Chương 4: Trượt tuyết ván đơn, từ sơ cấp đến từ bỏ
Trong nhóm WeChat, một trận bạo loạn.
Nhóm đồ đệ bày tỏ—
Tụi mình PUA một quả trứng hả?
Ngài đây chíp như trứng gà mới đẻ a!
Thiện Sùng quá lười để xem họ bát nháo, liền cất điện thoại đi.
"Chân chủ động là chân nào?" Vẫn còn nhớ bản thân đang kiếm tiền mưu sinh, vị "huấn luyện viên giả" này nhướng nhướng mí mắt, hỏi cô gái nhỏ ngồi xổm trước mặt mình, "Chân trái hay chân phải?"
"......" Vệ Chi ôm đầu gối, ngẩng đầu nói, "Hay là để tôi hỏi anh một câu cao cấp hơn, chân chủ động là gì?"
Thiện Sùng: "Câu này cao cấp chỗ nào?"
Vệ Chi: "Meme của Iron Man... anh xem qua Avengers (tên Trung: Liên minh những người báo thù) chưa?"
Thiện Sùng: "..... Bây giờ nhìn cô, tôi khá là sầu." (đang chơi chữ, thù 仇chóu đồng âm với sầu 愁chóu)
Vệ Chi: "Huấn luyện viên, anh có chút cay nghiệt a."
"Ban nãy cô vừa nói tôi thân thiện." Thiện Sùng nói, "Đứng lên đi, quay lưng về phía tôi, đứng cho vững."
Vệ Chi không biết vị huấn luyện viên đại ca này lại định giở trò gì, nhưng dựa trên sự tin tưởng trời cho của một tay mơ dành cho đại lão, cô "ò" một tiếng, khệnh khạng giẫm lên đôi giày tuyết của mình, chầm chậm đứng dậy, "cót két cọt kẹt" xoay người lại, còn chưa kịp quay đầu hỏi "Sau đó thì sao", đã nghe thấy anh nói: "Đứng vững vào."
Vệ Chi lại "ò" lần nữa.
Giây tiếp theo, không chút phòng bị mà cảm nhận được lực đẩy mạnh tập kích từ phía sau.
Thời khắc đó đầu óc trống rỗng.
Đầu gối mềm nhũn, thuận theo luồng sức mạnh, nhanh nhẹn dứt khoát quỳ xuống cái "đùng" ngay tại chỗ.
Vệ Chi: "?"
Tình huống lúc đó chính là như thế này—
Thanh âm huyên náo hối hả xung quanh khu trượt tuyết bỗng im bặt.
Vài đại lão qua đường đang trượt với các thể loại tư thế, đều nhao nhao quay đầu lại nhìn, một mặt kinh ngạc nhìn nhỏ tay mơ nào mà đang yên đang lành lại ra đây quỳ gối bái thiên bái địa.
Cô nàng tay mơ hai gối quỳ xuống đất, hai tay ngoan ngoãn lễ phép đặt lên chân, một mặt mù mờ.
Đằng sau cô nàng tay mơ, đại lão một thân khoác AK457 đen tuyền như mực, trên tay áo là chiếc băng đeo huấn luyện viên nhăn nhúm, trầm mặc nhìn cô.
Hơn mười giây trôi qua.
Thiện Sùng: "Bây giờ chúc tết không phải sớm quá hả?"
Vệ Chi: "Anh làm trò mèo gì vậy?"
Vệ Chi chậm rãi quay đầu, giữ nguyên tư thế quỳ gối cứng đờ, xoay lại hỏi người đằng sau, hỏi một cách yếu ớt: "Anh không cảm thấy, hiện tại tôi mới là người nên hỏi câu này sao?"
Thiện Sùng: "......"
Thiện Sùng: "'Chân chủ động' là bên chân mà cô tương đối linh hoạt, ở giai đoạn đầu học trượt tuyết cũng sẽ trở thành chân chống đỡ giúp cô học trượt trước...... Một cách để xác nhận 'chân chủ động' là cô đứng ở đó, người khác đẩy một phát từ đằng sau, chân mà cô vô thức bước ra đầu tiên chính là chân chủ động—phương pháp không nhất định đúng, nhưng mọi người ai cũng làm như vậy."
