát ngoài cửa sổ.
Giang Thự hoảng hốt, giống như trở lại sáng sớm hôm đó, cũng là một buổi sáng ánh nắng tươi sáng như vậy, cô và Quý Liên Tinh giẫm trên sàn nhà khiêu vũ, mặc dù vấp ngã vụng về, nhưng lại vui vẻ như vậy.
Tủ quần áo trống trơn, ngoại trừ cái áo gió 16500 đồng kia, ngay cả tag áo cũng chưa tháo, cứ như vậy lẻ loi treo ở nơi đó.
Giang Thự mới trong nháy mắt hiểu được, có lẽ Quý Liên Tinh muốn chưa bao giờ là tiền, không phải sản phẩm xa xỉ.
Đã từng lưu lạc lẫn nhau, là tình cảm chân thật nhất hồn nhiên nhất.
Cô tìm kiếm dấu vết nàng lưu lại trong phòng.
Góc bàn làm việc đặt một cái hộp, tràn đầy một hộp, giống như là bưu thiếp xé nát, đến gần nhìn, phát hiện hóa ra là ảnh chụp cắt nhỏ.
Nhìn thấy người trong ảnh, Giang Thự hoàn toàn sửng sốt, ngay cả máu cũng đang tăng tốc.
Đó là ảnh chụp thời đại học của cô, là những khoảng thời gian ngay cả chính cô cũng quên mất.
Trong buổi diễn thuyết khai giảng, người đĩnh đạc nói về chính mình, người biểu diễn đàn violin trong buổi dạ hội văn nghệ, người biểu diễn đàn violin trong thời gian nghiên cứu sinh lên sân khấu trình bày về PPT của chính mình......
Sân trường rợp bóng cây, nhà ăn, sân thể dục......
Giang Thự tiện tay cầm lấy một tấm ảnh cắt nhỏ, mặt sau viết:
"Give me a coin, and I'll take you to the moon. Give me a beer, and I'll kiss you so foolishly." (Cho tôi một đồng xu, tôi sẽ đưa bạn lên mặt trăng. Lại cho tôi một ly bia, tôi sẽ hôn bạn như một kẻ ngốc.)
Trong nháy mắt đó giống như có thứ gì đó bí ẩn vọt vào trong lòng Giang Thự, hình ảnh lưu lại trên ảnh vốn là xinh đẹp như thế, giờ phút này cũng đã thành những mảnh vụn.
So với biểu đạt tình yêu trực tiếp uy lực lớn hơn, có lẽ là những bí mật ẩn giấu rồi lại quá hạn kia.
Cô không biết mấy năm không quen biết Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh đã thích cô như thế nào.
Có thể khi đó nàng là người tàng hình trong cuộc sống của cô, có lẽ trong nháy mắt nào đó cũng đã từng lướt qua nhau, lại có thể trong những đêm cô tịch kia cũng cùng ngắm một mảnh sao trời. Nhưng trong những ngày không tiếng động cùng đồng hành, đại khái trong sinh mệnh của nhau đã va chạm ra ngàn vạn dấu vết.
Giang Thự ngồi xổm tại chỗ, từng tấm từng tấm xem ảnh.
Ánh nắng mùa đông chiếu vào mặt cô qua tấm kính, hơi ấm của hơi tàn bao quanh mắt cô, không khí trộn lẫn với mùi lá rụng, nỗi buồn và tình yêu của cô trào ra từng chút một, và thế giới trở nên mờ nhạt, và cô cúi xuống dưới mặt trời và rơi một cơn mưa.
Về Quý Liên Tinh, nàng tựa như một ly rượu có tác dụng chậm rất lớn, uống không được sẽ đứt từng khúc ruột gan.
Mà Giang Thự cảm thấy giờ phút này chính mình tựa như một ma men nghèo túng, trái tim của cô đã hoàn toàn bị ly rượu kia trộm đi.
Mỗi thứ tư Lý Hướng Ngạn đều đến công ty một chuyến, chủ yếu là trước tiên đi dạo lên tầng 25 cho quen mặt, sau đó lên tầng 28 tìm Giang Thự.
