Chương 24: Diện Kiến
Chiêu Tử Luân đứng trước chính điện Minh Phủ, dõng dạc ngông cuồng muốn cáo chúng tiên dưới âm ti làm việc thất trách, cậu đem mọi chuyện từng xảy ra tường thuật lại từng việc một, được biết Phác Gia tìm tân nương luôn chỉ tìm người đã chết, họ chỉ đến rước hồn nhưng khi đến thì Tô Lệnh Hồng vẫn còn sống, tình cờ cậu cũng phát hiện Tô Gia vốn đã bị thiêu rụi sáu năm trước ở Trang Nhĩ Khang, cả Tô Lệnh Hồng cũng đã chết trong hoả hoạn đó, tất cả còn sót lại chỉ là một đống tro tàn.
Nói năng một hồi, chung quy đều là đổ cho quỷ sai bắt sót hồn, để Tô Lệnh Hồng quay lại dương thế, còn để ả cấu kết với Tà Linh gì đó hại người.
Diêm Vương yên vị lắng nghe một tràng, cuối cùng chỉ biết lắc đầu.
"Hoang đường, nói quỷ sai bắt sót hồn, ngươi dựa vào đâu khẳng định như vậy?"
"Nếu không phải thì xem lại sổ sinh tử đi? Ta ở đây đợi ngài xét."
Hắc Bạch Vô Thường dường như nhớ ra chuyện gì đó, cả hai nhanh chóng biến tới bên cạnh Diêm Vương, thì thầm nói nhỏ.
"Điện hạ, nếu là chuyện diệt môn Tô Gia sáu năm trước ở Trang Nhĩ Khang, hình như đúng thật như lời hắn nói, sổ sinh tử lúc đó... Có bị thay đổi."
Vẻ mặt điềm đạm của Diêm Vương cuối cùng cũng thay đổi, ngài vuốt râu suy nghĩ một thoáng: "Được rồi, đem cháo lú tới cho hắn ăn đi."
"?!?" Chiêu Tử Luân giật thót người, gì chứ? Bây giờ là muốn thủ tiêu diệt khẩu sao? Rõ ràng là họ thất trách mà giờ lại muốn dìm mọi chuyện lắng xuống, cậu nhận thức rõ chỉ cần ăn một ít cháo lú thì chắc chắn phải đi đầu thai.
"Các người đang sợ cái gì? Giấu chuyện gì sợ ta biết sao!? Quỷ tướng âm ti không nói lý lẽ! Buông ta ra! Mau thả ta ra!" Chiêu Tử Luân vùng vẫy phản kháng, vừa gào vừa thét: "Có biết ta là ai không? Cả người của Phác Gia mà cũng dám động đến?!"
"Phác Gia? Ý ngươi là Phác Tôn Quân?" Diêm Vương giơ tay ra hiệu dừng lại, đoạn nói tiếp: "Đừng ở đó ăn nói hồ đồ, Phác Gia chắc chắn không chứa chấp kẻ ồn ào phiền phức như ngươi."
"Điện hạ, cũng không ngoại trừ khả năng đó, bởi nếu không phải thì sao hắn lại biết về chuyện tìm tân nương của Phác Gia? Thêm nữa linh khí trong người hắn theo nô tài cảm nhận... đúng là của người đó!"
Diêm Vương trầm ngâm vuốt râu, chau mày hỏi: "Giữa ngươi và Phác Tôn Quân là quan hệ gì?"
Chiêu Tử Luân hất mặt: "Ta..."
"Không cần nói, y cũng sắp đến đây, bổn vương sẽ đích thân hỏi y."
Đến? Ai sắp đến? Phác Tôn Quân? Ánh mắt Chiêu Tử Luân sáng rực vô cùng hào hứng, cậu vui vẻ tủm tỉm cười, mấy ngày qua bị Hoa Cô Cô cầm chân ở trần thế khiến hắn nhớ tướng công tới sắp phát ngốc rồi, không ngờ bây giờ gặp nạn ở Minh Phủ còn được Phác Tôn Quân tự thân đến giải cứu, đây đúng là duyên trời tác hợp.
...
Bên ngoài Minh Phủ, trong không gian bỗng xuất hiện một luồng khói mỏng, phát quang sắc lam kỳ ảo kéo dài từ bên trên tầng không xuống, phút chốc toả ra thành một con đường, hàng loạt vong hồn cùng lúc xuất hiện, tay chân chúng bị dây xích quấn quanh, tỉnh tỉnh mê mê đi theo tiếng lục lạc ngân vang.
Ước chừng đi được mười mấy bước, toàn cảnh xung quanh biến đổi, chính lộ dưới chân hóa thành một mảnh bùn đất quanh co hoang vu, hai bên đường nở rộ những gốc hoa bỉ ngạn, sắc huyết diêm dúa rực rỡ lướt qua chân âm hồn, tảng đá phía xa hiện rõ màu chu sa viết bên trên "Hoàng Tuyền Lộ"
Trái ngược với đám âm hồn vội vã, bóng dáng nam nhân ở phía sau vẫn nhàn nhã từng bước đi tới, khuôn mặt tuấn lãng tiêu dao tự tại dậm lên bỉ ngạn hoa, phảng phất cảnh quan xung quanh hết thảy đều là làm nền cho y, chỉ một thoáng có thể thấy đào hoa thất sắc trước dung mạo ấy, nhất cử nhất động đều tinh tế thanh tao như bậc vương giả.
Phác Tôn Quân nâng tay lắc vòng lục lạc đang cầm, ngay sau đó vòng cũng tự động biến mất, tất cả âm hồn đều nghe theo lệnh đồng loạt hướng thẳng đến Hoàng Tuyền Lộ.
Hắc Bạch Vô Thường đột ngột xuất hiện từ phía sau, Tôn Quân nhận ra sự hiện diện của họ nhưng không quay sang đối đáp gì, chỉ thả vào tay Hắc Vô Thường vài cuộn văn tự, biểu tình lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi.
