Chương : 30
Chương 30: Tôi hận anh
“Cô sắp đính hôn ư?”
Trái tim Nhạc Huy nhói lên không cách khó hiểu, anh nhìn Liễu Nhược Hà với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Liễu Nhược Hà đột nhiên chế nhạo khi thấy biểu hiện của Nhạc Huy thay đổi:
“Phải đó, sao vậy, anh đã có bạn gái rồi, tôi còn không thể đính hôn sao?”
“Bạn trai tôi rất có năng lực, sắp tới anh ấy sẽ mở công ty chi nhánh thứ ba, giỏi hơn anh đấy”.
“À không đúng, hình như không giỏi bằng anh, không giỏi bám víu người giàu có như anh. Thấy bộ vest của anh không hề rẻ, chắc hẳn cô Hàn này rất sẵn lòng chi tiền cho anh đúng không. Bám víu được đến cấp cao của tập đoàn Huy Hành cũng khá được đấy”.
Lời nói của Liễu Nhược Hà như những chiếc gai, tất cả đều đâm vào trong trái tim của Nhạc Huy.
Dù đã ly hôn nhưng anh phải thừa nhận rằng trong lòng anh vẫn yêu Liễu Nhược Hà. Gần đây anh hay bị mất ngủ, mỗi đêm tỉnh dậy từ trong mơ, nghĩ đến tình cảm của anh dành cho Liễu Nhược Hà trong mấy năm qua, nghĩ đến chuyện họ đã ly hôn, anh cảm thấy rất mất mát, rất mất mát…
Anh không ngờ rằng Liễu Nhược Hà lại đính hôn với người đàn ông khác nhanh như vậy. Nhưng anh hoàn toàn không có bạn gái, Hàn Tiểu Thi căn bản không phải bạn gái của anh.
“Cô Liễu, cô đừng có nói quá đáng”.
Hàn Tiểu Thi hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói:
“Sao miệng cô cũng hung ác như mẹ cô vậy? Mẹ cô vẫn ổn chứ? Hôm nay mẹ cô không nói với cô là bà ta là bị đánh thê thảm như thế nào sao?”
Vẻ mặt của Liễu Nhược Hà đột nhiên thay đổi, cô tức giận nhìn Hàn Tiểu Thi và Nhạc Huy:
“Phải rồi, hôm nay các người đánh mẹ tôi thê thảm như thế, tôi còn chưa tính sổ với các người!”
Nhạc Huy cố gắng hết sức kiềm chế cảm giác đau lòng, anh ôm phắt lấy Hàn Tiểu Thi, lạnh lùng nói:
“Là mẹ cô tự mình chuốc lấy, đừng có trách chúng tôi”.
“Bà ta trăm không nên nghĩ tôi là con rể của bà ta thì có thể mặc cho bà ta lăng nhục”.
“Nếu như cô sắp đính hôn rồi, vậy thì tôi chúc cô và bạn trai của cô hạnh phúc mỹ mãn”.
“Tôi và Tiểu Thi đang hẹn hò, tạm biệt”.
Nói xong, Nhạc Huy ôm Hàn Tiểu Thi đi vào nhà hàng Vân Đỉnh.
Liễu Nhược Hà nghiến răng nhìn phía sau hai người, thấy Hàn Tiểu Thi thân mật tựa vào vai chồng cũ, sự ghen tị trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt.
Cô hận Nhạc Huy, hận Nhạc Huy đòi ly hôn với cô, hận Nhạc Huy tìm bạn gái quá nhanh, hận Nhạc Huy bây giờ có cuộc sống tốt hơn cô!
Sau lần trước nghe thấy những gì Trần Ngọc Đình nói, cô thực sự hối hận khi ly hôn với Nhạc Huy và hối hận vì trước đây mình đã đối xử tệ với Nhạc Huy.
Cô không ngờ Nhạc Huy lại quên cô nhanh như vậy, đã có bạn gái ngay rồi. Phụ nữ vốn là những sinh vật nhỏ nhen và cực kỳ dễ ghen tuông.
“Anh có bạn gái rồi phải không? Được rồi, tôi đính hôn cho anh xem!”
Liễu Nhược Hà hít một hơi thật mạnh, quay người trở lại nhà hàng Vân Đỉnh, đến gặp Lý Tùng và xin lỗi ông ta:
“Xin lỗi chú Lý, vừa rồi cháu quá bốc đồng, cháu không nên nói chuyện với bề trên như thế”.
Lời xin lỗi đột ngột này khiến tất cả mọi người có mặt tại bàn choáng váng.
Lý Tùng sững sờ hồi lâu rồi lịch sự đáp:
“Không … không sao, người trẻ tuổi tính tình khó nói chút cũng là chuyện bình thường”.
“Biết lỗi là tốt rồi, biết lỗi là tốt rồi”.
Liễu Nhược Hà kéo ghế đến bên cạnh Lý Hạo Dương ngồi xuống và mỉm cười nói với hắn:
“Hạo Dương, em biết anh đối xử rất tốt với em, em bằng lòng đính hôn với anh”.
“Nếu lấy anh, em tin rằng em sẽ là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời sau này”.
Khi Lý Hạo Dương nghe lời này, cả người như bị mắc kẹt, không hiểu sao Liễu Nhược Hà sau khi đi ra ngoài lại đột nhiên thay đổi ý định?
Nhưng hạnh phúc đến hơi nhanh khiến hắn hơi kích động.
“Nhược… Nhược Hà, em yên tâm, cho dù là trước hay sau khi kết hôn anh sẽ luôn đối xử tốt với em”.
