Chương 4
28
"Lão đạo sĩ... mới có hai năm trôi qua."
“Tấm da này của ngươi từng bị nấu.”
"..." Đúng là ta quên mất vụ hôm đó.
"Mười lăm tháng sau, Chính Thanh sẽ không ở đạo quán."
"Được."
29
"Ta không muốn xinh đẹp nữa."
"Hửm?"
"Lão đạo sĩ, ông giúp ta họa một khuôn mặt bình thường một chút."
Thì ra có nhan sắc cũng không tốt như ta nghĩ, được người ta thích vĩnh viễn bởi vì ngoại hình, quá nông cạn.
Ra đường không mang theo mũ thì bị mấy bà già mắng là hồ ly dụ dỗ đàn ông.
Thậm chí lúc bị quấy rối, người ngoài cũng cảm thấy là do lỗi của ta.
Ta miêu tả lại dáng vẻ kiếp trước của mình:
“Cái mũi hơi thấp thấp xuống, hai bên cánh mũi cũng nhỏ hơn xíu, hai mắt hẹp hơn một chút, đuôi mắt vểnh xuống chứ không có vểnh lên. À còn có, tròng mắt hơi có màu nâu đen, bên phải cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ, lông mày cũng không phải hình lá liễu, cánh môi cũng không đỏ như thế này, cằm thì…”
Lão đạo sĩ cũng hết sức nhẫn nại mà vẽ cho ta.
“Ý ngươi là như thế này?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
“Như thế này mới tốt.”
“…..”
Ta nhìn mình trong gương: “Được không?”
Lão đạo sĩ từ ái nhìn ta: “Được hơn lúc ban đầu.”
…..Lão ta lại lừa ta rồi, ta biết bản thân mình tới đâu.
Thế nhưng ta vẫn không nhịn được mà cong khóe môi.
“Đa tạ lão đạo sĩ nhé, ta đi đây”
“Không ở lại dùng ít cơm chay sao?”
“…..Vậy cũng được.”
30
Ta cầm chén gỗ, trố mắt nhìn hai người phía xa xa đang đi tới.
Tô Chính Thanh đã cao hơn một chút, chuẩn hình mẫu mỹ nam vai rộng chân dài trong thoại bản.
Cả người vẫn toát ra khí chất thanh lãnh.
Phía sau hắn là...... hồ ly tinh năm ấy.
Giọng nói thanh thúy, không hề khiến người ta cảm thấy ồn ào:
"Này, tiểu đạo sĩ, ngươi đi nhanh như vậy làm gì!"
"Ngươi để ý đến ta một chút đi mà!"
"Lần này ta đã lập công lớn còn gì."
Ngoại hình hồ ly tinh diễm lệ vô cùng, còn đẹp hơn bộ da trước đây của ta nhiều.
Tô Chính Thanh đeo kiếm trên lưng, tiếp tục đi về phía trước như không nghe thấy gì, nhưng bước chân đã chậm lại.
Giống như cái cách hắn chiều chuộng ta trước đây.
Ở lại ăn cơm chay cái gì, ta đúng là bị điên rồi.
Ta bối rối cầm bát, quay mặt đi, đứng dậy đi về phía căn bếp nhỏ.
Miễn cưỡng cười, chào từ biệt với lão đạo sĩ:
"Lão đạo sĩ, ta có chút việc, đi trước đây!"
Sao bảo Tô Chính Thanh không ở đạo quán?
Ta lại lôi chiếc gương nhỏ mang theo bên mình ra, trong gương là sắc mặt khó coi của ta, trong gương cũng là một vẻ ngoài vô cùng tầm thường.
Ta ném tấm gương xuống bãi cỏ bên cạnh.
Nếu biết có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ không tham lam tấm da mỹ nhân kia.
31
Tô Chính Thanh cau mày:
“Ngươi lại nuốt tinh huyết của con người.”
Hồ ly tinh cười khúc khích: "Do hắn ta cầu xin ta chứ bộ."
"..."
