Chương 38: Giao quyền
Mạnh Nguyên cực kỳ chăm chú tính toán thay Mộ Hoài, không bỏ qua bất kỳ chi tiết đáng ngờ và khác thường nào, hơn nữa còn liên tục ám chỉ vài câu cho chàng.
Ban đầu Mộ Hoài có qua có lại, hỏi đáp lẫn nhau với nàng.
Song Mạnh Nguyên cứ di chuyển muốn đổi sang một vị trí thoải mái hơn để tiếp tục đưa ra ý kiến, thì chợt thấy Mộ Hoài đột nhiên chảy máu mũi.
Giọt máu lớn bằng hạt đậu từ gò má trắng trẻo của chàng chảy thẳng xuống trung y, trong phút chốc đã nhuộm thành màu ráng chiều, Mạnh Nguyên vô thức giơ tay lên giúp chàng lau đi.
Mộ Hoài cũng nhận ra mình thất thố nên vội vàng quay đầu đi, hốt hoảng leo xuống mang giày, vì sợ máu bẩn chảy vào miệng nên không dám lên tiếng.
Mạnh Nguyên thầm kinh hãi, chẳng lẽ Mộ Hoài trúng độc sao?
Kiếp trước Mộ Hoài mất mạng lúc làm bạn giá trong cuộc vây săn, Trữ vị lẽ ra đã được định vào tháng ba năm sau...
Tuy vậy mọi việc đều có vạn nhất, Mạnh Nguyên bị sốc đến nỗi phải đứng dậy theo, chưa kịp xỏ giày vào thì thấy Mộ Hoài đã lấy khăn bịt miệng và mũi lại.
Chàng nhìn Mạnh Nguyên với ánh mắt như quái thú thèm thịt người, lộ rõ sự thèm khát đang bị kìm nén.
Mạnh Nguyên cảm nhận được sự khác thường của chàng, bấy giờ mới cúi đầu kiểm tra thử.
Chẳng biết nút buộc áo lót màu hồng cánh sen của nàng bị nới lỏng từ lúc nào, rũ xuống bên eo, bên trên là làn da trắng nõn nà bị phơi bày lồ lộ trong không khí, nhưng bởi có hơi ấm trong phòng nên nàng không phát hiện ra.
Thảo nào Mộ Hoài bị chảy máu mũi.
Giờ đây Mạnh Nguyên chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ nẻ để chui vào. Vì xấu hổ nên nàng lập tức trốn trong màn, tiện tay khép màn che lại và ngăn cách ánh nhìn nóng bỏng của Mộ Hoài.
Hai kiếp cộng lại, nàng chưa từng phải mất mặt thế này.
Lần trước tắm rửa, dù gì chàng chỉ nhìn thấy đằng sau lưng, đêm qua lúc răng môi không rời, khi đó hoàn toàn không có ánh đèn, thế nên cảnh tối lửa tắt đèn đã góp phần che giấu sự thẹn thùng.
Hiện tại giữa ban ngày ban mặt, hai người là phu thê mới cưới, luôn chú trọng lễ thức, chưa từng lỗ mãng như thế.
Cách rèm, giọng nói Mộ Hoài hơi nghẹn.
“Phu nhân thay y phục trước đi, ta gọi sử nữ vào hầu hạ nàng.”
Mạnh Nguyên không lên tiếng, chính là ngầm cho phép, vả lại càng lúc nàng càng cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng lên.
Trong lòng buồn bực, người này thật là, lúc đầu thấy cổ áo nàng bị mở rộng mà không thèm nhắc nhở nửa câu.
Vô thức thầm mắng Mộ Hoài vài lần, nàng hoàn toàn quên mất lúc đầu Mộ Hoài còn từng giúp nàng khép cổ áo lại.
Lúc nhóm Tử Đường vào phòng, Mạnh Nguyên đã mặc xong áo lót và áo khoác.
Vì nàng chột dạ nên không dám hỏi Mộ Hoài đã đi đâu. Trái lại, Thanh Bình tỏ vẻ vui mừng thưa chuyện với Mạnh Nguyên: “Hầu gia nói ngài ấy đến ngoại viện một chuyến, nếu có chuyện cần thiết thì cứ giao cho bọn thị vệ đi làm, còn dặn phu nhân chuẩn bị đồ ăn sáng chờ ngài ấy chốc lát.”