Hắc Vô Thường cẩn thận đưa tay ra nhận, sau đó cùng Bạch Vô Thường lui về hai bước, cung kính hành lễ: "Đại nhân thỉnh dừng bước, chúng nô tài biết ngài đang rất mệt mỏi, số lượng âm hồn dạo gần đây ít nhiều đã gây khó dễ cho ngài nhưng..."
"?"
"Nhưng chuyện đang có chút cấp bách, Minh Phủ hôm nay nhận một vong hồn không rõ danh tính, còn tự nhận bản thân có quen biết với Phác Gia, nên muốn ngài ghé qua xem xét một lát."
Phác Tôn Quân sắc mặt điềm đạm không đổi, ngài đưa mắt nhìn vào Minh Phủ: "Người đó là nam nhân, nói năng ồn ào, huyền phát cột bằng dây vải đỏ, khuôn mặt thanh tú cao ngạo không biết sợ trời sợ đất là gì đúng không?"
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, đoán đúng như vậy chắc chắn là có quen biết rồi, vậy ra tiểu tử Chiêu Tử Luân không phải ăn không nói có.
"Ta không quen." Phác Tôn Quân phất tay áo, lẳng lặng gấp rút muốn rời đi, mặc dù không biết lý do Chiêu Tử Luân ở đây nhưng tốt nhất là không nên nhận thân nhân.
Bên trong Minh Phủ thất thanh vọng ra tiếng gọi.
"TƯỚNG CÔNGGGG!! ĐỪNG ĐIII!!"
Phác Tôn Quân: "..."
Diêm Vương: "..."
Hắc Bạch Vô Thường và chúng quỷ sai ở âm ti: "..."
Chiêu Tử Luân giãy đành đạch trên nền đất lạnh lẽo, không ngừng kêu gọi: "Tướng công! Bọn họ ức hiếp ta! Trói ta, bắt ta ăn cháo lú, huynh mau vào đây đòi lại công bằng cho ta!!"
Hắc Bạch Vô Thường lén lút liếc mắt nhìn Tôn Quân, thần sắc ngài hiện tại vô cùng u ám, răng nghiến lại cơ hồ có thể thấy hàm căng cứng: "Gọi ta là tướng công một lần nữa, ta nhất định rút lưỡi ngươi ra."
Chiêu Tử Luân bị doạ cho nín bật, cậu thút thít đáng thương nằm yên trên đất, sao huynh ấy lại nổi giận với cậu chứ? Chỉ gọi hai chữ "Tướng công" mà khó nghe vậy sao?
"Không gọi nữa..." Chiêu Tử Luân ấm ức mím môi.
Phác Tôn Quân thoáng thở dài, sau đó quay sang nói với Diêm Vương: "Giữa ta và nam nhân này không có quan hệ mật thiết, chỉ là dạo trước hắn vô tình lạc đến U Linh nên gặp mặt vài lần, không biết hắn đã gây hoạ gì ở Minh Phủ?"
Diêm Vương thấy thái độ của Tôn Quân có chút thờ ơ nên nghĩ đúng là họ không quen biết gì.
"Gây náo loạn Cầu Nại Hà, đánh đập Hắc Bạch Vô Thường thành hình dạng quỷ không ra quỷ, sau đó còn dám đứng trước chính điện cáo bổn vương làm việc thất trách, muốn cáo trạng Minh Phủ."
Phác Tôn Quân nghe qua một thoáng, dời mắt nhìn sang Chiêu Tử Luân, âm giọng trầm như thể chỉ giữ trong cổ họng, thán phục nhả một chữ: "Giỏi."
Chiêu Tử Luân bĩu môi phụng phịu: "Là họ sai trước, họ bắt sót hồn gây nguy hại trần thế, còn để kẻ đó cấu kết với Tà Linh, sau đó lại muốn ép ta đi đầu thai để giấu nhẹm chuyện xấu của mình."
Chỉ qua vài lời giải thích nhưng Phác Tôn Quân có thể đoán được một phần, y nâng tay áo hành lễ như ấp: "Thứ cho Tôn Quân mạo muội xen vào nhưng có thể để tiểu tử này cho ta xử trí được không?"
Suy cho cùng tính cách của Phác Tôn Quân khá lạnh lùng và hà khắc nên hẳn sẽ không để yên cho Chiêu Tử Luân, cộng thêm việc vì hắn mà Minh Phủ bị trì hoãn việc thẩm án vong hồn, nên ngài chẳng nghĩ nhiều chấp thuận cho lui.
Chiêu Tử Luân trước khi đi còn ngoan cố hất mặt lên cãi: "Ta không đi, nếu ngài không trả lời ta câu này thì ta nhất định không đi."
"Nói đi."
"Nếu như Minh Phủ làm đúng việc ghi trên sổ sinh tử, vậy Hắc Bạch Vô Thường đã bắt được hồn của thi thể trong rừng Hoang Sơn sáu năm trước chưa?"
"Rừng Hoang Sơn?"
"Hah? Không biết sao? Rừng Hoang Sơn sáu năm trước có một vụ án, thi thể không thủ cấp không danh tính được phát hiện, lúc đầu ai cũng nghi ngờ là một người quen của ta nhưng rõ ràng lại không phải, chỉ cần trả lời ta biết về thi thể đó thôi."
"Không phải ta không biết ngươi đang muốn hỏi gì, việc ghi chép trong sổ sinh tử không thể tuỳ tiện nói ngươi biết, việc ta có thể nói chính là Hắc Bạch Vô Thường đã cố gắng bắt vong hồn về Minh Phủ nhưng vong hồn đó không phải của thi thể kia, hồn không chết, chỉ là rời khỏi xác."
Chiêu Tử Luân quả quyết nói: "Không lý nào, rõ ràng thi thể đó mục rửa rồi, chắc chắn vong hồn đó phải..." Đang nói giữa chừng, cậu chợt nhận ra: "Chẳng lẽ..." Nghĩ rồi liền hắng giọng nói: "Hắc Bạch Vô Thường, các người có sợ bùa trấn vong hay những thứ đại loại như trừ tà không?"