"Đừng dùng mấy cái giáo lý của đạo quan áp lên đầu ta, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện. Hơn nữa, nếu không có ta, lần này sao ngươi có thể bắt được con yêu đó?"
"..."
Tô Chính Thanh không nói nữa, cũng không muốn tranh cãi vô nghĩa với nàng ta.
Hồ ly khẽ ngước mắt lên, giọng nũng nịu:
"Tô Chính Thanh à~"
Nàng đưa tay ra định chạm vào ngực hắn.
Tô Chính Thanh liền đưa tay định rút kiếm.
"Ấy ấy, thanh niên bây giờ đúng là không biết đùa, ta biến về là được chứ gì!"
Hồ ly tinh biến trở về hình dáng bên đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi đường nét cơ thể của Tô Chính Thanh:
“Ta mà khiến ngươi phá giới, sư phụ ngươi sẽ là người đầu tiên đánh ch ết ta.”
"Bạch Cốt Tinh kia có cái gì tốt chứ?"
"Không lẽ xương nàng ta tốt hơn xương ta à?"
Tô Chính Thanh thu tay lại, bộ dạng vẫn ung dung như trước, tựa như không nghe thấy mấy lời trêu chọc của nàng ta.
32
"Bạch Như Ý, ta lại vừa tính một quẻ."
"Ngươi giúp ta một lần nữa đi."
"......Giúp gì?"
"Ngươi lại đi dụ dỗ đệ tử Tô Chính Thanh của ta đi."
"......Không đi."
Lão đạo sĩ vẫn kiên nhẫn:
“Sau này ngươi thích bộ da thế nào ta cũng vẽ cho ngươi.”
“Không cần, ta thích bộ dạng bây giờ của mình thôi, không đổi nữa. Không phải ông nói dáng vẻ bây giờ của ta rất tốt sao?”
"Đằng nào ba, bốn năm nữa ngươi cũng lại phải đến đây mà."
“…Lần này không cần phải giết hắn chứ?”
"Không cần."
“Hắn sẽ không nhận ra ta chứ?”
"Sẽ không."
“Hắn cũng sẽ không nhận ra bộ xương khô này của ta chứ?”
"Sẽ không."
“Vậy được, lần này phải làm tới mức nào?”
“Phát chăng tình, ngăn với lễ”
(*Ý là việc thể hiện tình yêu, cảm xúc phải bị hạn chế bởi lễ nghĩa, phép lịch sự. Theo như mình hiểu thì lão đạo sĩ bảo Bạch Như Ý dụ dỗ tới mức yêu đương nhưng chưa đến mức thân mật)
"Nhưng bây giờ...ta không đẹp."
Lão đạo sĩ thở dài nặng nề, nói:
"Bạch Như Ý, ngươi đừng để ý ngoại hình nhiều quá, dị giới chỉ dạy người nhìn người qua vẻ bề ngoài sao?"
"Tấm da hiện tại của ngươi có thể duy trì nhiều nhất là bốn năm."
"Ta biết....Nhưng mà đẹp không phải sẽ dễ giúp ông hơn à?"
"Ngươi cảm thấy Chính Thanh nông cạn như vậy?"
"......Ta cũng không biết nữa."
33
Lại đến một dịp bách quỷ dạ hành.
Ta nhìn thấy rất nhiều đồng loại bạch cốt tinh, đều là bộ xương trắng không dính một miếng thịt.
Còn có Tô Chính Thanh và hồ ly tinh.
[Ngươi cảm thấy Chính Thanh nông cạn như vậy?]
Câu hỏi của lão đạo sĩ văng vẳng bên tai, ta tháo chiếc vòng tay nhét vào bên hông để tránh bị nhận ra.
Khoác bộ da này, ta thực sự không đủ can đảm để đuổi theo bắt chuyện với Tô Chính Thanh.
"Lão đạo sĩ, ta nghĩ mình không làm được."
Lão lại tiếp tục rủ rỉ: "Ngươi còn chưa làm, sao đã nghĩ mình không thể làm được? Lão sư của ngươi ở bên dị thế dạy ngươi bỏ cuộc dễ như thế à?"
