Chương 3: Chíp chíp chíp là gì
Vệ Chi cúi người xách giày tuyết, có chút rắc rối nha—
Đôi giày này so với những đôi cô thường mang không giống nhau.
Trượt tuyết ván đơn là môn vận động dùng sức chân, có những đôi giày chuyên dụng dành riêng cho ván đơn. Những đôi giày khác nhau về mặt chất lượng quả thật cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến kỹ thuật và sự tiến bộ trong việc trượt tuyết. Hơn nữa giày trượt khác nhau cũng có độ cứng khác nhau, những đôi có độ cứng khác nhau cũng có những cách chơi khác nhau......
Vệ Chi là tay mơ, không hiểu những thứ này.
Cô chỉ biết rằng, cô không biết mang đôi giày này.
Giày truyền thống dùng cho trượt ván đơn được chia thành ba loại —
Một là loại dây rút (quick-pull), chính là kiểu Thiện Sùng đang mang trên chân.
Một là loại của BOA System, kiểu này mang vào cởi ra đều thuận tiện, phía trước lưỡi gà giày được cố định bởi dây thép, bên hông có nút vặn điều chỉnh, kéo, vặn, rồi ấn lại. Đối với các cô gái có lực tay yếu, loại này là tốt nhất.
Loại thứ 3 là dây buộc truyền thống, kiểu giày trượt tuyết này thường là rẻ nhất, các khu trượt tuyết lớn cũng đều cho thuê loại này. Cột dây quá chặt có thể khiến cả người đổ mồ hôi, dùng hết sức bình sinh cũng chưa chắc đã mang vào được...
Trên tay Vệ Chi chính là loại thứ 3.
Vệ Chi nhặt giày lên rồi ngẩng đầu nhìn Thiện Sùng.
Người phía sau cũng đang nhìn xuống đỉnh đầu của cô, nhìn cô rồi đoán xem cô chuẩn bị ôm giày rối rắm tới khi nào.
"Bên ngoài trời sắp tối luôn rồi". Một giọng nói hơi khàn truyền đến từ phía sau mặt nạ bảo hộ trượt tuyết, "Cô đang trăn trở cái gì đấy?"
"Nghĩ cách làm sao để mang đôi giày này". Vệ Chi nói, "Sao mà lắm dây thế?"
Cô kỳ thực chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó đợi huấn luyện viên của mình cao cao tại thượng chỉ bảo vài câu, rồi cô lại xỏ chân vào giày — trình tự có lẽ là như thế này. Bất luận thế nào cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mình vừa dứt lời, người trước mặt đã quỳ xuống bằng một chân.
Vệ Chi: "......"
Cô bị dọa đến mức lùi lại một bước.
Thế nhưng người trước mặt không để ý gì đến cô, cũng chẳng ngước đầu lên mà chỉ cầm lấy đôi giày trượt tuyết từ tay cô, đem một chiếc mang vào chân cô.
Đầu tiên kéo lưỡi gà giày ra, đút chân vào, sau đó siết sợi dây giữa phần lưỡi gà và phần thân trước, khoảnh khắc sợi dây được thắt chặt, Vệ Chi cảm giác chân mình như sắp tắt thở đến nơi...... Lật dây xuống buộc thành nút, tùy tiện cuộn tròn phần dư của dây lại rồi nhét vào khe trống giữa phần lưỡi và thân trước.
"Chặt không?"
Anh hỏi mà không hề ngẩng đầu lên.
"Chặt đến mức máu không lưu thông nổi luôn, cái này bình thường hả?" Vệ Chi chân thành đặt câu hỏi, "Hay lát nữa có lẽ phải đi cắt cụt luôn?"
Không ngờ rằng người đó lại cười nhẹ bảo: "Yếu ớt."
Vừa nói, anh ta vừa ra tay thực sự tàn nhẫn, siết chặt dây buộc bên ngoài giày. Vệ Chi khẽ khuỵu xuống vì lực tác động, rít sâu một hơi. Lần này ngoài bàn chân, phần dưới cẳng chân cũng bị buộc vào giày tuyết như đòn bánh tét...
