Chương 5
38
Lão đạo sĩ im lặng chờ ta khóc xong, đợi ta ta bình tĩnh lại, mới mở miệng khuyên bảo.
“Ngươi lo lắng cái gì? Muốn yêu ai thì ngươi phải yêu chính bản thân mình trước đã. Rõ ràng ngươi rất thích bộ dáng bây giờ của ngươi, vì sao phải cảm thấy tự ti chứ? Thế gian muôn hình vạn trạng, quan trọng là nhân duyên chứ không phải là ngoại mình, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm với tiền đề là chính mình phải hài lòng, ngươi quan tâm ngươi khác nhìn mình thế nào làm gì….”
Ta thấp giọng đáp: “Ta biết.”
"Lão đạo sĩ, trong số mệnh của Tô Chính Thanh sẽ có đoạn duyên phận với hồ ly tinh sao?"
"Là hồ ly tinh mỹ lệ có đuôi đỏ ấy"
"Không có."
“Ồ, vậy ông giúp ta vẽ mắt hai mí đi, nếu không thì chuyển nốt ruồi ở cánh mũi ta lên phía dưới đuôi mắt được không?”
"Tại sao?"
"......Như vậy sẽ đẹp mắt hơn."
"..."
“Hai năm qua, ta đã tận hưởng vô vàn lợi ích của việc xinh đẹp. Gặp người người khen, gặp chuyện chuyện ưu ái… Nhưng vì xinh đẹp nên ta luôn bị đám say xỉn cùng lũ hành khất (người ăn xin) quấy rối, còn bị người ta mắng là hồ ly tinh quyến rũ nam nhân. Ngay cả hàng xóm cũng bàn tán sau lưng rằng ta dựa vào xác thịt để kiếm tiền..."
"Họ luôn nghĩ rằng mọi thứ ta có được đều là vì ta xinh đẹp".
“Trước đây ta không dễ gì mới gặp được một người xứng đôi, kết quả hắn ta quay đầu đã hẹn một cô nương xinh đẹp khác.”
“Lão đạo sĩ, ở chỗ ta, nhan sắc chính là nước cờ đầu, lúc nào ta cũng lo lắng thời tiết giao mùa có làm ta xấu đi hay không, ngủ không ngon ăn không được có làm ta xấu đi hay không, lo lúc lớn tuổi mặt sẽ nhăn nheo, đồi mồi, ta nghe người này đến người kia, tháng này điều trị, tháng kia kiêng cử; dù có rỗng túi cũng ráng làm theo, nhìn thấy những người xinh đẹp hơn mình lại thấy lo âu…..”
“Ai cũng vậy, lần đầu tiên gặp nhau đều đánh giá ngoại hình trước. Nhiều cô nương vì không đủ xinh đẹp, không dành được sự yêu thích của người khác, vuột mất đi công việc từng cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán cũng vì không đủ xinh đẹp mà không ngừng khắt khe với chính mình...."
Ta nhận ra ông ấy nghe không hiểu từ ngữ hiện đại, ta xoa xoa xương mũi.
“Hay là ta dùng nguyên hình bạch cốt tinh để quyến rũ Tô Chính Thanh nhé.”
Lão đạo sĩ nghe vậy liền ngừng bút, nhìn ta với vẻ bao dung và trìu mến:
"Bạch Như Ý, ở chỗ của ta, ngươi biết đấy, nam tôn nữ ti, còn chỗ ngươi thì sao?"
"Gông cùm xiềng xích đó bị đánh tan nát, vô số cuộc đấu tranh đã nổi dậy, đấu tranh để làm gì? Để cho ai cũng được có quyền bình đẳng."
"Vậy trong lòng ngươi có cảm thấy bình đẳng hay không? Nếu ngươi thực sự cảm thấy bình đẳng, ngươi sẽ không dùng ánh mắt, lời nói hay cảm quan của người khác để làm tiêu chuẩn cho chính mình."
“Khi ngươi khoác lên mình bộ da xinh đẹp, ngươi thích để một chiếc gương trong ngực, gặp chuyện ngươi chỉ nghĩ tới việc thất bại… Khi ngươi khoác lên mình bộ da thứ hai, ngươi đã không còn thích nhìn vào gương nữa, nhưng lại thoải mái hơn một chút, thích cười hơn một chút. Nói đạo lý ngươi đều hiểu, vì sao vẫn không thể chấp nhận chính mình?"
"Ngươi nói cái tên của Chính Thanh là do ta cưỡng ép đặt cho nó, vậy Bạch Như Ý, tên của ngươi có phải là vạn sự hài lòng không? Thật ra ta cảm thấy tên họ của ngươi rất hay, chuyện trên đời, mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu, bộ da này người còn cần không?”
(Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu: có ý rằng khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Từ trong cảnh giới “thuận theo tự nhiên”, họ tìm được sự điềm tĩnh và thản nhiên. Bởi vì họ hiểu rõ, mọi sự đều là tùy duyên mà đến, tùy duyên mà đi, cũng chính là điều mà người ta gọi là mọi sự tùy duyên)
(Hài lòng phiên âm là Thuận Tâm, là tên giả nữ chính lấy ấy mng)
39
“Ở lại ăn cơm chay không?”
"...Ăn."
Thực ra đồ chay cũng khá ngon, từ khi ngửi thấy mùi thịt của chính mình, ta đã không còn muốn ăn thịt.
"Lão đạo sĩ, ta có thích hợp tu đạo không?"
Giọng điệu lão đạo sĩ không chút dao động: “Ngươi đã thấy con bạch cốt tinh nào tu đạo chưa?”
"...Chưa thấy."
"Ta xuống núi đây, lão đạo sĩ."
40
Xa xa dưới chân núi, ta nhìn thấy một bóng người.
Bóng dáng hắn bị sương núi làm mờ đi, càng lúc càng gần.
"Cô nương, tại hạ có nhặt được một tấm gương."
Ta nhìn Tô Chính Thanh, rõ ràng hắn đứng thấp hơn ta hai bậc nhưng lại ngang tầm mắt với ta.
Chỉ mới có ba năm mà hắn đã cao đến vậy rồi sao?
Ta lập tức phủ nhận: “Không phải của ta”.
Hai chữ cô nương, so với ba chữ Bạch Như Ý, nghe thân mật hơn hẳn.
Ta theo bản năng nhìn ra phía sau hắn, không thấy Diệu Ngôn.
