Chương : 41
Edit + Beta: Vịt
****** Hôm nay chỉ có 1 chương thôi nhé các thím vì mai tui phải đi thi Triết T_T Mai thi xong tui bù thành 3 chương luôn
Cố Phong lúc từ phòng họp đi ra, muộn hơn giờ tan làm bình thường 2 tiếng.
Trần Lập Ninh không đợi được lâu như vậy, đã sớm đi trước, hắn cũng không ý kiến gì.
Thu dọn đồ đi xuống, lúc đi tới cửa, bị lễ tân gọi lại, "Cố tổng, xin chờ chút."
Cố Phong quay đầu, là hai em gái lễ tân ngượng ngùng, "Có việc?"
"Đây là đồ có người đưa tới cho trợ lý Dư," Em gái lễ tân đỏ mặt cúi đầu, đưa cái túi mở miệng kia tới, "Trợ lý Dư đã tan làm. Ngài xem ngài có thể...... Thuận đường cầm về cho anh ấy?"
Cố Phong gật gật đầu, nhận lấy cái túi kia, "Được."
Vừa nói, liền đi ra ngoài.
Lái xe ra ngoài đi trên đường, đang gặp phải đèn đỏ, Cố Phong dừng xe ở một bên. Lấy ra 2 cái điện thoại của mình, một cái là dùng cho công việc, một cái là cá nhân.
Hơi nhìn thoáng qua, lại phát hiện chiếc điện thoại cá nhân, có một cuộc gọi nhỡ.
Đến từ Dư Bảo Nguyên.
Chân mày hắn hơi nhíu lại, đang định gọi lại, điện thoại của Trần Lập Ninh đã nhanh chóng gọi tới.
"Cố Phong?"
"Ừm." Đèn xanh sáng, Cố Phong đeo bluetooth, vừa lái vừa nói.
Trần Lập Ninh ở bên kia dường như có chút do dự, "Anh tan làm chưa?"
"Vừa từ công ty ra ngoài. Có việc?"
Trần Lập Ninh ở đầu kia điện thoại hơi trầm mặc vài giây, "Tối nay tới biệt thự Giang Tân của em được không?"
"Có chuyện gì?"
"Ừm......" Ngữ khí Trần Lập Ninh bên kia dường như vô cùng ám muội, "Anh đến là biết."
Vừa nói, liền cúp điện thoại.
Cố Phong nghe âm thanh tút tút tút bên kia, tâm tình lại bình tĩnh như nước ngoài ý muốn.
Hắn vững vàng mà nắm tay lái, rẽ ngoặt, ai ngờ đột nhiên có người từ lối rẽ bước đi nhanh, hắn vội vàng phanh xe, mới không đụng phải.
Vừa thở phào, dư quang lại liếc thấy chiếc túi đặt bên cạnh.
Chiếc túi đặt trên ghế phụ bởi vì cú thắng xe mạnh mẽ này, trực tiếp rơi trên mặt đất. Nút thắt lỏng lẻo cũng rời ra, đồ bên trong nhất thời rơi ra ngoài.
Hắn tùy ý liếc một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Dừng xe ở một bên, hắn do dự một chút, đưa tay nhặt mấy đồ rơi ra kia.
Bên trong có một ít đồ bổ thân thể, nhưng......
Là đồ ăn chuyên dùng cho người mang thai.
Chân mày hắn nhất thời nhíu lại, cẩn thận lục một phen, còn phát hiện một tấm thẻ. Trên thẻ để lại 3 chữ Bạch Hướng Thịnh, nội dung thẻ, là dặn dò một vài hạng mục chú ý trong thời gian mang thai.
Những đồ này, chính là đưa cho Dư Bảo Nguyên?
Cố Phong nhớ lại lúc mình ở dưới lầu, em gái lễ tân kia nói là có người đưa đồ cho Dư Bảo Nguyên, bảo hắn thuận đường mang cho cậu, cho nên những đồ này, quả thực chính là đưa cho Dư Bảo Nguyên.
Nhưng mà...... Tại sao Dư Bảo Nguyên sẽ cần mấy đồ mẹ và bé này?
Chẳng lẽ......
Một ý nghĩ kinh ngạc nhất thời hiện lên trong lòng Cố Phong.
Chẳng lẽ đồ chó Dư Bảo Nguyên này ở bên ngoài làm phụ nữ mang thai?!
Chân mày ác liệt của Cố Phong mãnh liệt nhíu lại, con ngươi thâm trầm mà lãnh nộ.
Được lắm, thật không nghĩ tới!
Dư Bảo Nguyên nhìn rất đàng hoàng, vậy mà lén lút thông đồng với phụ nữ, lại còn làm lớn bụng người khác?
Cố Phong giận đến tay đều run lên, lập tức cầm điện thoại lên, tức giận chưa ngừng mà gọi đi.
"Chào bạn, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy......"
Giọng nữ máy móc vang lên.
Hắn tức tới ném điện thoại xuống, giẫm chân ga, trực tiếp giết về Cố trạch.
