Chương 119: Nắm quyền chủ động
Vì thể hiện mình toàn lực ủng hộ Dương Phàm, lần này rất chú ý đến việc lựa chọn người tham gia tổ công tác. Các ngành như nông nghiệp... đều điều tới, tám phần đều là thanh niên, thi thoảng có mấy người ba bốn mươi tuổi, nhưng không có căn cơ, dễ chỉ huy.
Ngoài Dương Phàm và Vương Vĩ Tân, tổng cộng có ba mươi người. Dương Phàm gọi điện cho Hoàng Tử Vinh, tập đoàn Vĩnh Thái phái người xuống giảng dạy cho những người, tập trung vào những tri thức liên quan đến công việc, học trong vòng một tuần. Ba mươi người chia làm năm tổ, sau khi học xong sẽ chia xuống năm xã. Dương Phàm có thể lợi dụng thời gian những người này học, mang Vương Vĩ Tân đi xuống mấy xã còn lại.
Vì tài chính sửa đường, sáng sớm Hồng Thành Cương đã chạy lên chính quyền Uyển Lăng, thấy Quý Vân Lâm liền trình báo cáo mà Dương Phàm soạn. Quý Vân Lâm xem báo cáo, cau mày nói:
- Năm mươi triệu, các người cũng dám mở miệng nhỉ.
Hồng Thành Cương đỏ mặt, tim đập loạn lên, giải thích cũng không được, không giải thích thì lại có chút không cam tâm. Nhưng ai ngờ Quý Vân Lâm lại hỏi:
- Đây là chủ ý mà Dương Phàm nói với anh hả?
Hồng Thành Cương không khỏi nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương thuyết phục được tập đoàn Vĩnh Thái, ý là nếu chính phủ có thể ủng hộ một chút, tập đoàn Vĩnh Thái cũng có thể tài trợ một chút, cũng là vì cơ sở trồng dược liệu mà.
Quý Vân Lâm nghe Hồng Thành Cương nói như vậy, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Như vậy đi, chính quyền nhiều nhất giải quyết cho các người ba mươi triệu. Ba mươi triệu này tôi còn phải xin từ trên tỉnh. Hai mươi triệu còn lại, các người đi tìm ngân hàng Huy Thương mới khai trương, bọn họ chính là nhằm vào ngành này. Chẳng qua các người phải làm cho tốt, các món vay của nông dân lúc trồng dược liệu đều phải từ ngân hàng Huy Thương. Như vậy đi, tôi hẹn giám đốc Lưu của ngân hàng ăn cơm, trưa anh đi cùng tôi.
Hồng Thành Cương chấn động trong lòng, thực sự đã đáp ứng? Có chút không tỉnh táo gật đầu, dùng sức bấu đùi. Ừ ừ, không phải đang nằm mơ. Tỉnh táo lại, đầu óc Hồng Thành Cương trở nên linh hoạt, một khi đã có cơ sở trồng dược liệu, dưa lê bán được, vậy nguồn thu của chính quyền cũng sẽ tăng lên.
- Chủ tịch Quý, anh xem nếu tôi muốn nhiều một chút chắc cũng không khó nhỉ?
Hồng Thành Cương cẩn thận hỏi. Quý Vân Lâm cau mày nói:
- Các anh là cán bộ huyện ta, chuyện đâu còn có đó, đừng có mà miệng cá mập dọa người. Tối đa chỉ có thể vay năm mươi triệu, nhiều hơn người ta sợ các anh không trả nổi. Đúng, còn có vấn đề luân chuyển tài chính, tốt nhất phải ký hợp đồng với các hộ dân, như vậy tôi cũng tiện mở miệng nói chuyện với người.
Hồng Thành Cương mặc dù không rõ Dương Phàm đóng vai trò gì trong việc này. Nhưng dám khẳng định Quý Vân Lâm rất nhượng bộ Dương Phàm. Chẳng qua tập đoàn Vĩnh Thái có tiền, có cần như vậy không? Mà ý của Dương Phàm là đưa tiền vào ngân hàng nông nghiệp, vậy nhờ ngân hàng Huy Thương, có vấn đề gì không?
- Chủ tịch Quý, phó chủ tịch Dương hình như có quan hệ với ngân hàng nông nghiệp tỉnh, điều này tôi hơi lo lắng. Hơn nữa tập đoàn Vĩnh Thái bên kia có dễ nói như vậy không? Tiền đi ngân hàng nào, người ta chưa chắc đã...
Hồng Thành Cương nói làm Quý Vân Lâm có chút chần chờ, đưa tay rút ngăn kéo lấy điện thoại ra, kết quả không ngờ là tìm số của Dương Phàm.
- Chủ tịch Hồng, tôi gọi điện cho phó chủ tịch Dương, chuyện này tôi nói với cậu ta.
Hồng Thành Cương vội vàng làm theo, kết quả ấn ba lần đều là máy bận. Đang định gọi lần thứ tư thì Dương Phàm đã gọi lại.
- Chủ tịch Hồng có gì chỉ thị vậy?
Hồng Thành Cương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Tôi đang trong phòng làm việc của chủ tịch Quý. Chủ tịch Quý có chỉ thị muốn nói với cậu.
Quý Vân Lâm cầm điện thoại, vẻ mặt tươi cười đó làm Hồng Thành Cương thầm giật mình. Đúng là ấm áp như mùa xuân.
- Phó chủ tịch Tiểu Dương hả? Tôi là Quý Vân Lâm.
- Chủ tịch Quý, chào anh. Anh có gì chỉ bảo?
Quý Vân Lâm ở ngay trước mặt Hồng Thành Cương, lại dùng giọng thương lượng:
- Phó chủ tịch Tiểu Dương, về vấn đề tài chính liên quan đến cơ sở trồng dược liệu, tôi có một đề nghị hy vọng cậu và chủ tịch Hồng suy nghĩ một chút. Đúng đúng, tôi chính là có ý đó, giúp đỡ ngân hàng địa phương một chút. Đúng đúng, việc này coi như trường hợp đặc biệt. Cụ thể là thời gian lúc nào, cậu và chủ tịch Hồng bàn bạc rồi xác định. Tôi cũng không tiện nói.
Quý Vân Lâm hài lòng bỏ máy xuống, Hồng Thành Cương đã lấy lại bình tĩnh, nhìn Quý Vân Lâm, trong nháy mắt lại thấy Quý Vân Lâm trở nên rất uy nghiêm.
****, người so với người đúng là tức chết.
Dương Phàm tắt máy, bật máy tính lên không ngừng gõ gõ, vào QQ. Trước khi Hồng Thành Cương gọi tới, Dương Phàm đã nhận được điện của Chu Minh Đạo, bảo hắn lên QQ, hai thầy trò nói chuyện.