......
Bỏ qua câu cuối cùng.
Hóa ra là nghiên cứu học thuật a.
Thôi được rồi.
Vệ Chi khoan dung đứng lên.
Cúi xuống vỗ sạch tuyết trên đầu gối của mình.
Vừa phủi tuyết vừa thuận miệng hỏi: "Vậy vừa rồi tôi bước chân nào ra trước, trái hay phải, anh nhìn rõ chưa?"
Thiện Sùng: "Chưa."
Vệ Chi: "?"
Đùa bà hả?
Thiện Sùng: "Lúc nãy hai chân cô đồng thời quỳ xuống, đặc biệt gọn gàng dứt khoát."
Vệ Chi ngừng động tác phủi tuyết, cảnh giác quan sát Thiện Sùng, đột nhiên cô cảm thấy người này có lẽ không lương thiện và tốt bụng như cô nghĩ: "Anh là đang cười nhạo tay chân tôi không nhịp nhàng?"
Dưới cái nhìn lom lom đầy trách móc của cô, người đằng sau đặc biệt bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh của anh tựa như một màn nước đọng lướt qua: "Không. Cô thấy tôi cười à?"
"Anh đeo mặt nạ bảo hộ, che chắn kín cổng cao tường, tôi thấy được cái gì." Vệ Chi vẫn muốn tranh luận.
"Vậy tôi tháo mặt nạ bảo hộ ra?"
"Đừng ba."
"?"
"Anh đeo mặt nạ nhìn giống như Kashiwabara Takashi lắm."
"Đó là ai?"
"Một anh chàng đẹp trai xuất chúng, một mỹ nam anh tuấn đến mức dù anh ta có bốc phét cái rắm thì tôi vẫn nguyện ý nghe."
"Tôi bỏ mặt nạ ra cũng là một mỹ nam."
"Ừm, được rồi được rồi."
Bà đây khum care nhà ngươi.JPG
Thiện Sùng không nghĩ bản thân mình đẹp trai lắm, nhưng mà dáng vẻ yêu nghiệt của tiểu cô nương trước mặt có phần hơi khiêu khích anh rồi.
"...... Nếu như chân cô cũng linh hoạt được như cái mỏ của cô thì tốt biết bao."
"Anh xem, vậy mà còn nói không công kích tay chân tôi không nhịp nhàng."
"Bây giờ quả thật đang công kích cô, nhưng cô là người công kích tôi trước". Thiện Sùng tâm lặn như nước mà nói, vươn tay đè lên vai cô, tay vừa dùng sức là anh đã dễ dàng xoay người cô lại, "Lần này đứng vững vào —"
Thiện Sùng lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái.
Sau đó trơ mắt nhìn cô gái nhỏ quơ quào hai tay, dùng chân phải nhảy bạch bạch bạch hơn một mét như một cô ếch nhỏ vậy.
Thiện Sùng dõi mắt theo từng dấu chân mà cô đã nhảy lên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của cô — Tiểu cô nương lúc này đã dừng lại rồi, quay đầu báo cáo với anh cùng vẻ mặt sáng ngời: "Là chân phải! Lần này rõ ràng rồi! Là chân phải! Huấn luyện viên, huấn "nuyện" viên ơi! Anh có thấy không!"
Thiện Sùng: "......"
Chỉ là xác định được chân chủ động, mà lại vui đến mức như vừa nhảy xuống được đài cao 8 mét.
Dáng vẻ đó cũng không hẳn là ngốc nghếch, thật ra cũng chẳng phải đáng yêu hay gì, có chút giống một bé gấu hay bé vịt hơn, nói chung là không giống con người với tế bào vận động phát triển......
Lúc này đây Thiện Sùng mới nhận ra, hôm nay anh có cả vạn sự lựa chọn, chỉ sợ đã chọn trúng tiểu tổ tông gây phiền phức cho bản thân rồi.