Bích Phù cũng bổ sung: “Hầu gia còn nói nếu phu nhân cảm thấy phòng bếp nhỏ làm thức ăn không hợp miệng, cứ mời thêm vài nữ đầu bếp, đừng để bản thân chịu thiệt thòi.”
Vẻ mặt của Mạnh Nguyên vẫn thận trọng nhưng trong lòng oán thầm, đang muốn lấy đồ ăn dán miệng nàng à? Để tránh lần tới gặp mặt sẽ không trách mắng chàng.
Tranh thủ chải đầu cho Mạnh Nguyên, Tử Đường nghiêm túc hỏi: “Hầu gia vừa căn dặn chúng nô tì chuyển hết những đồ dùng mà phu nhân cần từ Đông noãn các vào chính phòng. Chúng nô tì nghĩ chuyện này là phải lẽ nhưng sợ ngài nghi ngờ chúng ta bị bắt cóc, nên bây giờ mới vào xin chủ ý của phu nhân.”
Nghe Tử Đường đổi giọng gọi phu nhân, Mạnh Nguyên không cố ý cải chính: “Chuyện dựng bếp khác cứ hoãn lại đã, tìm hai nữ đầu bếp nấu điểm tâm và canh không quan trọng mấy; không cần dời đồ đạc trong Đông noãn các đi, chỉ cần chuyển ghế mềm qua thôi, còn lại các ngươi tự lo liệu đi.”
Trong chính phòng đã có một giường lớn, vậy chuyển giường nhỏ kia tới đây để chuẩn bị cho ai vậy?
Không ai dám hỏi cả.
Dù sao chuyện đêm qua Mạnh Nguyên vào chính phòng, con chó con mèo trong viện đều biết hết rồi. Nếu nam nữ chủ nhân trong nhà cuối cùng cũng hợp phòng, vậy không cần so đo mấy việc nhỏ lẻ không đáng kể nữa.
Mạnh Nguyên ăn mặc thoả đáng. Mộ Hoài cũng trở lại từ khách viện.
Các nha đầu theo lễ vấn an chàng. Mạnh Nguyên thầm xây dựng tâm lý cả buổi nhưng vừa thấy người, nàng kiềm lòng không đậu đỏ mặt.
Nàng cố gượng mỉm cười hỏi chàng: “Hầu gia xong việc rồi à? Bây giờ ngài có cần truyền lệnh gì không?”
Rốt cuộc Mộ Hoài đã già dặn hơn nhiều, không còn nhìn ra chút nhu mì nào từ trên gương mặt nữa.
“Lúc vừa vào phòng ta tình cờ gặp nha đầu trong viện tổ mẫu đến truyền lời, bảo sáng nay chúng ta đến Tam Tư đường dùng bữa với tổ mẫu. Món ăn trong phòng bếp của chúng ta để thưởng cho bọn nha đầu đi.”
Xưa nay Mộ Hoài không có nữ sử cận kề, còn lão ma tử chỉ ở trong viện chứ không vào phòng, vì thế bọn nha đầu chỉ có thể là bốn nha đầu đắc dụng của Mạnh Nguyên thôi.
Bích Phù dẫn đầu khom người tạ ơn. Mộ Hoài đã tiến lên một bước đến trước gương trang điểm và quan sát trang phục hôm nay của Mạnh Nguyên.
“Phu nhân, xiêm áo hôm nay thật sang trọng, chỗ này phấn hơi dày nè. Ta thấy, hay nàng tô lông mày đậm thêm một chút trông sẽ sinh động hơn đó.”
Dứt lời, chàng vô cùng thuận tay lấy một cây bút than từ cái tráp cạnh gương ra, tỏ vẻ muốn đích thân vẽ mày cho Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên đã hoàn toàn đờ đẫn ngay tại chỗ.
Kiếp trước từng có lần như vậy và cũng vào hôm sau ngày tân hôn.
Thấy Mạnh Nguyên không đáp lại, Tử Đường sợ Mộ Hoài lúng túng nên vội vàng giảng hòa: “Tay Hầu gia cầm binh đao mà cũng có thể vẽ mày nhẹ nhàng thế này sao ạ?”
Mộ Hoài hơi khựng lại. Tay nghề này của chàng phải mất hai kiếp mới luyện ra được, đương nhiên mấy lần đầu chàng còn từng bị Mạnh Nguyên ghét bỏ.
