Chương 9
(23)
Tôi đề nghị nhận nuôi Giai Giai.
Lục Minh Sinh cũng nói chuyện này không thành vấn đề vì gia đình hắn không thiếu tiền.
Ở trường đại học, Linh Linh và Giang Gia Huy là những người bạn thân duy nhất của chúng tôi.
Nhưng sau khi mẹ tôi nhận được tin tức này, bà đã ngay lập tức đến nhà chúng tôi và bộc lộ sự phản đối kịch liệt.
Con của người khác luôn là con của người khác.
Tôi sẽ nên làm gì nếu con nuôi bắt nạt con ruột của tôi?
Bố tôi nổi tiếng là sợ vợ nên khi mẹ tôi nói một, ông không dám nói hai.
Lục Minh Sinh cũng chỉ dám nhỏ giọng ủng hộ tôi, khi tôi đi pha trà.
Còn mẹ của Lục Minh Sinh, bà ấy biết rõ một đứa trẻ không có bố mẹ sẽ bi thảm như thế nào.
Bà ấy đến nhà chúng tôi và nghe thấy tiếng mẹ tôi gầm lên ngay khi vừa bước vào cửa.
"Ôi bà thoonh gia ơi, bình tĩnh, bình tĩnh."
“Chúng ta hãy nghĩ lại xem, đây tuy không phải chuyện tốt nhưng cũng là lòng tốt của bọn trẻ."
“Đứa trẻ đó cũng nghèo, bố mẹ đều đã mất."
"Bố của Minh Sinh mất sớm, chúng tôi thường xuyên bị bắt nạt, trong nhà ai cũng coi thường chúng tôi..."
Sau khi nghe một số kinh nghiệm do mẹ Lục Minh Sinh kể lại.
Lúc đó tôi mới bắt đầu hiểu tại sao lúc đó bà ấy lại đến gặp tôi.
Đây là hy vọng duy nhất của bà trong nhiều năm như vậy.
Cả hai đều có cuộc sống khó khăn nhưng hạnh phúc.
Nếu Lục Minh Sinh không thành công, có thể ở nông thôn bọn họ vẫn bị coi thường.
Lục Minh Sinh còn bị người khác đối xử lạnh nhạt và bị gọi là đứa trẻ không bố nữa ư?
(24)
Trên thực tế, lời thuyết phục của mẹ Lục Minh Sinh vô cùng có ích.
Mẹ tôi nghe xong liền nắm tay Lục Minh Sinh.
"Con trai, con đã phải chịu đựng nhiều năm như vậy rồi."
“Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đến nhà của chúng ta, chú sẽ giúp đỡ con được không?"
Mẹ Lục Minh Sinh che miệng cười nói: “Con còn gọi người ta là chú à?”
Lục Minh Sinh cũng rất lễ phép, nở nụ cười ngọt ngào.
"Bố!"
"Ơ."
"Haha."
Tôi vuốt ve bụng mình và nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hóa ra hạnh phúc của con người đơn giản đến thế.
Tiếng cười của một gia đình và những người bạn yêu thương luôn ở bên cạnh bạn.
Mẹ tôi cũng thoải mái hơn sau chuyện này.
Người ta nói rằng ông bà của Giai Giai phải đồng ý thì mới có tác dụng.
Mẹ tôi nói khá đúng, còn ông bà của Giai Giai thì không đồng ý.
Giai Giai là mối liên kết cuối cùng giữa hai người lớn tuổi trên thế giới này.
Nếu chúng tôi đưa con bé đi, họ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì khi sống.
Nhưng tôi vẫn không an tâm, liên tục nói đủ thứ.
"Nếu hai người cần giúp đỡ bất cứ điều gì, cháu và Minh Sinh sẽ cố gắng giúp đỡ."
Sau khi nghe điều này, ông bà của Giai Giai rất hài lòng.
“Chỉ cần hai người có lòng là được rồi."
"Thật vinh dự cho Linh Linh và Gia Huy khi có được người bạn như cháu trong đời..."