Chu Minh Đạo trên QQ chủ yếu nói ra ý tưởng để Dương Phàm tạo thương hiệu hoa quả thiên nhiên, đưa ra mấy chỉ điểm và kiến nghị. Vấn đề chuyên gia, Chu Minh Đạo sẽ lo, ý là trong ba bốn ngày sẽ có thể xuống khảo sát, đến lúc đó cần mời mấy phóng viên đi theo viết bài. Cuối cùng Chu Minh Đạo nói một câu rất mờ mịt, bảo Dương Phàm chút trọng phát triển kinh tế nông thôn.
Với sự ăn ý của hai người, Dương Phàm lập tức hiểu rõ ý của Chu Minh Đạo. Trung ương gần đây sắp ra chính sách, nhất định là chính sách có lợi cho nông dân. Ý của Chu Minh Đạo đó là làm cho Dương Phàm khởi động trước, chuyện này đi trước hay sau sẽ có ý nghĩa khác hẳn nhau.
Nói chuyện xong với Chu Minh Đạo, Dương Phàm thu thập một chút, chuẩn bị đến nhà khách xem công việc bố trí chỗ ăn cho các thành viên tổ công tác. Chi phiếu hai triệu được thị phê duyệt lần đầu, Dương Phàm giao cho
Vương Vĩ Tân, bảo hắn đi lo liệu mọi chuyện.
Vấn đề Quý Vân Lâm đưa ra yêu cầu tài chính lưu động sẽ thông qua ngân hàng Huy Thương, Dương Phàm đương nhiên không thể phản đối. Trong này có vấn đề gì không, Dương Phàm không quan tâm. Về phần Quý Vân Lâm nhắc đến công tác của Vĩnh Thái, Dương Phàm đương nhiên tỏ vẻ nguyện ý đi làm. Cái khác không nói, chỉ riêng việc Hồng Thành Cương sáng sớm đã vất vả đến Uyển Lăng, khẳng định là muốn có được nhiều tiền hơn.
Dương Phàm bây giờ rất an tâm đó chính là chính sách có lợi cho nông dân của trung ương, đáng tiếc các chi tiết cụ thể thì Chu Minh Đạo không thể nói. Dương Phàm cũng chỉ có thể suy đoán. Nghĩ đến nghĩ lui, Dương Phàm vẫn cảm thấy nên kéo cả hai người Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình, sớm có kế hoạch phát triển nông nghiệp Vĩ Huyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kế hoạch cụ thể sẽ là như thế nào, Dương Phàm ra khỏi phòng làm việc vẫn suy nghĩ đến vấn đề này. Mới xuống lầu liền gặp phải Khổng Thắng Đông. Người này vừa thấy Dương Phàm liền tiến lên bắt chuyện:
- Phó chủ tịch Dương, gặp được anh thật tốt quá. Tôi vừa lúc có chuyện muốn báo cáo với anh.
- Đừng, anh có chuyện gì tốt nhất báo cáo với chủ tịch Hồng.
Dương Phàm có chút không thoải mái với người này. Người này hình như không chú trọng lắm với cơ sở trồng dược liệu. Dương Phàm sau khi về đang định đổi sang xã khác.
Khổng Thắng Đông không nghĩ Dương Phàm sẽ nói như vậy. Hiểu thái độ của mình hôm qua đã chọc giận phó chủ tịch trẻ tuổi này.
- Ha ha, tôi muốn báo cáo phó chủ tịch chính là về cơ sở trồng dược liệu. Tối qua đảng ủy xã chúng tôi đã mở hội nghị, cảm thấy chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng với sự phát triển kinh tế xã chúng tôi. Cho nên sáng hôm nay tôi đã chạy lên báo cáo với anh.
Dương Phàm nghe xong lời này liền tức giận, không nóng không lạnh nói:
- Vấn đề này lãnh đạo thị ủy rất coi trọng. Xã các anh không muốn làm, tự nhiên có xã khác muốn.
Khổng Thắng Đông vừa nghe liền ngẩn ra, thầm nghĩ mình ăn nói quá kém làm Dương Phàm hiểu lầm. Chuyện gì thế này? Vấn đề này cần đảng ủy xã các ngươi đưa ra thảo luận sao. Chuyện này đảng ủy xã các ngươi có thể quyết định sao? Dương Phàm không khác gì đang hỏi Khổng Thắng Đông.
- Ai, phó chủ tịch, anh hiểu lầm rồi. Hôm qua sau khi anh đi, mọi người rất nhiệt tình, cho nên mở hội nghị ngay trong đêm, thảo luận nên bố trí trước như thế nào, tiến hành các công việc triển khai phối hợp với tổ công tác. Cán bộ xã chúng ta rất mong đợi việc này, sao dám có ý gì chứ.
Dương Phàm nghe lời này, mặt trở nên dễ nhìn hơn chút. Đang định bảo Khổng Thắng Đông vào phòng làm việc, thì Biện Vĩ Cường từ phía xa xa đã gọi:
- Phó chủ tịch Dương.
Biện Vĩ Cường rất nhanh đã chạy đến trước mặt Dương Phàm, nắm tay hắn:
- Phó chủ tịch, sau hôm đó sao không có tin tức gì vậy. Hai hôm nay tôi ngủ không ngon. Vì vậy tôi quyết định hôm nay lên đây. Về vấn đề cơ sở trồng dược liệu, anh không thể thiên vị, xã chúng tôi mặc dù nghèo một chút, nhưng tính tích cực của người dân là rất cao. Chỉ cần anh cho xã chúng tôi một phần, tôi sẽ về phát động người dân. Cấp trên không bỏ tiền, chúng tôi sẽ bỏ tiền ra làm trước.
Khổng Thắng Đông nghe như vậy, mặt hơi đổi. Tối qua hắn biết Dương Phàm có rất nhiều tiền. Hồng Thành Cương đúng là thiên vị. Vợ Biện Vĩ Cường hình như có bạn ở trong chính quyền Uyển Lăng, xem ra cũng đã nhận được tin tức này.
Chuyện tốt này đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Với suy nghĩ như vậy nên sáng sớm nay Khổng Thắng Đông đã lên huyện. Không ngờ Biện Vĩ Cường cũng không chậm hơn mình.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt hai vị bí thư, trong lòng thầm nói xã Hắc Câu ngay cả tiền sửa đường cũng còn không có, bỏ tiền ra cho cơ sở trồng dược liệu, đúng là nói nhảm. Còn có Khổng Thắng Đông này, thái độ thay đổi quá nhanh, nhất định bọn họ biết mình có tiền.