Cô động đậy cẳng chân, cảm giác như bản thân đến đi cũng không biết nữa rồi.
Vừa lắc lư, bắp chân bị người đó vỗ nhè nhẹ lên: "Đừng cử động."
Cô lập tức dừng lại.
Thiện Sùng cầm chiếc giày còn lại lên, Vệ Chi liền nhanh tay lẹ mắt chộp lấy, "Tôi biết mang rồi, anh đứng lên đi."
Thiện Sùng ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực ấy thật bình tĩnh, ở khoảng cách gần thế này, tim của Vệ Chi tựa hồ hẫng mất hai nhịp. Trấn tĩnh lại tinh thần, cô mới nói: "Anh thế này khiến tôi cảm thấy rất áp lực."
"Thế này là thế nào?"
"Quỳ gối."
"......"
"......"
Vệ Chi thật muốn tát bản thân một cái vì cái miệng chó không quản được này.
Không ngờ rằng qua một thời gian rất lâu, ánh mắt của Thiện Sùng chẳng hề lay động, đặc biệt điềm tĩnh, điềm tĩnh giống như chỉ là ai đó mời anh ăn tối. Anh chậm rãi đứng lên, nhẹ như gió thổi nói: "Tốt nhất là cô nên quen dần đi."
"Quen dần cái gì?"
"Tiếp theo đây, những lúc quỳ gối trước cô sẽ nhiều không đếm xuể."
"..... 400 tệ để mua một anh chàng trẻ trung đẹp trai quỳ gối trước mình cả buổi chiều?"
"Lý giải rất độc đáo, xong lớp học hôm nay tôi nên đề nghị chủ khu trượt tuyết này đổi tên cho nó, đổi thành 'Cửa tiệm trai bao miền tuyết'."
"Anh đây là đang ngầm mỉa mai tôi?"
"Không", Thiện Sùng đứng thẳng người, lười nhác vênh vàng dựa vào tủ đựng đồ ngáp một cái, "Tôi còn chẳng buồn che đậy, 'ngầm' ở đâu ra?"
"......"
Người này nói chuyện chậm rãi, giọng điệu từ tốn, nhưng mỗi từ thốt ra đều đặt trong đó vài phần ác nghiệt.
Vệ Chi không dám tiếp thêm câu nào nữa, mang giày vào chân còn lại theo đúng bên đã làm mẫu, đứng dậy và tiến về phía trước nhảy hai bước. Quả nhiên, trông cô giống như một con gấu đen cồng kềnh vậy, chính là cảm giác có muốn khuỵu đầu gối cũng không được.
Thiện Sùng kiên nhẫn khoanh tay đứng một bên, nhìn cô gái nhỏ nhảy nhót xung quanh một lúc, đợi đến khi cô đã quen thuộc với cảm giác gò bó của giày tuyết rồi, mới tiện tay nhặt hai tấm ván của họ lên, nói: "Đi thôi."
Vệ Chi ngoảnh đầu nhìn anh mỗi tay ôm một tấm ván, mới chợt nhớ ra vừa rồi đến thay giày, cũng là anh tự vác chúng tới tận đây.
Ván trượt tuyết khá là nặng.
Vệ Chi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, cổ mở rộng vòng tay muốn ôm lấy ván trượt của mình.
Không ngờ Thiện Sùng lại nghiêng người sang một bên, nhàn nhạt nói: "Đeo găng tay vào rồi mới đưa cho cô, lưỡi ván bén lắm."
Vệ Chi nhìn chằm chằm mu bàn tay hơi nổi gân xanh của anh: "Anh cũng không đeo găng tay."
"Da tôi thô ráp". Thiện Sùng nhẹ giọng "chậc" một tiếng, "Cô đang so sánh mình với tôi?"
"Ò."
Khu trượt tuyết này đào tạo huấn luyện viên đều theo cấp bậc bảo mẫu à?
Lúc này, Vệ Chi cho rằng huấn luyện viên ở đây đều tận tâm như vậy.