......
Những thứ sơ cấp của ván đơn đều rất nhàm chán.
Sau khi Vệ Chi hoàn thành một loạt phân tích động tác sơ cấp dành cho người mới, cô đã lên được sườn dốc nhỏ như mong ước, bắt đầu luyện tập động tác trượt tuyết chân chính đầu tiên: Heelside Sideslip (1).
Heelside Sideslip: Kỹ thuật trượt xuống dốc sang bên bằng cạnh sau của ván (cạnh gót chân).
Heelside Sideslip, đơn giản khái quát chính là bảo trì tư thế đứng tấn, lòng bàn chân trước vênh lên, để ván trượt cũng vênh lên theo, cạnh sau áp xuống tuyết, tấm ván tự khắc sẽ trượt xuống dưới.
Nghe qua thì có vẻ khá đơn giản.
Lúc thực hành thì thật là mệt chớt người ta.
Hai chân đều đặt trên ván trượt, ngờ ngờ nghệch nghệch nghe qua kiến thức lý thuyết, loạng choạng lảo đảo bắt đầu thực hành trượt xuống dốc, lúc bắt đầu, Thiện Sùng đến cả ván cũng không gắn vào, chỉ đỡ lấy cô, tay cầm tay mà dắt cô, từng chút một trượt xuống.
"Thả lỏng bả vai."
......
"Đừng rung chân."
......
"Đừng có nhìn loạn xung quanh, trước mắt, chú ý trước mắt, Heelside Sideslip là nhìn dưới núi, nhớ kỹ đó, ván trượt sẽ đi theo hướng mà cô nhìn đấy."
......
"Đừng hỏi tại sao, hỏi thì chính là phép thuật kỳ diệu, là sự diệu kỳ của thiên nhiên."
Ác mộng bắt đầu từ khi Thiện Sùng buông tay cô ra ở con dốc nhỏ thứ hai, để gắn ván trượt của mình vào.
Trước mặt Vệ Chi không có ai kéo đi, một khoảng trống vắng, mảng tuyết trắng mênh mông mù mịt tựa như trái tim của cô. Cô loạng choạng bấp ba bấp bênh mà trượt xuống, phía sau luôn luôn truyền đến một giọng nói như sóng yên biển lặng, nhắc nhở cô rằng huấn luyện viên của mình vẫn còn sống nhăn răng—
"Cô lắc lư cái gì? Đừng có lắc."
Thanh âm đó làm cô giật mình, sau đó thì cô lắc lư một phát thật mạnh, "ạch", ngã sõng soài.
Ngồi im tại chỗ, quay đầu nhìn người đang đi theo sau mình, đang chắp hai tay sau lưng như lão cán bộ. Từ đằng sau mà nhảy một cái rất tự nhiên, bật lên, tăng tốc, "vèo" một phát liền bắt kịp, thắng lại xoay người, đưa bóng lưng sừng sững về phía chân núi mà dừng lại trước mặt cô.
Vệ Chi dang rộng hai tay.
Thiện Sùng với tay kéo cô đứng dậy từ mặt đất.
"Đau không?"
"Vẫn được."
"Vậy thì tiếp tục."
Vô cùng lạnh lùng, đến việc hỏi thăm cũng tràn ngập cảm giác máy móc.
Vệ Chi tiếp tục đẩy dốc, giọng nói phía sau cô cũng chưa từng ngừng lại.
"Đừng lắc lư, đừng cúi đầu, nhìn phía trước! Mắt nhìn đi đâu vậy? Đã nói với cô thế nào? Mắt cô nhìn đến đâu thì ván sẽ trượt đến đó, nhìn đông nhìn tây làm gì...... ừm, cứ nhìn loạn đi, đợi đi, sắp ngã tiếp rồi."
Ạch, lại ngã.
"Thấy không, tôi nói rồi."
Còn phải chêm thêm mấy lời châm chọc.
Ạch, ngã tiếp.