Ta đáng xấu hổ mà nhẹ nhàng thở phào, tìm một cái cớ, cười với hắn:
"Đạo trưởng, có thể hộ tống ta về nhà không?"
Trên đường đi thuận tiện có thể nghĩ cách quyến rũ tiểu đạo sĩ Tô Chính Thanh.
Cơ mà không ngờ hắn từ chối ta thẳng thừng!
Hắn giống như đã quên mất chuyện cứu ta hôm bách quỷ dạ hành, hắn cất tấm gương vào ngực, ánh mắt xa lạ.
Nhưng giọng nói cố tình tỏ ra ôn hòa: “Không tiện lắm, cô nương.”
Ta giận dữ vượt qua Tô Chính Thanh, bước nhanh xuống núi.
Không phải hắn thích phụ giúp thiên hạ sao!
Làm sao! Không xinh đẹp thì không cần phải nhớ tới một chút nào sao! Không đẹp thì tự về nhà một mình cũng sẽ an toàn sao!
Ta hối hận rồi, đáng nhẽ nên quay lại đổi bộ da xinh đẹp hơn!
41
"Ủa? Thuận Tâm?"
Ta ngây người mà nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ nàng ấy.
[Ngươi đi dụ dỗ đệ tử Tô Chính Thanh của ta, nhưng đừng để hắn phạm giới.]
[Phát chăng tình, ngăn với lễ.]
Cảm giác như có hàng chục nhát búa đang đập xuống đầu ta, thảo nào ta lại bị Tô Chính Thanh từ chối.
Dù sao ngay cả bộ da xinh đẹp trước đây cũng không thể sánh được với dung nhan diễm lệ của của hồ ly tinh rộng lượng đang đứng trước mặt lúc này.
Nhưng có đổi lấy một bộ da đẹp hơn hồ ly tinh cũng vô dụng.
Ta thua rồi, thua ngay khi nói ra câu đầu tiên.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ của nàng ấy, lúc đó ta đã nghĩ đến việc rút lui, không quyến rũ tiểu đạo sĩ nữa. Bốn năm nữa ta cũng không tìm lão đạo sĩ, cứ để bản thân hóa thành xương khô luôn đi. Ít nhất cũng chẳng phải lo lắng về ngoại hình nữa, chỉ cần quan tâm xương cốt bản thân có tan thành từng mảnh không thôi là được.
"Này, ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"
"Gió mạnh quá, ta......ta bị đau mắt."
42
Diệu Ngôn tưởng ta bị lừa tình nên trực tiếp lôi ta đi uống rượu, nói rằng thế gian có hàng ngàn hàng vạn người đàn ông, cớ gì phải rơi lệ, thương tâm rồi xuống tóc đi tu vì một thằng khốn chứ.
Ta ngồi trên bàn rượu, vẫn ngơ ngác không biết tại sao mình lại đồng ý với nàng ấy.
Lúc ấy đầu óc ta quay cuồng, mà nàng ấy thật sự quá xinh đẹp, đôi mắt chờ mong nhìn ta, ta không từ chối được!!
Diệu Ngôn mạnh mẽ uống hết rượu trong chén, "Hay để ta dẫn ngươi lên tầng trên chơi nhé?"
Ta nếm thử chút rượu, rượu vào miệng, thấm vào đầu lưỡi, cái thứ đắng chát này chẳng ngon chút nào.
Miêu Ngôn có vẻ đã ngà ngà say, nàng nâng cằm nhìn ta: “Ngươi trông hơi giống con gái ta.”
"Ngươi có… con rồi?"
Trong miệng hình như càng đắng hơn.
Hồ ly tinh đã hoàn toàn say xỉn, má nàng đỏ bừng, lông mi run rẩy, đôi mắt phủ đầy sương mù.
Người đẹp rơi lệ thật sự khiến người ta đau lòng:
"Con bé trước đây bị nhân loại ăn thịt sau đó hóa thành oán hồn. Đến bây giờ nó vẫn không chịu tha thứ cho ta, không chịu đi đầu thai."
Đột nhiên Miêu Ngôn ôm ta vào lòng, thì thầm: “Ta từng cảm thấy con bé là gánh nặng, sau khi sinh nó ra liền không quan tâm tới nó, ta hối hận lắm.”
"Còn ngươi thì sao? Sao ngươi buồn?"
"Ta… Bạn trai cũ của ta thấy ta không xinh đẹp, không muốn giới thiệu ta với bạn bè và bố mẹ hắn. Trước lúc chia tay hắn ta còn kiếm được một cô gái vô cùng quyến rũ, vừa thành đôi đã thông báo hết cho đám người quen của hắn ta. Thậm chí hắn ta còn đưa bạn gái mới tới khoe khoang với ta, kể hết mọi khuyết điểm từ đầu đến chân của ta, còn nói yêu đương với ta khiến hắn ta rất mất mặt….. Sau đó ta nghĩ quẩn đi đăng ký phẫu thuật thẩm mỹ…..À, nghĩa là chỉnh cho bản thân đẹp hơn ấy… sau đó ta trở nên xinh đẹp rồi, nhưng sau khi xinh đẹp ta lại làm người ta tổn thương"
"Ai tổn thương?"
"Hắn là..."
Ta đang nói thì dừng lại, Tô Chính Thanh đến đón Diệu Ngôn về sao?
43
Tô Chính Thanh đứng ở cửa tửu quán, ánh đèn lồng bên cạnh phủ lên người hắn một màu ôn hòa.
"Diệu Ngôn nàng ấy…. uống say rồi."
Ta cẩn thận đỡ lấy Diệu Ngôn, Tô Chính Thanh chỉ nhìn lướt qua, đưa tay lên.
Thu nàng vào túi.
"..."
Phải chăng đây là cách quan tâm nhau của họ sao, chẳng dịu dàng chút nào.
Thiếu nữ thơm tho mềm mại trên vai biến mất, ta cũng cảm thấy nhẹ đi hẳn.
Tô Chính Thanh giống như không để ý đến sự tồn tại của ta, đi lướt ngang qua người ta, hẳn là đi trả tiền giúp Diệu Ngôn.
Ta buồn bã cụp mắt xuống, cứ vậy đi.
"Cạch."
Thanh kiếm sắt nặng nề bị đặt lên bàn.
Tô Chính Thanh ngồi xuống đối diện ta, tay cầm một chum rượu mới.
Hắn lấy từ trong túi ra một món đồ quen thuộc: "Là ngươi phải không?"
