Chương 220: Biến đi biến đi
Lý Trạch Vũ thò đầu vào từ cửa sổ xe, thì thầm bằng giọng tự tin: “Bọn họ không đả thương tôi được đâu. Nhưng nếu cô cứ ở đây thì tôi sẽ bận lòng lo nghĩ cho cô, đến lúc đó có thể sẽ bất cẩn mà bị trúng chiêu. Vậy nên bây giờ cô hãy rời khỏi đây ngay đi, để tôi khỏi phải lo lắng nữa!”
Lý đại đương gia là bậc thầy trong việc dỗ dành đàn bà con gái.
Nghe thấy Lý Trạch Vũ nói răng mình là người khiến hẳn bận lòng, tim Trần Thanh Tuyết đập rộn ràng như nai con đi loạn, lần đầu tiên chịu ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, tôi về trước, anh nhất định phải cẩn thận nhé!”
“OK!”
Lý Trạch Vũ ra dấu OK.
Trần Thanh Tuyết lập tức đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.
Khi xe hoàn toàn khuất bóng trên đường lớn, Lý Trạch Vũ lúc này mới quay đầu lại nhìn ba người Bạch Tố Y đang đứng hóng hớt, “Các cô hết giá trị lợi dụng rồi, có thể cuốn xéo!”
Lúc này, nét cười trên mặt hẳn đã biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ sâu cay.
Bạch Tố Y bỗng nhíu mày, nói: “Ý anh là gì? Chẳng phải hồi nấy anh đã đồng ý với bọn tôi ư? Lế nào anh định đổi ý!”
“Tôi đồng ý chuyện gì?”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ mờ mịt không hiểu gì, hỏi ngược lại: “Chẳng lế các cô không có lỗ tai à, tôi bảo các cô cuốn xéo!”
Thanh Phượng và Hoả Phượng lập tức biến sắc.
Mặc dù Bạch Tố Y đeo mạng che mặt nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra cô đã nổi giận.
“Người trẻ tuổi!”
Thanh Phượng nói bằng giọng điệu khá ngạo mạn: “Cung chủ của bọn tôi đích thân mời anh thì anh phải cảm thấy vinh
hạnh mới đúng. Tôi khuyên anh đừng nên chơi với lửa, có ngày chết cháy đấy...”
“Vèo vèol”
Thanh Phượng chưa kịp nói xong, Lý Trạch Vũ chỉ để lại một vệt ảo ảnh ở chỗ hắn vừa đứng, rồi lại xuất hiện trở lại ngay trước mặt ba người kia.
Cú vung tay của hắn dấy lên một trận cuồng phong, luồng không khí dao động quá kịch liệt, khiến da đầu Bạch Tố Y cũng trở nên tê dại.
“Bốp!"
Thanh Phượng muốn ra tay nhưng đã quá muộn, bị tát một cú dữ dội, cả người văng ra xa.
Thấy đồng bạn bị thương, Hoả Phượng dù rất sốc nhưng. phản ứng vẫn khá nhanh nhẹn, dồn sức bổ một chưởng về phía Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không thèm quay đầu lại, chỉ tuỳ tiện đánh một quyền.
“Äml” Quyền và chưởng va chạm với nhau, Hỏa Phượng nối gót Thanh Phượng bay ngược ra ngoài, nhưng cô còn bị hộc một ngụm máu tươi giữa không trung, rõ ràng thương tích của Hoả Phượng nặng hơn Thanh Phượng.
Toàn bộ quá trình tưởng chừng xảy ra rất chậm, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong một thoáng chớp nhoáng.
Sắc mặt Bạch Tố Y đột ngột biến đổi, cô vốn tưởng răng Lý Trạch Vũ sẽ tiếp tục ra tay xử lý mình, trong ánh mắt cô không khỏi hiện lên vẻ kinh sợ.
“Xoạt!"
Bàn tay Lý Trạch Vũ giơ lên giữa không trung, rốt cuộc cũng không đánh xuống, “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng lên mặt ra vẻ trước mặt ông đây. Tiêu Dao Cung rất đỉnh ư? €ó giỏi thì bảo cung chủ nhà các cô tới đây, xem tôi có thể tát chết bà ta không!”
Người này thực sự thể hiện hai từ “phách lối” một cách vô cùng đặc sắc sống động.
