Chương 105: Khủng bố
Lúc này Lưu Quý bị siết cổ đang treo lủng lẳng bên ngoài cửa số, cho dù ông ta có giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng ông ta tràn ngập sợ hãi
Tên rác rưởi của nhà họ Lý đã quay trở lại, hơn nữa còn trở thành một nhân vật lớn vô cùng khủng bố.
Ngay cả hai chữ "khủng bố" cũng không đủ để diễn tả được sức mạnh của hắn.
Cho dù có là minh chủ của liên minh người tu luyện ra tay thì cũng không phải là đối thủ.
Lúc này, ông ta đang lơ lửng trên không, những cơn gió lớn gào thét bên tai, thối tung quần áo của ông ta.
Vốn đĩ cho dù cường giả cảnh giới Tông Sư có bị bóp cổ cũng sẽ không bị ngạt thở, nhưng vào lúc này, Lưu Quý cảm thấy toàn bộ chân khí của mình đã biến mất, ông ta không khác gì một người bình thường, cái chết càng ngày càng gần ông ta.
Đặc biệt sợi dây được xoắn từ tấm rèm kia ẩn chứa một sức mạnh không thể giải thích được, vậy mà còn chắc chắn hơn cả xích sắt.
Cùng lúc đó, dưới tòa nhà của hội sở Phạm Âm, Hải Đức Thịnh xuất hiện cùng với người của Huyết Tổ.
Bọn họ đã đuổi theo Lý Hiên suốt chặng đường và đến được chỗ này.
Chỉ là còn chưa kịp đuổi theo vào tòa nhà thì ngẩng đầu nhìn lên đã trông thấy Lưu Quý đang treo lơ lửng phía ngoài cửa sổ tòa nhà.
Hải Đức Thịnh cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chấn ông.
Lưu Quý xếp hạng 163 trong bảng Tông Sư, đương nhiên ông ta biết người này, vì sao bây giờ lại bị người ta treo ngoài cửa sổ?
Hải Đức Thịnh cảm thấy có chút bất an ở trong lòng.
Ông ta không dám dẫn người của Huyết Tổ đi vào, hơn nữa ông ta còn phát hiện Lưu Quý ở bên ngoài cửa sổ đang càng ngày càng giãy giụa ít đi, giống như sắp chết.
Ông ta chính là cường giả Tông Sư, chôn dưới đất một tháng cũng không chết, sao có thể bị treo cổ được!
"Hôm nay trong tòa nhà này có chút kỳ lạ, chúng. ta rút lui trước đi”
Hải Đức Thịnh dẫn người của Huyết Tổ rút lui mà không có chút do dự nào.
Rốt cuộc có thể giết được Lưu Quý xếp thứ 163 trong bảng Tông Sư, người ra tay chắc chắn không đơn giản, chỉ có thể xử lý Lý Hiên vào một ngày khác.
"Bùm!"
Lý Hiên búng tay, ngay lập tức những tấm rèm xoắn thành một chùm bị đóng đinh vào mặt sàn của căn phòng như những thanh thép, phát ra một tiếng nổ lớn.
Cảnh tượng này khiến bà chủ hội sở Dương Ngọc Kiều bị dọa tới phát ngốc.
Người thanh niên này là ác quỷ sao?
Nỗi sợ hãi to lớn bao trùm trái tìm cô ta, cô ta run lẩy bẩy vì sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất và cầu xin: "Đừng, đừng giết tôi..."
Lý Hiên phớt lờ cô ta và đi thẳng ra cửa.
Đúng lúc này, rất nhiều người của Lưu Quý nghe thấy tiếng ồn ào đều xông vào.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Quý bị treo ngoài cửa sổ cùng với cảnh tượng bên trong phòng, nhất thời đồng tử của cả đám co rút lại.
Bước chân của Lý Hiên vẫn không ngừng, bất cứ nơi nào hắn đi qua, những người ở nơi đó đều ngã xuống đất như lúa mì bị dao cắt đứt.
Khi Lý Hiên bước ra khỏi hành lang, toàn bộ hành lang đã chất đầy xác chết.
Diệp Thanh Tuyết đi theo phía sau, bà ấy giống như chân sai vặt của Lý Hiên.
Mà sau hơn mười phút kể từ khi Lý Hiên rời đi, Dương Ngọc Kiều mới lồm cồm bò dậy trong khi vẫn còn đang run rẩy sợ hãi.
Cô ta đưa tay định chạm thử vào sợi dây được xoắn từ tấm rèm, nhưng ngay khi ngón tay chạm vào, cô ta cảm thấy như bị dòng điện hàng chục nghìn vôn đánh trúng.
"Bùm!"
Trong nháy mắt cả người cô ta bị đánh bay ra xa và đập mạnh vào bức tường, sau đó ngã xuống đất và ngất xỉu tại chỗ.
Ai có đủ tư cách để cứu người mà cường giả thần thoại muốn giết chứ?
