Chương 32: Hiểu lầm
Mạc Tử Thần cứ thế lái xe trực tiếp về nhà, nhưng cho dù có chạy nhanh đến mấy thì ở nhà mọi người đều biết chuyện.
Mạc Tử Thần dừng xe phi thẳng vào nhà vừa đến cửa đã bị một chiếc cây gãi lưng bay thẳng về phía mình. Mạc Lưu Đằng tức giận nhìn về phía con trai, ông và bà vừa nãy đã đọc được tin tức, cả hai tức tới mức muốn ngay lập tức đến công ty để hỏi rõ, cũng muốn tìm Hạ Tuệ Như nói rõ ràng.
“Bố, mẹ…!" Anh vội vàng lặt chiếc cây gãi lưng lên đưa đến tận tay bố mình.
“Quỳ xuống!" Mạc Lưu Đằng tức giận nói lớn.
“Nhưng…!"
“Ta bảo quỳ!"
Thấy bố mình tức giận anh cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, Mạc lão gia trước giờ tính tình nóng nảy, luôn nghiêm khác với anh mặc dù Mạc Tử Thần đã lớn nhưng vẫn không tránh khỏi những trận đánh, cũng vẫn sợ hãi khi bố mình tức giận.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ta biết con bé Tuệ Như về nước, nhưng con cũng không thể làm bậy như thế được! Trên mạng toàn tin Hạ Tuệ Như là vợ con, con tính giải thích thế nào? Hay lại yêu con bé?"
Hai ông bà Mạc gia rất hiểu rõ về Hạ Tuệ Như, hai đứa là bạn thân từ nhỏ nên Hạ Tuệ Như hay đến Mạc gia chơi, Mạch Triệu trước giờ luôn bênh vực con khi chồng tức giận, nhưng giờ cũng không quan tâm mặc cho chồng mắng.
“Con đừng nhìn về phía mẹ, đó là do con tự chuốc lấy!" Bà huých người không quan tâm nói.
Mạc Tử Thần rất muốn lên tầng để xem vợ mình, nhưng phải quỳ nghe bố nói. Anh sốt ruột sợ Đường Uyển Niệm sẽ xem được tin đó, nếu anh không lên vội sợ cô sẽ thu dọn hành lý đi mất.
“ Bố à, chuyện đó con cho người giải quyết rồi hứa sẽ không có lần sau? Bố cho con lên phòng xem vợ con thế nào nha bố!"
Thấy con mình khẩn cầu như vậy ông cũng không thể cản sự hạnh phúc của con nên đã chấp nhận. Hai ông bà cũng đi theo con trai lên phòng, để có thể giúp con trai giữ lấy hạnh phúc.
Mạc Tử Thần chạy vội lên phòng cửa không khoá nên anh đang đưa tay mở cửa thì bên trong đã vang lên tiếng tức giận xen kẽ khóc lóc tủi thân của Đường Uyển Niệm.
“Sao anh ấy lại đối sử với mình vậy chứ? Mình mới là vợ chính thức mà, chẳng lẽ vì thanh mai trúc mã về nước nên anh bỏ mình sao?"
“Nếu hai người yêu nhau vậy, có lẽ mình sẽ ly hôn và chọn rời đi!"
Tiếng Đường Uyển Niệm khóc lóc lòng anh lại đau, anh sốt ruột đẩy cửa lao vào vội vàng ngăn cản suy nghĩ của cô.
“Uyển Niệm, em đừng bỏ đi, anh thề anh với cô ta không có gì hết!" Vẻ mặt anh lo lắng đến mức vội tay chân luống cuống chạy đến ôm lấy cô.
Đường Uyển Niệm lại ngơ ngác, cô nhìn về phía bố mẹ chồng đang hốt hoảng sau khi nghe cô nói những lời đó, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì.
“Em đừng bỏ anh mà!"
Mạc Tử Thần dường như sắp khóc ra vậy, trước giờ anh chưa từng rung động trước ai, là do cô dạy anh cách rung động cách yêu thương, cũng là cô dạy anh cách khóc khi yêu.
Đường Uyển Niệm bị anh ôm chặt đến khó thở, cô vội vùng ra khỏi tay anh ngơ ngác với những gì anh hỏi mà hỏi ngược lại.