“…Lần này sao ông không trực tiếp đẩy ta ra chỗ hắn như lần trước.”
Lão đạo sĩ đúng là gừng càng già càng cay: “Trong thoại bản không phải có nói, không ai tắm hai lần trên một dòng sông à?”
Sự im lặng của ta khiến lão thở dài:
"Bạch Như Ý, ngươi có biết nguồn gốc cái tên của Chính Thanh không?"
"Thanh khiết vì chính nghĩa thế gian? Hay là lòng thanh tịnh mới có thể dẫn dắt thiên hạ? Nhưng mà đây là tên ông đặt cho hắn, sao ông biết hắn muốn làm như vậy?"
“…Lão sư của ngươi cũng dạy ngươi hỏi ngược lại người khác như vậy à?”
"Lão già cổ hủ, ông vẫn cho rằng hắn không buông bỏ đươc thất tình lục dục thì không thể phụ giúp thiên hạ sao?”
34
"Xin lỗi."
Ta nhặt cục xương tay lên, xương khô tỷ tỷ bị ta đụng phải cúi đầu, nhận lại.
"Không sao."
Nàng ấy đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười: “Cột sống ngươi tốt đấy.”
Ta cố gắng nhớ lại 24 chữ khẩu quyết ngày trước lão đạo sĩ dạy.
Đã ba bốn năm trôi qua, không nhớ nổi.
Cuối cùng vhỉ miễn cưỡng nhớ được hai câu cuối cùng: “Âm dương rõ ràng, hồn hề trở về."
.......
Nàng ấy cười khúc khích: “Ngươi thú vị thật đấy.”
"..." Đúng là không niệm đủ thì chẳng có tác dụng gì hết.
Lúc xương tay của nàng ta chuẩn bị đụng vào đỉnh đầu mình, ta nghe thấy một từ quen thuộc.
"Đắc tội."
Vừa nhìn vào đôi mắt buồn vui chẳng rõ kia, ta đã bị Tô Chính Thanh túm lấy cổ áo ném thẳng đến chỗ hồ ly tinh.
35
Mùi gỗ đàn hương lập tức biến mất, thay vào đó là mùi hương vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.
Hồ ly tinh vịn vào vai ta, xích lại ngửi ngửi rồi cười nói:
"Tiểu cô nương này, ngươi trông quen mắt quá."
Ta hoảng hốt cúi đầu: “Cảm ơn.”
"Ngươi tên là gì vậy?"
"...Thuận Tâm."
"Không có họ sao?"
"Ừm."
"Trùng hợp ghê, ta cũng không có họ, ta tên Diệu Ngôn."
36
Tô Chính Thanh buộc tóc đuôi ngựa, dáng người thẳng tắp, cả kim quan lẫn đạo bào đều một một trắng muốt, dường như chẳng thay đổi gì so với thiếu niên hai năm trước.
Hắn thu bạch cốt tinh kia vào túi trấn yêu, quay đầu nhìn lại đây, đôi môi mấp máy, lãnh đạm nói:
"Đi thôi."
Đúng là thay đổi rồi, hai chữ “đi thôi” đã không còn dành cho ta nữa.
Nói xong liền đi, như thể chỉ là thuận tay cứu ta.
Diệu Ngôn cũng buông tay ra, nhìn ta lưu luyến:
"Có duyên thì gặp lại."
Trên đường yêu người đi lại như mắc cửi, có nhân loại bình thường, có yêu ma hiện rõ nguyên hình, càng chẳng thiếu mấy con yêu tinh ranh đang đội lốt nhân loại.
Chỉ là toàn đi chung với nhau, giống như hai người Tô Chính Thanh và Diệu Ngôn vậy.
[Bạch Như Ý, đi thôi.]
[Ngươi xử lý tốt lắm.]
[Xin lỗi, ta tới muộn.]
[Không, ngươi...rất đẹp.]