Ta nhìn qua, tấm gương sạch sẽ phản chiếu diện mạo hiện tại của ta.
Mặt ta đỏ chót, mắt cũng đỏ.
Làn da cô gái trong gương không trắng cũng không hề mịn màng, mũi không thẳng, mắt hai mí không rõ ràng, cùng lắm chỉ được gọi là thanh tú.
Tóm lại, đó không phải là một gương mặt thuộc tiêu chuẩn cái đẹp.
Không có “mắt liễu mày ngài”, cũng chẳng có “môi đỏ như son”..
Là khuôn mặt mà ta hao hết tâm tư đòi sửa, cuối cùng ch ết ngay trên chính bàn mổ.
“Thật ra tôi thấy cô không cần chỉnh đâu.”
“Cô suy nghĩ lại đi, cứ suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng quay lại.”
......
"Nói đạo lý ngươi đều hiểu, vì sao vẫn không thể chấp nhận chính mình?"
Bởi vì chấp nhận mình bình thường là chuyện rất khó làm.
Ta mãi mới phản ứng lại, đây là ta, là con người thật của ta.
Lòng ta nặng trĩu, cuối cùng thú nhận:
"Là ta."
Tô Chính Thanh yên lặng nhìn ta, rót một chén rượu, đẩy nó cùng gương về phía ta
"Ngươi lừa ta."
Ta bưng chén lên uống liền một ngụm: "Xin lỗi."
44
Là Bạch Như Ý.
Là Bạch Như Ý đã dùng thân mình làm mồi nhử để đánh lừa yêu tinh nhện.
Là Bạch Như Ý dù sợ hãi nhưng vẫn muốn kiến tạo kho lương thực.
Là Bạch Như Ý dẫu bị người ta trói gô lại bỏ vào nồi vẫn chỉ lo lắng mình không còn xinh đẹp nữa.
Là Bạch Như Ý hy vọng tên đàn ông kia phải gặp báo ứng.
Là Bạch Như Ý rõ ràng là nàng đâm hắn, nhưng bản thân lại khổ sở hơn hắn rất nhiều.
Là Bạch Như Ý trốn tránh hai ba năm, sau đó lại đổi bộ da mới định tiếp tục lừa dối hắn.
Là Bạch Như Ý bây giờ đang nhìn vào gương mà khổ sở.
Lúc nhìn bóng lưng tức giận của nàng đi xuống núi, Tô Chính Thanh thầm nghĩ nàng đổi tên thành "Thuận Tâm" chẳng phải là muốn hắn nhận ra mình sao? Vậy tại sao vẫn một mực phủ nhận?
Hắn lặng lẽ tựa vào cửa tửu quán, nghe nàng ưu sầu “Cái giá của việc trở nên xinh đẹp là làm tổn thương người khác”, nghe giọng nói của nàng buồn bã đến đau lòng, lại thấy ánh mắt nàng nhìn hắn tưởng hắn đến đây đón hồ ly.
Là Bạch Như Ý dù có say cũng lo bản thân không đẹp.
Tô Chính Thanh ngắm nhìn khuôn mặt nàng, hẳn là diện mạo ở bên dị thế của nàng.
Bạch Như Ý khóc đến não lòng, nốt ruồi trên mũi cũng đỏ mọng, có chút đáng yêu.
Vừa nghĩ vậy, trong đầu liền thất thố nghĩ tới một câu thơ, thái nùng ý xa thục thả thật, vân da tinh tế cốt nhục đều”
(Dịch: Dáng mặn mà, ý tứ sâu xa, dịu dàng chân thực,
Nước da mịn mà, xương thịt đều đặn.)
Từ “Xinh đẹp” dường như đã khắc vào xương cốt nàng, nếu nàng cứ cho rằng bản thân xấu xí, xương cốt sẽ tan thành từng mảnh mất.
Có cách nào để giữ lại xương cốt của Bạch Cốt Tinh không nhỉ?
Hắn muốn giữ lại xương cốt của nàng, không muốn khiến nàng tan thành từng mảnh.
Tô Chính Thanh nhìn Bạch Như Ý, thấy nàng đã say quắc cần câu, ngay cả câu đắc tội cũng chưa nói đã bế nàng lên.
Bạch Như Ý ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Ngươi có Diệu Ngôn rồi, không được ôm nữ tử khác.”
"..."
Sau đó giãy dụa đòi xuống.
45
Chuyện kể rằng, để độ chúng sinh, Quan Thế Âm Bồ Tát đầu tiên hóa thân thành một cô nương bán cá nghèo khổ, tội nghiệp không ai quan tâm, sau đó lại biến thành một cô nương bán hàng xinh đẹp, ngài ngỏ ý sẽ lấy người có thể thuộc hết cuốn kinh trong một đêm. Đám thanh niên trai tráng trong làng đua nhau đọc kinh để giành cơ hội lấy được mỹ nhân, từ “Quan Thế Âm Bồ Tát phổ môn phẩm”, “Kim Cương kinh”, “Đại thừa diệu pháp liên hoa kinh”, chỉ có người thanh niên tên Mã Nhị Lang là đạt được ước nguyện, chàng vui vẻ cưới cô nương kia về nhà, không ngờ ngay đêm tân hôn, tân nương lại ch ết. Mã Nhị Lang luẩn quẩn trong lòng, liền bắt đầu ngộ đạo. Lần thứ ba, Quan Âm hóa thành một hòa thượng, chỉ cho Mã Nhị Lang mở quan tài ra xem, trong quan tài chỉ còn lại bộ xương trắng.
Cuối cùng, sau khi nhìn thấy bộ xương kia, chàng Mã Nhị Lang bắt đầu tu hành, lan truyền Phật pháp.
Tô Chính Thanh bật cười, cảm thấy bản thân giống như Mã Nhị Lang, suy nghĩ xằng bậy bay tán loạn, không thể tịnh tâm nổi, chỉ là hắn không làm được việc xuống tóc đi tu.
Ánh mắt hắn di chuyển từ đôi mắt mờ sương đến đôi môi mọng nước của Bạch Như Ý.
Xuân tâm vừa động bỏ muôn vàn, chỉ hiểu trộm tới một lát hoan.
(Đại khái là bỏ tất cả chỉ để lấy giây phút âu yếm ngắn ngủi)
“Ta không có ai hết”
Nàng vòng tay qua cổ hắn, khẽ xích người lại gần, như thật như giả, trông như đã tỉnh táo lại, đôi môi mấp máy:
"Thật không, sao ngươi không gọi ta là Như Ý?"