Hôm nay không có gì khác với bình thường, nhân viên bộ phận đều chào hỏi anh, chỉ là trong ánh mắt mọi người có thêm vài phần đồng tình, dường như mỗi người đều dùng ánh mắt nói cho anh biết: Anh Tiểu Lý, anh nhìn kỹ xem trên đầu mình có phải có một cái mũ hay không?
Lý Hướng Ngạn không phải kẻ ngốc, những chuyện mưa gió kia đương nhiên anh nghe được một ít, kỳ thật những nhân viên này bình thường đang nói cái gì bọn họ đều rõ ràng.
Giang Thự cũng hiểu, có điều phương thức xử lý của bọn họ trên cơ bản đều là không giải thích thêm, mặc kệ tự sinh tự diệt, có thứ càng nói càng loạn, không bằng không nói.
Lý Hướng Ngạn dạo qua một vòng chuẩn bị rời đi, đi tới cửa, ánh mắt đụng phải tổ trưởng, vì thế không chút để ý nói: "Tổ các anh phải cố gắng lên nha! Thành tích cũng nỗ lực hơn một chút nữa."
"Yên tâm đi anh Tiểu Lý, mọi người đều đã trở lại trạng thái, tháng này sẽ không kém!"
Lý Hướng Ngạn gật đầu, ánh mắt dừng ở vị trí làm việc của Quý Liên Tinh, phía trên lẻ loi bày một chậu hoa đá quý màu tím nhạt.
"Tại sao ở đây còn có một người xin nghỉ phép?"
"À cô ấy hôm nay không được khỏe."
"Ồ, vậy sao." Lý Hướng Ngạn cũng không dừng lại lâu, xoay người chuẩn bị đi lên lầu, kết quả vừa quay đầu đã thấy một người phụ nữ đeo kính râm đi về phía này.
Cái loại khí thế của cửa hiệu mặt tiền không thể nào xem nhẹ, ánh mắt Lý Hướng Ngạn dừng lại trên mặt cô ấy một giây, nụ cười trong nháy mắt nở rộ:
"La tổng? Đại giá quang lâm nha."
Đồng thời Lý Hướng Ngạn xoay vài vòng đầu nhỏ, nghĩ thầm sao cô ấy lại tới đây? Về mặt nghiệp vụ hình như không có hợp tác gì mà nhỉ? Ngoại trừ chồng cô ấy, nhưng cô ấy và chồng cô ấy không phải bằng mặt không bằng lòng sao? Nghĩ tới nghĩ lui, ngữ khí Lý Hướng Ngạn vẫn tương đối nhiệt tình: "Hoan nghênh La tổng, đã lâu không gặp!"
La Dung gỡ kính râm xuống, gật đầu, "Đã lâu không gặp, Tiểu Lý."
Cô ấy cũng chỉ qua loa liếc Lý Hướng Ngạn một cái, chợt chuyển ánh mắt, quét một vòng giữa đông đảo nhân viên.
"Cậu ở đây vậy thì càng tốt, hôm nay tôi tới tìm nhân viên tổ 02, Triệu Ninh Thiến, tên tiếng Anh Mia, cậu biết là ai không?"
Thanh âm của cô ấy không lớn, nhưng vô cùng thanh thúy, xuyên qua toàn bộ không gian, đủ để truyền vào trong tai mỗi người, có lẽ là bởi vì nguyên nhân khí chất, giờ phút này toàn bộ bộ phận lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ánh mắt ám chọc nhẹ nhàng hướng tới Mia bên kia, một bộ tâm thái ăn dưa.
"Mia, tôi không biết." Lý Hướng Ngạn nhìn về phía tổ trưởng," Lão Vương, Mia là ai?"
"Mia à, cô ấy." Tổ trưởng cũng hoảng sợ, vội vàng chỉ về hướng đó.
Đương sự ngồi ở vị trí làm việc không nói một câu, đừng nói xoay người, cô ta hiện tại ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bầu không khí tương đối quỷ dị, Lý Hướng Ngạn nhạy bén ngửi được một chút manh mối.
Anh hạ giọng hỏi La Dung: "La tổng, chị muốn nói chuyện riêng với cô ấy phải không?
"Không có gì để nói chuyện riêng cả." La Dung ngẩng cằm, ánh mắt nhìn Mia, "Mia, bộ quần áo cô mặc trên người là chồng tôi mua cho cô phải không?"
Lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người trong văn phòng tương đối vi diệu.
Cô gái tiền tuyến ăn dưa cúi đầu che miệng làm ra biểu tình kinh ngạc.
"Hắn nói hắn một tháng cho cô mười vạn thêm hai cái túi?" La Dung cười nói: "Nhưng đó là tài sản chung của hai vợ chồng chúng tôi, hắn nguyện ý, tôi không nguyện ý."
Mia nghe xong sợ tới mức không nói một câu, toàn bộ quá trình cúi đầu không dám nói lời nào.
Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng ném tới, trong nháy mắt không chỗ dung thân.
Lý Hướng Ngạn tương đối nhức đầu, việc này không thuộc về anh quản, lại bởi vì xui xẻo gặp phải, hiện tại nhân viên còn đang làm việc, cũng không thể bởi vì những việc riêng này nhiễu loạn trật tự công việc, cho nên anh mặc kệ cũng phải quản.
"Chị La, chị La, chị bớt giận trước đi, chuyện này thật sự không có gì hay ho, nếu không đi lên uống trà? Chúng ta tâm sự?"
Về chuyện Trương Danh Nhạc ngoại tình, nội tâm La Dung không hề dao động, nhưng vì đạt được hiệu quả, tâm tình vẫn cố ý hơi kích động một chút:
"Con của tôi sắp đuổi kịp tuổi của cô ta rồi! Cô ta phá hoại gia đình tôi, chồng tôi cầm số tiền tôi vất vả kiếm được để nuôi con yêu tinh này, có hợp lý không!?"
"Quá không hợp lý! Đúng là phá nát tam quan! Đạo đức bại hoại đạo đức bại hoại!" Lý Hướng Ngạn kiên trì nhận lỗi, mài rách miệng đưa La Dung ra ngoài, "La tổng La tổng, hiện tại đang đi làm đúng là không tốt, nếu không chúng ta lên nói chuyện một chút."
Hai người một xướng một họa, La Dung không nói thêm gì nữa.
Mục đích của cô ấy chỉ là nói cho mọi người biết Mia là tiểu tam, đây là lúc trước cô ấy đồng ý với Quý Liên Tinh, hiện tại đạt được mục đích là được.
Về phần những thứ khác, đem không gian liên tưởng để lại cho những nhân viên thích nhiều chuyện này đi.
Hai vị sếp lớn vừa đi, bên này hoàn toàn nổ tung, có người nhanh mồm nhanh miệng, nhịn không được muốn châm chọc:
"Cô thế này cũng thật quá đáng đi! Con người ta tuổi cũng sắp đuổi kịp cô rồi!"
"Đúng vậy, có chút ghê tởm."
Cô gái ăn dưa cảm thấy ghê tởm lại chấn động, lúc trước cô ấy chính là nghe Mia vài câu gièm pha, hiện tại luôn cảm thấy mình có phải bị dùng làm súng hay không.
Vì thế trong lúc hỗn loạn cô ấy bổ một đao: "Cho nên hóa ra cô là tiểu tam, vậy lúc trước cô còn nói với Giang tổng của tôi bao nuôi tiểu tam à."
Lữ Phàm nghe không nổi, "Bịa đặt thôi."
Một người khác thêm câu: "Tôi đã nói hoang đường như vậy rồi, muốn Giang tổng và anh Tiểu Lý người ta nếu thật xảy ra vấn đề gì giờ này còn có thể tới tham ban sao?"
"Thật đấy, không từ chối còn giữ lễ mừng năm mới a."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, thanh âm tuy nhỏ nhưng uy lực lớn, người bình thường cẩn thận lời nói việc làm cũng nhịn không được ra mặt nói chuyện, thật sự là tiểu tam qua đường người người hô đánh.
Mia nằm mơ cũng không nghĩ tới vợ Trương Danh Nhạc có một ngày có thể bắt được tới công ty.
Cô ta không dám ngẩng đầu, không dám nói chuyện, chung quanh thanh âm ồn ào cực kỳ, cô ta cảm thấy tương đối xấu hổ, thậm chí cảm thấy quần áo mặc trên người cũng biến thành xấu hổ nhục nhã.