Tuy nhiên, sau khi cô đội mũ bảo hiểm, kính trượt tuyết và găng tay vào, bước ra khỏi đại sảnh cô mới cẩn thận quan sát. Hầu hết đều là các đại ca mặc đồng phục huấn luyện viên đi phía trước, đằng sau là đám tay mơ có lẽ cũng giống cô đây......
Bọn họ đều tự ôm ván trượt của bản thân, khó khăn cất bước, hổn hển chạy theo.
Thu lại ánh mắt, nhìn người đi trước mặt mình, anh vững vàng ôm lấy hai tấm ván trượt và bước về phía trước, dù cho lúc này Vệ Chi đã đeo găng tay mà khu trượt tuyết cho thuê.
"......" Vệ Chi hỏi, "Có nặng không?"
"Nặng."
"Tôi tự cầm nhé?"
"Không cần."
"Huấn luyện viên, con người anh thật tốt." Lời của Vệ Chi mơ hồ, thanh âm tràn ngập ngọt ngào, dứt khoát phát thẻ người tốt cho anh, "Huấn luyện viên thân thiện như anh không phải sẽ rất được ưa chuộng à, sao lại ở phòng chờ nghỉ ngơi mà để tôi được hời rồi?"
Người trước mặt bỗng nhiên dừng bước.
Xoay người.
Anh nghiêng đầu lặp lại những từ cô vừa mới nói: "Thân thiện?"
"A", Vệ Chi khẽ gật đầu, "Sao vậy?"
Nhìn xuống cô gái nhỏ trước mặt mình, người đang hếch cằm ngây thơ ngước nhìn anh, đôi mắt sáng rực lấp la lấp lánh...... đối với Thiện Sùng có chút mới mẻ.
"Không có gì, chỉ muốn khẳng định cô không phải đang mỉa mai tôi."
"...... Mỉa mai? Không nha không nha, chíp chíp chíp, đừng có rảnh rỗi suy đoán ác ý cho một cô gái ngây thơ trong sáng. Anh thực sự là người tốt."
"'Chíp chíp chíp' là gì?"
"A? Là cái gì đó... tủi thân?"
"Ồ."
Thiện Sùng xua tay, vô cùng điềm nhiên.
Dáng vẻ của anh ta giống như đã quá quen với việc được người khác khen ngợi là "người tốt" vậy.
......
Đến bên ngoài khu trượt tuyết, người đông kìn kịt.
Nhà nước tuyên truyền các môn thể thao băng tuyết vô cùng đúng chỗ, năm nay có rất nhiều người mới tham gia.
Tập đoàn tay mơ cùng nhau tụ tập ở đường trượt dành cho trình độ sơ cấp. Đường trượt sơ cấp không cần phải đi cáp treo lên núi. Ở khu sơ cấp này, có một thứ giống như băng chuyền hành lý được dùng để vận chuyển người lên một con dốc nhỏ, trên dốc nào là huấn luyện viên nào là một đám người mới, đâu đâu cũng toàn là người...... Băng chuyền này được gọi là thang máy trượt tuyết (Magic Carpet), trong trí nhớ của Thiện Sùng, anh chưa bao giờ thấy cảnh tượng khu vực xếp hàng lên thang máy đông đến vậy.
Cũng không vội lên dốc chen chúc người với người, anh thả ván trượt xuống đất, chỉ cho cô gái nhỏ cách mang ván trượt vào.
Anh cúi người xuống, mở "pằng pằng" hai chiếc cờ lê của cơ quan cố định trên ván trượt.
"Vặn mở cơ quan cố định đằng sau ván, cho chân vào, phía sau chân áp sát phần highback (1)... sát chưa? Luồn dây đai vào khóa, ấn nó xuống, vặn cờ lê đến khi cô thấy đủ chặt."
Highback: là phần phụ kiện giúp cố định trục khởi động từ phía sau và hướng lực vào mép gót của ván.