Tô Chính Thanh cụp mắt xuống: "Nàng gọi ta như ý, ta sẽ gọi nàng là Như Ý."
Hắn lại khiến nàng bối rối: "Ngươi Như Ý? Sao ngươi lại tên Như Ý?"
"Ta mới tên là Như Ý."
Cường độ vùng vẫy trong vòng tay hắn ngày càng yếu đi, hơi thở từng đợt từng đợt thổi vào cổ hắn.
Thanh âm của nàng trở nên rất nhẹ nhàng, “Ngươi gọi nàng là Diệu Ngôn, là ít hơn Bạch Như Ý một chữ, ngươi hôn cổ nàng, thân mật với nàng hơn Bạch Như Ý, ngươi như vậy là không đúng, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, huống chi các ngươi còn mất đi một đứa con, ta là kẻ trơ trẽn….”
"Như Ý”
Tô Chính Thanh ngắt lời nàng, hắn không uống rượu, nhưng lúc này hắn đã nếm được mùi vị rồi.
46
Nếu có thể, ta muốn say rượu xong rồi mất trí nhớ luôn.
Tô Chính Thanh giải thích ngắn gọn rằng Miêu Ngôn chỉ muốn tìm lại con gái mình, lúc đó ta mới nhận ra trí tưởng tượng của mình phong phú đến mức nào.
Nhân tiện ta được phổ cập cái gì gọi là lầu cao, Tô Chính Thanh không cho ta đi.
Cũng nhớ rõ, tối qua ta đã nắm cổ áo hắn, hỏi đi hỏi lại có có đẹp không.
Lần nào hắn cũng kiên nhẫn, nghiêm túc trả lời: “Đẹp.”
Sau đó chúng ta lại tranh luận xem "Như Ý" là một tính từ hay là một cái tên.
Ngắn ngủi hai chữ “đắc tội”, cả đêm quấn quýt, hai từ ấy không còn trong sáng nữa rồi.
Một nụ hôn chủ động vô cùng vụng về.
Ta ngơ ngác phát hiện, lực cánh tay hắn khỏe vô cùng.
Năm giác quan đều mang theo trong hồi ức vui vẻ của cả hai, mùi gỗ đàn hương thanh mát trên người Tô Chính Thanh, ánh mắt hắn không có vẻ gì là “đắc tội”, nhìn lên thì thấy đôi mắt thấp thoáng ý cười của hắn, nhìn xuống thì thấy bàn tay của hắn đang đặt trên cổ ta, nhìn thế nào cũng thấy sai sai….
Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng.
Trên con đường tràn đầy hoa quế, khi ta vẫn chưa chịu nói tiếng xin lỗi.
Hắn chẳng nói gì về tấm da mỹ nhân trước đây, cũng chẳng hỏi ta tại sao lại đâm hắn, vô cùng bình tĩnh mà chấp nhận bộ da hiện tại của ta.
Như không hề có chuyện gì xảy ra, còn nhét chiếc chuông vào tay ta.
Nếu mở đầu thoại bản là sự lừa gạt dối lừa thì theo logic kết cục sẽ phải dũng cảm đối diện với mong muốn và nội tâm của bản thân, sau đó sẽ là một tình yêu viên mãn…..
Ta cam chịu xin lỗi:
"Tô Chính Thanh, thật xin lỗi."
Câu trả lời của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta:
“Lần này, đừng trả lại.”
“Cũng đừng đi tìm sư phụ ta.”
47
Trong bộ phim hoạt hình ta xem hồi nhỏ, mỹ nữ Xà tộc có một cây trâm, mỗi lần cần sử dụng sẽ niệm chú: Như ý, như ý, thuận theo ý ta, mau mau hiển linh.
Cây trâm đó là pháp bảo vạn năng, vô cùng thần kỳ.
Ta cũng có một cây, nhưng ta lại dùng nó để đâm tiểu đạo sĩ.
Một tiểu đạo sĩ không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng lại hi vọng ta sẽ luôn được như ý nguyện.
Hắn sẽ không giống lão đạo sĩ khuyên nhủ giáo lý, những thứ mà ta đã hiểu tận đáy lòng.
[Ngươi lo lắng cái gì? Muốn yêu ai thì ngươi phải yêu chính bản thân mình trước đã. Rõ ràng ngươi rất thích bộ dáng bây giờ của ngươi, vì sao phải cảm thấy tự ti chứ? Thế gian muôn hình vạn trạng, quan trọng là nhân duyên chứ không phải là ngoại mình, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm với tiền đề là chính mình phải hài lòng, ngươi quan tâm ngươi khác nhìn mình thế nào làm gì….]
Tô Chính Thanh không nói những cái đạo lý đó, hắn nói:
"Nàng muốn bất cứ bộ da nào, ta cũng sẽ vẽ cho nàng."
Ta nhớ rõ lúc mình nghe thấy câu nói đó thì ngẩn người, cuối cùng không nhịn được mà ôm chàng gào khóc.
Ta không còn hỏi đi hỏi lại Tô Chính Thanh ta có đẹp không nữa.
Đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
48
Ta luôn ngóng chờ một người sẽ để ý đến ta vì vẻ đẹp bên trong chứ không phải nhan sắc phù phiếm bên ngoài, cũng thầm hi vọng họ sẽ mãi vượt qua cám dỗ thế gian mà một lòng chung thủy với ta.
Ta sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho khuôn mặt của mình, cũng không ngại bỏ thời gian để trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.
Tự nguyện lo lắng liệu hôm nay màu son của mình có match được với trang phục và thời tiết hay không.
Tính đi tính lại cũng chỉ tính sai một điều, không phải bạn trai cũ không thích “nhan sắc” hay “sự nguyện ý chăm chút” của ta, hắn ta chỉ đơn giản là không thích con người ta mà thôi.
Ta không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc việc trang điểm hay phẫu thuật thẩm mỹ là để thích ứng với tiêu chuẩn xã hội hay nhằm thỏa mãn ý muốn của bản thân.
Ta yêu vẻ ngoài hiện tại của bản thân, nhưng vẫn luôn hi vọng mình sẽ ngày càng xinh đẹp.
Giống như Bạch Cốt Tinh truy cầu sự trường sinh bất lão mà bày mưu hòng ăn thịt Đường Tăng, bản thân ta vẫn mãi truy cầu “cái đẹp”
Lão đạo sĩ im lặng chờ ta khóc xong, đợi ta ta bình tĩnh lại, mới mở miệng khuyên bảo.
