Chương : 24
Soul Eyes
Tác giả:Triệu Long
___________________________________
Tóm tắt tập trước: Tập trước, Nam và Ân đi đến dự buổi tổng kết năm cuối cùng của năm học 12. Khi vào căn tin, đang thảo luận về việc - cách để ngăn chặn Ma Vương hồi sinh trở lại. Thì Cường( tên đầu gấu bị Nam cho 1 bài học ở Chap 19) đến và xin Nam giúp mình về chuyện tâm linh, khi thấy cơ thể luôn có hiện tượng bất ổn. Nam phát hiện một ác ma đang đeo bám Cường, mụ ta muốn giết cậu ta để trả thù vì một lý do khá là "trẻ con". Sau khi thấy rằng đàm phán không có tác dụng. Nam thẳng tay thanh tẩy mụ ta. Sau đó, cả ba người Nam, Ân, Nhi đến tiệm lẩu để ăn mừng kết quả học tập khá giỏi của mình. Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi Nam nhận ra Ân rất có vài điểm khác lạ so với bình thường. Cậu theo dõi và phát hiện ra, Ân thật ra chỉ là một hình nhân bằng gỗ do Ân dùng thuật biến thành. Tuy không hiểu Ân định làm cái gì, hay đang làm gì. Nói rồi, Nam hóa hình nhân giống mình giúp đưa xe Ân về và cậu vẫn đi làm ở quán cafe như thường ngày.
_____________________________________
Lưu ý trước khi đọc: Nếu dùng máy tính thì hãy xem truyện và mở đồng thời Inuyasha Soundtrack để có trải nghiệm tốt nhất. Đây là do Long cảm nhận còn các bạn thì sao hay cho biết ý kiến khi đọc xong chap 24 nha!
Sau một ngày làm việc chăm chỉ tại quán cafe, tầm 9h tối thì Nam trở về trọ. Chạy đến trước cổng, Nam tắt máy xuống xe dẫn một cách chầm chậm đi vào bên trong. Gần đến cửa phòng, Nam nhận ra cánh cửa đã bị phá và ngã vào phía trong căn phòng. Vội đá chân chống, Nam đeo theo balo chạy vào. Trước mắt của cậu là căn phòng bừa bộn, quần áo và những quyển sách thì nằm khắp nơi, kính cửa sổ bị đánh vỡ mảnh vụng rơi đầy trên ga giường. Không hiểu chuyện gì đã diễn ra, vừa mới đi làm về mệt mỏi thấy thêm cảnh "nhà tan cửa nát" thì cậu cảm thấy rất uể oải cực kỳ. Tay cậu buông xui, khiến dây đeo của chiếc balo trên cánh tay tuột rớt xuống đất. Lúc này, cậu nhận ra trên chiếc giường hình nhân làm bằng than của mình bị đánh về nguyên dạng, cậu cầm hình nhân lên lật từ trước ra đằng sau xem xét thật kỹ, sau đó quay sang nhìn lên bàn học rồi tiến đến kéo chiếc ngăn bàn ra. Nam kết luận
-Không có vẻ là bị trộm! Điện thoại và laptop vẫn ở vị trí ban đầu, số tiền mình tích góp được cũng không bị lấy đi. Nếu chỉ là tên trộm bình thường thì Bạch Hỉ có thể cho hắn 1 trận. Nhưng tại sao...
Vừa nói dứt câu, nhìn sang nơi treo Bạch Họa, cậu phát hiện bức tranh đã bị phá hủy. Chiếc cổng ban đầu là hình vòng xoáy không gian rất lớn, nó chuyển động vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ. Giờ thì, chỉ còn lại cái chấm đen nhỏ bằng ngón tay. Trong đầu Nam lúc này đã nghĩ rằng Bạch Hỉ và Tiểu Hỏa Long đã mất đi, cậu nói với vẻ lo lắng
-Nếu Bạch Giới sập thì chúng nó chắc hẳn lành ít dữ nhiều rồi!
Trên hình vẽ của chiếc cổng,cậu phát giác có một tia sáng màu đỏ cam đang nhấp nháy bên trong liên hồi. Leo lên giường Nam ngồi với tư thế thiền định rồi xuất hồn ra khỏi cơ thể. Thần thức hóa thành một đóm sáng đỏ rồi chui vào cái chấm trên tranh, đi thẳng vào Bạch Giới.
Vào đến nơi cậu ngỡ ngàng vì nó không còn là nơi mà cậu biết nữa. Xung quanh chỉ là một màu đen huyền, trên cao là vô số mảnh vỡ không gian trắng còn sót lại của Bạch Giới. Nam cứ thế, mà tiến thẳng về phía có đóm sáng đang lập lòe trước mặt, càng đi lại gần thì nó càng lớn hơn được một chút. Lúc này, cậu đứng sựng lại
-Tiểu Hỏa Long!
Rồi nhanh chóng chạy thẳng đến nó. Tiểu Hỏa Long lúc này đã tự biến lớn cơ thể ra, nó che Bạch Hỉ đang nằm yếu ớt bên dưới đôi cánh của mình. Bên trên lưng của nó, có một mảnh vụn trắng của Bạch Giới khi rơi xuống đè lên mình của nó, Tiểu Hỏa Long đang cố chống đỡ, đôi chân của nó run run, cứ vùng lên thì lại bị sức nặng của mảnh vụng làm cho 4 chân khụy xuống.
