Chương 9: Ở đâu có nàng, ở đó có ta
Lạc Thần nhìn những chiếc đèn trôi trên hồ Thanh Tuyền, cũng giống như thế sự năm tháng trôi nổi, cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ, mệt mỏi.
Tần Phong từ khi gặp Lạc Thần, hắn chỉ thấy nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi, quyết liệt, lại chưa từng nhìn thấy nội tâm của nàng cũng có lúc dao động như bây giờ. Hắn chìa hai chiếc đèn hoa đăng ra trước mặt Lạc Thần nói.
- Tâm nguyện đời người, là thứ không thể nào dễ dàng đạt được. Cho nên, có những chuyện, khi thực tế không như ý, niềm tin là thứ duy nhất mà con người ta có thể nương tựa. Ta chúc cho tâm nguyện của nàng sẽ sớm thành hiện thực.
Lạc Thần mỉm cười nhìn hắn, từ trước đến giờ chưa có ai chúc nàng như vậy cả, chợt cảm thấy có chút ấm áp len lỏi vào trái tim lạnh giá của nàng. Lạc Thần gật đầu nhận lấy chiếc đèn hoa đăng trong tay Tần Phong, viết tâm nguyện của mình rồi thắp nến thả lên trời. Tần Phong cũng cẩn thận viết điều ước lên chiếc đèn của mình. Làm xong, hắn quay qua Lạc Thần hỏi.
- Nàng viết gì vậy?
- Ta viết "mong ngày mai trời yên biển lặng, tất cả đều bình an" - Nói xong nàng nghiêng đầu nhìn hắn hỏi lại với vẻ trêu ghẹo.
- Còn huynh? Huynh viết gì thế? Có phải điều ước của huynh là "trong lòng ta đã có hình bóng của một vị cô nương, ta hy vọng nàng ấy sẽ biết được tình cảm của ta..."
Lạc Thần còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Phong kéo lại, rồi đột ngột đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đôi môi của hắn nhẹ nhàng chạm vào làn môi căng mọng của nàng, bàn tay hắn vòng qua eo nàng siết chặt. Lạc Thần nhất thời không kịp phản ứng, đứng cứng đờ tại chỗ, đầu óc tê liệt. Khi nàng cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn phả vào mặt, liền giật mình bừng tỉnh, ngượng ngùng đẩy nhẹ Tần Phong ra.
Biết mình đã hơi lỗ mãng, hắn ngập ngừng.
- Ta... ta xin lỗi, ta luôn mong nàng được bình an, không chỉ là ngày mai hay một ngày nào khác, mà là cả đời. Ta muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng, chia sẻ cùng nàng, cùng nàng trải qua sinh, lão, bệnh, tử.
Nghe những lời hắn nói, Lạc Thần bất giác cảm thấy mằn mặn nơi khóe môi, hóa ra là nước mắt nàng đã chảy xuống từ khi nào. Lần đâu tiên trong đời nàng rơi nước mắt trước một nam nhân. Nàng bước lên ôm lấy hắn, thì thầm.
- Cảm ơn huynh, chỉ cần mọi chuyện đều thuận lợi, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau.
Lúc này mặt trăng tròn vành vạch đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Lạc Thần như sực nhớ ra điều gì, nàng cầm lấy tay Tần Phong kéo đi một mạch.
Cả hai chạy tới hang Nhược Hạc, đi thẳng vào bên trong nơi có Bộ Dẫn Sinh. Bất ngờ hơn cả là luồng sáng hôm nay cùng với ánh sáng trên cổ tay Lạc Thần lại vô cùng mạnh mẽ, chiếu sáng khắp hang Nhược Hạc. Lạc Thần nhìn luồng sáng phát ra từ trong khe nứt, liền muốn đưa tay vào bên trong để lấy Bộ Dẫn Sinh ra. Tuy nhiên, thứ này lại dán chặt vào vách đá làm nàng không cách nào lấy ra được. Tần Phong thấy vậy liền ra tay giúp nàng. Kỳ lạ thay, hắn vừa đưa tay chạm vào Bộ Dẫn Sinh trên khe nứt, như có lực hút, ngay lập tức nó tự động tách ra dán chặt lên vết sẹo trên cổ tay của Tần Phong, quá trình diễn ra chỉ trong một nhịp thở. Khi hắn rụt tay lại, Bộ Dẫn Sinh trên tay của cả hai bắt đầu tỏa ánh sáng mạnh mẽ bao phủ lấy hai người.
