Chương 39: Sớm chiều
Ăn xong, Mạnh Nguyên được Cố thị giữ lại Tam Tư đường, còn Mộ Hoài đi ra ngoại viện.
Chàng cảm thấy những gì Mạnh Nguyên nói đã nhắc nhở chàng, tại sao nữ nhi của Thương Quang Tế đích thân mạo hiểm hành thích Nghi Quận vương, điều này quả thật vô cùng khả nghi.
Kiếp trước, vụ án này do Đại Lý Tự can dự, Mộ Hoài chỉ đi theo giải quyết hậu quả, cuối cùng thậm chí còn không thấy cả thi thể của Thương Quang Tế.
Hiện nay Thương Quang Tế đang lẩn trốn, phủ Dung Ân hầu lại liên tiếp điều động ba lượt thích khách, tuần tự ám sát Nghi Quận vương và đương kim Thiên tử nhưng đều không có kết quả.
Không đúng, lần hành thích trong cung đó, nói không chừng cũng nhằm vào Nghi Quận vương. Dù sao Thiên tử đương gia cố ý lập Hoàng thái tôn nên cả ngày hai người đều không rời nhau.
Toán thích khách này quả là kỳ quái, rõ ràng đã bại lộ nhưng đêm qua lại dám đến phủ Bác Vọng hầu của chàng cứu người khi còn đang trong cảnh đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ đó là kẻ tài cao gan lớn?
Thế nhưng lúc người đó đến chính viện, Mộ Hoài đích thân ra tay thì thấy có vẻ võ công cũng chẳng ra sao, dường như chúng không định giết người mà để điều tra thứ gì đó.
Mang theo đủ loại nghi ngờ, Mộ Hoài chợt nảy ra một suy đoán to gan, tuy vậy cần phải chứng thực.
Đến khách viện, các thị vệ lần lượt vấn an Mộ Hoài. Chàng không dây dưa thêm mà đến thẳng căn phòng cạnh bên nơi giam giữ nghi phạm.
Trong căn phòng sát vách cố ý để lại hai tên thích khách, với ý định dụ bọn họ nói ra bí mật, vậy thì người nghe lén ở phòng kế bên sẽ biết tiếp theo nên bắt đầu từ đâu.
Mộ Hoài vào phòng nghe ngóng chốc lát nhưng bên kia không hề có tiếng động gì cả. Thị vệ giữ cửa cũng nói đêm qua không có cuộc trò chuyện nào từ căn phòng đó.
Sai thị vệ đi ra, Mộ Hoài ra ngoài rồi đến căn phòng cạnh bên nọ.
Hai thích khách bị thương rất nặng, hơn nữa kẻ ban đầu giả trang thành Thương cô nương bị tổn thương tận vài ngày nên bây giờ gã đang trong tình trạng nguy kịch.
Mộ Hoài cho người mang tên thích khách đó đi cứu trước, bấy giờ mới bước đến gần kẻ còn lại.
“Ta biết ngươi rất cứng đầu, với cả ta không có ý định giữ ngươi lại tiếp tục lãng phí lương thực nữa. Thấy gân cốt ngươi đủ cứng rắn đấy nên ta không ngại nói cho ngươi biết một tin tốt. Chủ tử của ngươi, Dung Ân hầu đã chết từ đời nào rồi, vì vậy dù ngươi có nhận tội hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Giờ phút này, vốn đang nhắm mắt, nghe vậy, gã thích khách chợt mở to mắt, ra chiều không thể tin nổi: “Sao ngươi biết Hầu gia đã qua đời?”
Sau đó gã hỏi tiếp: “Có phải cô nương nhà ta còn sống không? Các ngươi đã làm gì nàng rồi?”
“Số phận của cô nương nhà ngươi tốt hơn ngươi nhiều, hôm nay cô ta đã chính miệng thú nhận sự thật, rằng mình bị người ta chỉ điểm trước mặt Quận Vương gia và đã được miễn tội chết rồi, hiện tại đang bị giam giữ ở Hình bộ.”
