Chương : 40
Edit + Beta: Vịt
Vừa nghe lời này, Dư Bảo Nguyên nhất thời ngây tại chỗ.
Âm thanh của mợ một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh tới giống như ụ băng, "Nhanh chút đi, nếu không về người sẽ chôn cất. Mày cho dù hận ba mày nữa, mày vẫn là con của ba mày, lo ma chay cho hắn cũng là nên."
Dư Bảo Nguyên đang muốn nói gì, mợ bên kia giống như sợ cậu cự tuyệt, vội vội vàng vàng cúp máy, chỉ còn lại tiếng vọng tút tút không vang.
Cậu vào phòng khách, tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, Khoai Sọ bỗng nhiên từ một bên giống như tên lửa nhảy ra ngoài.
Hai mắt tròn xoe viết đói bụng.
Cậu từ trong tủ lấy thức ăn cho mèo ra, đổ ra một ít ở lòng bàn tay mình, Khoai Sọ lập tức vùi đầu quả dưa lông xù ở lòng bàn tay cậu, hì hục hì hục bắt đầu dùng bữa.
"Có nên về hay không đây......" Dư Bảo Nguyên không chút ý thức nào mà vuốt đầu Khoai Sọ.
Khoai Sọ meoww mà kêu một tiếng.
Chỉ có Dư Bảo Nguyên biết, Khoai Sọ đang nói, có về hay không tự cậu quyết định, nhưng không thể quấy rầy mèo nhỏ ăn cơm, tuyệt đối không thể.
Cậu khẽ cười một tiếng, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra ký ức mơ hồ hồi bé.
Lúc ông bà nội còn sống, cậu, ba, mẹ, là một gia đình ấm áp.
Khi đó, ba mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng về nhất định sẽ mang theo món quà nhỏ cho cậu, hoặc là đồ ăn vặt ven đường, hoặc là một món đồ chơi nhỏ. Mẹ mỗi ngày làm xong cơm, một bên dạy cậu viết chữ, một bên chờ ba về ăn cơm.
Đó là ký ức ấm áp không cách nào quên được, khó có được trong cuộc đời này.
Dư Bảo Nguyên tự giễu mà cười một tiếng. Có lẽ là chuyện sống chết quá to lớn, tới mức rất nhiều ân oán nhân thế, tới lúc giây phút sống chết đều biến thành một làn khói nhẹ.
Cậu hận ba mình, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng, lúc ông ta chân chính đi rồi, cậu vậy mà vẫn không nhịn được nhớ tới những điểm tốt kia của ông ta.
Nghĩ như vậy, cậu rốt cục đứng dậy, đơn giản mà chuẩn bị hành lý.
Một lần cuối cùng, lần cuối cùng về quê không có tình cảm kia.
Sau này nơi đó, không có liên quan gì tới cậu.
Thời gian quá vội, không kịp đặt vé xe, Dư Bảo Nguyên quyết định tự mình lái xe đi. Trong gara Cố trạch đỗ các loại xe sang và xe gia dụng, bình thường đều để đó không dùng, không làm sao lái. Dư Bảo Nguyên có lòng mượn một chiếc, liền gọi điện thoại cho Cố Phong.
Không ai nhận.
Cậu nhíu nhíu mày, lại tìm được chú Hà trong vườn hoa, "Chú Hà, Cố Phong về chưa?"
"Thiếu gia còn chưa về đâu, Dư thiếu có chuyện gì tìm cậu ấy?"
"Cháu muốn mượn chiếc xe dùng," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Gọi điện thoại cho hắn, không nhận."
Chú Hà cười ha ha mà buông bình nước xuống, "Dư thiếu muốn dùng thì cứ dùng đi, mượn xe thôi mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này, không quan trọng. Chìa khóa vẫn ở chỗ cũ."
Dư Bảo Nguyên nhớ, gật gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cầm lấy chìa khóa, từ gara lái xe ra, đang muốn lái đi, lại phát hiện Khoai Sọ không biết lúc nào từ trong nhà bộ dáng xum xoe chạy ra chắn trước xe.