Câu này thật khó thể giải thích.
“Khi còn bé, ta từng tập luyện Đan Thanh, cũng có vẽ cung nữ đồ rồi.”
Lần này, Mộ Hoài ở quá gần nên các nha đầu thức thời đều tản ra, vờ như đang trải giường chiếu, xếp chăn hoặc vẫy nước phủi bụi.
Ánh mắt Mạnh Nguyên hơi bần thần, thậm chí nàng quên mất phải trách chàng một câu hồ đồ.
Sống chung thế này, bây giờ nàng vẫn không biết mình đang ở trong mộng hay ngoài thực tại nữa.
Mộ Hoài chỉ vẽ hai ba cái rồi dừng lại, sau đó đứng bên nàng tranh công chỉ vào gương đồng: “Phu nhân, nàng xem này, tay nghề ta cũng được lắm đấy chứ?”
Mạnh Nguyên giật mình khi nhận ra dường như mình đã nảy sinh một ý niệm không nên có, rõ ràng không nên ôm ảo tưởng gì với người trước mặt này nhưng sao lại không kiềm chế được chứ?
Nàng bèn cố tình tỏ ra nghiêm túc: “Chắc tổ mẫu đợi sốt ruột rồi, ta không có thời gian để trang điểm tiếp nữa, trước hết cứ tạm để vậy đi.”
Mộ Hoài không nổi giận: “Phu nhân không hài lòng à, vậy ngày mai ta tiếp tục cố gắng là được.”
Nhác thấy hoa ở nội đường Tam Tư đường hôm nay đã được đổi sang thu hải đường, càng hợp với chiếc váy màu hồng cánh sen của Mạnh Nguyên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Ra khỏi phòng, Cố thị nhìn thấy Mạnh Nguyên được Mộ Hoài cố chấp kéo ra cửa ngắm hoa, quả là một đôi bích nhân được trời đất tạo nên.
“Nếu hai đứa thích hoa này, lát nữa ta ra lệnh cho người ở phòng hoa đặt thêm vài bồn trong phòng của hai con.”
Hai người nghe tiếng vội vàng đi đến, đầu tiên là vấn an, sau đó là phiền muộn.
“Đêm qua quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của tổ mẫu, trong bụng tôn nhi khó an, con chắc rằng kẻ gian đã sa lưới và sẽ không tiếp tục gây sự nữa, kính xin lão nhân gia hãy yên tâm.”
Kiếp này Cố thị đã trải qua nhiều gió sương, chút va vấp này chẳng thấm vào đâu.
“Ta thì dễ nói rồi, chẳng qua nương tử con mới về nhà mà con lại chọc tới những thứ đen tối không lành này vào cửa, bây giờ xúi quẩy rồi đấy, chốc nữa vào miếu dâng nhiều dầu vừng, tiện thể xua đuổi tai hoạ.”
Mộ Hoài trùng sinh ba lần, tuy ban đầu không tin những thứ này nhưng hôm nay chàng cũng phải tin.
“Tổ mẫu nói phải ạ, con thấy hay là chờ đến đầu năm, con sẽ dẫn tân phụ tới Lạc Lâm tự để lễ Phật, nếu hôm đó ngài không bận thì đi cùng chúng con đi?”
Đã lâu không ra ngoài nên Cố thị đồng ý ngay không cần suy nghĩ: “Thức ăn chay ở đó cũng khá ngon, sau này cho Nguyên nương nếm thử một ít.”
Trong lúc nói chuyện, đồ ăn sáng đã được dọn lên bàn. Tay trái Cố thị dắt Mạnh Nguyên, tay phải khoác lấy Mộ Hoài đến ngồi quanh bàn tròn, đoạn bà thở ra một hơi như thể rất thỏa mãn.
“Từ sau khi huynh trưởng con đi, đã bao lâu nhà chúng ta không yên ổn ăn một bữa cơm như vậy rồi?”
Mộ Hoài ấp úng rồi chỉ thốt lên một câu khô khan: “Tổ mẫu nói phải.”
Mạnh Nguyên thầm xem thường chàng, không phải lão nhân gia muốn nghe câu này đâu.
“Tổ mẫu, nếu không ngại chúng con ồn ào, vậy sau này cháu dâu sẽ ghé đến chỗ ngài ăn chùa được không ạ.”