Hắc Bạch Vô Thường đồng lượt gật đầu: "Dù thân là quỷ tướng, có thể điều khiển âm binh nhưng nếu dùng bùa trấn thì cũng có thể hạn chế sự tiếp cận của bọn ta."
Chiêu Tử Luân vỗ bộp tay một tiếng: "Ta hiểu rồi, thêm một điều nữa, các người có thể tiết lộ cho ta chuyện này không?"
Diêm Vương có linh cảm tiểu tử trước mặt đầu óc nhạy bén, thông minh hơn vẻ ngoài đần độn của hắn, nếu như Chiêu Tử Luân có thể giúp ngài giải quyết rắc rối mà ngài phiền lòng bấy lâu nay thì thật tốt.
"Bổn vương nghe."
Chiêu Tử Luân chỉ tay sang bên cạnh: "Ngài biết Phác Tôn Quân lâu như vậy, đã từng thấy y động lòng với ai chưa?"
Diêm Vương: "..."
"Gì chứ? Sao nghệch mặt hết rồi? Khó trả lời lắm sao?" Chiêu Tử Luân định hỏi thêm nhưng lại bị Phác Tôn Quân kéo cổ y phục lôi đi, rõ ràng nếu để tên ngốc này nán lại lâu thêm thì thanh danh của Tôn Quân sẽ thành trò cười trong mắt quỷ thần mất.
...
Vừa đi được nửa đường, Phác Tôn Quân dừng lại trước một cổng đá, đoạn đường phía trước tối đen như mực không rõ lối đi, Chiêu Tử Luân nheo mắt cố nhìn cảnh vật phía sau cổng nhưng lại chẳng thấy gì.
"Huynh muốn ta đi vào trong?"
Phác Tôn Quân chậm rãi gật đầu.
"Dẫn đến đâu?"
"Trần thế."
Chiêu Tử Luân chun chun môi bày vẻ giận dỗi, cậu đứng yên một chỗ không có ý định bước tiếp.
"Bất mãn?"
Chiêu Tử Luân phụng phịu nói: "Khi nãy huynh nổi giận vô cớ với ta."
Thái độ của Tôn Quân cho thấy y đang rất giữ kiên nhẫn, tự hỏi trên đời này còn kẻ nào ngang bướng kỳ quặc hơn Chiêu Tử Luân: "Nổi giận vô cớ? Ngươi đứng trước Minh Phủ lớn tiếng gọi ta bằng hai từ khó nghe, chẳng lẽ ngươi vô tri đến mức không biết xấu hổ là gì?"
Chiêu Tử Luân đang mang bộ dạng phụng phịu tự dưng lại tươi tắn cười rạng rỡ: "Ah, hoá ra là huynh thấy xấu hổ sao? Vậy ta hạn chế gọi trước nơi đông người là được? Chỉ gọi tướng công khi chỉ có hai ta thôi?"
Phác Tôn Quân không thể nói nổi thành lời, trong đáy mắt ẩn nhẫn vẻ khinh ghét, nếu như cậu ta tiến tới một bước ngài sẽ lùi một bước, lạnh nhạt duy trì khoảng cách giữa cả hai như một bức tường vô hình, thái độ rõ ràng chính là...
"Ta biết ngươi không ngốc đến mức không nhận ra là ta ghét ngươi."
"Ta cố tình để thua giao kèo vì ta biết chuyện giữa ngươi và Tô Lệnh Hồng, ta nhanh chóng ném ngươi về Đông Môn Trấn vì ta biết ả sẽ tìm cách giết ngươi, muốn sớm để ngươi đi khuất mắt ta."
"..."
"Ngân thực đưa ngươi không phải vì quan tâm ngươi đói khát, đồ ăn ở U Linh người trần không thể ăn, nếu ngày đó ngươi chịu ăn thì nạn không tránh khỏi."
"..."
"Từ lúc gặp mặt ta đã không thích ngươi, bây giờ càng thêm chán ghét, nếu như ngươi còn chuốc thêm phiền phức thì đừng trách ta tàn nhẫn."
Phác Tôn Quân nói là đừng trách y tàn nhẫn, nhưng mà những lời y đang nói bây giờ khác nào là những nhát dao đâm vào tâm can Tử Luân hay không? Trớ trêu thay mấy ngày trước Chiêu Tử Luân còn vỗ ngực tự đắc nói với Kim Hồ tỷ rằng Tôn Quân đối xử với cậu rất tốt, rất thâm tình nhưng xem ra tất cả đều là Tử Luân tự mình đa tình.
Chiêu Tử Luân cúi gầm mặt, chua xót nói: "Ta từng nói rồi mà? Ta biết huynh không thích ta, vậy nên ta mới cố gắng rất nhiều để khiến huynh thích ta."
Vừa dứt lời Chiêu Tử Luân vội quay đầu sang hướng khác, Phác Tôn Quân cứ ngỡ là bản thân đã tổn thương tự trọng của hắn, dù vậy vẫn không có ý định xin lỗi, ngài toan định bỏ đi thì đột nhiên Chiêu Tử Luân nhào người sừng sững chắn lối, đôi mắt kiên cường không hề xuất hiện một tia do dự hay đau lòng nhìn ngài, cứng đầu nói:
"Ta vẫn chưa nói hết, ta không từ bỏ đâu, dù huynh có chửi mắng đánh đập hay ám sát ta đi chăng nữa thì ta vẫn rất thích huynh, ngoài thành thân với ta ra thì huynh không thể đuổi ta đi được."
Phác Tôn Quân thật sự không hiểu, Chiêu Tử Luân mang chấp niệm lớn như vậy là vì lý do gì? Vì dung mạo của ngài sao? Nếu có thể thích một người đến bất chấp luân thường đạo lý chỉ vì vẻ ngoài của họ thì thật hoang đường.
"Được." Phác Tôn Quân bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh khiến ta không thể chối từ, ta nhất định sẽ bái đường cùng ngươi."