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này!”
Trong chốc lát sự việc có thể nói là hoàn toàn viên mãn, nhất là Vu Tiểu Tuệ, bà ta cười không ngậm được mồm.
Bỗng chốc hai gia đình trở nên rất vui vẻ, họ cùng nâng chén chúc mừng:
“Tốt, quá tốt rồi!”
“Từ nay, hai gia đình chúng ta sẽ là người một nhà!”
Lúc này, Nhạc Huy và Hàn Tiểu Thi vừa bước tới cầu thang, chuẩn bị lên tầng ba. Nhạc Huy nhìn thấy cảnh tượng ‘vui vẻ hòa thuận’ như vậy, anh vốn còn ôm hi vọng biết đâu, cho rằng vừa rồi Liễu Nhược Hà cố ý chọc giận mình, nhưng không ngờ lại là sự thật.
Cô ấy thực sự sắp đính hôn…
“Đi thôi, đừng nhìn nữa…”
Hàn Tiểu Thi cũng nhìn thấy cảnh này, cô ta kéo áo của Nhạc Huy và khuyên.
Nhạc Huy gật đầu rồi đi theo cô ta lên tầng ba với bộ dạng như người mất hồn.
Liễu Nhược Hà quay đầu nhìn về phía cầu thang, trong lòng dâng lên một cảm giác khoái chí. Nhưng sau niềm vui đó lại là sự mất mát, mất mát vô cùng và còn có cả sự phản kháng nữa.
Cô không muốn ở lại đây, nhưng một lần nữa cô buộc phải ở lại đây. Bởi vì bản thân cô đã đồng ý đính hôn với Lý Hạo Dương, lời nói đã nói rồi, rút lại cũng không được.
“Nhạc Huy, tôi hận anh! Tôi hận anh suốt đời!”
…
Giờ phút này, Nhạc Huy đang ở một mình trên tầng ba cùng Hàn Tiểu Thi với cảm giác buồn bã.
Các món ăn đã được dọn ra hơn mười phút, Nhạc Huy cầm đũa vẫn không nhúc nhích chút nào, ánh mắt vô hồn, nhìn mất hút.
Nhìn thấy anh như vậy, Hàn Tiểu Thi cảm thấy không thoải mái, Nhạc Huy vẫn không buông bỏ được Liễu Nhược Hà, trong lòng anh vẫn yêu cô, nếu không thì làm sao anh có thể như thế này.
“Nhạc Huy, quên cô ta đi, cô ta đã khiến anh rất đau lòng rồi”.
“Anh nhìn đi, cô ta mới ly hôn với anh bao lâu mà giờ đã đính hôn với người đàn ông khác”.
“Anh là cậu chủ nhà họ Nhạc, cho dù anh không cần Hàn Tiểu Thi em, có người phụ nữ nào mà anh không tìm được chứ?”
Lông mày Hàn Tiểu Thi rủ xuống, trong lòng thống khổ nói.
Nhạc Huy yêu Liễu Nhược Hà, cô ta yêu Nhạc Huy, dù biết rằng Nhạc Huy không thích mình, thậm chí với hoàn cảnh không thể đến với nhau, cô ta vẫn luôn ở bên Nhạc Huy và khai sáng cho anh.
Phải nói Nhạc Huy là một bi kịch, và Hàn Tiểu Thi cũng là một bi kịch.
“Cảm ơn!”, Nhạc Huy khàn giọng nói: “Tôi hiểu hết, nhưng tôi đã thích cô ấy nhiều năm rồi, tôi đã thích cô ấy từ hồi cấp ba, thật không dễ dàng buông tay như vậy”.
Hàn Tiểu Thi đồng cảm nói: “Nhưng yêu càng sâu đậm thì tim sẽ càng đau. Cô ta đã đính hôn với người đàn ông khác. Cho dù anh có nhớ cô ta, điều đó sẽ chỉ làm anh thêm đau đớn và khó chịu hơn thôi”.
Nhạc Huy cầm đũa lên, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng:
“Vậy thì không nghĩ nữa, ăn cơm đi”.
Hàn Tiểu Thi thở dài, biết Nhạc Huy không đời nào không nghĩ, liền nói:
“Hy vọng vậy”.
Buổi đêm về đến nhà.
Nhạc Huy ngồi trên sofa một mình, anh rót cho mình một ly rượu.
Nhưng khi ly rượu sắp tới miệng, anh bất ngờ đập chiếc ly xuống đất vỡ tan tành.
Ngay sau đó, anh đập vỡ chai rượu mạnh hơn hai mươi nghìn tệ thành từng mảnh. Anh đạp bàn trà một phát, liên tục đập phá đồ đạc, như một con mãnh thú mất kiểm soát.
“Liễu Nhược Hà, người phụ nữ này! Sao em lại vô tình như vậy!”
“Á!”
Nhạc Huy liều mạng trút giận, nhưng anh vẫn không vượt qua được rào cản đó.
Người phụ nữ mà anh đã yêu bao năm và đã từng có một cuộc hôn nhân, mặc dù hữu danh vô thực, hơn nữa cũng đã ly hôn. Nhưng chỉ cần là đàn ông, sao có thể chấp nhận chuyện vợ mình đính hôn với người đàn ông khác nhanh như vậy.
Không nói đến việc trong lòng Nhạc Huy vẫn còn yêu Liễu Nhược Hà.
“Tại sao!”
“Tại sao em lại đối xử với anh như thế!”
“Tại sao…”
Nhạc Huy quỳ trên mặt đất, cúi đầu nức nở.