Chương 23: Giải Án
Phác Tôn Quân dạo gần đây cảm thấy tâm tư rất lạ lẫm, giống như thấy thiếu vắng thứ gì.
Ngài tựa đầu qua khung cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng trắng ngà soi sáng vạn vật, bên tai nghe tiếng gió thổi đung đưa táng cây trong hậu viên, bình thường cầu yên tĩnh như vậy còn không được, tại sao khi được mãn nguyện rồi lại thấy có chút khó chịu?
Còn nhớ lần cuối nhìn thấy tên nam nhân phiền phức đó là lúc ném hắn xuống hồ, tính cách Phác Tôn Quân vốn rất kiên định và quyết đoán, khi làm việc gì rồi đều chưa từng tự hỏi bản thân có làm đúng hay không, nhưng trong khoảnh khắc ném Chiêu Tử Luân xuống hồ, ngài đã rất do dự liệu mình có dụng lực quá mạnh hay không.
"Mong là hắn không bị thương." Tôn Quân vô thức nói ra lời trong lòng mà quên mất trong thư phòng không phải chỉ có một mình ngài.
"Thứ cho Tiểu Điệp tò mò, nhưng đại nhân đang nghĩ về ai thế?"
"..."
Tiểu Đán đảo mắt một cái liền nhận ra người đó là ai: "Chiêu Tử Luân?"
"Không thể nào đâu, đại nhân rất ghét hắn mà?"
"Nhưng dạo gần đây đại nhân cứ hay nhìn ra ngoài cửa lắm, thường thì chỉ có hắn là ngồi ở đó mỗi ngày thôi."
Vừa nói dứt câu cả hai người họ được "ưu ái" ra ngoài cửa, quỳ phạt đúng nơi Chiêu Tử Luân thường hay ngồi.
Phác Tôn Quân vẫn giữ nét nghiêm chỉnh lạnh lùng trước sau như một, gạt bỏ suy nghĩ linh tinh tiếp tục cầm bút viết văn tự, hình nhân giấy ngồi cạnh chăm chú mài nghiên mực cho ngài, lúc đưa lên không cẩn thận làm đổ mực liền hốt hoảng cúi dập đầu xin thứ tội.
Trong lúc hình nhân giấy cúi đầu vô tình để lộ vài nét mực đen vẫn chưa tẩy sau gáy, Tôn Quân thoáng hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn chữ "Ta thích huynh" vẫn in đậm kia, rõ ràng đây là trò Chiêu Tử Luân đã làm khi muốn thu hút sự chú ý của ngài, bây giờ nhìn lại thấy có chút buồn cười.
"Không phạt ngươi."
Hình nhân giấy rối rít dập đầu tựa như tạ ơn, ngoan ngoãn quay lại phần việc của mình, nhưng chuyện chưa yên ổn bao lâu bỗng nghe tiếng hai tiểu yêu bên ngoài kia ấm ức kêu than.
"Kiến Ninh huynh! Huynh giúp muội với, hai chân muội không quỳ nổi nữa hức hức..."
Tiểu Đán ngây ngô đáp: "Chúng ta mới quỳ chưa được bao lâu mà?"
Tiểu Điệp lập tức đánh u đầu Tiểu Đán rồi lại bày vẻ đáng thương uỷ khuất: "Muội muội liễu yếu đào tơ, dù là bao lâu cũng không thể."
"Tại sao bị phạt?" Kiến Ninh chẳng gấp đi vào thư phòng, muốn nán lại xem rốt cuộc hai người họ vừa bày trò gì.
"Bọn muội thấy đại nhân suy tư nên tò mò hỏi đang nghĩ về ai, Tiểu Đán nói là nghĩ về Chiêu Tử Luân xong bọn muội bị phạt, hức hức."
"Bị phạt không oan." Kiến Ninh đưa tay xoa đầu hai đứa ngốc kia, nhu hoà giải thích: "Lúc đại nhân đưa Ngân Thực cho hắn thì muội cũng nên nhận thức rõ là ngài rất ghét hắn rồi chứ?"
"Ngân thực? Không phải vì đại nhân lo Tử Luân sẽ bị đói nên mới đưa cho hắn sao?"
"Không đâu, phàm nhân không ăn được đồ ở Cõi U Linh, nếu lỡ ăn rồi sẽ bị nghiện không dừng được, nhưng ăn càng nhiều càng sớm quy tiên."
"À... Hoá ra là vậy, nhưng sao ngài ấy lại đuổi hắn đi trước giao kèo? Nếu vậy không phải sẽ rất phiền phức vì hắn có thể quay lại sao?"
"Dù không đuổi thì hắn cũng không sống được qua mùa trăng này, ta có gửi hình nhân giấy theo dõi và thấy hắn sắp gặp đại hoạ sát thân rồi."
______
"Chiêu Tử Luân, ngươi nói lại một lần nữa... Ngươi lạc vào mộng cảnh của vong hồn bám theo Ngô Chi Lệ là thật sao?"
"Ta lừa lão làm gì? Ta chắc chắn đã lạc vào mộng cảnh của vong hồn đó, thậm chí ta còn hoài nghi đó là quá khứ của ả ta."
"Nếu là vậy..."
"Đúng vậy, ta hoài nghi..." Chiêu Tử Luân ló đầu nhìn ra ngoài, trông về gia phủ đang được thắp sáng đèn lồng kia: "Tô Lệnh Hồng là lệ quỷ."
"..."
"Không phải sao? Ta chỉ có giả thuyết thế này, giả như Tô Gia quá kỳ vọng vào Tô Lệnh Hồng trở thành nữ nhân tài sắc vẹn toàn, ngoài mặt để người khác nhìn thấy họ hết mực thương yêu nàng, sau lưng lại nghiêm khắc dạy dỗ đến mức khiến nàng không thể chịu đựng được, phóng hoả giết người, trở thành lệ quỷ quay lại dương thế vì có hôn ước với Nguyên Khang Tường, muốn bắt hắn minh hôn với nàng."
Phổ Thất muốn mở miệng phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt đắc chí của Chiêu Tử Luân khiến lão á khẩu.
"Lão sao vậy? Ta nói không đúng?"
"Đương nhiên là không, ngươi xem bần đạo là gì? Là lão già lừa gạt chỉ biết múa võ qua mắt thiên hạ sao?"
"Ừm... Nếu ta gật đầu thì có bị đánh không?"
"..." Phổ Thất vuốt mặt, cố gắng đè nén tức giận vì dù sao cũng đang cần tên khốn này giúp đỡ: "Giả thuyết không đúng, bần đạo đã vào Tô Gia một vài lần, họ đích thực là người sống."
"Vậy lão giải thích cái tên nô gia mà ta vừa chạm vào đã "xèo" một cái là thế nào đi?"