“Anh, có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại lo lắng vậy?"
“Em không phải sắp bỏ đi sao? Anh sẽ không đồng ý ly hôn với em đâu!" Khuôn mặt anh đã đẹp trai giờ thêm chút nũng nịu mất mát lại càng thêm đẹp, nhìn vào khuôn mặt đó Đường Uyển Niệm có chút không kìm được mà muốn hôn.
“Em đâu có bảo ly hôn với anh đâu? Với lại ở đây…!" Đường Uyển Niệm ngại ngùng nói mấy chữ phía sau nhưng không nói hết, mà chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Với lại ở đây cuộc sống rất tốt, còn có cả anh nữa!
“Vậy vừa rồi những lời con nói là sao?" Bố chồng vội hỏi cô
“Dạ con đang đọc lời thoại mà, do phải nhập tâm vào nhân vật nên con diễn hơi sâu!" Đường Uyển Niệm đưa tập lời thoại lên và nói.
Cả ba người đều ngơ ra, ấy vậy mà những lời họ nghe vừa rồi ở bên ngoài đều là do cô đang tập lời thoại. Mạc Tử Thần có chút không tin còn lấy tập lời thoại khỏi tay cô và xem xét lại, khi nhìn thấy những câu thoại của cô vừa đọc anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Vậy là em chưa đọc gì trên mạng đúng không?"
“Vâng, em đọc kịch bản mãi nên không có thời gian cầm điện thoại luôn! Có chuyện gì mới trên mạng sao?" Đường Uyển Niệm nghi hoặc nhìn bố mẹ chồng và Mạc Tử Thần, cô bước đến muốn lấy điện thoại nhưng anh đã cản lại.
“Không có gì đâu, anh chỉ là nhớ em nên về thôi!"
Mạc Tử Thần trong lòng thầm cảm ơn trời vì đã giúp anh, nếu để cô đọc được tin đồn nhảm nhí đó không biết sẽ có chuyện gì nữa. Nhưng anh cũng phải nên cẩn thận, bởi con người Hạ Tuệ Như một khi cho tham vọng đều sẽ làm mọi cách để có được, chính vì thế anh phải làm điều gì đó để gia đình nhỏ của anh không bị phá bởi một trà xanh rẻ tiền.
Mạc Tử Thần dừng xe phi thẳng vào nhà vừa đến cửa đã bị một chiếc cây gãi lưng bay thẳng về phía mình. Mạc Lưu Đằng tức giận nhìn về phía con trai, ông và bà vừa nãy đã đọc được tin tức, cả hai tức tới mức muốn ngay lập tức đến công ty để hỏi rõ, cũng muốn tìm Hạ Tuệ Như nói rõ ràng.
“Bố, mẹ…!" Anh vội vàng lặt chiếc cây gãi lưng lên đưa đến tận tay bố mình.
“Quỳ xuống!" Mạc Lưu Đằng tức giận nói lớn.
“Nhưng…!"
“Ta bảo quỳ!"
Thấy bố mình tức giận anh cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, Mạc lão gia trước giờ tính tình nóng nảy, luôn nghiêm khác với anh mặc dù Mạc Tử Thần đã lớn nhưng vẫn không tránh khỏi những trận đánh, cũng vẫn sợ hãi khi bố mình tức giận.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Ta biết con bé Tuệ Như về nước, nhưng con cũng không thể làm bậy như thế được! Trên mạng toàn tin Hạ Tuệ Như là vợ con, con tính giải thích thế nào? Hay lại yêu con bé?"
Hai ông bà Mạc gia rất hiểu rõ về Hạ Tuệ Như, hai đứa là bạn thân từ nhỏ nên Hạ Tuệ Như hay đến Mạc gia chơi, Mạch Triệu trước giờ luôn bênh vực con khi chồng tức giận, nhưng giờ cũng không quan tâm mặc cho chồng mắng.
“Con đừng nhìn về phía mẹ, đó là do con tự chuốc lấy!" Bà huých người không quan tâm nói.
Mạc Tử Thần rất muốn lên tầng để xem vợ mình, nhưng phải quỳ nghe bố nói. Anh sốt ruột sợ Đường Uyển Niệm sẽ xem được tin đó, nếu anh không lên vội sợ cô sẽ thu dọn hành lý đi mất.
