Chương 149: Sao có thể nhịn?
Lý Trạch Vũ là cổ đông lớn của khoa học kỹ thuật Vân Dương, nơi này chính là sân khấu hắn thi triển quyền cước, nhưng mà còn chưa thể hiện quyền cước thì đã có người muốn phá hủy sân khấu này.
Sao có thể nhịn?
Lúc hắn nổi giận đùng đùng vọt tới sân khấu thì lập tức trông thấy ni cô giống như hạc giữa bầy gà.
Năm sáu mươi tuổi, mặt mũi tàn ác, không hề có vẻ từ bi của người xuất gia, nếu là ở trong phim truyền hình thì chính là trùm phản diện chân chính.
“Lão ni cô, nghe nói bà tìm tôi?”
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không nể mặt đối phương.
Ni cô vênh váo hung hăng nói: “Cậu chính là Lý Trạch Vũ, con cháu nhà họ Lý.”
“Nói nhảm” Hai tay Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, gật đầu hỏi: “Bà tìm ông đây làm gì?”
“Thằng nhãi ranh, chịu chết đi.” Giọng nói ni cô vừa vang lên, một tia sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên.
Chỉ thấy trong nháy mắt bà ta đã rút trường kiếm đeo trên lưng ra khỏi vỏ, lập tức sải bước vọt tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Lý Trạch Vũ.
Vừa ra tay chính là sát chiêu.
“Bộ trưởng Lý, cẩn thận.”
“Cẩn thận, bộ trưởng Lý...”
Không ít viên chức đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Trạch Vũ, phần lớn trong đó là phụ nữ.
Hết cách, anh đẹp trai trước mặt bất cứ người phụ nữ nào đều rất được hoan nghênh.
“Keng.” Ngay lúc khóe miệng lão ni cô nở nụ cười lạnh, tự †in một kiếm này sẽ có thể lấy mạng nhỏ của Lý Trạch Vũ, kết quả lại khiến bà ta mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp chặt thân kiếm.
Mặc cho lão ni cô dùng sức như thế nào, quả thực không tới gần được nửa phần.
Chuyện này sao có thể?
Vẻ mặt lão ni cô bỗng thay đổi, trong ánh mắt đã có vẻ hoảng sợ.
“Bộ trưởng Lý vậy mà lợi hại như vậy.”
“Ngầu quá rồi, đáng tiếc bộ trưởng Lý có bạn gái rồi, nếu không tôi thật sự muốn giành lấy.”
“Đừng nói giành lấy, cho dù làm người thứ ba của bộ trưởng Lý tôi cũng bằng lòng...”
Một chiêu tiêu sái này của Lý Trạch Vũ đã tin phục tất cả mọi người ở đây, không ít nữ viên chức hiện ra vẻ mệ trai ngay tại chỗ.
“Nào, tôi cho bà một cơ hội nói ra thân phận của mình, hơn nữa nói rõ tại sao lại tới giết tôi, như vậy tôi có thể cho bà thoải mái một chút.”
Tia chết chóc trong ánh mắt Lý Trạch Vũ hiện lên, khí thế rét lạnh trực tiếp hù dọa lão ni cô không dám nhúch nhích.
“Không nói đúng không?”
Vàèo..." Lý Trạch Vũ tung người vọt tới sau lưng lão ni cô, “két” một tiếng, người phía sau bị đánh bất tỉnh chỉ bằng một cổ tay, bà ta lập tức bị xách đi giống như con gà.
Trở về bộ phận an ninh.
Lý Trạch Vũ sai người lấy dây gai ra trói chặt lão ni cô, tính toán tự mình thẩm vấn một phen.
“Thiếu gia! Lão ni cô này là người phái Nga Mi.”
Vật Tương Vong bỗng nhiên phát hiện trên tay lão ni cô đeo nhãn ngọc, chính là dấu hiệu của phái Nga mi.
Phái Nga Mi?
Lý Trạch Vũ không hiểu ra sao, vốn không nghĩ ra tại sao mình sẽ có thù với người phái Nga Mi.
“Phú Quý, làm bà ta tỉnh lại.” “Vâng!”
Cẩu Phú Quý nhanh chóng tạt một chậu nước, “phần phật” một tiếng trực tiếp tạt lên người lão ni cô.
“AI” Lão ni cô tỉnh lại từ trong mộng. “Lão ni cô, tính tình ông đây cũng không tốt lắm.”