"Huấn luyện viên," Vệ Chi cúi người xuống, làm theo lời của Thiện Sùng, nhét dây đai vào khóa rồi dùng lực vặn cờ lê, "Bẻ không được ạ, giày này có vấn đề."
Khi nói chuyện cô vẫn gắng sức, mang theo một chút âm mũi, rầm rầm rì rì, như đang làm nũng.
Đáng tiếc là chọn nhầm đối tượng như đàn gảy tai trâu.
Thiện Sùng nghe câu này xong, liếc nhìn chân cô nơi khóe mắt.
"Giày không có vấn đề, là chân cô có vấn đề." Cúi xuống, anh đập đập lên mũi giày của Vệ Chi, "Mũi chân quẹo hướng nào rồi, như thế này thì sao mà gắn giày được?"
Cái đập này đã chỉnh thẳng bàn chân cô, Vệ Chi lập tức nghe thấy hai tiếng "cạch cạch" vang lên. Cơ quan cố định được ràng chặt chẽ với giày tuyết, ra sức vặn cờ lê thêm vài lần đến khi cứng khóa.
Mang ván trượt như thế này là xong rồi.
Cảm giác như bản thân đã tiến được bước đầu tiên về hướng học trượt tuyết chuẩn xác, Vệ Chi khá vui vẻ. Ngay khi đứng thẳng dậy liền gọi "Huấn luyện viên," nhưng câu "Tôi mang xong rồi" còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã thấy người đứng bên cạnh đưa tay ra, vặn mở chiếc cờ lê mà cô vừa dùng cả sức bình sinh vật lộn cùng—
"Muốn cởi giày ra thì kéo miếng này lên, nhấc nó lên cao......đây, như vậy là mở rồi đó, biết làm chưa?"
"......????"
Giày khó khăn lắm mới gắn vào được, bây giờ lại bị mở tung ra.
"Mang vào lại đi."
Ném cho câu này, anh hoàn toàn không nhận ra người bên cạnh đã biến thành chiếc meme "Ông lão nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.JPG". Anh đứng kế bên, cũng chẳng vội mang ván trượt vào cho mình, và trong rất nhiều nhóm WeChat đang hoạt động, tìm thấy một nhóm—
Nhóm có tên là "Những thằng đệ tuổi chó".
[CK, Sùng: Hôm nay dẫn dắt một cô gái nhỏ tay mơ.]
Vốn dĩ mọi người trong nhóm đang trò chuyện tán gẫu, Thiện Sùng vừa ném mồi, mọi người giống như đàn cá chuồn trong ao bị thả bom, nhảy nhót bát nháo một trận loạn xạ.
[Vọng Kinh: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
[A Thâm: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
[Sakura Yến: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
......
[Chân Trời Marrakesh: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
Hàng khá dài, ít nhất có cả chục người trong đây đang háo hức xếp hàng spam tin nhắn.
Thiện Sùng căn bản chẳng thèm để ý đến mấy người này, lười nhác gõ chữ.
[CK, Sùng: Cô ấy nói tao thân thiện.]
Cả nhóm lặng người trong ba giây.
[Lão Yên:?]
[Chân Trời Marrakesh:?]
[A Thâm:?]
[Nhan Nhan:?]
[Sakura Yến:?]
......
[CK, Sùng: Thông báo với tụi mày một tiếng, sau này đừng có mà kêu tụi mày làm gì liền quỷ khóc sói gào, mắng tao không phải người.]
[CK, Sùng: Tao suýt chút nữa thì tin là có phải tao hơi quá đáng thật không.]
[CK, Sùng: Hóa ra lại là tụi mày PUA tao.]
Thiện Sùng suy nghĩ một chút, chợt nhớ đến gì đó.
Thế là khi mọi người trong nhóm đang rơi vào trầm tư trong chốc lát, nghiêm túc suy nghĩ xem có phải từ PUA còn có nghĩa gì khác mà họ không biết chăng, ngón tay anh lưu loát trên màn hình điện thoại, mặt không chút biểu cảm bấm ra ba từ—
[CK, Sùng: Chíp chíp chíp.]