“Ngươi lo lắng cái gì? Muốn yêu ai thì ngươi phải yêu chính bản thân mình trước đã. Rõ ràng ngươi rất thích bộ dáng bây giờ của ngươi, vì sao phải cảm thấy tự ti chứ? Thế gian muôn hình vạn trạng, quan trọng là nhân duyên chứ không phải là ngoại mình, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm với tiền đề là chính mình phải hài lòng, ngươi quan tâm ngươi khác nhìn mình thế nào làm gì….”
Ta thấp giọng đáp: “Ta biết.”
"Lão đạo sĩ, trong số mệnh của Tô Chính Thanh sẽ có đoạn duyên phận với hồ ly tinh sao?"
"Là hồ ly tinh mỹ lệ có đuôi đỏ ấy"
"Không có."
“Ồ, vậy ông giúp ta vẽ mắt hai mí đi, nếu không thì chuyển nốt ruồi ở cánh mũi ta lên phía dưới đuôi mắt được không?”
"Tại sao?"
"......Như vậy sẽ đẹp mắt hơn."
"..."
“Hai năm qua, ta đã tận hưởng vô vàn lợi ích của việc xinh đẹp. Gặp người người khen, gặp chuyện chuyện ưu ái… Nhưng vì xinh đẹp nên ta luôn bị đám say xỉn cùng lũ hành khất (người ăn xin) quấy rối, còn bị người ta mắng là hồ ly tinh quyến rũ nam nhân. Ngay cả hàng xóm cũng bàn tán sau lưng rằng ta dựa vào xác thịt để kiếm tiền..."
"Họ luôn nghĩ rằng mọi thứ ta có được đều là vì ta xinh đẹp".
“Trước đây ta không dễ gì mới gặp được một người xứng đôi, kết quả hắn ta quay đầu đã hẹn một cô nương xinh đẹp khác.”
“Lão đạo sĩ, ở chỗ ta, nhan sắc chính là nước cờ đầu, lúc nào ta cũng lo lắng thời tiết giao mùa có làm ta xấu đi hay không, ngủ không ngon ăn không được có làm ta xấu đi hay không, lo lúc lớn tuổi mặt sẽ nhăn nheo, đồi mồi, ta nghe người này đến người kia, tháng này điều trị, tháng kia kiêng cử; dù có rỗng túi cũng ráng làm theo, nhìn thấy những người xinh đẹp hơn mình lại thấy lo âu…..”
“Ai cũng vậy, lần đầu tiên gặp nhau đều đánh giá ngoại hình trước. Nhiều cô nương vì không đủ xinh đẹp, không dành được sự yêu thích của người khác, vuột mất đi công việc từng cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán cũng vì không đủ xinh đẹp mà không ngừng khắt khe với chính mình...."
Ta nhận ra ông ấy nghe không hiểu từ ngữ hiện đại, ta xoa xoa xương mũi.
“Hay là ta dùng nguyên hình bạch cốt tinh để quyến rũ Tô Chính Thanh nhé.”
Lão đạo sĩ nghe vậy liền ngừng bút, nhìn ta với vẻ bao dung và trìu mến:
"Bạch Như Ý, ở chỗ của ta, ngươi biết đấy, nam tôn nữ ti, còn chỗ ngươi thì sao?"
"Gông cùm xiềng xích đó bị đánh tan nát, vô số cuộc đấu tranh đã nổi dậy, đấu tranh để làm gì? Để cho ai cũng được có quyền bình đẳng."
"Vậy trong lòng ngươi có cảm thấy bình đẳng hay không? Nếu ngươi thực sự cảm thấy bình đẳng, ngươi sẽ không dùng ánh mắt, lời nói hay cảm quan của người khác để làm tiêu chuẩn cho chính mình."
“Khi ngươi khoác lên mình bộ da xinh đẹp, ngươi thích để một chiếc gương trong ngực, gặp chuyện ngươi chỉ nghĩ tới việc thất bại… Khi ngươi khoác lên mình bộ da thứ hai, ngươi đã không còn thích nhìn vào gương nữa, nhưng lại thoải mái hơn một chút, thích cười hơn một chút. Nói đạo lý ngươi đều hiểu, vì sao vẫn không thể chấp nhận chính mình?"
"Ngươi nói cái tên của Chính Thanh là do ta cưỡng ép đặt cho nó, vậy Bạch Như Ý, tên của ngươi có phải là vạn sự hài lòng không? Thật ra ta cảm thấy tên họ của ngươi rất hay, chuyện trên đời, mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu, bộ da này người còn cần không?”
(Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu: có ý rằng khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Từ trong cảnh giới “thuận theo tự nhiên”, họ tìm được sự điềm tĩnh và thản nhiên. Bởi vì họ hiểu rõ, mọi sự đều là tùy duyên mà đến, tùy duyên mà đi, cũng chính là điều mà người ta gọi là mọi sự tùy duyên)
(Hài lòng phiên âm là Thuận Tâm, là tên giả nữ chính lấy ấy mng)
39
“Ở lại ăn cơm chay không?”
"...Ăn."
Thực ra đồ chay cũng khá ngon, từ khi ngửi thấy mùi thịt của chính mình, ta đã không còn muốn ăn thịt.
"Lão đạo sĩ, ta có thích hợp tu đạo không?"
Giọng điệu lão đạo sĩ không chút dao động: “Ngươi đã thấy con bạch cốt tinh nào tu đạo chưa?”
"...Chưa thấy."
"Ta xuống núi đây, lão đạo sĩ."
40
Xa xa dưới chân núi, ta nhìn thấy một bóng người.
Bóng dáng hắn bị sương núi làm mờ đi, càng lúc càng gần.
"Cô nương, tại hạ có nhặt được một tấm gương."
Ta nhìn Tô Chính Thanh, rõ ràng hắn đứng thấp hơn ta hai bậc nhưng lại ngang tầm mắt với ta.
Chỉ mới có ba năm mà hắn đã cao đến vậy rồi sao?
Ta lập tức phủ nhận: “Không phải của ta”.
Hai chữ cô nương, so với ba chữ Bạch Như Ý, nghe thân mật hơn hẳn.
Ta theo bản năng nhìn ra phía sau hắn, không thấy Diệu Ngôn.
