Chương 219: Tin gì mà tin!
Xe chưa khởi động, bên trong xe vô cùng im ắng, vì vậy giọng của Diệp Khuynh Thành vọng ra từ điện thoại đều lọt vào tai Trần Thanh Tuyết rõ mồn một.
Trần Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Trạch Vũ, khẽ nhíu mày: “Bây giờ anh tin lời tôi nói chưa?”
“Tin gì mà tin!”
Lý Trạch Vũ mạnh miệng: “Không phải chỉ là mời tôi ăn một bữa cơm thôi à, điều này chứng minh được cái gì?”
Tuy nói là vậy nhưng trong lòng Lý đại đương gia đã tin phân nửa.
Dù sao có là kẻ ngốc cũng phải nhìn ra chút nguyên nhân khiến một cô gái chủ động mời đàng trai đi ăn.
“Thế bây giờ anh muốn đi hẹn hò với Diệp tiểu thư hay về nhà dùng bữa tối cùng ông nội tôi?”
Trần Thanh Tuyết trịnh trọng hỏi. Bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên vi diệu. “Việc này..."
Lý Trạch Vũ xưa nay luôn là một kẻ quyết đoán, nhưng lần này hắn lại có chút dao động.
Nếu tới chỗ hẹn với Diệp Khuynh Thành thì Trần Thanh Tuyết chắc chắn sẽ giận.
Nhưng nếu về nhà cùng Trần Thanh Tuyết thì hắn sẽ phải cho Diệp Khuynh Thành leo cây, người kia nhất định cũng sẽ hụt hãng thất vọng.
Chết tiệt!
Lý Trạch Vũ thầm chửi tục trong lòng.
Đang yên đang lành ăn cơm làm mẹ gì, không ăn một bữa cũng chẳng chết đói đâu!
Đúng lúc hẳn đang ở trong thế khó xử.
“Vù vù vù!”
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước xe.
Lý Trạch Vũ nhìn kĩ, là ba cô gái.
Trong số đó, hắn biết cô gái đeo mạng che mặt kia, chính xác là Bạch Tố Y - Thánh Nữ Tiêu Dao Cung.
“Có lẽ tối nay không thể ăn cơm rồi...”
Lý Trạch Vũ làm ra vẻ tiếc rẻ, nhưng trong lòng thì vui mừng hân hoan, nhiệt tình “ bấm like” cho sự xuất hiện đúng lúc của Bạch Tố Y.
“Xoạch!”
Lý Trạch Vũ xuống xe, cười hỏi: “Bạch Thánh Nữ có gì chỉ giáo?”
“Lý Trạch Vũ, phụng lệnh gia sư, tôi đến đây mời anh tới Tiêu Dao Cung một chuyến!”
Bạch Tố Y vừa mở miệng đã thông báo mục đích của chuyến đi này.
Lý Trạch Vũ đưa mắt đánh giá Thanh Phượng và Hoả Phương đứng cạnh Bạch Tố Y, nhịp thở ổn định, chân trụ vững
vàng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
“Xem ra nếu không đi cùng các cô thì sẽ không tôi sẽ không được rời đi một cách dễ dàng.”
“Anh biết vậy là tốt!”
Bạch Tố Y tỏ vẻ “xem như anh biết điều”.
Nhớ tới cái lần ở núi Thương Nam, Lý Trạch Vũ tuy đã nhìn thấy dung nhan của cô nhưng lại vô tư không thèm để tâm, làm cô cảm thấy bực mình mà không có chỗ xả.
Lúc ấy cô chỉ có một thân một mình nên không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, nhưng lần này thì khác rồi!
Có Thanh Phượng và Hoả Phượng đồng hành, cô tin chắc dù Lý Trạch Vũ mạnh đến đâu cũng không thể địch lại hai người liên thủ, vì vậy chẳng phải sợ làm gì.
“Cô về nhà trước đi, báo với ông Trần là lần sau tôi sẽ tới gặp ông ấy.”
Lý Trạch Vũ nói lời xin lỗi.
Trần Thanh Tuyết cũng cảm thấy ba người Bạch Tố Y không có ý tốt, cô lo lằng hỏi: “Anh đi cùng bọn họ tới chỗ nào? Nếu anh không muốn đi theo họ thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến!"
Cảnh sát?
Bạch Tố Y bật cười khinh thường.
Đừng nói là cảnh sát, cho dù Long Tổ đích thân tới đây cũng đừng hòng ngăn cản Tiêu Dao Cung của cô.
“Không cần đâu.”
Lý Trạch Vũ xua tay ngăn lại: “Tôi đi cùng các cô ấy một chuyến, hai ngày nữa sẽ về, không sao đâu!”
