Chương 132: Tình hình không lạc quan
Mạc Thăng Hải, ngự y hàng đầu Đại Nội, y thuật đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao!
Bây giờ nghe Tiêu Cửu Minh nói thủ pháp của Lý Trạch Vũ còn cao hơn một bậc so với Mạc Thăng Hải, Lý Định Quốc không khỏi mừng thầm trong lòng.
"Hô hô... Ha ha.."
Hô hấp của Diệp Trung Đường đột nhiên trở nên dồn dập, như thể đã nín thở ở trong nước quá lâu, lại đột nhiên trồi đầu lên miệng hít vào một lượng lớn không khí mới mẻ.
“Tình hình không lạc quan." Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói nói một câu.
Đám người nhà họ Diệp trong nháy mắt trở nên lo nghĩ bất an.
"Rốt cuộc anh có thể chữa khỏi cho ông nội của tôi được không?”
Diệp Khinh Nhu không nhịn được hỏi.
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên lắng nghe, nóng lòng muốn biết đáp án chính xác.
"Có thể thì có thể, nhưng mà..." Lý Trạch Vũ đột nhiên kéo dài giọng. Diệp An gấp gáp hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
"Như vậy đi, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với các người nữa."
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Diệp, nhưng mà sẽ phải hao tổn không ít sức lực của tôi, mà tôi lại không quen không biết gì nhà họ Diệp các người, nên không có lý do gì để giúp các người vô íchl"
Diệp Khinh Nhu khẽ cau mày: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn cô ấy một chút, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là ngực to mà không có não, ông đây chỉ thiếu điều viết ba chữ “Muốn lợi ích” lên mặt rồi, thế mà cô ấy vẫn không hiểu!
"Khụ khụ!"
"Thằng nhóc thúi, chăm sóc người bị thương chính là bổn phận của người thầy thuốc, sao cháu có thể đưa ra điều kiện với người ta ở thời điểm này chứ?"
Lý Định Quốc ra vẻ bất mãn răn dạy một tiếng, sau đó lập tức quay người nhìn về phía một đám người nhà họ Diệp, nói bổ sung: "Nhưng mà thăng nhóc thúi nhà tôi cũng đã nói rồi, cứu chữa chú Diệp cần hao tổn không ít sức lực của hắn, nhà họ Diệp các người cho hắn chút lợi ích cũng là chuyện nên làm!"
Nhìn thấy hai ông cháu này một xướng một họa, người nhà họ Diệp thật sự dở khóc dở cười.
"Cậu muốn cái gì?" Diệp Chính Bình nhíu mày hỏi. "Hê hê!"
Lý Trạch Vũ xoa xoa tay, nói: "Những thứ mà nhà họ Diệp các người có thì đương nhiên nhà họ Lý chúng tôi không thể thiếu!"
Lời này nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là sự thật.
Bất kể là nền tảng hay là thực lực, nhà họ Diệp đều như như mặt trời ban trưa, mạnh hơn một bậc so với nhà họ Diệp, nếu không thì sao có thể đứng đầu trong sáu gia tộc hào môn cơ chứi
"Thế này nhé, chỉ cần các người đồng ý một điều kiện nho nhỏ của tôi, thì tôi sẽ lập tức có thể làm cho ông cụ Diệp tỉnh lại, đồng thời cam đoan ông ấy còn có thể sống năm năm trở lên!"
Lý Trạch Vũ thề son sắt nói.
Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả người nhà họ Diệp đều sáng mắt.
Bọn họ biết tình trạng cơ thể của Diệp Trung Đường hỏng bét đến mức nào hơn bất kỳ kẻ nào khác, nếu có thể sống thêm năm năm thì đừng nói là mộtđiều kiện, cho dù mười điều kiện thì bọn họ cũng sẽ không từ chối!
Quả nhiên. Lúc này Diệp Chính Bình mới tỏ thái độ, nói: "Chỉ cần là việc mà nhà họ Diệp có thể làm được thì bất kỳ điều kiện gì chúng tôi cũng đều đồng ý!"
"Tốt! Điều kiện của tôi chính là..."
Khi đang nói chuyện, Lý Trạch Vũ đưa tay chỉ sang Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh rồi nói: "Sau này cô ấy muốn gả cho ai, hoặc là đời này không kết hôn, thì bất luận kẻ nào trong nhà họ Diệp cũng không được nhúng tay can thiệp!"
Wow!
Trong chớp nhoáng này, Diệp Khuynh Thành chỉ cảm thấy trong lòng mình hỗn loạn.
Bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng điều kiện của Lý Trạch Vũ là để đổi lấy sự tự do của mình!
"Thằng nhóc này được lắm, không vì danh không vì lợi, chỉ vì hồng nhan!"
"Chậc chậc, rất có phong phạm của lão phu năm đó!" Tiêu Cửu Minh giơ ngón tay cái lên, đồng thời nhìn về phía hai đồ đệ bên cạnh: "Sau này hai đứa phải học tập thằng nhóc này, nghe rõ không?"
"Người yên tâm đi, thiếu gia vẫn luôn là tấm gương của chúng conl"
"Cả đời này con chỉ đuổi theo bước chân của thiếu gia..."
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt tỏ thái độ.
"Tôi đồng ý với cậu! Từ nay về sau, bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp vào chuyện lớn trong đời của Khuynh Thành, cậu mau ra tay cứu cha tôi đi!"
Diệp Chính Bình gần như bật thốt lên đồng ý.
OK!
Lý Trạch Vũ ra hiệu, sau đó lập tức rút ra một cây kim châm rồi đâm vào huyệt Trung Phủ của Diệp Trung Đường một cách chính xác.
Đúng lúc này, Diệp Trung Đường chậm rãi mở mắt ra...