"Huynh nói thật sao?" Chiêu Tử Luân tròn mắt kinh ngạc, cậu không hề để tâm đến mối nguy hại phía trước, bốn chữ "bái đường cùng ngươi" dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của cậu, phen này Ngọc Hoàng Đại Đế có phản đối hôn sự này cũng vô dụng.
"Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh." Chiêu Tử Luân hăng hái cười nói, sau đó tung tăng đi qua cánh cổng đá, càng đi sâu càng thấy cơ thể nặng trĩu, cuối cùng các giác quan bắt đầu kém đi, dần dần trôi vào trạng thái hôn mê, tới khi có nhận thức lần nữa đã nghe thấy tiếng động ồn ã xung quanh.
Chiêu Tử Luân mơ hồ tỉnh dậy, cậu nheo mắt mấy lần mới thích nghi được ánh sáng từ mặt trời chói chang, toàn thân Tử Luân đau nhức cứng đờ, cảm giác mặt đất và đống rơm bên cạnh đang rung lắc đảo điên, loay hoay một lát Chiêu Tử Luân mới nhận ra mình đang nằm trên xe ngựa chở rơm.
Giọng nói từ kẻ phu ngựa mang ý trách móc: "Tiểu tử này! Ngươi chịu tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ say đến mức khiến bần đạo nghĩ ngươi đã quy tiên rồi."
"Thì cũng suýt." Chiêu Tử Luân nấc lên một tiếng, ngay sau đó giật mình hỏi lại: "Chúng ta đang đi đâu vậy? Mau về Đông Môn Trấn đi! Ta biết được bí ẩn của Tô Gia là gì rồi!!"
Phổ Thất lau mồ hôi đang lấm tấm trên mặt, nghiêm trọng nói: "Đừng quấy nữa, ngươi đã bất tỉnh hai ngày rồi đấy, chúng ta bây giờ là đang đến Trang Nhĩ Khang."
"Ta bất tỉnh hai ngày?!"
"Buổi sáng ngày ngươi bất tỉnh, Tô Gia đột ngột biến mất không một dấu tích, bần đạo nhìn thấy ngươi nằm bất động giữa mảnh đất trống, lo sợ ngươi gặp nạn nhưng may mắn vẫn còn thở đều, dù vậy bần đạo làm mọi cách ngươi vẫn không chịu tỉnh." Phổ Thất chậm rãi kể lại chi tiết từng chuyện: "Sau đó vì tình thế gấp rút nên bần đạo đã tìm đến Thổ Thần nhờ giúp đỡ, theo lời chỉ dẫn thì được biết Tô Gia đã di chuyển đến Trang Nhĩ Khang, đúng như bần đạo nghĩ, Tô Lệnh Hồng thực sự có dính dáng tới Tà Linh."
Chiêu Tử Luân xoè ngón tay ra đếm: "Nếu là bất tỉnh hai ngày, vậy chúng ta đã đi được bao xa rồi?"
"Cũng chỉ vừa xuất phát được vài canh giờ, nếu đi liên tục thêm ba ngày nữa sẽ tới Trang Nhĩ Khang."
"Ba ngày?! Lúc đó tới nhận xác người sao?" Chiêu Tử Luân bật ngồi dậy, tìm kiếm trong đống rơm thứ mình cần: "Lồng đèn, lồng đèn trắng mà ta thường đem theo bên người đâu rồi?"
"Nó ở đây." Phổ Thất đưa lồng đèn trắng đang bên cạnh mình cho Tử Luân.
"Gần đây có cây cầu nào không?" Chiêu Tử Luân ngó nghiêng hỏi.
"Đương nhiên không, tiểu tử ngốc, trong rừng làm gì có cầu chứ?"
"Thế thì không được, lão mau quay lại đi! Hoặc đến nơi nào có cầu cũng được!"
"Ngươi..." Phổ Thất định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, lão nhìn xuống lồng đèn Tử Luân đang cầm, dù biết đây là bảo vật của Phác Gia nhưng lão vẫn khá hiếu kỳ về vật này, bất kể trời sáng hay tối ngọn lửa trong lồng đèn vẫn không hề vụt tắt, thậm chí dù có cố tác động cũng không hề hấn gì.
"Lão gọi được thổ thần đúng không? Mau gọi lão ấy lên đây."
Phổ Thất tức giận vung cây phất trần đánh tên khốn bất kính kia: "Ngươi xem thần tiên là gì? Muốn gọi là gọi được sao?"
"Lằng nhằng quá! Lão có định cứu người nữa không?" Chiêu Tử Luân càng nói càng mất kiên nhẫn, cậu nhảy xuống xe ngựa, đánh mắt nhìn xung quanh rồi gào lên: "Thổ Tiên! Có cách nào nhanh nhất để đến Trang Nhĩ Khang không?"
Vừa dứt lời, bên tai Tử Luân đột nhiên nghe thấy tiếng róc rách từ dòng suối chảy, cơn gió thổi nhẹ qua táng lá đung đưa tựa như đang chỉ đường, Chiêu Tử Luân nhất thời không ý thức được chuyện gì, dựa theo bản năng mách bảo chạy đến con suối cách đó không xa, nơi đó có một cây cầu nhỏ cũ kĩ trong có vẻ không an toàn, dù vậy tình huống cấp bách Tử Luân không có lựa chọn nào khác, cậu phải liều mạng bước qua thôi.
"Lão nhắm mắt lại, chỉ cần nắm vai ta rồi bước theo, dù là gì cũng không được mở mắt, nhớ chưa?"
"Ngươi..."
"Vật này có thể đưa ta và người ta muốn dẫn đi đến nơi cần đến, đừng câu giờ nữa! Mau đi thôi."
Không, thật ra đó không phải là điều mà Phổ Thất muốn hỏi, khi nãy ngay khoảng khắc Chiêu Tử Luân gọi Thổ Thần, không gian bỗng ngưng đọng trong giây lát bởi Thổ Thần thật sự đã xuất hiện, nhưng kì lạ là đôi mắt âm dương của Chiêu Tử Luân lại không nhìn thấy, rõ ràng hắn có thể nhìn thấy cả thần tiên nhưng tại sao? Thêm nữa hắn lấy đâu ra uy quyền có thể gọi thần tiên một cách dễ dàng như vậy?