Cố thị khẽ vỗ lên tay Mạnh Nguyên: “Trong cái nhà này vẫn còn một đứa tri kỷ đây, không thì không biết cuộc sống sẽ trôi qua thế nào nữa nhỉ.”
Không biết nhớ đến điều gì, bà lại mỉm cười: “Tổ mẫu chỉ sợ chân trước con vừa đến thì chân sau phu quân con theo tới rồi đấy... Đợi sau này các con có con trai con gái thì sẽ dẫn theo rất nhiều tùy tùng nhỏ, không biết sẽ tưng bừng đến nhường nào đây.”
Mộ Hoài vẫn thành thật đáp lại: “Chỉ sợ đến lúc đó tổ mẫu ngại phiền, trách chúng con làm lão nhân gia phí công phí sức.”
“Ta không chê phiền đâu, con không biết chứ, mỗi lần Tây phủ tới phòng chúng ta đều dẫn theo một bầy cháu trai cháu gái, miệng ta bảo chán ngán nhưng trong lòng hâm mộ biết bao, chỉ mong con sớm ngày thành gia lập sự và kéo dài hậu tự... Hôm nay tốt rồi, nương tử đã vào nhà, ta trông thấy được ánh sáng rồi.”
Mạnh Nguyên không dám nhận lời này nên chỉ cúi thấp đầu làm chim cút.
Mộ Hoài lại không mảy may biến sắc: “Tôn nhi sẽ giúp tổ mẫu đạt được ước muốn.”
Suýt nữa Mạnh Nguyên đã ho thành tiếng vì câu trả lời này của chàng nên càng không dám ngẩng đầu lên.
Cố thị đang vui mừng nhưng vẫn bận tâm che giấu cho Mạnh Nguyên: “Ta nghe nói tối qua các con bỏ trống Đông noãn các và qua đêm tại chính phòng? Địa long cháy hết rồi hả? Đừng để Nguyên nương bị lạnh đấy.”
Mộ Hoài sợ nóng nên thường ngày chỉ đốt chậu than và chỉ dùng địa long vào tháng Chạp.
“Trong phòng không lạnh đâu, cảm tạ tổ mẫu quan tâm.”
Không biết chợt nhớ ra điều gì, Mộ Hoài bèn lấy lòng Cố thị: “Con nhớ trong tư khố của tổ mẫu có một khúc vải hoa cản sáng, tôn nhi muốn xin để treo trong phòng đấy ạ.”
Mạnh Nguyên lập tức nhớ lại, trong phòng của Mộ Hoài không có đặt bình phong, nếu sáng nàng thức dậy và chợt có người xông vào như ban sáng thì không phải sẽ bị nhìn thấy ngay sao?
Gương mặt nàng càng đỏ hồng hơn, thầm hận Mộ Hoài vô sỉ, không biết trong đầu chàng đang nghĩ gì nữa.
Cố thị nhìn dáng vẻ đang quay qua quay lại muốn nói lại thôi của hai người, dù không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mắt thường có thể thấy được một hướng rõ ràng: Hai người đang như cá gặp nước, ngọt ngào ân ái.
“Chỉ cần hai đứa sống hòa thuận, đừng nói một tấm vải, dù dọn trống cả cái viện này của ta, tổ mẫu cũng chịu luôn.”
“Nhắc đến đây, ta muốn nói vài lời. Ta từng nói đợi khi Nguyên nương vào cửa, bộ xương già này của ta cũng đến lúc được nghỉ ngơi rồi. Ta thấy hay là từ ngày mai Nguyên nương hãy ở bên cạnh xem ta quản lý mọi việc. Con là một đứa trẻ thông minh, không đến vài ngày thì có thể bắt tay vào làm rồi, đến lúc đó ta sẽ thành công lui thân để hưởng phúc của cháu chắt.”
Mạnh Nguyên không làm ra vẻ: “Tổ mẫu không chê con ngu đần, vậy con sẽ hết lòng tập luyện với ngài ạ...”
Mộ Hoài nhớ trước đây Mạnh Nguyên đón nhận việc nhà ít nhất phải sau tháng tân hôn, bởi vậy chàng khó tránh khỏi bộc lộ sự bất mãn: “Tổ mẫu đang giành nương tử với con đấy à.”
Cố thị thấy Mộ Hoài ghen tỵ thì chỉ muốn ôm bụng cười to: “Con khỉ nhỏ nhà con, có nương tử là quên béng tổ mẫu thật kìa.”