"Ngồi đàng hoàng, tổng kết một chút xem vì sao ngã rồi hẵng tiếp tục."
Ạch, vẫn ngã.
"Lần này không cần tổng kết nữa, tôi nhìn ra rồi, cô đơn thuần chỉ là muốn ngã sấp mặt."
Câu hỏi, có một huấn luyện viên mỏ hỗn là trải nghiệm như thế nào?
Đáp án, cũng may là anh ta đeo bảo hộ mặt trông như Kashiwabara Takashi, nếu không vừa mở mồm đã bị đánh chết.
Cuối cùng, Vệ Chi cảm giác như mông mình bị ngã đến tê tái luôn rồi, ngã cũng quen rồi, lỗ tai cũng chai luôn.
"Đừng ngã nữa", lần thứ 800 kéo Vệ Chi lên, anh châm biếm hỏi, "Bản thân cô ngã mà không biết đau hả?"
Vệ Chi nghĩ mấy lời này đúng là thừa thãi, bộ cô muốn ngã hay gì? Cô không thấy đau à? Cô đau đến mức chẳng buồn nói nữa, đến mức bắt đầu hoài nghi vì sao lại từ bỏ nằm sofa hưởng điều hoà ở nhà mà chạy đến Sùng Lễ quái quỷ này để làm gì.
Trượt tuyết ván đơn, chặng đường từ sơ cấp đến từ bỏ, chỉ mất một giờ đồng hồ.
Hôm đó khi kết thúc buổi học, tháo ván trượt ra, hai chân chạm đất, Vệ Chi cảm nhận được niềm vui mà trước giờ chưa từng có —
Là cái loại hạnh phúc chạy loạn từ đầu đến chân, trong trí nhớ của cô, lần cuối cùng cảm nhận được nó là ngày đầu tiên tan trường mẫu giáo. Vác trên vai chiếc ba-lô nhỏ, nhìn thấy mẫu thân đại nhân đứng trước cổng trường với cây kẹo mút trên tay.
Ôm ván trượt, Vệ Chi vẫy vẫy tay với Thiện Sùng: "Huấn luyện viên, bái bai."
Không chút lưu luyến.
Đến câu "tạm biệt" cũng không cần dùng nữa.
Trong tiếng Nhật có lẽ phải là "sayonara", ý nghĩa chính là vĩnh biệt.
Thiện Sùng mặt cứng đờ vẫy tay, nhìn gương mặt vui vẻ được viết hai chữ "giải thoát" của cô gái nhỏ.
Thật may là con người anh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy biểu cảm phong phú.
......
Kết thúc một buổi học không có gà liền bắt vịt lên thay.
Thiện Sùng quay lại phòng nghỉ của huấn luyện viên, trong lòng không chút gợn sóng.
Ngồi xuống, trầm mặc một chút, chẳng biết vì sao, đầu óc bỗng nhiên có chút trống rỗng.
Anh lấy điện thoại ra, tìm tới cái nhóm mà không đọc một tí thôi là 999+ cái tin nhắn.
[CK, Sùng: Ngày đầu tiên của tay mơ, tay mơ đã bỏ cuộc.]
Ba giây sau.
[Chân Trời Marrakesh: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
[Vọng Kinh: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
[A Thâm: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
[Sakura Yến: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
......
Thiện Sùng: "......"
Đúng rồi.
Dạy mấy đứa tay mơ thật chẳng nghĩa lý gì.
Tsk.
[CK, Sùng: Mai đi công viên (2), ai đến?]
Công viên: Hay còn có thể gọi là công viên địa hình, bao gồm các loại địa hình có đạo cục khác nhau, chẳng hạn như lan can sắt, thùng hộp, đài nhảy, địa hình chữ U,.....
Tâm trạng trong nhóm liền thay đổi, đám đồ đệ nghịch tặc phút trước còn cười nhạo sư phụ tức khắc lật mặt, không biết xấu hổ mà hăng hái đăng ký tham gia.
Bầu không khí trong và ngoài nhóm lại ngập tràn hân hoan.