Tát một trong ba chưởng môn tam đại thánh địa... Không ai nói sau này sẽ chẳng có kẻ nào làm vậy, ít nhất thì chưa từng có!
Đôi mắt Bạch Tố Y rưng rưng như một dòng sông, như thể chỉ khẽ chớp mắt là nước mắt sẽ trào ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, hơn nữa cũng chưa nếm trải mùi vị “sợ hãi”.
Vừa rồi cô thực sự rất sợi
Sợ Lý Trạch Vũ tát cô!
Bởi vì đôi mắt ngấn lệ đó nên Lý Trạch Vũ mới dừng tay kịp lúc.
“Biến đi biến đi”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ chán ghét, thúc giục cô: “Ông đây không thừa thời gian chơi với các cô.”
Nói xong, hắn toan bỏ đi.
Không ngờ Bạch Tố Y lại rảo bước đuổi theo, níu lấy cánh tay hẳn: “Cầu xin anh, hãy tới Tiêu Dao Cung với tôi một chuyến!”
Lần trước ở núi Thương Nam, cô đã tỏ ra kém cỏi vô năng trước mặt sư phụ, lần này cô không muốn trở về trong sự thất vọng, vì vậy mới vứt bỏ thể diện của Thánh Nữ để cầu xin Lý Trạch Vũ.
“Haiz, cô bị làm sao thế, nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô không biết à? Mau buông tay ral”
Lý đại đương gia là kiểu người ăn mềm không ăn cứng điển hình.
Vừa rồi ba người Bạch Tố Y quá ra vẻ kiêu căng phách lối nên hẳn mới ra tay dạy dỗ.
Song, đứng trước lời thỉnh cầu trong nước mắt của một đại mỹ nữ, cho dù con tim hẳn cứng rắn đến mấy thì cũng phải trở nên yếu mềm.
Bạch Tố Y vẫn giữ chặt, không chịu buông tay: “Tôi van xin anh đấy, được không? Đi theo tôi một chuyến đi, tôi đảm bảo Tiêu Dao Cung bọn tôi không hề có chút địch ý nào với anhl”
Mầm lòng là bệnh!
Sau một thoáng cân nhắc, Lý Trạch Vũ thở dài.
“Nếu các cô đã thành tâm như vậy thì tiểu gia sẽ miễn cưỡng chiều ý các cô, được chưa nào?”
Lý đại đương gia là bậc thầy trong việc dỗ dành đàn bà con gái.
Nghe thấy Lý Trạch Vũ nói răng mình là người khiến hẳn bận lòng, tim Trần Thanh Tuyết đập rộn ràng như nai con đi loạn, lần đầu tiên chịu ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, tôi về trước, anh nhất định phải cẩn thận nhé!”
“OK!”
Lý Trạch Vũ ra dấu OK.
Trần Thanh Tuyết lập tức đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.
Khi xe hoàn toàn khuất bóng trên đường lớn, Lý Trạch Vũ lúc này mới quay đầu lại nhìn ba người Bạch Tố Y đang đứng hóng hớt, “Các cô hết giá trị lợi dụng rồi, có thể cuốn xéo!”
Lúc này, nét cười trên mặt hẳn đã biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ sâu cay.
Bạch Tố Y bỗng nhíu mày, nói: “Ý anh là gì? Chẳng phải hồi nấy anh đã đồng ý với bọn tôi ư? Lế nào anh định đổi ý!”
“Tôi đồng ý chuyện gì?”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ mờ mịt không hiểu gì, hỏi ngược lại: “Chẳng lế các cô không có lỗ tai à, tôi bảo các cô cuốn xéo!”
Thanh Phượng và Hoả Phượng lập tức biến sắc.
Mặc dù Bạch Tố Y đeo mạng che mặt nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt cũng có thể nhận ra cô đã nổi giận.
“Người trẻ tuổi!”
Thanh Phượng nói bằng giọng điệu khá ngạo mạn: “Cung chủ của bọn tôi đích thân mời anh thì anh phải cảm thấy vinh
hạnh mới đúng. Tôi khuyên anh đừng nên chơi với lửa, có ngày chết cháy đấy...”
