Chương 118: Một cuộc giao dịch
Khác biệt quá lớn, bởi vì có lẽ ông trời rất không hợp tác, sao lại không có một cơn mưa hay cơn gió lạnh nào chứ. Cho nên Dương Phàm cười cười đó là vì chiêu giả vờ đáng thương này, hầu như tất cả các cô gái đều biết, không có gì ngạc nhiên cả. Dương Phàm cảm thấy Bộ Yên đúng là thiếu tính sáng tạo.
Bây giờ Dương Phàm giống như thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời, nhưng nhịn không được cười. Không phải bởi vì không thích cười mà cảm thấy quá ngu ngốc. Thẳng thắn mà nói chiêu này Dương Phàm cho rằng nếu như gặp phải mấy thẳng thanh niên được cưng chiều, ăn sung mặc sướng thì vẫn rất có tác dụng.
- Anh cười cái gì?
Bộ Yên gọi Dương Phàm đã không là "Phó chủ tịch Dương" mà chuyển sang dùng "anh" Biến hóa rất nhỏ này hình như muốn kéo gần quan hệ giữa hai người lại với nhau.
Dương Phàm đang do dự có nên nói nguyên nhân mà mình buồn cười ra không, như vậy sẽ làm mất mặt cô gái này. Bộ Yên lại mở miệng nói:
- Nếu tôi đến muộn năm phút, bây giờ nhất định anh không thể cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Uy hiếp sao? Hay là nhắc nhở? Dương Phàm lại cười, từ từ đi đến chỗ rẽ, nhìn lướt qua Bộ Yên, nói:
- Nếu không có chuyện gì thì tôi phải về nghỉ. Nói thật tôi rất bận, không có thời gian nghe cô nói không đầu không đuôi.
- Phó chủ tịch Dương, năm phút trước Chu Đào dẫn mấy thằng đàn em đến để chặn anh, điều này anh có thể đi hỏi bảo vệ. Bây giờ tôi đã đuổi hắn đi. Xin đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý muốn lấy lòng anh, chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với anh mà thôi.
Vẻ đáng thương trên mặt Bộ Yên đã được thay bằng vẻ lạnh lùng và kiên cường.
Dương Phàm lại cười một chút, rồi nói:
- Bây giờ mới đúng đó. Nói đi, muốn trao đổi gì với tôi?
Bộ Yên có chút mất mát, thản nhiên nói:
- Nói chuyện ở đây đi? Đến phòng anh rồi nói.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, Bộ Yên thẹn quá hóa giận, nhỏ giọng hét lên:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không *** anh.
Dương Phàm cười ha hả, lạnh lùng nhìn Bộ Yên:
- Tôi sợ cô *** tôi à.
Không đợi Bộ Yên nói, Dương Phàm đã cất bước lên lầu hai, đứng trên hành lang thì phát hiện ra Bộ Yên vẫn ngây ngốc đứng bên dưới nhìn mình, không khỏi cười khổ nói:
- Sao? Còn muốn tôi mời cô?
Mở cửa phòng, Dương Phàm bỏ túi xuống, lười biếng ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Bộ Yên vẫn đứng ngoài cửa chưa tiến vào:
- Vào đi, tôi chẳng có gì tiếp cả. Trên bàn có nước, cô khát tự rót mà uống.
Bộ Yên khẽ cắn môi đi vào, đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế đối diện Dương Phàm.
- Được rồi, muốn giao dịch như thế nào thì cô nói đi. Nói xong tôi còn muốn đi nghỉ.
Bộ Yên cẩn thận đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, khéo miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường:
- Tôi thật đúng là không ngờ được. Anh trông nhã nhặn như vậy mà còn có thể cầm chai bia đòi lấy mạng người.
Dương Phàm không khỏi có chút bực mình, nói thật ra loại phụ nữ này không thể không dây vào, quá phiền phức. Mặc dù nói bây giờ vẫn không làm rõ chi tiết của cô ta, nhưng những tin tức đã có làm Dương Phàm phải cách xa một chút.
- Bộ Yên, cô nói sai chủ đề rồi.
Dương Phàm vừa nói, mặt trầm xuống, rất có ý muốn đuổi người.