Kể từ lúc Chiêu Tử Luân từ Phác Gia trở về, hắn thật sự mới là kẻ mang nhiều bí ẩn nhất.
_____
Nói năng một hồi, chung quy đều là đổ cho quỷ sai bắt sót hồn, để Tô Lệnh Hồng quay lại dương thế, còn để ả cấu kết với Tà Linh gì đó hại người.
Diêm Vương yên vị lắng nghe một tràng, cuối cùng chỉ biết lắc đầu.
"Hoang đường, nói quỷ sai bắt sót hồn, ngươi dựa vào đâu khẳng định như vậy?"
"Nếu không phải thì xem lại sổ sinh tử đi? Ta ở đây đợi ngài xét."
Hắc Bạch Vô Thường dường như nhớ ra chuyện gì đó, cả hai nhanh chóng biến tới bên cạnh Diêm Vương, thì thầm nói nhỏ.
"Điện hạ, nếu là chuyện diệt môn Tô Gia sáu năm trước ở Trang Nhĩ Khang, hình như đúng thật như lời hắn nói, sổ sinh tử lúc đó... Có bị thay đổi."
Vẻ mặt điềm đạm của Diêm Vương cuối cùng cũng thay đổi, ngài vuốt râu suy nghĩ một thoáng: "Được rồi, đem cháo lú tới cho hắn ăn đi."
"?!?" Chiêu Tử Luân giật thót người, gì chứ? Bây giờ là muốn thủ tiêu diệt khẩu sao? Rõ ràng là họ thất trách mà giờ lại muốn dìm mọi chuyện lắng xuống, cậu nhận thức rõ chỉ cần ăn một ít cháo lú thì chắc chắn phải đi đầu thai.
"Các người đang sợ cái gì? Giấu chuyện gì sợ ta biết sao!? Quỷ tướng âm ti không nói lý lẽ! Buông ta ra! Mau thả ta ra!" Chiêu Tử Luân vùng vẫy phản kháng, vừa gào vừa thét: "Có biết ta là ai không? Cả người của Phác Gia mà cũng dám động đến?!"
"Phác Gia? Ý ngươi là Phác Tôn Quân?" Diêm Vương giơ tay ra hiệu dừng lại, đoạn nói tiếp: "Đừng ở đó ăn nói hồ đồ, Phác Gia chắc chắn không chứa chấp kẻ ồn ào phiền phức như ngươi."
"Điện hạ, cũng không ngoại trừ khả năng đó, bởi nếu không phải thì sao hắn lại biết về chuyện tìm tân nương của Phác Gia? Thêm nữa linh khí trong người hắn theo nô tài cảm nhận... đúng là của người đó!"
Diêm Vương trầm ngâm vuốt râu, chau mày hỏi: "Giữa ngươi và Phác Tôn Quân là quan hệ gì?"
Chiêu Tử Luân hất mặt: "Ta..."
"Không cần nói, y cũng sắp đến đây, bổn vương sẽ đích thân hỏi y."
Đến? Ai sắp đến? Phác Tôn Quân? Ánh mắt Chiêu Tử Luân sáng rực vô cùng hào hứng, cậu vui vẻ tủm tỉm cười, mấy ngày qua bị Hoa Cô Cô cầm chân ở trần thế khiến hắn nhớ tướng công tới sắp phát ngốc rồi, không ngờ bây giờ gặp nạn ở Minh Phủ còn được Phác Tôn Quân tự thân đến giải cứu, đây đúng là duyên trời tác hợp.
...
Bên ngoài Minh Phủ, trong không gian bỗng xuất hiện một luồng khói mỏng, phát quang sắc lam kỳ ảo kéo dài từ bên trên tầng không xuống, phút chốc toả ra thành một con đường, hàng loạt vong hồn cùng lúc xuất hiện, tay chân chúng bị dây xích quấn quanh, tỉnh tỉnh mê mê đi theo tiếng lục lạc ngân vang.
Ước chừng đi được mười mấy bước, toàn cảnh xung quanh biến đổi, chính lộ dưới chân hóa thành một mảnh bùn đất quanh co hoang vu, hai bên đường nở rộ những gốc hoa bỉ ngạn, sắc huyết diêm dúa rực rỡ lướt qua chân âm hồn, tảng đá phía xa hiện rõ màu chu sa viết bên trên "Hoàng Tuyền Lộ"
Trái ngược với đám âm hồn vội vã, bóng dáng nam nhân ở phía sau vẫn nhàn nhã từng bước đi tới, khuôn mặt tuấn lãng tiêu dao tự tại dậm lên bỉ ngạn hoa, phảng phất cảnh quan xung quanh hết thảy đều là làm nền cho y, chỉ một thoáng có thể thấy đào hoa thất sắc trước dung mạo ấy, nhất cử nhất động đều tinh tế thanh tao như bậc vương giả.
Phác Tôn Quân nâng tay lắc vòng lục lạc đang cầm, ngay sau đó vòng cũng tự động biến mất, tất cả âm hồn đều nghe theo lệnh đồng loạt hướng thẳng đến Hoàng Tuyền Lộ.
Hắc Bạch Vô Thường đột ngột xuất hiện từ phía sau, Tôn Quân nhận ra sự hiện diện của họ nhưng không quay sang đối đáp gì, chỉ thả vào tay Hắc Vô Thường vài cuộn văn tự, biểu tình lạnh lùng xen lẫn mệt mỏi.
Hắc Vô Thường cẩn thận đưa tay ra nhận, sau đó cùng Bạch Vô Thường lui về hai bước, cung kính hành lễ: "Đại nhân thỉnh dừng bước, chúng nô tài biết ngài đang rất mệt mỏi, số lượng âm hồn dạo gần đây ít nhiều đã gây khó dễ cho ngài nhưng..."
"?"