Tác giả có lời muốn nói: Hầm vợ trong nước ấm, sớm muộn gì cũng nóng thôi à!
Ban đầu Mộ Hoài có qua có lại, hỏi đáp lẫn nhau với nàng.
Song Mạnh Nguyên cứ di chuyển muốn đổi sang một vị trí thoải mái hơn để tiếp tục đưa ra ý kiến, thì chợt thấy Mộ Hoài đột nhiên chảy máu mũi.
Giọt máu lớn bằng hạt đậu từ gò má trắng trẻo của chàng chảy thẳng xuống trung y, trong phút chốc đã nhuộm thành màu ráng chiều, Mạnh Nguyên vô thức giơ tay lên giúp chàng lau đi.
Mộ Hoài cũng nhận ra mình thất thố nên vội vàng quay đầu đi, hốt hoảng leo xuống mang giày, vì sợ máu bẩn chảy vào miệng nên không dám lên tiếng.
Mạnh Nguyên thầm kinh hãi, chẳng lẽ Mộ Hoài trúng độc sao?
Kiếp trước Mộ Hoài mất mạng lúc làm bạn giá trong cuộc vây săn, Trữ vị lẽ ra đã được định vào tháng ba năm sau...
Tuy vậy mọi việc đều có vạn nhất, Mạnh Nguyên bị sốc đến nỗi phải đứng dậy theo, chưa kịp xỏ giày vào thì thấy Mộ Hoài đã lấy khăn bịt miệng và mũi lại.
Chàng nhìn Mạnh Nguyên với ánh mắt như quái thú thèm thịt người, lộ rõ sự thèm khát đang bị kìm nén.
Mạnh Nguyên cảm nhận được sự khác thường của chàng, bấy giờ mới cúi đầu kiểm tra thử.
Chẳng biết nút buộc áo lót màu hồng cánh sen của nàng bị nới lỏng từ lúc nào, rũ xuống bên eo, bên trên là làn da trắng nõn nà bị phơi bày lồ lộ trong không khí, nhưng bởi có hơi ấm trong phòng nên nàng không phát hiện ra.
Thảo nào Mộ Hoài bị chảy máu mũi.
Giờ đây Mạnh Nguyên chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ nẻ để chui vào. Vì xấu hổ nên nàng lập tức trốn trong màn, tiện tay khép màn che lại và ngăn cách ánh nhìn nóng bỏng của Mộ Hoài.
Hai kiếp cộng lại, nàng chưa từng phải mất mặt thế này.
Lần trước tắm rửa, dù gì chàng chỉ nhìn thấy đằng sau lưng, đêm qua lúc răng môi không rời, khi đó hoàn toàn không có ánh đèn, thế nên cảnh tối lửa tắt đèn đã góp phần che giấu sự thẹn thùng.
Hiện tại giữa ban ngày ban mặt, hai người là phu thê mới cưới, luôn chú trọng lễ thức, chưa từng lỗ mãng như thế.
Cách rèm, giọng nói Mộ Hoài hơi nghẹn.
“Phu nhân thay y phục trước đi, ta gọi sử nữ vào hầu hạ nàng.”
Mạnh Nguyên không lên tiếng, chính là ngầm cho phép, vả lại càng lúc nàng càng cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng lên.
Trong lòng buồn bực, người này thật là, lúc đầu thấy cổ áo nàng bị mở rộng mà không thèm nhắc nhở nửa câu.
Vô thức thầm mắng Mộ Hoài vài lần, nàng hoàn toàn quên mất lúc đầu Mộ Hoài còn từng giúp nàng khép cổ áo lại.
Lúc nhóm Tử Đường vào phòng, Mạnh Nguyên đã mặc xong áo lót và áo khoác.
Vì nàng chột dạ nên không dám hỏi Mộ Hoài đã đi đâu. Trái lại, Thanh Bình tỏ vẻ vui mừng thưa chuyện với Mạnh Nguyên: “Hầu gia nói ngài ấy đến ngoại viện một chuyến, nếu có chuyện cần thiết thì cứ giao cho bọn thị vệ đi làm, còn dặn phu nhân chuẩn bị đồ ăn sáng chờ ngài ấy chốc lát.”
Bích Phù cũng bổ sung: “Hầu gia còn nói nếu phu nhân cảm thấy phòng bếp nhỏ làm thức ăn không hợp miệng, cứ mời thêm vài nữ đầu bếp, đừng để bản thân chịu thiệt thòi.”