"... Chỉ là suy đoán của bần đạo, Tô Lệnh Hồng không phải lệ quỷ nhưng ả ta đã giao kèo với lệ quỷ, không... Để thi triển thuật che mắt một thời gian dài như vậy thì còn hơn cả lệ quỷ, là Tà Linh."
"..." Đến lượt Chiêu Tử Luân nghệch mặt ngu ngơ.
"Bần đạo chỉ nói là suy đoán, không phải chắc chắn đúng."
"Thuật che mắt, Tà Linh... Hả?"
"Trong quyển Tứ Tà Ngũ Hành mà sư phụ ta từng tìm hiểu kể về mấy ngàn năm trước từng có Tà Thần xuất thế, thay đổi ngũ hành tứ thánh các phương gây ra xung khắc, nhằm mở lối quỷ môn quan giải thoát yêu ma quỷ quái gây náo loạn Tam Giới, một trong những mối tai hoạ lớn nhất từ xung khắc đó chính là vô tình tạo ra Tứ Tà Linh, mấy trăm năm sau đó thiên tai, dịch bệnh nạn đói triền miên khiến con người mất dần tin tưởng vào Thần Phật, họ bắt đầu tin vào dị giáo và tôn sùng Tứ Tà Linh, họ càng thờ phụng, càng tin tưởng, thì nó càng lớn mạnh và không thể diệt trừ."
"..."
"Một trong Tứ Tà Linh có một con chuyên trao đổi ước vọng với phàm nhân, chỉ cần khao khát và oán hận đủ sâu thì có thể thoả thuận với nó, nó có thể thực hiện bất cứ điều gì chỉ cần thấy thú vị."
Phổ Thất lúc này mới nhận ra sự kỳ lạ của Chiêu Tử Luân, khi nghe lão kể về những điều đó cậu trông thất thần như người mất hồn, một lát sau lại hoảng sợ ôm chặt cổ mình, biểu tình căng thẳng sợ hãi.
Chiêu Tử Luân siết tay rất chặt, cơ hồ muốn tự bóp nghẹt bản thân, Phổ Thất phải cố gắng lắm mới gỡ được tay cậu ra.
"Chiêu Tử Luân!"
"... Hah." Chiêu Tử Luân đổ gục xuống, thở gấp cố lấy lại nhịp thở.
"Tự dưng ngươi..."
Chiêu Tử Luân không thể nói, vừa rồi trong khi nghe Phổ Thất kể chuyện, trong đầu cậu chợt loé qua viễn cảnh bản thân đang bị ai đó ghìm chặt dưới đất, hai tay hắn run rẩy cầm giữ thanh kiếm sắc bén, mũi kiếm lạnh lẽo đặt lên yết hầu Tử Luân, hành động có chút do dự nhưng kiên quyết không muốn buông bỏ ý định giết cậu.
"Đ-Đáng sợ quá, lão kể xong... Ta có thể tưởng tượng được đấy."
"Bần đạo kể gì mà ngươi tưởng tượng?"
"Cảnh có người giết ta."
"Bần đạo chưa thuật chữ nào bảo rằng có người giết ngươi."
"..."
Chiêu Tử Luân vỗ vỗ trán ba cái, tự nhận bản thân dạo này rất kỳ quặc, cứ mờ mờ ảo ảo rơi vào những huyễn cảnh không rõ đầu đuôi và nguyên do từ đâu, cậu xua tay gạt bỏ đi những chuyện vừa rồi, hít một hơi thật sâu rồi ổn định thở ra.
"Tập trung nào, vậy ý lão là Tô Lệnh Hồng đã giao kèo gì đó với con quỷ kia?"
"Là Tà Linh."
"Ừ thì Tà Linh, nhưng làm sao một nữ nhân suốt ngày chỉ ru rú trong gia phủ như nàng ta lại tìm được Tà Linh?"
"Nên mới cần phải điều tra, ta nghĩ chuyện đó cũng phải từ trước khi nàng ta đến Đông Môn Trấn."
"Sáu năm trước... Nếu giả thuyết là sáu năm trước thì cũng là đồng thời điểm Chu Mỹ Ân mất tích và cái xác không đầu kia được phát hiện."
"Chậc, khó nghĩ quá." Chiêu Tử Luân thở dài, bộ dạng bất lực cầm lồng đèn trắng lên: "Mấy chuyện khó nghĩ thế này nên quay về với tướng công để hỏi thôi, dù sao cũng đã xa huynh ấy mấy ngày rồi còn gì? Chắc hẳn Tôn Quân cũng đang nhớ ta lắm."
"Đứng lại." Phổ Thất âm trầm nắm giữ cổ y phục Chiêu Tử Luân kéo lại, hung tợn trừng mắt nhìn cậu một cái: "Hoa nương căn dặn không đem được ngươi về bần đạo sẽ lãnh hậu quả không lường được, ngươi tạm thời không thể đến Phác Gia."
"Lão dám cản ta?"
"Uy lực của Hoa nương ngươi cũng chứng kiến rồi, đừng nói nhiều nữa, cho tới khi giải xong án của Tô Lệnh Hồng ngươi tuyệt đối không thể đi."
"... Ta chỉ đi một lát thôi?"
Tranh cãi một hồi Chiêu Tử Luân cũng nhận thua, cậu cùng Phổ Thất bàn tính kế đột nhập vào Tô gia điều tra sự tình, Phổ Thất đưa cho Tử Luân một lệnh bùa được xếp gọn, vừa vặn để cậu ngậm vào trong miệng.
"Lệnh bùa này bảo vệ ngươi khỏi tà khí xâm nhập, nếu lỡ nhìn thấy thứ vật nào kỳ lạ thì lập tức tìm bần đạo chứ đừng tuỳ tiện động vào, rõ chưa?"
"Haha..." Chiêu Tử Luân nhẹ nhàng đẩy tay Phổ Thất thu về: "Nếu thấy nguy hiểm như vậy thì lão một mình vào đó đi, ta ở đây canh an toàn cho."
"Ngươi không thể không đi, nếu như ngươi nhìn thấy được gì quan trọng khi ở đó thì sao?"
"Gì chứ?! Chẳng lẽ lão không nhìn thấy được à? Nó hiện sờ sờ ra trước mắt mà?"
Ánh mắt Phổ Thất tỏ ra lúng túng, bối rối không biết nên giải thích thế nào: "Ta chưa từng gặp ai có thể soi được quá khứ của người đã khuất, nếu nói ngươi là trùng hợp liên quan tới âm linh thì không đúng, ngươi..." Phổ Thất đang nói bỗng dừng lại, vỗ mạnh lên vai Tử Luân thúc giục cậu đi trước: "Đừng nhiều lời nữa, mau đi đi."