Ở trong vòng ánh sáng bao phủ ấy, cả Lạc Thần và Tần Phong đều rơi vào trạng thái vô thức. Lạc Thần mơ hồ nghe thấy có tiếng nói.
"Mỹ Mỹ, chúng ta trốn đi, anh đưa em đi" – Trong cơn mơ màng, nàng nhìn thấy một cậu bé chừng 8 tuổi đang dắt theo một bé gái khoảng 4 tuổi chạy trên một con đường lót đá bằng phẳng, vẻ mặt của chúng đầy sợ hãi. Hai bên là những khối sắt khổng lồ, không rõ hình dạng, trông vô cùng kỳ quái.
"Anh Gia Nghiêm, chúng ta có phải sẽ bị họ bắt đi bán không?" – Tiếng nói non nớt cất lên cùng khuôn mặt giàn dụa nước mắt, làm người ta trông thấy mà đau lòng.
"Không đâu, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ không để họ bán em đâu".
"A! con xin các ông, đừng bắt chúng con".
"Chúng ta không làm hại hai đứa đâu, chúng ta chỉ muốn giúp hai đứa đi tìm cha mẹ, hai đứa có muốn gặp cha mẹ không?"
"Cha mẹ chúng con đều mất cả rồi. Các ông nói dối, các ông là người xấu!"- Bé gái hét lên.
"Tuyệt đối không lừa. Hai đứa xem, cánh cửa này được gọi là Cánh cửa Hư không, nó có thể giúp chúng ta gặp được cha mẹ đã mất. Tin ta, hai đứa sẽ gặp được cha mẹ của mình".
"Như thế chẳng phải chúng con sẽ chết sao?" – Cô bé lại lên tiếng chất vấn.
"Lấy danh nghĩa là những nhà khoa học nổi tiếng, ta đảm bảo với hai cháu về phát minh vĩ đại này, tuyệt đối không có chuyện phải chết" – Người đứng đầu nhóm nghiên cứu khoa học lên tiếng giải thích.
Cùng lúc ấy, trong tiềm thức Tần Phong cũng mơ màng nghe thấy giọng nói của một đám người kỳ lạ. Bọn họ đang bàn tán gì đó.
"Cánh cửa Hư Không chính là nghiên cứu vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, nếu lần thử nghiệm này thành công, chúng ta sẽ trở thành những nhà Khoa Học nổi tiếng vươn tầm vũ trụ." – Một người trong số đó nói với giọng đầy tham vọng, ánh mắt ông ta sáng rực như sao.
"Chúng ta đã huấn luyện Mỹ Mỹ và Gia Nghiêm trong suốt hai năm, bây giờ đã là thời điểm thích hợp để khởi động việc thử nghiệm" – Một người khác lên tiếng.
"Chip bán dẫn có tên Bộ Dẫn Sinh, cũng đã được tích hợp vào bộ điều khiển tự động được cấy vào cổ tay của hai đứa trẻ. Muốn kích hoạt cánh cửa Hư Không để trở về chiều không gian hiện tại, hai chíp bán dẫn này khi kết hợp với nhau còn cần phải chịu tác động bởi một trường hấp dẫn đủ lớn của mặt trăng. Điều này không bị giới hạn bởi không gian và thời gian, chỉ cần hội đủ các yếu tố đó là có thể kích hoạt. Ta cũng không mong hai đứa trẻ gặp bất trắc gì." - Người đứng đầu nhóm khoa học gia lên tiếng. Ông ta xem ra cũng còn chút tình người.
Không bao lâu sau, ánh trăng bên ngoài đã dần dần lặn vào trong mây. Bên trong hang, luồng ánh sáng bao quanh hai người cũng theo đó yếu dần rồi vụt tắt. Vì không còn ý thức nên cả hai ngã xuống đất. Tần Phong dần dần mở mắt, nhìn thấy Lạc Thần vẫn đang bất tỉnh bên cạnh, hắn vội ôm nàng vào lòng. Một lúc sau Lạc Thần cũng tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn hắn.
- Gia Nghiêm, có phải huynh đó không? – Nàng ngước mắt lên nhìn Tần Phong rồi mỉm cười nhẹ nhàng đưa bàn tay lên má hắn.