[Ngồi xuống đi, Bạch Như Ý, xương cốt ngươi sắp nát tới nơi rồi kìa.]
[Được.]
[Bạch Như Ý, gặp phải chuyện gì nhớ rung chuông đấy.]
[Bị dọa rồi à?]
[Đừng đi lung tung, nó là yêu quái]
[Bạch Như Ý, sinh nhật của ngươi là ngày nào?]
[Cây trâm này tặng ngươi.]
[Bạch Như Ý, bằng cách này ngươi có thể nhìn thấy lỗ tai và đuôi của bọn chúng.]
[Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy bách quỷ dạ hành, đi dạo một lát không?]
......
Ký ức ùa về như thủy triều, ta ngơ ngác đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng hai người.
Hai người họ cách nhau một khoảng không xa cũng không gần, ta nhịn không được nghĩ liệu họ có thân thiết như chúng ta hồi đó không.
Tô Chính Thanh có mua trâm cho Diệu Ngôn, có nếm thử đồ ăn vặt trên đường cùng nàng ấy, có đưa bùa ẩn thân cho nàng ấy sao? Cái chuông ta trả lại cho hắn, hắn có đưa cho nàng ấy không, hay là làm lại một cái tốt hơn cả cái trước nữa…..
[Ta cũng không có họ, ta tên Diệu Ngôn.]
Vậy hắn có gọi nàng ấy là Diệu Ngôn, có thân mật gọi nàng ấy bằng tên không?
"Lão đạo sĩ... Hồi ở dị thế ta có đọc một cuốn sách, trong đó có nói về ba lần đánh bạch cốt tinh. Mọi người đều bảo bạch cốt tinh là loại yêu có tâm địa độc ác, mưu mô quỷ kế."
"Rồi sao?"
"Sau đó... Bị nhân vật chính dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn thấu, bị đánh ch ế t."
Không cần soi gương ta cũng biết mình bây giờ xấu đến mức nào, nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh vừa rồi của Tô Chính Thanh, ta rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Tại sao đạo quán của các người không dạy cách dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh vậy?”
"Làm thế nào ta có thể quyến rũ được Tô Chính Thanh chứ?"
"Sao ông không vẽ cho ta một tấm da khác đi?"
“Vẽ một tấm…Một tấm da còn đẹp hơn cả hồ ly tinh được không?”
37
"Này, tiểu đạo sĩ, vừa rồi sao đột nhiên ngươi lại ra tay?"
Tô Chính Thanh dừng lại, không hiểu sao lại quay đầu lại nhìn nhưng đã không thấy bóng dáng người kia nữa, hắn nói:
"Nhận lầm người."
Thân hình, dáng đi, thậm chí cả cách ngẩng đầu lên chớp mắt, hắn đều tưởng là nàng ấy.
Đáng tiếc lại không phải.
Diệu Ngôn liếc nhìn tòa nhà cao cách đó không xa, có chút thèm thuồng.
Tô Chính Thanh nhìn theo, sau đó lại dời mắt, hoàn hồn:
“Lạc bất khả cực, lạc cực sinh bi, dục bất khả túng, túng dục thành tai.”*
*Không vui cùng tột, vui cùng tột hóa buồn phiền, không dung túng tham dục, dung túng tham dục thành tai ương - Đời người biết đủ mà dừng mới an vui)
Diệu Ngôn nhanh chóng bịt tai: "Đừng đọc nữa. Ngày nào cũng niệm, ta thà nghe mấy cái đạo lý kia còn hơn"
Nàng vội vàng xua tay: “Đi đi, ngươi tự chơi một mình đi.”
"À, đúng rồi, mùi hương trên người tiểu cô nương vừa rồi quen quen, hình như ta đã từng ngửi thấy rồi, nhưng lại không nhớ đã ngửi thấy ở đâu."
“Cũng không có họ như ta, tên là Thuận Tâm.”
Tô Chính Thanh sửng sốt: "Ngươi nói nàng tên gì cơ?"
"Thuận Tâm."