*
La Dung từ tầng 25 đi ra, khéo léo từ chối lời mời uống trà của Lý Hướng Ngạn, lấy lý do công việc bận rộn từ chối, bên này Lý Hướng Ngạn cũng biết rõ trong lòng không giữ cô ấy lại.
Sau khi tạm biệt, việc đầu tiên Lý Hướng Ngạn làm chính là gọi điện thoại cho Giang Thự, kết quả người này trực tiếp tắt máy.
Anh xoay người chạy lên tầng 28, kết quả một câu "Giang tổng hôm nay không đi làm" của lễ tân trực tiếp làm Lý Hướng Ngạn ngẩn người.
Giang Thự không đi làm? Ngàn năm khó gặp một lần.
Kết hợp với Quý Liên Tinh cũng không đi làm, Lý Hướng Ngạn nghĩ thầm hai người này sẽ không sa đọa đến mức này chứ, rất nhanh loại trừ khả năng này, nhanh chóng lái xe đến nhà Giang Thự.
Lý Hướng Ngạn cảm thấy mấy năm nay chính mình càng ngày càng giống một người mẹ già, không có biện pháp, ai bảo Giang Thự là chị em tốt của anh chứ?
Hai mươi phút sau, anh đứng ở cửa nhà Giang Thự, lại là chuông cửa bị ấn hỏng một ngày cũng không có người tới mở cửa.
Lý Hướng Ngạn dứt khoát không ấn nữa, trực tiếp vỗ, vỗ còn không tính là gì, dùng chân đá vài cái.
"Giang Thự em còn không mở cửa anh cmn sẽ báo cảnh sát đó!"
Vừa dứt lời, một tiếng cửa lạch cạch mở ra.
"Cam! Em ở nhà cũng không mở cửa cho anh có phải hay không!" Lý Hướng Ngạn vào nhà, vừa mới đi vào liền cảm thấy không thích hợp, trong nhà có mùi rượu.
"Ban ngày ban mặt em uống rượu gì vậy?" Lý Hướng Ngạn nhìn cái chai trên bàn, quay đầu nhìn Giang Thự, phát hiện mắt cô sưng đỏ, rõ ràng đã từng khóc.
"Em sao vậy!" Lý Hướng Ngạn quả thực hoảng sợ, trong trí nhớ số lần Giang Thự khóc đều đếm trên đầu ngón tay, lần trước là lúc anh trai cô qua đời.
Vì thế sự tình đột nhiên trở nên không đơn giản, Lý Hướng Ngạn kết hợp hôm nay cô không đi làm, đại khái cũng biết là đã xảy ra cái gì.
"Là bởi vì Quý Liên Tinh sao?"
Giang Thự quay đầu đi không nói một câu.
Cô không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận.
Lý Hướng Ngạn một lần nữa lộ ra vẻ mặt lo lắng của mẹ già, anh không thể nhìn bộ dạng con gái như vậy, đặc biệt là Giang Thự, cũng không biết cô phải đau lòng bao nhiêu mới biểu hiện ra yếu đuối như vậy.
"Trời ạ, lúc này mới bao lâu đâu, em liền chịu tình yêu khổ ăn thành như vậy rồi?" Anh kéo Giang Thự đến trên sô pha ngồi, lại đi rót cho Giang Thự ly nước sôi để nguội, "Uống chút nước trước, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, hốc mắt Giang Thự nhịn không được đỏ hoe.
Buổi sáng Quý Liên Tinh vứt bỏ cô cũng không quay đầu lại mà đi mất, cho dù cô khóc, cũng bảo nàng đừng đi, đối phương vẫn dứt khoát quyết tuyệt như vậy.
"Em thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến thái độ của cô ấy đối với em khác một trời một vực như vậy."
"Cái đồ chưa từng yêu đương nhà em." Lý Hướng Ngạn thở dài," Con gái tức giận hoặc cãi nhau chia tay tuyệt đối là có dấu vết để lại, không thể nào vô duyên vô cớ, trừ phi cô ấy đặc biệt làm."
Rất rõ ràng Quý Liên Tinh không phải là loại đặc biệt.
"Cho nên em không hiểu nổi." Giang Thự xoa xoa mi tâm, cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng.
"Anh giúp em phân tích một chút, nói rõ ngọn nguồn sự tình cho anh biết."
