Chương 184: Mà cùng lúc đó
Một nhóm sáu người lợi dụng bóng đêm lên núi. "Cậu dẫn người tới phái Nga Mi tôi rốt cuộc muốn làm gì?" Dọc đường, Tuệ Vân lớn gan hỏi một câu.
Lý Trạch Vũ liếc ngang bà ta một cái, cười nhạt: "Đi trút giận cho bà."
Lời này khiến Tuệ Vân tràn đầy khó hiểu, nghĩ mãi mà không hiểu đối phương trút giận giúp bà ta thế nào.
Thấy vẻ mặt bà ta mơ hồ, Lý Trạch Vũ cười ghẹo: "Bà suy nghĩ thử xem, sư muội bà có phải hố bà không? Bây giờ tôi bắt cô ta lại tra tấn một phen, có xem như trút giận thay bà không?”
"Cao thủ phái Nga Mi tôi nhiều như vậy, chỉ dựa vào các cậu cũng muốn tới bắt người?" Vẻ mặt Tuệ Vân đầy hoảng sợ.
"Đợi lát nữa bà sẽ biết được hay không." Vừa nói xong, lúc này Lý Trạch Vũ dặn dò mấy người đi nhanh.
Giờ Tý vừa trôi qua, Tuệ Vân nhìn tấm bảng trên cửa chính, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, không khỏi vui mừng rơi nước mắt.
"Bà khóc cái rắm." Jenny bất mãn quát.
Lúc này Tuệ Vân ngừng nghẹn ngào, mấy ngày any bà ta đã bị Janny tra tấn thành bóng ma rồi.
"Huyệt đạo trên người bà hiện nay trên đời chỉ có tôi có thể giải, bây giờ ngoan ngoãn mang tôi vào đi tìm sư muội của bà.' Lý Trạch Vũ dặn dò nói.
Mặc dù phái Nga Mi đề phòng nghiêm ngặt, vốn lấy thực lực của hắn muốn tiến vào dễ như trở bàn tay, nhưng nếu không có ai dẫn đường, hắn cũng không tìm thấy yêu nữ Tê Tiên Nhi kia ở đâu.
"Còn không mau làm theo lời Đại đương gia.".Jenny lại quát một tiếng.
Tuệ Vân không dám chống lại, bà ta mang theo Lý Trạch Vũ đi vòng qua cổng và đi vào bằng một cổng nhỏ ở sau núi.
Một lát sau, hai người tới một sân nhỏ. Tuệ Vân chỉ vào một căn phòng bên trong nói: "Đó là phòng của tiểu sư muội, có lẽ cô ta ngủ rồi, có cần tôi lừa cô ta ra ngoài không?"
"Không cần." Lý Trạch Vũ để những người khác ở lại, một mình tung người lóe lên đã bay tới gân phòng kia.
Chẳng qua chỉ quan sát tùy tiện vài lần, hän đã kết luận bên trong căn phòng không có ai, thế nên lại trở về bên cạnh Tuệ Vân.
"Đêm hôm khuya khoắt sư muội bà đi đâu?"
"Cái này, không thể nào... Tuệ Vân cũng kinh ngạc hỏi: "Lễ nào sư muội lừa tôi, cô ta vốn chưa trở về."
"Không, cô ta không lừa bà." Lý Trạch Vũ kết luận.
Lúc trước Tuệ Vân gọi điện cho Tề Tiên Nhi, Jenny xác định địa chỉ IP trò chuyện của đối phương chính là núi Nga Mi.
"Lễ nào đi tắm suối nước nóng rồi?" Tuệ Vân không chắc chắn lắm nói: "Sư muội kia của tôi mỗi lần sau khi xuống núi về thì đầu đến suối nước nóng ở rừng núi phía sau để ngâm mình”
"Dẫn đường.' Lý Trạch Vũ lập tức nói.
Trong đêm tới, hai người lại tới núi rừng phía sau.
Rất nhanh, một dòng suối nước nóng hôi hổi hiện ra trước mắt Lý Trạch Vũ, hắn nhìn thấy rõ với thị lực kinh người, một cô gái đang đứng dậy từ trong suối nước nóng.