Nhóm đồ đệ bày tỏ—
Tụi mình PUA một quả trứng hả?
Ngài đây chíp như trứng gà mới đẻ a!
Thiện Sùng quá lười để xem họ bát nháo, liền cất điện thoại đi.
"Chân chủ động là chân nào?" Vẫn còn nhớ bản thân đang kiếm tiền mưu sinh, vị "huấn luyện viên giả" này nhướng nhướng mí mắt, hỏi cô gái nhỏ ngồi xổm trước mặt mình, "Chân trái hay chân phải?"
"......" Vệ Chi ôm đầu gối, ngẩng đầu nói, "Hay là để tôi hỏi anh một câu cao cấp hơn, chân chủ động là gì?"
Thiện Sùng: "Câu này cao cấp chỗ nào?"
Vệ Chi: "Meme của Iron Man... anh xem qua Avengers (tên Trung: Liên minh những người báo thù) chưa?"
Thiện Sùng: "..... Bây giờ nhìn cô, tôi khá là sầu." (đang chơi chữ, thù 仇chóu đồng âm với sầu 愁chóu)
Vệ Chi: "Huấn luyện viên, anh có chút cay nghiệt a."
"Ban nãy cô vừa nói tôi thân thiện." Thiện Sùng nói, "Đứng lên đi, quay lưng về phía tôi, đứng cho vững."
Vệ Chi không biết vị huấn luyện viên đại ca này lại định giở trò gì, nhưng dựa trên sự tin tưởng trời cho của một tay mơ dành cho đại lão, cô "ò" một tiếng, khệnh khạng giẫm lên đôi giày tuyết của mình, chầm chậm đứng dậy, "cót két cọt kẹt" xoay người lại, còn chưa kịp quay đầu hỏi "Sau đó thì sao", đã nghe thấy anh nói: "Đứng vững vào."
Vệ Chi lại "ò" lần nữa.
Giây tiếp theo, không chút phòng bị mà cảm nhận được lực đẩy mạnh tập kích từ phía sau.
Thời khắc đó đầu óc trống rỗng.
Đầu gối mềm nhũn, thuận theo luồng sức mạnh, nhanh nhẹn dứt khoát quỳ xuống cái "đùng" ngay tại chỗ.
Vệ Chi: "?"
Tình huống lúc đó chính là như thế này—
Thanh âm huyên náo hối hả xung quanh khu trượt tuyết bỗng im bặt.
Vài đại lão qua đường đang trượt với các thể loại tư thế, đều nhao nhao quay đầu lại nhìn, một mặt kinh ngạc nhìn nhỏ tay mơ nào mà đang yên đang lành lại ra đây quỳ gối bái thiên bái địa.
Cô nàng tay mơ hai gối quỳ xuống đất, hai tay ngoan ngoãn lễ phép đặt lên chân, một mặt mù mờ.
Đằng sau cô nàng tay mơ, đại lão một thân khoác AK457 đen tuyền như mực, trên tay áo là chiếc băng đeo huấn luyện viên nhăn nhúm, trầm mặc nhìn cô.
Hơn mười giây trôi qua.
Thiện Sùng: "Bây giờ chúc tết không phải sớm quá hả?"
Vệ Chi: "Anh làm trò mèo gì vậy?"
Vệ Chi chậm rãi quay đầu, giữ nguyên tư thế quỳ gối cứng đờ, xoay lại hỏi người đằng sau, hỏi một cách yếu ớt: "Anh không cảm thấy, hiện tại tôi mới là người nên hỏi câu này sao?"
Thiện Sùng: "......"
Thiện Sùng: "'Chân chủ động' là bên chân mà cô tương đối linh hoạt, ở giai đoạn đầu học trượt tuyết cũng sẽ trở thành chân chống đỡ giúp cô học trượt trước...... Một cách để xác nhận 'chân chủ động' là cô đứng ở đó, người khác đẩy một phát từ đằng sau, chân mà cô vô thức bước ra đầu tiên chính là chân chủ động—phương pháp không nhất định đúng, nhưng mọi người ai cũng làm như vậy."