Chú Hà đang ngâm điệu hát dân gian chậm rãi tưới nước cho hoa, thấy Cố Phong về, chính là cười một tiếng: "Thiếu gia về rồi!" Cố Phong đóng rầm cửa xe, "Dư Bảo Nguyên đâu? Gọi cậu ta ra đây."
"À, thật không đúng lúc," Chú Hà đỡ đỡ kính viễn thị, "Dư thiếu vừa rồi còn tìm cậu đấy, nói là muốn mượn xe cậu dùng chút. Tôi nói đây là chuyện nhỏ, cậu ấy trực tiếp lái một chiếc xe đi, khả năng trưa mai mới có thể về."
"Cậu ta đây là chột dạ, chạy trốn?" Cố Phong cười lạnh, "Vậy mà có thể làm ra loại chuyện này?"
Chú Hà không rõ nội tình, "Chuyện gì?"
"Chú Hà, chuyện này chú đừng quản," Cố Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén, "Cậu ta đi dâu?"
Chú Hà ngẩng đầu, "Hình như...... Là về quê rồi đi."
Cố Phong gật gật đầu, trực tiếp trở về Cố trạch.
Phát hiện con mèo đáng ghét bình thường lắc lư kia, cũng không thấy.
Dư Bảo Nguyên đây là muốn tháo chạy?
Làm to bụng người ta, sợ chịu trách nhiệm, chạy trốn?
Cố Phong tức giận tới mức trực tiếp ném chìa khóa xe trên mặt đất.
Hắn đi tới ban công, cầm lấy điện thoại bắt đầu một lần một lần mà gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Tất cả đều nhắc nhở tắt điện thoại.
Cố Phong nhìn đồ dùng mẹ và bé đặt một bên, càng nhìn càng chướng mắt.
Bọn họ chia tay mới khoảng 1 tháng, Dư Bảo Nguyên nếu quả thực làm một cô gái lớn bụng, vậy thì chỉ có thể lúc bọn họ còn chưa chia tay đã làm rồi.
Nói cách khác, Dư Bảo Nguyên đội nón xanh cho hắn?
Tốt lắm, Dư Bảo Nguyên thật là bản lĩnh, có tiền đồ!
Cố Phong hít sâu một hơi, lật ra địa chỉ quê Dư Bảo Nguyên, cắn răng, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Hắn muốn chất vấn Dư Bảo Nguyên, hiện tại muốn hỏi rõ ràng người phụ nữ kia là ai, bọn họ rốt cuộc là gian tình bắt đầu từ khi nào!
Hắn một khắc cũng không chờ được.
****** Hôm nay chỉ có 1 chương thôi nhé các thím vì mai tui phải đi thi Triết T_T Mai thi xong tui bù thành 3 chương luôn
Cố Phong lúc từ phòng họp đi ra, muộn hơn giờ tan làm bình thường 2 tiếng.
Trần Lập Ninh không đợi được lâu như vậy, đã sớm đi trước, hắn cũng không ý kiến gì.
Thu dọn đồ đi xuống, lúc đi tới cửa, bị lễ tân gọi lại, "Cố tổng, xin chờ chút."
Cố Phong quay đầu, là hai em gái lễ tân ngượng ngùng, "Có việc?"
"Đây là đồ có người đưa tới cho trợ lý Dư," Em gái lễ tân đỏ mặt cúi đầu, đưa cái túi mở miệng kia tới, "Trợ lý Dư đã tan làm. Ngài xem ngài có thể...... Thuận đường cầm về cho anh ấy?"
Cố Phong gật gật đầu, nhận lấy cái túi kia, "Được."
Vừa nói, liền đi ra ngoài.
Lái xe ra ngoài đi trên đường, đang gặp phải đèn đỏ, Cố Phong dừng xe ở một bên. Lấy ra 2 cái điện thoại của mình, một cái là dùng cho công việc, một cái là cá nhân.
Hơi nhìn thoáng qua, lại phát hiện chiếc điện thoại cá nhân, có một cuộc gọi nhỡ.
Đến từ Dư Bảo Nguyên.
Chân mày hắn hơi nhíu lại, đang định gọi lại, điện thoại của Trần Lập Ninh đã nhanh chóng gọi tới.
"Cố Phong?"
"Ừm." Đèn xanh sáng, Cố Phong đeo bluetooth, vừa lái vừa nói.
Trần Lập Ninh ở bên kia dường như có chút do dự, "Anh tan làm chưa?"
"Vừa từ công ty ra ngoài. Có việc?"
Trần Lập Ninh ở đầu kia điện thoại hơi trầm mặc vài giây, "Tối nay tới biệt thự Giang Tân của em được không?"
"Có chuyện gì?"
"Ừm......" Ngữ khí Trần Lập Ninh bên kia dường như vô cùng ám muội, "Anh đến là biết."
Vừa nói, liền cúp điện thoại.
Cố Phong nghe âm thanh tút tút tút bên kia, tâm tình lại bình tĩnh như nước ngoài ý muốn.
