Chương 8
13
Sự tò mò thúc đẩy ta mở nó ra.
Để ta phải thất vọng rồi, văn tự bên trong tối nghĩa khó hiểu, trình độ tri thức có hạn như hoa ta đây không thể nào hiểu nổi.
Ta hừ hừ, trong lòng đã có chút cân nhắc.
Ta không hiểu, không có nghĩa là Doãn Dạ sẽ không hiểu, ta không thể cạy miệng cuốn sách, nhưng không có nghĩa là ta không thể cạy miệng Doãn Dạ.
Đáng tiếc, Doãn Dạ lại không muốn nói, vì vậy ta đã chiến lạnh với chàng, nhưng đảo mắt một cái, ta lập tức cảm thấy là ta không tốt, tính tình quá nóng, lúc ta đang muốn đi tìm Doãn Dạ, chàng đã bưng thứ ta thích nhất đến.
"Nhiễm Nhiễm, ta đến nhận sai với nàng đây."
Ta có còn giận chàng đầu, nhưng ta vẫn ra vẻ thâm trầm: "Chàng sai chỗ nào?"
Doãn Dạ há môi, định trả lời.
Ta đã bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó khoát tay áo: "Quên đi, ta đã không còn tò mò nữa.”
Không hẳn là không còn tò mò, mà là ta tin rằng Doãn Dạ sẽ không làm hại ta.
14
Doãn Dạ càng ngày càng bận rộn, hơn nữa cũng tiều tụy đi nhiều.
Vì vậy, thừa dịp chàng nghỉ ngơi, ta đã độ sức mạnh của hoa thiên thạch cho chàng.
Chàng đi sớm và trở về muộn, về sau còn không thấy tung tích mấy ngày.
Thật vất vả mới chờ đợi được Doãn Dạ trở về, chỉ thấy vẻ mặt chàng gấp gáp, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Ta còn chưa kịp hỏi, chàng đã nắm lấy tay ta, lập kết giới bảo vệ ta: "Nhiễm Nhiễm, nàng ở chỗ này chờ ta trở về, được không?"
"Được, nhưng chàng muốn đi đâu?Vì sao không để ta đi cùng?”
Trực giác nói với ta rằng Doãn Dạ sẽ đi rất lâu. Lo lắng trong mắt chàng, là thần sắc ta chưa từng nhìn thấy.
Bất an trong lòng khiến ta giữ chặt chàng, nhưng nhìn ánh mắt kiên nghị của Doãn Dạ, ta méo miệng: "Chàng nhất định phải trở về tìm ta đấy, không được lừa gạt ta!"
"Được, ta hứa với nàng." Doãn Dạ ấn ta vào lòng, vùi đầu vào cổ ta trong chốc lát, bước chân vội vã rời đi.
Ta không cách nào rời khỏi kết giới mà Doãn Dạ đã lập ra, nghe bên ngoài ồn ào, tâm thần ta hơi loạn, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ta luôn cảm thấy, có chuyện k//h///ủ//n//g k/ h // ế// o gì đó sắp xảy ra.
Ta đang lo lắng đề phòng, mấy canh giờ sau đảo tiên đã sụp đổ.
Có trận chiến nào ở ngoài đó sao? Hơn nữa còn dữ dội đến mức này?
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng ta đã nghĩ:
Doãn Dạ sao rồi? Chàng có an toàn không?
Đảo Tiên sụp đổ, nhưng kết giới do Doãn Dạ thiết lập cho ta, vẫn vững chắc như trước, không cách nào công phá.
Ta đã được đưa đến một nơi an toàn hơn nhờ những tiên lực ẩn dưới kết giới, nhưng ở đó lại không có Doãn Dạ.
Nơi này có đầy đủ tất cả mọi thứ, tựa như đã được sắp xếp từ trước.
Ta không phải lo ăn lo uống, nhưng có một ngày, ta vô tình làm vỡ gương đồng, lúc nhặt những mảnh vỡ ta vô tình bị cắt trúng tay, m…á..u chảy xuống gương đồng, mặt kính vụn vỡ chiếu rọi lại khuôn mặt ta.
Giống hệt với mỹ nhân.