Đầu tiên thích khách kia tỏ ra hoang mang và lẩm bẩm: “Sao có thể thế được? Sao cô nương không báo thù cho Hầu gia mà lại nịnh hót lấy lòng kẻ đại thù chứ?”
Tiếp đó, mặt gã chợt trở nên dữ tợn: “Chắc chắn ngươi đang gạt ta, cô nương nhà ta sẽ không bao giờ ngoảnh mặt với tình cha con mà đi theo địch đâu. Các ngươi đã làm gì nàng rồi? Có phải đã dùng thủ đoạn phi nhân tính nào không?”
Qua những gì gã nói, Mộ Hoài gần như xác định được hai chuyện.
Thứ nhất, tin đồn Thương Quang Tế đang lẩn trốn là giả, mà ông ta đã đi đời nhà ma ngay từ lúc thích khách ra tay với Nghi Quận vương rồi;
Thứ hai, Thương Quang Tế chết vì rất có thể ông ta từng dính líu đến Nghi Quận vương đương triều. Hơn nữa vì báo thù cho cha, nữ nhi của ông ta mới liều mạng đánh cược bằng việc thừa cơ đánh lén vào ban đêm.
Kiếp trước, tuy Mộ Hoài biết Nghi Quận vương bị tập kích nhưng không hề biết nội tình và càng không biết nữ nhi của Thương Quang Tế có tham dự vào. Bấy giờ suy đoán sơ, chàng bỗng phát hiện Nghi Quận vương cực kỳ khả nghi.
Đêm đó, y đã nói một câu “Không để ai sống sót, giết không tha.”
Ngẫm lại, có lẽ y muốn che giấu điều gì nhưng không khéo đã bị Mộ Hoài bắt sống về...
Nói vậy, rất có thể Nghi Quận vương biết thân phận và mục đích hành thích của thích khách, tuy nhiên vì không muốn người ta chú ý nên cố tình che giấu thân phận thật của thích khách.
Lại cả gan suy đoán thêm, phủ Dung Ân hầu là nhà quyền quý có công khai quốc, thế nhưng từ khi kế vị đến nay bắt đầu từ từ suy thoái, phải chăng ông ta muốn Đông Sơn tái khởi vì gia tộc nên đã chọn cây to để dựa từ lâu?
Cuối cùng Thương Quang Tế chọn nương nhờ Nghi Quận vương, nhưng sau đó vì làm việc không thoả đáng nên bị nghi kỵ mới dẫn đến họa diệt khẩu, hay ông ta đặt cược nhầm kho báu, chạm trúng vảy ngược của Nghi Quận vương?
Thật ra Mộ Hoài nghiêng về cái trước hơn.
Tuy vậy, trước mắt đang có một phiền toái, Mộ Hoài đã giam cả hai thích khách ở Hầu phủ, nếu quả thật Nghi Quận có liên quan đến chuyện này, e rằng y đã xem Mộ Hoài là Dung Ân hầu tiếp theo rồi.
Vừa suy đoán vậy, Mộ Hoài quyết định nếu mai này làm việc với Nghi Quận vương thì phải cẩn thận để không thể rơi vào bẫy của y.
Nữ nhi của Thương Quang Tế đã chết, hai thích khách này trở nên quan trọng hơn cả, hôm nay dù phải tra khảo khó khăn thế nào, cũng không thể bàn giao họ ra ngoài được.
“Bây đâu, đi mời Tần thế bá tới phủ để chẩn bệnh cho hai kẻ tội phạm quan trọng này.”
Thích khách kia không hiểu sao được Mộ Hoài ân xá, vả lại hôm nay còn không tra tấn gã, song chuyện gã quan tâm vẫn là sống chết của cô nương nhà mình: “Rốt cuộc đám súc sinh các ngươi đã làm gì cô nương nhà ta rồi? Nếu nàng có chuyện gì bất trắc, dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn mi đâu!”
Mộ Hoài không hỏi gã nữa. Chàng nghĩ thầm, người này thật si tình, nhưng đáng tiếc là không chọn đúng chủ tử.