“ Bố à, chuyện đó con cho người giải quyết rồi hứa sẽ không có lần sau? Bố cho con lên phòng xem vợ con thế nào nha bố!"
Thấy con mình khẩn cầu như vậy ông cũng không thể cản sự hạnh phúc của con nên đã chấp nhận. Hai ông bà cũng đi theo con trai lên phòng, để có thể giúp con trai giữ lấy hạnh phúc.
Mạc Tử Thần chạy vội lên phòng cửa không khoá nên anh đang đưa tay mở cửa thì bên trong đã vang lên tiếng tức giận xen kẽ khóc lóc tủi thân của Đường Uyển Niệm.
“Sao anh ấy lại đối sử với mình vậy chứ? Mình mới là vợ chính thức mà, chẳng lẽ vì thanh mai trúc mã về nước nên anh bỏ mình sao?"
“Nếu hai người yêu nhau vậy, có lẽ mình sẽ ly hôn và chọn rời đi!"
Tiếng Đường Uyển Niệm khóc lóc lòng anh lại đau, anh sốt ruột đẩy cửa lao vào vội vàng ngăn cản suy nghĩ của cô.
“Uyển Niệm, em đừng bỏ đi, anh thề anh với cô ta không có gì hết!" Vẻ mặt anh lo lắng đến mức vội tay chân luống cuống chạy đến ôm lấy cô.
Đường Uyển Niệm lại ngơ ngác, cô nhìn về phía bố mẹ chồng đang hốt hoảng sau khi nghe cô nói những lời đó, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì.
“Em đừng bỏ anh mà!"
Mạc Tử Thần dường như sắp khóc ra vậy, trước giờ anh chưa từng rung động trước ai, là do cô dạy anh cách rung động cách yêu thương, cũng là cô dạy anh cách khóc khi yêu.
Đường Uyển Niệm bị anh ôm chặt đến khó thở, cô vội vùng ra khỏi tay anh ngơ ngác với những gì anh hỏi mà hỏi ngược lại.
“Anh, có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại lo lắng vậy?"
“Em không phải sắp bỏ đi sao? Anh sẽ không đồng ý ly hôn với em đâu!" Khuôn mặt anh đã đẹp trai giờ thêm chút nũng nịu mất mát lại càng thêm đẹp, nhìn vào khuôn mặt đó Đường Uyển Niệm có chút không kìm được mà muốn hôn.
“Em đâu có bảo ly hôn với anh đâu? Với lại ở đây…!" Đường Uyển Niệm ngại ngùng nói mấy chữ phía sau nhưng không nói hết, mà chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Với lại ở đây cuộc sống rất tốt, còn có cả anh nữa!
“Vậy vừa rồi những lời con nói là sao?" Bố chồng vội hỏi cô
“Dạ con đang đọc lời thoại mà, do phải nhập tâm vào nhân vật nên con diễn hơi sâu!" Đường Uyển Niệm đưa tập lời thoại lên và nói.
Cả ba người đều ngơ ra, ấy vậy mà những lời họ nghe vừa rồi ở bên ngoài đều là do cô đang tập lời thoại. Mạc Tử Thần có chút không tin còn lấy tập lời thoại khỏi tay cô và xem xét lại, khi nhìn thấy những câu thoại của cô vừa đọc anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Vậy là em chưa đọc gì trên mạng đúng không?"
“Vâng, em đọc kịch bản mãi nên không có thời gian cầm điện thoại luôn! Có chuyện gì mới trên mạng sao?" Đường Uyển Niệm nghi hoặc nhìn bố mẹ chồng và Mạc Tử Thần, cô bước đến muốn lấy điện thoại nhưng anh đã cản lại.
“Không có gì đâu, anh chỉ là nhớ em nên về thôi!"
Mạc Tử Thần trong lòng thầm cảm ơn trời vì đã giúp anh, nếu để cô đọc được tin đồn nhảm nhí đó không biết sẽ có chuyện gì nữa. Nhưng anh cũng phải nên cẩn thận, bởi con người Hạ Tuệ Như một khi cho tham vọng đều sẽ làm mọi cách để có được, chính vì thế anh phải làm điều gì đó để gia đình nhỏ của anh không bị phá bởi một trà xanh rẻ tiền.