Chương 124: Thư ký Ngải mau đi lấy hòm thuốc!"
Vốn dĩ ông ta còn mong đổi cổ phần công ty trong tay với Tổng giám đốc mới nhậm chức để lấy giá cao, nhưng ai dè cô lại trực tiếp bí mật thu mua. Đến khi ông ta biết chuyện thì mụ vợ già ở nhà đã bán mất cổ phần rồi.
Bây giờ hễ nghĩ đến khoản nợ khổng lồ là Khuất Mạc lại cảm thấy tuyệt vọng. Không trả tiền thì chỉ có một con đường chết, chi bằng trước khi chết kéo theo một kẻ đệm lưng. Tất cả là tại con ả này khiến ông ta chẳng những không được nhúng tay vào chuyện của công ty, mà bây giờ còn bị một câu nói đuổi ra khỏi công ty. Vì vậy Khuất Mạc nổi lòng hận thù.
"Á!" .
||||| Truyện đề cử: |||||
Triệu Nam hoảng sợ hét lên. Cô ấy không ngờ Khuất Mạc lại to gan và tiêu cực đến vậy.
Mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
"Ông... ông thả Tổng giám đốc ra!" Ngải Diệp sợ đến nỗi sắc mặt tái mét. Cô ta biết thân phận của Triệu Nam, nếu có gì bất trắc thì nguy to.
Tất cả mọi người lập tức bảo Khuất Mạc thả Triệu Nam ra.
Tim Dương Bách Xuyên vọt lên cổ họng, ánh mắt lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nhìn Khuất Mạc: "Tôi cho ông một cơ hội, thả cô ấy ra."
"Cút con mẹ mày đi, mày là thằng bám váy đàn bà phải không? Mày là cái thá gì chứ? Nói thật cho chúng mày biết, tao nợ con số khổng lồ, tao chẳng còn hi vọng nữa. Tao vốn trông mong dựa vào cổ phần để thay đổi hiện trạng, may ra còn có chút hi vọng.
Nhưng con ả này lại bí mật thu mua cổ phần từ mụ vợ tao. Bây giờ thì hay rồi, mụ vợ tao cuỗm tiền chạy trốn, tao không trả được nợ thì chết chắc. Con ả này, muốn trách thì phải trách mày ép tao, ha ha!" Khuất Mạc cười điên cuồng, trên con dao dí vào cổ Triệu Nam đã có vết máu.
Ngay sau đó, Khuất Mạc giơ dao đâm xuống cổ Triệu Nam.
Mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, anh giận dữ gào lên: "Hùng ưng trên trời!" Đây là thân pháp liên quan đến hùng ưng trong Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, tốc độ rất nhanh, hàng ngày anh đều luyện tập và đã có chút thành tựu.
Chân khí toàn thân vận chuyển đến cực hạn, vèo một cái anh đã xuất hiện bên cạnh Khuất Mạc. Bởi vì quá lo lắng nên anh tóm lấy con dao của Khuất Mạc không chút do dự, thuận tiện đá vào hạ bộ của ông ta.
"Á! Hự!"
Tiếng hét thảm thiết của Khuất Mạc cũng vang lên theo đó. Ông ta bị Dương Bách Xuyên đá bay, va vào bàn họp.
Rầm rầm!
Hơn nửa bàn họp sập xuống.
Khuất Mạc lập tức ngất xỉu.
Dương Bách Xuyên quay sang vỗ vai Triệu Nam: "Không sao rồi!" Nhân tiện anh còn rót một luồng chân khí vào cơ thể cô ấy.
"Á!" Triệu Nam thật sự sợ hãi. Vừa rồi cô ấy cảm thấy mình sẽ mất mạng, thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên con dao của Khuất Mạc một cách rõ ràng, đầu óc rơi vào trạng thái trống rỗng.
Khi Dương Bách Xuyên vỗ vai, không biết có phải ảo giác hay không mà cô ấy cảm thấy có một luồng hơi ấm chui vào cơ thể, nhờ đó nỗi sợ hãi trong lòng cũng tan biến theo.
Triệu Nam hoàn hồn, nhìn thấy sự quan tâm trên gương mặt Dương Bách Xuyên, cõi lòng bỗng dưng nổi gợn sóng. Có điều sau khi trông thấy máu từ con dao Dương Bách Xuyên đang cầm trong tay nhỏ xuống mặt đất, cô ấy vội vàng hỏi han: "Tôi không sao, tay anh sao rồi?"
Nói xong cô hô to gọi thư ký: "Thư ký Ngải mau đi lấy hòm thuốc!"
"Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, đừng lo lắng." Dương Bách Xuyên mỉm cười, ném dao xuống đất. Lúc nãy anh túm lấy con dao, lòng bàn tay bị rạch một vết.