Lý Hướng Ngạn tâm tư tinh tế tỉ mỉ, anh có đôi khi còn hiểu phụ nữ hơn cả phụ nữ. Giang Thự vốn không muốn nói, nhưng trong lòng cũng nghẹn đến mức hoảng, liền một năm một mười đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói ra.
Vừa mới bắt đầu biểu tình Lý Hướng Ngạn coi tính là bình thường, càng nghe càng không thích hợp, càng nghe biểu tình càng khoa trương, lông mày gần như đã dính cùng một chỗ.
"Cô ấy thế mà lại nói em làm tình cùng Lan Việt, anh cảm thấy em nghe xong có tức giận hay không?" Giang Thự cảm thấy ngay cả cô cùng Lan Việt quan hệ như vậy cũng có thể bị phỏng đoán, thật sự có chút quá hoang đường.
Lý Hướng Ngạn lại trầm mặc.
Giang Thự cúi đầu, có chút mất mát, "Được rồi, anh cũng cảm thấy rất hoang đường đúng không? Có lẽ cô ấy căn bản không có ý định yêu đương với em, đó đều là lấy cớ."
Lý Hướng Ngạn hít ngược một hơi, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, càng nghĩ càng tức giận, trọng điểm là Giang Thự còn chẳng hay biết gì, vì thế càng phẫn nộ.
"Giang Thự, thứ bảy anh có tới tìm em, buổi sáng hôm đó, anh nhấn chuông cửa rất lâu, gọi điện thoại cho em, em nói em đang ở nhà mẹ em."
Giang Thự không nói gì, cô nhớ rõ, buổi sáng hôm đó bởi vì cô không muốn mặc quần áo cho nên giả vờ không ở nhà.
"Ừ, thế thì sao?"
"Ngày đó kỳ thật chỉ muốn nói cho em một chuyện, sau đó cũng rối rắm rất lâu, vẫn quyết định nói cho em biết, nhưng anh không nghĩ tới sự tình tới đột ngột như vậy, có một số việc hiện tại mà nói có thể đã muộn."
"Có ý gì?"
"Lan Việt thích em."
"Làm sao có thể!"
Lý Hướng Ngạn nghiêm túc chưa từng có: "Chính miệng cô ấy nói cho anh biết."
Từ sau cái hôm ăn khuya, Lý Hướng Ngạn về nhà cũng suy nghĩ rất lâu, anh cảm thấy nếu quả thật là như vậy, tình bạn của ba người bọn họ phỏng chừng sớm muộn gì cũng lạnh, cũng không nghĩ tới lạnh nhanh như vậy.
"Cô ấy rất ghen ghét với Quý Liên Tinh, em không nhìn ra sao?"
Giang Thự nhíu mày, giây tiếp theo có loại cảm giác khó chịu, như là một con rắn quấn lấy cổ của cô hung hăng ghìm chặt cô, tương đối khó chịu.
Nếu như tình bạn biến thành tình yêu, trọng điểm là người kia là người bạn cảm thấy cả đời cũng không có khả năng, đó là loại cảm giác gì đây?
Đột nhiên, Giang Thự cảm thấy có chút ghê tởm, không biết vì sao, chính là ghê tởm, cô không thể chấp nhận.
"Em không chấp nhận được, Lý Hướng Ngạn."
Trong thế giới của Giang Thự, tình yêu chính là tình yêu, tình bạn chính là tình bạn, là hai đường thẳng vĩnh viễn không giao nhau.
Lý Hướng Ngạn đại khái có thể dự liệu được đã xảy ra chuyện gì, Lan Việt đêm đó làm cho cô cảm thấy xa lạ, thậm chí có chút bệnh hoạn, nếu như cô ấy muốn dùng mánh khóe gì trên người Giang Thự cũng không phải là không có khả năng, đặc biệt là dưới tình huống Giang Thự không hề phòng bị.
"Em hiện tại nên nghĩ chính là đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như, anh nói nếu như, nếu như Lan Việt cô ấy làm chuyện gì để cho Quý Liên Tinh bị kích thích?"