Dáng người thướt tha uyển chuyển, tóc dài ướt nhẹp rối tung sau lưng.
"Vù!" Đúng lúc này, bỗng nhiên cô gái xoay người lại. Một màn này Lý Trạch Vũ nhìn đến ngây dại.
"Bặt bắt" Điểm hai lần lên người Tuệ Vân, người phía sau lập tức không thể động đậy, ngay cả lời cũng không nói được.
Lý Đại đương gia xoa tay cẩn thận từng li từng tí tới gần, cực kỳ giống đạo tặc hái hoa có thể hành động bất cứ lúc nào.
Mà cùng lúc đó.
Tê Tiên Nhi đã bắt đầu mặc quần áo, có lẽ là vì thời tiết lạnh lẽo, tốc độ mặc quần áo của cô ta rất nhanh.
Nhanh đến mức Lý Trạch Vũ cảm thấy còn chưa nhìn đủ.
Bỗng nhiên Tề Tiên Nhi cảm thấy trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang nhìn mình, nhưng cô ta nhìn bốn phía lại không phát hiện chuyện gì khác thường.
Một luồng gió thổi qua, lạnh lẽo cực kỳ.
Tề Tiên Nhi có loại cảm giác không rét mà run.
Mà đúng lúc này, Lý Đại đương gia đã nhìn thấy hết xuất hiện.
"A!" Bỗng nhiên thấy có người xuất hiện trước mặt, Tê Tiên Nhi gần như hét lên theo bản năng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Anh là ai?
Là người hay quỷ?"
"Trên đời có thể có con quỷ đẹp trai như ông đây sao?" Lý Trạch Vũ cười lạnh: "Yêu nữ Tiên Nhi, đã lâu không gặp."
"Xì xì" Trong lúc nói chuyện, hắn lấy một cây gậy điện từ trên người ra, có lẽ đang chuẩn bị nghiêm hình bức cung một trận.
"Anh là..." Nghe thấy giọng nói hơi quen, Tề Tiên Nhi lập tức trợn to mắt.
"Lý Trạch Vũ!"
Lý Trạch Vũ liếc ngang bà ta một cái, cười nhạt: "Đi trút giận cho bà."
Lời này khiến Tuệ Vân tràn đầy khó hiểu, nghĩ mãi mà không hiểu đối phương trút giận giúp bà ta thế nào.
Thấy vẻ mặt bà ta mơ hồ, Lý Trạch Vũ cười ghẹo: "Bà suy nghĩ thử xem, sư muội bà có phải hố bà không? Bây giờ tôi bắt cô ta lại tra tấn một phen, có xem như trút giận thay bà không?”
"Cao thủ phái Nga Mi tôi nhiều như vậy, chỉ dựa vào các cậu cũng muốn tới bắt người?" Vẻ mặt Tuệ Vân đầy hoảng sợ.
"Đợi lát nữa bà sẽ biết được hay không." Vừa nói xong, lúc này Lý Trạch Vũ dặn dò mấy người đi nhanh.
Giờ Tý vừa trôi qua, Tuệ Vân nhìn tấm bảng trên cửa chính, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, không khỏi vui mừng rơi nước mắt.
"Bà khóc cái rắm." Jenny bất mãn quát.
Lúc này Tuệ Vân ngừng nghẹn ngào, mấy ngày any bà ta đã bị Janny tra tấn thành bóng ma rồi.
"Huyệt đạo trên người bà hiện nay trên đời chỉ có tôi có thể giải, bây giờ ngoan ngoãn mang tôi vào đi tìm sư muội của bà.' Lý Trạch Vũ dặn dò nói.
Mặc dù phái Nga Mi đề phòng nghiêm ngặt, vốn lấy thực lực của hắn muốn tiến vào dễ như trở bàn tay, nhưng nếu không có ai dẫn đường, hắn cũng không tìm thấy yêu nữ Tê Tiên Nhi kia ở đâu.
