Chương 10: Lộ diện
- Báo Giáo chủ, vẫn chưa thấy Lạc Thần tới.
- Chờ đi!
Nhìn thấy đám người Tam Hải Giáo đến, những kẻ đang đứng xung quanh hang Nhược Hạc để xem kịch hay cũng cảm thấy e dè, liền tự động lui ra xa hơn, không ai dám tiến đến gần.
- Tam Hải Giáo đến rồi, còn Lạc Thần đâu? Sao chưa tới nữa – một người tỏ vẻ sốt ruột.
- Ngươi sốt ruột gì chứ, người quan trọng luôn xuất hiện sau cùng không phải sao.
Chờ đến trưa, rồi lại đến chiều mãi mà nhóm người Lạc Thần và Tần Phong vẫn không thấy tăm hơi, người ngồi bên trong cỗ xe ngựa màu đen có vẻ như đã mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc lẹm, âm hiểm chứa đầy lửa hận, miệng thì thầm: "Lạc Thần, hóa ra ngươi cũng chỉ có thế, ta đã sai lầm về ngươi rồi".
Bên ngoài, đám người đang đứng hóng chuyện cũng đã đần dần từ bỏ việc chờ đợi xem kịch hay vì cho rằng kẻ tên Lạc Thần kia cũng chỉ là kẻ tham sống sợ chết, những gì nghe được chỉ là hữu danh vô thực, sẽ chẳng có chuyện hắn dám một mình đối đầu Tam Hải Giáo đâu.
Khi những người ở bên ngoài đã rời đi hết, cũng là lúc mặt trăng tròn dần dần nhô lên từ phía ngọn đồi. Giáo chủ Tam Hải Giáo không còn kiên nhẫn được nữa, hắn bước xuống xe ngựa, ra lệnh đám thuộc hạ đưa Vương Lão ra ngoài.
- Lạc Thần! nếu ngươi không đi ra, ta sẽ đánh gãy chân ông ấy.
Giáo chủ Tam Hải Giáo lớn tiếng tuyên bố, muốn dùng Vương Lão để uy hiếp Lạc Thần.
- Khoan đã!
Từ phía bên trên hang Nhược Hạc có tiếng nói vọng xuống, ngay sau đó Tần Phong xuất hiện.
- Ngươi nóng lòng gì chứ, ngày hôm nay còn chưa hết kia mà.
- Tiểu tử, ngươi rất có bản lĩnh, nhưng ta lại cảm thấy ưa thích cây sáo của ngươi rồi đấy.
Vừa dứt lời, kẻ này liền mở bàn tay, phi người chụp về hướng Tần Phong. Tốc độ của kẻ này quả thực rất nhanh, khiến Tần Phong trong khoảnh khắc ra chiêu chậm hơn một nhịp, hắn chỉ kịp giơ cây sáo trúc lên đỡ lấy trảo thủ mạnh mẽ đang hướng tới. Giáo chủ Tam Hải Giáo cười lạnh, lòng bàn tay đột nhiên phóng ra một sợi móc xích, Tần Phong nhanh nhẹn lộn người qua một bên tránh đi, tuy nhiên sợi móc xích lại vừa vặn quấn vào cây sáo trúc của hắn.
Khi hai bên đang trong thế giằng co, thì một thanh đoản đao phi tới chém đứt sợi dây xích, đánh bật Giáo chủ Tam Hải Giáo ra xa. Bị phá đám chuyện tốt, con ngươi của ông ta co lại nhìn về hướng người tới.
- Lạc Thần!
Lạc Thần sau khi đi tìm hiểu một số chuyện, lúc này cũng vừa tới nơi giải vây cho Tần Phong. Hai người Lão Thất và Khương Hồng Quân cũng đến cùng nàng. Giáo chủ Tam Hải Giáo không lấy được cây sáo trúc, tức giận đi lại nơi Vương Lão đang đứng, nắm lấy yết hầu của lão uy hiếp.