Dương Phàm đang nghĩ thì từ xa có người gọi:
- Lão Khổng, lão Biện, hai người nhanh thật đó. Huynh đệ cũng không chậm.
Dương Phàm nhìn sang thì thấy ba bốn người đàn ông trung niên, trong đó còn có một người phụ nữ khoảng ba mươi đang cùng nhau đi tới. Lại nhìn thấy Biện Vĩ Cường hơi biến sắc, Dương Phàm không khỏi phì cười. Tin tức truyền ra, mấy lãnh đạo các xã cũng nghe thấy tiếng gió mà động. Như vậy cũng tốt, chiếm chủ động càng hay, không cần phải chạy xuống từng xã. Lát nữa sẽ bảo Vương Vĩ Tân xuống một chuyến, để mấy người này đi vào khuôn khổ.
Dương Phàm đứng trên cầu thang, ôm máy tính nhìn những người này đi lên. Ánh mắt mấy lãnh đạo xã này rất độc, nhìn thoáng qua liền biết Dương Phàm chính là phó chủ tịch mới được điều xuống.
Bao gồm cả hai người Biện Vĩ Cường, Khổng Thắng Đông, tổng cộng có tám bí thư xã đến, sau một phen chào hỏi. Dương Phàm cũng biết những người này tin tức rất linh thông, đến đây chủ yếu là nhằm vào tiền. Chẳng qua các xã mà tập đoàn Vĩnh Thái nhìn trúng mới có cơ hội, danh sách chỉ có năm xã. Điểm này Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ, cứ để bọn họ tranh, cuối cùng bảo người Vĩnh Thái đưa ra quyết định. Làm như vậy mình sẽ nắm được quyền chủ động, cũng làm cho những người này không thể làm trò.
- Mọi người gấp quá, cơ sở trồng dược liệu cuối cùng nằm ở xã nào còn phải hỏi tập đoàn Vĩnh Thái. Các người quấn lấy tôi cũng vô dụng. Tôi không thể làm chủ.
Dương Phàm cười ha hả nói, xoay người rời đi. Mấy bí thư xã lập tức khẩn trương, nữ bí thư liền ngăn Dương Phàm lại.
- Phó chủ tịch Dương, không phải là phó chủ tịch thiên vị đó chứ. Chúng tôi đã hỏi thăm, anh đi xã Hắc Câu, Liên Hoa, có phải hai xã này đã được chọn rồi không?
Lời này của Trịnh Nam làm tất cả mọi người đều khẩn trương. Mấy chục triệu cơ mà, không gấp mới là lạ.
- Phó chủ tịch, không được thiên vị, mọi người phải cạnh tranh công bằng.
Một đám người đều lên tiếng. Khổng Thắng Đông liền biến sắc, không dám cười nữa, nhìn Dương Phàm. Biện Vĩ Cường tính tính khá nóng nảy, thấy mọi người nói vậy liền lên tiếng:
- Đừng nói nữa, chuyện còn chưa được quyết định, tôi cũng đang lo đây.
- Được rồi, đừng có ầm ĩ.
Dương Phàm sa sầm mặt, mọi người lập tức im miệng.
- Các người xem mình đi, chặn trước cửa tòa nhà chính quyền, còn ra thể thống gì nữa? Tôi đến xã Hắc Câu và Liên Hoa, đó là bởi vì hai xã này có diện tích trồng dưa lớn nhất. Tôi xuống xem và thuận tiện khảo sát tình hình có phù hợp với cơ sở trồng dược liệu hay không. Chuyện này tổ công tác sẽ xuống khảo sát, cuối cùng thu thập hết tài liệu, tôi sẽ báo cáo lên tập đoàn Vĩnh Thái. Cuối cùng sẽ chọn năm xã thích hợp nhất. Tôi nói mấy người ở đây làm ầm ĩ, không bằng mau vè chuẩn bị tài liệu, đưa ra các ưu thế của xã mình, tranh thủ làm tập đoàn Vĩnh Thái động tâm. Được rồi, tôi còn có việc, không ở đây tranh cãi với mọi người.
Dương Phàm nói xong đi ra cửa. Biện Vĩ Cường vội vàng chạy về xe mình, lấy một túi từ sau xe ra.
- Phó chủ tịch Dương, đây là chút thổ sản của xã chúng tôi, mang đến cho anh nếm thử.
Biện Vĩ Cường nói xong liền định bỏ vào cốp xe Dương Phàm.
Dương Phàm sa sầm mặt, quát:
- Mang về.
Biện Vĩ Cường ngẩn ra. Dương Phàm nói tiếp:
- Biện Vĩ Cường, tôi cảnh cáo anh. Trước khi cơ sở trồng dược liệu được xác định, anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ hủy bỏ tư cách của xã Hắc Câu.
Dương Phàm vừa nói liền lên xe, Tiểu Vương khởi động, rời đi. Ra khỏi cổng, Tiểu Vương đột nhiên cười nói:
- Phó chủ tịch, đó chỉ là chút tâm ý của lãnh đạo xã, anh không nhận bọn họ sẽ lo lắng đó.
Tiểu Vương nói thực ra là từ ý tốt, đây cũng là chút tâm ý của lãnh đạo xã. Dương Phàm cười khổ nói:
- Trước khi cơ sở trồng dược liệu được xác định, tôi không thể nhận bất cứ thứ gì. Danh sách có hạn, nhận đồ người ta mà không làm được gì, rất khó nói.
Tiểu Vương cười cười hiền lành. Dương Phàm thở dài một tiếng, châm thuốc hút, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Vương, tôi xuống xe ở đây, cậu về nói với mọi người một tiếng, đến nhà khách. Chiều nay người của tập đoàn Vĩnh Thái xuống truyền đạt, để cho bọn họ chuẩn bị các đồ thổ sản đến nhà khách. Thể hiện sự nhiệt tình của người dân Vĩ Huyền, thuận tiện nghe một chút kiến thức.
Dương Phàm vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên, nhìn thì ra là Ngô Yến gọi. Dương Phàm nghe điện:
- Ngô cục trưởng, có chỉ thị gì vậy?
Ngô Yến nhỏ giọng cười mắng:
- Đáng ghét, chị có thể chỉ thị gì em chứ? Thông báo một chút, có một mỹ nữ của Sở chiêu thương ở tỉnh nói muốn tìm em. Chị nói với cô ấy, em đã được điều xuống Vĩ Huyền. Cô ta không nói một câu đã lái xe đi xuống. Chính là Trương Tư Tề lần trước bị em bỏ rơi.
Dương Phàm đau đầu, không khỏi lẩm bẩm:
- Cô bé này chạy xuống xem náo nhiệt à?