Bộ Yên lại không có chút gì gấp gáp, cười hì hì nhìn Dương Phàm, hỏi:
- Sao? Anh thật sợ không sợ bọn Chu Đào? Bọn chúng còn cầm cả đao theo đó.
Lúc nói chuyện Bộ Yên khẽ cúi người xuống, từ trong cổ áo có thể nhìn rõ hai nửa vòng tròn trắng nõn.
Dương Phàm rất phối hợp cúi đầu nhìn khe hở đó, nhỏ giọng nói:
- Sao, đây là giao dịch mà cô muốn làm với tôi?
Vừa nói Dương Phàm lắc đầu, ra vẻ không hài lòng, thu hồi ánh mắt, ngửa đầu vào ghế nói:
- Rất bình thường, cố gắng thì chấp nhận được.
Bộ Yên bị nghẹn gần chết. Có người đàn ông nào mà đánh giá một người phụ nữ thẳng như vậy không? Dương Phàm ngoài mặt rất nhã nhặn sao biểu hiện lại giống thằng lưu manh đầu đường xó chợ.
Cố gắng hít sâu một hơi, Bộ Yên cảm thấy tất cả kế hoạch từ trước của mình đã sụp đổ, mắt sắc như đao nhìn Dương Phàm, lạnh lùng nói:
- Tôi biết anh nhất định đã điều tra mình. Nếu không anh sẽ không đối xử với tôi như vậy. Được rồi, người sống không nói lời âm u. Tôi đảm bảo an toàn của anh ở Vĩ Huyền này, nhưng điều kiện là anh không được động vào tôi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười ha hả, cười mấy tiếng là dừng lại, dùng sức dụi dụi mắt, cười lạnh nói với Bộ Yên:
- Cô cho rằng cô là ai? Cô chỉ là một nữ lưu manh, cầm đầu Vĩ Huyền này. Cô lấy cái gì mà đòi trao đổi với tôi? Nực cười. Cô cho rằng trong tay có mấy thanh đao là dọa được Lão Tử sao? Lão Tử chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, lúc nào cũng điều được cả một doanh trại quân đội xuống, tiêu diệt cô chỉ đơn giản như giẫm chết một con ruồi. Cô không nên nói cái gì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tôi dám đảm bảo chỉ cần tôi chết, cô có chạy đến chân trời góc biển thì người của bộ đội đặc công cũng sẽ tìm ra cô, sau đó dùng đầu của cô bái tế tôi.
Lời này của Dương Phàm mặc dù hơi quá nhưng hiệu quả rất tốt, nhất là mang theo khí thế coi trời bằng vung. Bộ Yên nghe xong mặt biến sắc đến mấy lần.
Thấy Bộ Yên trợn mắt há mồm mà không nói được gì, Dương Phàm cười cười, khinh thường nói:
- Tra xét cô, động vào cô, đó là chuyện của bên công an. Tôi không có thời gian rảnh mà làm. Được rồi, không còn sớm nữa, mời cô về.
Bộ Yên không có động, mà trong miệng lại nhỏ giọng nói:
- Khó trách lần đầu tiên tôi thấy anh, lại sinh ra một cảm giác sợ hãi. Thì ra là như vậy, anh căn bản không coi tôi vào đâu.
Vừa nói Bộ Yên ngẩng đầu lên, nóng bỏng nhìn Dương Phàm:
- Anh nói yêu cầu của mình ra, muốn gì tôi có thể lấy ra được đều sẽ đưa cho anh. Chỉ cần lúc mấu chốt anh giúp tôi một tay. Tôi biết việc mình làm sớm muộn gì cũng bị xử lý. Không sợ anh cười, hàng đêm tôi đều mơ thấy ác mộng. Mơ thấy có mấy khẩu súng chĩa vào đầu tôi, sau đó sợ hãi mà tỉnh dậy.
Lại diễn trò? Dương Phàm khó hiểu nhìn Bộ Yên. Đã nói đến nước này mà thì có cần tiếp tục hay không?
Bộ Yên bị nhìn đến tức giận, bản tính ngang ngược lộ ra, đứng bật dậy:
- Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì? Nghĩ tôi lừa anh sao? Muốn tiền, mấy chục triệu cũng có thể cho anh, muốn gái, lão nương vẫn còn trinh, bây giờ có thể cho anh. Nếu anh không thích tôi, mấy cô em trường cấp ba huyện, anh thích ai chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức dẫn người đến cho anh.
Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Nếu tôi không chấp nhận giao dịch với cô thì sao?
Bộ Yên lộ ra vẻ lưu manh, hung dữ nói:
- Cùng lắm cá chết, lưới rách. Lão nương sẽ đấu với anh.
Dương Phàm cười rất vui vẻ, vỗ tay về phía cửa:
- Đưa người phụ nữ này xuống lầu cho tôi.
Cửa mở ra, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông lao vào, không nói gì tiến đến gần Bộ Yên. Bộ Yên trợn mắt há mồm không biết đã xảy ra chuyện gì thì người đã bị xách lên, không thể động đậy.
Dương Phàm cười cười, xua tay nói:
- Chờ chút.
Vừa nói Dương Phàm từ từ đi đến trước mặt Bộ Yên, cười lạnh lùng nói:
- Bộ Yên, lầu hai không cao, ngã xuống không chết người. Nhớ, sau này đừng có chủ ý gì với tôi.
Nói xong Dương Phàm vung tay lên, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông mới xách người ra đến hành lang. Hai người coi như rất chuyên nghiệp, đầu tiên đưa Bộ Yên ra khoảng không, sau đó mới buông tay, Bộ Yên rơi xuống.
"A" một tiếng thét chói tai, nhà khách lại khôi phục bình tĩnh. Dương Phàm đi tới nhìn thấy Bộ Yên đang khập khiễng đi ra khỏi nhà khách.
Về đến phòng, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông đã đi lên. Hầu Vệ Đông vẻ mặt tươi cười, cười ha hả nói:
- Lão Đại, đúng là không thương hương tiếc ngọc gì cả.
Dương Phàm cười nói:
- Tự chuốc họa vào thân. Hai anh cũng đi ngủ sớm đi. Xem ra tôi phải gọi thêm vài người nữa xuống đây, nơi này dù sao cũng là địa bàn của cô ta.
Trần Thái Trung nghe xong nhỏ giọng nói:
- Chúng tôi còn có mấy chiến hữu. Năm đó đều đã vào sinh ra tử với nhau ở biên giới Trung ́n, có cần tôi gọi bọn họ đến không? Chúng tôi không cần tiền lương quá cao, một tháng ba ngàn rưỡi là được.
Dương Phàm nghĩ nghĩ, tiêu thụ xe hoàn toàn có thể nuôi được tám người, mười người như vậy. Cười gật đầu nói:
- Tôi cho các anh mười ngàn một tháng, gọi mọi người tới cho tôi.
Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông rời đi, Dương Phàm cầm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Trầm Ninh:
- Thằng ranh, mày có quen ai bên công thương và thuế không? Có thì bắt đầu từ ngày mai bảo bọn họ điều tra tất cả trang trại trà ở Vĩ Huyền cho tao, tìm cái cớ nào đó phong tỏa, giữ hàng.
Dập máy Dương Phàm cười lạnh, lẩm bẩm:
- Muốn chơi hả? Tôi chơi cho cô muốn chết.
Bộ Yên vừa mới ra khỏi cổng nhà khách, mấy bóng đen đi tới gần. Thấy là Bộ Yên, mấy người này liền đứng lại. Một thằng cao lớn đi lên nhỏ giọng nói:
- Có cần anh vào báo thù không?
Bộ Yên cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng xúc động, hắn đã có chuẩn bị, hôm nay rút đã.
Thằng này đi lên dìu Bộ Yên, nhỏ giọng nói:
- Anh không hiểu tại sao em muốn theo dõi nó? Hình như nó cũng không có ý nhắm vào em.
Bộ Yên cười yếu ớt, nói:
- Anh không hiểu sao, có thể dựa vào người này, mọi người sau này đều ăn ngon ngủ yên. Về dặn dò tất cả mọi người, gần đây yên tĩnh một chút, em cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Sáng sớm Dương Phàm thức dậy, đứng trên lan can hít thở không khí trong lành, xa xa đã thấy xe của mình đi vào. Xe dừng lại dưới lầu, Vương Vĩ Tân từ trong xe đi ra, chạy thẳng lên lầu, cúi đầu cười nói với Dương Phàm:
- Danh sách tổ công tác, chủ tịch đã thông qua. Anh thấy sáng nay có nên tổ chức hội nghị, triệu tập mọi người, phân công công việc hay không?