Bây giờ nghe Tiêu Cửu Minh nói thủ pháp của Lý Trạch Vũ còn cao hơn một bậc so với Mạc Thăng Hải, Lý Định Quốc không khỏi mừng thầm trong lòng.
"Hô hô... Ha ha.."
Hô hấp của Diệp Trung Đường đột nhiên trở nên dồn dập, như thể đã nín thở ở trong nước quá lâu, lại đột nhiên trồi đầu lên miệng hít vào một lượng lớn không khí mới mẻ.
“Tình hình không lạc quan." Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói nói một câu.
Đám người nhà họ Diệp trong nháy mắt trở nên lo nghĩ bất an.
"Rốt cuộc anh có thể chữa khỏi cho ông nội của tôi được không?”
Diệp Khinh Nhu không nhịn được hỏi.
Tất cả mọi người đều vểnh tai lên lắng nghe, nóng lòng muốn biết đáp án chính xác.
"Có thể thì có thể, nhưng mà..." Lý Trạch Vũ đột nhiên kéo dài giọng. Diệp An gấp gáp hỏi: "Nhưng mà cái gì?"
"Như vậy đi, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với các người nữa."
Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Diệp, nhưng mà sẽ phải hao tổn không ít sức lực của tôi, mà tôi lại không quen không biết gì nhà họ Diệp các người, nên không có lý do gì để giúp các người vô íchl"
Diệp Khinh Nhu khẽ cau mày: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn cô ấy một chút, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là ngực to mà không có não, ông đây chỉ thiếu điều viết ba chữ “Muốn lợi ích” lên mặt rồi, thế mà cô ấy vẫn không hiểu!
"Khụ khụ!"
"Thằng nhóc thúi, chăm sóc người bị thương chính là bổn phận của người thầy thuốc, sao cháu có thể đưa ra điều kiện với người ta ở thời điểm này chứ?"
Lý Định Quốc ra vẻ bất mãn răn dạy một tiếng, sau đó lập tức quay người nhìn về phía một đám người nhà họ Diệp, nói bổ sung: "Nhưng mà thăng nhóc thúi nhà tôi cũng đã nói rồi, cứu chữa chú Diệp cần hao tổn không ít sức lực của hắn, nhà họ Diệp các người cho hắn chút lợi ích cũng là chuyện nên làm!"
Nhìn thấy hai ông cháu này một xướng một họa, người nhà họ Diệp thật sự dở khóc dở cười.
"Cậu muốn cái gì?" Diệp Chính Bình nhíu mày hỏi. "Hê hê!"
Lý Trạch Vũ xoa xoa tay, nói: "Những thứ mà nhà họ Diệp các người có thì đương nhiên nhà họ Lý chúng tôi không thể thiếu!"
Lời này nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là sự thật.
Bất kể là nền tảng hay là thực lực, nhà họ Diệp đều như như mặt trời ban trưa, mạnh hơn một bậc so với nhà họ Diệp, nếu không thì sao có thể đứng đầu trong sáu gia tộc hào môn cơ chứi
"Thế này nhé, chỉ cần các người đồng ý một điều kiện nho nhỏ của tôi, thì tôi sẽ lập tức có thể làm cho ông cụ Diệp tỉnh lại, đồng thời cam đoan ông ấy còn có thể sống năm năm trở lên!"
Lý Trạch Vũ thề son sắt nói.
Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả người nhà họ Diệp đều sáng mắt.
Bọn họ biết tình trạng cơ thể của Diệp Trung Đường hỏng bét đến mức nào hơn bất kỳ kẻ nào khác, nếu có thể sống thêm năm năm thì đừng nói là mộtđiều kiện, cho dù mười điều kiện thì bọn họ cũng sẽ không từ chối!
Quả nhiên. Lúc này Diệp Chính Bình mới tỏ thái độ, nói: "Chỉ cần là việc mà nhà họ Diệp có thể làm được thì bất kỳ điều kiện gì chúng tôi cũng đều đồng ý!"
"Tốt! Điều kiện của tôi chính là..."
Khi đang nói chuyện, Lý Trạch Vũ đưa tay chỉ sang Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh rồi nói: "Sau này cô ấy muốn gả cho ai, hoặc là đời này không kết hôn, thì bất luận kẻ nào trong nhà họ Diệp cũng không được nhúng tay can thiệp!"
Wow!
Trong chớp nhoáng này, Diệp Khuynh Thành chỉ cảm thấy trong lòng mình hỗn loạn.
Bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng điều kiện của Lý Trạch Vũ là để đổi lấy sự tự do của mình!
"Thằng nhóc này được lắm, không vì danh không vì lợi, chỉ vì hồng nhan!"
"Chậc chậc, rất có phong phạm của lão phu năm đó!" Tiêu Cửu Minh giơ ngón tay cái lên, đồng thời nhìn về phía hai đồ đệ bên cạnh: "Sau này hai đứa phải học tập thằng nhóc này, nghe rõ không?"
"Người yên tâm đi, thiếu gia vẫn luôn là tấm gương của chúng conl"
"Cả đời này con chỉ đuổi theo bước chân của thiếu gia..."
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt tỏ thái độ.
"Tôi đồng ý với cậu! Từ nay về sau, bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp vào chuyện lớn trong đời của Khuynh Thành, cậu mau ra tay cứu cha tôi đi!"
Diệp Chính Bình gần như bật thốt lên đồng ý.
OK!
Lý Trạch Vũ ra hiệu, sau đó lập tức rút ra một cây kim châm rồi đâm vào huyệt Trung Phủ của Diệp Trung Đường một cách chính xác.
Đúng lúc này, Diệp Trung Đường chậm rãi mở mắt ra...