Mộ Hoài luôn muốn rõ ràng chuyện bắt được thích khách, vì vậy chàng đặc cách vào cung một chuyến.
Hôm qua lão Hoàng đế bị tập kích đến nỗi chưa tỉnh hồn, giờ chỉ mong sao có thể chặt thích khách thành tám khúc: “Ái khanh đang giam giữ thích khách à? Có hỏi ra được do người phương nào sai sử từ miệng chúng không?”
Mộ Hoài đã có tính toán, thoáng nhìn vẻ mặt thong dong của Nghi Quận vương bên cạnh rồi đáp lại không chút do dự: “Vi thần biết được bọn chúng chỉ là một nhóm tử sĩ lớn do phủ Dung Ân hầu nuôi từ miệng hai kẻ thích khách đó, kính xin bệ hạ cho hạ thần thêm chút thời gian, tiện thể nhổ tận gốc đám gỗ mục nát đó luôn.”
Hoàng đế biết thủ đoạn của Mộ Hoài, chắc hẳn sẽ không khoan dung với thích khách và có ích hơn hơn đám lão già của Hình bộ và Đại Lý Tự kia, thế nên ông ta không đề cập đến chuyện giam giữ thích khách vào nha nữa.
Ở bên cạnh, Nghi Quận vương không nói một lời nhưng vẻ mặt rất khó lường.
Mộ Hoài thầm cười khẩy.
Trước đây chàng chỉ nghĩ vị này giả heo ăn cọp, thế nhưng không ngờ y che giấu kín đáo hơn tưởng tượng.
Ban đêm, Mộ Hoài xử lý công sự ở thư phòng xong, cố ý tắm rửa ở phòng ngoài rồi mới về chính viện.
Từ đêm qua chung đụng, chàng cảm nhận được kiếp này nương tử khá mâu thuẫn và kháng cự mình.
Đều do đêm động phòng “mình” đi cả đêm không về mới làm nương tử nản lòng thoái chí. Đã tìm được điểm mấu chốt, chàng cứ cố gắng cứu vãn mới là chính đạo.
Nương tử khá nhát, giữa ban ngày tất nhiên không chịu cho chàng cơ hội ở cùng, muốn bồi dưỡng tình cảm phải hành động vào ban đêm thôi.
Sắp sửa thắp đèn, Mộ Hoài tự tay cầm đèn lồng trở về.
Người gác cửa cố ý không khoá cửa, vì biết lúc này Hầu gia không còn để phu nhân một mình trông phòng giống ngày xưa nữa.
Mạnh Nguyên cũng ý thức được điều này, bấy giờ chẳng những nàng không ngủ mà còn đang xử lý sổ sách cùng vài nha đầu ở trong phòng.
Việc nội trợ của phủ Bác Vọng hầu vẫn chưa được giao cho Mạnh Nguyên, thế nên nàng đang xử lý sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình. Vì ba ngày trước bận rộn, ban ngày còn phải ở lại Tam Tư đường cả một ngày, cũng chỉ vào lúc này nàng mới có chút ít tinh lực.
Vừa vào phòng, Mộ Hoài đã thấy nương tử của mình đang cầm cuốn sách đánh ngáp. Đầu ngón tay của Thanh Bình đang lướt trên bàn tính và thỉnh thoảng báo vài con số. Tử Đường cầm giấy bút. Xích Thược mài mực. Còn Bích Phù vây quanh rót trà cho Mạnh Nguyên.
Trong lúc nhất thời không ai để ý Mộ Hoài vừa vào phòng.
Vì để tỏ rõ cảm giác tồn tại, chàng bèn ho khan hai tiếng.
Các nha đầu mới giật mình hay rằng nam chủ nhân đã về nên vội vàng khép sổ sách lại rồi tránh ra ngoài.
Vốn dĩ Mạnh Nguyên buồn ngủ đến mức mí mắt đang đánh nhau nhưng Mộ Hoài vội vàng bước tới kèm theo mùi thơm sau khi tắm rửa, khiến nàng bất chợt giật mình.