"Lúc Nhím Nhỏ nói em và cô ấy làm tình......" Giang Thự rơi vào trầm tư, chuyện vốn cảm thấy rất hoang đường lại bị Lý Hướng Ngạn nói như vậy, hình như cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, người kia vẫn là Lan Việt sao?
Người bạn nối khố cùng nhau lớn lên, cùng nhau chia sẻ niềm vui cuộc sống, cô ấy sẽ đê tiện như vậy sao?
Ánh mắt Giang Thự trống rỗng, xuyên qua bả vai Lý Hướng Ngạn, tầm mắt rơi vào trên người tiểu bạch nhân bên cạnh tủ TV, camera kia giống như có thể hiểu rõ lòng người, hoặc là nói, giống như có thể ghi lại cái gì đó.
"Lý Hướng Ngạn." Cổ họng Giang Thự trượt một chút, đột nhiên có chút sợ hãi, "Anh đi lấy cái camera kia lại đây..."
*
Lòng người khó lường.
Giang Thự trước đây không hiểu ý nghĩa của từ này, cho đến khi cô nhìn thấy trong video Lan Việt ném bao ngón tay lên bàn, cởi cúc áo sơ mi của mình ra.
"Xin lỗi, tôi nghĩ chúng tôi uống say rồi." Lan Việt ngẩng đầu, vô tội giống như cô ấy vừa mới bị ngủ, lúc trước cô ấy không đi học diễn xuất thật sự đáng tiếc.
Trong video hình ảnh Quý Liên Tinh ôm Hùng Hùng bỏ chạy, vẻ mặt thống khổ của nàng, nước mắt tuôn rơi. Giang Thự nhìn thấy cảm thấy còn đau hơn mình bị tát hai bạt tai.
Ngay cả Lý Hướng Ngạn cũng nhìn không nổi nữa, đây có thể coi là bạn bè sao? Cho nên bên cạnh còn có một con sói đói sao?
Giang Thự vốn cảm thấy Quý Liên Tinh nói lời tàn nhẫn, nhưng hiện tại xem ra là mắng nhẹ.
Khó có thể tưởng tượng khi Quý Liên Tinh nói ra câu "Lúc chị và cô ta làm tình có nghĩ tới tôi không", câu trả lời của chính mình đại khái lại đâm một dao vào lòng cô, khi đó cô theo bản năng bảo vệ Lan Việt, giống như căn bản chưa từng hoài nghi Lan Việt.
"Cô ta quá đê tiện!" Giang Thự tức giận đến môi trắng bệch, có chút sốt ruột đứng dậy, ngữ khí vô cùng hoảng loạn: "Em phải lập tức đi giải thích rõ ràng."
Cô cầm áo lên, Lý Hướng Ngạn vội vàng đuổi theo, giống như anh còn sốt ruột hơn cả Giang Thự.
"Anh cũng đi, em uống rượu rồi không được lái xe!" Cuối cùng Lý Hướng Ngạn lại bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, người bạn này chúng ta không thể kết giao nữa!"
Mười giờ rưỡi sáng, chiếc xe màu đen rong ruổi trên đại lục, thẳng đến Tống gia tam viện.
Mặt trời chói lọi treo trên không, giống như ngay cả nó cũng đang xem kịch.
"Cô ấy sẽ nghe em giải thích sao?" Giang Thự thở hổn hển, thần sắc hoảng loạn."
Trong lòng Lý Hướng Ngạn cũng không yên, nhưng vẫn an ủi: "Sẽ, yên tâm, cô ấy sẽ, chúng ta đưa video cho cô ấy xem."
Trong phòng bác bảo vệ nằm ở trên ghế mây vừa lắc vừa hút thuốc, trong TV phát sóng chính là thế giới động vật, một con báo đang kịch liệt truy đuổi một con nai......
"Ủa? Sao lại tới nữa?" Bác bảo vệ liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, còn dẫn theo một người đàn ông.
"Ông ơi, tìm người." Giang Thự gác lại câu nói này lao thẳng vào trong sân, cô không đợi được nữa, một giây cũng không đợi được.
"Hả?" Bác bảo vệ muốn gọi cô lại, kết quả người cũng không thấy bóng dáng.
Haizz, người trẻ tuổi bây giờ.
Cốc cốc cốc!
Bang bang bang!
Cửa sắt bị gõ thật mạnh, không giống như là tìm người, giống như là đòi nợ.