Dư Bảo Nguyên từ trong xe đi ra, "Khoai Sọ, con ra ngoài làm gì chứ? Mau về."
Khoai Sọ bất động, ngược lại víu ống quần cậu.
Dư Bảo Nguyên muốn ôm nó đưa về, nhưng Khoai Sọ lần này không biết tại sao, phản kháng tới vô cùng kịch liệt. Xoay người duỗi móng vuốt, chiêu gì cũng dùng, chính là không muốn về.
"Đây là gặp quỷ à," Dư Bảo Nguyên lầm bầm, "Hôm nay sao không nghe lời như vậy?"
Chú Hà không biết lúc nào thì từ trong vườn hoa đi ra, thấy một màn này, cười ha ha nói: "Mèo rất có linh tính, nó chính là không muốn tách ra đấy."
"Đây phải tách ra chứ," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Cũng chỉ đi tạm thời 1 chuyến thôi, không tới 3 ngày đã về, nhanh lắm. Khoai Sọ, con ngoan, về đi."
Khoai Sọ chính là không thuận theo, liều mạng víu lấy cậu.
Chú Hà lắc lắc đầu, "Nếu không, Dư thiếu vẫn là mang theo nó đi?"
"Cháu mang theo nó, không tiện lắm." Dư Bảo Nguyên nói.
Chú Hà thở dài, "Chủ yếu là chú Hà mấy hôm nay phải bồi bạn già tới tỉnh ngoài một chuyến, chú sợ không ai chăm sóc nó. Người trong nhà mời đều là làm việc xong liền đi, gần đây thường ở nhà cũng chỉ có mình chú."
Dư Bảo Nguyên do dự một chút, lại nhìn nhìn Khoai Sọ trong ngực.
Móng vuốt Khoai Sọ đang túm cổ áo cậu, một bộ cố chấp hiên ngang lẫm liệt, làm sao cũng không chịu buông.
Cậu đành phải cười khổ nói, "Khoai Sọ, con tên nhãi bướng bỉnh không nghe lời này!"
==============
Sắp có biến rồi aaaaaaaaa
Vừa nghe lời này, Dư Bảo Nguyên nhất thời ngây tại chỗ.
Âm thanh của mợ một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh tới giống như ụ băng, "Nhanh chút đi, nếu không về người sẽ chôn cất. Mày cho dù hận ba mày nữa, mày vẫn là con của ba mày, lo ma chay cho hắn cũng là nên."
Dư Bảo Nguyên đang muốn nói gì, mợ bên kia giống như sợ cậu cự tuyệt, vội vội vàng vàng cúp máy, chỉ còn lại tiếng vọng tút tút không vang.
Cậu vào phòng khách, tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, Khoai Sọ bỗng nhiên từ một bên giống như tên lửa nhảy ra ngoài.
Hai mắt tròn xoe viết đói bụng.
Cậu từ trong tủ lấy thức ăn cho mèo ra, đổ ra một ít ở lòng bàn tay mình, Khoai Sọ lập tức vùi đầu quả dưa lông xù ở lòng bàn tay cậu, hì hục hì hục bắt đầu dùng bữa.
"Có nên về hay không đây......" Dư Bảo Nguyên không chút ý thức nào mà vuốt đầu Khoai Sọ.
Khoai Sọ meoww mà kêu một tiếng.
Chỉ có Dư Bảo Nguyên biết, Khoai Sọ đang nói, có về hay không tự cậu quyết định, nhưng không thể quấy rầy mèo nhỏ ăn cơm, tuyệt đối không thể.
Cậu khẽ cười một tiếng, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra ký ức mơ hồ hồi bé.
Lúc ông bà nội còn sống, cậu, ba, mẹ, là một gia đình ấm áp.
Khi đó, ba mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng về nhất định sẽ mang theo món quà nhỏ cho cậu, hoặc là đồ ăn vặt ven đường, hoặc là một món đồ chơi nhỏ. Mẹ mỗi ngày làm xong cơm, một bên dạy cậu viết chữ, một bên chờ ba về ăn cơm.