- Lạc Thần! Ngươi để ta chờ hơi lâu rồi đấy, cũng nên giao ra Bộ Dẫn Sinh rồi đúng không, ta không phải là người có đủ kiên nhẫn đâu.
- Chậm đã, Vương Lão tính ra cũng không phải người xa lạ với ông, người trước giờ đối với ông chưa từng bạc đãi, đáng lý ông không nên mang người ra để làm con mồi mới phải.
- Ngươi nói như vậy là ý gì? Đối với ta hắn chỉ là một con mồi, không hơn không kém, ngươi đừng ở đó nhiều lời.
- Mạc Lão! À không Mạc Tiêu mới đúng. Ông xem, ta gọi ông như thế có đúng không?
Giáo chủ Tam Hải Giáo vừa nghe Lạc Thần lột trần thân phận của mình, liền khựng lại, bàn tay đặt trên yết hầu của Vương Lão bất giác nới lỏng.
- Vậy là ta đoán đúng rồi.
- Mạc Tiêu! Là ông thật sao...
Vương lão bị trói tay đứng bên cạnh, nghe thấy thế không khỏi bàng hoàng, lão không tin vào tai mình, lắp bắp không thành tiếng.
Mạc Tiêu chính là Mạc Lão, ông ta vừa là thân tín vừa là tri kỷ ngày trước của Vương Lão. Vương Lão vốn là một cao thủ trong giới võ lâm, được người người kính trọng. Mạc Tiêu mang danh thân tín đi theo Vương Lão được lợi không ít, nhưng lại có lòng đố kỵ, nhỏ nhen luôn tìm cách hãm hại Vương Lão. Lúc Vương Lão bị thương lui về núi Lạc Sơn ở ẩn, Mạc Tiêu cũng theo đó trở về trấn Tam Tiên mở tiệm đồ cổ. Nhưng thực chất, ông ta chỉ muốn che mắt thiên hạ, âm thầm dựng nên Tam Hải Giáo hòng muốn làm bá chủ thiên hạ. Ngày mà Bộ Dẫn Sinh xuất hiện, ông ta cũng có mặt ở Lạc Sơn. Khi Vương Lão cứu Lạc Thần, trong người nàng đã rơi ra mảnh giấy có ghi chú về Bộ Dẫn Sinh. Sau khi nhặt được manh mối này, ông ta đã âm thầm điều tra nơi ở của nàng, giả danh Vương Lão viết một bức thư cho Lạc Thần với ý gửi gắm. Từ đó lợi dụng nàng để dễ dàng tìm Bộ Dẫn Sinh, sau đó lên kế hoạch bắt Tiểu Thúy và Vương Lão nhằm uy hiếp nàng giao bảo bối.
Lão Thất đi theo Lạc Thần đã điều tra được thân phận của Mạc Tiêu, liền một bên nói hết thân phận cũng như thủ đoạn của ông ta.
- Khá lắm Lạc Thần, kẻ có liên quan đến bảo bối Bộ Dẫn Sinh quả nhiên không hề tầm thường.
Mạc Tiêu đã bại lộ thân phận, hắn cũng không ngần ngại thừa nhận, liền đưa tay lột chiếc áo lông vũ che quá nửa khuôn mặt ra.
- Chưa hết, còn có bà chủ Phương Hoa nữa chứ - Tần Phong đứng một bên cũng lên tiếng góp vui.
Phương Hoa đứng một bên, không nói gì, sắc mặt bà ta u ám.
- Hai người!... Ta không hiểu được, ta đã làm gì khiến hai ngươi phải hận ta như vậy.
Vương Lão tuổi đã cao, hơn nữa bản thân có thương thế nặng, cũng đã quy ẩn giang hồ mấy chục năm nay. Khi lão biết được cả Mạc Tiêu và Phương Hoa đều hận lão, không khỏi bị kích động, làm cho vết thương tái phát, ôm ngực ho ra một ngụm máu.
- Gia Gia! – Lạc Thần kêu lên.