Ngô Yến nhỏ giọng nói trong điện thoại:
- Cái này chị đâu biết? Muốn thì hỏi chính em đó, có phải làm con gái nhà người ta thế nào, người ta đến đòi nợ.
Dương Phàm cười nói:
- Nói linh tinh, em còn chưa cầm tay cô ta nữa là.
Tắt máy, Dương Phàm đi đến nhà khách. Vương Vĩ Tân đan vội vàng sắp xếp người, theo ý của Dương Phàm, những người này đều sẽ ăn và ở tại nhà khách.
Dương Phàm gọi Vương Vĩ Tân lại, hỏi một chút tình huống rồi ra ngoài. Vừa đợi xe Tiểu Vương đi về, vừa định gọi điện xác minh người tập đoàn Vĩnh Thái có xuống không. Chưa ra đến cổng đã nhận được điện bên Vĩnh Thái gọi, nói có một tổ sáu người đang đi xuống.
Xe Tiểu Vương đã về, Dương Phàm vội vàng lên xe, bảo chạy thẳng đến đường đi Uyển Lăng để nghênh đón. Trên đường đi Dương Phàm đang thầm tính toán, làm thế nào để dựa vào chính sách của trung ương, làm ra chút thành tích. Dương Phàm suy nghĩ chủ yếu tập trung vào việc lợi dụng cơ sở trồng dược liệu, làm cho tốt, sau đó giải quyết vấn đề như dưa lê, trà. Nhất là trà.
Trà Vĩ Huyền đứng hàng đầu trong cả tỉnh Giang Nam, rất nhiều vùng núi thích hợp trồng trà, nhất là các sườn núi cao hơn mặt nước biển khoảng tám trăm đến một ngàn mét. Lá trà trồng ra có chất lượng rất tốt. Chẳng qua vấn đề tiêu thụ trà ở Vĩ Huyền chủ yếu cho Bộ Yên khống chế.
Nghĩ đến trà, Dương Phàm không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Tôi qua mình bảo Trầm Ninh nghĩ biện pháp thu thập các trang trại trà của Bộ Yên ở Vĩ Huyền. Bộ Yên sống hay chết, Dương Phàm không quan tâm. Dương Phàm chỉ nghĩ làm thế nào đoạt lại quyền tiêu thụ trà từ tay Bộ Yên.
Dương Phàm bảo lái xe dừng ở ven đường, mở máy tính ra gõ gõ, bắt đầu lập kế hoạch. Cảm nhận lớn nhất của Dương Phàm sau mấy ngày này đó chính là Vĩ Huyền có rất nhiều thứ rất đáng sử dụng. Chỉ cần tạo thành thương hiệu bán ra, trong vòng năm năm kinh tế Vĩ Huyền sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Từ góc độ này mà nhìn, mặc dù không có Chu Minh Đạo nhắc nhở, bản thân Dương Phàm cũng có thể làm tốt hạng mục này. Khác nhau đó là nếu bây giờ có Chu Minh Đạo nhắc nhở, suy nghĩ của Dương Phàm càng thêm rõ ràng, hành động càng nhanh hơn.
Dương Phàm đang bận rộn thì một chiếc xe jeep mang biển quân đội xuất hiện. Dương Phàm không chú ý, đang vùi đầu vào đánh máy. Tiểu Vương chú ý đến chiếc xe jeep vừa xuất hiện. Xe jeep đi được khoảng mười mét thì phanh két lại, sau đó chạy xuống.
- Dương Phàm.
Trương Tư Tề từ trên xe jeep nhảy xuống, cười hì hì chạy tới.
- Anh đến đón em à?
Trương Tư Tề rất hy vọng, Dương Phàm chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, tiếp tục cúi đầu làm việc:
- Em đợi lát, anh viết xong đoạn này đã.
- Ừ. Em chờ anh.
Trương Tư Tề lần đầu tiên biểu hiện ra vẻ ngoan ngoãn, đứng bên cạnh Dương Phàm, tò mò nhìn kế hoạch mà Dương Phàm đang viết.
Viết hết đoạn, Dương Phàm gập máy lại, cười hỏi Trương Tư Tề:
- Sao em lại xuống đây?
- Làm ở cục Chiêu thương chán lắm, em xin tỉnh điều đi nơi khác, vừa may có nhiệm vụ ở đây, em liền xuống.
Dương Phàm nghe xong ngẩn người. Đại tiểu thư này đúng là giỏi lăn qua lăn lại, nháy mắt đã sang bên tình báo.
- Tình báo? Phóng viên? Em được không đó?
Dương Phàm đả kích một câu, Trương Tư Tề nghe xong cũng không tức, cười cười, khẽ đá chân Dương Phàm một cái:
- Đương nhiên là được, bây giờ tin chỉ là một hình thức. Hơn nữa em còn có sư phụ đi cùng. Em cảnh cáo anh, sư phụ của em rất đẹp trai đó.
Dương Phàm nghe xong trợn trừng mắt nói:
- Sư phụ em đẹp trai hay không, quan hệ gì với anh? Anh có nói theo đuổi em đâu.
Trương Tư Tề bị nói như vậy rất tức, đứng đó trợn mắt nói:
- Anh đúng là không thú vị gì cả. Bỏ đi, bổn cô nương không tức anh làm gì. Đi, mang em xuống Vĩ Huyền.
Dương Phàm rất không cho nàng thể diện, nhìn Trương Tư Tề nói:
- Anh không có thời gian. Anh đi đón tổ kỹ thuật của tập đoàn Vĩnh Thái, không có thời gian tiếp đón em.
Trương Tư Tề như quả bóng xì hơi, không còn tinh thần nữa, dùng sức trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Hừ hừ, em về nói cho anh trai biết, nói anh khi dễ em.
Cô bé này tức giận chu miệng thật đang yêu, vẻ điêu ngoa lúc trước đã không thấy nữa. Nói thật ra, Trương Tư Tề có thể xuống thăm mình, Dương Phàm rất ngạc nhiên, nói không động tâm là giả.
- Ai, em đã nghĩ như vậy, vậy anh đỡ phải nghênh đón em, đang định xuống dưới hối lộ, chuẩn bị cho em nếm chút đặc sản?"
Trương Tư Tề nghe vậy liền cao hứng, cầm tay Dương Phàm, lắc lắc:
- Đặc sản? Đặc sản gì?
Lúc này thấy một chiếc xe xuất hiện từ phía xa xa, Dương Phàm cười nói với Trương Tư Tề:
- Trưa em sẽ biết, chúng ta đi đón người tập đoàn Vĩnh Thái đã.
Trương Tư Tề nghe xong không khỏi bất mãn:
- Vĩnh Thái có gì giỏi chứ, sau này em sẽ phá ngang chuyện bọn họ.