Lý Trạch Vũ quát một tiếng: “Nói, tại sao lại muốn tới giết tôi?”
Sao có thể nhịn?
Lúc hắn nổi giận đùng đùng vọt tới sân khấu thì lập tức trông thấy ni cô giống như hạc giữa bầy gà.
Năm sáu mươi tuổi, mặt mũi tàn ác, không hề có vẻ từ bi của người xuất gia, nếu là ở trong phim truyền hình thì chính là trùm phản diện chân chính.
“Lão ni cô, nghe nói bà tìm tôi?”
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không nể mặt đối phương.
Ni cô vênh váo hung hăng nói: “Cậu chính là Lý Trạch Vũ, con cháu nhà họ Lý.”
“Nói nhảm” Hai tay Lý Trạch Vũ chắp tay sau lưng, gật đầu hỏi: “Bà tìm ông đây làm gì?”
“Thằng nhãi ranh, chịu chết đi.” Giọng nói ni cô vừa vang lên, một tia sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên.
Chỉ thấy trong nháy mắt bà ta đã rút trường kiếm đeo trên lưng ra khỏi vỏ, lập tức sải bước vọt tới, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Lý Trạch Vũ.
Vừa ra tay chính là sát chiêu.
“Bộ trưởng Lý, cẩn thận.”
“Cẩn thận, bộ trưởng Lý...”
Không ít viên chức đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Trạch Vũ, phần lớn trong đó là phụ nữ.
Hết cách, anh đẹp trai trước mặt bất cứ người phụ nữ nào đều rất được hoan nghênh.
“Keng.” Ngay lúc khóe miệng lão ni cô nở nụ cười lạnh, tự †in một kiếm này sẽ có thể lấy mạng nhỏ của Lý Trạch Vũ, kết quả lại khiến bà ta mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp chặt thân kiếm.
Mặc cho lão ni cô dùng sức như thế nào, quả thực không tới gần được nửa phần.
Chuyện này sao có thể?
Vẻ mặt lão ni cô bỗng thay đổi, trong ánh mắt đã có vẻ hoảng sợ.
“Bộ trưởng Lý vậy mà lợi hại như vậy.”
“Ngầu quá rồi, đáng tiếc bộ trưởng Lý có bạn gái rồi, nếu không tôi thật sự muốn giành lấy.”
“Đừng nói giành lấy, cho dù làm người thứ ba của bộ trưởng Lý tôi cũng bằng lòng...”
Một chiêu tiêu sái này của Lý Trạch Vũ đã tin phục tất cả mọi người ở đây, không ít nữ viên chức hiện ra vẻ mệ trai ngay tại chỗ.
“Nào, tôi cho bà một cơ hội nói ra thân phận của mình, hơn nữa nói rõ tại sao lại tới giết tôi, như vậy tôi có thể cho bà thoải mái một chút.”
Tia chết chóc trong ánh mắt Lý Trạch Vũ hiện lên, khí thế rét lạnh trực tiếp hù dọa lão ni cô không dám nhúch nhích.
“Không nói đúng không?”
Vàèo..." Lý Trạch Vũ tung người vọt tới sau lưng lão ni cô, “két” một tiếng, người phía sau bị đánh bất tỉnh chỉ bằng một cổ tay, bà ta lập tức bị xách đi giống như con gà.
Trở về bộ phận an ninh.
Lý Trạch Vũ sai người lấy dây gai ra trói chặt lão ni cô, tính toán tự mình thẩm vấn một phen.
“Thiếu gia! Lão ni cô này là người phái Nga Mi.”
Vật Tương Vong bỗng nhiên phát hiện trên tay lão ni cô đeo nhãn ngọc, chính là dấu hiệu của phái Nga mi.
Phái Nga Mi?
Lý Trạch Vũ không hiểu ra sao, vốn không nghĩ ra tại sao mình sẽ có thù với người phái Nga Mi.
“Phú Quý, làm bà ta tỉnh lại.” “Vâng!”
Cẩu Phú Quý nhanh chóng tạt một chậu nước, “phần phật” một tiếng trực tiếp tạt lên người lão ni cô.
“AI” Lão ni cô tỉnh lại từ trong mộng. “Lão ni cô, tính tình ông đây cũng không tốt lắm.”
Lý Trạch Vũ quát một tiếng: “Nói, tại sao lại muốn tới giết tôi?”