"Xuỳ, lão già khó hiểu." Chiêu Tử Luân khịt mũi, rón rén bước chân đi tìm chỗ thích hợp có thể trèo tường đi vào, cậu để ý ở phía Tây vách tường có dây leo cứng cáp đang mọc dài, Tử Luân nhanh chóng ngoắc tay ra hiệu, Phổ Thất quỳ một chân dưới đất, chắp hai tay lại làm đệm đẩy cho Tử Luân leo lên tường cao, cậu cố gắng bám vào dây leo thành công trèo được vào Tô Gia, ngay sau đó cảm thấy hàn khí lan toả trên mặt đất, Chiêu Tử Luân nuốt khan ngậm lệnh bùa vào trong miệng.
"Đúng là không nhìn thấy âm khí, cũng không cảm giác có vong hồn ve vãn xung quanh, lão già kia từng nói nơi này xung quanh được trấn ểm trừ tà với trấn vong nên người ở đây không thể nào là ma quỷ, vậy mình đoán sai rồi à?"
Chiêu Tử Luân không rõ là mình đã bỏ qua chi tiết nào, cậu chậm rãi tiến đến từng tư thất, cố gắng ngó nghiêng tìm hiểu, quả thực Tô Gia rất giàu có, màn che cửa đa số đều là bằng vải lụa không thể chọc thủng chứ chẳng phải loại giấy đơn giản như Tề Hoa Quán, Chiêu Tử Luân đi đến mỏi cả hai chân vẫn chưa phát hiện được gì.
Lúc này có tiếng động phát ra từ tư phòng bên phải, Chiêu Tử Luân giật thót người nhảy vào bụi cây gần đó ẩn nấp, chỉ trong giây lát cánh cửa phòng được mở, hai nha hoàn luôn theo sát Tô Lệnh Hồng bước ra với vẻ mặt hoan hỉ.
"Tên gia nô được lệnh đi báo tin vẫn chưa trở về nhưng thư gửi Nguyên Khang công tử đã có hồi âm, tốt quá! Gia phủ ta sắp có đại hỉ rồi."
"Không uổng công tiểu thư chờ đợi suốt bao lâu nay, muội đoán xem khi nào công tử sẽ đến cầu thân đây?"
"Sớm thôi, sẽ sớm thôi."
Chiêu Tử Luân tranh thủ thời cơ lúc hai người kia vừa rời khỏi, lập tức lao như bay đến trước cửa phòng của Tô Lệnh Hồng, nín thở đẩy nhẹ cánh cửa mở ra, cậu đưa mắt nhìn vào bên trong không thấy có động tĩnh gì mới liều lĩnh lách người qua.
Ngay khi Chiêu Tử Luân vừa khép cửa lại, ngọn đèn dầu trong phòng cũng được thắp sáng, Tô Lệnh Hồng ngồi trước bàn gương, điềm tĩnh điểm trang gương mặt xinh đẹp thêm phần kiều diễm, nàng nhìn thấy cậu bước vào thông qua gương phản chiếu cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay kích động, cách cư xử hệt như đã đoán trước được rằng cậu sẽ đến.
"Biết ta sẽ đến sao?"
"Ngươi cùng tên đạo sĩ đó đi khắp nơi điều tra ta, thậm chí còn đến Trang Nhĩ Khang tìm hiểu về Tô Gia... Trên đời này, chỉ những chuyện xấu mới muốn giấu kín thôi, còn ngươi đường đường chính chính minh bạch như vậy đương nhiên phải dễ đoán."
"Chậc, cách nói chuyện của ngươi là đang ngầm thừa nhận những suy đoán của ta là đúng sao?"
"Ngươi đoán gì về ta?"
"Quá khứ mà ngươi muốn giấu kín, tại sao ngươi lại phóng hoả Tô Gia? Họ ngược đãi ngươi? Rốt cuộc chuyện của ngươi có liên quan gì đến sự mất tích của Chu Mỹ Ân?"
Tô Lệnh Hồng đưa tay mở hộp gỗ nhỏ, lấy ra son giấy thong thả đưa lên môi ngậm, ánh mắt liếc nhìn thẳng vào gương nhưng lại có cảm giác là đang nhìn chằm chằm về phía Chiêu Tử Luân.
"Ta không biết ngươi đang muốn nói gì, nhưng có một chuyện ta biết rất rõ..." Tô Lệnh Hồng mỉm nhẹ môi, buông ra vài chữ khó hiểu: "Ngươi không sống nổi qua đêm nay."
Chiêu Tử Luân vừa lùi về sau một bước, cảm giác như có ai đó giữ chặt chân mình, một bàn tay lạnh lẽo xương xẩu đưa tới bịt mắt cậu, chỉ trong phút chốc lôi cả người Gia Kỳ chìm vào trong bóng tối, hơi sương rét buốt châm chích như gai nhọn ghim vào da thịt, Chiêu Tử Luân đau đến ngạt thở, cậu càng cố vùng vẫy thì càng bị dày vò khủng khiếp hơn, tới khi mất nhận thức, cậu vẫn chưa biết là bản thân đã bị lôi xuống Minh Phủ rồi.
"..."
Mở mắt một lần nữa, Tử Luân mơ hồ nhìn nơi mình đang đứng, xung quanh u tịch đen tối không có ánh sáng, điểm sáng duy nhất là hai ngọn đèn lồng đang treo phía bên kia một cây cầu lớn, cậu trông thấy rất nhiều người vận bạch y đơn thuần bước đi, tóc tai rũ rượi thơ thẩn rên rĩ, có người không cam tâm muốn đi nhưng lại bị ma lực vô hình dẫn dắt hướng thẳng về phía trước, mỗi một bước chân đều dậm lên bỉ ngạn hoa đang mọc đầy như thảm cỏ dưới đất.
"Mau đi đi, ngươi còn đứng đó làm gì." Có ai đó ở phía sau dùng vật nhọn chọt vào người Chiêu Tử Luân khiến cậu đau điếng đổ gục xuống đất, cả người run rẩy gắng đè nén cơn đau.
Trong lúc quằn quại Tử Luân chợt nhận ra đó là Hắc Bạch Vô Thường, họ mặc y phục rộng đội mũ cao, tóc dài buông xõa, lưỡi thè thõng xuống trông vô cùng đáng sợ, điểm khác biệt giữa Hắc - Bạch Vô Thường chính mà màu sắc y phục, một người vận hắc y cầm xích sắt, một người mặc bạch y cầm ô, trên chiếc mũ dài màu trắng của Bạch Vô Thường có viết mấy chữ "Nhất kiến sinh tài" còn trên chiếc mũ dài màu đen của Hắc Vô Thường lại viết mấy chữ "Thiên hạ thái bình"
Hoàn toàn trùng khớp hình tượng điển hình mà nhân gian hay truyền miệng.