Ta đáng xấu hổ mà nhẹ nhàng thở phào, tìm một cái cớ, cười với hắn:
"Đạo trưởng, có thể hộ tống ta về nhà không?"
Trên đường đi thuận tiện có thể nghĩ cách quyến rũ tiểu đạo sĩ Tô Chính Thanh.
Cơ mà không ngờ hắn từ chối ta thẳng thừng!
Hắn giống như đã quên mất chuyện cứu ta hôm bách quỷ dạ hành, hắn cất tấm gương vào ngực, ánh mắt xa lạ.
Nhưng giọng nói cố tình tỏ ra ôn hòa: “Không tiện lắm, cô nương.”
Ta giận dữ vượt qua Tô Chính Thanh, bước nhanh xuống núi.
Không phải hắn thích phụ giúp thiên hạ sao!
Làm sao! Không xinh đẹp thì không cần phải nhớ tới một chút nào sao! Không đẹp thì tự về nhà một mình cũng sẽ an toàn sao!
Ta hối hận rồi, đáng nhẽ nên quay lại đổi bộ da xinh đẹp hơn!
41
"Ủa? Thuận Tâm?"
Ta ngây người mà nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ nàng ấy.
[Ngươi đi dụ dỗ đệ tử Tô Chính Thanh của ta, nhưng đừng để hắn phạm giới.]
[Phát chăng tình, ngăn với lễ.]
Cảm giác như có hàng chục nhát búa đang đập xuống đầu ta, thảo nào ta lại bị Tô Chính Thanh từ chối.
Dù sao ngay cả bộ da xinh đẹp trước đây cũng không thể sánh được với dung nhan diễm lệ của của hồ ly tinh rộng lượng đang đứng trước mặt lúc này.
Nhưng có đổi lấy một bộ da đẹp hơn hồ ly tinh cũng vô dụng.
Ta thua rồi, thua ngay khi nói ra câu đầu tiên.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ của nàng ấy, lúc đó ta đã nghĩ đến việc rút lui, không quyến rũ tiểu đạo sĩ nữa. Bốn năm nữa ta cũng không tìm lão đạo sĩ, cứ để bản thân hóa thành xương khô luôn đi. Ít nhất cũng chẳng phải lo lắng về ngoại hình nữa, chỉ cần quan tâm xương cốt bản thân có tan thành từng mảnh không thôi là được.
"Này, ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"
"Gió mạnh quá, ta......ta bị đau mắt."
42
Diệu Ngôn tưởng ta bị lừa tình nên trực tiếp lôi ta đi uống rượu, nói rằng thế gian có hàng ngàn hàng vạn người đàn ông, cớ gì phải rơi lệ, thương tâm rồi xuống tóc đi tu vì một thằng khốn chứ.
Ta ngồi trên bàn rượu, vẫn ngơ ngác không biết tại sao mình lại đồng ý với nàng ấy.
Lúc ấy đầu óc ta quay cuồng, mà nàng ấy thật sự quá xinh đẹp, đôi mắt chờ mong nhìn ta, ta không từ chối được!!
Diệu Ngôn mạnh mẽ uống hết rượu trong chén, "Hay để ta dẫn ngươi lên tầng trên chơi nhé?"
Ta nếm thử chút rượu, rượu vào miệng, thấm vào đầu lưỡi, cái thứ đắng chát này chẳng ngon chút nào.
Miêu Ngôn có vẻ đã ngà ngà say, nàng nâng cằm nhìn ta: “Ngươi trông hơi giống con gái ta.”
"Ngươi có… con rồi?"
Trong miệng hình như càng đắng hơn.
Hồ ly tinh đã hoàn toàn say xỉn, má nàng đỏ bừng, lông mi run rẩy, đôi mắt phủ đầy sương mù.
Người đẹp rơi lệ thật sự khiến người ta đau lòng:
"Con bé trước đây bị nhân loại ăn thịt sau đó hóa thành oán hồn. Đến bây giờ nó vẫn không chịu tha thứ cho ta, không chịu đi đầu thai."
Đột nhiên Miêu Ngôn ôm ta vào lòng, thì thầm: “Ta từng cảm thấy con bé là gánh nặng, sau khi sinh nó ra liền không quan tâm tới nó, ta hối hận lắm.”
"Còn ngươi thì sao? Sao ngươi buồn?"
"Ta… Bạn trai cũ của ta thấy ta không xinh đẹp, không muốn giới thiệu ta với bạn bè và bố mẹ hắn. Trước lúc chia tay hắn ta còn kiếm được một cô gái vô cùng quyến rũ, vừa thành đôi đã thông báo hết cho đám người quen của hắn ta. Thậm chí hắn ta còn đưa bạn gái mới tới khoe khoang với ta, kể hết mọi khuyết điểm từ đầu đến chân của ta, còn nói yêu đương với ta khiến hắn ta rất mất mặt….. Sau đó ta nghĩ quẩn đi đăng ký phẫu thuật thẩm mỹ…..À, nghĩa là chỉnh cho bản thân đẹp hơn ấy… sau đó ta trở nên xinh đẹp rồi, nhưng sau khi xinh đẹp ta lại làm người ta tổn thương"
"Ai tổn thương?"
"Hắn là..."
Ta đang nói thì dừng lại, Tô Chính Thanh đến đón Diệu Ngôn về sao?
43
Tô Chính Thanh đứng ở cửa tửu quán, ánh đèn lồng bên cạnh phủ lên người hắn một màu ôn hòa.
"Diệu Ngôn nàng ấy…. uống say rồi."
Ta cẩn thận đỡ lấy Diệu Ngôn, Tô Chính Thanh chỉ nhìn lướt qua, đưa tay lên.
Thu nàng vào túi.
"..."
Phải chăng đây là cách quan tâm nhau của họ sao, chẳng dịu dàng chút nào.
Thiếu nữ thơm tho mềm mại trên vai biến mất, ta cũng cảm thấy nhẹ đi hẳn.
Tô Chính Thanh giống như không để ý đến sự tồn tại của ta, đi lướt ngang qua người ta, hẳn là đi trả tiền giúp Diệu Ngôn.
Ta buồn bã cụp mắt xuống, cứ vậy đi.
"Cạch."
Thanh kiếm sắt nặng nề bị đặt lên bàn.
Tô Chính Thanh ngồi xuống đối diện ta, tay cầm một chum rượu mới.
Hắn lấy từ trong túi ra một món đồ quen thuộc: "Là ngươi phải không?"
