Chương 125: Bây giờ anh chỉ cần băng bó lại mà thôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngải Diệp nhanh chóng mang hòm thuốc tới. Triệu Nam đỏ mắt băng bó xong cho Dương Bách Xuyên rồi mới nhìn Khuất Mạc bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lạnh lùng nói với bảo vệ: "Lôi xuống, chờ cảnh sát đến xử lý."
Sau đó, cô ấy liếc nhìn mấy cổ đông trong phòng họp: "Thưa các vị, cuộc họp hôm nay kết thúc, cổ đông nào được gọi tên mà không ký thì tôi sẽ làm việc theo trình tự pháp luật, các ông xem mà làm."
Dứt lời cô nói với Ngải Diệp: "Chị giám sát đi, tôi đưa Dương Bách Xuyên đi bệnh viện!"
"Vâng." Đến giờ Ngải Diệp vẫn còn sợ hãi. Nếu hôm nay không có Dương Bách Xuyên thì hậu quả khó lường.
Dương Bách Xuyên có chân khí, vết thương nhỏ này không cần đi bệnh viện. Nhưng Triệu Nam cứ kiên quyết, anh cũng đành chịu thua, hai người tới bệnh viện.
Sau sự cố này, tất cả các cổ đông đều rất phối hợp, trong đó có người biết chút ít về bối cảnh của Triệu Thị đều sợ nhũn cả người. Từng người lần lượt ký tên chuyển giao cổ phần trong tay và quyền lực trong công ty.
Sau khi hoàn thành công việc, Ngải Diệp gọi một cuộc điện thoại: "Thưa ông chủ, hôm nay đã xảy ra chuyện..."
"Được, tôi biết rồi, xin ông chủ hãy thuê vệ sĩ cho cô chủ. Hôm nay xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng cô chủ sẽ không phản đối việc có người đi theo mình nữa đâu. Ừm, vâng, tôi sẽ báo cáo bất cứ lúc nào." Ngải Diệp cung kính nói vào điện thoại.
Cùng lúc đó, trong văn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất của cao ốc trụ sở chính Tập đoàn Triệu Thị ở Yên Kinh, một người trung niên cúp điện thoại rồi lẩm bẩm: "Là tại người làm ba này sơ suất, không thể mặc kệ con tùy ý làm loạn nữa. Thuê ai thì thích hợp đây?"
Sau đó, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, khóe môi nở nụ cười, ông ta bấm điện thoại trên bàn: "Tiết lộ tin tức cho nhà họ Diệp, nói là Nam Nam xảy ra chuyện..."
...
Sau khi xuống lầu, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên lên xe của mình rồi lái xe đến bệnh viện. Trên xe, mắt Triệu Nam đỏ hoe. Cô ấy im lặng một lúc rồi lên tiếng, tựa như đang nói với Dương Bách Xuyên, mà cũng giống như đang tự nói với mình: "Tôi vẫn còn quá non nớt, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Trong nhà có người nói phụ nữ nhà họ Triệu cứ làm bình hoa là được, song tôi nhất quyết không tin. Nhưng hôm nay nếu như không có anh..."
Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảm xúc tủi thân trong mắt Triệu Nam, dường như đối phương đang phải gánh chịu áp lực rất lớn, anh hơi đau lòng cho cô ấy.
Anh nghĩ rất lâu mà không biết phải an ủi cô ấy thế nào, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Thật ra cô rất có khí chất nữ vương."
"Phụt!"
Tâm trạng Triệu Nam không tốt, nghe thấy Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói như vậy, cô ấy không nhịn được cười. Đột nhiên cô ấy nhìn Dương Bách Xuyên rồi nở nụ cười.
Khi Dương Bách Xuyên đến bệnh viện, vết thương ở lòng bàn tay đã kết vảy, tất cả là nhờ công lao của chân khí. Nếu không phải sợ mọi người nhìn ra thì anh hoàn toàn có thể dùng chân khí chữa trị vết thương trong thời gian ngắn.
Bây giờ anh chỉ cần băng bó lại mà thôi.
Trái lại là vết thương trên cổ Triệu Nam, bác sĩ kê cho cô ấy ít thuốc, nhưng cũng không có vấn đề gì to tát.
Hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, nếu không có Dương Bách Xuyên thì Triệu Nam khó mà tưởng tượng đến hậu quả.