Đôi giày này so với những đôi cô thường mang không giống nhau.
Trượt tuyết ván đơn là môn vận động dùng sức chân, có những đôi giày chuyên dụng dành riêng cho ván đơn. Những đôi giày khác nhau về mặt chất lượng quả thật cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến kỹ thuật và sự tiến bộ trong việc trượt tuyết. Hơn nữa giày trượt khác nhau cũng có độ cứng khác nhau, những đôi có độ cứng khác nhau cũng có những cách chơi khác nhau......
Vệ Chi là tay mơ, không hiểu những thứ này.
Cô chỉ biết rằng, cô không biết mang đôi giày này.
Giày truyền thống dùng cho trượt ván đơn được chia thành ba loại —
Một là loại dây rút (quick-pull), chính là kiểu Thiện Sùng đang mang trên chân.
Một là loại của BOA System, kiểu này mang vào cởi ra đều thuận tiện, phía trước lưỡi gà giày được cố định bởi dây thép, bên hông có nút vặn điều chỉnh, kéo, vặn, rồi ấn lại. Đối với các cô gái có lực tay yếu, loại này là tốt nhất.
Loại thứ 3 là dây buộc truyền thống, kiểu giày trượt tuyết này thường là rẻ nhất, các khu trượt tuyết lớn cũng đều cho thuê loại này. Cột dây quá chặt có thể khiến cả người đổ mồ hôi, dùng hết sức bình sinh cũng chưa chắc đã mang vào được...
Trên tay Vệ Chi chính là loại thứ 3.
Vệ Chi nhặt giày lên rồi ngẩng đầu nhìn Thiện Sùng.
Người phía sau cũng đang nhìn xuống đỉnh đầu của cô, nhìn cô rồi đoán xem cô chuẩn bị ôm giày rối rắm tới khi nào.
"Bên ngoài trời sắp tối luôn rồi". Một giọng nói hơi khàn truyền đến từ phía sau mặt nạ bảo hộ trượt tuyết, "Cô đang trăn trở cái gì đấy?"
"Nghĩ cách làm sao để mang đôi giày này". Vệ Chi nói, "Sao mà lắm dây thế?"
Cô kỳ thực chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó đợi huấn luyện viên của mình cao cao tại thượng chỉ bảo vài câu, rồi cô lại xỏ chân vào giày — trình tự có lẽ là như thế này. Bất luận thế nào cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mình vừa dứt lời, người trước mặt đã quỳ xuống bằng một chân.
Vệ Chi: "......"
Cô bị dọa đến mức lùi lại một bước.
Thế nhưng người trước mặt không để ý gì đến cô, cũng chẳng ngước đầu lên mà chỉ cầm lấy đôi giày trượt tuyết từ tay cô, đem một chiếc mang vào chân cô.
Đầu tiên kéo lưỡi gà giày ra, đút chân vào, sau đó siết sợi dây giữa phần lưỡi gà và phần thân trước, khoảnh khắc sợi dây được thắt chặt, Vệ Chi cảm giác chân mình như sắp tắt thở đến nơi...... Lật dây xuống buộc thành nút, tùy tiện cuộn tròn phần dư của dây lại rồi nhét vào khe trống giữa phần lưỡi và thân trước.
"Chặt không?"
Anh hỏi mà không hề ngẩng đầu lên.
"Chặt đến mức máu không lưu thông nổi luôn, cái này bình thường hả?" Vệ Chi chân thành đặt câu hỏi, "Hay lát nữa có lẽ phải đi cắt cụt luôn?"
Không ngờ rằng người đó lại cười nhẹ bảo: "Yếu ớt."
Vừa nói, anh ta vừa ra tay thực sự tàn nhẫn, siết chặt dây buộc bên ngoài giày. Vệ Chi khẽ khuỵu xuống vì lực tác động, rít sâu một hơi. Lần này ngoài bàn chân, phần dưới cẳng chân cũng bị buộc vào giày tuyết như đòn bánh tét...
