Chương 150: Gọi đi
Lão ni cô hoàn toàn không e ngại, bà ta ngược lại không sợ hãi nói: “Bần ni chính là trưởng lão phái Nga Mi, có gan thì cậu giết tôi đi.”
“Trưởng lão phái Nga Mi? Ồ, bà thật trâu bò”
Lý Trạch Vũ lấy ra một cây gậy điện từ trong ngăn kéo, lập tức đi tới trước mặt lão ni cô “chậc chậc” hai tiếng.
Mắt lão ni cô trợn trắng, sau đó đã bị điện giật. “Làm tỉnh lại”
Lý Trạch Vũ dặn dò một tiếng, Cẩu Phú Quý lần nữa tạt một chậu nước đánh thức lão ni cô.
“Thăng nhãi ranh! Có gan thì giết tao đi, nếu không bần ni chắc chăn giết mày.”
“Xì xì!" Lời hung ác của lão ni cô còn chưa nói xong đã bị điện giật lần nữa.
Cẩu Phú Quý tiếp tục đánh thức bà ta. Điện giật, giội tỉnh, hù dọa!
Cứ vòng đi vòng lại sáu bảy lần như vậy, lão ni cô cuối cùng sợ hãi.
“Đừng giật nữa, tôi nói.”
Lão ni cô không hề có dáng vẻ phách lối nữa mà giống như quả cà tím thối.
Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói: “Tôi và phái Nga Mi các bà ngày xưa không oán, ngày nay không thù, hôm nay nếu bà không nói thì sau này tôi sẽ san bằng phái Nga Mi các bà.”
“Cậu dám?” Lão ni cô còn muốn làm càn, nhưng nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trong mắt Lý Trạch Vũ thì lập tức im lặng.
Hết cách, mùi vị bị điện giật thực sự không dễ chịu.
“Bần ni chính là trưởng lão Tuệ Vân của phái Nga Mi, là sư muội tôi mời tôi tới giết cậu.”
Lão ni cô nơm nớp lo sợ đáp lại.
Lý Trạch Vũ nghe xong rơi vào trong sương mù, tò mò hỏi: “Sư muội của bà là ai vậy?”
“Sư muội tôi là Tiên Nhi.”
“Tiên Nhi nào? Tê Tiên Nhi?”
“Đúng.” Lão ni cô ngượng ngùng gật đầu thừa nhận. Trên mặt Lý Trạch Vũ lập tức đầy vẻ khó hiểu.
Yêu nữ Tề Tiên Nhi kia không phải người Vu giáo à? Tại sao lại là đệ tử phái Nga Mi chứ?
Có điều nghĩ lại cũng hiểu, một người có thể đồng thời có được nhiều tầng thân phận.
Giống như hắn, ở nước Hạ là lão đại quần áo lụa là chính cống, ở tử ngục là Đại đương gia trấn áp quần hùng, ở thế giới ngầm phương Tây là quân đế khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Lý Trạch Vũ hiểu rõ như lòng bàn tay, Tề Tiên Nhi biết rõ thực lực của hắn lớn mạnh còn để kẻ rác rưởi này đi tìm cái chết, nói rõ là muốn mượn đao giết người, hắn không khỏi cười nói: “Bình thường quan hệ của bà và sư muội bà có phải không tốt lắm không?”
Tuệ Vân giật mình, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?” Bà ta và Tề Tiên Nhi vốn cũng không hợp nhai, lần này sở dĩ bằng lòng tới giết Lý Trạch Vũ là bởi vì bà ta nhận được một
số tiền lớn của Tề Tiên Nhi.
Tuy rằng người xuất gia tứ đại giai không, nhưng lúc tiền mặt để ở trước mặt...
Không nhịn được nữa rồi, thật sự không được nhịn được. “Sư muội của bà đâu?” Lý Trạch Vũ nói sang chuyện khác.
Ni cô Tuệ Vân lắc đầu nói: “Sư muội xuống núi lịch luyện rồi, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu.”
