Chương 8
(21)
Đột nhiên tôi bị ôm, một cái ôm rất chặt.
"Có chuyện gì vậy? Em không vui à?"
Lục Minh Sinh nhìn thấy tôi lo lắng.
“Anh không nghĩ đến bố em à, anh không sợ ông ấy sẽ phản đối anh sao?”
Lồng ngực hắn rung lên mấy cái: “Chú ấy nếu nhìn thấy cách anh chăm sóc cho em, chắc chắn sẽ không có phản đối anh đâu "
Tôi mỉm cười, nhưng vẻ mặt của tôi nhanh chóng cứng lại.
"Em nhớ đến Linh Linh, em sợ mình sẽ trở nên giống cô ấy..."
Sau khi Lục Minh Sinh nghe xong lời này, hắn ôm tôi chặt hơn. Và cũng im lặng.
Lục Minh Sinh đêm đó đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Hắn ta nói rằng từ giờ trở đi tôi sẽ là người quản lý ngôi nhà này và tài chính.
Ý định ban đầu của hắn là bán nơi này và mua một căn nhà lớn hơn.
Nhưng tôi đã từ chối.
Tôi không lo sợ nếu nhà rộng hơn, mẹ hắn sẽ đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.
Nhưng tôi nghĩ sự việc này rất lãng phí thời gian cũng như tiền bạc.
Ngoài ra, mẹ hắn còn cho biết hiện tại bà đã tìm được nửa kia của mình.
Chính là chú Trần, người đã cùng bà nhảy điệu múa vuông.
*Điệu múa vuông: điệu múa truyền thống mà người lớn tuổi của nước Trung Quốc yêu thích.
Người vật lộn gần hết cuộc đời cuối cùng cũng đã tìm được nửa kia của mình, và cả hai hiện đang yêu nhau.
Bà ấy cũng nói rằng bà ấy không còn muốn can dự quá nhiều vào cuộc sống của chúng tôi nữa.
Chỉ cần hai chúng tôi sống tốt là được.
Một ngày nọ, tôi phấn khích và chạy đến cây ATM để kiểm tra số dư của mình.
Tôi nhìn đến ngốc luôn.
Ngay từ đầu tôi đã biết nếu Lục Minh Sinh có thể làm phó chủ tịch thì lương của hắn ta đương nhiên sẽ cao. Nhưng tôi không ngờ nó lại nhiều đến vậy.
Sau này hắn kể cho tôi nghe.
Khi hắn còn là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, bạn cùng phòng của hắn là bậc thầy về giao dịch chứng khoán. Hắn ta làm theo và số tiền của hắn tăng gấp đôi hàng nghìn lần.
(22)
Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.
Giang Gia Huy tự sát.
Tin tức này vừa bất ngờ nhưng có lẽ có phần hợp lí.
Kể từ khi bị trầm cảm, anh ta đã thử nhiều phương pháp tự tử khác nhau.
Lần này anh ta đã thành công.
Trong đám tang, Lục Minh Sinh ôm chặt vai tôi.
Tôi có những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Giang Gia Huy đã đạt được mong muốn của mình.
Anh đã đi tìm Linh Linh như bản thân mình mong muốn.
Nhưng Giai Giai phải làm sao?
Tôi nhìn con bé quỳ trên mặt đất, khóc đau lòng.
Tôi biết, chuyện này rất đau khổ.
Khi Giai Giai chú ý đến tôi, con bé đang khóc và loạng choạng về phía tôi.
"Mẹ nuôi, huhu, con từ nhỏ đã không có mẹ, hiện tại đến cả bố con cũng không có..."
Kể từ khi biết tôi sắp kết hôn, ông bà của Giai Giai đã yêu cầu con bé gọi tôi là mẹ nuôi.
Tôi ôm lấy thân hình bé nhỏ đang run rẩy của con bé trong tay.
Nước mắt tôi cũng bắt đầu trào ra.
Buổi tối nằm trên giường, tôi im lặng xoa bụng.
Lục Minh Sinh nằm ở bên cạnh, cũng không hề lên tiếng.
"Minh Sinh, sau này nếu có chuyện gì xảy ra với em... anh đừng bỏ rơi con như Giang Gia Huy được không?"
Bàn tay hắn nắm lấy tay tôi, hôn lên má tôi và trịnh trọng trả lời:
"Anh biết."
"Cho dù ghét cũng không được, ghê tởm cũng không được!"
"Được, anh đều nghe em."
Sau một ngày vất vả, mí mắt tôi dần sụp xuống.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Nếu em đi, anh sẽ nuôi con rồi xuống đấy cùng em."