[ Bạch Giới được tạo thành bởi một thứ vật chất cứng cáp, đầy pháp lực trấn yêu và cực nặng, dùng để làm nền phía trên không trung để tránh việc ác ma có thể phá hủy và trốn thoát. Có thể nói, đây là một nơi giam giữ yêu ma một cách tuyệt đối. Nếu là người không phải chủ của Bạch Họa, thì phải được dán bùa thông môn thì mới ra- vào được Bạch Giới. Nhưng đối với ác ma, yêu quái hay linh hồn bình thường cần phải tu luyện đến khi ma lực, yêu lực không còn nữa. Lục căng viên mãn thì mới rời khỏi được Bạch Giới. Còn Bạch Hỉ đã được Nam cho lá bùa thông môn, để xem chừng kết giới và đánh đuổi trộm cắp,yêu ma, nên chỉ có thể rời được Bạch Giới trong vòng 2 nén hương, nếu quá thời gian thì sẽ bị kéo trở lại không gian bên trong.]
Tiểu Hỏa Long thấy được chủ nhân của mình, tuy cố che chắn cho Bạch Hỉ nhưng nó lại tỏ ra vui mừng. Nó vẫy chiếc đuổi của mình trong sự khó khăn và kiêu lên "Rừ Rừ". Do mảnh vụng Bạch Giới có pháp lực trấn yêu ma, vì vậy nó làm cho linh khí của Bạch Hỉ tổn thương nghiêm trọng. Thần thức của nó bắt đầu mờ nhạt, nó nằm dưới đất thở dốc nặng nè. Nam tiến đến dùng 1 cánh tay đấm thẳng vào mảnh vụn khiến nó bay khỏi người của Tiểu Hỏa Long. Cậu ngồi khụy gối, đưa cánh tay trái chạm vào người Bạch Hỉ. Long Ấn sáng lên,một luồng ánh sáng đỏ truyền từ tay Nam rồi bao bộc hết thần thức Bạch Hỉ. Được một lúc, Nam thu tay của mình trở lại, luồng ánh sáng đỏ cũng mất đi, thần thức của Bạch Hỉ dần trở lại bình thường. Cậu xòe bàn tay của mình ra, túi bát quái trong Hỏa Long Ấn từ từ hiện ra. Mở dây phong túi, niệm to câu chú
-THU HỒN ĐOẠT PHÁCH!!!
Ngay sau đó, hồn của Bạch Hỉ bị thu vào bên trong. Cậu lấy dây buột túi và thu lại vào Long Ấn. Cậu tiến đến ôm lấy chiếc mỏ của Tiểu Hỏa Long vuốt ve
-Mày giỏi lắm Tiểu Long! Về nguyên hình đi ta và ngươi trở cùng trở ra.
Nghe thấy Nam nói thế, nó hóa về nguyên hình là con rồng nhỏ, bay lên vai của Nam. Cậu dán lá bùa thông môn vào lưng nó, rồi cả hai rời khỏi Bạch Giới.
.....
Đến lúc, định gỡ Bạch Họa để phục hồi, Nam phát hiện phía sau Bạch Họa có một hình nắm đấm lõm sâu vào tường, có những chiếc rễ cây li ti mọc bên trong.
Nam ngạc nhiên
-Mộc Lân Thần Quyền! Không phải đây là tuyệt kĩ bí truyền của Tộc Mộc Lân sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây....Không nhẫn vậy, trên người của hình nhân lại có những vết chém do Trường Thương Mộc Kì Lân gây ra...Hôm nay thằng Ân lại dùng Mộc Nhân... Không lẽ nó...
....
Nam cầm hình nhân bằng than đặt nhẹ lên trán. Nhắm mắt lại nhưng ngay lập tức bị một luồng điện màu trắng giật khiến trán bị bỏng, máu từ trán cứ thế chảy ra
-Khốn thật! Thuật Phong Ấn kí ức hình nhân. Chỉ có người phong ấn mới mở được phong ấn. Hiện tại, thì không còn chút manh mối gì. Mày đang làm cái trò gì thế Ân.
Ngước lên với cái trán máu đỏ tươi đang nhỏ giọt. Nam thốt lên
-Camera! Đúng rồi mình có camera.
Buổi tối hôm đó, sau khi dẹp dọn lại căn phòng, Nam ngồi trên cái ghế văn phòng,cầm hình nhân ngồi xoay tới xoay lui trong căn phòng tối đèn, chỉ có chút ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào căn phòng. Soi sáng làm rõ nên miếng băng gạt trắng trên trán cậu, trên gương mặt Nam đầy vẻ suy tư. Cậu lẩm bẩm gì đó. Chúng ta cũng không thể biết hiện giờ cậu đang nghĩ gì hay đang cảm thấy như thế nào.
Lẽ ra hôm sau cậu định trở về thăm nhà, nhưng do phải đền tiền cho nhà trọ, sửa chửa lại căn phòng. Và cậu muốn tìm thêm manh mối, vì tối qua khi xem camera cậu đã phát hiện ra điều gì đó. Nên cậu đã gọi điện và bảo với gia đình rằng 3 ngày sau cậu sẽ về.
[3 ngày sau]
Trời vừa sáng, Nam mang theo balo về thăm nhà. Một điều kỳ lạ, khi đi trên đường cậu bắt gặp một con quạ đang ăn xác của 3 con chuột đang thối rửa. Rồi cậu lại nhận ra, ngọn lửa xung quanh cậu dần dần biến mất. Khi cậu đến mua nước tại một cửa hàng ven đường, thì bắt gặp một bà lão đang dùng nước dập ngọn từ cái lò than, nhưng dập đến 3 lần ngọn lửa mới bị tắt đi. Cảm giác bất an trong lòng, cậu bấm quẻ từ các đốt tay.Bấm đến lần thứ 3, nhưng kết quả vẫn như vậy, Nam hốt hoảng
-Không thể nào! Không thể nào! Lại lần nữa! Lại một lần nữa.