Cô động đậy cẳng chân, cảm giác như bản thân đến đi cũng không biết nữa rồi.
Vừa lắc lư, bắp chân bị người đó vỗ nhè nhẹ lên: "Đừng cử động."
Cô lập tức dừng lại.
Thiện Sùng cầm chiếc giày còn lại lên, Vệ Chi liền nhanh tay lẹ mắt chộp lấy, "Tôi biết mang rồi, anh đứng lên đi."
Thiện Sùng ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực ấy thật bình tĩnh, ở khoảng cách gần thế này, tim của Vệ Chi tựa hồ hẫng mất hai nhịp. Trấn tĩnh lại tinh thần, cô mới nói: "Anh thế này khiến tôi cảm thấy rất áp lực."
"Thế này là thế nào?"
"Quỳ gối."
"......"
"......"
Vệ Chi thật muốn tát bản thân một cái vì cái miệng chó không quản được này.
Không ngờ rằng qua một thời gian rất lâu, ánh mắt của Thiện Sùng chẳng hề lay động, đặc biệt điềm tĩnh, điềm tĩnh giống như chỉ là ai đó mời anh ăn tối. Anh chậm rãi đứng lên, nhẹ như gió thổi nói: "Tốt nhất là cô nên quen dần đi."
"Quen dần cái gì?"
"Tiếp theo đây, những lúc quỳ gối trước cô sẽ nhiều không đếm xuể."
"..... 400 tệ để mua một anh chàng trẻ trung đẹp trai quỳ gối trước mình cả buổi chiều?"
"Lý giải rất độc đáo, xong lớp học hôm nay tôi nên đề nghị chủ khu trượt tuyết này đổi tên cho nó, đổi thành 'Cửa tiệm trai bao miền tuyết'."
"Anh đây là đang ngầm mỉa mai tôi?"
"Không", Thiện Sùng đứng thẳng người, lười nhác vênh vàng dựa vào tủ đựng đồ ngáp một cái, "Tôi còn chẳng buồn che đậy, 'ngầm' ở đâu ra?"
"......"
Người này nói chuyện chậm rãi, giọng điệu từ tốn, nhưng mỗi từ thốt ra đều đặt trong đó vài phần ác nghiệt.
Vệ Chi không dám tiếp thêm câu nào nữa, mang giày vào chân còn lại theo đúng bên đã làm mẫu, đứng dậy và tiến về phía trước nhảy hai bước. Quả nhiên, trông cô giống như một con gấu đen cồng kềnh vậy, chính là cảm giác có muốn khuỵu đầu gối cũng không được.
Thiện Sùng kiên nhẫn khoanh tay đứng một bên, nhìn cô gái nhỏ nhảy nhót xung quanh một lúc, đợi đến khi cô đã quen thuộc với cảm giác gò bó của giày tuyết rồi, mới tiện tay nhặt hai tấm ván của họ lên, nói: "Đi thôi."
Vệ Chi ngoảnh đầu nhìn anh mỗi tay ôm một tấm ván, mới chợt nhớ ra vừa rồi đến thay giày, cũng là anh tự vác chúng tới tận đây.
Ván trượt tuyết khá là nặng.
Vệ Chi đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, cổ mở rộng vòng tay muốn ôm lấy ván trượt của mình.
Không ngờ Thiện Sùng lại nghiêng người sang một bên, nhàn nhạt nói: "Đeo găng tay vào rồi mới đưa cho cô, lưỡi ván bén lắm."
Vệ Chi nhìn chằm chằm mu bàn tay hơi nổi gân xanh của anh: "Anh cũng không đeo găng tay."
"Da tôi thô ráp". Thiện Sùng nhẹ giọng "chậc" một tiếng, "Cô đang so sánh mình với tôi?"
"Ò."
Khu trượt tuyết này đào tạo huấn luyện viên đều theo cấp bậc bảo mẫu à?
Lúc này, Vệ Chi cho rằng huấn luyện viên ở đây đều tận tâm như vậy.