- Ngươi không được qua đây, mau giao Bộ Dẫn Sinh, bằng không ta sẽ bóp chết lão. – Vừa nói bàn tay của Mạc Tiêu vừa bóp chặt lấy yết hầu của Vương Lão.
Con ngươi Lạc Thần co lại, nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt tràn ngập hàn ý, nhưng nhất thời nàng không thể hành động gì.
- Tiểu Thúy đâu? Muốn trao đổi, thì phải trao đổi sòng phẳng, giao đủ người cho ta.
Mạc Tiêu ra hiệu cho Phương Hoa đi lại chiếc xe ngựa màu đen dẫn Tiểu Thúy xuống. Tiểu Thúy không bị trói tay như Vương Lão, nhưng trên khuôn mặt nhợt nhạt lại lộ vẻ sợ hãi, cúi mặt xuống đất luôn miệng gọi Lạc Thần. Từ đầu đến cuối, đôi mắt Lạc Thần luôn dán chặt vào người tỷ tỷ của mình.
- Theo ý ngươi, mau chóng giao Bộ Dẫn Sinh.
- Bộ Dẫn Sinh không phải là bảo bối bình thường, nó cần nội lực mạnh mẽ để kích hoạt, theo đó truyền dẫn vào cơ thể của đối phương.
- Ngươi muốn lừa ta? – Mạc Tiêu tỏ vẻ nghi ngờ.
- Ta không lừa ngươi.
Dứt lời, Lạc Thần liền tháo mảnh vải lụa trên cổ tay trái để lộ ra Bộ Dẫn Sinh, lúc này gặp trường hấp dẫn của mặt trăng liền sáng rực lên. Tất nhiên Bộ Dẫn Sinh trên tay của Tần Phong cũng theo đó mà sáng lên, nhưng vì hắn đã dùng vải lụa che lại nên không có ai nhìn thấy. Tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều bị làm cho kinh ngạc, há hốc mồm.
Mạc Tiêu khi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ ấy, ông ta vừa kinh ngạc lại vừa không giấu được ánh mắt thèm khát. Lập tức ra lệnh cho Lạc Thần mau chóng truyền Bộ Dẫn Sinh cho mình.
- Ông phải giao người trước.
- Không được! Như thế này, ta giao trước Tiểu Thúy, giữ lại Vương Lão cho đến khi ngươi truyền xong Bộ Dẫn Sinh, ta sẽ thả người. Nếu ngươi dở trò, Vương Lão sẽ chết.
Lạc Thần đồng ý giao kèo, Phương Hoa thả Tiểu Thúy ra để nàng ta đi về phía nhóm người Tần Phong. Sau đó Mạc Tiêu và Lạc Thần bước ra khoảng trống ở giữa, hai người đứng cách nhau khoảng một trượng, bắt đầu tiến hành truyền Bộ Dẫn Sinh. Tần Phong đứng phía sau, ánh mắt không rời nhìn về phía Lạc Thần, bàn tay siết chặt. Mặc dù hai người đã bàn tính kế hoạch từ trước, nhưng hắn vẫn có chút bất an.
Đang trong lúc Lạc Thần sử dụng sức mạnh bên trong cơ thể đẩy luồng sáng trên tay về phía Mạc Tiêu, đột nhiên có tiếng Tần Phong cùng Lão Thất thét lên.
- Lạc Thần!
Sau tiếng gọi đó, Lạc Thần chợt cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực. Tần Phong lao tới như một cơn gió cùng với tiếng thét nhưng đã không kịp nữa, mũi tên bắn ra quá bất ngờ và nhanh như một tia chớp đã cắm phập vào lưng Lạc Thần, xuyên qua ngực nàng. Dưới ánh trăng sáng tỏ của đêm rằm tháng bảy, Tần Phong đau đớn đỡ lấy Lạc Thần, miệng gọi tên nàng, không ngừng vận nội lực cầm máu cho nàng. Tất cả mọi thứ dường như ngưng trệ lại một nhịp. Mạc Tiêu cũng không lường được việc này, đưa mắt nhìn về phía người đang cầm cây nỏ kia.