Vẻ mặt của Mạnh Nguyên vẫn thận trọng nhưng trong lòng oán thầm, đang muốn lấy đồ ăn dán miệng nàng à? Để tránh lần tới gặp mặt sẽ không trách mắng chàng.
Tranh thủ chải đầu cho Mạnh Nguyên, Tử Đường nghiêm túc hỏi: “Hầu gia vừa căn dặn chúng nô tì chuyển hết những đồ dùng mà phu nhân cần từ Đông noãn các vào chính phòng. Chúng nô tì nghĩ chuyện này là phải lẽ nhưng sợ ngài nghi ngờ chúng ta bị bắt cóc, nên bây giờ mới vào xin chủ ý của phu nhân.”
Nghe Tử Đường đổi giọng gọi phu nhân, Mạnh Nguyên không cố ý cải chính: “Chuyện dựng bếp khác cứ hoãn lại đã, tìm hai nữ đầu bếp nấu điểm tâm và canh không quan trọng mấy; không cần dời đồ đạc trong Đông noãn các đi, chỉ cần chuyển ghế mềm qua thôi, còn lại các ngươi tự lo liệu đi.”
Trong chính phòng đã có một giường lớn, vậy chuyển giường nhỏ kia tới đây để chuẩn bị cho ai vậy?
Không ai dám hỏi cả.
Dù sao chuyện đêm qua Mạnh Nguyên vào chính phòng, con chó con mèo trong viện đều biết hết rồi. Nếu nam nữ chủ nhân trong nhà cuối cùng cũng hợp phòng, vậy không cần so đo mấy việc nhỏ lẻ không đáng kể nữa.
Mạnh Nguyên ăn mặc thoả đáng. Mộ Hoài cũng trở lại từ khách viện.
Các nha đầu theo lễ vấn an chàng. Mạnh Nguyên thầm xây dựng tâm lý cả buổi nhưng vừa thấy người, nàng kiềm lòng không đậu đỏ mặt.
Nàng cố gượng mỉm cười hỏi chàng: “Hầu gia xong việc rồi à? Bây giờ ngài có cần truyền lệnh gì không?”
Rốt cuộc Mộ Hoài đã già dặn hơn nhiều, không còn nhìn ra chút nhu mì nào từ trên gương mặt nữa.
“Lúc vừa vào phòng ta tình cờ gặp nha đầu trong viện tổ mẫu đến truyền lời, bảo sáng nay chúng ta đến Tam Tư đường dùng bữa với tổ mẫu. Món ăn trong phòng bếp của chúng ta để thưởng cho bọn nha đầu đi.”
Xưa nay Mộ Hoài không có nữ sử cận kề, còn lão ma tử chỉ ở trong viện chứ không vào phòng, vì thế bọn nha đầu chỉ có thể là bốn nha đầu đắc dụng của Mạnh Nguyên thôi.
Bích Phù dẫn đầu khom người tạ ơn. Mộ Hoài đã tiến lên một bước đến trước gương trang điểm và quan sát trang phục hôm nay của Mạnh Nguyên.
“Phu nhân, xiêm áo hôm nay thật sang trọng, chỗ này phấn hơi dày nè. Ta thấy, hay nàng tô lông mày đậm thêm một chút trông sẽ sinh động hơn đó.”
Dứt lời, chàng vô cùng thuận tay lấy một cây bút than từ cái tráp cạnh gương ra, tỏ vẻ muốn đích thân vẽ mày cho Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên đã hoàn toàn đờ đẫn ngay tại chỗ.
Kiếp trước từng có lần như vậy và cũng vào hôm sau ngày tân hôn.
Thấy Mạnh Nguyên không đáp lại, Tử Đường sợ Mộ Hoài lúng túng nên vội vàng giảng hòa: “Tay Hầu gia cầm binh đao mà cũng có thể vẽ mày nhẹ nhàng thế này sao ạ?”
Mộ Hoài hơi khựng lại. Tay nghề này của chàng phải mất hai kiếp mới luyện ra được, đương nhiên mấy lần đầu chàng còn từng bị Mạnh Nguyên ghét bỏ.
Câu này thật khó thể giải thích.
“Khi còn bé, ta từng tập luyện Đan Thanh, cũng có vẽ cung nữ đồ rồi.”