Bây giờ Dương Phàm giống như thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời, nhưng nhịn không được cười. Không phải bởi vì không thích cười mà cảm thấy quá ngu ngốc. Thẳng thắn mà nói chiêu này Dương Phàm cho rằng nếu như gặp phải mấy thẳng thanh niên được cưng chiều, ăn sung mặc sướng thì vẫn rất có tác dụng.
- Anh cười cái gì?
Bộ Yên gọi Dương Phàm đã không là "Phó chủ tịch Dương" mà chuyển sang dùng "anh" Biến hóa rất nhỏ này hình như muốn kéo gần quan hệ giữa hai người lại với nhau.
Dương Phàm đang do dự có nên nói nguyên nhân mà mình buồn cười ra không, như vậy sẽ làm mất mặt cô gái này. Bộ Yên lại mở miệng nói:
- Nếu tôi đến muộn năm phút, bây giờ nhất định anh không thể cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Uy hiếp sao? Hay là nhắc nhở? Dương Phàm lại cười, từ từ đi đến chỗ rẽ, nhìn lướt qua Bộ Yên, nói:
- Nếu không có chuyện gì thì tôi phải về nghỉ. Nói thật tôi rất bận, không có thời gian nghe cô nói không đầu không đuôi.
- Phó chủ tịch Dương, năm phút trước Chu Đào dẫn mấy thằng đàn em đến để chặn anh, điều này anh có thể đi hỏi bảo vệ. Bây giờ tôi đã đuổi hắn đi. Xin đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý muốn lấy lòng anh, chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với anh mà thôi.
Vẻ đáng thương trên mặt Bộ Yên đã được thay bằng vẻ lạnh lùng và kiên cường.
Dương Phàm lại cười một chút, rồi nói:
- Bây giờ mới đúng đó. Nói đi, muốn trao đổi gì với tôi?
Bộ Yên có chút mất mát, thản nhiên nói:
- Nói chuyện ở đây đi? Đến phòng anh rồi nói.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, Bộ Yên thẹn quá hóa giận, nhỏ giọng hét lên:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không *** anh.
Dương Phàm cười ha hả, lạnh lùng nhìn Bộ Yên:
- Tôi sợ cô *** tôi à.
Không đợi Bộ Yên nói, Dương Phàm đã cất bước lên lầu hai, đứng trên hành lang thì phát hiện ra Bộ Yên vẫn ngây ngốc đứng bên dưới nhìn mình, không khỏi cười khổ nói:
- Sao? Còn muốn tôi mời cô?
Mở cửa phòng, Dương Phàm bỏ túi xuống, lười biếng ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Bộ Yên vẫn đứng ngoài cửa chưa tiến vào:
- Vào đi, tôi chẳng có gì tiếp cả. Trên bàn có nước, cô khát tự rót mà uống.
Bộ Yên khẽ cắn môi đi vào, đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế đối diện Dương Phàm.
- Được rồi, muốn giao dịch như thế nào thì cô nói đi. Nói xong tôi còn muốn đi nghỉ.
Bộ Yên cẩn thận đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, khéo miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường:
- Tôi thật đúng là không ngờ được. Anh trông nhã nhặn như vậy mà còn có thể cầm chai bia đòi lấy mạng người.
Dương Phàm không khỏi có chút bực mình, nói thật ra loại phụ nữ này không thể không dây vào, quá phiền phức. Mặc dù nói bây giờ vẫn không làm rõ chi tiết của cô ta, nhưng những tin tức đã có làm Dương Phàm phải cách xa một chút.
- Bộ Yên, cô nói sai chủ đề rồi.
Dương Phàm vừa nói, mặt trầm xuống, rất có ý muốn đuổi người.
Bộ Yên lại không có chút gì gấp gáp, cười hì hì nhìn Dương Phàm, hỏi:
- Sao? Anh thật sợ không sợ bọn Chu Đào? Bọn chúng còn cầm cả đao theo đó.
Lúc nói chuyện Bộ Yên khẽ cúi người xuống, từ trong cổ áo có thể nhìn rõ hai nửa vòng tròn trắng nõn.