Kẻ bắn ra mũi tên không ai khác chính là Tiểu Thúy, nàng ta cầm chiếc nỏ đứng đó, ánh mắt sắc lạnh bao phủ một lớp sương mờ. Lão Thất và Khương Hồng Quân sau khi định thần lại, không một chút do dự cùng lao tới hòng bắt lấy Tiểu Thúy. Nhưng thật không ngờ, nàng ta đã tung người né được. Càng bất ngờ hơn là nàng ta lại ra lệnh cho toàn bộ Tam Hải Giáo bao gồm cả Phương Hoa và Mạc Tiêu bao vây bốn người bọn họ. Hóa ra người đứng sau tất cả lại là Tiểu Thúy.
Hành động của Tiểu Thúy khi nãy đã bất ngờ phá hỏng tính toán của Mạc Tiêu, miếng mồi thơm dâng tới miệng rồi còn bị đạp đổ, khiến ông ta không khỏi căm tức trong lòng. Thế nhưng, ông ta và Phương Hoa năm năm trước đã bị Tiểu Thúy lợi dụng sơ hở hạ độc khấu tỳ, một loại kỳ độc được điều chế từ nọc rết và cỏ khấu, người điều chế ra loại kỳ độc này là Phạm Thước, một kẻ nổi tiếng về độc dược nhưng lại vô cùng háo sắc. Hắn mê mẩn Tiểu Thúy đến nỗi nàng ta muốn gì hắn cũng tìm mọi cách làm cho bằng được, nhằm lấy lòng mỹ nhân. Một hôm, người ta phát hiện hắn chết bất đắc kỳ tử trên một bãi đất trống, công thức điều chế thuốc giải lại chỉ có Tiểu Thúy biết. Thật sự chính là thủ đoạn của Tiểu Thúy, nhưng bọn họ không thể làm gì khác, mà đành phải ngoan ngoãn tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng ta.
- Chờ đi!
Nhìn thấy đám người Tam Hải Giáo đến, những kẻ đang đứng xung quanh hang Nhược Hạc để xem kịch hay cũng cảm thấy e dè, liền tự động lui ra xa hơn, không ai dám tiến đến gần.
- Tam Hải Giáo đến rồi, còn Lạc Thần đâu? Sao chưa tới nữa – một người tỏ vẻ sốt ruột.
- Ngươi sốt ruột gì chứ, người quan trọng luôn xuất hiện sau cùng không phải sao.
Chờ đến trưa, rồi lại đến chiều mãi mà nhóm người Lạc Thần và Tần Phong vẫn không thấy tăm hơi, người ngồi bên trong cỗ xe ngựa màu đen có vẻ như đã mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc lẹm, âm hiểm chứa đầy lửa hận, miệng thì thầm: "Lạc Thần, hóa ra ngươi cũng chỉ có thế, ta đã sai lầm về ngươi rồi".
Bên ngoài, đám người đang đứng hóng chuyện cũng đã đần dần từ bỏ việc chờ đợi xem kịch hay vì cho rằng kẻ tên Lạc Thần kia cũng chỉ là kẻ tham sống sợ chết, những gì nghe được chỉ là hữu danh vô thực, sẽ chẳng có chuyện hắn dám một mình đối đầu Tam Hải Giáo đâu.
Khi những người ở bên ngoài đã rời đi hết, cũng là lúc mặt trăng tròn dần dần nhô lên từ phía ngọn đồi. Giáo chủ Tam Hải Giáo không còn kiên nhẫn được nữa, hắn bước xuống xe ngựa, ra lệnh đám thuộc hạ đưa Vương Lão ra ngoài.
- Lạc Thần! nếu ngươi không đi ra, ta sẽ đánh gãy chân ông ấy.
Giáo chủ Tam Hải Giáo lớn tiếng tuyên bố, muốn dùng Vương Lão để uy hiếp Lạc Thần.