Cả hai quỷ sai của Minh Phủ linh cảm có điều bất thường, theo lý rõ ràng oan hồn xuống Hoàng Tuyền luôn không thể tự di chuyển theo ý muốn của bản thân, nếu Chiêu Tử Luân bị chọt vậy thì vẫn phải bị bắt buộc đứng lên mà đi tiếp chứ? Sao lại nằm rạp ra đó?
"Ngươi... Ngươi không chết cũng không sống, càng không phải quỷ hồn của các điện khác chuyển đến... Làm sao ngươi..."
Chiêu Tử Luân im lặng không đáp, mà dù muốn nói cũng không nói được, cứ như vừa rồi vật nhọn kia đã đâm tới tận xương vậy, cậu nghiến răng ken két trừng mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường, đôi mắt hằn tia máu dời xuống nhìn chằm chằm chiếc ô Bạch Vô Thường đang cầm, đoán thấy có vẻ đó là vật vừa đâm cậu.
"..."
Hắc Bạch Vô Thường vốn là nhị vị nha sai của âm ti, chuyên cai quản chúng âm linh Ngạ Quỷ dưới Địa Phủ, ngoài ra còn được gọi là Câu Hồn Sứ Giả... Danh tiếng oai vệ là thế, nhưng giờ đây cả hai vị quỷ tướng quân này phải gào thét inh ỏi với một vong hồn vừa xuống Hoàng Tuyền cách đây không lâu.
"Thả ra! Mau thả ra! Vong âm hỗn xược này ngươi phát điên cái gì?!" Hắc Vô Thường hắng giọng, tay không ngừng giật xích sắt đang thắt ngang cổ Chiêu Tử Luân, hắn rất kinh ngạc sức lực của cậu ta rất khác thường, dù cho hắn có cố cách mấy cũng không tách Tử Luân ra khỏi Bạch Vô Thường được.
"Đánh ta, dám đánh ta! Ngươi dựa vào đâu dám vô cớ đánh ta! Chết tiệt, vẫn còn đau chết đi được!" Chiêu Tử Luân hung hăng bám dính lấy Bạch Vô Thường, một tay nắm tóc, tay còn lại mạnh bạo giật lấy lưỡi dài của hắn như muốn lôi ra, miệng cũng chẳng rảnh rỗi, cậu há miệng cắn một bên má của Bạch Vô Thường ngấu nghiến.
Cảnh tượng hỗn loạn đến nỗi khiến chúng oan hồn xung quanh không chịu tĩnh tâm đi siêu thoát mà không ngừng ngoái đầu nhìn lại phía sau hóng hớt.
Điện Diêm La —
Trong Điện Diêm La cũng không u ám như người trần tưởng tượng, sương khói lượn lờ, chính điện trang nhã tú lệ, trên tường treo nhiều thi họa, trong bình cắm hoa cỏ chi cỏ lan, tựa như nơi ẩn sĩ.
Trên bục tam cấp đối diện với cửa chính là chiếc bàn ngọc to lớn, trên bàn sắp xếp đầy văn cuộn, bóng người vận quan phục oai nghiêm ngồi đó, râu tóc đen huyền một màu, chuỗi ngọc của mũ miện rủ xuống che đi khuôn mặt cứng rắn nghiêm nghị.
"Bên ngoài ồn ào chuyện gì?" Diêm Vương trừng mắt nhìn ra cửa rồi liền đặt bút xuống, trầm giọng hỏi quỷ sai bên cạnh.
"Thưa điện hạ, bên ngoài vừa mới đến một vong hồn không rõ lai lịch, hiện đang càng quấy bên ngoài."
"Gọi Hắc Bạch Vô Thường áp giải kẻ đó vào đây."
"Vâng thưa Hắc Bạch Vô Thường đại nhân... Đang cố ạ."
...
Bẵng đi một thời gian, cuối cùng cả hai vị quỷ tướng quân cũng khuất phục được Chiêu Tử Luân, đổi lại là bộ dạng vô cùng thê thảm của mình, họ thở hổn hển vuốt mặt, quỷ không có mồ hôi nhưng họ rõ là đang mệt đứt hơi rồi.
"C-Cái tên này... Rốt cuộc lấy sức mạnh đó từ đâu ra?"
"Mau đưa hắn đi, mau đưa hắn đi..." Bạch Vô Thường sợ hãi nhét vải vụn vào bịt miệng Chiêu Tử Luân, hối hả áp giải cậu đi đến điện Diêm La.
Hắc Bạch Vô Thường bước vào trong Điện, cúi đầu hành lễ: "Diêm Vương điện hạ."
Diêm Vương nâng mắt nhìn bộ dạng của họ, sau đó dời tầm mắt nhìn xuống Chiêu Tử Luân, tiêu cự phút chốc bỗng co rút, trong đầu đột nhiên chạy qua thanh âm của một nam tử cao ngạo ngông cuồng.
"Điện hạ quái gì chứ, tính trong Thập Điện Diêm La ngươi chỉ là chức quan nhỏ, nếu gọi Phong Đô Đại Đế là Vương Minh Phủ thì gặp ta cũng phải gọi một tiếng Thái Tử! Còn ngồi đó làm gì mà để ta đứng?"
"Ngươi..." Diêm Vương chau mày, nửa ngày sau mới nói thêm được vài chữ: "Đưa hắn đi đi."
Hắc Bạch Vô Thường sững sờ giây lát, đồng loạt không cam tâm: "Điện hạ! Vong hồn vô danh phá phách làm càn, nếu không trách tội để lọt chuyện này ra ngoài sẽ làm mất uy danh của Minh Phủ."
Thanh âm trầm thấp của Diêm Vương từ dưới mũ miện truyền ra: "Bổn Vương lệnh thả hắn đi thì cứ tuân mà làm, bây giờ đến cả lệnh của bổn vương các ngươi cũng không nghe?"
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, sau đó thở dài, dù không biết là vì lý do gì nhưng có vẻ Diêm Vương không muốn để hắn nán lại đây, họ đành phải cởi trói cho Chiêu Tử Luân.
Chiêu Tử Luân được giải khuây tứ chi, hắn xoa cổ tay mình giây lát lại yên vị ngồi trên đất, hất mặt vênh váo: "Ta không đi."
Diêm Vương lúc này không còn kiên nhẫn, đập mạnh tay lên bàn uy quyền quát: "Vong hồn to gan, trước mặt bổn vương còn dám có thái độ bất kính?"
"Xuống Minh Phủ không phải việc dễ dàng, ta xuống được thì không thể ra về tay trắng được."
"Tên điên này..." — Hắc Bạch Vô Thường chửi thầm.
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn cáo trạng!"
"Cáo trạng? Ngươi muốn cáo ai?"
Chiêu Tử Luân phủi phủi y phục, thong dong đứng dậy với vẻ mặt điềm tĩnh, mỉm cười ngạo nghễ chỉ tay lên bảng chữ vàng ghi chữ "Điện Diêm La".