Tuy nhiên, sau khi cô đội mũ bảo hiểm, kính trượt tuyết và găng tay vào, bước ra khỏi đại sảnh cô mới cẩn thận quan sát. Hầu hết đều là các đại ca mặc đồng phục huấn luyện viên đi phía trước, đằng sau là đám tay mơ có lẽ cũng giống cô đây......
Bọn họ đều tự ôm ván trượt của bản thân, khó khăn cất bước, hổn hển chạy theo.
Thu lại ánh mắt, nhìn người đi trước mặt mình, anh vững vàng ôm lấy hai tấm ván trượt và bước về phía trước, dù cho lúc này Vệ Chi đã đeo găng tay mà khu trượt tuyết cho thuê.
"......" Vệ Chi hỏi, "Có nặng không?"
"Nặng."
"Tôi tự cầm nhé?"
"Không cần."
"Huấn luyện viên, con người anh thật tốt." Lời của Vệ Chi mơ hồ, thanh âm tràn ngập ngọt ngào, dứt khoát phát thẻ người tốt cho anh, "Huấn luyện viên thân thiện như anh không phải sẽ rất được ưa chuộng à, sao lại ở phòng chờ nghỉ ngơi mà để tôi được hời rồi?"
Người trước mặt bỗng nhiên dừng bước.
Xoay người.
Anh nghiêng đầu lặp lại những từ cô vừa mới nói: "Thân thiện?"
"A", Vệ Chi khẽ gật đầu, "Sao vậy?"
Nhìn xuống cô gái nhỏ trước mặt mình, người đang hếch cằm ngây thơ ngước nhìn anh, đôi mắt sáng rực lấp la lấp lánh...... đối với Thiện Sùng có chút mới mẻ.
"Không có gì, chỉ muốn khẳng định cô không phải đang mỉa mai tôi."
"...... Mỉa mai? Không nha không nha, chíp chíp chíp, đừng có rảnh rỗi suy đoán ác ý cho một cô gái ngây thơ trong sáng. Anh thực sự là người tốt."
"'Chíp chíp chíp' là gì?"
"A? Là cái gì đó... tủi thân?"
"Ồ."
Thiện Sùng xua tay, vô cùng điềm nhiên.
Dáng vẻ của anh ta giống như đã quá quen với việc được người khác khen ngợi là "người tốt" vậy.
......
Đến bên ngoài khu trượt tuyết, người đông kìn kịt.
Nhà nước tuyên truyền các môn thể thao băng tuyết vô cùng đúng chỗ, năm nay có rất nhiều người mới tham gia.
Tập đoàn tay mơ cùng nhau tụ tập ở đường trượt dành cho trình độ sơ cấp. Đường trượt sơ cấp không cần phải đi cáp treo lên núi. Ở khu sơ cấp này, có một thứ giống như băng chuyền hành lý được dùng để vận chuyển người lên một con dốc nhỏ, trên dốc nào là huấn luyện viên nào là một đám người mới, đâu đâu cũng toàn là người...... Băng chuyền này được gọi là thang máy trượt tuyết (Magic Carpet), trong trí nhớ của Thiện Sùng, anh chưa bao giờ thấy cảnh tượng khu vực xếp hàng lên thang máy đông đến vậy.
Cũng không vội lên dốc chen chúc người với người, anh thả ván trượt xuống đất, chỉ cho cô gái nhỏ cách mang ván trượt vào.
Anh cúi người xuống, mở "pằng pằng" hai chiếc cờ lê của cơ quan cố định trên ván trượt.
"Vặn mở cơ quan cố định đằng sau ván, cho chân vào, phía sau chân áp sát phần highback (1)... sát chưa? Luồn dây đai vào khóa, ấn nó xuống, vặn cờ lê đến khi cô thấy đủ chặt."
Highback: là phần phụ kiện giúp cố định trục khởi động từ phía sau và hướng lực vào mép gót của ván.
"Huấn luyện viên," Vệ Chi cúi người xuống, làm theo lời của Thiện Sùng, nhét dây đai vào khóa rồi dùng lực vặn cờ lê, "Bẻ không được ạ, giày này có vấn đề."