......
Bỏ qua câu cuối cùng.
Hóa ra là nghiên cứu học thuật a.
Thôi được rồi.
Vệ Chi khoan dung đứng lên.
Cúi xuống vỗ sạch tuyết trên đầu gối của mình.
Vừa phủi tuyết vừa thuận miệng hỏi: "Vậy vừa rồi tôi bước chân nào ra trước, trái hay phải, anh nhìn rõ chưa?"
Thiện Sùng: "Chưa."
Vệ Chi: "?"
Đùa bà hả?
Thiện Sùng: "Lúc nãy hai chân cô đồng thời quỳ xuống, đặc biệt gọn gàng dứt khoát."
Vệ Chi ngừng động tác phủi tuyết, cảnh giác quan sát Thiện Sùng, đột nhiên cô cảm thấy người này có lẽ không lương thiện và tốt bụng như cô nghĩ: "Anh là đang cười nhạo tay chân tôi không nhịp nhàng?"
Dưới cái nhìn lom lom đầy trách móc của cô, người đằng sau đặc biệt bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh của anh tựa như một màn nước đọng lướt qua: "Không. Cô thấy tôi cười à?"
"Anh đeo mặt nạ bảo hộ, che chắn kín cổng cao tường, tôi thấy được cái gì." Vệ Chi vẫn muốn tranh luận.
"Vậy tôi tháo mặt nạ bảo hộ ra?"
"Đừng ba."
"?"
"Anh đeo mặt nạ nhìn giống như Kashiwabara Takashi lắm."
"Đó là ai?"
"Một anh chàng đẹp trai xuất chúng, một mỹ nam anh tuấn đến mức dù anh ta có bốc phét cái rắm thì tôi vẫn nguyện ý nghe."
"Tôi bỏ mặt nạ ra cũng là một mỹ nam."
"Ừm, được rồi được rồi."
Bà đây khum care nhà ngươi.JPG
Thiện Sùng không nghĩ bản thân mình đẹp trai lắm, nhưng mà dáng vẻ yêu nghiệt của tiểu cô nương trước mặt có phần hơi khiêu khích anh rồi.
"...... Nếu như chân cô cũng linh hoạt được như cái mỏ của cô thì tốt biết bao."
"Anh xem, vậy mà còn nói không công kích tay chân tôi không nhịp nhàng."
"Bây giờ quả thật đang công kích cô, nhưng cô là người công kích tôi trước". Thiện Sùng tâm lặn như nước mà nói, vươn tay đè lên vai cô, tay vừa dùng sức là anh đã dễ dàng xoay người cô lại, "Lần này đứng vững vào —"
Thiện Sùng lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái.
Sau đó trơ mắt nhìn cô gái nhỏ quơ quào hai tay, dùng chân phải nhảy bạch bạch bạch hơn một mét như một cô ếch nhỏ vậy.
Thiện Sùng dõi mắt theo từng dấu chân mà cô đã nhảy lên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của cô — Tiểu cô nương lúc này đã dừng lại rồi, quay đầu báo cáo với anh cùng vẻ mặt sáng ngời: "Là chân phải! Lần này rõ ràng rồi! Là chân phải! Huấn luyện viên, huấn "nuyện" viên ơi! Anh có thấy không!"
Thiện Sùng: "......"
Chỉ là xác định được chân chủ động, mà lại vui đến mức như vừa nhảy xuống được đài cao 8 mét.
Dáng vẻ đó cũng không hẳn là ngốc nghếch, thật ra cũng chẳng phải đáng yêu hay gì, có chút giống một bé gấu hay bé vịt hơn, nói chung là không giống con người với tế bào vận động phát triển......
Lúc này đây Thiện Sùng mới nhận ra, hôm nay anh có cả vạn sự lựa chọn, chỉ sợ đã chọn trúng tiểu tổ tông gây phiền phức cho bản thân rồi.
......
Những thứ sơ cấp của ván đơn đều rất nhàm chán.
