Chương 39: Hoa máu 10: Tâm trí không bình thường
Bờ môi đã hơi tái nhẹ của Nghiêm Thục khiến cho Như Ân hơi sốt ruột, cô nhìn vào đôi mắt kiên định của anh thì cảm giác sốt ruột càng tăng lên.
Như Ân đưa đôi bàn tay mình đặt lên tay anh. Nghiêm Thục chẳng nói nhiều mà trực tiếp dùng lực vừa đủ để đỡ cô xuống một cách an toàn nhất có thể.
Chiếc thuyền này thuộc hạng nhỏ cho 4 người ngồi lên dễ dàng khuất tầm nhìn của đội tuần tra, đặc biệt là trong ánh trăng mập mờ hơi sáng cùng dáng vẻ lạnh lẽo của không gian thì việc phân tán sự chú ý của đội tuần tra càng dễ hơn.
Nhìn cánh tay vẫn cứ chảy máu của Nghiêm Thục thì Như Ân nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia phức tạp.
- Có vẻ đây là một loại đạn găm đấy, nếu không xử lí nhanh thì có thể phế đấy…
Nói đến những từ cuối bỗng cổ họng của Như Ân hơi run, cái cảm giác run ấy đã reo dắt trong lòng cô một lỗi sợ không thể nói rõ thành lời.
Nghiêm Thục vẫn cứ dùng cánh tay không bị thương nắm chặt tay Như Ân, bản thân anh cũng trượt thấy đau lòng khi nghe ra trong giọng nói của cô mang cảm giác sợ hãi vô thức. Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc đã lộn xộn của Như Ân.
- Sẽ ổn thôi…điều quan trọng là giờ chúng ta lên hỗ trợ cho Polen đúng không?
Như Ân như chẳng nghe thấy lời nhắc nhở của Nghiêm Thục. Cảm giác tội lỗi đối với vết thương ấy đã bao phủ tâm trí cô.
- Kệ hắn ta đi…tay anh làm sao từ sao.
Nghiêm Thục thấy Như Ân lo lắng cho mình như vậy thì cũng rất vui, cũng có chút xót xa…Nhưng thái độ của cô hiện tại lại khiến anh thấy có chút khác lạ.
Ánh mắt của Như Ân đang thể hiện rất rõ những gì cô đang suy nghĩ, cái dáng vẻ cứ từ từ ăn mòn cô…khiến cô sợ.
Nhìn thấy trạng thái gần nhưu không tỉnh táo của Như Ân, Nghiêm Thục lay nhẹ bên vai cô.
- Như Ân em ổn chứ, vết thương nhỏ thôi mà…
Như Ân cũng đang không biết chính mình đang thấy như thế nào nữa, cảm thấy lí trí mình cứ dần từ cảm giác gì đó ăn mòn….cứ từ từ như vậy. Khi nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Thục cô đã không còn nhìn chằm chằm vào vết thương ấy nữa.
Cảm giác ấy cũng dần tan đi…
- Anh không sao? Bị thương kia kìa?
Như Ân chỉ vô thức đáp lại một câu với Nghiêm Thục.
Thấy vậy thì Nghiêm Thục liền nhíu mày, anh xoa nhẹ bên má đã bị gió biển thổi qua làm lạnh đi biết bao.
- Phải, mà anh nhờ em một chuyện được không?
Như Ân nghe câu hỏi của anh thì cũng dần trở lên tỉnh táo hơn.
- Anh muốn tôi giúp gì sao? Nói đi…
Nghiêm Thục giữ chặt bả vai gầy của cô mà nhẹ nhàng nâng cằm lên ý bảo cô hãy chú ý đến phía du thuyền cỡ lớn đấy.
Vì hai người họ cũng đã lái chiếc thuyền nhỏ ra xa một khoảng đủ đề thấy đồ đạc ở trên đó cứ thoáng lại có cái bay lên không trung, rồi lại rơi xuống do mất trọng lực.
Thấy vậy thì Như Ân như đã hiểu ý của Nghiêm Thục.
Thấy cô cũng muốn làm gì đó để giúp Polen thì anh liền buông tay ra khỏi người cô, anh di chuyền về phía ghế lái thuyền.
- Em biết gì về súng bắn tỉa không?
Khi rời khỏi vòng tay ấm áp của Nghiêm Thục đã tạo ra một cảm giác lạnh lẽo trong lòng Như Ân. Cô lặng lẽ lấy ra một khẩu súng để ở góc khuất của chiếc ghế bên cạnh mình, cứ lặng im một lúc thì ý thức tỉnh táo cũng quay trở lại, có vẻ như lên đi gặp bọn Wee để hỏi về trạng thái sức khỏe hiện tại của bản thân rồi. Bản thân cô tự an ủi mình chắc là do lâu chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi nên mới xảy ra chuyện đó.