“Không thành thật.” “Xì xì” Lý Trạch Vũ vừa nói vừa nhấn gậy điện mấy lần.
“Đừng giật, tôi thật sự không biết cô ấy ở đâu, nhưng tôi có thể liên lạc với cô ấy.” Ni cô Tuệ Vân sợ hãi co người lại.
Lý Trạch Vũ dùng trường kiếm cắt đứt dây gai cho Tuệ Vân, sau đó lại dùng kiếm nhọn đè lên cổ người phía sau: “Lập
tức liên lạc với sư muội bà.”
“Được.” Tuệ Vân lấy điện thoại từ trên người ra, đang muốn bấm dãy số đầu tiên.
“Đợi đã." Lý Trạch Vũ ngắt lời, sau đó khẽ gật đầu với Jenny, người phía sau lập tức ngầm hiểu lấy ra máy tính.
“Gọi đi.”
Lúc này Lý Trạch Vũ mới bảo Tuệ Vân gọi điện thoại.
“Tút tút tút...”
“Không ai nhận.” Tuệ Vân khóc không ra nước mắt nói.
“Âm ầm” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ ra tay điểm mấy cái trên người Tuệ Vân, sau khi phong bế đan điền: “Vậy bà cứ ở lại đây, lúc nào điện thoại kết nối, lúc nào tôi thả bà đi”
Nói xong hắn nhìn về phía.Jenny: “Giao cho cậu.”
“Đại đương gia yên tâm.”
Jenny làm một động tác OK rồi lập tức kéo Tuệ Vân đang khiếp sợ đi.
Lý Trạch Vũ sắp xếp Sói đen và George ở lại bảo vệ chị em Trần Thanh Tuyết an toàn, bản thân mang theo hai anh em Cẩu Phú Quý lái xe rời đi.
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Vật Tương Vong hỏi.
Lý Trạch Vũ vừa cầm tay lái vừa ngậm điếu thuốc, nặng nề hút vài hơi.
“Đi làm thịt đại tông sư Địa Bảng kia, giết gà dọa khi...”
“Trưởng lão phái Nga Mi? Ồ, bà thật trâu bò”
Lý Trạch Vũ lấy ra một cây gậy điện từ trong ngăn kéo, lập tức đi tới trước mặt lão ni cô “chậc chậc” hai tiếng.
Mắt lão ni cô trợn trắng, sau đó đã bị điện giật. “Làm tỉnh lại”
Lý Trạch Vũ dặn dò một tiếng, Cẩu Phú Quý lần nữa tạt một chậu nước đánh thức lão ni cô.
“Thăng nhãi ranh! Có gan thì giết tao đi, nếu không bần ni chắc chăn giết mày.”
“Xì xì!" Lời hung ác của lão ni cô còn chưa nói xong đã bị điện giật lần nữa.
Cẩu Phú Quý tiếp tục đánh thức bà ta. Điện giật, giội tỉnh, hù dọa!
Cứ vòng đi vòng lại sáu bảy lần như vậy, lão ni cô cuối cùng sợ hãi.
“Đừng giật nữa, tôi nói.”
Lão ni cô không hề có dáng vẻ phách lối nữa mà giống như quả cà tím thối.
Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói: “Tôi và phái Nga Mi các bà ngày xưa không oán, ngày nay không thù, hôm nay nếu bà không nói thì sau này tôi sẽ san bằng phái Nga Mi các bà.”
“Cậu dám?” Lão ni cô còn muốn làm càn, nhưng nhìn thấy vẻ tàn nhẫn trong mắt Lý Trạch Vũ thì lập tức im lặng.
Hết cách, mùi vị bị điện giật thực sự không dễ chịu.
“Bần ni chính là trưởng lão Tuệ Vân của phái Nga Mi, là sư muội tôi mời tôi tới giết cậu.”
Lão ni cô nơm nớp lo sợ đáp lại.
Lý Trạch Vũ nghe xong rơi vào trong sương mù, tò mò hỏi: “Sư muội của bà là ai vậy?”