Sau khi Vệ Chi hoàn thành một loạt phân tích động tác sơ cấp dành cho người mới, cô đã lên được sườn dốc nhỏ như mong ước, bắt đầu luyện tập động tác trượt tuyết chân chính đầu tiên: Heelside Sideslip (1).
Heelside Sideslip: Kỹ thuật trượt xuống dốc sang bên bằng cạnh sau của ván (cạnh gót chân).
Heelside Sideslip, đơn giản khái quát chính là bảo trì tư thế đứng tấn, lòng bàn chân trước vênh lên, để ván trượt cũng vênh lên theo, cạnh sau áp xuống tuyết, tấm ván tự khắc sẽ trượt xuống dưới.
Nghe qua thì có vẻ khá đơn giản.
Lúc thực hành thì thật là mệt chớt người ta.
Hai chân đều đặt trên ván trượt, ngờ ngờ nghệch nghệch nghe qua kiến thức lý thuyết, loạng choạng lảo đảo bắt đầu thực hành trượt xuống dốc, lúc bắt đầu, Thiện Sùng đến cả ván cũng không gắn vào, chỉ đỡ lấy cô, tay cầm tay mà dắt cô, từng chút một trượt xuống.
"Thả lỏng bả vai."
......
"Đừng rung chân."
......
"Đừng có nhìn loạn xung quanh, trước mắt, chú ý trước mắt, Heelside Sideslip là nhìn dưới núi, nhớ kỹ đó, ván trượt sẽ đi theo hướng mà cô nhìn đấy."
......
"Đừng hỏi tại sao, hỏi thì chính là phép thuật kỳ diệu, là sự diệu kỳ của thiên nhiên."
Ác mộng bắt đầu từ khi Thiện Sùng buông tay cô ra ở con dốc nhỏ thứ hai, để gắn ván trượt của mình vào.
Trước mặt Vệ Chi không có ai kéo đi, một khoảng trống vắng, mảng tuyết trắng mênh mông mù mịt tựa như trái tim của cô. Cô loạng choạng bấp ba bấp bênh mà trượt xuống, phía sau luôn luôn truyền đến một giọng nói như sóng yên biển lặng, nhắc nhở cô rằng huấn luyện viên của mình vẫn còn sống nhăn răng—
"Cô lắc lư cái gì? Đừng có lắc."
Thanh âm đó làm cô giật mình, sau đó thì cô lắc lư một phát thật mạnh, "ạch", ngã sõng soài.
Ngồi im tại chỗ, quay đầu nhìn người đang đi theo sau mình, đang chắp hai tay sau lưng như lão cán bộ. Từ đằng sau mà nhảy một cái rất tự nhiên, bật lên, tăng tốc, "vèo" một phát liền bắt kịp, thắng lại xoay người, đưa bóng lưng sừng sững về phía chân núi mà dừng lại trước mặt cô.
Vệ Chi dang rộng hai tay.
Thiện Sùng với tay kéo cô đứng dậy từ mặt đất.
"Đau không?"
"Vẫn được."
"Vậy thì tiếp tục."
Vô cùng lạnh lùng, đến việc hỏi thăm cũng tràn ngập cảm giác máy móc.
Vệ Chi tiếp tục đẩy dốc, giọng nói phía sau cô cũng chưa từng ngừng lại.
"Đừng lắc lư, đừng cúi đầu, nhìn phía trước! Mắt nhìn đi đâu vậy? Đã nói với cô thế nào? Mắt cô nhìn đến đâu thì ván sẽ trượt đến đó, nhìn đông nhìn tây làm gì...... ừm, cứ nhìn loạn đi, đợi đi, sắp ngã tiếp rồi."
Ạch, lại ngã.
"Thấy không, tôi nói rồi."
Còn phải chêm thêm mấy lời châm chọc.
Ạch, ngã tiếp.
"Ngồi đàng hoàng, tổng kết một chút xem vì sao ngã rồi hẵng tiếp tục."
Ạch, vẫn ngã.