"Lão đạo sĩ... mới có hai năm trôi qua."
“Tấm da này của ngươi từng bị nấu.”
"..." Đúng là ta quên mất vụ hôm đó.
"Mười lăm tháng sau, Chính Thanh sẽ không ở đạo quán."
"Được."
29
"Ta không muốn xinh đẹp nữa."
"Hửm?"
"Lão đạo sĩ, ông giúp ta họa một khuôn mặt bình thường một chút."
Thì ra có nhan sắc cũng không tốt như ta nghĩ, được người ta thích vĩnh viễn bởi vì ngoại hình, quá nông cạn.
Ra đường không mang theo mũ thì bị mấy bà già mắng là hồ ly dụ dỗ đàn ông.
Thậm chí lúc bị quấy rối, người ngoài cũng cảm thấy là do lỗi của ta.
Ta miêu tả lại dáng vẻ kiếp trước của mình:
“Cái mũi hơi thấp thấp xuống, hai bên cánh mũi cũng nhỏ hơn xíu, hai mắt hẹp hơn một chút, đuôi mắt vểnh xuống chứ không có vểnh lên. À còn có, tròng mắt hơi có màu nâu đen, bên phải cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ, lông mày cũng không phải hình lá liễu, cánh môi cũng không đỏ như thế này, cằm thì…”
Lão đạo sĩ cũng hết sức nhẫn nại mà vẽ cho ta.
“Ý ngươi là như thế này?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
“Như thế này mới tốt.”
“…..”
Ta nhìn mình trong gương: “Được không?”
Lão đạo sĩ từ ái nhìn ta: “Được hơn lúc ban đầu.”
…..Lão ta lại lừa ta rồi, ta biết bản thân mình tới đâu.
Thế nhưng ta vẫn không nhịn được mà cong khóe môi.
“Đa tạ lão đạo sĩ nhé, ta đi đây”
“Không ở lại dùng ít cơm chay sao?”
“…..Vậy cũng được.”
30
Ta cầm chén gỗ, trố mắt nhìn hai người phía xa xa đang đi tới.
Tô Chính Thanh đã cao hơn một chút, chuẩn hình mẫu mỹ nam vai rộng chân dài trong thoại bản.
Cả người vẫn toát ra khí chất thanh lãnh.
Phía sau hắn là...... hồ ly tinh năm ấy.
Giọng nói thanh thúy, không hề khiến người ta cảm thấy ồn ào:
"Này, tiểu đạo sĩ, ngươi đi nhanh như vậy làm gì!"
"Ngươi để ý đến ta một chút đi mà!"
"Lần này ta đã lập công lớn còn gì."
Ngoại hình hồ ly tinh diễm lệ vô cùng, còn đẹp hơn bộ da trước đây của ta nhiều.
Tô Chính Thanh đeo kiếm trên lưng, tiếp tục đi về phía trước như không nghe thấy gì, nhưng bước chân đã chậm lại.
Giống như cái cách hắn chiều chuộng ta trước đây.
Ở lại ăn cơm chay cái gì, ta đúng là bị điên rồi.
Ta bối rối cầm bát, quay mặt đi, đứng dậy đi về phía căn bếp nhỏ.
Miễn cưỡng cười, chào từ biệt với lão đạo sĩ:
"Lão đạo sĩ, ta có chút việc, đi trước đây!"
Sao bảo Tô Chính Thanh không ở đạo quán?
Ta lại lôi chiếc gương nhỏ mang theo bên mình ra, trong gương là sắc mặt khó coi của ta, trong gương cũng là một vẻ ngoài vô cùng tầm thường.
Ta ném tấm gương xuống bãi cỏ bên cạnh.
Nếu biết có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ không tham lam tấm da mỹ nhân kia.
31
Tô Chính Thanh cau mày:
“Ngươi lại nuốt tinh huyết của con người.”
Hồ ly tinh cười khúc khích: "Do hắn ta cầu xin ta chứ bộ."
"..."