- Khoan đã!
Từ phía bên trên hang Nhược Hạc có tiếng nói vọng xuống, ngay sau đó Tần Phong xuất hiện.
- Ngươi nóng lòng gì chứ, ngày hôm nay còn chưa hết kia mà.
- Tiểu tử, ngươi rất có bản lĩnh, nhưng ta lại cảm thấy ưa thích cây sáo của ngươi rồi đấy.
Vừa dứt lời, kẻ này liền mở bàn tay, phi người chụp về hướng Tần Phong. Tốc độ của kẻ này quả thực rất nhanh, khiến Tần Phong trong khoảnh khắc ra chiêu chậm hơn một nhịp, hắn chỉ kịp giơ cây sáo trúc lên đỡ lấy trảo thủ mạnh mẽ đang hướng tới. Giáo chủ Tam Hải Giáo cười lạnh, lòng bàn tay đột nhiên phóng ra một sợi móc xích, Tần Phong nhanh nhẹn lộn người qua một bên tránh đi, tuy nhiên sợi móc xích lại vừa vặn quấn vào cây sáo trúc của hắn.
Khi hai bên đang trong thế giằng co, thì một thanh đoản đao phi tới chém đứt sợi dây xích, đánh bật Giáo chủ Tam Hải Giáo ra xa. Bị phá đám chuyện tốt, con ngươi của ông ta co lại nhìn về hướng người tới.
- Lạc Thần!
Lạc Thần sau khi đi tìm hiểu một số chuyện, lúc này cũng vừa tới nơi giải vây cho Tần Phong. Hai người Lão Thất và Khương Hồng Quân cũng đến cùng nàng. Giáo chủ Tam Hải Giáo không lấy được cây sáo trúc, tức giận đi lại nơi Vương Lão đang đứng, nắm lấy yết hầu của lão uy hiếp.
- Lạc Thần! Ngươi để ta chờ hơi lâu rồi đấy, cũng nên giao ra Bộ Dẫn Sinh rồi đúng không, ta không phải là người có đủ kiên nhẫn đâu.
- Chậm đã, Vương Lão tính ra cũng không phải người xa lạ với ông, người trước giờ đối với ông chưa từng bạc đãi, đáng lý ông không nên mang người ra để làm con mồi mới phải.
- Ngươi nói như vậy là ý gì? Đối với ta hắn chỉ là một con mồi, không hơn không kém, ngươi đừng ở đó nhiều lời.
- Mạc Lão! À không Mạc Tiêu mới đúng. Ông xem, ta gọi ông như thế có đúng không?
Giáo chủ Tam Hải Giáo vừa nghe Lạc Thần lột trần thân phận của mình, liền khựng lại, bàn tay đặt trên yết hầu của Vương Lão bất giác nới lỏng.
- Vậy là ta đoán đúng rồi.
- Mạc Tiêu! Là ông thật sao...
Vương lão bị trói tay đứng bên cạnh, nghe thấy thế không khỏi bàng hoàng, lão không tin vào tai mình, lắp bắp không thành tiếng.
Mạc Tiêu chính là Mạc Lão, ông ta vừa là thân tín vừa là tri kỷ ngày trước của Vương Lão. Vương Lão vốn là một cao thủ trong giới võ lâm, được người người kính trọng. Mạc Tiêu mang danh thân tín đi theo Vương Lão được lợi không ít, nhưng lại có lòng đố kỵ, nhỏ nhen luôn tìm cách hãm hại Vương Lão. Lúc Vương Lão bị thương lui về núi Lạc Sơn ở ẩn, Mạc Tiêu cũng theo đó trở về trấn Tam Tiên mở tiệm đồ cổ. Nhưng thực chất, ông ta chỉ muốn che mắt thiên hạ, âm thầm dựng nên Tam Hải Giáo hòng muốn làm bá chủ thiên hạ. Ngày mà Bộ Dẫn Sinh xuất hiện, ông ta cũng có mặt ở Lạc Sơn. Khi Vương Lão cứu Lạc Thần, trong người nàng đã rơi ra mảnh giấy có ghi chú về Bộ Dẫn Sinh. Sau khi nhặt được manh mối này, ông ta đã âm thầm điều tra nơi ở của nàng, giả danh Vương Lão viết một bức thư cho Lạc Thần với ý gửi gắm. Từ đó lợi dụng nàng để dễ dàng tìm Bộ Dẫn Sinh, sau đó lên kế hoạch bắt Tiểu Thúy và Vương Lão nhằm uy hiếp nàng giao bảo bối.