So với việc cứu Triệu Nam bình yên vô sự, thì vết thương này chẳng nhằm nhò gì. Anh thoáng suy nghĩ rồi vận chuyển chân khí một lát, vết thương không chảy máu nữa.
Bây giờ hễ nghĩ đến khoản nợ khổng lồ là Khuất Mạc lại cảm thấy tuyệt vọng. Không trả tiền thì chỉ có một con đường chết, chi bằng trước khi chết kéo theo một kẻ đệm lưng. Tất cả là tại con ả này khiến ông ta chẳng những không được nhúng tay vào chuyện của công ty, mà bây giờ còn bị một câu nói đuổi ra khỏi công ty. Vì vậy Khuất Mạc nổi lòng hận thù.
"Á!" .
||||| Truyện đề cử: |||||
Triệu Nam hoảng sợ hét lên. Cô ấy không ngờ Khuất Mạc lại to gan và tiêu cực đến vậy.
Mọi người trong phòng họp đều sững sờ.
"Ông... ông thả Tổng giám đốc ra!" Ngải Diệp sợ đến nỗi sắc mặt tái mét. Cô ta biết thân phận của Triệu Nam, nếu có gì bất trắc thì nguy to.
Tất cả mọi người lập tức bảo Khuất Mạc thả Triệu Nam ra.
Tim Dương Bách Xuyên vọt lên cổ họng, ánh mắt lạnh lẽo. Anh lạnh lùng nhìn Khuất Mạc: "Tôi cho ông một cơ hội, thả cô ấy ra."
"Cút con mẹ mày đi, mày là thằng bám váy đàn bà phải không? Mày là cái thá gì chứ? Nói thật cho chúng mày biết, tao nợ con số khổng lồ, tao chẳng còn hi vọng nữa. Tao vốn trông mong dựa vào cổ phần để thay đổi hiện trạng, may ra còn có chút hi vọng.
Nhưng con ả này lại bí mật thu mua cổ phần từ mụ vợ tao. Bây giờ thì hay rồi, mụ vợ tao cuỗm tiền chạy trốn, tao không trả được nợ thì chết chắc. Con ả này, muốn trách thì phải trách mày ép tao, ha ha!" Khuất Mạc cười điên cuồng, trên con dao dí vào cổ Triệu Nam đã có vết máu.
Ngay sau đó, Khuất Mạc giơ dao đâm xuống cổ Triệu Nam.
Mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu, anh giận dữ gào lên: "Hùng ưng trên trời!" Đây là thân pháp liên quan đến hùng ưng trong Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, tốc độ rất nhanh, hàng ngày anh đều luyện tập và đã có chút thành tựu.
Chân khí toàn thân vận chuyển đến cực hạn, vèo một cái anh đã xuất hiện bên cạnh Khuất Mạc. Bởi vì quá lo lắng nên anh tóm lấy con dao của Khuất Mạc không chút do dự, thuận tiện đá vào hạ bộ của ông ta.
"Á! Hự!"
Tiếng hét thảm thiết của Khuất Mạc cũng vang lên theo đó. Ông ta bị Dương Bách Xuyên đá bay, va vào bàn họp.
Rầm rầm!
Hơn nửa bàn họp sập xuống.
Khuất Mạc lập tức ngất xỉu.
Dương Bách Xuyên quay sang vỗ vai Triệu Nam: "Không sao rồi!" Nhân tiện anh còn rót một luồng chân khí vào cơ thể cô ấy.
"Á!" Triệu Nam thật sự sợ hãi. Vừa rồi cô ấy cảm thấy mình sẽ mất mạng, thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên con dao của Khuất Mạc một cách rõ ràng, đầu óc rơi vào trạng thái trống rỗng.
Khi Dương Bách Xuyên vỗ vai, không biết có phải ảo giác hay không mà cô ấy cảm thấy có một luồng hơi ấm chui vào cơ thể, nhờ đó nỗi sợ hãi trong lòng cũng tan biến theo.
Triệu Nam hoàn hồn, nhìn thấy sự quan tâm trên gương mặt Dương Bách Xuyên, cõi lòng bỗng dưng nổi gợn sóng. Có điều sau khi trông thấy máu từ con dao Dương Bách Xuyên đang cầm trong tay nhỏ xuống mặt đất, cô ấy vội vàng hỏi han: "Tôi không sao, tay anh sao rồi?"
Nói xong cô hô to gọi thư ký: "Thư ký Ngải mau đi lấy hòm thuốc!"
"Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà, đừng lo lắng." Dương Bách Xuyên mỉm cười, ném dao xuống đất. Lúc nãy anh túm lấy con dao, lòng bàn tay bị rạch một vết.
So với việc cứu Triệu Nam bình yên vô sự, thì vết thương này chẳng nhằm nhò gì. Anh thoáng suy nghĩ rồi vận chuyển chân khí một lát, vết thương không chảy máu nữa.