Dương Phàm đương nhiên biết Trương Tư Tề đang nói đùa, không thèm để ý, cười cười đứng ven đường.
Ngoài Dương Phàm và Vương Vĩ Tân, tổng cộng có ba mươi người. Dương Phàm gọi điện cho Hoàng Tử Vinh, tập đoàn Vĩnh Thái phái người xuống giảng dạy cho những người, tập trung vào những tri thức liên quan đến công việc, học trong vòng một tuần. Ba mươi người chia làm năm tổ, sau khi học xong sẽ chia xuống năm xã. Dương Phàm có thể lợi dụng thời gian những người này học, mang Vương Vĩ Tân đi xuống mấy xã còn lại.
Vì tài chính sửa đường, sáng sớm Hồng Thành Cương đã chạy lên chính quyền Uyển Lăng, thấy Quý Vân Lâm liền trình báo cáo mà Dương Phàm soạn. Quý Vân Lâm xem báo cáo, cau mày nói:
- Năm mươi triệu, các người cũng dám mở miệng nhỉ.
Hồng Thành Cương đỏ mặt, tim đập loạn lên, giải thích cũng không được, không giải thích thì lại có chút không cam tâm. Nhưng ai ngờ Quý Vân Lâm lại hỏi:
- Đây là chủ ý mà Dương Phàm nói với anh hả?
Hồng Thành Cương không khỏi nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương thuyết phục được tập đoàn Vĩnh Thái, ý là nếu chính phủ có thể ủng hộ một chút, tập đoàn Vĩnh Thái cũng có thể tài trợ một chút, cũng là vì cơ sở trồng dược liệu mà.
Quý Vân Lâm nghe Hồng Thành Cương nói như vậy, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Như vậy đi, chính quyền nhiều nhất giải quyết cho các người ba mươi triệu. Ba mươi triệu này tôi còn phải xin từ trên tỉnh. Hai mươi triệu còn lại, các người đi tìm ngân hàng Huy Thương mới khai trương, bọn họ chính là nhằm vào ngành này. Chẳng qua các người phải làm cho tốt, các món vay của nông dân lúc trồng dược liệu đều phải từ ngân hàng Huy Thương. Như vậy đi, tôi hẹn giám đốc Lưu của ngân hàng ăn cơm, trưa anh đi cùng tôi.
Hồng Thành Cương chấn động trong lòng, thực sự đã đáp ứng? Có chút không tỉnh táo gật đầu, dùng sức bấu đùi. Ừ ừ, không phải đang nằm mơ. Tỉnh táo lại, đầu óc Hồng Thành Cương trở nên linh hoạt, một khi đã có cơ sở trồng dược liệu, dưa lê bán được, vậy nguồn thu của chính quyền cũng sẽ tăng lên.
- Chủ tịch Quý, anh xem nếu tôi muốn nhiều một chút chắc cũng không khó nhỉ?
Hồng Thành Cương cẩn thận hỏi. Quý Vân Lâm cau mày nói:
- Các anh là cán bộ huyện ta, chuyện đâu còn có đó, đừng có mà miệng cá mập dọa người. Tối đa chỉ có thể vay năm mươi triệu, nhiều hơn người ta sợ các anh không trả nổi. Đúng, còn có vấn đề luân chuyển tài chính, tốt nhất phải ký hợp đồng với các hộ dân, như vậy tôi cũng tiện mở miệng nói chuyện với người.
Hồng Thành Cương mặc dù không rõ Dương Phàm đóng vai trò gì trong việc này. Nhưng dám khẳng định Quý Vân Lâm rất nhượng bộ Dương Phàm. Chẳng qua tập đoàn Vĩnh Thái có tiền, có cần như vậy không? Mà ý của Dương Phàm là đưa tiền vào ngân hàng nông nghiệp, vậy nhờ ngân hàng Huy Thương, có vấn đề gì không?
- Chủ tịch Quý, phó chủ tịch Dương hình như có quan hệ với ngân hàng nông nghiệp tỉnh, điều này tôi hơi lo lắng. Hơn nữa tập đoàn Vĩnh Thái bên kia có dễ nói như vậy không? Tiền đi ngân hàng nào, người ta chưa chắc đã...
Hồng Thành Cương nói làm Quý Vân Lâm có chút chần chờ, đưa tay rút ngăn kéo lấy điện thoại ra, kết quả không ngờ là tìm số của Dương Phàm.
- Chủ tịch Hồng, tôi gọi điện cho phó chủ tịch Dương, chuyện này tôi nói với cậu ta.
Hồng Thành Cương vội vàng làm theo, kết quả ấn ba lần đều là máy bận. Đang định gọi lần thứ tư thì Dương Phàm đã gọi lại.
- Chủ tịch Hồng có gì chỉ thị vậy?
Hồng Thành Cương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Tôi đang trong phòng làm việc của chủ tịch Quý. Chủ tịch Quý có chỉ thị muốn nói với cậu.
Quý Vân Lâm cầm điện thoại, vẻ mặt tươi cười đó làm Hồng Thành Cương thầm giật mình. Đúng là ấm áp như mùa xuân.
- Phó chủ tịch Tiểu Dương hả? Tôi là Quý Vân Lâm.
- Chủ tịch Quý, chào anh. Anh có gì chỉ bảo?
Quý Vân Lâm ở ngay trước mặt Hồng Thành Cương, lại dùng giọng thương lượng:
- Phó chủ tịch Tiểu Dương, về vấn đề tài chính liên quan đến cơ sở trồng dược liệu, tôi có một đề nghị hy vọng cậu và chủ tịch Hồng suy nghĩ một chút. Đúng đúng, tôi chính là có ý đó, giúp đỡ ngân hàng địa phương một chút. Đúng đúng, việc này coi như trường hợp đặc biệt. Cụ thể là thời gian lúc nào, cậu và chủ tịch Hồng bàn bạc rồi xác định. Tôi cũng không tiện nói.
Quý Vân Lâm hài lòng bỏ máy xuống, Hồng Thành Cương đã lấy lại bình tĩnh, nhìn Quý Vân Lâm, trong nháy mắt lại thấy Quý Vân Lâm trở nên rất uy nghiêm.
****, người so với người đúng là tức chết.
Dương Phàm tắt máy, bật máy tính lên không ngừng gõ gõ, vào QQ. Trước khi Hồng Thành Cương gọi tới, Dương Phàm đã nhận được điện của Chu Minh Đạo, bảo hắn lên QQ, hai thầy trò nói chuyện.