"Còn không mau làm theo lời Đại đương gia.".Jenny lại quát một tiếng.
Tuệ Vân không dám chống lại, bà ta mang theo Lý Trạch Vũ đi vòng qua cổng và đi vào bằng một cổng nhỏ ở sau núi.
Một lát sau, hai người tới một sân nhỏ. Tuệ Vân chỉ vào một căn phòng bên trong nói: "Đó là phòng của tiểu sư muội, có lẽ cô ta ngủ rồi, có cần tôi lừa cô ta ra ngoài không?"
"Không cần." Lý Trạch Vũ để những người khác ở lại, một mình tung người lóe lên đã bay tới gân phòng kia.
Chẳng qua chỉ quan sát tùy tiện vài lần, hän đã kết luận bên trong căn phòng không có ai, thế nên lại trở về bên cạnh Tuệ Vân.
"Đêm hôm khuya khoắt sư muội bà đi đâu?"
"Cái này, không thể nào... Tuệ Vân cũng kinh ngạc hỏi: "Lễ nào sư muội lừa tôi, cô ta vốn chưa trở về."
"Không, cô ta không lừa bà." Lý Trạch Vũ kết luận.
Lúc trước Tuệ Vân gọi điện cho Tề Tiên Nhi, Jenny xác định địa chỉ IP trò chuyện của đối phương chính là núi Nga Mi.
"Lễ nào đi tắm suối nước nóng rồi?" Tuệ Vân không chắc chắn lắm nói: "Sư muội kia của tôi mỗi lần sau khi xuống núi về thì đầu đến suối nước nóng ở rừng núi phía sau để ngâm mình”
"Dẫn đường.' Lý Trạch Vũ lập tức nói.
Trong đêm tới, hai người lại tới núi rừng phía sau.
Rất nhanh, một dòng suối nước nóng hôi hổi hiện ra trước mắt Lý Trạch Vũ, hắn nhìn thấy rõ với thị lực kinh người, một cô gái đang đứng dậy từ trong suối nước nóng.
Dáng người thướt tha uyển chuyển, tóc dài ướt nhẹp rối tung sau lưng.
"Vù!" Đúng lúc này, bỗng nhiên cô gái xoay người lại. Một màn này Lý Trạch Vũ nhìn đến ngây dại.
"Bặt bắt" Điểm hai lần lên người Tuệ Vân, người phía sau lập tức không thể động đậy, ngay cả lời cũng không nói được.
Lý Đại đương gia xoa tay cẩn thận từng li từng tí tới gần, cực kỳ giống đạo tặc hái hoa có thể hành động bất cứ lúc nào.
Mà cùng lúc đó.
Tê Tiên Nhi đã bắt đầu mặc quần áo, có lẽ là vì thời tiết lạnh lẽo, tốc độ mặc quần áo của cô ta rất nhanh.
Nhanh đến mức Lý Trạch Vũ cảm thấy còn chưa nhìn đủ.
Bỗng nhiên Tề Tiên Nhi cảm thấy trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang nhìn mình, nhưng cô ta nhìn bốn phía lại không phát hiện chuyện gì khác thường.
Một luồng gió thổi qua, lạnh lẽo cực kỳ.
Tề Tiên Nhi có loại cảm giác không rét mà run.
Mà đúng lúc này, Lý Đại đương gia đã nhìn thấy hết xuất hiện.
"A!" Bỗng nhiên thấy có người xuất hiện trước mặt, Tê Tiên Nhi gần như hét lên theo bản năng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Anh là ai?
Là người hay quỷ?"
"Trên đời có thể có con quỷ đẹp trai như ông đây sao?" Lý Trạch Vũ cười lạnh: "Yêu nữ Tiên Nhi, đã lâu không gặp."
"Xì xì" Trong lúc nói chuyện, hắn lấy một cây gậy điện từ trên người ra, có lẽ đang chuẩn bị nghiêm hình bức cung một trận.
"Anh là..." Nghe thấy giọng nói hơi quen, Tề Tiên Nhi lập tức trợn to mắt.
"Lý Trạch Vũ!"