"Nhím Nhỏ! Mở cửa! Em nghe chị nói! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm! Chúng ta bị Lan Việt gài bẫy!"
Bang bang bang!
Giang Thự dùng sức gõ cửa, vụn rỉ sét trên cửa sắt rơi xuống mấy tầng dưới, không ai trả lời.
Lý Hướng Ngạn ở bên cạnh cũng lo lắng suông, ngay khi chuẩn bị đập cửa lần nữa, két một tiếng, cửa mở ra, lộ ra một khe hở.
Một cô ấy mang theo ánh mắt đầu bù tóc rối nhìn Giang Thự.
Cô gái cau mày, "Cô tìm ai?"
"Xin lỗi xin lỗi, tôi tìm Quý Liên Tinh." Giang Thự vì quấy rầy cô ấy ngủ thấy khá có lỗi, "Tôi là chị của cô ấy, cô còn nhớ không?"
Đây là bạn cùng phòng của Quý Liên Tinh, lần trước chỉ gặp mặt một lần.
"À..." Cô gái phản ứng hai giây, "Nhớ ra rồi."
"Có thể cho tôi gặp em gái tôi không? Tôi không liên lạc được với cô ấy."
"Hình như buổi sáng cô ấy ra ngoài rồi." Cô gái nhíu mày, nhìn về phía Lý Hướng Ngạn phía sau Giang Thự.
Lý Hướng Ngạn không nói gì.
"Vậy sao? Liệu cô ấy có ngủ ở bên trong hay không? Tôi có thể vào xem một chút không?" Giang Thự dùng giọng điệu khiêm tốn nhất từ khi sinh ra nói với cô gái, thậm chí có chút ý khẩn cầu.
Cô gái mở cửa ra một chút, nghiêng người: "Cô có thể đi vào, con trai không được."
Lý Hướng Ngạn chủ động lui về phía sau một bước, tỏ vẻ chính mình không vào nhà.
Giang Thự thở phào nhẹ nhõm, quyết đoán đi vào.
Cô xuyên qua phòng khách, thẳng đến phòng ngủ của Quý Liên Tinh.
Căng thẳng, căng thẳng đến mức tim đập nhanh nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong vài giây ngắn ngủi, Giang Thự vẫn luôn cầu nguyện: Tin tưởng, Nhím Nhỏ, nhất định phải tin tưởng lời giải thích của cô.
Thẳng đến cô mở cửa phòng Quý Liên Tinh ra......
Bạn cùng phòng đi theo phía sau, vừa mới vẫn luôn đang ngủ, giờ phút này mới xem điện thoại di động, đột nhiên một tiếng kinh hô:
"A? Chủ nhà nói cô ấy trả lại tiền thuê?!"
Giang Thự sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, "Giúp tôi gửi một cái tin nhắn cho cô ấy được không? Hỏi cô ấy ở đâu?"
Bạn cùng phòng phối hợp gật đầu, kết quả tin nhắn gửi đi thất bại.
"Cô ấy cũng block tôi rồi."
Giang Thự mượn điện thoại của cô gái gọi điện thoại.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại......"
Giang Thự sốt ruột đến lắp bắp: "Cô ấy, cô ấy đi khi nào?"
"Tôi không biết, hơn sáu giờ trở về, hơn chín giờ rời đi cũng nên." Bạn cùng phòng liếc mắt về phía phòng ngủ Quý Liên Tinh," Cái đó, không biết đồ của cô ấy đã dọn xong chưa."
Giang Thự xoay người chui vào trong phòng Quý Liên Tinh.
Cửa sổ cũ kỹ chiếu vào một tia nắng mặt trời, rơi trên sàn gỗ không bằng phẳng, ánh sáng tăng thêm một chút sức sống cho căn phòng không rộng rãi, nhưng trái tim Giang Thự lại trống trải.
Căn phòng trống rỗng, nhưng không hoàn toàn trống rỗng.
Trên mặt đất hỗn độn chất đống một ít đồ đạc, nàng đi rất vội vàng, có lẽ là bởi vì nàng đang lẩn trốn, cũng có lẽ là nàng vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy người kia, cho nên lựa chọn dùng thời gian ngắn nhất rời khỏi thành phố này.