Sau khi ngắm kĩ khẩu súng bắn tỉa này, Như Ân nhẹ nhàng cười một tiếng. Tiếng cười ấy còn mang một chút tự tin, nhìn thấy nụ cười và tiếng cười ấy Nghiêm Thục bỗng ngây ngốc…muốn ngắm cô kĩ hơn.
Như Ân tự tin nhìn phía ghế lái mà cất cao giọng nói, vừa để lấy cảm giác mát lạnh của không gian, giúp bản thân tập trung lại.
- Với khẩu súng này thì đơn giản thôi, anh hãy lái xa chiếc du thuyền này thêm 100 mét về phía nam đi.
Nghiêm Thục dùng một tay để điều khiển hướng đi của chiếc thuyền đã được thay thế gần hết động cơ, khiến nó đi nhanh hơn. Anh bị gió thổi làm rối hết mái tóc đã vuột keo của mình, Nghiêm Thục lại càng được thiên nhiên mang lại dáng vẻ hoang dại, gợi cảm.
Như Ân hơi đỏ mặt.
Nghiêm Thục muốn khích lệ tinh thần cho cô.
- Người của tôi không có nữ giới nên cũng muốn được chiêm ngưỡng em ra tay đấy.
Như Ân thử xem ống ngắm của khẩu súng, chỉnh lại một vài chỗ.
- Với khẩu Haenel R69 này thì sẽ đơn giản vấn đề nhanh thôi.
Như Ân cũng khinh bỉ nhìn mất bóng hình đang đánh nhau lập lòe dưới ánh trăng và ánh đèn trên du thuyền chiếu tới.
- Mấy tên đó bỏ khẩu súng ngon như vậy ở đây, rồi đi làm bài kiểm tra đánh cận chiến với Polen sao? Ngu ngốc.
Nghiêm Thục vẫn chuyên chú lái thuyền ra xa một khoảng 100m tiếp theo, anh luôn căn chỉnh sao cho đúng tầm cô cần nhất.
- Polen được mệnh danh là gã ngốc trên bàn đàm phán nhưng bất bại với trò cận chiến này,…nhưng có lẽ chúng không hề biết.
Như Ân gần như cảm thấy đã đến lúc xuất bài, cô nâng khẩu súng bắn tỉa về hướng một bóng người bị đánh bay lên không trung như đồ vật mà nổ súng.
Pặc…bùm…ợ…ợ…
Áp lực khi bị đánh bay lên trời, trên áp lực từ một viên đạn lạc xuyên qua…người có số hưởng điều đó đã tắc thở ngay lập tức.
Nghiêm Thục thấy động tác vốn chưa vào tư thế sẵn sàng đã được như vậy thì không khỏi tán thưởng.
- Đẹp lắm.
Như Ân đưa đôi bàn tay mình đặt lên tay anh. Nghiêm Thục chẳng nói nhiều mà trực tiếp dùng lực vừa đủ để đỡ cô xuống một cách an toàn nhất có thể.
Chiếc thuyền này thuộc hạng nhỏ cho 4 người ngồi lên dễ dàng khuất tầm nhìn của đội tuần tra, đặc biệt là trong ánh trăng mập mờ hơi sáng cùng dáng vẻ lạnh lẽo của không gian thì việc phân tán sự chú ý của đội tuần tra càng dễ hơn.
Nhìn cánh tay vẫn cứ chảy máu của Nghiêm Thục thì Như Ân nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia phức tạp.
- Có vẻ đây là một loại đạn găm đấy, nếu không xử lí nhanh thì có thể phế đấy…
Nói đến những từ cuối bỗng cổ họng của Như Ân hơi run, cái cảm giác run ấy đã reo dắt trong lòng cô một lỗi sợ không thể nói rõ thành lời.
Nghiêm Thục vẫn cứ dùng cánh tay không bị thương nắm chặt tay Như Ân, bản thân anh cũng trượt thấy đau lòng khi nghe ra trong giọng nói của cô mang cảm giác sợ hãi vô thức. Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc đã lộn xộn của Như Ân.
- Sẽ ổn thôi…điều quan trọng là giờ chúng ta lên hỗ trợ cho Polen đúng không?
Như Ân như chẳng nghe thấy lời nhắc nhở của Nghiêm Thục. Cảm giác tội lỗi đối với vết thương ấy đã bao phủ tâm trí cô.
- Kệ hắn ta đi…tay anh làm sao từ sao.
Nghiêm Thục thấy Như Ân lo lắng cho mình như vậy thì cũng rất vui, cũng có chút xót xa…Nhưng thái độ của cô hiện tại lại khiến anh thấy có chút khác lạ.
Ánh mắt của Như Ân đang thể hiện rất rõ những gì cô đang suy nghĩ, cái dáng vẻ cứ từ từ ăn mòn cô…khiến cô sợ.
Nhìn thấy trạng thái gần nhưu không tỉnh táo của Như Ân, Nghiêm Thục lay nhẹ bên vai cô.