Sau đó, hắn đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Đột nhiên tôi bị ôm, một cái ôm rất chặt.
"Có chuyện gì vậy? Em không vui à?"
Lục Minh Sinh nhìn thấy tôi lo lắng.
“Anh không nghĩ đến bố em à, anh không sợ ông ấy sẽ phản đối anh sao?”
Lồng ngực hắn rung lên mấy cái: “Chú ấy nếu nhìn thấy cách anh chăm sóc cho em, chắc chắn sẽ không có phản đối anh đâu "
Tôi mỉm cười, nhưng vẻ mặt của tôi nhanh chóng cứng lại.
"Em nhớ đến Linh Linh, em sợ mình sẽ trở nên giống cô ấy..."
Sau khi Lục Minh Sinh nghe xong lời này, hắn ôm tôi chặt hơn. Và cũng im lặng.
Lục Minh Sinh đêm đó đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Hắn ta nói rằng từ giờ trở đi tôi sẽ là người quản lý ngôi nhà này và tài chính.
Ý định ban đầu của hắn là bán nơi này và mua một căn nhà lớn hơn.
Nhưng tôi đã từ chối.
Tôi không lo sợ nếu nhà rộng hơn, mẹ hắn sẽ đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.
Nhưng tôi nghĩ sự việc này rất lãng phí thời gian cũng như tiền bạc.
Ngoài ra, mẹ hắn còn cho biết hiện tại bà đã tìm được nửa kia của mình.
Chính là chú Trần, người đã cùng bà nhảy điệu múa vuông.
*Điệu múa vuông: điệu múa truyền thống mà người lớn tuổi của nước Trung Quốc yêu thích.
Người vật lộn gần hết cuộc đời cuối cùng cũng đã tìm được nửa kia của mình, và cả hai hiện đang yêu nhau.
Bà ấy cũng nói rằng bà ấy không còn muốn can dự quá nhiều vào cuộc sống của chúng tôi nữa.
Chỉ cần hai chúng tôi sống tốt là được.
Một ngày nọ, tôi phấn khích và chạy đến cây ATM để kiểm tra số dư của mình.
Tôi nhìn đến ngốc luôn.
Ngay từ đầu tôi đã biết nếu Lục Minh Sinh có thể làm phó chủ tịch thì lương của hắn ta đương nhiên sẽ cao. Nhưng tôi không ngờ nó lại nhiều đến vậy.
Sau này hắn kể cho tôi nghe.
Khi hắn còn là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, bạn cùng phòng của hắn là bậc thầy về giao dịch chứng khoán. Hắn ta làm theo và số tiền của hắn tăng gấp đôi hàng nghìn lần.
(22)
Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.
Giang Gia Huy tự sát.
Tin tức này vừa bất ngờ nhưng có lẽ có phần hợp lí.
Kể từ khi bị trầm cảm, anh ta đã thử nhiều phương pháp tự tử khác nhau.
Lần này anh ta đã thành công.
Trong đám tang, Lục Minh Sinh ôm chặt vai tôi.
Tôi có những cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Giang Gia Huy đã đạt được mong muốn của mình.
Anh đã đi tìm Linh Linh như bản thân mình mong muốn.
Nhưng Giai Giai phải làm sao?
Tôi nhìn con bé quỳ trên mặt đất, khóc đau lòng.
Tôi biết, chuyện này rất đau khổ.
Khi Giai Giai chú ý đến tôi, con bé đang khóc và loạng choạng về phía tôi.
"Mẹ nuôi, huhu, con từ nhỏ đã không có mẹ, hiện tại đến cả bố con cũng không có..."
Kể từ khi biết tôi sắp kết hôn, ông bà của Giai Giai đã yêu cầu con bé gọi tôi là mẹ nuôi.
Tôi ôm lấy thân hình bé nhỏ đang run rẩy của con bé trong tay.
Nước mắt tôi cũng bắt đầu trào ra.
Buổi tối nằm trên giường, tôi im lặng xoa bụng.
Lục Minh Sinh nằm ở bên cạnh, cũng không hề lên tiếng.
"Minh Sinh, sau này nếu có chuyện gì xảy ra với em... anh đừng bỏ rơi con như Giang Gia Huy được không?"
Bàn tay hắn nắm lấy tay tôi, hôn lên má tôi và trịnh trọng trả lời:
"Anh biết."
"Cho dù ghét cũng không được, ghê tởm cũng không được!"
"Được, anh đều nghe em."
Sau một ngày vất vả, mí mắt tôi dần sụp xuống.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Nếu em đi, anh sẽ nuôi con rồi xuống đấy cùng em."
Sau đó, hắn đặt một nụ hôn lên trán tôi.