"Ta muốn cáo các người làm việc thất trách, để mạng người vô tội bị liên lụy." — "Ta muốn cáo Minh Phủ!"
Ngài tựa đầu qua khung cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng trắng ngà soi sáng vạn vật, bên tai nghe tiếng gió thổi đung đưa táng cây trong hậu viên, bình thường cầu yên tĩnh như vậy còn không được, tại sao khi được mãn nguyện rồi lại thấy có chút khó chịu?
Còn nhớ lần cuối nhìn thấy tên nam nhân phiền phức đó là lúc ném hắn xuống hồ, tính cách Phác Tôn Quân vốn rất kiên định và quyết đoán, khi làm việc gì rồi đều chưa từng tự hỏi bản thân có làm đúng hay không, nhưng trong khoảnh khắc ném Chiêu Tử Luân xuống hồ, ngài đã rất do dự liệu mình có dụng lực quá mạnh hay không.
"Mong là hắn không bị thương." Tôn Quân vô thức nói ra lời trong lòng mà quên mất trong thư phòng không phải chỉ có một mình ngài.
"Thứ cho Tiểu Điệp tò mò, nhưng đại nhân đang nghĩ về ai thế?"
"..."
Tiểu Đán đảo mắt một cái liền nhận ra người đó là ai: "Chiêu Tử Luân?"
"Không thể nào đâu, đại nhân rất ghét hắn mà?"
"Nhưng dạo gần đây đại nhân cứ hay nhìn ra ngoài cửa lắm, thường thì chỉ có hắn là ngồi ở đó mỗi ngày thôi."
Vừa nói dứt câu cả hai người họ được "ưu ái" ra ngoài cửa, quỳ phạt đúng nơi Chiêu Tử Luân thường hay ngồi.
Phác Tôn Quân vẫn giữ nét nghiêm chỉnh lạnh lùng trước sau như một, gạt bỏ suy nghĩ linh tinh tiếp tục cầm bút viết văn tự, hình nhân giấy ngồi cạnh chăm chú mài nghiên mực cho ngài, lúc đưa lên không cẩn thận làm đổ mực liền hốt hoảng cúi dập đầu xin thứ tội.
Trong lúc hình nhân giấy cúi đầu vô tình để lộ vài nét mực đen vẫn chưa tẩy sau gáy, Tôn Quân thoáng hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn chữ "Ta thích huynh" vẫn in đậm kia, rõ ràng đây là trò Chiêu Tử Luân đã làm khi muốn thu hút sự chú ý của ngài, bây giờ nhìn lại thấy có chút buồn cười.
"Không phạt ngươi."
Hình nhân giấy rối rít dập đầu tựa như tạ ơn, ngoan ngoãn quay lại phần việc của mình, nhưng chuyện chưa yên ổn bao lâu bỗng nghe tiếng hai tiểu yêu bên ngoài kia ấm ức kêu than.
"Kiến Ninh huynh! Huynh giúp muội với, hai chân muội không quỳ nổi nữa hức hức..."
Tiểu Đán ngây ngô đáp: "Chúng ta mới quỳ chưa được bao lâu mà?"
Tiểu Điệp lập tức đánh u đầu Tiểu Đán rồi lại bày vẻ đáng thương uỷ khuất: "Muội muội liễu yếu đào tơ, dù là bao lâu cũng không thể."
"Tại sao bị phạt?" Kiến Ninh chẳng gấp đi vào thư phòng, muốn nán lại xem rốt cuộc hai người họ vừa bày trò gì.
"Bọn muội thấy đại nhân suy tư nên tò mò hỏi đang nghĩ về ai, Tiểu Đán nói là nghĩ về Chiêu Tử Luân xong bọn muội bị phạt, hức hức."
"Bị phạt không oan." Kiến Ninh đưa tay xoa đầu hai đứa ngốc kia, nhu hoà giải thích: "Lúc đại nhân đưa Ngân Thực cho hắn thì muội cũng nên nhận thức rõ là ngài rất ghét hắn rồi chứ?"
"Ngân thực? Không phải vì đại nhân lo Tử Luân sẽ bị đói nên mới đưa cho hắn sao?"
"Không đâu, phàm nhân không ăn được đồ ở Cõi U Linh, nếu lỡ ăn rồi sẽ bị nghiện không dừng được, nhưng ăn càng nhiều càng sớm quy tiên."
"À... Hoá ra là vậy, nhưng sao ngài ấy lại đuổi hắn đi trước giao kèo? Nếu vậy không phải sẽ rất phiền phức vì hắn có thể quay lại sao?"
"Dù không đuổi thì hắn cũng không sống được qua mùa trăng này, ta có gửi hình nhân giấy theo dõi và thấy hắn sắp gặp đại hoạ sát thân rồi."
______
"Chiêu Tử Luân, ngươi nói lại một lần nữa... Ngươi lạc vào mộng cảnh của vong hồn bám theo Ngô Chi Lệ là thật sao?"
"Ta lừa lão làm gì? Ta chắc chắn đã lạc vào mộng cảnh của vong hồn đó, thậm chí ta còn hoài nghi đó là quá khứ của ả ta."
"Nếu là vậy..."
"Đúng vậy, ta hoài nghi..." Chiêu Tử Luân ló đầu nhìn ra ngoài, trông về gia phủ đang được thắp sáng đèn lồng kia: "Tô Lệnh Hồng là lệ quỷ."
"..."
"Không phải sao? Ta chỉ có giả thuyết thế này, giả như Tô Gia quá kỳ vọng vào Tô Lệnh Hồng trở thành nữ nhân tài sắc vẹn toàn, ngoài mặt để người khác nhìn thấy họ hết mực thương yêu nàng, sau lưng lại nghiêm khắc dạy dỗ đến mức khiến nàng không thể chịu đựng được, phóng hoả giết người, trở thành lệ quỷ quay lại dương thế vì có hôn ước với Nguyên Khang Tường, muốn bắt hắn minh hôn với nàng."
Phổ Thất muốn mở miệng phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt đắc chí của Chiêu Tử Luân khiến lão á khẩu.
"Lão sao vậy? Ta nói không đúng?"
"Đương nhiên là không, ngươi xem bần đạo là gì? Là lão già lừa gạt chỉ biết múa võ qua mắt thiên hạ sao?"
"Ừm... Nếu ta gật đầu thì có bị đánh không?"
"..." Phổ Thất vuốt mặt, cố gắng đè nén tức giận vì dù sao cũng đang cần tên khốn này giúp đỡ: "Giả thuyết không đúng, bần đạo đã vào Tô Gia một vài lần, họ đích thực là người sống."
"Vậy lão giải thích cái tên nô gia mà ta vừa chạm vào đã "xèo" một cái là thế nào đi?"
"... Chỉ là suy đoán của bần đạo, Tô Lệnh Hồng không phải lệ quỷ nhưng ả ta đã giao kèo với lệ quỷ, không... Để thi triển thuật che mắt một thời gian dài như vậy thì còn hơn cả lệ quỷ, là Tà Linh."