Khi nói chuyện cô vẫn gắng sức, mang theo một chút âm mũi, rầm rầm rì rì, như đang làm nũng.
Đáng tiếc là chọn nhầm đối tượng như đàn gảy tai trâu.
Thiện Sùng nghe câu này xong, liếc nhìn chân cô nơi khóe mắt.
"Giày không có vấn đề, là chân cô có vấn đề." Cúi xuống, anh đập đập lên mũi giày của Vệ Chi, "Mũi chân quẹo hướng nào rồi, như thế này thì sao mà gắn giày được?"
Cái đập này đã chỉnh thẳng bàn chân cô, Vệ Chi lập tức nghe thấy hai tiếng "cạch cạch" vang lên. Cơ quan cố định được ràng chặt chẽ với giày tuyết, ra sức vặn cờ lê thêm vài lần đến khi cứng khóa.
Mang ván trượt như thế này là xong rồi.
Cảm giác như bản thân đã tiến được bước đầu tiên về hướng học trượt tuyết chuẩn xác, Vệ Chi khá vui vẻ. Ngay khi đứng thẳng dậy liền gọi "Huấn luyện viên," nhưng câu "Tôi mang xong rồi" còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã thấy người đứng bên cạnh đưa tay ra, vặn mở chiếc cờ lê mà cô vừa dùng cả sức bình sinh vật lộn cùng—
"Muốn cởi giày ra thì kéo miếng này lên, nhấc nó lên cao......đây, như vậy là mở rồi đó, biết làm chưa?"
"......????"
Giày khó khăn lắm mới gắn vào được, bây giờ lại bị mở tung ra.
"Mang vào lại đi."
Ném cho câu này, anh hoàn toàn không nhận ra người bên cạnh đã biến thành chiếc meme "Ông lão nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.JPG". Anh đứng kế bên, cũng chẳng vội mang ván trượt vào cho mình, và trong rất nhiều nhóm WeChat đang hoạt động, tìm thấy một nhóm—
Nhóm có tên là "Những thằng đệ tuổi chó".
[CK, Sùng: Hôm nay dẫn dắt một cô gái nhỏ tay mơ.]
Vốn dĩ mọi người trong nhóm đang trò chuyện tán gẫu, Thiện Sùng vừa ném mồi, mọi người giống như đàn cá chuồn trong ao bị thả bom, nhảy nhót bát nháo một trận loạn xạ.
[Vọng Kinh: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
[A Thâm: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
[Sakura Yến: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
......
[Chân Trời Marrakesh: Bị anh mắng đến bỏ cuộc rồi? Kết cục tiêu chuẩn.]
Hàng khá dài, ít nhất có cả chục người trong đây đang háo hức xếp hàng spam tin nhắn.
Thiện Sùng căn bản chẳng thèm để ý đến mấy người này, lười nhác gõ chữ.
[CK, Sùng: Cô ấy nói tao thân thiện.]
Cả nhóm lặng người trong ba giây.
[Lão Yên:?]
[Chân Trời Marrakesh:?]
[A Thâm:?]
[Nhan Nhan:?]
[Sakura Yến:?]
......
[CK, Sùng: Thông báo với tụi mày một tiếng, sau này đừng có mà kêu tụi mày làm gì liền quỷ khóc sói gào, mắng tao không phải người.]
[CK, Sùng: Tao suýt chút nữa thì tin là có phải tao hơi quá đáng thật không.]
[CK, Sùng: Hóa ra lại là tụi mày PUA tao.]
Thiện Sùng suy nghĩ một chút, chợt nhớ đến gì đó.
Thế là khi mọi người trong nhóm đang rơi vào trầm tư trong chốc lát, nghiêm túc suy nghĩ xem có phải từ PUA còn có nghĩa gì khác mà họ không biết chăng, ngón tay anh lưu loát trên màn hình điện thoại, mặt không chút biểu cảm bấm ra ba từ—
[CK, Sùng: Chíp chíp chíp.]