Trời tối rồi, đêm nay e là sẽ không tránh khỏi.
“Hầu, Hầu gia về rồi à. Ngài cần ăn lót dạ không, ta tìm người chuẩn bị.”
“Không cần phiền vậy đâu, ta không muốn ăn.”
Mạnh Nguyên không biết phải lần lựa thế nào nữa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sập mềm cách đó không xa: “Nếu Hầu gia mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi trước đi ạ, ta sẽ đến sập mềm ngả lưng chốc lát để xem lại sổ sách.”
Mộ Hoài oán thầm, sổ sách có đẹp bằng ta không hả?
Chàng giành lấy một cuốn sổ và cầm lên rồi thản nhiên chỉ vào: “Mấy cửa hàng và điền sản này đều đã được xử lý rất tốt, trước đó nương thân của nàng đã sắp xếp ổn thoả lắm rồi. Nếu ta nói, nàng không cần chỉ vì cái trước mắt, đợi hết bận công chuyện lần này, ta sẽ giúp nàng tìm hai nữ phòng thu chi đáng tin để giảm bớt sự vất vả của nàng là được.”
“Vậy trước hết ta phải cảm ơn Hầu gia rồi.”
Mộ Hoài nghe nàng cứ luôn miệng gọi một câu Hầu gia, hai câu Hầu gia thì vô cùng khó chịu.
Chàng giơ tay xoa mạnh lên gò má tròn trĩnh của Mạnh Nguyên: “Gọi phu quân mau.”
“Sao ạ?”
Mộ Hoài thấy vẻ ngơ ngác của Mạnh Nguyên thì lửa giận chợt bốc lên, thế nhưng quả tình là chàng không nỡ tức giận với nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng không quan tâm đến ánh mắt lơ ngơ của Mạnh Nguyên nữa, mà cúi đầu và chiếm lấy đôi môi không tô son của nàng.
Nếu nàng không hiểu phong tình, là phu quân vậy chàng đành phải chủ động hơn thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Phần sau mọi người đều hiểu mà nhỉ, chớp mắt cái là trời sáng?
Chàng cảm thấy những gì Mạnh Nguyên nói đã nhắc nhở chàng, tại sao nữ nhi của Thương Quang Tế đích thân mạo hiểm hành thích Nghi Quận vương, điều này quả thật vô cùng khả nghi.
Kiếp trước, vụ án này do Đại Lý Tự can dự, Mộ Hoài chỉ đi theo giải quyết hậu quả, cuối cùng thậm chí còn không thấy cả thi thể của Thương Quang Tế.
Hiện nay Thương Quang Tế đang lẩn trốn, phủ Dung Ân hầu lại liên tiếp điều động ba lượt thích khách, tuần tự ám sát Nghi Quận vương và đương kim Thiên tử nhưng đều không có kết quả.
Không đúng, lần hành thích trong cung đó, nói không chừng cũng nhằm vào Nghi Quận vương. Dù sao Thiên tử đương gia cố ý lập Hoàng thái tôn nên cả ngày hai người đều không rời nhau.
Toán thích khách này quả là kỳ quái, rõ ràng đã bại lộ nhưng đêm qua lại dám đến phủ Bác Vọng hầu của chàng cứu người khi còn đang trong cảnh đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ đó là kẻ tài cao gan lớn?
Thế nhưng lúc người đó đến chính viện, Mộ Hoài đích thân ra tay thì thấy có vẻ võ công cũng chẳng ra sao, dường như chúng không định giết người mà để điều tra thứ gì đó.
Mang theo đủ loại nghi ngờ, Mộ Hoài chợt nảy ra một suy đoán to gan, tuy vậy cần phải chứng thực.
Đến khách viện, các thị vệ lần lượt vấn an Mộ Hoài. Chàng không dây dưa thêm mà đến thẳng căn phòng cạnh bên nơi giam giữ nghi phạm.
Trong căn phòng sát vách cố ý để lại hai tên thích khách, với ý định dụ bọn họ nói ra bí mật, vậy thì người nghe lén ở phòng kế bên sẽ biết tiếp theo nên bắt đầu từ đâu.