Lúc này các đốt tay của Nam, nó bắt đầu từ từ đỏ lên và rỉ máu, cậu nắm chặc tay đập mạnh xuống bình xăng moto của mình
-Không thể như thế!
Nói rồi cậu để lại tiền, không đợi thói lại. Cậu vặn mạnh tay ga lao đi trong cái sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
.....
Về đến nhà, cậu đậu xe bên ngoài. Tháo mũ bảo hiểm, rồi nhẹ nhàng xuống xe, lúc này Nam có vẻ mặt rất bần thần. Cậu tiến lại gần chiếc cổng gỗ, nhưng nó đã mở toang. Nam chỉ như một cái xác không hồn đi vào trong sân nhà. Dưới sân, đầy những chiếc lá khô và bụi bậm, giống như đã lâu không có người quét dọn. Bao phủ xung quanh là những chiếc rễ cây to lớn, đâm xuyên qua nóc cửa sổ của căn nhà. Cậu tự hỏi và bước đi khập khiển như mất hết tất cả sức lực
-Đây.... Là nhà mình... Ư?
Đi tới cửa chính, chỉ sau một cú chạm rất nhẹ cánh cửa tự động mở ra. Bước vào nhà, cậu gọi ba mẹ và chị Hai của mình với giọng run run.
-Ba...ơi...! Mẹ... ơi...! Bà chằn My...Con về rồi...
Sau khi bật chiếc công tắc cạnh cửa, trước mặt cậu là thảm cảnh 3 người trong nhà toàn bộ đã bị giết. Với ánh sáng đỏ của chiếc đèn bị dính máu, căn phòng như được bao phủ bởi máu tươi. Xác cha mẹ cậu thì ở gần nhau, chị cậu thì bị một cái rễ cây quắn vào chân phải, xung quanh có gai nhọn, treo ngược lên trần, tứ chi điều bị gãy nát. Ba cậu nằm bất động, ông nằm dưới sàn, một tay cằm chắc con dao, một tay thì bị dứt lìa. Xác mẹ cậu thì ngồi trên ghế mặt úp xuống bàn cả khuôn mặt bị biến dạng, có lẽ đã bị hung thủ đập mạnh đầu xuống bàn liên tục. Cậu quăn chiếc balo, đi chậm tới hướng của ông, Nam nhẹ nhàng nâng đầu ông dậy đặt vào lòng, tay còn lại thì nắm chặt thành ghế nơi mẹ cậu "đang ngồi". Ôm chặc xác người cha, ẩn sau mái tóc che khuất khuôn mặt của Nam, từng giọt nước mắt lăn rơi xuống khuôn mặt của ông. Cậu cắn chặc môi. Cậu vừa nói vừa cười với giọng run run.
-Mọi đang làm gì đấy? Con về rồi đây! Cha sao lại nằm đây? Mẹ sao không dậy kêu cha dùm con đi, chị Hai đang làm gì ở đó vậy? Con về rồi đây... Sao mọi người không ra đón con! AAAAaaa...!!!
Sau tiếng thét đó, thì không khí trong nhà như chết lặng.... Chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc, tiếng quạt khóc than trên mái nhà... Tiếng gió rít dữ dội vào khung cửa sổ..... Và một khung cảnh đầy tang tốc...
[*Chị cưng Nam nhất nhà*] [*Nam có mua bánh cho chị không đấy *][*Nó mắc cỡ kìa ba hihi*][*Nam thức dậy*]
[*Thằng nhóc này muốn bị ăn đòn à*]-Giọng chị My thoáng qua
[*Hôm nay có món con thích đấy*] [*Con mới về đấy à*][*Cái con này chứ chọc em hoài*]- Giọng mẹ Nam xuất hiện
[* Thức rồi đấy à xuống ăn sáng nè con trai *][* Mười ngày sau cả nhà sẽ cùng con qua nhà vợ tương lai*][*Con trai, con đã trưởng thành, ba tự hào về con*].
Lúc này, trong đầu Nam liên tục nhớ lại những khoảng khắc vui vẻ bên gia đình, tiếng cười trong sáng, hồn nhiên của chị My, giọng nói ôn tồn của cha và cảm giác bàn tay dịu dàng của mẹ. Mất hết rồi. Đã mất tất cả rồi. Nam gỡ con dao trên tay của ba mình ra, rồi quăn dứt sợi dây gai đang trói chân chị My, xác My từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng tiếp đất. Cầm bàn tay cha mình Nam áp nhẹ vào má.
-Tại sao vậy ba? Ba hứa. Với con là, cả nhà sẽ đến và cùng con qua nhà vợ tương lai mà! Ba đâu có thất hứa với con bao giờ đâu. Sao giờ lại... Khịt..khịt...a..a..a... - Giọng Nam nấc nghẹn.
Đôi mắt ba cậu, tuy chết nhưng rất an nhiên, phải chăng ông đã hạ được hung thủ? Nam đặt cha xuống cẩn thận, tiến đến gần xác mẹ. Cậu đột ngột quỳ xuống,khiến sàn gỗ kêu lên một tiếng "Khụp", van cả căng phòng, Nam đặt cánh tay đầy máu của mẹ để lên đầu, cậu cuối mặt xuống
-Mẹ ơi con về rồi! Con xin lỗi mẹ....con... lại về trễ rồi... Nhưng mà... con đã tốt nghiệp bằng giỏi rồi đấy mẹ... Chỉ là mẹ chưa kịp nhìn thấy nó thì...