Dương Phàm rất phối hợp cúi đầu nhìn khe hở đó, nhỏ giọng nói:
- Sao, đây là giao dịch mà cô muốn làm với tôi?
Vừa nói Dương Phàm lắc đầu, ra vẻ không hài lòng, thu hồi ánh mắt, ngửa đầu vào ghế nói:
- Rất bình thường, cố gắng thì chấp nhận được.
Bộ Yên bị nghẹn gần chết. Có người đàn ông nào mà đánh giá một người phụ nữ thẳng như vậy không? Dương Phàm ngoài mặt rất nhã nhặn sao biểu hiện lại giống thằng lưu manh đầu đường xó chợ.
Cố gắng hít sâu một hơi, Bộ Yên cảm thấy tất cả kế hoạch từ trước của mình đã sụp đổ, mắt sắc như đao nhìn Dương Phàm, lạnh lùng nói:
- Tôi biết anh nhất định đã điều tra mình. Nếu không anh sẽ không đối xử với tôi như vậy. Được rồi, người sống không nói lời âm u. Tôi đảm bảo an toàn của anh ở Vĩ Huyền này, nhưng điều kiện là anh không được động vào tôi.
Dương Phàm nghe xong không khỏi cười ha hả, cười mấy tiếng là dừng lại, dùng sức dụi dụi mắt, cười lạnh nói với Bộ Yên:
- Cô cho rằng cô là ai? Cô chỉ là một nữ lưu manh, cầm đầu Vĩ Huyền này. Cô lấy cái gì mà đòi trao đổi với tôi? Nực cười. Cô cho rằng trong tay có mấy thanh đao là dọa được Lão Tử sao? Lão Tử chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, lúc nào cũng điều được cả một doanh trại quân đội xuống, tiêu diệt cô chỉ đơn giản như giẫm chết một con ruồi. Cô không nên nói cái gì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tôi dám đảm bảo chỉ cần tôi chết, cô có chạy đến chân trời góc biển thì người của bộ đội đặc công cũng sẽ tìm ra cô, sau đó dùng đầu của cô bái tế tôi.
Lời này của Dương Phàm mặc dù hơi quá nhưng hiệu quả rất tốt, nhất là mang theo khí thế coi trời bằng vung. Bộ Yên nghe xong mặt biến sắc đến mấy lần.
Thấy Bộ Yên trợn mắt há mồm mà không nói được gì, Dương Phàm cười cười, khinh thường nói:
- Tra xét cô, động vào cô, đó là chuyện của bên công an. Tôi không có thời gian rảnh mà làm. Được rồi, không còn sớm nữa, mời cô về.
Bộ Yên không có động, mà trong miệng lại nhỏ giọng nói:
- Khó trách lần đầu tiên tôi thấy anh, lại sinh ra một cảm giác sợ hãi. Thì ra là như vậy, anh căn bản không coi tôi vào đâu.
Vừa nói Bộ Yên ngẩng đầu lên, nóng bỏng nhìn Dương Phàm:
- Anh nói yêu cầu của mình ra, muốn gì tôi có thể lấy ra được đều sẽ đưa cho anh. Chỉ cần lúc mấu chốt anh giúp tôi một tay. Tôi biết việc mình làm sớm muộn gì cũng bị xử lý. Không sợ anh cười, hàng đêm tôi đều mơ thấy ác mộng. Mơ thấy có mấy khẩu súng chĩa vào đầu tôi, sau đó sợ hãi mà tỉnh dậy.
Lại diễn trò? Dương Phàm khó hiểu nhìn Bộ Yên. Đã nói đến nước này mà thì có cần tiếp tục hay không?
Bộ Yên bị nhìn đến tức giận, bản tính ngang ngược lộ ra, đứng bật dậy:
- Anh nhìn tôi như vậy là có ý gì? Nghĩ tôi lừa anh sao? Muốn tiền, mấy chục triệu cũng có thể cho anh, muốn gái, lão nương vẫn còn trinh, bây giờ có thể cho anh. Nếu anh không thích tôi, mấy cô em trường cấp ba huyện, anh thích ai chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức dẫn người đến cho anh.
Dương Phàm thở dài một tiếng nói:
- Nếu tôi không chấp nhận giao dịch với cô thì sao?