"..." Đến lượt Chiêu Tử Luân nghệch mặt ngu ngơ.
"Bần đạo chỉ nói là suy đoán, không phải chắc chắn đúng."
"Thuật che mắt, Tà Linh... Hả?"
"Trong quyển Tứ Tà Ngũ Hành mà sư phụ ta từng tìm hiểu kể về mấy ngàn năm trước từng có Tà Thần xuất thế, thay đổi ngũ hành tứ thánh các phương gây ra xung khắc, nhằm mở lối quỷ môn quan giải thoát yêu ma quỷ quái gây náo loạn Tam Giới, một trong những mối tai hoạ lớn nhất từ xung khắc đó chính là vô tình tạo ra Tứ Tà Linh, mấy trăm năm sau đó thiên tai, dịch bệnh nạn đói triền miên khiến con người mất dần tin tưởng vào Thần Phật, họ bắt đầu tin vào dị giáo và tôn sùng Tứ Tà Linh, họ càng thờ phụng, càng tin tưởng, thì nó càng lớn mạnh và không thể diệt trừ."
"..."
"Một trong Tứ Tà Linh có một con chuyên trao đổi ước vọng với phàm nhân, chỉ cần khao khát và oán hận đủ sâu thì có thể thoả thuận với nó, nó có thể thực hiện bất cứ điều gì chỉ cần thấy thú vị."
Phổ Thất lúc này mới nhận ra sự kỳ lạ của Chiêu Tử Luân, khi nghe lão kể về những điều đó cậu trông thất thần như người mất hồn, một lát sau lại hoảng sợ ôm chặt cổ mình, biểu tình căng thẳng sợ hãi.
Chiêu Tử Luân siết tay rất chặt, cơ hồ muốn tự bóp nghẹt bản thân, Phổ Thất phải cố gắng lắm mới gỡ được tay cậu ra.
"Chiêu Tử Luân!"
"... Hah." Chiêu Tử Luân đổ gục xuống, thở gấp cố lấy lại nhịp thở.
"Tự dưng ngươi..."
Chiêu Tử Luân không thể nói, vừa rồi trong khi nghe Phổ Thất kể chuyện, trong đầu cậu chợt loé qua viễn cảnh bản thân đang bị ai đó ghìm chặt dưới đất, hai tay hắn run rẩy cầm giữ thanh kiếm sắc bén, mũi kiếm lạnh lẽo đặt lên yết hầu Tử Luân, hành động có chút do dự nhưng kiên quyết không muốn buông bỏ ý định giết cậu.
"Đ-Đáng sợ quá, lão kể xong... Ta có thể tưởng tượng được đấy."
"Bần đạo kể gì mà ngươi tưởng tượng?"
"Cảnh có người giết ta."
"Bần đạo chưa thuật chữ nào bảo rằng có người giết ngươi."
"..."
Chiêu Tử Luân vỗ vỗ trán ba cái, tự nhận bản thân dạo này rất kỳ quặc, cứ mờ mờ ảo ảo rơi vào những huyễn cảnh không rõ đầu đuôi và nguyên do từ đâu, cậu xua tay gạt bỏ đi những chuyện vừa rồi, hít một hơi thật sâu rồi ổn định thở ra.
"Tập trung nào, vậy ý lão là Tô Lệnh Hồng đã giao kèo gì đó với con quỷ kia?"
"Là Tà Linh."
"Ừ thì Tà Linh, nhưng làm sao một nữ nhân suốt ngày chỉ ru rú trong gia phủ như nàng ta lại tìm được Tà Linh?"
"Nên mới cần phải điều tra, ta nghĩ chuyện đó cũng phải từ trước khi nàng ta đến Đông Môn Trấn."
"Sáu năm trước... Nếu giả thuyết là sáu năm trước thì cũng là đồng thời điểm Chu Mỹ Ân mất tích và cái xác không đầu kia được phát hiện."
"Chậc, khó nghĩ quá." Chiêu Tử Luân thở dài, bộ dạng bất lực cầm lồng đèn trắng lên: "Mấy chuyện khó nghĩ thế này nên quay về với tướng công để hỏi thôi, dù sao cũng đã xa huynh ấy mấy ngày rồi còn gì? Chắc hẳn Tôn Quân cũng đang nhớ ta lắm."
"Đứng lại." Phổ Thất âm trầm nắm giữ cổ y phục Chiêu Tử Luân kéo lại, hung tợn trừng mắt nhìn cậu một cái: "Hoa nương căn dặn không đem được ngươi về bần đạo sẽ lãnh hậu quả không lường được, ngươi tạm thời không thể đến Phác Gia."
"Lão dám cản ta?"
"Uy lực của Hoa nương ngươi cũng chứng kiến rồi, đừng nói nhiều nữa, cho tới khi giải xong án của Tô Lệnh Hồng ngươi tuyệt đối không thể đi."
"... Ta chỉ đi một lát thôi?"
Tranh cãi một hồi Chiêu Tử Luân cũng nhận thua, cậu cùng Phổ Thất bàn tính kế đột nhập vào Tô gia điều tra sự tình, Phổ Thất đưa cho Tử Luân một lệnh bùa được xếp gọn, vừa vặn để cậu ngậm vào trong miệng.
"Lệnh bùa này bảo vệ ngươi khỏi tà khí xâm nhập, nếu lỡ nhìn thấy thứ vật nào kỳ lạ thì lập tức tìm bần đạo chứ đừng tuỳ tiện động vào, rõ chưa?"
"Haha..." Chiêu Tử Luân nhẹ nhàng đẩy tay Phổ Thất thu về: "Nếu thấy nguy hiểm như vậy thì lão một mình vào đó đi, ta ở đây canh an toàn cho."
"Ngươi không thể không đi, nếu như ngươi nhìn thấy được gì quan trọng khi ở đó thì sao?"
"Gì chứ?! Chẳng lẽ lão không nhìn thấy được à? Nó hiện sờ sờ ra trước mắt mà?"
Ánh mắt Phổ Thất tỏ ra lúng túng, bối rối không biết nên giải thích thế nào: "Ta chưa từng gặp ai có thể soi được quá khứ của người đã khuất, nếu nói ngươi là trùng hợp liên quan tới âm linh thì không đúng, ngươi..." Phổ Thất đang nói bỗng dừng lại, vỗ mạnh lên vai Tử Luân thúc giục cậu đi trước: "Đừng nhiều lời nữa, mau đi đi."
