Chương 156: Tự do tùy tâm tùy tính
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là người tu chân, từ sau khi bước vào con đường tu chân, anh đã không còn là người thường, cũng không thể cân nhắc dựa vào tư duy của người thường.
Như thế nào là người tu chân?
Ở trong lý niệm dạy bảo của sư phụ Vân Thiên Tà, người tu chân chính là sự tồn tại không gì không làm được, bay lên trời lao xuống đất, tung hoành trong vũ trụ, mục tiêu theo đuổi chính là chí lý của thiên đạo.
Là một suy nghĩ hóa thân muôn loài, là một tồn tài phế thần diệt ma.
Là sự tồn tại làm mưa làm gió.
Từ lúc Vân Thiên Tà đặt ra mục tiêu cho Dương Bách Xuyên, đó là sau này đi vào thế giới tu chân. Vì vậy điểm bắt đầu của anh rất cao, thân phận địa vị cũng như giống như vậy.
Mặt khác, đối với người tu chân, Địa Cầu chỉ giống như một thế giới nhỏ của một phương trong vô vàn thế giới tu chân.
Trong cuộc nói chuyện với sư phụ Vân Thiên Tà, tầm nhìn mà ông mang đến cho Dương Bách Xuyên luôn dựa trên tiêu chuẩn của ông.
Vân Thiên Tà chính là một Tán Tiên đứng đầu xưng bá một cõi, đừng nói đến một thế gia cổ võ trên Địa Cầu, cho dù một vương triều tu chân của một phương cũng không lọt vào được trong mắt ông.
Cho nên mặc dù Dương Bách Xuyên xuất thân từ Địa Cầu, nhưng chịu sự ảnh hưởng của sư phụ Vân Thiên Tà, dù tầm mắt và tư duy không biến thái như sư phụ, nhưng đối phó một với thế gia cổ võ trong miệng Triệu Nam, anh rất có tự tin.
Đường đường là truyền nhân của Chí Tôn, nghe thấy một thế gia cổ võ đã khiếp sợ, vậy anh đừng nghĩ đến việc có được thành tựu. Không nói đến về sau đi đến thế giới tu chân, cảnh giới tu luyện cũng sẽ dừng lại không thăng cấp.
Nhớ rõ sư phụ Vân Thiên Tà từng dạy bảo, tu chân tu bản tính tự nhiên, tùy tâm tùy tính, trong lòng nghĩ như thế nào, vậy làm như thế vậy, đó mới là chân lý tu chân.
Người thế tục vốn phiền nào, bởi vì tâm linh bị giam cầm trong quá nhiều khuôn sáo cũ. Còn tu chân, chính là dùng để đánh vỡ sự giam cầm này, theo đuổi tự do.
Tự do tùy tâm tùy tính.
Tất nhiên tùy tâm tùy tính này không thể tùy tiện giết diệt sinh mệnh, làm như vậy sẽ bị trời phạt. Đầu tiên tâm phải chính, tiếp theo mới có thể phóng thích bản tâm.
Tầm mắt cách cục đều cao, nhưng Dương Bách Xuyên không do dự trả lời Triệu Nam, bởi vì anh thực sự không sợ hãi một thế gia cổ võ.
Lại không phải là thế gia tu chân, đây chỉ là một thế gia cổ võ trên Địa Cầu, có lẽ võ giả cổ truyền thừa còn không nhiều bằng sư phụ tùy tay đưa vào trong đầu anh.
Còn việc anh thích Triệu Nam, thật ra anh vẫn còn một chút rối rắm, bởi vì cảm giác hình như chính mình quá lăng nhăng?
Lúc trước bởi vì đủ loại nhân tố bị đẩy đến bên cạnh Lâm Hoan, bây giờ lại theo đuổi Triệu Nam, ở trong mắt người khác chính là lăng nhăng không chung thủy.
Là người tu chân, từ sau khi bước vào con đường tu chân, anh đã không còn là người thường, cũng không thể cân nhắc dựa vào tư duy của người thường.
Như thế nào là người tu chân?
Ở trong lý niệm dạy bảo của sư phụ Vân Thiên Tà, người tu chân chính là sự tồn tại không gì không làm được, bay lên trời lao xuống đất, tung hoành trong vũ trụ, mục tiêu theo đuổi chính là chí lý của thiên đạo.
Là một suy nghĩ hóa thân muôn loài, là một tồn tài phế thần diệt ma.
Là sự tồn tại làm mưa làm gió.
Từ lúc Vân Thiên Tà đặt ra mục tiêu cho Dương Bách Xuyên, đó là sau này đi vào thế giới tu chân. Vì vậy điểm bắt đầu của anh rất cao, thân phận địa vị cũng như giống như vậy.
Mặt khác, đối với người tu chân, Địa Cầu chỉ giống như một thế giới nhỏ của một phương trong vô vàn thế giới tu chân.
Trong cuộc nói chuyện với sư phụ Vân Thiên Tà, tầm nhìn mà ông mang đến cho Dương Bách Xuyên luôn dựa trên tiêu chuẩn của ông.
Vân Thiên Tà chính là một Tán Tiên đứng đầu xưng bá một cõi, đừng nói đến một thế gia cổ võ trên Địa Cầu, cho dù một vương triều tu chân của một phương cũng không lọt vào được trong mắt ông.
Cho nên mặc dù Dương Bách Xuyên xuất thân từ Địa Cầu, nhưng chịu sự ảnh hưởng của sư phụ Vân Thiên Tà, dù tầm mắt và tư duy không biến thái như sư phụ, nhưng đối phó một với thế gia cổ võ trong miệng Triệu Nam, anh rất có tự tin.
Đường đường là truyền nhân của Chí Tôn, nghe thấy một thế gia cổ võ đã khiếp sợ, vậy anh đừng nghĩ đến việc có được thành tựu. Không nói đến về sau đi đến thế giới tu chân, cảnh giới tu luyện cũng sẽ dừng lại không thăng cấp.
Nhớ rõ sư phụ Vân Thiên Tà từng dạy bảo, tu chân tu bản tính tự nhiên, tùy tâm tùy tính, trong lòng nghĩ như thế nào, vậy làm như thế vậy, đó mới là chân lý tu chân.
Người thế tục vốn phiền nào, bởi vì tâm linh bị giam cầm trong quá nhiều khuôn sáo cũ. Còn tu chân, chính là dùng để đánh vỡ sự giam cầm này, theo đuổi tự do.
Tự do tùy tâm tùy tính.
Tất nhiên tùy tâm tùy tính này không thể tùy tiện giết diệt sinh mệnh, làm như vậy sẽ bị trời phạt. Đầu tiên tâm phải chính, tiếp theo mới có thể phóng thích bản tâm.
Tầm mắt cách cục đều cao, nhưng Dương Bách Xuyên không do dự trả lời Triệu Nam, bởi vì anh thực sự không sợ hãi một thế gia cổ võ.
Lại không phải là thế gia tu chân, đây chỉ là một thế gia cổ võ trên Địa Cầu, có lẽ võ giả cổ truyền thừa còn không nhiều bằng sư phụ tùy tay đưa vào trong đầu anh.
Còn việc anh thích Triệu Nam, thật ra anh vẫn còn một chút rối rắm, bởi vì cảm giác hình như chính mình quá lăng nhăng?
Lúc trước bởi vì đủ loại nhân tố bị đẩy đến bên cạnh Lâm Hoan, bây giờ lại theo đuổi Triệu Nam, ở trong mắt người khác chính là lăng nhăng không chung thủy.