- Mỹ Mỹ! Đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Cuối cùng họ cũng đã lấy lại được ký ức. Lạc Thần chính là cô bé Mỹ Mỹ còn Tần Phong chính là cậu bé Gia Nghiêm trong giấc mơ kia. Hai người bọn họ là hai trẻ mồ côi lang thang không nhà không cửa. Từ thế giới hiện đại, đã bị một nhóm khoa học gia lừa bắt huấn luyện suốt hai năm để thử nghiệm Cánh cửa Hư không – một phát minh độc nhất của bọn họ mà cả thế giới chưa một ai có thể làm được.
Lần đầu thử nghiệm đã diễn ra thành công tốt đẹp, hai đứa trẻ đã thông qua chíp bán dẫn Bộ Dẫn Sinh trở về chiều không gian hiện tại một cách thuận lợi. Đến lần thử nghiệm thứ hai, Cánh cửa Hư không gặp sai khác về thông số, đã đẩy hai đứa trẻ theo một lực hút ngược nào đó trong không gian kia về thế giới cổ đại hàng chục ngàn năm.
- Hahaha!
- Nàng cười cái gì? – Tần Phong thấy Lạc Thần bật cười như vậy tự nhiên có chút bối rối. Nhưng theo thói quen xưng hô, bọn họ vẫn không đổi.
- Gọi ta Lạc Thần đi, ở thế giới này Mỹ Mỹ không tồn tại.
- Đúng vậy, ở thế giới này Gia Nghiêm và Mỹ Mỹ không hề tồn tại - Tần Phong ôm chặt lấy Lạc Thần thì thầm.
Lúc này đã là giờ dần, hai người bước ra ngoài cửa hang, nhìn lên trên trời, vầng trăng tròn đã lặn vào đám mây mất hút.
- Ngày đó, khi đám người kia nói về Bộ Dẫn Sinh, ta đã có linh cảm chẳng lành. Bèn viết vội vài chữ lên tờ giấy mang theo bên người, phòng khi có bất trắc. Không ngờ thật sự cũng có lúc phải nhờ đến nó.
- Nàng có muốn trở về nơi ấy không? - Tần Phong nắm chặy tay Lạc Thần, ánh mắt lo lắng mang theo vẻ ôn nhu.
- Tần Phong, ta chưa muốn về, ta cũng không biết, hoặc cũng có thể ta không muốn trở về nơi đó nữa. Thế giới đó thật sự quá đáng sợ.
Trong màn đêm tăm tối vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lạc Thần phủ một màu u ám. Nàng nắm chặt lấy tay Tần Phong thì thầm.
- Cảm ơn huynh còn sống, cảm ơn huynh đã tìm được ta.
- Đừng lo lắng! Ở đâu có nàng, ở đó có ta.
Sáng hôm sau, không rõ thông tin từ đâu mà cả trấn Tam Tiên đều nhốn nháo bàn tán về giao ước giữa Tam Hải Giáo và Lạc Thần. Từ sáng sớm, xung quanh hang Nhược Hạc đã có rất nhiều những nhân sĩ giang hồ cũng như một số giáo phái nhỏ tụ tập chờ xem kịch hay. Bọn họ hết thảy đều không ai biết về cái tên Lạc Thần, vì vậy không khỏi mang ra suy đoán.
- Ta sống ở trấn Tam Tiên này gần năm mươi năm mà chưa từng nghe tới cái tên Lạc Thần. Là ta đã hết thời hay là đã bỏ qua điều gì đó.
- Một nhân sĩ trung niên lên tiếng thắc mắc với những người bên cạnh. Lại có kẻ nọ thì thầm.
- Lạc Thần này có ba đầu sáu tay gì mà dám một mình đối đầu Tam Hải Giáo. Lại nói, hắn thực sự tìm được Bộ Dẫn Sinh rồi sao?
- Trấn Tam Tiên ta từ khi nào lại xuất hiện một kỳ tài như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
...
Rất nhiều những lời bàn tán đại loại như vậy về cái tên Lạc Thần. Không bao lâu sau, từ phía xa có một đoàn người áo đen đi tới, phía trước có hai người cưỡi ngựa, phía sau là hai cỗ xe, có thể bên trong là hai người Vương Lão và Tiểu Thúy, còn một cỗ xe màu đen còn lại, có lẽ là Giáo chủ của Tam Hải Giáo. Bọn chúng dừng lại trước cửa hang Nhược Hạc. Một tên thuộc hạ từ trên ngựa nhảy xuống đi lại cỗ xe màu đen bẩm báo.