"Đừng dùng mấy cái giáo lý của đạo quan áp lên đầu ta, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện. Hơn nữa, nếu không có ta, lần này sao ngươi có thể bắt được con yêu đó?"
"..."
Tô Chính Thanh không nói nữa, cũng không muốn tranh cãi vô nghĩa với nàng ta.
Hồ ly khẽ ngước mắt lên, giọng nũng nịu:
"Tô Chính Thanh à~"
Nàng đưa tay ra định chạm vào ngực hắn.
Tô Chính Thanh liền đưa tay định rút kiếm.
"Ấy ấy, thanh niên bây giờ đúng là không biết đùa, ta biến về là được chứ gì!"
Hồ ly tinh biến trở về hình dáng bên đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi đường nét cơ thể của Tô Chính Thanh:
“Ta mà khiến ngươi phá giới, sư phụ ngươi sẽ là người đầu tiên đánh ch ết ta.”
"Bạch Cốt Tinh kia có cái gì tốt chứ?"
"Không lẽ xương nàng ta tốt hơn xương ta à?"
Tô Chính Thanh thu tay lại, bộ dạng vẫn ung dung như trước, tựa như không nghe thấy mấy lời trêu chọc của nàng ta.
32
"Bạch Như Ý, ta lại vừa tính một quẻ."
"Ngươi giúp ta một lần nữa đi."
"......Giúp gì?"
"Ngươi lại đi dụ dỗ đệ tử Tô Chính Thanh của ta đi."
"......Không đi."
Lão đạo sĩ vẫn kiên nhẫn:
“Sau này ngươi thích bộ da thế nào ta cũng vẽ cho ngươi.”
“Không cần, ta thích bộ dạng bây giờ của mình thôi, không đổi nữa. Không phải ông nói dáng vẻ bây giờ của ta rất tốt sao?”
"Đằng nào ba, bốn năm nữa ngươi cũng lại phải đến đây mà."
“…Lần này không cần phải giết hắn chứ?”
"Không cần."
“Hắn sẽ không nhận ra ta chứ?”
"Sẽ không."
“Hắn cũng sẽ không nhận ra bộ xương khô này của ta chứ?”
"Sẽ không."
“Vậy được, lần này phải làm tới mức nào?”
“Phát chăng tình, ngăn với lễ”
(*Ý là việc thể hiện tình yêu, cảm xúc phải bị hạn chế bởi lễ nghĩa, phép lịch sự. Theo như mình hiểu thì lão đạo sĩ bảo Bạch Như Ý dụ dỗ tới mức yêu đương nhưng chưa đến mức thân mật)
"Nhưng bây giờ...ta không đẹp."
Lão đạo sĩ thở dài nặng nề, nói:
"Bạch Như Ý, ngươi đừng để ý ngoại hình nhiều quá, dị giới chỉ dạy người nhìn người qua vẻ bề ngoài sao?"
"Tấm da hiện tại của ngươi có thể duy trì nhiều nhất là bốn năm."
"Ta biết....Nhưng mà đẹp không phải sẽ dễ giúp ông hơn à?"
"Ngươi cảm thấy Chính Thanh nông cạn như vậy?"
"......Ta cũng không biết nữa."
33
Lại đến một dịp bách quỷ dạ hành.
Ta nhìn thấy rất nhiều đồng loại bạch cốt tinh, đều là bộ xương trắng không dính một miếng thịt.
Còn có Tô Chính Thanh và hồ ly tinh.
[Ngươi cảm thấy Chính Thanh nông cạn như vậy?]
Câu hỏi của lão đạo sĩ văng vẳng bên tai, ta tháo chiếc vòng tay nhét vào bên hông để tránh bị nhận ra.
Khoác bộ da này, ta thực sự không đủ can đảm để đuổi theo bắt chuyện với Tô Chính Thanh.
"Lão đạo sĩ, ta nghĩ mình không làm được."
Lão lại tiếp tục rủ rỉ: "Ngươi còn chưa làm, sao đã nghĩ mình không thể làm được? Lão sư của ngươi ở bên dị thế dạy ngươi bỏ cuộc dễ như thế à?"