Chu Minh Đạo trên QQ chủ yếu nói ra ý tưởng để Dương Phàm tạo thương hiệu hoa quả thiên nhiên, đưa ra mấy chỉ điểm và kiến nghị. Vấn đề chuyên gia, Chu Minh Đạo sẽ lo, ý là trong ba bốn ngày sẽ có thể xuống khảo sát, đến lúc đó cần mời mấy phóng viên đi theo viết bài. Cuối cùng Chu Minh Đạo nói một câu rất mờ mịt, bảo Dương Phàm chút trọng phát triển kinh tế nông thôn.
Với sự ăn ý của hai người, Dương Phàm lập tức hiểu rõ ý của Chu Minh Đạo. Trung ương gần đây sắp ra chính sách, nhất định là chính sách có lợi cho nông dân. Ý của Chu Minh Đạo đó là làm cho Dương Phàm khởi động trước, chuyện này đi trước hay sau sẽ có ý nghĩa khác hẳn nhau.
Nói chuyện xong với Chu Minh Đạo, Dương Phàm thu thập một chút, chuẩn bị đến nhà khách xem công việc bố trí chỗ ăn cho các thành viên tổ công tác. Chi phiếu hai triệu được thị phê duyệt lần đầu, Dương Phàm giao cho
Vương Vĩ Tân, bảo hắn đi lo liệu mọi chuyện.
Vấn đề Quý Vân Lâm đưa ra yêu cầu tài chính lưu động sẽ thông qua ngân hàng Huy Thương, Dương Phàm đương nhiên không thể phản đối. Trong này có vấn đề gì không, Dương Phàm không quan tâm. Về phần Quý Vân Lâm nhắc đến công tác của Vĩnh Thái, Dương Phàm đương nhiên tỏ vẻ nguyện ý đi làm. Cái khác không nói, chỉ riêng việc Hồng Thành Cương sáng sớm đã vất vả đến Uyển Lăng, khẳng định là muốn có được nhiều tiền hơn.
Dương Phàm bây giờ rất an tâm đó chính là chính sách có lợi cho nông dân của trung ương, đáng tiếc các chi tiết cụ thể thì Chu Minh Đạo không thể nói. Dương Phàm cũng chỉ có thể suy đoán. Nghĩ đến nghĩ lui, Dương Phàm vẫn cảm thấy nên kéo cả hai người Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình, sớm có kế hoạch phát triển nông nghiệp Vĩ Huyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kế hoạch cụ thể sẽ là như thế nào, Dương Phàm ra khỏi phòng làm việc vẫn suy nghĩ đến vấn đề này. Mới xuống lầu liền gặp phải Khổng Thắng Đông. Người này vừa thấy Dương Phàm liền tiến lên bắt chuyện:
- Phó chủ tịch Dương, gặp được anh thật tốt quá. Tôi vừa lúc có chuyện muốn báo cáo với anh.
- Đừng, anh có chuyện gì tốt nhất báo cáo với chủ tịch Hồng.
Dương Phàm có chút không thoải mái với người này. Người này hình như không chú trọng lắm với cơ sở trồng dược liệu. Dương Phàm sau khi về đang định đổi sang xã khác.
Khổng Thắng Đông không nghĩ Dương Phàm sẽ nói như vậy. Hiểu thái độ của mình hôm qua đã chọc giận phó chủ tịch trẻ tuổi này.
- Ha ha, tôi muốn báo cáo phó chủ tịch chính là về cơ sở trồng dược liệu. Tối qua đảng ủy xã chúng tôi đã mở hội nghị, cảm thấy chuyện này có ý nghĩa rất quan trọng với sự phát triển kinh tế xã chúng tôi. Cho nên sáng hôm nay tôi đã chạy lên báo cáo với anh.
Dương Phàm nghe xong lời này liền tức giận, không nóng không lạnh nói:
- Vấn đề này lãnh đạo thị ủy rất coi trọng. Xã các anh không muốn làm, tự nhiên có xã khác muốn.
Khổng Thắng Đông vừa nghe liền ngẩn ra, thầm nghĩ mình ăn nói quá kém làm Dương Phàm hiểu lầm. Chuyện gì thế này? Vấn đề này cần đảng ủy xã các ngươi đưa ra thảo luận sao. Chuyện này đảng ủy xã các ngươi có thể quyết định sao? Dương Phàm không khác gì đang hỏi Khổng Thắng Đông.
- Ai, phó chủ tịch, anh hiểu lầm rồi. Hôm qua sau khi anh đi, mọi người rất nhiệt tình, cho nên mở hội nghị ngay trong đêm, thảo luận nên bố trí trước như thế nào, tiến hành các công việc triển khai phối hợp với tổ công tác. Cán bộ xã chúng ta rất mong đợi việc này, sao dám có ý gì chứ.
Dương Phàm nghe lời này, mặt trở nên dễ nhìn hơn chút. Đang định bảo Khổng Thắng Đông vào phòng làm việc, thì Biện Vĩ Cường từ phía xa xa đã gọi:
- Phó chủ tịch Dương.
Biện Vĩ Cường rất nhanh đã chạy đến trước mặt Dương Phàm, nắm tay hắn:
- Phó chủ tịch, sau hôm đó sao không có tin tức gì vậy. Hai hôm nay tôi ngủ không ngon. Vì vậy tôi quyết định hôm nay lên đây. Về vấn đề cơ sở trồng dược liệu, anh không thể thiên vị, xã chúng tôi mặc dù nghèo một chút, nhưng tính tích cực của người dân là rất cao. Chỉ cần anh cho xã chúng tôi một phần, tôi sẽ về phát động người dân. Cấp trên không bỏ tiền, chúng tôi sẽ bỏ tiền ra làm trước.
Khổng Thắng Đông nghe như vậy, mặt hơi đổi. Tối qua hắn biết Dương Phàm có rất nhiều tiền. Hồng Thành Cương đúng là thiên vị. Vợ Biện Vĩ Cường hình như có bạn ở trong chính quyền Uyển Lăng, xem ra cũng đã nhận được tin tức này.
Chuyện tốt này đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Với suy nghĩ như vậy nên sáng sớm nay Khổng Thắng Đông đã lên huyện. Không ngờ Biện Vĩ Cường cũng không chậm hơn mình.
Dương Phàm nhìn vẻ mặt hai vị bí thư, trong lòng thầm nói xã Hắc Câu ngay cả tiền sửa đường cũng còn không có, bỏ tiền ra cho cơ sở trồng dược liệu, đúng là nói nhảm. Còn có Khổng Thắng Đông này, thái độ thay đổi quá nhanh, nhất định bọn họ biết mình có tiền.
Dương Phàm đang nghĩ thì từ xa có người gọi:
- Lão Khổng, lão Biện, hai người nhanh thật đó. Huynh đệ cũng không chậm.