Ngải Diệp nhanh chóng mang hòm thuốc tới. Triệu Nam đỏ mắt băng bó xong cho Dương Bách Xuyên rồi mới nhìn Khuất Mạc bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, lạnh lùng nói với bảo vệ: "Lôi xuống, chờ cảnh sát đến xử lý."
Sau đó, cô ấy liếc nhìn mấy cổ đông trong phòng họp: "Thưa các vị, cuộc họp hôm nay kết thúc, cổ đông nào được gọi tên mà không ký thì tôi sẽ làm việc theo trình tự pháp luật, các ông xem mà làm."
Dứt lời cô nói với Ngải Diệp: "Chị giám sát đi, tôi đưa Dương Bách Xuyên đi bệnh viện!"
"Vâng." Đến giờ Ngải Diệp vẫn còn sợ hãi. Nếu hôm nay không có Dương Bách Xuyên thì hậu quả khó lường.
Dương Bách Xuyên có chân khí, vết thương nhỏ này không cần đi bệnh viện. Nhưng Triệu Nam cứ kiên quyết, anh cũng đành chịu thua, hai người tới bệnh viện.
Sau sự cố này, tất cả các cổ đông đều rất phối hợp, trong đó có người biết chút ít về bối cảnh của Triệu Thị đều sợ nhũn cả người. Từng người lần lượt ký tên chuyển giao cổ phần trong tay và quyền lực trong công ty.
Sau khi hoàn thành công việc, Ngải Diệp gọi một cuộc điện thoại: "Thưa ông chủ, hôm nay đã xảy ra chuyện..."
"Được, tôi biết rồi, xin ông chủ hãy thuê vệ sĩ cho cô chủ. Hôm nay xảy ra chuyện, tôi nghĩ rằng cô chủ sẽ không phản đối việc có người đi theo mình nữa đâu. Ừm, vâng, tôi sẽ báo cáo bất cứ lúc nào." Ngải Diệp cung kính nói vào điện thoại.
Cùng lúc đó, trong văn phòng rộng lớn trên tầng cao nhất của cao ốc trụ sở chính Tập đoàn Triệu Thị ở Yên Kinh, một người trung niên cúp điện thoại rồi lẩm bẩm: "Là tại người làm ba này sơ suất, không thể mặc kệ con tùy ý làm loạn nữa. Thuê ai thì thích hợp đây?"
Sau đó, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, khóe môi nở nụ cười, ông ta bấm điện thoại trên bàn: "Tiết lộ tin tức cho nhà họ Diệp, nói là Nam Nam xảy ra chuyện..."
...
Sau khi xuống lầu, Triệu Nam kéo Dương Bách Xuyên lên xe của mình rồi lái xe đến bệnh viện. Trên xe, mắt Triệu Nam đỏ hoe. Cô ấy im lặng một lúc rồi lên tiếng, tựa như đang nói với Dương Bách Xuyên, mà cũng giống như đang tự nói với mình: "Tôi vẫn còn quá non nớt, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Trong nhà có người nói phụ nữ nhà họ Triệu cứ làm bình hoa là được, song tôi nhất quyết không tin. Nhưng hôm nay nếu như không có anh..."
Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảm xúc tủi thân trong mắt Triệu Nam, dường như đối phương đang phải gánh chịu áp lực rất lớn, anh hơi đau lòng cho cô ấy.
Anh nghĩ rất lâu mà không biết phải an ủi cô ấy thế nào, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Thật ra cô rất có khí chất nữ vương."
"Phụt!"
Tâm trạng Triệu Nam không tốt, nghe thấy Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói như vậy, cô ấy không nhịn được cười. Đột nhiên cô ấy nhìn Dương Bách Xuyên rồi nở nụ cười.
Khi Dương Bách Xuyên đến bệnh viện, vết thương ở lòng bàn tay đã kết vảy, tất cả là nhờ công lao của chân khí. Nếu không phải sợ mọi người nhìn ra thì anh hoàn toàn có thể dùng chân khí chữa trị vết thương trong thời gian ngắn.
Bây giờ anh chỉ cần băng bó lại mà thôi.
Trái lại là vết thương trên cổ Triệu Nam, bác sĩ kê cho cô ấy ít thuốc, nhưng cũng không có vấn đề gì to tát.
Hôm nay xem như hữu kinh vô hiểm, nếu không có Dương Bách Xuyên thì Triệu Nam khó mà tưởng tượng đến hậu quả.