"Xuỳ, lão già khó hiểu." Chiêu Tử Luân khịt mũi, rón rén bước chân đi tìm chỗ thích hợp có thể trèo tường đi vào, cậu để ý ở phía Tây vách tường có dây leo cứng cáp đang mọc dài, Tử Luân nhanh chóng ngoắc tay ra hiệu, Phổ Thất quỳ một chân dưới đất, chắp hai tay lại làm đệm đẩy cho Tử Luân leo lên tường cao, cậu cố gắng bám vào dây leo thành công trèo được vào Tô Gia, ngay sau đó cảm thấy hàn khí lan toả trên mặt đất, Chiêu Tử Luân nuốt khan ngậm lệnh bùa vào trong miệng.
"Đúng là không nhìn thấy âm khí, cũng không cảm giác có vong hồn ve vãn xung quanh, lão già kia từng nói nơi này xung quanh được trấn ểm trừ tà với trấn vong nên người ở đây không thể nào là ma quỷ, vậy mình đoán sai rồi à?"
Chiêu Tử Luân không rõ là mình đã bỏ qua chi tiết nào, cậu chậm rãi tiến đến từng tư thất, cố gắng ngó nghiêng tìm hiểu, quả thực Tô Gia rất giàu có, màn che cửa đa số đều là bằng vải lụa không thể chọc thủng chứ chẳng phải loại giấy đơn giản như Tề Hoa Quán, Chiêu Tử Luân đi đến mỏi cả hai chân vẫn chưa phát hiện được gì.
Lúc này có tiếng động phát ra từ tư phòng bên phải, Chiêu Tử Luân giật thót người nhảy vào bụi cây gần đó ẩn nấp, chỉ trong giây lát cánh cửa phòng được mở, hai nha hoàn luôn theo sát Tô Lệnh Hồng bước ra với vẻ mặt hoan hỉ.
"Tên gia nô được lệnh đi báo tin vẫn chưa trở về nhưng thư gửi Nguyên Khang công tử đã có hồi âm, tốt quá! Gia phủ ta sắp có đại hỉ rồi."
"Không uổng công tiểu thư chờ đợi suốt bao lâu nay, muội đoán xem khi nào công tử sẽ đến cầu thân đây?"
"Sớm thôi, sẽ sớm thôi."
Chiêu Tử Luân tranh thủ thời cơ lúc hai người kia vừa rời khỏi, lập tức lao như bay đến trước cửa phòng của Tô Lệnh Hồng, nín thở đẩy nhẹ cánh cửa mở ra, cậu đưa mắt nhìn vào bên trong không thấy có động tĩnh gì mới liều lĩnh lách người qua.
Ngay khi Chiêu Tử Luân vừa khép cửa lại, ngọn đèn dầu trong phòng cũng được thắp sáng, Tô Lệnh Hồng ngồi trước bàn gương, điềm tĩnh điểm trang gương mặt xinh đẹp thêm phần kiều diễm, nàng nhìn thấy cậu bước vào thông qua gương phản chiếu cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay kích động, cách cư xử hệt như đã đoán trước được rằng cậu sẽ đến.
"Biết ta sẽ đến sao?"
"Ngươi cùng tên đạo sĩ đó đi khắp nơi điều tra ta, thậm chí còn đến Trang Nhĩ Khang tìm hiểu về Tô Gia... Trên đời này, chỉ những chuyện xấu mới muốn giấu kín thôi, còn ngươi đường đường chính chính minh bạch như vậy đương nhiên phải dễ đoán."
"Chậc, cách nói chuyện của ngươi là đang ngầm thừa nhận những suy đoán của ta là đúng sao?"
"Ngươi đoán gì về ta?"
"Quá khứ mà ngươi muốn giấu kín, tại sao ngươi lại phóng hoả Tô Gia? Họ ngược đãi ngươi? Rốt cuộc chuyện của ngươi có liên quan gì đến sự mất tích của Chu Mỹ Ân?"
Tô Lệnh Hồng đưa tay mở hộp gỗ nhỏ, lấy ra son giấy thong thả đưa lên môi ngậm, ánh mắt liếc nhìn thẳng vào gương nhưng lại có cảm giác là đang nhìn chằm chằm về phía Chiêu Tử Luân.
"Ta không biết ngươi đang muốn nói gì, nhưng có một chuyện ta biết rất rõ..." Tô Lệnh Hồng mỉm nhẹ môi, buông ra vài chữ khó hiểu: "Ngươi không sống nổi qua đêm nay."
Chiêu Tử Luân vừa lùi về sau một bước, cảm giác như có ai đó giữ chặt chân mình, một bàn tay lạnh lẽo xương xẩu đưa tới bịt mắt cậu, chỉ trong phút chốc lôi cả người Gia Kỳ chìm vào trong bóng tối, hơi sương rét buốt châm chích như gai nhọn ghim vào da thịt, Chiêu Tử Luân đau đến ngạt thở, cậu càng cố vùng vẫy thì càng bị dày vò khủng khiếp hơn, tới khi mất nhận thức, cậu vẫn chưa biết là bản thân đã bị lôi xuống Minh Phủ rồi.
"..."
Mở mắt một lần nữa, Tử Luân mơ hồ nhìn nơi mình đang đứng, xung quanh u tịch đen tối không có ánh sáng, điểm sáng duy nhất là hai ngọn đèn lồng đang treo phía bên kia một cây cầu lớn, cậu trông thấy rất nhiều người vận bạch y đơn thuần bước đi, tóc tai rũ rượi thơ thẩn rên rĩ, có người không cam tâm muốn đi nhưng lại bị ma lực vô hình dẫn dắt hướng thẳng về phía trước, mỗi một bước chân đều dậm lên bỉ ngạn hoa đang mọc đầy như thảm cỏ dưới đất.
"Mau đi đi, ngươi còn đứng đó làm gì." Có ai đó ở phía sau dùng vật nhọn chọt vào người Chiêu Tử Luân khiến cậu đau điếng đổ gục xuống đất, cả người run rẩy gắng đè nén cơn đau.
Trong lúc quằn quại Tử Luân chợt nhận ra đó là Hắc Bạch Vô Thường, họ mặc y phục rộng đội mũ cao, tóc dài buông xõa, lưỡi thè thõng xuống trông vô cùng đáng sợ, điểm khác biệt giữa Hắc - Bạch Vô Thường chính mà màu sắc y phục, một người vận hắc y cầm xích sắt, một người mặc bạch y cầm ô, trên chiếc mũ dài màu trắng của Bạch Vô Thường có viết mấy chữ "Nhất kiến sinh tài" còn trên chiếc mũ dài màu đen của Hắc Vô Thường lại viết mấy chữ "Thiên hạ thái bình"
Hoàn toàn trùng khớp hình tượng điển hình mà nhân gian hay truyền miệng.
Cả hai quỷ sai của Minh Phủ linh cảm có điều bất thường, theo lý rõ ràng oan hồn xuống Hoàng Tuyền luôn không thể tự di chuyển theo ý muốn của bản thân, nếu Chiêu Tử Luân bị chọt vậy thì vẫn phải bị bắt buộc đứng lên mà đi tiếp chứ? Sao lại nằm rạp ra đó?