Sự tò mò thúc đẩy ta mở nó ra.
Để ta phải thất vọng rồi, văn tự bên trong tối nghĩa khó hiểu, trình độ tri thức có hạn như hoa ta đây không thể nào hiểu nổi.
Ta hừ hừ, trong lòng đã có chút cân nhắc.
Ta không hiểu, không có nghĩa là Doãn Dạ sẽ không hiểu, ta không thể cạy miệng cuốn sách, nhưng không có nghĩa là ta không thể cạy miệng Doãn Dạ.
Đáng tiếc, Doãn Dạ lại không muốn nói, vì vậy ta đã chiến lạnh với chàng, nhưng đảo mắt một cái, ta lập tức cảm thấy là ta không tốt, tính tình quá nóng, lúc ta đang muốn đi tìm Doãn Dạ, chàng đã bưng thứ ta thích nhất đến.
"Nhiễm Nhiễm, ta đến nhận sai với nàng đây."
Ta có còn giận chàng đầu, nhưng ta vẫn ra vẻ thâm trầm: "Chàng sai chỗ nào?"
Doãn Dạ há môi, định trả lời.
Ta đã bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó khoát tay áo: "Quên đi, ta đã không còn tò mò nữa.”
Không hẳn là không còn tò mò, mà là ta tin rằng Doãn Dạ sẽ không làm hại ta.
14
Doãn Dạ càng ngày càng bận rộn, hơn nữa cũng tiều tụy đi nhiều.
Vì vậy, thừa dịp chàng nghỉ ngơi, ta đã độ sức mạnh của hoa thiên thạch cho chàng.
Chàng đi sớm và trở về muộn, về sau còn không thấy tung tích mấy ngày.
Thật vất vả mới chờ đợi được Doãn Dạ trở về, chỉ thấy vẻ mặt chàng gấp gáp, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Ta còn chưa kịp hỏi, chàng đã nắm lấy tay ta, lập kết giới bảo vệ ta: "Nhiễm Nhiễm, nàng ở chỗ này chờ ta trở về, được không?"
"Được, nhưng chàng muốn đi đâu?Vì sao không để ta đi cùng?”
Trực giác nói với ta rằng Doãn Dạ sẽ đi rất lâu. Lo lắng trong mắt chàng, là thần sắc ta chưa từng nhìn thấy.
Bất an trong lòng khiến ta giữ chặt chàng, nhưng nhìn ánh mắt kiên nghị của Doãn Dạ, ta méo miệng: "Chàng nhất định phải trở về tìm ta đấy, không được lừa gạt ta!"
"Được, ta hứa với nàng." Doãn Dạ ấn ta vào lòng, vùi đầu vào cổ ta trong chốc lát, bước chân vội vã rời đi.
Ta không cách nào rời khỏi kết giới mà Doãn Dạ đã lập ra, nghe bên ngoài ồn ào, tâm thần ta hơi loạn, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Ta luôn cảm thấy, có chuyện k//h///ủ//n//g k/ h // ế// o gì đó sắp xảy ra.
Ta đang lo lắng đề phòng, mấy canh giờ sau đảo tiên đã sụp đổ.
Có trận chiến nào ở ngoài đó sao? Hơn nữa còn dữ dội đến mức này?
Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng ta đã nghĩ:
Doãn Dạ sao rồi? Chàng có an toàn không?
Đảo Tiên sụp đổ, nhưng kết giới do Doãn Dạ thiết lập cho ta, vẫn vững chắc như trước, không cách nào công phá.
Ta đã được đưa đến một nơi an toàn hơn nhờ những tiên lực ẩn dưới kết giới, nhưng ở đó lại không có Doãn Dạ.
Nơi này có đầy đủ tất cả mọi thứ, tựa như đã được sắp xếp từ trước.
Ta không phải lo ăn lo uống, nhưng có một ngày, ta vô tình làm vỡ gương đồng, lúc nhặt những mảnh vỡ ta vô tình bị cắt trúng tay, m…á..u chảy xuống gương đồng, mặt kính vụn vỡ chiếu rọi lại khuôn mặt ta.
Giống hệt với mỹ nhân.