Dương Phàm nhìn sang thì thấy ba bốn người đàn ông trung niên, trong đó còn có một người phụ nữ khoảng ba mươi đang cùng nhau đi tới. Lại nhìn thấy Biện Vĩ Cường hơi biến sắc, Dương Phàm không khỏi phì cười. Tin tức truyền ra, mấy lãnh đạo các xã cũng nghe thấy tiếng gió mà động. Như vậy cũng tốt, chiếm chủ động càng hay, không cần phải chạy xuống từng xã. Lát nữa sẽ bảo Vương Vĩ Tân xuống một chuyến, để mấy người này đi vào khuôn khổ.
Dương Phàm đứng trên cầu thang, ôm máy tính nhìn những người này đi lên. Ánh mắt mấy lãnh đạo xã này rất độc, nhìn thoáng qua liền biết Dương Phàm chính là phó chủ tịch mới được điều xuống.
Bao gồm cả hai người Biện Vĩ Cường, Khổng Thắng Đông, tổng cộng có tám bí thư xã đến, sau một phen chào hỏi. Dương Phàm cũng biết những người này tin tức rất linh thông, đến đây chủ yếu là nhằm vào tiền. Chẳng qua các xã mà tập đoàn Vĩnh Thái nhìn trúng mới có cơ hội, danh sách chỉ có năm xã. Điểm này Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ, cứ để bọn họ tranh, cuối cùng bảo người Vĩnh Thái đưa ra quyết định. Làm như vậy mình sẽ nắm được quyền chủ động, cũng làm cho những người này không thể làm trò.
- Mọi người gấp quá, cơ sở trồng dược liệu cuối cùng nằm ở xã nào còn phải hỏi tập đoàn Vĩnh Thái. Các người quấn lấy tôi cũng vô dụng. Tôi không thể làm chủ.
Dương Phàm cười ha hả nói, xoay người rời đi. Mấy bí thư xã lập tức khẩn trương, nữ bí thư liền ngăn Dương Phàm lại.
- Phó chủ tịch Dương, không phải là phó chủ tịch thiên vị đó chứ. Chúng tôi đã hỏi thăm, anh đi xã Hắc Câu, Liên Hoa, có phải hai xã này đã được chọn rồi không?
Lời này của Trịnh Nam làm tất cả mọi người đều khẩn trương. Mấy chục triệu cơ mà, không gấp mới là lạ.
- Phó chủ tịch, không được thiên vị, mọi người phải cạnh tranh công bằng.
Một đám người đều lên tiếng. Khổng Thắng Đông liền biến sắc, không dám cười nữa, nhìn Dương Phàm. Biện Vĩ Cường tính tính khá nóng nảy, thấy mọi người nói vậy liền lên tiếng:
- Đừng nói nữa, chuyện còn chưa được quyết định, tôi cũng đang lo đây.
- Được rồi, đừng có ầm ĩ.
Dương Phàm sa sầm mặt, mọi người lập tức im miệng.
- Các người xem mình đi, chặn trước cửa tòa nhà chính quyền, còn ra thể thống gì nữa? Tôi đến xã Hắc Câu và Liên Hoa, đó là bởi vì hai xã này có diện tích trồng dưa lớn nhất. Tôi xuống xem và thuận tiện khảo sát tình hình có phù hợp với cơ sở trồng dược liệu hay không. Chuyện này tổ công tác sẽ xuống khảo sát, cuối cùng thu thập hết tài liệu, tôi sẽ báo cáo lên tập đoàn Vĩnh Thái. Cuối cùng sẽ chọn năm xã thích hợp nhất. Tôi nói mấy người ở đây làm ầm ĩ, không bằng mau vè chuẩn bị tài liệu, đưa ra các ưu thế của xã mình, tranh thủ làm tập đoàn Vĩnh Thái động tâm. Được rồi, tôi còn có việc, không ở đây tranh cãi với mọi người.
Dương Phàm nói xong đi ra cửa. Biện Vĩ Cường vội vàng chạy về xe mình, lấy một túi từ sau xe ra.
- Phó chủ tịch Dương, đây là chút thổ sản của xã chúng tôi, mang đến cho anh nếm thử.
Biện Vĩ Cường nói xong liền định bỏ vào cốp xe Dương Phàm.
Dương Phàm sa sầm mặt, quát:
- Mang về.
Biện Vĩ Cường ngẩn ra. Dương Phàm nói tiếp:
- Biện Vĩ Cường, tôi cảnh cáo anh. Trước khi cơ sở trồng dược liệu được xác định, anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ hủy bỏ tư cách của xã Hắc Câu.
Dương Phàm vừa nói liền lên xe, Tiểu Vương khởi động, rời đi. Ra khỏi cổng, Tiểu Vương đột nhiên cười nói:
- Phó chủ tịch, đó chỉ là chút tâm ý của lãnh đạo xã, anh không nhận bọn họ sẽ lo lắng đó.
Tiểu Vương nói thực ra là từ ý tốt, đây cũng là chút tâm ý của lãnh đạo xã. Dương Phàm cười khổ nói:
- Trước khi cơ sở trồng dược liệu được xác định, tôi không thể nhận bất cứ thứ gì. Danh sách có hạn, nhận đồ người ta mà không làm được gì, rất khó nói.
Tiểu Vương cười cười hiền lành. Dương Phàm thở dài một tiếng, châm thuốc hút, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Vương, tôi xuống xe ở đây, cậu về nói với mọi người một tiếng, đến nhà khách. Chiều nay người của tập đoàn Vĩnh Thái xuống truyền đạt, để cho bọn họ chuẩn bị các đồ thổ sản đến nhà khách. Thể hiện sự nhiệt tình của người dân Vĩ Huyền, thuận tiện nghe một chút kiến thức.
Dương Phàm vừa xuống xe, điện thoại đã vang lên, nhìn thì ra là Ngô Yến gọi. Dương Phàm nghe điện:
- Ngô cục trưởng, có chỉ thị gì vậy?
Ngô Yến nhỏ giọng cười mắng:
- Đáng ghét, chị có thể chỉ thị gì em chứ? Thông báo một chút, có một mỹ nữ của Sở chiêu thương ở tỉnh nói muốn tìm em. Chị nói với cô ấy, em đã được điều xuống Vĩ Huyền. Cô ta không nói một câu đã lái xe đi xuống. Chính là Trương Tư Tề lần trước bị em bỏ rơi.
Dương Phàm đau đầu, không khỏi lẩm bẩm:
- Cô bé này chạy xuống xem náo nhiệt à?
Ngô Yến nhỏ giọng nói trong điện thoại:
- Cái này chị đâu biết? Muốn thì hỏi chính em đó, có phải làm con gái nhà người ta thế nào, người ta đến đòi nợ.