"Nhưng chuyện đang có chút cấp bách, Minh Phủ hôm nay nhận một vong hồn không rõ danh tính, còn tự nhận bản thân có quen biết với Phác Gia, nên muốn ngài ghé qua xem xét một lát."
Phác Tôn Quân sắc mặt điềm đạm không đổi, ngài đưa mắt nhìn vào Minh Phủ: "Người đó là nam nhân, nói năng ồn ào, huyền phát cột bằng dây vải đỏ, khuôn mặt thanh tú cao ngạo không biết sợ trời sợ đất là gì đúng không?"
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, đoán đúng như vậy chắc chắn là có quen biết rồi, vậy ra tiểu tử Chiêu Tử Luân không phải ăn không nói có.
"Ta không quen." Phác Tôn Quân phất tay áo, lẳng lặng gấp rút muốn rời đi, mặc dù không biết lý do Chiêu Tử Luân ở đây nhưng tốt nhất là không nên nhận thân nhân.
Bên trong Minh Phủ thất thanh vọng ra tiếng gọi.
"TƯỚNG CÔNGGGG!! ĐỪNG ĐIII!!"
Phác Tôn Quân: "..."
Diêm Vương: "..."
Hắc Bạch Vô Thường và chúng quỷ sai ở âm ti: "..."
Chiêu Tử Luân giãy đành đạch trên nền đất lạnh lẽo, không ngừng kêu gọi: "Tướng công! Bọn họ ức hiếp ta! Trói ta, bắt ta ăn cháo lú, huynh mau vào đây đòi lại công bằng cho ta!!"
Hắc Bạch Vô Thường lén lút liếc mắt nhìn Tôn Quân, thần sắc ngài hiện tại vô cùng u ám, răng nghiến lại cơ hồ có thể thấy hàm căng cứng: "Gọi ta là tướng công một lần nữa, ta nhất định rút lưỡi ngươi ra."
Chiêu Tử Luân bị doạ cho nín bật, cậu thút thít đáng thương nằm yên trên đất, sao huynh ấy lại nổi giận với cậu chứ? Chỉ gọi hai chữ "Tướng công" mà khó nghe vậy sao?
"Không gọi nữa..." Chiêu Tử Luân ấm ức mím môi.
Phác Tôn Quân thoáng thở dài, sau đó quay sang nói với Diêm Vương: "Giữa ta và nam nhân này không có quan hệ mật thiết, chỉ là dạo trước hắn vô tình lạc đến U Linh nên gặp mặt vài lần, không biết hắn đã gây hoạ gì ở Minh Phủ?"
Diêm Vương thấy thái độ của Tôn Quân có chút thờ ơ nên nghĩ đúng là họ không quen biết gì.
"Gây náo loạn Cầu Nại Hà, đánh đập Hắc Bạch Vô Thường thành hình dạng quỷ không ra quỷ, sau đó còn dám đứng trước chính điện cáo bổn vương làm việc thất trách, muốn cáo trạng Minh Phủ."
Phác Tôn Quân nghe qua một thoáng, dời mắt nhìn sang Chiêu Tử Luân, âm giọng trầm như thể chỉ giữ trong cổ họng, thán phục nhả một chữ: "Giỏi."
Chiêu Tử Luân bĩu môi phụng phịu: "Là họ sai trước, họ bắt sót hồn gây nguy hại trần thế, còn để kẻ đó cấu kết với Tà Linh, sau đó lại muốn ép ta đi đầu thai để giấu nhẹm chuyện xấu của mình."
Chỉ qua vài lời giải thích nhưng Phác Tôn Quân có thể đoán được một phần, y nâng tay áo hành lễ như ấp: "Thứ cho Tôn Quân mạo muội xen vào nhưng có thể để tiểu tử này cho ta xử trí được không?"
Suy cho cùng tính cách của Phác Tôn Quân khá lạnh lùng và hà khắc nên hẳn sẽ không để yên cho Chiêu Tử Luân, cộng thêm việc vì hắn mà Minh Phủ bị trì hoãn việc thẩm án vong hồn, nên ngài chẳng nghĩ nhiều chấp thuận cho lui.
Chiêu Tử Luân trước khi đi còn ngoan cố hất mặt lên cãi: "Ta không đi, nếu ngài không trả lời ta câu này thì ta nhất định không đi."
"Nói đi."
"Nếu như Minh Phủ làm đúng việc ghi trên sổ sinh tử, vậy Hắc Bạch Vô Thường đã bắt được hồn của thi thể trong rừng Hoang Sơn sáu năm trước chưa?"
"Rừng Hoang Sơn?"
"Hah? Không biết sao? Rừng Hoang Sơn sáu năm trước có một vụ án, thi thể không thủ cấp không danh tính được phát hiện, lúc đầu ai cũng nghi ngờ là một người quen của ta nhưng rõ ràng lại không phải, chỉ cần trả lời ta biết về thi thể đó thôi."
"Không phải ta không biết ngươi đang muốn hỏi gì, việc ghi chép trong sổ sinh tử không thể tuỳ tiện nói ngươi biết, việc ta có thể nói chính là Hắc Bạch Vô Thường đã cố gắng bắt vong hồn về Minh Phủ nhưng vong hồn đó không phải của thi thể kia, hồn không chết, chỉ là rời khỏi xác."
Chiêu Tử Luân quả quyết nói: "Không lý nào, rõ ràng thi thể đó mục rửa rồi, chắc chắn vong hồn đó phải..." Đang nói giữa chừng, cậu chợt nhận ra: "Chẳng lẽ..." Nghĩ rồi liền hắng giọng nói: "Hắc Bạch Vô Thường, các người có sợ bùa trấn vong hay những thứ đại loại như trừ tà không?"
Hắc Bạch Vô Thường đồng lượt gật đầu: "Dù thân là quỷ tướng, có thể điều khiển âm binh nhưng nếu dùng bùa trấn thì cũng có thể hạn chế sự tiếp cận của bọn ta."
Chiêu Tử Luân vỗ bộp tay một tiếng: "Ta hiểu rồi, thêm một điều nữa, các người có thể tiết lộ cho ta chuyện này không?"