Lão Thất đi theo Lạc Thần đã điều tra được thân phận của Mạc Tiêu, liền một bên nói hết thân phận cũng như thủ đoạn của ông ta.
- Khá lắm Lạc Thần, kẻ có liên quan đến bảo bối Bộ Dẫn Sinh quả nhiên không hề tầm thường.
Mạc Tiêu đã bại lộ thân phận, hắn cũng không ngần ngại thừa nhận, liền đưa tay lột chiếc áo lông vũ che quá nửa khuôn mặt ra.
- Chưa hết, còn có bà chủ Phương Hoa nữa chứ - Tần Phong đứng một bên cũng lên tiếng góp vui.
Phương Hoa đứng một bên, không nói gì, sắc mặt bà ta u ám.
- Hai người!... Ta không hiểu được, ta đã làm gì khiến hai ngươi phải hận ta như vậy.
Vương Lão tuổi đã cao, hơn nữa bản thân có thương thế nặng, cũng đã quy ẩn giang hồ mấy chục năm nay. Khi lão biết được cả Mạc Tiêu và Phương Hoa đều hận lão, không khỏi bị kích động, làm cho vết thương tái phát, ôm ngực ho ra một ngụm máu.
- Gia Gia! – Lạc Thần kêu lên.
- Ngươi không được qua đây, mau giao Bộ Dẫn Sinh, bằng không ta sẽ bóp chết lão. – Vừa nói bàn tay của Mạc Tiêu vừa bóp chặt lấy yết hầu của Vương Lão.
Con ngươi Lạc Thần co lại, nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt tràn ngập hàn ý, nhưng nhất thời nàng không thể hành động gì.
- Tiểu Thúy đâu? Muốn trao đổi, thì phải trao đổi sòng phẳng, giao đủ người cho ta.
Mạc Tiêu ra hiệu cho Phương Hoa đi lại chiếc xe ngựa màu đen dẫn Tiểu Thúy xuống. Tiểu Thúy không bị trói tay như Vương Lão, nhưng trên khuôn mặt nhợt nhạt lại lộ vẻ sợ hãi, cúi mặt xuống đất luôn miệng gọi Lạc Thần. Từ đầu đến cuối, đôi mắt Lạc Thần luôn dán chặt vào người tỷ tỷ của mình.
- Theo ý ngươi, mau chóng giao Bộ Dẫn Sinh.
- Bộ Dẫn Sinh không phải là bảo bối bình thường, nó cần nội lực mạnh mẽ để kích hoạt, theo đó truyền dẫn vào cơ thể của đối phương.
- Ngươi muốn lừa ta? – Mạc Tiêu tỏ vẻ nghi ngờ.
- Ta không lừa ngươi.
Dứt lời, Lạc Thần liền tháo mảnh vải lụa trên cổ tay trái để lộ ra Bộ Dẫn Sinh, lúc này gặp trường hấp dẫn của mặt trăng liền sáng rực lên. Tất nhiên Bộ Dẫn Sinh trên tay của Tần Phong cũng theo đó mà sáng lên, nhưng vì hắn đã dùng vải lụa che lại nên không có ai nhìn thấy. Tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều bị làm cho kinh ngạc, há hốc mồm.
