Chương 9
15
Lòng ta loạn như ma.
Bé hoa nhỏ bám chặt vào trán ta, như thể muốn nói với ta rằng: Đừng sợ, vẫn còn bé ở đây.
Ta không khỏi an tâm một chút. Nhưng tối đó, ta đã có một giấc mơ dài.
Dài đến mức dường như ta đã nhìn thấy hết những điều nhỏ nhặt từ lúc ta gặp Doãn Dạ đến giờ.
Có rất nhiều chi tiết nhỏ mà ta không để ý đã xuất hiện trong giấc mơ của ta và nói cho ta biết rằng ta đã bỏ qua điều gì.
Thì ra vào ngày đầu tiên ta biến thành hình người, Doãn Dạ đã thi triển pháp thuật với tất cả mặt gương trên đảo Tiên.
Và mỗi đêm khuya, sau khi ta ngủ thiếp đi, Doãn Dạ sẽ rời đi, sau đó trở lại sớm.
Ta bừng tỉnh từ trong mộng, không khỏi đưa tay vuốt ve gò má mình.
Ta giật mình phát hiện, thì ra dáng vẻ mà ta nhìn thấy trong gương là do Doãn Dạ đã biến ra.
Hình dạng ta nhìn thấy trong gương là giả.
Ta cũng nhận ra rằng là mỹ nhân giống ta chứ không phải là ta giống nàng.
Cuối cùng ta cũng biết ý nghĩa của những lời mà Doãn Dạ đã nói với ta.
Doãn Dạ bảo ta phải nhớ rằng, mỹ nhân mới là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên đời này.
Khi ta xâu chuỗi tất cả mọi thứ với nhau, cuối cùng ta cũng đã biết những gì Doãn Dạ giấu.
Chàng đã tạo ra một “ta” khác.
Chàng muốn cho người kia, đứng trước người ta, ngăn cản hết mọi nguy hiểm cho ta.
16
Ta biết, Doãn Dạ muốn bảo vệ ta.
Chàng muốn ta không lo không nghĩ, không lo lắng vì thân phận, cũng không muốn để ta gặp nguy hiểm.
Nhưng chàng cũng đã quên, ta muốn cùng chàng đối mặt với tất cả.
Đúng là một tên ngốc mà.
Ta lắc đầu, thầm nghĩ về chàng, rất nhanh, bụng ta bắt đầu mơ hồ đau nhức.
Ta vuốt ve bụng, ta đoán có lẽ ta sắp sinh rồi.
Sau một ngày một đêm đau đớn, ta đã sinh ra bé hoa nhỏ của mình.
Trắng trẻo mập mạp, là một đứa con trai, trên đỉnh đầu bé có một đóa hoa nhỏ, lúc ta ôm bé thì nó sẽ lắc lư theo, cực kỳ đáng yêu.
Ta một mình nuôi nấng bé hoa, không quên nói cho bé biết, phụ thân vì bảo vệ mẫu thân mới đi rất xa, nhưng chàng rất yêu bọn ta, cho nên sẽ về nhanh thôi.
Nhưng đã qua nhiều năm, ta vẫn không thấy Doãn Dạ về.
Mấy năm nay, tiên lực của ta đã tăng lên, ta có thể thông qua bé con cảm ứng được hiện tại Doãn Dạ đang ở nơi nào.
Chỉ là, mối liên kết phụ tử này rất yếu ớt, hiện tại ta vẫn chưa thể khống chế.
Ta đành phải tiếp tục tu luyện.
Lại qua thêm mấy chục năm, bé con của ta lớn lên không ít.
Cuối cùng ta cũng tìm thấy Doãn Dạ.
Ta mừng rỡ như điên, lắc lắc con của mình: "Chúng ta đi tìm phụ thân đi!"
Lòng ta loạn như ma.
Bé hoa nhỏ bám chặt vào trán ta, như thể muốn nói với ta rằng: Đừng sợ, vẫn còn bé ở đây.
Ta không khỏi an tâm một chút. Nhưng tối đó, ta đã có một giấc mơ dài.
Dài đến mức dường như ta đã nhìn thấy hết những điều nhỏ nhặt từ lúc ta gặp Doãn Dạ đến giờ.
Có rất nhiều chi tiết nhỏ mà ta không để ý đã xuất hiện trong giấc mơ của ta và nói cho ta biết rằng ta đã bỏ qua điều gì.
Thì ra vào ngày đầu tiên ta biến thành hình người, Doãn Dạ đã thi triển pháp thuật với tất cả mặt gương trên đảo Tiên.
Và mỗi đêm khuya, sau khi ta ngủ thiếp đi, Doãn Dạ sẽ rời đi, sau đó trở lại sớm.
Ta bừng tỉnh từ trong mộng, không khỏi đưa tay vuốt ve gò má mình.
Ta giật mình phát hiện, thì ra dáng vẻ mà ta nhìn thấy trong gương là do Doãn Dạ đã biến ra.
Hình dạng ta nhìn thấy trong gương là giả.
Ta cũng nhận ra rằng là mỹ nhân giống ta chứ không phải là ta giống nàng.
Cuối cùng ta cũng biết ý nghĩa của những lời mà Doãn Dạ đã nói với ta.
Doãn Dạ bảo ta phải nhớ rằng, mỹ nhân mới là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên đời này.
Khi ta xâu chuỗi tất cả mọi thứ với nhau, cuối cùng ta cũng đã biết những gì Doãn Dạ giấu.
Chàng đã tạo ra một “ta” khác.
Chàng muốn cho người kia, đứng trước người ta, ngăn cản hết mọi nguy hiểm cho ta.
16
Ta biết, Doãn Dạ muốn bảo vệ ta.
Chàng muốn ta không lo không nghĩ, không lo lắng vì thân phận, cũng không muốn để ta gặp nguy hiểm.
Nhưng chàng cũng đã quên, ta muốn cùng chàng đối mặt với tất cả.
Đúng là một tên ngốc mà.
Ta lắc đầu, thầm nghĩ về chàng, rất nhanh, bụng ta bắt đầu mơ hồ đau nhức.
Ta vuốt ve bụng, ta đoán có lẽ ta sắp sinh rồi.
Sau một ngày một đêm đau đớn, ta đã sinh ra bé hoa nhỏ của mình.
Trắng trẻo mập mạp, là một đứa con trai, trên đỉnh đầu bé có một đóa hoa nhỏ, lúc ta ôm bé thì nó sẽ lắc lư theo, cực kỳ đáng yêu.
Ta một mình nuôi nấng bé hoa, không quên nói cho bé biết, phụ thân vì bảo vệ mẫu thân mới đi rất xa, nhưng chàng rất yêu bọn ta, cho nên sẽ về nhanh thôi.
Nhưng đã qua nhiều năm, ta vẫn không thấy Doãn Dạ về.
Mấy năm nay, tiên lực của ta đã tăng lên, ta có thể thông qua bé con cảm ứng được hiện tại Doãn Dạ đang ở nơi nào.
Chỉ là, mối liên kết phụ tử này rất yếu ớt, hiện tại ta vẫn chưa thể khống chế.
Ta đành phải tiếp tục tu luyện.
Lại qua thêm mấy chục năm, bé con của ta lớn lên không ít.
Cuối cùng ta cũng tìm thấy Doãn Dạ.
Ta mừng rỡ như điên, lắc lắc con của mình: "Chúng ta đi tìm phụ thân đi!"