“…Lần này sao ông không trực tiếp đẩy ta ra chỗ hắn như lần trước.”
Lão đạo sĩ đúng là gừng càng già càng cay: “Trong thoại bản không phải có nói, không ai tắm hai lần trên một dòng sông à?”
Sự im lặng của ta khiến lão thở dài:
"Bạch Như Ý, ngươi có biết nguồn gốc cái tên của Chính Thanh không?"
"Thanh khiết vì chính nghĩa thế gian? Hay là lòng thanh tịnh mới có thể dẫn dắt thiên hạ? Nhưng mà đây là tên ông đặt cho hắn, sao ông biết hắn muốn làm như vậy?"
“…Lão sư của ngươi cũng dạy ngươi hỏi ngược lại người khác như vậy à?”
"Lão già cổ hủ, ông vẫn cho rằng hắn không buông bỏ đươc thất tình lục dục thì không thể phụ giúp thiên hạ sao?”
34
"Xin lỗi."
Ta nhặt cục xương tay lên, xương khô tỷ tỷ bị ta đụng phải cúi đầu, nhận lại.
"Không sao."
Nàng ấy đột nhiên nghiêng đầu mỉm cười: “Cột sống ngươi tốt đấy.”
Ta cố gắng nhớ lại 24 chữ khẩu quyết ngày trước lão đạo sĩ dạy.
Đã ba bốn năm trôi qua, không nhớ nổi.
Cuối cùng vhỉ miễn cưỡng nhớ được hai câu cuối cùng: “Âm dương rõ ràng, hồn hề trở về."
.......
Nàng ấy cười khúc khích: “Ngươi thú vị thật đấy.”
"..." Đúng là không niệm đủ thì chẳng có tác dụng gì hết.
Lúc xương tay của nàng ta chuẩn bị đụng vào đỉnh đầu mình, ta nghe thấy một từ quen thuộc.
"Đắc tội."
Vừa nhìn vào đôi mắt buồn vui chẳng rõ kia, ta đã bị Tô Chính Thanh túm lấy cổ áo ném thẳng đến chỗ hồ ly tinh.
35
Mùi gỗ đàn hương lập tức biến mất, thay vào đó là mùi hương vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.
Hồ ly tinh vịn vào vai ta, xích lại ngửi ngửi rồi cười nói:
"Tiểu cô nương này, ngươi trông quen mắt quá."
Ta hoảng hốt cúi đầu: “Cảm ơn.”
"Ngươi tên là gì vậy?"
"...Thuận Tâm."
"Không có họ sao?"
"Ừm."
"Trùng hợp ghê, ta cũng không có họ, ta tên Diệu Ngôn."
36
Tô Chính Thanh buộc tóc đuôi ngựa, dáng người thẳng tắp, cả kim quan lẫn đạo bào đều một một trắng muốt, dường như chẳng thay đổi gì so với thiếu niên hai năm trước.
Hắn thu bạch cốt tinh kia vào túi trấn yêu, quay đầu nhìn lại đây, đôi môi mấp máy, lãnh đạm nói:
"Đi thôi."
Đúng là thay đổi rồi, hai chữ “đi thôi” đã không còn dành cho ta nữa.
Nói xong liền đi, như thể chỉ là thuận tay cứu ta.
Diệu Ngôn cũng buông tay ra, nhìn ta lưu luyến:
"Có duyên thì gặp lại."
Trên đường yêu người đi lại như mắc cửi, có nhân loại bình thường, có yêu ma hiện rõ nguyên hình, càng chẳng thiếu mấy con yêu tinh ranh đang đội lốt nhân loại.
Chỉ là toàn đi chung với nhau, giống như hai người Tô Chính Thanh và Diệu Ngôn vậy.
[Bạch Như Ý, đi thôi.]
[Ngươi xử lý tốt lắm.]
[Xin lỗi, ta tới muộn.]
[Không, ngươi...rất đẹp.]