Dương Phàm cười nói:
- Nói linh tinh, em còn chưa cầm tay cô ta nữa là.
Tắt máy, Dương Phàm đi đến nhà khách. Vương Vĩ Tân đan vội vàng sắp xếp người, theo ý của Dương Phàm, những người này đều sẽ ăn và ở tại nhà khách.
Dương Phàm gọi Vương Vĩ Tân lại, hỏi một chút tình huống rồi ra ngoài. Vừa đợi xe Tiểu Vương đi về, vừa định gọi điện xác minh người tập đoàn Vĩnh Thái có xuống không. Chưa ra đến cổng đã nhận được điện bên Vĩnh Thái gọi, nói có một tổ sáu người đang đi xuống.
Xe Tiểu Vương đã về, Dương Phàm vội vàng lên xe, bảo chạy thẳng đến đường đi Uyển Lăng để nghênh đón. Trên đường đi Dương Phàm đang thầm tính toán, làm thế nào để dựa vào chính sách của trung ương, làm ra chút thành tích. Dương Phàm suy nghĩ chủ yếu tập trung vào việc lợi dụng cơ sở trồng dược liệu, làm cho tốt, sau đó giải quyết vấn đề như dưa lê, trà. Nhất là trà.
Trà Vĩ Huyền đứng hàng đầu trong cả tỉnh Giang Nam, rất nhiều vùng núi thích hợp trồng trà, nhất là các sườn núi cao hơn mặt nước biển khoảng tám trăm đến một ngàn mét. Lá trà trồng ra có chất lượng rất tốt. Chẳng qua vấn đề tiêu thụ trà ở Vĩ Huyền chủ yếu cho Bộ Yên khống chế.
Nghĩ đến trà, Dương Phàm không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Tôi qua mình bảo Trầm Ninh nghĩ biện pháp thu thập các trang trại trà của Bộ Yên ở Vĩ Huyền. Bộ Yên sống hay chết, Dương Phàm không quan tâm. Dương Phàm chỉ nghĩ làm thế nào đoạt lại quyền tiêu thụ trà từ tay Bộ Yên.
Dương Phàm bảo lái xe dừng ở ven đường, mở máy tính ra gõ gõ, bắt đầu lập kế hoạch. Cảm nhận lớn nhất của Dương Phàm sau mấy ngày này đó chính là Vĩ Huyền có rất nhiều thứ rất đáng sử dụng. Chỉ cần tạo thành thương hiệu bán ra, trong vòng năm năm kinh tế Vĩ Huyền sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Từ góc độ này mà nhìn, mặc dù không có Chu Minh Đạo nhắc nhở, bản thân Dương Phàm cũng có thể làm tốt hạng mục này. Khác nhau đó là nếu bây giờ có Chu Minh Đạo nhắc nhở, suy nghĩ của Dương Phàm càng thêm rõ ràng, hành động càng nhanh hơn.
Dương Phàm đang bận rộn thì một chiếc xe jeep mang biển quân đội xuất hiện. Dương Phàm không chú ý, đang vùi đầu vào đánh máy. Tiểu Vương chú ý đến chiếc xe jeep vừa xuất hiện. Xe jeep đi được khoảng mười mét thì phanh két lại, sau đó chạy xuống.
- Dương Phàm.
Trương Tư Tề từ trên xe jeep nhảy xuống, cười hì hì chạy tới.
- Anh đến đón em à?
Trương Tư Tề rất hy vọng, Dương Phàm chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, tiếp tục cúi đầu làm việc:
- Em đợi lát, anh viết xong đoạn này đã.
- Ừ. Em chờ anh.
Trương Tư Tề lần đầu tiên biểu hiện ra vẻ ngoan ngoãn, đứng bên cạnh Dương Phàm, tò mò nhìn kế hoạch mà Dương Phàm đang viết.
Viết hết đoạn, Dương Phàm gập máy lại, cười hỏi Trương Tư Tề:
- Sao em lại xuống đây?
- Làm ở cục Chiêu thương chán lắm, em xin tỉnh điều đi nơi khác, vừa may có nhiệm vụ ở đây, em liền xuống.
Dương Phàm nghe xong ngẩn người. Đại tiểu thư này đúng là giỏi lăn qua lăn lại, nháy mắt đã sang bên tình báo.
- Tình báo? Phóng viên? Em được không đó?
Dương Phàm đả kích một câu, Trương Tư Tề nghe xong cũng không tức, cười cười, khẽ đá chân Dương Phàm một cái:
- Đương nhiên là được, bây giờ tin chỉ là một hình thức. Hơn nữa em còn có sư phụ đi cùng. Em cảnh cáo anh, sư phụ của em rất đẹp trai đó.
Dương Phàm nghe xong trợn trừng mắt nói:
- Sư phụ em đẹp trai hay không, quan hệ gì với anh? Anh có nói theo đuổi em đâu.
Trương Tư Tề bị nói như vậy rất tức, đứng đó trợn mắt nói:
- Anh đúng là không thú vị gì cả. Bỏ đi, bổn cô nương không tức anh làm gì. Đi, mang em xuống Vĩ Huyền.
Dương Phàm rất không cho nàng thể diện, nhìn Trương Tư Tề nói:
- Anh không có thời gian. Anh đi đón tổ kỹ thuật của tập đoàn Vĩnh Thái, không có thời gian tiếp đón em.
Trương Tư Tề như quả bóng xì hơi, không còn tinh thần nữa, dùng sức trừng mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Hừ hừ, em về nói cho anh trai biết, nói anh khi dễ em.
Cô bé này tức giận chu miệng thật đang yêu, vẻ điêu ngoa lúc trước đã không thấy nữa. Nói thật ra, Trương Tư Tề có thể xuống thăm mình, Dương Phàm rất ngạc nhiên, nói không động tâm là giả.
- Ai, em đã nghĩ như vậy, vậy anh đỡ phải nghênh đón em, đang định xuống dưới hối lộ, chuẩn bị cho em nếm chút đặc sản?"
Trương Tư Tề nghe vậy liền cao hứng, cầm tay Dương Phàm, lắc lắc:
- Đặc sản? Đặc sản gì?
Lúc này thấy một chiếc xe xuất hiện từ phía xa xa, Dương Phàm cười nói với Trương Tư Tề:
- Trưa em sẽ biết, chúng ta đi đón người tập đoàn Vĩnh Thái đã.
Trương Tư Tề nghe xong không khỏi bất mãn:
- Vĩnh Thái có gì giỏi chứ, sau này em sẽ phá ngang chuyện bọn họ.
Dương Phàm đương nhiên biết Trương Tư Tề đang nói đùa, không thèm để ý, cười cười đứng ven đường.