Tần Phong từ khi gặp Lạc Thần, hắn chỉ thấy nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi, quyết liệt, lại chưa từng nhìn thấy nội tâm của nàng cũng có lúc dao động như bây giờ. Hắn chìa hai chiếc đèn hoa đăng ra trước mặt Lạc Thần nói.
- Tâm nguyện đời người, là thứ không thể nào dễ dàng đạt được. Cho nên, có những chuyện, khi thực tế không như ý, niềm tin là thứ duy nhất mà con người ta có thể nương tựa. Ta chúc cho tâm nguyện của nàng sẽ sớm thành hiện thực.
Lạc Thần mỉm cười nhìn hắn, từ trước đến giờ chưa có ai chúc nàng như vậy cả, chợt cảm thấy có chút ấm áp len lỏi vào trái tim lạnh giá của nàng. Lạc Thần gật đầu nhận lấy chiếc đèn hoa đăng trong tay Tần Phong, viết tâm nguyện của mình rồi thắp nến thả lên trời. Tần Phong cũng cẩn thận viết điều ước lên chiếc đèn của mình. Làm xong, hắn quay qua Lạc Thần hỏi.
- Nàng viết gì vậy?
- Ta viết "mong ngày mai trời yên biển lặng, tất cả đều bình an" - Nói xong nàng nghiêng đầu nhìn hắn hỏi lại với vẻ trêu ghẹo.
- Còn huynh? Huynh viết gì thế? Có phải điều ước của huynh là "trong lòng ta đã có hình bóng của một vị cô nương, ta hy vọng nàng ấy sẽ biết được tình cảm của ta..."
Lạc Thần còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Phong kéo lại, rồi đột ngột đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đôi môi của hắn nhẹ nhàng chạm vào làn môi căng mọng của nàng, bàn tay hắn vòng qua eo nàng siết chặt. Lạc Thần nhất thời không kịp phản ứng, đứng cứng đờ tại chỗ, đầu óc tê liệt. Khi nàng cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn phả vào mặt, liền giật mình bừng tỉnh, ngượng ngùng đẩy nhẹ Tần Phong ra.
Biết mình đã hơi lỗ mãng, hắn ngập ngừng.
- Ta... ta xin lỗi, ta luôn mong nàng được bình an, không chỉ là ngày mai hay một ngày nào khác, mà là cả đời. Ta muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng, chia sẻ cùng nàng, cùng nàng trải qua sinh, lão, bệnh, tử.
Nghe những lời hắn nói, Lạc Thần bất giác cảm thấy mằn mặn nơi khóe môi, hóa ra là nước mắt nàng đã chảy xuống từ khi nào. Lần đâu tiên trong đời nàng rơi nước mắt trước một nam nhân. Nàng bước lên ôm lấy hắn, thì thầm.
- Cảm ơn huynh, chỉ cần mọi chuyện đều thuận lợi, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau.
Lúc này mặt trăng tròn vành vạch đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Lạc Thần như sực nhớ ra điều gì, nàng cầm lấy tay Tần Phong kéo đi một mạch.
Cả hai chạy tới hang Nhược Hạc, đi thẳng vào bên trong nơi có Bộ Dẫn Sinh. Bất ngờ hơn cả là luồng sáng hôm nay cùng với ánh sáng trên cổ tay Lạc Thần lại vô cùng mạnh mẽ, chiếu sáng khắp hang Nhược Hạc. Lạc Thần nhìn luồng sáng phát ra từ trong khe nứt, liền muốn đưa tay vào bên trong để lấy Bộ Dẫn Sinh ra. Tuy nhiên, thứ này lại dán chặt vào vách đá làm nàng không cách nào lấy ra được. Tần Phong thấy vậy liền ra tay giúp nàng. Kỳ lạ thay, hắn vừa đưa tay chạm vào Bộ Dẫn Sinh trên khe nứt, như có lực hút, ngay lập tức nó tự động tách ra dán chặt lên vết sẹo trên cổ tay của Tần Phong, quá trình diễn ra chỉ trong một nhịp thở. Khi hắn rụt tay lại, Bộ Dẫn Sinh trên tay của cả hai bắt đầu tỏa ánh sáng mạnh mẽ bao phủ lấy hai người.