Tôi đề nghị nhận nuôi Giai Giai.
Lục Minh Sinh cũng nói chuyện này không thành vấn đề vì gia đình hắn không thiếu tiền.
Ở trường đại học, Linh Linh và Giang Gia Huy là những người bạn thân duy nhất của chúng tôi.
Nhưng sau khi mẹ tôi nhận được tin tức này, bà đã ngay lập tức đến nhà chúng tôi và bộc lộ sự phản đối kịch liệt.
Con của người khác luôn là con của người khác.
Tôi sẽ nên làm gì nếu con nuôi bắt nạt con ruột của tôi?
Bố tôi nổi tiếng là sợ vợ nên khi mẹ tôi nói một, ông không dám nói hai.
Lục Minh Sinh cũng chỉ dám nhỏ giọng ủng hộ tôi, khi tôi đi pha trà.
Còn mẹ của Lục Minh Sinh, bà ấy biết rõ một đứa trẻ không có bố mẹ sẽ bi thảm như thế nào.
Bà ấy đến nhà chúng tôi và nghe thấy tiếng mẹ tôi gầm lên ngay khi vừa bước vào cửa.
"Ôi bà thoonh gia ơi, bình tĩnh, bình tĩnh."
“Chúng ta hãy nghĩ lại xem, đây tuy không phải chuyện tốt nhưng cũng là lòng tốt của bọn trẻ."
“Đứa trẻ đó cũng nghèo, bố mẹ đều đã mất."
"Bố của Minh Sinh mất sớm, chúng tôi thường xuyên bị bắt nạt, trong nhà ai cũng coi thường chúng tôi..."
Sau khi nghe một số kinh nghiệm do mẹ Lục Minh Sinh kể lại.
Lúc đó tôi mới bắt đầu hiểu tại sao lúc đó bà ấy lại đến gặp tôi.
Đây là hy vọng duy nhất của bà trong nhiều năm như vậy.
Cả hai đều có cuộc sống khó khăn nhưng hạnh phúc.
Nếu Lục Minh Sinh không thành công, có thể ở nông thôn bọn họ vẫn bị coi thường.
Lục Minh Sinh còn bị người khác đối xử lạnh nhạt và bị gọi là đứa trẻ không bố nữa ư?
(24)
Trên thực tế, lời thuyết phục của mẹ Lục Minh Sinh vô cùng có ích.
Mẹ tôi nghe xong liền nắm tay Lục Minh Sinh.
"Con trai, con đã phải chịu đựng nhiều năm như vậy rồi."
“Sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy đến nhà của chúng ta, chú sẽ giúp đỡ con được không?"
Mẹ Lục Minh Sinh che miệng cười nói: “Con còn gọi người ta là chú à?”
Lục Minh Sinh cũng rất lễ phép, nở nụ cười ngọt ngào.
"Bố!"
"Ơ."
"Haha."
Tôi vuốt ve bụng mình và nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hóa ra hạnh phúc của con người đơn giản đến thế.
Tiếng cười của một gia đình và những người bạn yêu thương luôn ở bên cạnh bạn.
Mẹ tôi cũng thoải mái hơn sau chuyện này.
Người ta nói rằng ông bà của Giai Giai phải đồng ý thì mới có tác dụng.
Mẹ tôi nói khá đúng, còn ông bà của Giai Giai thì không đồng ý.
Giai Giai là mối liên kết cuối cùng giữa hai người lớn tuổi trên thế giới này.
Nếu chúng tôi đưa con bé đi, họ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì khi sống.
Nhưng tôi vẫn không an tâm, liên tục nói đủ thứ.
"Nếu hai người cần giúp đỡ bất cứ điều gì, cháu và Minh Sinh sẽ cố gắng giúp đỡ."
Sau khi nghe điều này, ông bà của Giai Giai rất hài lòng.
“Chỉ cần hai người có lòng là được rồi."
"Thật vinh dự cho Linh Linh và Gia Huy khi có được người bạn như cháu trong đời..."