Mộ Hoài vào phòng nghe ngóng chốc lát nhưng bên kia không hề có tiếng động gì cả. Thị vệ giữ cửa cũng nói đêm qua không có cuộc trò chuyện nào từ căn phòng đó.
Sai thị vệ đi ra, Mộ Hoài ra ngoài rồi đến căn phòng cạnh bên nọ.
Hai thích khách bị thương rất nặng, hơn nữa kẻ ban đầu giả trang thành Thương cô nương bị tổn thương tận vài ngày nên bây giờ gã đang trong tình trạng nguy kịch.
Mộ Hoài cho người mang tên thích khách đó đi cứu trước, bấy giờ mới bước đến gần kẻ còn lại.
“Ta biết ngươi rất cứng đầu, với cả ta không có ý định giữ ngươi lại tiếp tục lãng phí lương thực nữa. Thấy gân cốt ngươi đủ cứng rắn đấy nên ta không ngại nói cho ngươi biết một tin tốt. Chủ tử của ngươi, Dung Ân hầu đã chết từ đời nào rồi, vì vậy dù ngươi có nhận tội hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.”
Giờ phút này, vốn đang nhắm mắt, nghe vậy, gã thích khách chợt mở to mắt, ra chiều không thể tin nổi: “Sao ngươi biết Hầu gia đã qua đời?”
Sau đó gã hỏi tiếp: “Có phải cô nương nhà ta còn sống không? Các ngươi đã làm gì nàng rồi?”
“Số phận của cô nương nhà ngươi tốt hơn ngươi nhiều, hôm nay cô ta đã chính miệng thú nhận sự thật, rằng mình bị người ta chỉ điểm trước mặt Quận Vương gia và đã được miễn tội chết rồi, hiện tại đang bị giam giữ ở Hình bộ.”
Đầu tiên thích khách kia tỏ ra hoang mang và lẩm bẩm: “Sao có thể thế được? Sao cô nương không báo thù cho Hầu gia mà lại nịnh hót lấy lòng kẻ đại thù chứ?”
Tiếp đó, mặt gã chợt trở nên dữ tợn: “Chắc chắn ngươi đang gạt ta, cô nương nhà ta sẽ không bao giờ ngoảnh mặt với tình cha con mà đi theo địch đâu. Các ngươi đã làm gì nàng rồi? Có phải đã dùng thủ đoạn phi nhân tính nào không?”
Qua những gì gã nói, Mộ Hoài gần như xác định được hai chuyện.
Thứ nhất, tin đồn Thương Quang Tế đang lẩn trốn là giả, mà ông ta đã đi đời nhà ma ngay từ lúc thích khách ra tay với Nghi Quận vương rồi;
Thứ hai, Thương Quang Tế chết vì rất có thể ông ta từng dính líu đến Nghi Quận vương đương triều. Hơn nữa vì báo thù cho cha, nữ nhi của ông ta mới liều mạng đánh cược bằng việc thừa cơ đánh lén vào ban đêm.
Kiếp trước, tuy Mộ Hoài biết Nghi Quận vương bị tập kích nhưng không hề biết nội tình và càng không biết nữ nhi của Thương Quang Tế có tham dự vào. Bấy giờ suy đoán sơ, chàng bỗng phát hiện Nghi Quận vương cực kỳ khả nghi.
Đêm đó, y đã nói một câu “Không để ai sống sót, giết không tha.”
Ngẫm lại, có lẽ y muốn che giấu điều gì nhưng không khéo đã bị Mộ Hoài bắt sống về...
Nói vậy, rất có thể Nghi Quận vương biết thân phận và mục đích hành thích của thích khách, tuy nhiên vì không muốn người ta chú ý nên cố tình che giấu thân phận thật của thích khách.
Lại cả gan suy đoán thêm, phủ Dung Ân hầu là nhà quyền quý có công khai quốc, thế nhưng từ khi kế vị đến nay bắt đầu từ từ suy thoái, phải chăng ông ta muốn Đông Sơn tái khởi vì gia tộc nên đã chọn cây to để dựa từ lâu?