Lần này, Mộ Hoài ở quá gần nên các nha đầu thức thời đều tản ra, vờ như đang trải giường chiếu, xếp chăn hoặc vẫy nước phủi bụi.
Ánh mắt Mạnh Nguyên hơi bần thần, thậm chí nàng quên mất phải trách chàng một câu hồ đồ.
Sống chung thế này, bây giờ nàng vẫn không biết mình đang ở trong mộng hay ngoài thực tại nữa.
Mộ Hoài chỉ vẽ hai ba cái rồi dừng lại, sau đó đứng bên nàng tranh công chỉ vào gương đồng: “Phu nhân, nàng xem này, tay nghề ta cũng được lắm đấy chứ?”
Mạnh Nguyên giật mình khi nhận ra dường như mình đã nảy sinh một ý niệm không nên có, rõ ràng không nên ôm ảo tưởng gì với người trước mặt này nhưng sao lại không kiềm chế được chứ?
Nàng bèn cố tình tỏ ra nghiêm túc: “Chắc tổ mẫu đợi sốt ruột rồi, ta không có thời gian để trang điểm tiếp nữa, trước hết cứ tạm để vậy đi.”
Mộ Hoài không nổi giận: “Phu nhân không hài lòng à, vậy ngày mai ta tiếp tục cố gắng là được.”
Nhác thấy hoa ở nội đường Tam Tư đường hôm nay đã được đổi sang thu hải đường, càng hợp với chiếc váy màu hồng cánh sen của Mạnh Nguyên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Ra khỏi phòng, Cố thị nhìn thấy Mạnh Nguyên được Mộ Hoài cố chấp kéo ra cửa ngắm hoa, quả là một đôi bích nhân được trời đất tạo nên.
“Nếu hai đứa thích hoa này, lát nữa ta ra lệnh cho người ở phòng hoa đặt thêm vài bồn trong phòng của hai con.”
Hai người nghe tiếng vội vàng đi đến, đầu tiên là vấn an, sau đó là phiền muộn.
“Đêm qua quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của tổ mẫu, trong bụng tôn nhi khó an, con chắc rằng kẻ gian đã sa lưới và sẽ không tiếp tục gây sự nữa, kính xin lão nhân gia hãy yên tâm.”
Kiếp này Cố thị đã trải qua nhiều gió sương, chút va vấp này chẳng thấm vào đâu.
“Ta thì dễ nói rồi, chẳng qua nương tử con mới về nhà mà con lại chọc tới những thứ đen tối không lành này vào cửa, bây giờ xúi quẩy rồi đấy, chốc nữa vào miếu dâng nhiều dầu vừng, tiện thể xua đuổi tai hoạ.”
Mộ Hoài trùng sinh ba lần, tuy ban đầu không tin những thứ này nhưng hôm nay chàng cũng phải tin.
“Tổ mẫu nói phải ạ, con thấy hay là chờ đến đầu năm, con sẽ dẫn tân phụ tới Lạc Lâm tự để lễ Phật, nếu hôm đó ngài không bận thì đi cùng chúng con đi?”
Đã lâu không ra ngoài nên Cố thị đồng ý ngay không cần suy nghĩ: “Thức ăn chay ở đó cũng khá ngon, sau này cho Nguyên nương nếm thử một ít.”
Trong lúc nói chuyện, đồ ăn sáng đã được dọn lên bàn. Tay trái Cố thị dắt Mạnh Nguyên, tay phải khoác lấy Mộ Hoài đến ngồi quanh bàn tròn, đoạn bà thở ra một hơi như thể rất thỏa mãn.
“Từ sau khi huynh trưởng con đi, đã bao lâu nhà chúng ta không yên ổn ăn một bữa cơm như vậy rồi?”
Mộ Hoài ấp úng rồi chỉ thốt lên một câu khô khan: “Tổ mẫu nói phải.”
Mạnh Nguyên thầm xem thường chàng, không phải lão nhân gia muốn nghe câu này đâu.
“Tổ mẫu, nếu không ngại chúng con ồn ào, vậy sau này cháu dâu sẽ ghé đến chỗ ngài ăn chùa được không ạ.”
Cố thị khẽ vỗ lên tay Mạnh Nguyên: “Trong cái nhà này vẫn còn một đứa tri kỷ đây, không thì không biết cuộc sống sẽ trôi qua thế nào nữa nhỉ.”