Ở trong vòng ánh sáng bao phủ ấy, cả Lạc Thần và Tần Phong đều rơi vào trạng thái vô thức. Lạc Thần mơ hồ nghe thấy có tiếng nói.
"Mỹ Mỹ, chúng ta trốn đi, anh đưa em đi" – Trong cơn mơ màng, nàng nhìn thấy một cậu bé chừng 8 tuổi đang dắt theo một bé gái khoảng 4 tuổi chạy trên một con đường lót đá bằng phẳng, vẻ mặt của chúng đầy sợ hãi. Hai bên là những khối sắt khổng lồ, không rõ hình dạng, trông vô cùng kỳ quái.
"Anh Gia Nghiêm, chúng ta có phải sẽ bị họ bắt đi bán không?" – Tiếng nói non nớt cất lên cùng khuôn mặt giàn dụa nước mắt, làm người ta trông thấy mà đau lòng.
"Không đâu, anh sẽ bảo vệ em, nhất định sẽ không để họ bán em đâu".
"A! con xin các ông, đừng bắt chúng con".
"Chúng ta không làm hại hai đứa đâu, chúng ta chỉ muốn giúp hai đứa đi tìm cha mẹ, hai đứa có muốn gặp cha mẹ không?"
"Cha mẹ chúng con đều mất cả rồi. Các ông nói dối, các ông là người xấu!"- Bé gái hét lên.
"Tuyệt đối không lừa. Hai đứa xem, cánh cửa này được gọi là Cánh cửa Hư không, nó có thể giúp chúng ta gặp được cha mẹ đã mất. Tin ta, hai đứa sẽ gặp được cha mẹ của mình".
"Như thế chẳng phải chúng con sẽ chết sao?" – Cô bé lại lên tiếng chất vấn.
"Lấy danh nghĩa là những nhà khoa học nổi tiếng, ta đảm bảo với hai cháu về phát minh vĩ đại này, tuyệt đối không có chuyện phải chết" – Người đứng đầu nhóm nghiên cứu khoa học lên tiếng giải thích.
Cùng lúc ấy, trong tiềm thức Tần Phong cũng mơ màng nghe thấy giọng nói của một đám người kỳ lạ. Bọn họ đang bàn tán gì đó.
"Cánh cửa Hư Không chính là nghiên cứu vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, nếu lần thử nghiệm này thành công, chúng ta sẽ trở thành những nhà Khoa Học nổi tiếng vươn tầm vũ trụ." – Một người trong số đó nói với giọng đầy tham vọng, ánh mắt ông ta sáng rực như sao.
"Chúng ta đã huấn luyện Mỹ Mỹ và Gia Nghiêm trong suốt hai năm, bây giờ đã là thời điểm thích hợp để khởi động việc thử nghiệm" – Một người khác lên tiếng.
"Chip bán dẫn có tên Bộ Dẫn Sinh, cũng đã được tích hợp vào bộ điều khiển tự động được cấy vào cổ tay của hai đứa trẻ. Muốn kích hoạt cánh cửa Hư Không để trở về chiều không gian hiện tại, hai chíp bán dẫn này khi kết hợp với nhau còn cần phải chịu tác động bởi một trường hấp dẫn đủ lớn của mặt trăng. Điều này không bị giới hạn bởi không gian và thời gian, chỉ cần hội đủ các yếu tố đó là có thể kích hoạt. Ta cũng không mong hai đứa trẻ gặp bất trắc gì." - Người đứng đầu nhóm khoa học gia lên tiếng. Ông ta xem ra cũng còn chút tình người.
Không bao lâu sau, ánh trăng bên ngoài đã dần dần lặn vào trong mây. Bên trong hang, luồng ánh sáng bao quanh hai người cũng theo đó yếu dần rồi vụt tắt. Vì không còn ý thức nên cả hai ngã xuống đất. Tần Phong dần dần mở mắt, nhìn thấy Lạc Thần vẫn đang bất tỉnh bên cạnh, hắn vội ôm nàng vào lòng. Một lúc sau Lạc Thần cũng tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn hắn.
- Gia Nghiêm, có phải huynh đó không? – Nàng ngước mắt lên nhìn Tần Phong rồi mỉm cười nhẹ nhàng đưa bàn tay lên má hắn.