- Như Ân em ổn chứ, vết thương nhỏ thôi mà…
Như Ân cũng đang không biết chính mình đang thấy như thế nào nữa, cảm thấy lí trí mình cứ dần từ cảm giác gì đó ăn mòn….cứ từ từ như vậy. Khi nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Thục cô đã không còn nhìn chằm chằm vào vết thương ấy nữa.
Cảm giác ấy cũng dần tan đi…
- Anh không sao? Bị thương kia kìa?
Như Ân chỉ vô thức đáp lại một câu với Nghiêm Thục.
Thấy vậy thì Nghiêm Thục liền nhíu mày, anh xoa nhẹ bên má đã bị gió biển thổi qua làm lạnh đi biết bao.
- Phải, mà anh nhờ em một chuyện được không?
Như Ân nghe câu hỏi của anh thì cũng dần trở lên tỉnh táo hơn.
- Anh muốn tôi giúp gì sao? Nói đi…
Nghiêm Thục giữ chặt bả vai gầy của cô mà nhẹ nhàng nâng cằm lên ý bảo cô hãy chú ý đến phía du thuyền cỡ lớn đấy.
Vì hai người họ cũng đã lái chiếc thuyền nhỏ ra xa một khoảng đủ đề thấy đồ đạc ở trên đó cứ thoáng lại có cái bay lên không trung, rồi lại rơi xuống do mất trọng lực.
Thấy vậy thì Như Ân như đã hiểu ý của Nghiêm Thục.
Thấy cô cũng muốn làm gì đó để giúp Polen thì anh liền buông tay ra khỏi người cô, anh di chuyền về phía ghế lái thuyền.
- Em biết gì về súng bắn tỉa không?
Khi rời khỏi vòng tay ấm áp của Nghiêm Thục đã tạo ra một cảm giác lạnh lẽo trong lòng Như Ân. Cô lặng lẽ lấy ra một khẩu súng để ở góc khuất của chiếc ghế bên cạnh mình, cứ lặng im một lúc thì ý thức tỉnh táo cũng quay trở lại, có vẻ như lên đi gặp bọn Wee để hỏi về trạng thái sức khỏe hiện tại của bản thân rồi. Bản thân cô tự an ủi mình chắc là do lâu chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi nên mới xảy ra chuyện đó.
Sau khi ngắm kĩ khẩu súng bắn tỉa này, Như Ân nhẹ nhàng cười một tiếng. Tiếng cười ấy còn mang một chút tự tin, nhìn thấy nụ cười và tiếng cười ấy Nghiêm Thục bỗng ngây ngốc…muốn ngắm cô kĩ hơn.
Như Ân tự tin nhìn phía ghế lái mà cất cao giọng nói, vừa để lấy cảm giác mát lạnh của không gian, giúp bản thân tập trung lại.
- Với khẩu súng này thì đơn giản thôi, anh hãy lái xa chiếc du thuyền này thêm 100 mét về phía nam đi.
Nghiêm Thục dùng một tay để điều khiển hướng đi của chiếc thuyền đã được thay thế gần hết động cơ, khiến nó đi nhanh hơn. Anh bị gió thổi làm rối hết mái tóc đã vuột keo của mình, Nghiêm Thục lại càng được thiên nhiên mang lại dáng vẻ hoang dại, gợi cảm.
Như Ân hơi đỏ mặt.
Nghiêm Thục muốn khích lệ tinh thần cho cô.
- Người của tôi không có nữ giới nên cũng muốn được chiêm ngưỡng em ra tay đấy.
Như Ân thử xem ống ngắm của khẩu súng, chỉnh lại một vài chỗ.
- Với khẩu Haenel R69 này thì sẽ đơn giản vấn đề nhanh thôi.
Như Ân cũng khinh bỉ nhìn mất bóng hình đang đánh nhau lập lòe dưới ánh trăng và ánh đèn trên du thuyền chiếu tới.
- Mấy tên đó bỏ khẩu súng ngon như vậy ở đây, rồi đi làm bài kiểm tra đánh cận chiến với Polen sao? Ngu ngốc.
Nghiêm Thục vẫn chuyên chú lái thuyền ra xa một khoảng 100m tiếp theo, anh luôn căn chỉnh sao cho đúng tầm cô cần nhất.
- Polen được mệnh danh là gã ngốc trên bàn đàm phán nhưng bất bại với trò cận chiến này,…nhưng có lẽ chúng không hề biết.
Như Ân gần như cảm thấy đã đến lúc xuất bài, cô nâng khẩu súng bắn tỉa về hướng một bóng người bị đánh bay lên không trung như đồ vật mà nổ súng.
Pặc…bùm…ợ…ợ…
Áp lực khi bị đánh bay lên trời, trên áp lực từ một viên đạn lạc xuyên qua…người có số hưởng điều đó đã tắc thở ngay lập tức.
Nghiêm Thục thấy động tác vốn chưa vào tư thế sẵn sàng đã được như vậy thì không khỏi tán thưởng.
- Đẹp lắm.