Không biết nhớ đến điều gì, bà lại mỉm cười: “Tổ mẫu chỉ sợ chân trước con vừa đến thì chân sau phu quân con theo tới rồi đấy... Đợi sau này các con có con trai con gái thì sẽ dẫn theo rất nhiều tùy tùng nhỏ, không biết sẽ tưng bừng đến nhường nào đây.”
Mộ Hoài vẫn thành thật đáp lại: “Chỉ sợ đến lúc đó tổ mẫu ngại phiền, trách chúng con làm lão nhân gia phí công phí sức.”
“Ta không chê phiền đâu, con không biết chứ, mỗi lần Tây phủ tới phòng chúng ta đều dẫn theo một bầy cháu trai cháu gái, miệng ta bảo chán ngán nhưng trong lòng hâm mộ biết bao, chỉ mong con sớm ngày thành gia lập sự và kéo dài hậu tự... Hôm nay tốt rồi, nương tử đã vào nhà, ta trông thấy được ánh sáng rồi.”
Mạnh Nguyên không dám nhận lời này nên chỉ cúi thấp đầu làm chim cút.
Mộ Hoài lại không mảy may biến sắc: “Tôn nhi sẽ giúp tổ mẫu đạt được ước muốn.”
Suýt nữa Mạnh Nguyên đã ho thành tiếng vì câu trả lời này của chàng nên càng không dám ngẩng đầu lên.
Cố thị đang vui mừng nhưng vẫn bận tâm che giấu cho Mạnh Nguyên: “Ta nghe nói tối qua các con bỏ trống Đông noãn các và qua đêm tại chính phòng? Địa long cháy hết rồi hả? Đừng để Nguyên nương bị lạnh đấy.”
Mộ Hoài sợ nóng nên thường ngày chỉ đốt chậu than và chỉ dùng địa long vào tháng Chạp.
“Trong phòng không lạnh đâu, cảm tạ tổ mẫu quan tâm.”
Không biết chợt nhớ ra điều gì, Mộ Hoài bèn lấy lòng Cố thị: “Con nhớ trong tư khố của tổ mẫu có một khúc vải hoa cản sáng, tôn nhi muốn xin để treo trong phòng đấy ạ.”
Mạnh Nguyên lập tức nhớ lại, trong phòng của Mộ Hoài không có đặt bình phong, nếu sáng nàng thức dậy và chợt có người xông vào như ban sáng thì không phải sẽ bị nhìn thấy ngay sao?
Gương mặt nàng càng đỏ hồng hơn, thầm hận Mộ Hoài vô sỉ, không biết trong đầu chàng đang nghĩ gì nữa.
Cố thị nhìn dáng vẻ đang quay qua quay lại muốn nói lại thôi của hai người, dù không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mắt thường có thể thấy được một hướng rõ ràng: Hai người đang như cá gặp nước, ngọt ngào ân ái.
“Chỉ cần hai đứa sống hòa thuận, đừng nói một tấm vải, dù dọn trống cả cái viện này của ta, tổ mẫu cũng chịu luôn.”
“Nhắc đến đây, ta muốn nói vài lời. Ta từng nói đợi khi Nguyên nương vào cửa, bộ xương già này của ta cũng đến lúc được nghỉ ngơi rồi. Ta thấy hay là từ ngày mai Nguyên nương hãy ở bên cạnh xem ta quản lý mọi việc. Con là một đứa trẻ thông minh, không đến vài ngày thì có thể bắt tay vào làm rồi, đến lúc đó ta sẽ thành công lui thân để hưởng phúc của cháu chắt.”
Mạnh Nguyên không làm ra vẻ: “Tổ mẫu không chê con ngu đần, vậy con sẽ hết lòng tập luyện với ngài ạ...”
Mộ Hoài nhớ trước đây Mạnh Nguyên đón nhận việc nhà ít nhất phải sau tháng tân hôn, bởi vậy chàng khó tránh khỏi bộc lộ sự bất mãn: “Tổ mẫu đang giành nương tử với con đấy à.”
Cố thị thấy Mộ Hoài ghen tỵ thì chỉ muốn ôm bụng cười to: “Con khỉ nhỏ nhà con, có nương tử là quên béng tổ mẫu thật kìa.”
Tác giả có lời muốn nói: Hầm vợ trong nước ấm, sớm muộn gì cũng nóng thôi à!