"Lần này không cần tổng kết nữa, tôi nhìn ra rồi, cô đơn thuần chỉ là muốn ngã sấp mặt."
Câu hỏi, có một huấn luyện viên mỏ hỗn là trải nghiệm như thế nào?
Đáp án, cũng may là anh ta đeo bảo hộ mặt trông như Kashiwabara Takashi, nếu không vừa mở mồm đã bị đánh chết.
Cuối cùng, Vệ Chi cảm giác như mông mình bị ngã đến tê tái luôn rồi, ngã cũng quen rồi, lỗ tai cũng chai luôn.
"Đừng ngã nữa", lần thứ 800 kéo Vệ Chi lên, anh châm biếm hỏi, "Bản thân cô ngã mà không biết đau hả?"
Vệ Chi nghĩ mấy lời này đúng là thừa thãi, bộ cô muốn ngã hay gì? Cô không thấy đau à? Cô đau đến mức chẳng buồn nói nữa, đến mức bắt đầu hoài nghi vì sao lại từ bỏ nằm sofa hưởng điều hoà ở nhà mà chạy đến Sùng Lễ quái quỷ này để làm gì.
Trượt tuyết ván đơn, chặng đường từ sơ cấp đến từ bỏ, chỉ mất một giờ đồng hồ.
Hôm đó khi kết thúc buổi học, tháo ván trượt ra, hai chân chạm đất, Vệ Chi cảm nhận được niềm vui mà trước giờ chưa từng có —
Là cái loại hạnh phúc chạy loạn từ đầu đến chân, trong trí nhớ của cô, lần cuối cùng cảm nhận được nó là ngày đầu tiên tan trường mẫu giáo. Vác trên vai chiếc ba-lô nhỏ, nhìn thấy mẫu thân đại nhân đứng trước cổng trường với cây kẹo mút trên tay.
Ôm ván trượt, Vệ Chi vẫy vẫy tay với Thiện Sùng: "Huấn luyện viên, bái bai."
Không chút lưu luyến.
Đến câu "tạm biệt" cũng không cần dùng nữa.
Trong tiếng Nhật có lẽ phải là "sayonara", ý nghĩa chính là vĩnh biệt.
Thiện Sùng mặt cứng đờ vẫy tay, nhìn gương mặt vui vẻ được viết hai chữ "giải thoát" của cô gái nhỏ.
Thật may là con người anh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy biểu cảm phong phú.
......
Kết thúc một buổi học không có gà liền bắt vịt lên thay.
Thiện Sùng quay lại phòng nghỉ của huấn luyện viên, trong lòng không chút gợn sóng.
Ngồi xuống, trầm mặc một chút, chẳng biết vì sao, đầu óc bỗng nhiên có chút trống rỗng.
Anh lấy điện thoại ra, tìm tới cái nhóm mà không đọc một tí thôi là 999+ cái tin nhắn.
[CK, Sùng: Ngày đầu tiên của tay mơ, tay mơ đã bỏ cuộc.]
Ba giây sau.
[Chân Trời Marrakesh: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
[Vọng Kinh: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
[A Thâm: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
[Sakura Yến: Chuẩn đét, cũng không nhìn xem tính khí bản thân thế nào, còn muốn học người khác đi nuôi cá lớn lên.]
......
Thiện Sùng: "......"
Đúng rồi.
Dạy mấy đứa tay mơ thật chẳng nghĩa lý gì.
Tsk.
[CK, Sùng: Mai đi công viên (2), ai đến?]
Công viên: Hay còn có thể gọi là công viên địa hình, bao gồm các loại địa hình có đạo cục khác nhau, chẳng hạn như lan can sắt, thùng hộp, đài nhảy, địa hình chữ U,.....
Tâm trạng trong nhóm liền thay đổi, đám đồ đệ nghịch tặc phút trước còn cười nhạo sư phụ tức khắc lật mặt, không biết xấu hổ mà hăng hái đăng ký tham gia.
Bầu không khí trong và ngoài nhóm lại ngập tràn hân hoan.