.....
Bỗng phía sau lưng của cậu, xuất hiện một vùng ánh sáng xanh lam dương. Sau đó, có hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu, nhưng nó thật gần gũi và ấm áp. Đồng thời lúc này, Hỏa Long Ân lại sáng lên đỏ rực, cậu quay sang thì thấy ba mẹ mình, họ đang nắm tay nhau và mỉm cười với cậu.
-Cái thằng nhóc này, lại về nhà muộn, con biết tội chưa? Hôm nay, không được ăn cơm!- Mẹ cậu nói
Ba cậu vỗ vào vai bà
-Thôi mà em! Đừng rầy nó nữa.
Lúc này, Nam không nói gì, cậu đơ người ra một lúc rồi òa lên khóc như một đứa trẻ, rồi ôm lấy ba mẹ mình. Mẹ cậu xoa đầu, bà cũng rưng lệ
-Cái thằng này đã lớn như thế rồi mà làm như con nít vậy!
-Con xin lỗi mẹ, con về trễ mẹ đánh con đi- Nam nghẹn nghào
Ba cậu dìu cậu đứng dậy, lúc này mẹ cậu đã rơi lệ, bà lấy tay che miệng. Ông đặt tay lên vai cậu, nói với Nam với giọng buồn buồn
-Dù sao đi nữa ba mẹ cũng đã chết rồi! Không còn cách để hồi sinh trở lại, giờ con phải thật bình tĩnh, cố nén lại đau thương. Ba cũng rất bất ngờ khi nghe Cửu Quyền nói con trở thành một pháp sư thực thụ. Ba xin lỗi vì giờ không thể tới dự hôn lễ của con, không thể thấy con trừ ma diệt yêu. Và tiếc nuối nhất là chưa bế được cháu nội. Ba xin lỗi! Vì ba mẹ không nỡ rời xa con nên đã xin với Cửu Quyền ở đây thêm vài ngày và đợi con quay về. Chị con nó vẫn còn sống, mau tới giúp nó đi. Hơi thở con My đang yếu dữ lắm. Ba mẹ chỉ có thể âm thầm bảo vệ nó, không thể lại gần. Nếu lại gần nó chỉ khiến nó yếu hơn mà thôi.
Lúc này Nam chỉ biết cuí mặt mà khóc. Mẹ cậu miếu máo, bà khóc.
-Cái thằng này! Ai cho phép con làm cái việc nguy hiểm này hả? Lỡ con có mệnh hệ gì mẹ biết làm sao?
Câu nói của bà khiến tâm can của cậu càng thắt lại, càng đau hơn
- Con...- Cậu chưa nói hết câu mẹ cậu đã lấy tay che miệng cậu lại
-Nhưng mẹ tự hào về con! Hãy mạnh mẽ lên, từ đây trở về sau không được mít ướt như vậy nữa. Thành thanh niên sắp lấy vợ rồi mà đúng không? Từ đây trở về sau, phải sống thật vui vẻ.Không được khiến bản thân trở nên sa sút. Không có mẹ bên cạnh phải tự chăm sóc mình, không được đi chơi về muộn, không được đi ngủ trễ, không được lười nhát, Không được....
Đến đây cảm xúc của bà đã đạt tới giới hạn nhưng bà cố kìm chế và nói tiếp
-Không được đi tắm khuya, cố chăm sóc cho chị Hai, phải nghe lời nó biết chưa.... Biến đau thương thành sức mạnh mà sống tiếp con nhá. Nếu con cứ như bây giờ, ba và mẹ chết cũng không thể an lòng. Hứa với mẹ đi -Bà đưa tay gạt nước mắt trên hai khóe mi của con.
Cậu giơ tay lên cầm tay mẹ mình, rồi nhắm kép mắt,áp lên mặt, để cảm cái cảm giác bàn tay dịu dàng của bà lần cuối cùng. Lúc này, cả ba và mẹ cậu sắp đi đoàn tựu với người thân của mình ở thế giới bên kia, phải trở về với thế giới của họ. Linh hồn của họ dần dần tan biến, bắt đầu từ chân một cách chầm chậm. Cả hai người đẩy cậu về phía trước rồi cùng nói.
-Đi đi xem chị con như thế nào?
Nam lau nước mắt, vội chạy tới chỗ của chị mình. Nam nhanh chóng bứt lấy một sợi tóc trên đầu của chị, chạy tới chiếc ba lô tìm kiếm con hình nhân bằng than trước đó, cậu đặt tóc lên hình nhân rồi lấy kim chích vào ngón trỏ của My cho rỉ máu rồi vẽ thành một câu chú trên lá bùa rồi dán lên. Lúc này, hình nhân bay chậm lên không trung rồi vỡ vụng tay chân. Có lẽ Nam đã làm một thuật chuyển đổi giữ My và hình nhân. Hơi thở của My đã ổn định trở lại, những vết bầm đỏ, xương tứ chi điều biến mất và trở lại bình thường. Nhưng... Không thể tỉnh dậy. Nam lấy máu từ đầu ngón tay của My quẹt lên đôi mắt. Cậu nhận ra Hồn Sảng Linh đã biến mất...
[Linh hồn là một tập hợp bởi ba hồn nhỏ gồm Thai Quang, Sảng Linh, U Tinh. Chúng đại diện lần lượt cho sự sống, trí tuệ nhận thức và cảm xúc.