“Anh chắc chứ?” Gương mặt Trần Thanh Tuyết vẫn tràn đầy nét lo lắng. “Khụ khụ”
Trần Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt khó xử của Lý Trạch Vũ, khẽ nhíu mày: “Bây giờ anh tin lời tôi nói chưa?”
“Tin gì mà tin!”
Lý Trạch Vũ mạnh miệng: “Không phải chỉ là mời tôi ăn một bữa cơm thôi à, điều này chứng minh được cái gì?”
Tuy nói là vậy nhưng trong lòng Lý đại đương gia đã tin phân nửa.
Dù sao có là kẻ ngốc cũng phải nhìn ra chút nguyên nhân khiến một cô gái chủ động mời đàng trai đi ăn.
“Thế bây giờ anh muốn đi hẹn hò với Diệp tiểu thư hay về nhà dùng bữa tối cùng ông nội tôi?”
Trần Thanh Tuyết trịnh trọng hỏi. Bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên vi diệu. “Việc này..."
Lý Trạch Vũ xưa nay luôn là một kẻ quyết đoán, nhưng lần này hắn lại có chút dao động.
Nếu tới chỗ hẹn với Diệp Khuynh Thành thì Trần Thanh Tuyết chắc chắn sẽ giận.
Nhưng nếu về nhà cùng Trần Thanh Tuyết thì hắn sẽ phải cho Diệp Khuynh Thành leo cây, người kia nhất định cũng sẽ hụt hãng thất vọng.
Chết tiệt!
Lý Trạch Vũ thầm chửi tục trong lòng.
Đang yên đang lành ăn cơm làm mẹ gì, không ăn một bữa cũng chẳng chết đói đâu!
Đúng lúc hẳn đang ở trong thế khó xử.
“Vù vù vù!”
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước xe.
Lý Trạch Vũ nhìn kĩ, là ba cô gái.
Trong số đó, hắn biết cô gái đeo mạng che mặt kia, chính xác là Bạch Tố Y - Thánh Nữ Tiêu Dao Cung.
“Có lẽ tối nay không thể ăn cơm rồi...”
Lý Trạch Vũ làm ra vẻ tiếc rẻ, nhưng trong lòng thì vui mừng hân hoan, nhiệt tình “ bấm like” cho sự xuất hiện đúng lúc của Bạch Tố Y.
“Xoạch!”
Lý Trạch Vũ xuống xe, cười hỏi: “Bạch Thánh Nữ có gì chỉ giáo?”
“Lý Trạch Vũ, phụng lệnh gia sư, tôi đến đây mời anh tới Tiêu Dao Cung một chuyến!”
Bạch Tố Y vừa mở miệng đã thông báo mục đích của chuyến đi này.
Lý Trạch Vũ đưa mắt đánh giá Thanh Phượng và Hoả Phương đứng cạnh Bạch Tố Y, nhịp thở ổn định, chân trụ vững
vàng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
“Xem ra nếu không đi cùng các cô thì sẽ không tôi sẽ không được rời đi một cách dễ dàng.”
“Anh biết vậy là tốt!”
Bạch Tố Y tỏ vẻ “xem như anh biết điều”.
Nhớ tới cái lần ở núi Thương Nam, Lý Trạch Vũ tuy đã nhìn thấy dung nhan của cô nhưng lại vô tư không thèm để tâm, làm cô cảm thấy bực mình mà không có chỗ xả.
Lúc ấy cô chỉ có một thân một mình nên không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, nhưng lần này thì khác rồi!
Có Thanh Phượng và Hoả Phượng đồng hành, cô tin chắc dù Lý Trạch Vũ mạnh đến đâu cũng không thể địch lại hai người liên thủ, vì vậy chẳng phải sợ làm gì.
“Cô về nhà trước đi, báo với ông Trần là lần sau tôi sẽ tới gặp ông ấy.”
Lý Trạch Vũ nói lời xin lỗi.
Trần Thanh Tuyết cũng cảm thấy ba người Bạch Tố Y không có ý tốt, cô lo lằng hỏi: “Anh đi cùng bọn họ tới chỗ nào? Nếu anh không muốn đi theo họ thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến!"
Cảnh sát?
Bạch Tố Y bật cười khinh thường.
Đừng nói là cảnh sát, cho dù Long Tổ đích thân tới đây cũng đừng hòng ngăn cản Tiêu Dao Cung của cô.
“Không cần đâu.”
Lý Trạch Vũ xua tay ngăn lại: “Tôi đi cùng các cô ấy một chuyến, hai ngày nữa sẽ về, không sao đâu!”
“Anh chắc chứ?” Gương mặt Trần Thanh Tuyết vẫn tràn đầy nét lo lắng. “Khụ khụ”