Mạc Tiêu khi chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ ấy, ông ta vừa kinh ngạc lại vừa không giấu được ánh mắt thèm khát. Lập tức ra lệnh cho Lạc Thần mau chóng truyền Bộ Dẫn Sinh cho mình.
- Ông phải giao người trước.
- Không được! Như thế này, ta giao trước Tiểu Thúy, giữ lại Vương Lão cho đến khi ngươi truyền xong Bộ Dẫn Sinh, ta sẽ thả người. Nếu ngươi dở trò, Vương Lão sẽ chết.
Lạc Thần đồng ý giao kèo, Phương Hoa thả Tiểu Thúy ra để nàng ta đi về phía nhóm người Tần Phong. Sau đó Mạc Tiêu và Lạc Thần bước ra khoảng trống ở giữa, hai người đứng cách nhau khoảng một trượng, bắt đầu tiến hành truyền Bộ Dẫn Sinh. Tần Phong đứng phía sau, ánh mắt không rời nhìn về phía Lạc Thần, bàn tay siết chặt. Mặc dù hai người đã bàn tính kế hoạch từ trước, nhưng hắn vẫn có chút bất an.
Đang trong lúc Lạc Thần sử dụng sức mạnh bên trong cơ thể đẩy luồng sáng trên tay về phía Mạc Tiêu, đột nhiên có tiếng Tần Phong cùng Lão Thất thét lên.
- Lạc Thần!
Sau tiếng gọi đó, Lạc Thần chợt cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực. Tần Phong lao tới như một cơn gió cùng với tiếng thét nhưng đã không kịp nữa, mũi tên bắn ra quá bất ngờ và nhanh như một tia chớp đã cắm phập vào lưng Lạc Thần, xuyên qua ngực nàng. Dưới ánh trăng sáng tỏ của đêm rằm tháng bảy, Tần Phong đau đớn đỡ lấy Lạc Thần, miệng gọi tên nàng, không ngừng vận nội lực cầm máu cho nàng. Tất cả mọi thứ dường như ngưng trệ lại một nhịp. Mạc Tiêu cũng không lường được việc này, đưa mắt nhìn về phía người đang cầm cây nỏ kia.
Kẻ bắn ra mũi tên không ai khác chính là Tiểu Thúy, nàng ta cầm chiếc nỏ đứng đó, ánh mắt sắc lạnh bao phủ một lớp sương mờ. Lão Thất và Khương Hồng Quân sau khi định thần lại, không một chút do dự cùng lao tới hòng bắt lấy Tiểu Thúy. Nhưng thật không ngờ, nàng ta đã tung người né được. Càng bất ngờ hơn là nàng ta lại ra lệnh cho toàn bộ Tam Hải Giáo bao gồm cả Phương Hoa và Mạc Tiêu bao vây bốn người bọn họ. Hóa ra người đứng sau tất cả lại là Tiểu Thúy.
Hành động của Tiểu Thúy khi nãy đã bất ngờ phá hỏng tính toán của Mạc Tiêu, miếng mồi thơm dâng tới miệng rồi còn bị đạp đổ, khiến ông ta không khỏi căm tức trong lòng. Thế nhưng, ông ta và Phương Hoa năm năm trước đã bị Tiểu Thúy lợi dụng sơ hở hạ độc khấu tỳ, một loại kỳ độc được điều chế từ nọc rết và cỏ khấu, người điều chế ra loại kỳ độc này là Phạm Thước, một kẻ nổi tiếng về độc dược nhưng lại vô cùng háo sắc. Hắn mê mẩn Tiểu Thúy đến nỗi nàng ta muốn gì hắn cũng tìm mọi cách làm cho bằng được, nhằm lấy lòng mỹ nhân. Một hôm, người ta phát hiện hắn chết bất đắc kỳ tử trên một bãi đất trống, công thức điều chế thuốc giải lại chỉ có Tiểu Thúy biết. Thật sự chính là thủ đoạn của Tiểu Thúy, nhưng bọn họ không thể làm gì khác, mà đành phải ngoan ngoãn tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng ta.