Chương : 29
Chương 29: Tôi nghe nói con bé từng ly hôn
Liễu Nhược Hà không ngờ rằng Vu Tiểu Tuệ đã tự đồng ý dùng bữa tối với Vương Thục Phân.
Bữa ăn lần này là những người lớn của hai bên gia đình ngồi lại cùng nhau để thảo luận về cuộc hôn nhân giữa cô và Lý Hạo Dương, coi như là chốt lại cuộc hôn nhân này.
Tuy nhiên, Liễu Nhược Hà và Lý Hạo Dương không mấy quen thuộc với nhau, hơn nữa họ mới chỉ hẹn gặp nhau có một lần. Mà lần đó còn bị đuổi ngang ngay giữa buổi hẹn hò ở nhà hàng Vân Đỉnh, sau lần đó, cô và Lý Hạo Dương không hẹn hò nữa.
Gần đây bận rộn tìm việc, cô cũng không hề gặp lại Lý Hạo Dương.
Không ngờ lần này Vu Tiểu Tuệ còn nhẫn tâm hơn, trực tiếp hộ tống cô đến nhà hàng Vân Đỉnh cùng với Liễu Phong, ép cô phải đính hôn với Lý Hạo Dương.
Bữa tối này, bố của Lý Hạo Dương cũng đến, bố của Lý Hạo Dương đã chán việc nhàn rỗi ở nhà, không có việc làm. Thực ra, công ty đầu tiên của Lý Hạo Dương là do bố hắn Lý Tùng để lại cho hắn, nhưng Lý Hạo Dương xuất sắc hơn và đã phát triển công ty lên quy mô lớn. Hiện hắn đã sẵn sàng mở công ty chi nhánh thứ ba rồi.
Vì vậy, xét tổng thể mà nói, dù là gia thế hay nền tảng, đều tốt hơn gia đình Liễu Nhược Hà rất nhiều.
“Mong rằng lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Vì bố mẹ hai bên đã gặp nhau nên quyết định hôn nhân này trước đi, sau đó hai đứa tìm hiểu một thời gian nữa thì cưới, cứ kéo dài nữa cũng không phải cách”.
Tại bàn ăn, Vương Thục Phân nói với giọng không lấy gì làm vui vẻ.
Hôm nay, vì Vu Tiểu Tuệ mà bà ta bị tát mấy lần không rõ lý do, đương nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Đúng, đúng, cứ kéo dài nữa cũng không có ý nghĩa gì. Hai đứa nhỏ đẹp đôi như vậy, cứ chốt chuyện hôn sự này đi”, Vu Tiểu Tuệ nhanh chóng phụ họa với vẻ mặt tươi cười.
Lý Hạo Dương vẫn im lặng, chỉ mỉm cười lịch sự.
Thật ra hắn cũng không còn kiên nhẫn nữa, theo hắn thấy, điều kiện của Liễu Nhược Hà không bằng hắn, hơn nữa từng ly hôn, dựa vào cái gì mà lại tỏ cái vẻ cao ngạo lạnh lùng như vậy? Hắn có ý với cô đã là vinh hạnh của cô rồi.
Vì vậy, lần này hắn để cho Vương Thục Phân và bố mình là Lý Tùng ra mặt, với con người yêu tiền như mạng sống như Vu Tiểu Tuệ, nhất định sẽ ép Liễu Nhược Hà phải đính hôn với hắn.
Hắn cũng không còn trẻ nữa, quả thực không thể lãng phí một chút thời gian nào với Liễu Nhược Hà được nữa.
Lúc này, bố hắn Lý Tùng cũng nói với vẻ trịch thượng:
“Thành thật mà nói, điều kiện của Hạo Dương nhà tôi vốn đã rất tốt. Nếu không phải hai năm đầu bận rộn khởi nghiệp, thì có biết bao nhiêu cô gái muốn gả cho thằng bé”.
“Tôi cảm thấy Nhược Hà nhà các vị có vẻ không nhận thức rõ về bản thân cho lắm. Tôi nghe nói rằng con bé từng ly hôn, phải không?”
Lý Tùng nói chuyện lịch sự hơn Vương Thục Phân.
Vu Tiểu Tuệ và Liễu Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng dù sao Liễu Nhược Hà cũng là con gái của bà ta, Vu Tiểu Tuệ vẫn phải nói đỡ cho cô:
“Đúng vậy, trước đây Nhược Hà từng ly hôn, nhưng con bé chưa từng ở chung phòng với chồng cũ”.
“Vì vậy, họ căn bản không phải là vợ chồng. Nhược Hà của chúng tôi thực sự cũng rất ưu tú”.
Ngay khi bà ta nói xong, Liễu Nhược Hà xấu hổ nhìn Lý Tùng và nói:
“Chú Lý, cháu đã từng ly hôn, nhưng cháu không phải đồ cũ, cũng không phải không ai cần”.
“Ly hôn thì đã làm sao? Thời đại này có nhiều phụ nữ ly hôn như vậy, lẽ nào mọi người cứ nhất định phải đeo kính râm để nhìn người ta sao?”
Thấy Liễu Nhược Hà tức giận, Lý Hạo Dương vội vàng giải thích:
“Không phải đâu, Nhược Hà, bố anh không có ý đó, em đừng tức giận”.
Liễu Nhược Hà lạnh lùng hừ một tiếng:
“Vậy thì ông ấy có ý gì?”
Vu Tiểu Huệ thấy vậy vọi vàng lườm cô:
“Hỗn láo! Con nói chuyện với người trên kiểu gì đấy, người ta sẽ nói con không được giáo dục đàng hoàng, biết không hả?”