Diêm Vương có linh cảm tiểu tử trước mặt đầu óc nhạy bén, thông minh hơn vẻ ngoài đần độn của hắn, nếu như Chiêu Tử Luân có thể giúp ngài giải quyết rắc rối mà ngài phiền lòng bấy lâu nay thì thật tốt.
"Bổn vương nghe."
Chiêu Tử Luân chỉ tay sang bên cạnh: "Ngài biết Phác Tôn Quân lâu như vậy, đã từng thấy y động lòng với ai chưa?"
Diêm Vương: "..."
"Gì chứ? Sao nghệch mặt hết rồi? Khó trả lời lắm sao?" Chiêu Tử Luân định hỏi thêm nhưng lại bị Phác Tôn Quân kéo cổ y phục lôi đi, rõ ràng nếu để tên ngốc này nán lại lâu thêm thì thanh danh của Tôn Quân sẽ thành trò cười trong mắt quỷ thần mất.
...
Vừa đi được nửa đường, Phác Tôn Quân dừng lại trước một cổng đá, đoạn đường phía trước tối đen như mực không rõ lối đi, Chiêu Tử Luân nheo mắt cố nhìn cảnh vật phía sau cổng nhưng lại chẳng thấy gì.
"Huynh muốn ta đi vào trong?"
Phác Tôn Quân chậm rãi gật đầu.
"Dẫn đến đâu?"
"Trần thế."
Chiêu Tử Luân chun chun môi bày vẻ giận dỗi, cậu đứng yên một chỗ không có ý định bước tiếp.
"Bất mãn?"
Chiêu Tử Luân phụng phịu nói: "Khi nãy huynh nổi giận vô cớ với ta."
Thái độ của Tôn Quân cho thấy y đang rất giữ kiên nhẫn, tự hỏi trên đời này còn kẻ nào ngang bướng kỳ quặc hơn Chiêu Tử Luân: "Nổi giận vô cớ? Ngươi đứng trước Minh Phủ lớn tiếng gọi ta bằng hai từ khó nghe, chẳng lẽ ngươi vô tri đến mức không biết xấu hổ là gì?"
Chiêu Tử Luân đang mang bộ dạng phụng phịu tự dưng lại tươi tắn cười rạng rỡ: "Ah, hoá ra là huynh thấy xấu hổ sao? Vậy ta hạn chế gọi trước nơi đông người là được? Chỉ gọi tướng công khi chỉ có hai ta thôi?"
Phác Tôn Quân không thể nói nổi thành lời, trong đáy mắt ẩn nhẫn vẻ khinh ghét, nếu như cậu ta tiến tới một bước ngài sẽ lùi một bước, lạnh nhạt duy trì khoảng cách giữa cả hai như một bức tường vô hình, thái độ rõ ràng chính là...
"Ta biết ngươi không ngốc đến mức không nhận ra là ta ghét ngươi."
"Ta cố tình để thua giao kèo vì ta biết chuyện giữa ngươi và Tô Lệnh Hồng, ta nhanh chóng ném ngươi về Đông Môn Trấn vì ta biết ả sẽ tìm cách giết ngươi, muốn sớm để ngươi đi khuất mắt ta."
"..."
"Ngân thực đưa ngươi không phải vì quan tâm ngươi đói khát, đồ ăn ở U Linh người trần không thể ăn, nếu ngày đó ngươi chịu ăn thì nạn không tránh khỏi."
"..."
"Từ lúc gặp mặt ta đã không thích ngươi, bây giờ càng thêm chán ghét, nếu như ngươi còn chuốc thêm phiền phức thì đừng trách ta tàn nhẫn."
Phác Tôn Quân nói là đừng trách y tàn nhẫn, nhưng mà những lời y đang nói bây giờ khác nào là những nhát dao đâm vào tâm can Tử Luân hay không? Trớ trêu thay mấy ngày trước Chiêu Tử Luân còn vỗ ngực tự đắc nói với Kim Hồ tỷ rằng Tôn Quân đối xử với cậu rất tốt, rất thâm tình nhưng xem ra tất cả đều là Tử Luân tự mình đa tình.
Chiêu Tử Luân cúi gầm mặt, chua xót nói: "Ta từng nói rồi mà? Ta biết huynh không thích ta, vậy nên ta mới cố gắng rất nhiều để khiến huynh thích ta."
Vừa dứt lời Chiêu Tử Luân vội quay đầu sang hướng khác, Phác Tôn Quân cứ ngỡ là bản thân đã tổn thương tự trọng của hắn, dù vậy vẫn không có ý định xin lỗi, ngài toan định bỏ đi thì đột nhiên Chiêu Tử Luân nhào người sừng sững chắn lối, đôi mắt kiên cường không hề xuất hiện một tia do dự hay đau lòng nhìn ngài, cứng đầu nói:
"Ta vẫn chưa nói hết, ta không từ bỏ đâu, dù huynh có chửi mắng đánh đập hay ám sát ta đi chăng nữa thì ta vẫn rất thích huynh, ngoài thành thân với ta ra thì huynh không thể đuổi ta đi được."
Phác Tôn Quân thật sự không hiểu, Chiêu Tử Luân mang chấp niệm lớn như vậy là vì lý do gì? Vì dung mạo của ngài sao? Nếu có thể thích một người đến bất chấp luân thường đạo lý chỉ vì vẻ ngoài của họ thì thật hoang đường.
"Được." Phác Tôn Quân bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi có bản lĩnh khiến ta không thể chối từ, ta nhất định sẽ bái đường cùng ngươi."
"Huynh nói thật sao?" Chiêu Tử Luân tròn mắt kinh ngạc, cậu không hề để tâm đến mối nguy hại phía trước, bốn chữ "bái đường cùng ngươi" dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của cậu, phen này Ngọc Hoàng Đại Đế có phản đối hôn sự này cũng vô dụng.
"Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh." Chiêu Tử Luân hăng hái cười nói, sau đó tung tăng đi qua cánh cổng đá, càng đi sâu càng thấy cơ thể nặng trĩu, cuối cùng các giác quan bắt đầu kém đi, dần dần trôi vào trạng thái hôn mê, tới khi có nhận thức lần nữa đã nghe thấy tiếng động ồn ã xung quanh.
Chiêu Tử Luân mơ hồ tỉnh dậy, cậu nheo mắt mấy lần mới thích nghi được ánh sáng từ mặt trời chói chang, toàn thân Tử Luân đau nhức cứng đờ, cảm giác mặt đất và đống rơm bên cạnh đang rung lắc đảo điên, loay hoay một lát Chiêu Tử Luân mới nhận ra mình đang nằm trên xe ngựa chở rơm.
Giọng nói từ kẻ phu ngựa mang ý trách móc: "Tiểu tử này! Ngươi chịu tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ say đến mức khiến bần đạo nghĩ ngươi đã quy tiên rồi."
"Thì cũng suýt." Chiêu Tử Luân nấc lên một tiếng, ngay sau đó giật mình hỏi lại: "Chúng ta đang đi đâu vậy? Mau về Đông Môn Trấn đi! Ta biết được bí ẩn của Tô Gia là gì rồi!!"
Phổ Thất lau mồ hôi đang lấm tấm trên mặt, nghiêm trọng nói: "Đừng quấy nữa, ngươi đã bất tỉnh hai ngày rồi đấy, chúng ta bây giờ là đang đến Trang Nhĩ Khang."
"Ta bất tỉnh hai ngày?!"
"Buổi sáng ngày ngươi bất tỉnh, Tô Gia đột ngột biến mất không một dấu tích, bần đạo nhìn thấy ngươi nằm bất động giữa mảnh đất trống, lo sợ ngươi gặp nạn nhưng may mắn vẫn còn thở đều, dù vậy bần đạo làm mọi cách ngươi vẫn không chịu tỉnh." Phổ Thất chậm rãi kể lại chi tiết từng chuyện: "Sau đó vì tình thế gấp rút nên bần đạo đã tìm đến Thổ Thần nhờ giúp đỡ, theo lời chỉ dẫn thì được biết Tô Gia đã di chuyển đến Trang Nhĩ Khang, đúng như bần đạo nghĩ, Tô Lệnh Hồng thực sự có dính dáng tới Tà Linh."
Chiêu Tử Luân xoè ngón tay ra đếm: "Nếu là bất tỉnh hai ngày, vậy chúng ta đã đi được bao xa rồi?"
"Cũng chỉ vừa xuất phát được vài canh giờ, nếu đi liên tục thêm ba ngày nữa sẽ tới Trang Nhĩ Khang."
"Ba ngày?! Lúc đó tới nhận xác người sao?" Chiêu Tử Luân bật ngồi dậy, tìm kiếm trong đống rơm thứ mình cần: "Lồng đèn, lồng đèn trắng mà ta thường đem theo bên người đâu rồi?"
"Nó ở đây." Phổ Thất đưa lồng đèn trắng đang bên cạnh mình cho Tử Luân.
"Gần đây có cây cầu nào không?" Chiêu Tử Luân ngó nghiêng hỏi.
"Đương nhiên không, tiểu tử ngốc, trong rừng làm gì có cầu chứ?"
"Thế thì không được, lão mau quay lại đi! Hoặc đến nơi nào có cầu cũng được!"
"Ngươi..." Phổ Thất định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, lão nhìn xuống lồng đèn Tử Luân đang cầm, dù biết đây là bảo vật của Phác Gia nhưng lão vẫn khá hiếu kỳ về vật này, bất kể trời sáng hay tối ngọn lửa trong lồng đèn vẫn không hề vụt tắt, thậm chí dù có cố tác động cũng không hề hấn gì.
"Lão gọi được thổ thần đúng không? Mau gọi lão ấy lên đây."
Phổ Thất tức giận vung cây phất trần đánh tên khốn bất kính kia: "Ngươi xem thần tiên là gì? Muốn gọi là gọi được sao?"
"Lằng nhằng quá! Lão có định cứu người nữa không?" Chiêu Tử Luân càng nói càng mất kiên nhẫn, cậu nhảy xuống xe ngựa, đánh mắt nhìn xung quanh rồi gào lên: "Thổ Tiên! Có cách nào nhanh nhất để đến Trang Nhĩ Khang không?"
Vừa dứt lời, bên tai Tử Luân đột nhiên nghe thấy tiếng róc rách từ dòng suối chảy, cơn gió thổi nhẹ qua táng lá đung đưa tựa như đang chỉ đường, Chiêu Tử Luân nhất thời không ý thức được chuyện gì, dựa theo bản năng mách bảo chạy đến con suối cách đó không xa, nơi đó có một cây cầu nhỏ cũ kĩ trong có vẻ không an toàn, dù vậy tình huống cấp bách Tử Luân không có lựa chọn nào khác, cậu phải liều mạng bước qua thôi.
"Lão nhắm mắt lại, chỉ cần nắm vai ta rồi bước theo, dù là gì cũng không được mở mắt, nhớ chưa?"
"Ngươi..."
"Vật này có thể đưa ta và người ta muốn dẫn đi đến nơi cần đến, đừng câu giờ nữa! Mau đi thôi."
Không, thật ra đó không phải là điều mà Phổ Thất muốn hỏi, khi nãy ngay khoảng khắc Chiêu Tử Luân gọi Thổ Thần, không gian bỗng ngưng đọng trong giây lát bởi Thổ Thần thật sự đã xuất hiện, nhưng kì lạ là đôi mắt âm dương của Chiêu Tử Luân lại không nhìn thấy, rõ ràng hắn có thể nhìn thấy cả thần tiên nhưng tại sao? Thêm nữa hắn lấy đâu ra uy quyền có thể gọi thần tiên một cách dễ dàng như vậy?
Kể từ lúc Chiêu Tử Luân từ Phác Gia trở về, hắn thật sự mới là kẻ mang nhiều bí ẩn nhất.
_____