Ta nhìn qua, tấm gương sạch sẽ phản chiếu diện mạo hiện tại của ta.
Mặt ta đỏ chót, mắt cũng đỏ.
Làn da cô gái trong gương không trắng cũng không hề mịn màng, mũi không thẳng, mắt hai mí không rõ ràng, cùng lắm chỉ được gọi là thanh tú.
Tóm lại, đó không phải là một gương mặt thuộc tiêu chuẩn cái đẹp.
Không có “mắt liễu mày ngài”, cũng chẳng có “môi đỏ như son”..
Là khuôn mặt mà ta hao hết tâm tư đòi sửa, cuối cùng ch ết ngay trên chính bàn mổ.
“Thật ra tôi thấy cô không cần chỉnh đâu.”
“Cô suy nghĩ lại đi, cứ suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng quay lại.”
......
"Nói đạo lý ngươi đều hiểu, vì sao vẫn không thể chấp nhận chính mình?"
Bởi vì chấp nhận mình bình thường là chuyện rất khó làm.
Ta mãi mới phản ứng lại, đây là ta, là con người thật của ta.
Lòng ta nặng trĩu, cuối cùng thú nhận:
"Là ta."
Tô Chính Thanh yên lặng nhìn ta, rót một chén rượu, đẩy nó cùng gương về phía ta
"Ngươi lừa ta."
Ta bưng chén lên uống liền một ngụm: "Xin lỗi."
44
Là Bạch Như Ý.
Là Bạch Như Ý đã dùng thân mình làm mồi nhử để đánh lừa yêu tinh nhện.
Là Bạch Như Ý dù sợ hãi nhưng vẫn muốn kiến tạo kho lương thực.
Là Bạch Như Ý dẫu bị người ta trói gô lại bỏ vào nồi vẫn chỉ lo lắng mình không còn xinh đẹp nữa.
Là Bạch Như Ý hy vọng tên đàn ông kia phải gặp báo ứng.
Là Bạch Như Ý rõ ràng là nàng đâm hắn, nhưng bản thân lại khổ sở hơn hắn rất nhiều.
Là Bạch Như Ý trốn tránh hai ba năm, sau đó lại đổi bộ da mới định tiếp tục lừa dối hắn.
Là Bạch Như Ý bây giờ đang nhìn vào gương mà khổ sở.
Lúc nhìn bóng lưng tức giận của nàng đi xuống núi, Tô Chính Thanh thầm nghĩ nàng đổi tên thành "Thuận Tâm" chẳng phải là muốn hắn nhận ra mình sao? Vậy tại sao vẫn một mực phủ nhận?
Hắn lặng lẽ tựa vào cửa tửu quán, nghe nàng ưu sầu “Cái giá của việc trở nên xinh đẹp là làm tổn thương người khác”, nghe giọng nói của nàng buồn bã đến đau lòng, lại thấy ánh mắt nàng nhìn hắn tưởng hắn đến đây đón hồ ly.
Là Bạch Như Ý dù có say cũng lo bản thân không đẹp.
Tô Chính Thanh ngắm nhìn khuôn mặt nàng, hẳn là diện mạo ở bên dị thế của nàng.
Bạch Như Ý khóc đến não lòng, nốt ruồi trên mũi cũng đỏ mọng, có chút đáng yêu.
Vừa nghĩ vậy, trong đầu liền thất thố nghĩ tới một câu thơ, thái nùng ý xa thục thả thật, vân da tinh tế cốt nhục đều”
(Dịch: Dáng mặn mà, ý tứ sâu xa, dịu dàng chân thực,
Nước da mịn mà, xương thịt đều đặn.)
Từ “Xinh đẹp” dường như đã khắc vào xương cốt nàng, nếu nàng cứ cho rằng bản thân xấu xí, xương cốt sẽ tan thành từng mảnh mất.
Có cách nào để giữ lại xương cốt của Bạch Cốt Tinh không nhỉ?
Hắn muốn giữ lại xương cốt của nàng, không muốn khiến nàng tan thành từng mảnh.
Tô Chính Thanh nhìn Bạch Như Ý, thấy nàng đã say quắc cần câu, ngay cả câu đắc tội cũng chưa nói đã bế nàng lên.
Bạch Như Ý ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Ngươi có Diệu Ngôn rồi, không được ôm nữ tử khác.”
"..."
Sau đó giãy dụa đòi xuống.
45
Chuyện kể rằng, để độ chúng sinh, Quan Thế Âm Bồ Tát đầu tiên hóa thân thành một cô nương bán cá nghèo khổ, tội nghiệp không ai quan tâm, sau đó lại biến thành một cô nương bán hàng xinh đẹp, ngài ngỏ ý sẽ lấy người có thể thuộc hết cuốn kinh trong một đêm. Đám thanh niên trai tráng trong làng đua nhau đọc kinh để giành cơ hội lấy được mỹ nhân, từ “Quan Thế Âm Bồ Tát phổ môn phẩm”, “Kim Cương kinh”, “Đại thừa diệu pháp liên hoa kinh”, chỉ có người thanh niên tên Mã Nhị Lang là đạt được ước nguyện, chàng vui vẻ cưới cô nương kia về nhà, không ngờ ngay đêm tân hôn, tân nương lại ch ết. Mã Nhị Lang luẩn quẩn trong lòng, liền bắt đầu ngộ đạo. Lần thứ ba, Quan Âm hóa thành một hòa thượng, chỉ cho Mã Nhị Lang mở quan tài ra xem, trong quan tài chỉ còn lại bộ xương trắng.
Cuối cùng, sau khi nhìn thấy bộ xương kia, chàng Mã Nhị Lang bắt đầu tu hành, lan truyền Phật pháp.
Tô Chính Thanh bật cười, cảm thấy bản thân giống như Mã Nhị Lang, suy nghĩ xằng bậy bay tán loạn, không thể tịnh tâm nổi, chỉ là hắn không làm được việc xuống tóc đi tu.
Ánh mắt hắn di chuyển từ đôi mắt mờ sương đến đôi môi mọng nước của Bạch Như Ý.
Xuân tâm vừa động bỏ muôn vàn, chỉ hiểu trộm tới một lát hoan.
(Đại khái là bỏ tất cả chỉ để lấy giây phút âu yếm ngắn ngủi)
“Ta không có ai hết”
Nàng vòng tay qua cổ hắn, khẽ xích người lại gần, như thật như giả, trông như đã tỉnh táo lại, đôi môi mấp máy:
"Thật không, sao ngươi không gọi ta là Như Ý?"