Hắn vững vàng mà nắm tay lái, rẽ ngoặt, ai ngờ đột nhiên có người từ lối rẽ bước đi nhanh, hắn vội vàng phanh xe, mới không đụng phải.
Vừa thở phào, dư quang lại liếc thấy chiếc túi đặt bên cạnh.
Chiếc túi đặt trên ghế phụ bởi vì cú thắng xe mạnh mẽ này, trực tiếp rơi trên mặt đất. Nút thắt lỏng lẻo cũng rời ra, đồ bên trong nhất thời rơi ra ngoài.
Hắn tùy ý liếc một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Dừng xe ở một bên, hắn do dự một chút, đưa tay nhặt mấy đồ rơi ra kia.
Bên trong có một ít đồ bổ thân thể, nhưng......
Là đồ ăn chuyên dùng cho người mang thai.
Chân mày hắn nhất thời nhíu lại, cẩn thận lục một phen, còn phát hiện một tấm thẻ. Trên thẻ để lại 3 chữ Bạch Hướng Thịnh, nội dung thẻ, là dặn dò một vài hạng mục chú ý trong thời gian mang thai.
Những đồ này, chính là đưa cho Dư Bảo Nguyên?
Cố Phong nhớ lại lúc mình ở dưới lầu, em gái lễ tân kia nói là có người đưa đồ cho Dư Bảo Nguyên, bảo hắn thuận đường mang cho cậu, cho nên những đồ này, quả thực chính là đưa cho Dư Bảo Nguyên.
Nhưng mà...... Tại sao Dư Bảo Nguyên sẽ cần mấy đồ mẹ và bé này?
Chẳng lẽ......
Một ý nghĩ kinh ngạc nhất thời hiện lên trong lòng Cố Phong.
Chẳng lẽ đồ chó Dư Bảo Nguyên này ở bên ngoài làm phụ nữ mang thai?!
Chân mày ác liệt của Cố Phong mãnh liệt nhíu lại, con ngươi thâm trầm mà lãnh nộ.
Được lắm, thật không nghĩ tới!
Dư Bảo Nguyên nhìn rất đàng hoàng, vậy mà lén lút thông đồng với phụ nữ, lại còn làm lớn bụng người khác?
Cố Phong giận đến tay đều run lên, lập tức cầm điện thoại lên, tức giận chưa ngừng mà gọi đi.
"Chào bạn, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy......"
Giọng nữ máy móc vang lên.
Hắn tức tới ném điện thoại xuống, giẫm chân ga, trực tiếp giết về Cố trạch.
Chú Hà đang ngâm điệu hát dân gian chậm rãi tưới nước cho hoa, thấy Cố Phong về, chính là cười một tiếng: "Thiếu gia về rồi!" Cố Phong đóng rầm cửa xe, "Dư Bảo Nguyên đâu? Gọi cậu ta ra đây."
"À, thật không đúng lúc," Chú Hà đỡ đỡ kính viễn thị, "Dư thiếu vừa rồi còn tìm cậu đấy, nói là muốn mượn xe cậu dùng chút. Tôi nói đây là chuyện nhỏ, cậu ấy trực tiếp lái một chiếc xe đi, khả năng trưa mai mới có thể về."
"Cậu ta đây là chột dạ, chạy trốn?" Cố Phong cười lạnh, "Vậy mà có thể làm ra loại chuyện này?"
Chú Hà không rõ nội tình, "Chuyện gì?"
"Chú Hà, chuyện này chú đừng quản," Cố Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén, "Cậu ta đi dâu?"
Chú Hà ngẩng đầu, "Hình như...... Là về quê rồi đi."
Cố Phong gật gật đầu, trực tiếp trở về Cố trạch.
Phát hiện con mèo đáng ghét bình thường lắc lư kia, cũng không thấy.
Dư Bảo Nguyên đây là muốn tháo chạy?
Làm to bụng người ta, sợ chịu trách nhiệm, chạy trốn?
Cố Phong tức giận tới mức trực tiếp ném chìa khóa xe trên mặt đất.
Hắn đi tới ban công, cầm lấy điện thoại bắt đầu một lần một lần mà gọi điện thoại cho Dư Bảo Nguyên.
Tất cả đều nhắc nhở tắt điện thoại.
Cố Phong nhìn đồ dùng mẹ và bé đặt một bên, càng nhìn càng chướng mắt.
Bọn họ chia tay mới khoảng 1 tháng, Dư Bảo Nguyên nếu quả thực làm một cô gái lớn bụng, vậy thì chỉ có thể lúc bọn họ còn chưa chia tay đã làm rồi.
Nói cách khác, Dư Bảo Nguyên đội nón xanh cho hắn?
Tốt lắm, Dư Bảo Nguyên thật là bản lĩnh, có tiền đồ!
Cố Phong hít sâu một hơi, lật ra địa chỉ quê Dư Bảo Nguyên, cắn răng, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Hắn muốn chất vấn Dư Bảo Nguyên, hiện tại muốn hỏi rõ ràng người phụ nữ kia là ai, bọn họ rốt cuộc là gian tình bắt đầu từ khi nào!
Hắn một khắc cũng không chờ được.