Thai Quang là một trong ba " tiểu" hồn, là hồn quan trọng nhất. Nếu Thai Quang mất đi cũng đồng nghĩa sự sống của một người hay là một sinh vật đã kết thúc thật sự.
Sảng Linh chính là nhận thức, trí tuệ, giúp con người điều khiển hành vi của mình, một khi người bị mất Thai Linh sẽ phải sống đời thực vật.
U tinh là cảm xúc, tinh thần, tính cách của con người. Người thiếu tinh thần, kiệt huệ thể lực, tính cách thay đổi thì U Tinh của người đó đã mất đi.
Người có thể sống sót, nếu mất 1 hoặc 2 hồn Sảng Linh hay U Tinh. Nhưng nếu Thai Quang không còn thì linh hồn sẽ mất đi "cái trụ" quan trọng nhất thì lúc này vô phương cứu chữa.]
Nam cầm tay chị mình
-Em sẽ tìm lại hồn cho Hai, để Hai sớm tỉnh lại và em thề sẽ bắt được tên làm ra chuyện này!
Lúc này, linh hồn cả hai đều bị tan biến hơn nửa cơ thể. Mẹ Nam hỏi
-Chị con sao rồi?
Nam vẫn nhìn chị mình, hiện giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ My chính là hi vọng và người thân duy nhất của mình. Cậu trả lời mẹ với một giọng điệu đầy mệt mỏi
-Dạ đã qua cơn nguy kịch rồi ạ! Chỉ là bị mất Sảng Linh nên không thể tỉnh lại...
Cả ba người lặng im vài giây Nam hỏi
-Ba có biết được "thằng khốn" đã giết hại cả nhà mình không?
Trong lúc ba Nam nhớ lại nhìn ảnh cuối cùng thấy được sau khi chết, thì ông bị một luồng điện giật khiến đầu ông đau điến.Nhưng vì cố gắng muốn con mình nhanh chóng tìm ra hung thủ, ông nén cơn đau lại và bình tĩnh trả lời
-Ba không có nhớ rõ nữa! Hắn đeo một chiếc mặt nạ sắt.... Lúc đó, ba đã dùng dao đâm hắn bị trọng thương... Việc khác ba cũng không nhớ rõ.
Nam lạnh lùng hỏi tiếp
-Còn mẹ thì sao ạ?
-Mẹ thì không nhìn thấy hắn vì bị tấn công quá bất ngờ, nhưng lúc hấp hối mẹ nghe hắn ngửi được một hương thơm lạ... Và nghe hắn nói gì đó...
¤¤¤¤¤¤¤¤¤Hóng Chap 25¤¤¤¤¤¤¤
Hãy luôn luôn góp ý kiến về Soul Eyes để Long phát triển thêm nha!
Ủng hộ Long bằng cách: Bình chọn 《 bấm vào dấu ☆》, nhấn theo dõi để có thể nhận được thông báo khi Long ra cháp mới nha. Bạn nào là Fan Cuồng của Soul Eyes hãy giúp Long cài view nha, Long sẽ biết ơn về điều này.
Tác giả:Triệu Long
___________________________________
Tóm tắt tập trước: Tập trước, Nam và Ân đi đến dự buổi tổng kết năm cuối cùng của năm học 12. Khi vào căn tin, đang thảo luận về việc - cách để ngăn chặn Ma Vương hồi sinh trở lại. Thì Cường( tên đầu gấu bị Nam cho 1 bài học ở Chap 19) đến và xin Nam giúp mình về chuyện tâm linh, khi thấy cơ thể luôn có hiện tượng bất ổn. Nam phát hiện một ác ma đang đeo bám Cường, mụ ta muốn giết cậu ta để trả thù vì một lý do khá là "trẻ con". Sau khi thấy rằng đàm phán không có tác dụng. Nam thẳng tay thanh tẩy mụ ta. Sau đó, cả ba người Nam, Ân, Nhi đến tiệm lẩu để ăn mừng kết quả học tập khá giỏi của mình. Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi Nam nhận ra Ân rất có vài điểm khác lạ so với bình thường. Cậu theo dõi và phát hiện ra, Ân thật ra chỉ là một hình nhân bằng gỗ do Ân dùng thuật biến thành. Tuy không hiểu Ân định làm cái gì, hay đang làm gì. Nói rồi, Nam hóa hình nhân giống mình giúp đưa xe Ân về và cậu vẫn đi làm ở quán cafe như thường ngày.
_____________________________________
Lưu ý trước khi đọc: Nếu dùng máy tính thì hãy xem truyện và mở đồng thời Inuyasha Soundtrack để có trải nghiệm tốt nhất. Đây là do Long cảm nhận còn các bạn thì sao hay cho biết ý kiến khi đọc xong chap 24 nha!
Sau một ngày làm việc chăm chỉ tại quán cafe, tầm 9h tối thì Nam trở về trọ. Chạy đến trước cổng, Nam tắt máy xuống xe dẫn một cách chầm chậm đi vào bên trong. Gần đến cửa phòng, Nam nhận ra cánh cửa đã bị phá và ngã vào phía trong căn phòng. Vội đá chân chống, Nam đeo theo balo chạy vào. Trước mắt của cậu là căn phòng bừa bộn, quần áo và những quyển sách thì nằm khắp nơi, kính cửa sổ bị đánh vỡ mảnh vụng rơi đầy trên ga giường. Không hiểu chuyện gì đã diễn ra, vừa mới đi làm về mệt mỏi thấy thêm cảnh "nhà tan cửa nát" thì cậu cảm thấy rất uể oải cực kỳ. Tay cậu buông xui, khiến dây đeo của chiếc balo trên cánh tay tuột rớt xuống đất. Lúc này, cậu nhận ra trên chiếc giường hình nhân làm bằng than của mình bị đánh về nguyên dạng, cậu cầm hình nhân lên lật từ trước ra đằng sau xem xét thật kỹ, sau đó quay sang nhìn lên bàn học rồi tiến đến kéo chiếc ngăn bàn ra. Nam kết luận
-Không có vẻ là bị trộm! Điện thoại và laptop vẫn ở vị trí ban đầu, số tiền mình tích góp được cũng không bị lấy đi. Nếu chỉ là tên trộm bình thường thì Bạch Hỉ có thể cho hắn 1 trận. Nhưng tại sao...