“Vèo vèol”
Thanh Phượng chưa kịp nói xong, Lý Trạch Vũ chỉ để lại một vệt ảo ảnh ở chỗ hắn vừa đứng, rồi lại xuất hiện trở lại ngay trước mặt ba người kia.
Cú vung tay của hắn dấy lên một trận cuồng phong, luồng không khí dao động quá kịch liệt, khiến da đầu Bạch Tố Y cũng trở nên tê dại.
“Bốp!"
Thanh Phượng muốn ra tay nhưng đã quá muộn, bị tát một cú dữ dội, cả người văng ra xa.
Thấy đồng bạn bị thương, Hoả Phượng dù rất sốc nhưng. phản ứng vẫn khá nhanh nhẹn, dồn sức bổ một chưởng về phía Lý Trạch Vũ.
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không thèm quay đầu lại, chỉ tuỳ tiện đánh một quyền.
“Äml” Quyền và chưởng va chạm với nhau, Hỏa Phượng nối gót Thanh Phượng bay ngược ra ngoài, nhưng cô còn bị hộc một ngụm máu tươi giữa không trung, rõ ràng thương tích của Hoả Phượng nặng hơn Thanh Phượng.
Toàn bộ quá trình tưởng chừng xảy ra rất chậm, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong một thoáng chớp nhoáng.
Sắc mặt Bạch Tố Y đột ngột biến đổi, cô vốn tưởng răng Lý Trạch Vũ sẽ tiếp tục ra tay xử lý mình, trong ánh mắt cô không khỏi hiện lên vẻ kinh sợ.
“Xoạt!"
Bàn tay Lý Trạch Vũ giơ lên giữa không trung, rốt cuộc cũng không đánh xuống, “Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng lên mặt ra vẻ trước mặt ông đây. Tiêu Dao Cung rất đỉnh ư? €ó giỏi thì bảo cung chủ nhà các cô tới đây, xem tôi có thể tát chết bà ta không!”
Người này thực sự thể hiện hai từ “phách lối” một cách vô cùng đặc sắc sống động.
Tát một trong ba chưởng môn tam đại thánh địa... Không ai nói sau này sẽ chẳng có kẻ nào làm vậy, ít nhất thì chưa từng có!
Đôi mắt Bạch Tố Y rưng rưng như một dòng sông, như thể chỉ khẽ chớp mắt là nước mắt sẽ trào ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, hơn nữa cũng chưa nếm trải mùi vị “sợ hãi”.
Vừa rồi cô thực sự rất sợi
Sợ Lý Trạch Vũ tát cô!
Bởi vì đôi mắt ngấn lệ đó nên Lý Trạch Vũ mới dừng tay kịp lúc.
“Biến đi biến đi”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ chán ghét, thúc giục cô: “Ông đây không thừa thời gian chơi với các cô.”
Nói xong, hắn toan bỏ đi.
Không ngờ Bạch Tố Y lại rảo bước đuổi theo, níu lấy cánh tay hẳn: “Cầu xin anh, hãy tới Tiêu Dao Cung với tôi một chuyến!”
Lần trước ở núi Thương Nam, cô đã tỏ ra kém cỏi vô năng trước mặt sư phụ, lần này cô không muốn trở về trong sự thất vọng, vì vậy mới vứt bỏ thể diện của Thánh Nữ để cầu xin Lý Trạch Vũ.
“Haiz, cô bị làm sao thế, nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô không biết à? Mau buông tay ral”
Lý đại đương gia là kiểu người ăn mềm không ăn cứng điển hình.
Vừa rồi ba người Bạch Tố Y quá ra vẻ kiêu căng phách lối nên hẳn mới ra tay dạy dỗ.
Song, đứng trước lời thỉnh cầu trong nước mắt của một đại mỹ nữ, cho dù con tim hẳn cứng rắn đến mấy thì cũng phải trở nên yếu mềm.
Bạch Tố Y vẫn giữ chặt, không chịu buông tay: “Tôi van xin anh đấy, được không? Đi theo tôi một chuyến đi, tôi đảm bảo Tiêu Dao Cung bọn tôi không hề có chút địch ý nào với anhl”
Mầm lòng là bệnh!
Sau một thoáng cân nhắc, Lý Trạch Vũ thở dài.
“Nếu các cô đã thành tâm như vậy thì tiểu gia sẽ miễn cưỡng chiều ý các cô, được chưa nào?”