Tô Chính Thanh cụp mắt xuống: "Nàng gọi ta như ý, ta sẽ gọi nàng là Như Ý."
Hắn lại khiến nàng bối rối: "Ngươi Như Ý? Sao ngươi lại tên Như Ý?"
"Ta mới tên là Như Ý."
Cường độ vùng vẫy trong vòng tay hắn ngày càng yếu đi, hơi thở từng đợt từng đợt thổi vào cổ hắn.
Thanh âm của nàng trở nên rất nhẹ nhàng, “Ngươi gọi nàng là Diệu Ngôn, là ít hơn Bạch Như Ý một chữ, ngươi hôn cổ nàng, thân mật với nàng hơn Bạch Như Ý, ngươi như vậy là không đúng, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, huống chi các ngươi còn mất đi một đứa con, ta là kẻ trơ trẽn….”
"Như Ý”
Tô Chính Thanh ngắt lời nàng, hắn không uống rượu, nhưng lúc này hắn đã nếm được mùi vị rồi.
46
Nếu có thể, ta muốn say rượu xong rồi mất trí nhớ luôn.
Tô Chính Thanh giải thích ngắn gọn rằng Miêu Ngôn chỉ muốn tìm lại con gái mình, lúc đó ta mới nhận ra trí tưởng tượng của mình phong phú đến mức nào.
Nhân tiện ta được phổ cập cái gì gọi là lầu cao, Tô Chính Thanh không cho ta đi.
Cũng nhớ rõ, tối qua ta đã nắm cổ áo hắn, hỏi đi hỏi lại có có đẹp không.
Lần nào hắn cũng kiên nhẫn, nghiêm túc trả lời: “Đẹp.”
Sau đó chúng ta lại tranh luận xem "Như Ý" là một tính từ hay là một cái tên.
Ngắn ngủi hai chữ “đắc tội”, cả đêm quấn quýt, hai từ ấy không còn trong sáng nữa rồi.
Một nụ hôn chủ động vô cùng vụng về.
Ta ngơ ngác phát hiện, lực cánh tay hắn khỏe vô cùng.
Năm giác quan đều mang theo trong hồi ức vui vẻ của cả hai, mùi gỗ đàn hương thanh mát trên người Tô Chính Thanh, ánh mắt hắn không có vẻ gì là “đắc tội”, nhìn lên thì thấy đôi mắt thấp thoáng ý cười của hắn, nhìn xuống thì thấy bàn tay của hắn đang đặt trên cổ ta, nhìn thế nào cũng thấy sai sai….
Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng.
Trên con đường tràn đầy hoa quế, khi ta vẫn chưa chịu nói tiếng xin lỗi.
Hắn chẳng nói gì về tấm da mỹ nhân trước đây, cũng chẳng hỏi ta tại sao lại đâm hắn, vô cùng bình tĩnh mà chấp nhận bộ da hiện tại của ta.
Như không hề có chuyện gì xảy ra, còn nhét chiếc chuông vào tay ta.
Nếu mở đầu thoại bản là sự lừa gạt dối lừa thì theo logic kết cục sẽ phải dũng cảm đối diện với mong muốn và nội tâm của bản thân, sau đó sẽ là một tình yêu viên mãn…..
Ta cam chịu xin lỗi:
"Tô Chính Thanh, thật xin lỗi."
Câu trả lời của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta:
“Lần này, đừng trả lại.”
“Cũng đừng đi tìm sư phụ ta.”
47
Trong bộ phim hoạt hình ta xem hồi nhỏ, mỹ nữ Xà tộc có một cây trâm, mỗi lần cần sử dụng sẽ niệm chú: Như ý, như ý, thuận theo ý ta, mau mau hiển linh.
Cây trâm đó là pháp bảo vạn năng, vô cùng thần kỳ.
Ta cũng có một cây, nhưng ta lại dùng nó để đâm tiểu đạo sĩ.
Một tiểu đạo sĩ không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng lại hi vọng ta sẽ luôn được như ý nguyện.
Hắn sẽ không giống lão đạo sĩ khuyên nhủ giáo lý, những thứ mà ta đã hiểu tận đáy lòng.
[Ngươi lo lắng cái gì? Muốn yêu ai thì ngươi phải yêu chính bản thân mình trước đã. Rõ ràng ngươi rất thích bộ dáng bây giờ của ngươi, vì sao phải cảm thấy tự ti chứ? Thế gian muôn hình vạn trạng, quan trọng là nhân duyên chứ không phải là ngoại mình, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm với tiền đề là chính mình phải hài lòng, ngươi quan tâm ngươi khác nhìn mình thế nào làm gì….]
Tô Chính Thanh không nói những cái đạo lý đó, hắn nói:
"Nàng muốn bất cứ bộ da nào, ta cũng sẽ vẽ cho nàng."
Ta nhớ rõ lúc mình nghe thấy câu nói đó thì ngẩn người, cuối cùng không nhịn được mà ôm chàng gào khóc.
Ta không còn hỏi đi hỏi lại Tô Chính Thanh ta có đẹp không nữa.
Đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
48
Ta luôn ngóng chờ một người sẽ để ý đến ta vì vẻ đẹp bên trong chứ không phải nhan sắc phù phiếm bên ngoài, cũng thầm hi vọng họ sẽ mãi vượt qua cám dỗ thế gian mà một lòng chung thủy với ta.
Ta sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho khuôn mặt của mình, cũng không ngại bỏ thời gian để trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.
Tự nguyện lo lắng liệu hôm nay màu son của mình có match được với trang phục và thời tiết hay không.
Tính đi tính lại cũng chỉ tính sai một điều, không phải bạn trai cũ không thích “nhan sắc” hay “sự nguyện ý chăm chút” của ta, hắn ta chỉ đơn giản là không thích con người ta mà thôi.
Ta không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc việc trang điểm hay phẫu thuật thẩm mỹ là để thích ứng với tiêu chuẩn xã hội hay nhằm thỏa mãn ý muốn của bản thân.
Ta yêu vẻ ngoài hiện tại của bản thân, nhưng vẫn luôn hi vọng mình sẽ ngày càng xinh đẹp.
Giống như Bạch Cốt Tinh truy cầu sự trường sinh bất lão mà bày mưu hòng ăn thịt Đường Tăng, bản thân ta vẫn mãi truy cầu “cái đẹp”