Vừa nói dứt câu, nhìn sang nơi treo Bạch Họa, cậu phát hiện bức tranh đã bị phá hủy. Chiếc cổng ban đầu là hình vòng xoáy không gian rất lớn, nó chuyển động vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ. Giờ thì, chỉ còn lại cái chấm đen nhỏ bằng ngón tay. Trong đầu Nam lúc này đã nghĩ rằng Bạch Hỉ và Tiểu Hỏa Long đã mất đi, cậu nói với vẻ lo lắng
-Nếu Bạch Giới sập thì chúng nó chắc hẳn lành ít dữ nhiều rồi!
Trên hình vẽ của chiếc cổng,cậu phát giác có một tia sáng màu đỏ cam đang nhấp nháy bên trong liên hồi. Leo lên giường Nam ngồi với tư thế thiền định rồi xuất hồn ra khỏi cơ thể. Thần thức hóa thành một đóm sáng đỏ rồi chui vào cái chấm trên tranh, đi thẳng vào Bạch Giới.
Vào đến nơi cậu ngỡ ngàng vì nó không còn là nơi mà cậu biết nữa. Xung quanh chỉ là một màu đen huyền, trên cao là vô số mảnh vỡ không gian trắng còn sót lại của Bạch Giới. Nam cứ thế, mà tiến thẳng về phía có đóm sáng đang lập lòe trước mặt, càng đi lại gần thì nó càng lớn hơn được một chút. Lúc này, cậu đứng sựng lại
-Tiểu Hỏa Long!
Rồi nhanh chóng chạy thẳng đến nó. Tiểu Hỏa Long lúc này đã tự biến lớn cơ thể ra, nó che Bạch Hỉ đang nằm yếu ớt bên dưới đôi cánh của mình. Bên trên lưng của nó, có một mảnh vụn trắng của Bạch Giới khi rơi xuống đè lên mình của nó, Tiểu Hỏa Long đang cố chống đỡ, đôi chân của nó run run, cứ vùng lên thì lại bị sức nặng của mảnh vụng làm cho 4 chân khụy xuống.
[ Bạch Giới được tạo thành bởi một thứ vật chất cứng cáp, đầy pháp lực trấn yêu và cực nặng, dùng để làm nền phía trên không trung để tránh việc ác ma có thể phá hủy và trốn thoát. Có thể nói, đây là một nơi giam giữ yêu ma một cách tuyệt đối. Nếu là người không phải chủ của Bạch Họa, thì phải được dán bùa thông môn thì mới ra- vào được Bạch Giới. Nhưng đối với ác ma, yêu quái hay linh hồn bình thường cần phải tu luyện đến khi ma lực, yêu lực không còn nữa. Lục căng viên mãn thì mới rời khỏi được Bạch Giới. Còn Bạch Hỉ đã được Nam cho lá bùa thông môn, để xem chừng kết giới và đánh đuổi trộm cắp,yêu ma, nên chỉ có thể rời được Bạch Giới trong vòng 2 nén hương, nếu quá thời gian thì sẽ bị kéo trở lại không gian bên trong.]
Tiểu Hỏa Long thấy được chủ nhân của mình, tuy cố che chắn cho Bạch Hỉ nhưng nó lại tỏ ra vui mừng. Nó vẫy chiếc đuổi của mình trong sự khó khăn và kiêu lên "Rừ Rừ". Do mảnh vụng Bạch Giới có pháp lực trấn yêu ma, vì vậy nó làm cho linh khí của Bạch Hỉ tổn thương nghiêm trọng. Thần thức của nó bắt đầu mờ nhạt, nó nằm dưới đất thở dốc nặng nè. Nam tiến đến dùng 1 cánh tay đấm thẳng vào mảnh vụn khiến nó bay khỏi người của Tiểu Hỏa Long. Cậu ngồi khụy gối, đưa cánh tay trái chạm vào người Bạch Hỉ. Long Ấn sáng lên,một luồng ánh sáng đỏ truyền từ tay Nam rồi bao bộc hết thần thức Bạch Hỉ. Được một lúc, Nam thu tay của mình trở lại, luồng ánh sáng đỏ cũng mất đi, thần thức của Bạch Hỉ dần trở lại bình thường. Cậu xòe bàn tay của mình ra, túi bát quái trong Hỏa Long Ấn từ từ hiện ra. Mở dây phong túi, niệm to câu chú
-THU HỒN ĐOẠT PHÁCH!!!
Ngay sau đó, hồn của Bạch Hỉ bị thu vào bên trong. Cậu lấy dây buột túi và thu lại vào Long Ấn. Cậu tiến đến ôm lấy chiếc mỏ của Tiểu Hỏa Long vuốt ve
-Mày giỏi lắm Tiểu Long! Về nguyên hình đi ta và ngươi trở cùng trở ra.