Cuối cùng Thương Quang Tế chọn nương nhờ Nghi Quận vương, nhưng sau đó vì làm việc không thoả đáng nên bị nghi kỵ mới dẫn đến họa diệt khẩu, hay ông ta đặt cược nhầm kho báu, chạm trúng vảy ngược của Nghi Quận vương?
Thật ra Mộ Hoài nghiêng về cái trước hơn.
Tuy vậy, trước mắt đang có một phiền toái, Mộ Hoài đã giam cả hai thích khách ở Hầu phủ, nếu quả thật Nghi Quận có liên quan đến chuyện này, e rằng y đã xem Mộ Hoài là Dung Ân hầu tiếp theo rồi.
Vừa suy đoán vậy, Mộ Hoài quyết định nếu mai này làm việc với Nghi Quận vương thì phải cẩn thận để không thể rơi vào bẫy của y.
Nữ nhi của Thương Quang Tế đã chết, hai thích khách này trở nên quan trọng hơn cả, hôm nay dù phải tra khảo khó khăn thế nào, cũng không thể bàn giao họ ra ngoài được.
“Bây đâu, đi mời Tần thế bá tới phủ để chẩn bệnh cho hai kẻ tội phạm quan trọng này.”
Thích khách kia không hiểu sao được Mộ Hoài ân xá, vả lại hôm nay còn không tra tấn gã, song chuyện gã quan tâm vẫn là sống chết của cô nương nhà mình: “Rốt cuộc đám súc sinh các ngươi đã làm gì cô nương nhà ta rồi? Nếu nàng có chuyện gì bất trắc, dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn mi đâu!”
Mộ Hoài không hỏi gã nữa. Chàng nghĩ thầm, người này thật si tình, nhưng đáng tiếc là không chọn đúng chủ tử.
Mộ Hoài luôn muốn rõ ràng chuyện bắt được thích khách, vì vậy chàng đặc cách vào cung một chuyến.
Hôm qua lão Hoàng đế bị tập kích đến nỗi chưa tỉnh hồn, giờ chỉ mong sao có thể chặt thích khách thành tám khúc: “Ái khanh đang giam giữ thích khách à? Có hỏi ra được do người phương nào sai sử từ miệng chúng không?”
Mộ Hoài đã có tính toán, thoáng nhìn vẻ mặt thong dong của Nghi Quận vương bên cạnh rồi đáp lại không chút do dự: “Vi thần biết được bọn chúng chỉ là một nhóm tử sĩ lớn do phủ Dung Ân hầu nuôi từ miệng hai kẻ thích khách đó, kính xin bệ hạ cho hạ thần thêm chút thời gian, tiện thể nhổ tận gốc đám gỗ mục nát đó luôn.”
Hoàng đế biết thủ đoạn của Mộ Hoài, chắc hẳn sẽ không khoan dung với thích khách và có ích hơn hơn đám lão già của Hình bộ và Đại Lý Tự kia, thế nên ông ta không đề cập đến chuyện giam giữ thích khách vào nha nữa.
Ở bên cạnh, Nghi Quận vương không nói một lời nhưng vẻ mặt rất khó lường.
Mộ Hoài thầm cười khẩy.
Trước đây chàng chỉ nghĩ vị này giả heo ăn cọp, thế nhưng không ngờ y che giấu kín đáo hơn tưởng tượng.
Ban đêm, Mộ Hoài xử lý công sự ở thư phòng xong, cố ý tắm rửa ở phòng ngoài rồi mới về chính viện.
Từ đêm qua chung đụng, chàng cảm nhận được kiếp này nương tử khá mâu thuẫn và kháng cự mình.
Đều do đêm động phòng “mình” đi cả đêm không về mới làm nương tử nản lòng thoái chí. Đã tìm được điểm mấu chốt, chàng cứ cố gắng cứu vãn mới là chính đạo.