Đó là ký ức ấm áp không cách nào quên được, khó có được trong cuộc đời này.
Dư Bảo Nguyên tự giễu mà cười một tiếng. Có lẽ là chuyện sống chết quá to lớn, tới mức rất nhiều ân oán nhân thế, tới lúc giây phút sống chết đều biến thành một làn khói nhẹ.
Cậu hận ba mình, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng, lúc ông ta chân chính đi rồi, cậu vậy mà vẫn không nhịn được nhớ tới những điểm tốt kia của ông ta.
Nghĩ như vậy, cậu rốt cục đứng dậy, đơn giản mà chuẩn bị hành lý.
Một lần cuối cùng, lần cuối cùng về quê không có tình cảm kia.
Sau này nơi đó, không có liên quan gì tới cậu.
Thời gian quá vội, không kịp đặt vé xe, Dư Bảo Nguyên quyết định tự mình lái xe đi. Trong gara Cố trạch đỗ các loại xe sang và xe gia dụng, bình thường đều để đó không dùng, không làm sao lái. Dư Bảo Nguyên có lòng mượn một chiếc, liền gọi điện thoại cho Cố Phong.
Không ai nhận.
Cậu nhíu nhíu mày, lại tìm được chú Hà trong vườn hoa, "Chú Hà, Cố Phong về chưa?"
"Thiếu gia còn chưa về đâu, Dư thiếu có chuyện gì tìm cậu ấy?"
"Cháu muốn mượn chiếc xe dùng," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Gọi điện thoại cho hắn, không nhận."
Chú Hà cười ha ha mà buông bình nước xuống, "Dư thiếu muốn dùng thì cứ dùng đi, mượn xe thôi mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này, không quan trọng. Chìa khóa vẫn ở chỗ cũ."
Dư Bảo Nguyên nhớ, gật gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cầm lấy chìa khóa, từ gara lái xe ra, đang muốn lái đi, lại phát hiện Khoai Sọ không biết lúc nào từ trong nhà bộ dáng xum xoe chạy ra chắn trước xe.
Dư Bảo Nguyên từ trong xe đi ra, "Khoai Sọ, con ra ngoài làm gì chứ? Mau về."
Khoai Sọ bất động, ngược lại víu ống quần cậu.
Dư Bảo Nguyên muốn ôm nó đưa về, nhưng Khoai Sọ lần này không biết tại sao, phản kháng tới vô cùng kịch liệt. Xoay người duỗi móng vuốt, chiêu gì cũng dùng, chính là không muốn về.
"Đây là gặp quỷ à," Dư Bảo Nguyên lầm bầm, "Hôm nay sao không nghe lời như vậy?"
Chú Hà không biết lúc nào thì từ trong vườn hoa đi ra, thấy một màn này, cười ha ha nói: "Mèo rất có linh tính, nó chính là không muốn tách ra đấy."
"Đây phải tách ra chứ," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Cũng chỉ đi tạm thời 1 chuyến thôi, không tới 3 ngày đã về, nhanh lắm. Khoai Sọ, con ngoan, về đi."
Khoai Sọ chính là không thuận theo, liều mạng víu lấy cậu.
Chú Hà lắc lắc đầu, "Nếu không, Dư thiếu vẫn là mang theo nó đi?"
"Cháu mang theo nó, không tiện lắm." Dư Bảo Nguyên nói.
Chú Hà thở dài, "Chủ yếu là chú Hà mấy hôm nay phải bồi bạn già tới tỉnh ngoài một chuyến, chú sợ không ai chăm sóc nó. Người trong nhà mời đều là làm việc xong liền đi, gần đây thường ở nhà cũng chỉ có mình chú."
Dư Bảo Nguyên do dự một chút, lại nhìn nhìn Khoai Sọ trong ngực.
Móng vuốt Khoai Sọ đang túm cổ áo cậu, một bộ cố chấp hiên ngang lẫm liệt, làm sao cũng không chịu buông.
Cậu đành phải cười khổ nói, "Khoai Sọ, con tên nhãi bướng bỉnh không nghe lời này!"
==============
Sắp có biến rồi aaaaaaaaa