“Sư muội tôi là Tiên Nhi.”
“Tiên Nhi nào? Tê Tiên Nhi?”
“Đúng.” Lão ni cô ngượng ngùng gật đầu thừa nhận. Trên mặt Lý Trạch Vũ lập tức đầy vẻ khó hiểu.
Yêu nữ Tề Tiên Nhi kia không phải người Vu giáo à? Tại sao lại là đệ tử phái Nga Mi chứ?
Có điều nghĩ lại cũng hiểu, một người có thể đồng thời có được nhiều tầng thân phận.
Giống như hắn, ở nước Hạ là lão đại quần áo lụa là chính cống, ở tử ngục là Đại đương gia trấn áp quần hùng, ở thế giới ngầm phương Tây là quân đế khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Lý Trạch Vũ hiểu rõ như lòng bàn tay, Tề Tiên Nhi biết rõ thực lực của hắn lớn mạnh còn để kẻ rác rưởi này đi tìm cái chết, nói rõ là muốn mượn đao giết người, hắn không khỏi cười nói: “Bình thường quan hệ của bà và sư muội bà có phải không tốt lắm không?”
Tuệ Vân giật mình, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?” Bà ta và Tề Tiên Nhi vốn cũng không hợp nhai, lần này sở dĩ bằng lòng tới giết Lý Trạch Vũ là bởi vì bà ta nhận được một
số tiền lớn của Tề Tiên Nhi.
Tuy rằng người xuất gia tứ đại giai không, nhưng lúc tiền mặt để ở trước mặt...
Không nhịn được nữa rồi, thật sự không được nhịn được. “Sư muội của bà đâu?” Lý Trạch Vũ nói sang chuyện khác.
Ni cô Tuệ Vân lắc đầu nói: “Sư muội xuống núi lịch luyện rồi, tôi cũng không biết cô ấy ở đâu.”
“Không thành thật.” “Xì xì” Lý Trạch Vũ vừa nói vừa nhấn gậy điện mấy lần.
“Đừng giật, tôi thật sự không biết cô ấy ở đâu, nhưng tôi có thể liên lạc với cô ấy.” Ni cô Tuệ Vân sợ hãi co người lại.
Lý Trạch Vũ dùng trường kiếm cắt đứt dây gai cho Tuệ Vân, sau đó lại dùng kiếm nhọn đè lên cổ người phía sau: “Lập
tức liên lạc với sư muội bà.”
“Được.” Tuệ Vân lấy điện thoại từ trên người ra, đang muốn bấm dãy số đầu tiên.
“Đợi đã." Lý Trạch Vũ ngắt lời, sau đó khẽ gật đầu với Jenny, người phía sau lập tức ngầm hiểu lấy ra máy tính.
“Gọi đi.”
Lúc này Lý Trạch Vũ mới bảo Tuệ Vân gọi điện thoại.
“Tút tút tút...”
“Không ai nhận.” Tuệ Vân khóc không ra nước mắt nói.
“Âm ầm” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ ra tay điểm mấy cái trên người Tuệ Vân, sau khi phong bế đan điền: “Vậy bà cứ ở lại đây, lúc nào điện thoại kết nối, lúc nào tôi thả bà đi”
Nói xong hắn nhìn về phía.Jenny: “Giao cho cậu.”
“Đại đương gia yên tâm.”
Jenny làm một động tác OK rồi lập tức kéo Tuệ Vân đang khiếp sợ đi.
Lý Trạch Vũ sắp xếp Sói đen và George ở lại bảo vệ chị em Trần Thanh Tuyết an toàn, bản thân mang theo hai anh em Cẩu Phú Quý lái xe rời đi.
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?” Vật Tương Vong hỏi.
Lý Trạch Vũ vừa cầm tay lái vừa ngậm điếu thuốc, nặng nề hút vài hơi.
“Đi làm thịt đại tông sư Địa Bảng kia, giết gà dọa khi...”