Nghe thấy Nam nói thế, nó hóa về nguyên hình là con rồng nhỏ, bay lên vai của Nam. Cậu dán lá bùa thông môn vào lưng nó, rồi cả hai rời khỏi Bạch Giới.
.....
Đến lúc, định gỡ Bạch Họa để phục hồi, Nam phát hiện phía sau Bạch Họa có một hình nắm đấm lõm sâu vào tường, có những chiếc rễ cây li ti mọc bên trong.
Nam ngạc nhiên
-Mộc Lân Thần Quyền! Không phải đây là tuyệt kĩ bí truyền của Tộc Mộc Lân sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây....Không nhẫn vậy, trên người của hình nhân lại có những vết chém do Trường Thương Mộc Kì Lân gây ra...Hôm nay thằng Ân lại dùng Mộc Nhân... Không lẽ nó...
....
Nam cầm hình nhân bằng than đặt nhẹ lên trán. Nhắm mắt lại nhưng ngay lập tức bị một luồng điện màu trắng giật khiến trán bị bỏng, máu từ trán cứ thế chảy ra
-Khốn thật! Thuật Phong Ấn kí ức hình nhân. Chỉ có người phong ấn mới mở được phong ấn. Hiện tại, thì không còn chút manh mối gì. Mày đang làm cái trò gì thế Ân.
Ngước lên với cái trán máu đỏ tươi đang nhỏ giọt. Nam thốt lên
-Camera! Đúng rồi mình có camera.
Buổi tối hôm đó, sau khi dẹp dọn lại căn phòng, Nam ngồi trên cái ghế văn phòng,cầm hình nhân ngồi xoay tới xoay lui trong căn phòng tối đèn, chỉ có chút ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào căn phòng. Soi sáng làm rõ nên miếng băng gạt trắng trên trán cậu, trên gương mặt Nam đầy vẻ suy tư. Cậu lẩm bẩm gì đó. Chúng ta cũng không thể biết hiện giờ cậu đang nghĩ gì hay đang cảm thấy như thế nào.
Lẽ ra hôm sau cậu định trở về thăm nhà, nhưng do phải đền tiền cho nhà trọ, sửa chửa lại căn phòng. Và cậu muốn tìm thêm manh mối, vì tối qua khi xem camera cậu đã phát hiện ra điều gì đó. Nên cậu đã gọi điện và bảo với gia đình rằng 3 ngày sau cậu sẽ về.
[3 ngày sau]
Trời vừa sáng, Nam mang theo balo về thăm nhà. Một điều kỳ lạ, khi đi trên đường cậu bắt gặp một con quạ đang ăn xác của 3 con chuột đang thối rửa. Rồi cậu lại nhận ra, ngọn lửa xung quanh cậu dần dần biến mất. Khi cậu đến mua nước tại một cửa hàng ven đường, thì bắt gặp một bà lão đang dùng nước dập ngọn từ cái lò than, nhưng dập đến 3 lần ngọn lửa mới bị tắt đi. Cảm giác bất an trong lòng, cậu bấm quẻ từ các đốt tay.Bấm đến lần thứ 3, nhưng kết quả vẫn như vậy, Nam hốt hoảng
-Không thể nào! Không thể nào! Lại lần nữa! Lại một lần nữa.
Lúc này các đốt tay của Nam, nó bắt đầu từ từ đỏ lên và rỉ máu, cậu nắm chặc tay đập mạnh xuống bình xăng moto của mình
-Không thể như thế!
Nói rồi cậu để lại tiền, không đợi thói lại. Cậu vặn mạnh tay ga lao đi trong cái sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
.....
Về đến nhà, cậu đậu xe bên ngoài. Tháo mũ bảo hiểm, rồi nhẹ nhàng xuống xe, lúc này Nam có vẻ mặt rất bần thần. Cậu tiến lại gần chiếc cổng gỗ, nhưng nó đã mở toang. Nam chỉ như một cái xác không hồn đi vào trong sân nhà. Dưới sân, đầy những chiếc lá khô và bụi bậm, giống như đã lâu không có người quét dọn. Bao phủ xung quanh là những chiếc rễ cây to lớn, đâm xuyên qua nóc cửa sổ của căn nhà. Cậu tự hỏi và bước đi khập khiển như mất hết tất cả sức lực
-Đây.... Là nhà mình... Ư?
Đi tới cửa chính, chỉ sau một cú chạm rất nhẹ cánh cửa tự động mở ra. Bước vào nhà, cậu gọi ba mẹ và chị Hai của mình với giọng run run.
-Ba...ơi...! Mẹ... ơi...! Bà chằn My...Con về rồi...
Sau khi bật chiếc công tắc cạnh cửa, trước mặt cậu là thảm cảnh 3 người trong nhà toàn bộ đã bị giết. Với ánh sáng đỏ của chiếc đèn bị dính máu, căn phòng như được bao phủ bởi máu tươi. Xác cha mẹ cậu thì ở gần nhau, chị cậu thì bị một cái rễ cây quắn vào chân phải, xung quanh có gai nhọn, treo ngược lên trần, tứ chi điều bị gãy nát. Ba cậu nằm bất động, ông nằm dưới sàn, một tay cằm chắc con dao, một tay thì bị dứt lìa. Xác mẹ cậu thì ngồi trên ghế mặt úp xuống bàn cả khuôn mặt bị biến dạng, có lẽ đã bị hung thủ đập mạnh đầu xuống bàn liên tục. Cậu quăn chiếc balo, đi chậm tới hướng của ông, Nam nhẹ nhàng nâng đầu ông dậy đặt vào lòng, tay còn lại thì nắm chặt thành ghế nơi mẹ cậu "đang ngồi". Ôm chặc xác người cha, ẩn sau mái tóc che khuất khuôn mặt của Nam, từng giọt nước mắt lăn rơi xuống khuôn mặt của ông. Cậu cắn chặc môi. Cậu vừa nói vừa cười với giọng run run.