[Ngồi xuống đi, Bạch Như Ý, xương cốt ngươi sắp nát tới nơi rồi kìa.]
[Được.]
[Bạch Như Ý, gặp phải chuyện gì nhớ rung chuông đấy.]
[Bị dọa rồi à?]
[Đừng đi lung tung, nó là yêu quái]
[Bạch Như Ý, sinh nhật của ngươi là ngày nào?]
[Cây trâm này tặng ngươi.]
[Bạch Như Ý, bằng cách này ngươi có thể nhìn thấy lỗ tai và đuôi của bọn chúng.]
[Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy bách quỷ dạ hành, đi dạo một lát không?]
......
Ký ức ùa về như thủy triều, ta ngơ ngác đứng yên một chỗ nhìn theo bóng lưng hai người.
Hai người họ cách nhau một khoảng không xa cũng không gần, ta nhịn không được nghĩ liệu họ có thân thiết như chúng ta hồi đó không.
Tô Chính Thanh có mua trâm cho Diệu Ngôn, có nếm thử đồ ăn vặt trên đường cùng nàng ấy, có đưa bùa ẩn thân cho nàng ấy sao? Cái chuông ta trả lại cho hắn, hắn có đưa cho nàng ấy không, hay là làm lại một cái tốt hơn cả cái trước nữa…..
[Ta cũng không có họ, ta tên Diệu Ngôn.]
Vậy hắn có gọi nàng ấy là Diệu Ngôn, có thân mật gọi nàng ấy bằng tên không?
"Lão đạo sĩ... Hồi ở dị thế ta có đọc một cuốn sách, trong đó có nói về ba lần đánh bạch cốt tinh. Mọi người đều bảo bạch cốt tinh là loại yêu có tâm địa độc ác, mưu mô quỷ kế."
"Rồi sao?"
"Sau đó... Bị nhân vật chính dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn thấu, bị đánh ch ế t."
Không cần soi gương ta cũng biết mình bây giờ xấu đến mức nào, nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh vừa rồi của Tô Chính Thanh, ta rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Tại sao đạo quán của các người không dạy cách dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh vậy?”
"Làm thế nào ta có thể quyến rũ được Tô Chính Thanh chứ?"
"Sao ông không vẽ cho ta một tấm da khác đi?"
“Vẽ một tấm…Một tấm da còn đẹp hơn cả hồ ly tinh được không?”
37
"Này, tiểu đạo sĩ, vừa rồi sao đột nhiên ngươi lại ra tay?"
Tô Chính Thanh dừng lại, không hiểu sao lại quay đầu lại nhìn nhưng đã không thấy bóng dáng người kia nữa, hắn nói:
"Nhận lầm người."
Thân hình, dáng đi, thậm chí cả cách ngẩng đầu lên chớp mắt, hắn đều tưởng là nàng ấy.
Đáng tiếc lại không phải.
Diệu Ngôn liếc nhìn tòa nhà cao cách đó không xa, có chút thèm thuồng.
Tô Chính Thanh nhìn theo, sau đó lại dời mắt, hoàn hồn:
“Lạc bất khả cực, lạc cực sinh bi, dục bất khả túng, túng dục thành tai.”*
*Không vui cùng tột, vui cùng tột hóa buồn phiền, không dung túng tham dục, dung túng tham dục thành tai ương - Đời người biết đủ mà dừng mới an vui)
Diệu Ngôn nhanh chóng bịt tai: "Đừng đọc nữa. Ngày nào cũng niệm, ta thà nghe mấy cái đạo lý kia còn hơn"
Nàng vội vàng xua tay: “Đi đi, ngươi tự chơi một mình đi.”
"À, đúng rồi, mùi hương trên người tiểu cô nương vừa rồi quen quen, hình như ta đã từng ngửi thấy rồi, nhưng lại không nhớ đã ngửi thấy ở đâu."
“Cũng không có họ như ta, tên là Thuận Tâm.”
Tô Chính Thanh sửng sốt: "Ngươi nói nàng tên gì cơ?"
"Thuận Tâm."