Chương 134: Đúng nhỉ?
Băng vào tài y thuật thần kỳ của mình, Lý Trạch Vũ có thể tạo thành sự ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng nổi!
Không hề khoa trương khi nói rằng, nhà họ Lý sản sinh ra một con rồng, không kẻ nào có thể lay chuyển vị thế gia tộc
hàng đầu của nhà họ Lý trong ba mươi năm tới.
"Con nhìn xa trông rộng đấy, xem ra những năm tháng ở Tây Bắc đã khiến con học được rất nhiều kinh nghiệm."
Diệp Chính Bình vui mừng ra mặt. Tuy rằng Lý Trạch Vũ đã phá hỏng đám cưới giữa hai nhà Diệp - Khương nhưng ông ta không hề có ý định trở mặt với đối phương.
Vả lại, sau khi suy xét, ông ta cảm thấy đó chưa hẳn là một ý hay!
Diệp An mỉm cười, nói: "Lúc trước ở khách sạn, khi tên nhãi kia đứng cạnh Khuynh Thành, hai đứa cứ như một đôi kim đồng ngọc nữ!"
"Đúng nhỉ? Cha cũng thấy thế!"
Diệp Chính Bình cười vang.
Cha con hai người nhìn nhau, dường như cùng nghĩ tới một điều.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lý.
Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc cùng nhìn ai kia bằng ánh mắt săm soi.
Lý Trạch Vũ ở phía đối diện như ngồi trên đống lửa, ngượng ngùng cười hỏi: "Sao đây, hai người muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Lý Định Quốc nóng lòng hỏi: "Cháu học đâu ra bản lĩnh kia?"
"Ba năm nay cháu ngồi tù, hai người bảo cháu có thể học ở đâu?"
Lý Trạch Vũ không đáp mà hỏi vặn lại.
"Thằng nhãi nhà mi bớt giả bộ ngớ ngẩn để lấp liếm đi, ông hỏi cháu học cùng ai?"
Lý Định Quốc tò mò hỏi.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng... Lúc mới tới cái chỗ Tử Ngục quỷ quái kia, cháu gặp được ba vị ẩn sĩ cao nhân đã nhìn thấu hồng trần!"
"Hai người không biết đấy thôi. Ba người kia nói cháu có nền tảng rất đáng kinh ngạc, chính là kỳ tài luyện võ nghìn năm có một, họ cầu xin để được nhận cháu làm đồ đệ!"
"Thật ra ban đầu cháu cũng từ chối, về sau lại không chịu nổi sự bức ép và dụ dỗ của họ. Ho nói miễn là cháu học thành thần công là sẽ có thể nắm giữ quyền lực trong thiên hạ, say sưa ngả trong lòng mỹ nhân..."
Lý Trạch Vũ kể lại những trải nghiệm của mình.
Nghe xong, cha con Lý Viễn Sơn đều mồm chữ A mắt chữ
Lý Trạch Vũ nhún vai: "Chuyện là vậy đấy!" "Cháu ngoan!"
Lý Định Quốc nuốt nước bọt, tò mò hỏi: "Hiện giờ thực lực của cháu mạnh đến đâu?"
"Cái này à..."
Không hề khoa trương khi nói rằng, nhà họ Lý sản sinh ra một con rồng, không kẻ nào có thể lay chuyển vị thế gia tộc
hàng đầu của nhà họ Lý trong ba mươi năm tới.
"Con nhìn xa trông rộng đấy, xem ra những năm tháng ở Tây Bắc đã khiến con học được rất nhiều kinh nghiệm."
Diệp Chính Bình vui mừng ra mặt. Tuy rằng Lý Trạch Vũ đã phá hỏng đám cưới giữa hai nhà Diệp - Khương nhưng ông ta không hề có ý định trở mặt với đối phương.
Vả lại, sau khi suy xét, ông ta cảm thấy đó chưa hẳn là một ý hay!
Diệp An mỉm cười, nói: "Lúc trước ở khách sạn, khi tên nhãi kia đứng cạnh Khuynh Thành, hai đứa cứ như một đôi kim đồng ngọc nữ!"
"Đúng nhỉ? Cha cũng thấy thế!"
Diệp Chính Bình cười vang.
Cha con hai người nhìn nhau, dường như cùng nghĩ tới một điều.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lý.
Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc cùng nhìn ai kia bằng ánh mắt săm soi.
Lý Trạch Vũ ở phía đối diện như ngồi trên đống lửa, ngượng ngùng cười hỏi: "Sao đây, hai người muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Lý Định Quốc nóng lòng hỏi: "Cháu học đâu ra bản lĩnh kia?"
"Ba năm nay cháu ngồi tù, hai người bảo cháu có thể học ở đâu?"
Lý Trạch Vũ không đáp mà hỏi vặn lại.
"Thằng nhãi nhà mi bớt giả bộ ngớ ngẩn để lấp liếm đi, ông hỏi cháu học cùng ai?"
Lý Định Quốc tò mò hỏi.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng... Lúc mới tới cái chỗ Tử Ngục quỷ quái kia, cháu gặp được ba vị ẩn sĩ cao nhân đã nhìn thấu hồng trần!"
"Hai người không biết đấy thôi. Ba người kia nói cháu có nền tảng rất đáng kinh ngạc, chính là kỳ tài luyện võ nghìn năm có một, họ cầu xin để được nhận cháu làm đồ đệ!"
"Thật ra ban đầu cháu cũng từ chối, về sau lại không chịu nổi sự bức ép và dụ dỗ của họ. Ho nói miễn là cháu học thành thần công là sẽ có thể nắm giữ quyền lực trong thiên hạ, say sưa ngả trong lòng mỹ nhân..."
Lý Trạch Vũ kể lại những trải nghiệm của mình.
Nghe xong, cha con Lý Viễn Sơn đều mồm chữ A mắt chữ
Lý Trạch Vũ nhún vai: "Chuyện là vậy đấy!" "Cháu ngoan!"
Lý Định Quốc nuốt nước bọt, tò mò hỏi: "Hiện giờ thực lực của cháu mạnh đến đâu?"
"Cái này à..."