Cuốn đĩa CD 《Rừng rậm Trùng Khánh》 mà nàng thích trên mặt đất cũng không mang đi, poster trên tường vẫn còn, người đàn ông đầu trọc ngũ quan lập thể trên báo đang nhìn chằm chằm tòa nhà cũ nát ngoài cửa sổ.
Giang Thự hoảng hốt, giống như trở lại sáng sớm hôm đó, cũng là một buổi sáng ánh nắng tươi sáng như vậy, cô và Quý Liên Tinh giẫm trên sàn nhà khiêu vũ, mặc dù vấp ngã vụng về, nhưng lại vui vẻ như vậy.
Tủ quần áo trống trơn, ngoại trừ cái áo gió 16500 đồng kia, ngay cả tag áo cũng chưa tháo, cứ như vậy lẻ loi treo ở nơi đó.
Giang Thự mới trong nháy mắt hiểu được, có lẽ Quý Liên Tinh muốn chưa bao giờ là tiền, không phải sản phẩm xa xỉ.
Đã từng lưu lạc lẫn nhau, là tình cảm chân thật nhất hồn nhiên nhất.
Cô tìm kiếm dấu vết nàng lưu lại trong phòng.
Góc bàn làm việc đặt một cái hộp, tràn đầy một hộp, giống như là bưu thiếp xé nát, đến gần nhìn, phát hiện hóa ra là ảnh chụp cắt nhỏ.
Nhìn thấy người trong ảnh, Giang Thự hoàn toàn sửng sốt, ngay cả máu cũng đang tăng tốc.
Đó là ảnh chụp thời đại học của cô, là những khoảng thời gian ngay cả chính cô cũng quên mất.
Trong buổi diễn thuyết khai giảng, người đĩnh đạc nói về chính mình, người biểu diễn đàn violin trong buổi dạ hội văn nghệ, người biểu diễn đàn violin trong thời gian nghiên cứu sinh lên sân khấu trình bày về PPT của chính mình......
Sân trường rợp bóng cây, nhà ăn, sân thể dục......
Giang Thự tiện tay cầm lấy một tấm ảnh cắt nhỏ, mặt sau viết:
"Give me a coin, and I'll take you to the moon. Give me a beer, and I'll kiss you so foolishly." (Cho tôi một đồng xu, tôi sẽ đưa bạn lên mặt trăng. Lại cho tôi một ly bia, tôi sẽ hôn bạn như một kẻ ngốc.)
Trong nháy mắt đó giống như có thứ gì đó bí ẩn vọt vào trong lòng Giang Thự, hình ảnh lưu lại trên ảnh vốn là xinh đẹp như thế, giờ phút này cũng đã thành những mảnh vụn.
So với biểu đạt tình yêu trực tiếp uy lực lớn hơn, có lẽ là những bí mật ẩn giấu rồi lại quá hạn kia.
Cô không biết mấy năm không quen biết Quý Liên Tinh, Quý Liên Tinh đã thích cô như thế nào.
Có thể khi đó nàng là người tàng hình trong cuộc sống của cô, có lẽ trong nháy mắt nào đó cũng đã từng lướt qua nhau, lại có thể trong những đêm cô tịch kia cũng cùng ngắm một mảnh sao trời. Nhưng trong những ngày không tiếng động cùng đồng hành, đại khái trong sinh mệnh của nhau đã va chạm ra ngàn vạn dấu vết.
Giang Thự ngồi xổm tại chỗ, từng tấm từng tấm xem ảnh.
Ánh nắng mùa đông chiếu vào mặt cô qua tấm kính, hơi ấm của hơi tàn bao quanh mắt cô, không khí trộn lẫn với mùi lá rụng, nỗi buồn và tình yêu của cô trào ra từng chút một, và thế giới trở nên mờ nhạt, và cô cúi xuống dưới mặt trời và rơi một cơn mưa.
Về Quý Liên Tinh, nàng tựa như một ly rượu có tác dụng chậm rất lớn, uống không được sẽ đứt từng khúc ruột gan.
Mà Giang Thự cảm thấy giờ phút này chính mình tựa như một ma men nghèo túng, trái tim của cô đã hoàn toàn bị ly rượu kia trộm đi.