"Ngươi... Ngươi không chết cũng không sống, càng không phải quỷ hồn của các điện khác chuyển đến... Làm sao ngươi..."
Chiêu Tử Luân im lặng không đáp, mà dù muốn nói cũng không nói được, cứ như vừa rồi vật nhọn kia đã đâm tới tận xương vậy, cậu nghiến răng ken két trừng mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường, đôi mắt hằn tia máu dời xuống nhìn chằm chằm chiếc ô Bạch Vô Thường đang cầm, đoán thấy có vẻ đó là vật vừa đâm cậu.
"..."
Hắc Bạch Vô Thường vốn là nhị vị nha sai của âm ti, chuyên cai quản chúng âm linh Ngạ Quỷ dưới Địa Phủ, ngoài ra còn được gọi là Câu Hồn Sứ Giả... Danh tiếng oai vệ là thế, nhưng giờ đây cả hai vị quỷ tướng quân này phải gào thét inh ỏi với một vong hồn vừa xuống Hoàng Tuyền cách đây không lâu.
"Thả ra! Mau thả ra! Vong âm hỗn xược này ngươi phát điên cái gì?!" Hắc Vô Thường hắng giọng, tay không ngừng giật xích sắt đang thắt ngang cổ Chiêu Tử Luân, hắn rất kinh ngạc sức lực của cậu ta rất khác thường, dù cho hắn có cố cách mấy cũng không tách Tử Luân ra khỏi Bạch Vô Thường được.
"Đánh ta, dám đánh ta! Ngươi dựa vào đâu dám vô cớ đánh ta! Chết tiệt, vẫn còn đau chết đi được!" Chiêu Tử Luân hung hăng bám dính lấy Bạch Vô Thường, một tay nắm tóc, tay còn lại mạnh bạo giật lấy lưỡi dài của hắn như muốn lôi ra, miệng cũng chẳng rảnh rỗi, cậu há miệng cắn một bên má của Bạch Vô Thường ngấu nghiến.
Cảnh tượng hỗn loạn đến nỗi khiến chúng oan hồn xung quanh không chịu tĩnh tâm đi siêu thoát mà không ngừng ngoái đầu nhìn lại phía sau hóng hớt.
Điện Diêm La —
Trong Điện Diêm La cũng không u ám như người trần tưởng tượng, sương khói lượn lờ, chính điện trang nhã tú lệ, trên tường treo nhiều thi họa, trong bình cắm hoa cỏ chi cỏ lan, tựa như nơi ẩn sĩ.
Trên bục tam cấp đối diện với cửa chính là chiếc bàn ngọc to lớn, trên bàn sắp xếp đầy văn cuộn, bóng người vận quan phục oai nghiêm ngồi đó, râu tóc đen huyền một màu, chuỗi ngọc của mũ miện rủ xuống che đi khuôn mặt cứng rắn nghiêm nghị.
"Bên ngoài ồn ào chuyện gì?" Diêm Vương trừng mắt nhìn ra cửa rồi liền đặt bút xuống, trầm giọng hỏi quỷ sai bên cạnh.
"Thưa điện hạ, bên ngoài vừa mới đến một vong hồn không rõ lai lịch, hiện đang càng quấy bên ngoài."
"Gọi Hắc Bạch Vô Thường áp giải kẻ đó vào đây."
"Vâng thưa Hắc Bạch Vô Thường đại nhân... Đang cố ạ."
...
Bẵng đi một thời gian, cuối cùng cả hai vị quỷ tướng quân cũng khuất phục được Chiêu Tử Luân, đổi lại là bộ dạng vô cùng thê thảm của mình, họ thở hổn hển vuốt mặt, quỷ không có mồ hôi nhưng họ rõ là đang mệt đứt hơi rồi.
"C-Cái tên này... Rốt cuộc lấy sức mạnh đó từ đâu ra?"
"Mau đưa hắn đi, mau đưa hắn đi..." Bạch Vô Thường sợ hãi nhét vải vụn vào bịt miệng Chiêu Tử Luân, hối hả áp giải cậu đi đến điện Diêm La.
Hắc Bạch Vô Thường bước vào trong Điện, cúi đầu hành lễ: "Diêm Vương điện hạ."
Diêm Vương nâng mắt nhìn bộ dạng của họ, sau đó dời tầm mắt nhìn xuống Chiêu Tử Luân, tiêu cự phút chốc bỗng co rút, trong đầu đột nhiên chạy qua thanh âm của một nam tử cao ngạo ngông cuồng.
"Điện hạ quái gì chứ, tính trong Thập Điện Diêm La ngươi chỉ là chức quan nhỏ, nếu gọi Phong Đô Đại Đế là Vương Minh Phủ thì gặp ta cũng phải gọi một tiếng Thái Tử! Còn ngồi đó làm gì mà để ta đứng?"
"Ngươi..." Diêm Vương chau mày, nửa ngày sau mới nói thêm được vài chữ: "Đưa hắn đi đi."
Hắc Bạch Vô Thường sững sờ giây lát, đồng loạt không cam tâm: "Điện hạ! Vong hồn vô danh phá phách làm càn, nếu không trách tội để lọt chuyện này ra ngoài sẽ làm mất uy danh của Minh Phủ."
Thanh âm trầm thấp của Diêm Vương từ dưới mũ miện truyền ra: "Bổn Vương lệnh thả hắn đi thì cứ tuân mà làm, bây giờ đến cả lệnh của bổn vương các ngươi cũng không nghe?"
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, sau đó thở dài, dù không biết là vì lý do gì nhưng có vẻ Diêm Vương không muốn để hắn nán lại đây, họ đành phải cởi trói cho Chiêu Tử Luân.
Chiêu Tử Luân được giải khuây tứ chi, hắn xoa cổ tay mình giây lát lại yên vị ngồi trên đất, hất mặt vênh váo: "Ta không đi."
Diêm Vương lúc này không còn kiên nhẫn, đập mạnh tay lên bàn uy quyền quát: "Vong hồn to gan, trước mặt bổn vương còn dám có thái độ bất kính?"
"Xuống Minh Phủ không phải việc dễ dàng, ta xuống được thì không thể ra về tay trắng được."
"Tên điên này..." — Hắc Bạch Vô Thường chửi thầm.
"Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn cáo trạng!"
"Cáo trạng? Ngươi muốn cáo ai?"
Chiêu Tử Luân phủi phủi y phục, thong dong đứng dậy với vẻ mặt điềm tĩnh, mỉm cười ngạo nghễ chỉ tay lên bảng chữ vàng ghi chữ "Điện Diêm La".
"Ta muốn cáo các người làm việc thất trách, để mạng người vô tội bị liên lụy." — "Ta muốn cáo Minh Phủ!"