Lý Tùng cũng không tức giận, ông ta nhìn Liễu Nhược Hà cười nhạt:
“Tính khí của cô bé này cũng ra phết đấy nhỉ, cháu như thế này liệu có thể làm con dâu nhà họ Lý chú không? Có thể làm một người vợ, người mẹ tốt được không?”
Liễu Nhược Hà sao có thể chịu đựng được những lời xúc phạm và chỉ trích từ một người lạ, cô đáp lại:
“Cháu chưa bao giờ nói cháu sẽ là một người vợ và một người mẹ tốt, cháu cũng chưa từng nói cháu sẽ là con dâu nhà họ Lý mấy người”.
“Chú Lý, chú nghe điều đó từ ai vậy?”
Nghe vậy, Lý Tùng đột nhiên đập bàn vì bị Liễu Nhược Hà chọc tức.
Khi thấy điều này, Vu Tiểu Huệ đột nhiên đứng dậy và tát Liễu Nhược Hà rất mạnh.
“Liễu Nhược Hà, con quá hỗn láo rồi đấy!”
“Đó là bề trên của con, là bố vợ tương lai của con, mẹ chưa dạy con phải kính trọng người lớn tuổi sao?”
Cái tát này khiến đám người Lý Tùng sững sờ, những khách hàng xung quanh cũng nhìn sang.
“Con nhỏ này, sao có thể ăn nói với chú Lý như thế hả, con thật không biết trên biết dưới!”, Liễu Phong cũng khiển trách.
Nước mắt của Liễu Nhược Hà chợt rơi tí tách.
Trước đây, khi có Nhạc Huy, cho dù Nhạc Huy sợ Vu Tiểu Tuệ, khi Vu Tiểu Huệ muốn đánh cô, Nhạc Phong cũng sẽ đi tới và đỡ cái tát cho cô.
Nhưng bây giờ thì sao?
Một nhóm người ở đây để ép buộc cô, còn không ngừng nói những lời cay nghiệt.
Liễu Nhược Hà đột ngột đứng dậy, quay người chạy ra khỏi nhà hàng Vân Đỉnh.
“Nhược Hà!”
Lý Hạo Dương thấy vậy thì cau mày, hắn định đuổi theo cô ra ngoài.
Nhưng Lý Tùng đã kéo hắn lại và mắng:
“Đuổi theo làm gì? Giờ con cứ chiều theo nó, sau này làm sao mà được!”
Lý Hạo Dương lại phải ngồi lại.
Vu Tiểu Tuệ nhanh chóng xin lỗi Lý Tùng:
“Tôi xin lỗi, anh Lý, là chúng tôi dạy dỗ không đến nơi đến chốn, anh mặc kệ nó, hôm nay chúng ta cứ chốt việc hôn sự trước đi”.
“Con bé này ở trong phúc mà không biết, đợi đến khi nó biết Hạo Dương chu đáo, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn làm con dâu nhà họ Lý”.
Cùng lúc đó, Liễu Nhược Hà chạy ra khỏi nhà hàng Vân Đỉnh, cô vừa lau nước mắt, chưa chạy được bao xa chợt đụng phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý”.
Liễu Nhược Hà nhanh chóng xin lỗi, nhưng khi cô nhìn lên, lúc này mới biết người cô đụng phải lại chính là Nhạc Huy.
“Nhạc Huy!”
Nhạc Huy cũng sững sờ nhìn Liễu Nhược Hà:
“Nhược Hà, sao cô lại ở đây?”
Liễu Nhược Hà nhìn thấy Hàn Tiểu Thi ở bên cạnh Nhạc Huy, khí chất của Hàn Tiểu Thi không thua kém gì cô, hơn nữa còn xinh đẹp hơn cô, ăn mặc cũng đẹp, Nhạc Huy cũng mặc vest chỉnh tề, trông hai người rất xứng đôi.
Sự ghen tị của Liễu Nhược Hà nổi lên ngay lập tức, cô cười nhạt:
“Tôi không thể ở đây sao? Mẹ tôi nói đúng, giờ anh đã bám được người giàu rồi. Sao hả? Cuộc sống của người có tiền có phải rất thoải mái hay không?”
Trước sự giễu cợt của Liễu Nhược Hà, Nhạc Huy không lên tiếng, anh không muốn đối xử với Liễu Nhược Hà như Vu Tiểu Tuệ.
Anh lạnh lùng nói:
“Quả nhiên nhà họ Liễu ai nấy đều như nhau, mấy người muốn nói gì thì nói, tôi chính là bám lấy người giàu có đấy, cũng không liên quan gì đến cô”.
Hàn Tiểu Thi cũng cười chế nhạo:
“Cô Liễu, cô đừng dùng ánh mắt đó để đánh giá Nhạc Huy, anh ấy không phải người mà cô có thể tùy tiện đánh giá”.
Vốn dĩ tâm trạng của Liễu Nhược Hà đã không vui, không ngờ bây giờ lại đụng phải Nhạc Huy và bạn gái của anh, còn bị họ nặng nhẹ vài câu. Lúc trước, Nhạc Huy đối với cô yêu thương chiều chuộng, Liễu Nhược Hà vừa nghĩ vừa giận, cô cố kiềm chế tính khí của mình và cười nhạt:
“Được rồi, tôi chúc hai người hạnh phúc”.
“Hai người đến đây để hẹn hò phải không? Vừa hay tôi cũng là đến đây để bàn bạc chuyện đính hôn, hiện giờ bố mẹ hai bên vẫn còn đang ở trong kia”.
“Không biết khi nào thì hai người đính hôn vậy?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nhạc Huy đột nhiên thay đổi, anh nhìn Liễu Nhược Hà một cái đầy hoài nghi:
“Cô sắp đính hôn ư?”