- Mỹ Mỹ! Đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Cuối cùng họ cũng đã lấy lại được ký ức. Lạc Thần chính là cô bé Mỹ Mỹ còn Tần Phong chính là cậu bé Gia Nghiêm trong giấc mơ kia. Hai người bọn họ là hai trẻ mồ côi lang thang không nhà không cửa. Từ thế giới hiện đại, đã bị một nhóm khoa học gia lừa bắt huấn luyện suốt hai năm để thử nghiệm Cánh cửa Hư không – một phát minh độc nhất của bọn họ mà cả thế giới chưa một ai có thể làm được.
Lần đầu thử nghiệm đã diễn ra thành công tốt đẹp, hai đứa trẻ đã thông qua chíp bán dẫn Bộ Dẫn Sinh trở về chiều không gian hiện tại một cách thuận lợi. Đến lần thử nghiệm thứ hai, Cánh cửa Hư không gặp sai khác về thông số, đã đẩy hai đứa trẻ theo một lực hút ngược nào đó trong không gian kia về thế giới cổ đại hàng chục ngàn năm.
- Hahaha!
- Nàng cười cái gì? – Tần Phong thấy Lạc Thần bật cười như vậy tự nhiên có chút bối rối. Nhưng theo thói quen xưng hô, bọn họ vẫn không đổi.
- Gọi ta Lạc Thần đi, ở thế giới này Mỹ Mỹ không tồn tại.
- Đúng vậy, ở thế giới này Gia Nghiêm và Mỹ Mỹ không hề tồn tại - Tần Phong ôm chặt lấy Lạc Thần thì thầm.
Lúc này đã là giờ dần, hai người bước ra ngoài cửa hang, nhìn lên trên trời, vầng trăng tròn đã lặn vào đám mây mất hút.
- Ngày đó, khi đám người kia nói về Bộ Dẫn Sinh, ta đã có linh cảm chẳng lành. Bèn viết vội vài chữ lên tờ giấy mang theo bên người, phòng khi có bất trắc. Không ngờ thật sự cũng có lúc phải nhờ đến nó.
- Nàng có muốn trở về nơi ấy không? - Tần Phong nắm chặy tay Lạc Thần, ánh mắt lo lắng mang theo vẻ ôn nhu.
- Tần Phong, ta chưa muốn về, ta cũng không biết, hoặc cũng có thể ta không muốn trở về nơi đó nữa. Thế giới đó thật sự quá đáng sợ.
Trong màn đêm tăm tối vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Lạc Thần phủ một màu u ám. Nàng nắm chặt lấy tay Tần Phong thì thầm.
- Cảm ơn huynh còn sống, cảm ơn huynh đã tìm được ta.
- Đừng lo lắng! Ở đâu có nàng, ở đó có ta.
Sáng hôm sau, không rõ thông tin từ đâu mà cả trấn Tam Tiên đều nhốn nháo bàn tán về giao ước giữa Tam Hải Giáo và Lạc Thần. Từ sáng sớm, xung quanh hang Nhược Hạc đã có rất nhiều những nhân sĩ giang hồ cũng như một số giáo phái nhỏ tụ tập chờ xem kịch hay. Bọn họ hết thảy đều không ai biết về cái tên Lạc Thần, vì vậy không khỏi mang ra suy đoán.
- Ta sống ở trấn Tam Tiên này gần năm mươi năm mà chưa từng nghe tới cái tên Lạc Thần. Là ta đã hết thời hay là đã bỏ qua điều gì đó.
- Một nhân sĩ trung niên lên tiếng thắc mắc với những người bên cạnh. Lại có kẻ nọ thì thầm.
- Lạc Thần này có ba đầu sáu tay gì mà dám một mình đối đầu Tam Hải Giáo. Lại nói, hắn thực sự tìm được Bộ Dẫn Sinh rồi sao?
- Trấn Tam Tiên ta từ khi nào lại xuất hiện một kỳ tài như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
...
Rất nhiều những lời bàn tán đại loại như vậy về cái tên Lạc Thần. Không bao lâu sau, từ phía xa có một đoàn người áo đen đi tới, phía trước có hai người cưỡi ngựa, phía sau là hai cỗ xe, có thể bên trong là hai người Vương Lão và Tiểu Thúy, còn một cỗ xe màu đen còn lại, có lẽ là Giáo chủ của Tam Hải Giáo. Bọn chúng dừng lại trước cửa hang Nhược Hạc. Một tên thuộc hạ từ trên ngựa nhảy xuống đi lại cỗ xe màu đen bẩm báo.