Nương tử khá nhát, giữa ban ngày tất nhiên không chịu cho chàng cơ hội ở cùng, muốn bồi dưỡng tình cảm phải hành động vào ban đêm thôi.
Sắp sửa thắp đèn, Mộ Hoài tự tay cầm đèn lồng trở về.
Người gác cửa cố ý không khoá cửa, vì biết lúc này Hầu gia không còn để phu nhân một mình trông phòng giống ngày xưa nữa.
Mạnh Nguyên cũng ý thức được điều này, bấy giờ chẳng những nàng không ngủ mà còn đang xử lý sổ sách cùng vài nha đầu ở trong phòng.
Việc nội trợ của phủ Bác Vọng hầu vẫn chưa được giao cho Mạnh Nguyên, thế nên nàng đang xử lý sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình. Vì ba ngày trước bận rộn, ban ngày còn phải ở lại Tam Tư đường cả một ngày, cũng chỉ vào lúc này nàng mới có chút ít tinh lực.
Vừa vào phòng, Mộ Hoài đã thấy nương tử của mình đang cầm cuốn sách đánh ngáp. Đầu ngón tay của Thanh Bình đang lướt trên bàn tính và thỉnh thoảng báo vài con số. Tử Đường cầm giấy bút. Xích Thược mài mực. Còn Bích Phù vây quanh rót trà cho Mạnh Nguyên.
Trong lúc nhất thời không ai để ý Mộ Hoài vừa vào phòng.
Vì để tỏ rõ cảm giác tồn tại, chàng bèn ho khan hai tiếng.
Các nha đầu mới giật mình hay rằng nam chủ nhân đã về nên vội vàng khép sổ sách lại rồi tránh ra ngoài.
Vốn dĩ Mạnh Nguyên buồn ngủ đến mức mí mắt đang đánh nhau nhưng Mộ Hoài vội vàng bước tới kèm theo mùi thơm sau khi tắm rửa, khiến nàng bất chợt giật mình.
Trời tối rồi, đêm nay e là sẽ không tránh khỏi.
“Hầu, Hầu gia về rồi à. Ngài cần ăn lót dạ không, ta tìm người chuẩn bị.”
“Không cần phiền vậy đâu, ta không muốn ăn.”
Mạnh Nguyên không biết phải lần lựa thế nào nữa, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía sập mềm cách đó không xa: “Nếu Hầu gia mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi trước đi ạ, ta sẽ đến sập mềm ngả lưng chốc lát để xem lại sổ sách.”
Mộ Hoài oán thầm, sổ sách có đẹp bằng ta không hả?
Chàng giành lấy một cuốn sổ và cầm lên rồi thản nhiên chỉ vào: “Mấy cửa hàng và điền sản này đều đã được xử lý rất tốt, trước đó nương thân của nàng đã sắp xếp ổn thoả lắm rồi. Nếu ta nói, nàng không cần chỉ vì cái trước mắt, đợi hết bận công chuyện lần này, ta sẽ giúp nàng tìm hai nữ phòng thu chi đáng tin để giảm bớt sự vất vả của nàng là được.”
“Vậy trước hết ta phải cảm ơn Hầu gia rồi.”
Mộ Hoài nghe nàng cứ luôn miệng gọi một câu Hầu gia, hai câu Hầu gia thì vô cùng khó chịu.
Chàng giơ tay xoa mạnh lên gò má tròn trĩnh của Mạnh Nguyên: “Gọi phu quân mau.”
“Sao ạ?”
Mộ Hoài thấy vẻ ngơ ngác của Mạnh Nguyên thì lửa giận chợt bốc lên, thế nhưng quả tình là chàng không nỡ tức giận với nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng không quan tâm đến ánh mắt lơ ngơ của Mạnh Nguyên nữa, mà cúi đầu và chiếm lấy đôi môi không tô son của nàng.
Nếu nàng không hiểu phong tình, là phu quân vậy chàng đành phải chủ động hơn thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Phần sau mọi người đều hiểu mà nhỉ, chớp mắt cái là trời sáng?