Bộ Yên lộ ra vẻ lưu manh, hung dữ nói:
- Cùng lắm cá chết, lưới rách. Lão nương sẽ đấu với anh.
Dương Phàm cười rất vui vẻ, vỗ tay về phía cửa:
- Đưa người phụ nữ này xuống lầu cho tôi.
Cửa mở ra, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông lao vào, không nói gì tiến đến gần Bộ Yên. Bộ Yên trợn mắt há mồm không biết đã xảy ra chuyện gì thì người đã bị xách lên, không thể động đậy.
Dương Phàm cười cười, xua tay nói:
- Chờ chút.
Vừa nói Dương Phàm từ từ đi đến trước mặt Bộ Yên, cười lạnh lùng nói:
- Bộ Yên, lầu hai không cao, ngã xuống không chết người. Nhớ, sau này đừng có chủ ý gì với tôi.
Nói xong Dương Phàm vung tay lên, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông mới xách người ra đến hành lang. Hai người coi như rất chuyên nghiệp, đầu tiên đưa Bộ Yên ra khoảng không, sau đó mới buông tay, Bộ Yên rơi xuống.
"A" một tiếng thét chói tai, nhà khách lại khôi phục bình tĩnh. Dương Phàm đi tới nhìn thấy Bộ Yên đang khập khiễng đi ra khỏi nhà khách.
Về đến phòng, Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông đã đi lên. Hầu Vệ Đông vẻ mặt tươi cười, cười ha hả nói:
- Lão Đại, đúng là không thương hương tiếc ngọc gì cả.
Dương Phàm cười nói:
- Tự chuốc họa vào thân. Hai anh cũng đi ngủ sớm đi. Xem ra tôi phải gọi thêm vài người nữa xuống đây, nơi này dù sao cũng là địa bàn của cô ta.
Trần Thái Trung nghe xong nhỏ giọng nói:
- Chúng tôi còn có mấy chiến hữu. Năm đó đều đã vào sinh ra tử với nhau ở biên giới Trung ́n, có cần tôi gọi bọn họ đến không? Chúng tôi không cần tiền lương quá cao, một tháng ba ngàn rưỡi là được.
Dương Phàm nghĩ nghĩ, tiêu thụ xe hoàn toàn có thể nuôi được tám người, mười người như vậy. Cười gật đầu nói:
- Tôi cho các anh mười ngàn một tháng, gọi mọi người tới cho tôi.
Trần Thái Trung và Hầu Vệ Đông rời đi, Dương Phàm cầm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Trầm Ninh:
- Thằng ranh, mày có quen ai bên công thương và thuế không? Có thì bắt đầu từ ngày mai bảo bọn họ điều tra tất cả trang trại trà ở Vĩ Huyền cho tao, tìm cái cớ nào đó phong tỏa, giữ hàng.
Dập máy Dương Phàm cười lạnh, lẩm bẩm:
- Muốn chơi hả? Tôi chơi cho cô muốn chết.
Bộ Yên vừa mới ra khỏi cổng nhà khách, mấy bóng đen đi tới gần. Thấy là Bộ Yên, mấy người này liền đứng lại. Một thằng cao lớn đi lên nhỏ giọng nói:
- Có cần anh vào báo thù không?
Bộ Yên cười lạnh một tiếng nói:
- Đừng xúc động, hắn đã có chuẩn bị, hôm nay rút đã.
Thằng này đi lên dìu Bộ Yên, nhỏ giọng nói:
- Anh không hiểu tại sao em muốn theo dõi nó? Hình như nó cũng không có ý nhắm vào em.
Bộ Yên cười yếu ớt, nói:
- Anh không hiểu sao, có thể dựa vào người này, mọi người sau này đều ăn ngon ngủ yên. Về dặn dò tất cả mọi người, gần đây yên tĩnh một chút, em cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Sáng sớm Dương Phàm thức dậy, đứng trên lan can hít thở không khí trong lành, xa xa đã thấy xe của mình đi vào. Xe dừng lại dưới lầu, Vương Vĩ Tân từ trong xe đi ra, chạy thẳng lên lầu, cúi đầu cười nói với Dương Phàm:
- Danh sách tổ công tác, chủ tịch đã thông qua. Anh thấy sáng nay có nên tổ chức hội nghị, triệu tập mọi người, phân công công việc hay không?