Trong khoảnh khắc này, trong lòng ông ta tràn ngập sợ hãi
Tên rác rưởi của nhà họ Lý đã quay trở lại, hơn nữa còn trở thành một nhân vật lớn vô cùng khủng bố.
Ngay cả hai chữ "khủng bố" cũng không đủ để diễn tả được sức mạnh của hắn.
Cho dù có là minh chủ của liên minh người tu luyện ra tay thì cũng không phải là đối thủ.
Lúc này, ông ta đang lơ lửng trên không, những cơn gió lớn gào thét bên tai, thối tung quần áo của ông ta.
Vốn đĩ cho dù cường giả cảnh giới Tông Sư có bị bóp cổ cũng sẽ không bị ngạt thở, nhưng vào lúc này, Lưu Quý cảm thấy toàn bộ chân khí của mình đã biến mất, ông ta không khác gì một người bình thường, cái chết càng ngày càng gần ông ta.
Đặc biệt sợi dây được xoắn từ tấm rèm kia ẩn chứa một sức mạnh không thể giải thích được, vậy mà còn chắc chắn hơn cả xích sắt.
Cùng lúc đó, dưới tòa nhà của hội sở Phạm Âm, Hải Đức Thịnh xuất hiện cùng với người của Huyết Tổ.
Bọn họ đã đuổi theo Lý Hiên suốt chặng đường và đến được chỗ này.
Chỉ là còn chưa kịp đuổi theo vào tòa nhà thì ngẩng đầu nhìn lên đã trông thấy Lưu Quý đang treo lơ lửng phía ngoài cửa sổ tòa nhà.
Hải Đức Thịnh cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chấn ông.
Lưu Quý xếp hạng 163 trong bảng Tông Sư, đương nhiên ông ta biết người này, vì sao bây giờ lại bị người ta treo ngoài cửa sổ?
Hải Đức Thịnh cảm thấy có chút bất an ở trong lòng.
Ông ta không dám dẫn người của Huyết Tổ đi vào, hơn nữa ông ta còn phát hiện Lưu Quý ở bên ngoài cửa sổ đang càng ngày càng giãy giụa ít đi, giống như sắp chết.
Ông ta chính là cường giả Tông Sư, chôn dưới đất một tháng cũng không chết, sao có thể bị treo cổ được!
"Hôm nay trong tòa nhà này có chút kỳ lạ, chúng. ta rút lui trước đi”
Hải Đức Thịnh dẫn người của Huyết Tổ rút lui mà không có chút do dự nào.
Rốt cuộc có thể giết được Lưu Quý xếp thứ 163 trong bảng Tông Sư, người ra tay chắc chắn không đơn giản, chỉ có thể xử lý Lý Hiên vào một ngày khác.
"Bùm!"
Lý Hiên búng tay, ngay lập tức những tấm rèm xoắn thành một chùm bị đóng đinh vào mặt sàn của căn phòng như những thanh thép, phát ra một tiếng nổ lớn.
Cảnh tượng này khiến bà chủ hội sở Dương Ngọc Kiều bị dọa tới phát ngốc.
Người thanh niên này là ác quỷ sao?
Nỗi sợ hãi to lớn bao trùm trái tìm cô ta, cô ta run lẩy bẩy vì sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất và cầu xin: "Đừng, đừng giết tôi..."
Lý Hiên phớt lờ cô ta và đi thẳng ra cửa.
Đúng lúc này, rất nhiều người của Lưu Quý nghe thấy tiếng ồn ào đều xông vào.
Nhưng khi nhìn thấy Lưu Quý bị treo ngoài cửa sổ cùng với cảnh tượng bên trong phòng, nhất thời đồng tử của cả đám co rút lại.
Bước chân của Lý Hiên vẫn không ngừng, bất cứ nơi nào hắn đi qua, những người ở nơi đó đều ngã xuống đất như lúa mì bị dao cắt đứt.
Khi Lý Hiên bước ra khỏi hành lang, toàn bộ hành lang đã chất đầy xác chết.
Diệp Thanh Tuyết đi theo phía sau, bà ấy giống như chân sai vặt của Lý Hiên.
Mà sau hơn mười phút kể từ khi Lý Hiên rời đi, Dương Ngọc Kiều mới lồm cồm bò dậy trong khi vẫn còn đang run rẩy sợ hãi.
Cô ta đưa tay định chạm thử vào sợi dây được xoắn từ tấm rèm, nhưng ngay khi ngón tay chạm vào, cô ta cảm thấy như bị dòng điện hàng chục nghìn vôn đánh trúng.
"Bùm!"
Trong nháy mắt cả người cô ta bị đánh bay ra xa và đập mạnh vào bức tường, sau đó ngã xuống đất và ngất xỉu tại chỗ.
Ai có đủ tư cách để cứu người mà cường giả thần thoại muốn giết chứ?