-Mọi đang làm gì đấy? Con về rồi đây! Cha sao lại nằm đây? Mẹ sao không dậy kêu cha dùm con đi, chị Hai đang làm gì ở đó vậy? Con về rồi đây... Sao mọi người không ra đón con! AAAAaaa...!!!
Sau tiếng thét đó, thì không khí trong nhà như chết lặng.... Chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc, tiếng quạt khóc than trên mái nhà... Tiếng gió rít dữ dội vào khung cửa sổ..... Và một khung cảnh đầy tang tốc...
[*Chị cưng Nam nhất nhà*] [*Nam có mua bánh cho chị không đấy *][*Nó mắc cỡ kìa ba hihi*][*Nam thức dậy*]
[*Thằng nhóc này muốn bị ăn đòn à*]-Giọng chị My thoáng qua
[*Hôm nay có món con thích đấy*] [*Con mới về đấy à*][*Cái con này chứ chọc em hoài*]- Giọng mẹ Nam xuất hiện
[* Thức rồi đấy à xuống ăn sáng nè con trai *][* Mười ngày sau cả nhà sẽ cùng con qua nhà vợ tương lai*][*Con trai, con đã trưởng thành, ba tự hào về con*].
Lúc này, trong đầu Nam liên tục nhớ lại những khoảng khắc vui vẻ bên gia đình, tiếng cười trong sáng, hồn nhiên của chị My, giọng nói ôn tồn của cha và cảm giác bàn tay dịu dàng của mẹ. Mất hết rồi. Đã mất tất cả rồi. Nam gỡ con dao trên tay của ba mình ra, rồi quăn dứt sợi dây gai đang trói chân chị My, xác My từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng tiếp đất. Cầm bàn tay cha mình Nam áp nhẹ vào má.
-Tại sao vậy ba? Ba hứa. Với con là, cả nhà sẽ đến và cùng con qua nhà vợ tương lai mà! Ba đâu có thất hứa với con bao giờ đâu. Sao giờ lại... Khịt..khịt...a..a..a... - Giọng Nam nấc nghẹn.
Đôi mắt ba cậu, tuy chết nhưng rất an nhiên, phải chăng ông đã hạ được hung thủ? Nam đặt cha xuống cẩn thận, tiến đến gần xác mẹ. Cậu đột ngột quỳ xuống,khiến sàn gỗ kêu lên một tiếng "Khụp", van cả căng phòng, Nam đặt cánh tay đầy máu của mẹ để lên đầu, cậu cuối mặt xuống
-Mẹ ơi con về rồi! Con xin lỗi mẹ....con... lại về trễ rồi... Nhưng mà... con đã tốt nghiệp bằng giỏi rồi đấy mẹ... Chỉ là mẹ chưa kịp nhìn thấy nó thì...
.....
Bỗng phía sau lưng của cậu, xuất hiện một vùng ánh sáng xanh lam dương. Sau đó, có hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu, nhưng nó thật gần gũi và ấm áp. Đồng thời lúc này, Hỏa Long Ân lại sáng lên đỏ rực, cậu quay sang thì thấy ba mẹ mình, họ đang nắm tay nhau và mỉm cười với cậu.
-Cái thằng nhóc này, lại về nhà muộn, con biết tội chưa? Hôm nay, không được ăn cơm!- Mẹ cậu nói
Ba cậu vỗ vào vai bà
-Thôi mà em! Đừng rầy nó nữa.
Lúc này, Nam không nói gì, cậu đơ người ra một lúc rồi òa lên khóc như một đứa trẻ, rồi ôm lấy ba mẹ mình. Mẹ cậu xoa đầu, bà cũng rưng lệ
-Cái thằng này đã lớn như thế rồi mà làm như con nít vậy!
-Con xin lỗi mẹ, con về trễ mẹ đánh con đi- Nam nghẹn nghào
Ba cậu dìu cậu đứng dậy, lúc này mẹ cậu đã rơi lệ, bà lấy tay che miệng. Ông đặt tay lên vai cậu, nói với Nam với giọng buồn buồn
-Dù sao đi nữa ba mẹ cũng đã chết rồi! Không còn cách để hồi sinh trở lại, giờ con phải thật bình tĩnh, cố nén lại đau thương. Ba cũng rất bất ngờ khi nghe Cửu Quyền nói con trở thành một pháp sư thực thụ. Ba xin lỗi vì giờ không thể tới dự hôn lễ của con, không thể thấy con trừ ma diệt yêu. Và tiếc nuối nhất là chưa bế được cháu nội. Ba xin lỗi! Vì ba mẹ không nỡ rời xa con nên đã xin với Cửu Quyền ở đây thêm vài ngày và đợi con quay về. Chị con nó vẫn còn sống, mau tới giúp nó đi. Hơi thở con My đang yếu dữ lắm. Ba mẹ chỉ có thể âm thầm bảo vệ nó, không thể lại gần. Nếu lại gần nó chỉ khiến nó yếu hơn mà thôi.
Lúc này Nam chỉ biết cuí mặt mà khóc. Mẹ cậu miếu máo, bà khóc.
-Cái thằng này! Ai cho phép con làm cái việc nguy hiểm này hả? Lỡ con có mệnh hệ gì mẹ biết làm sao?
Câu nói của bà khiến tâm can của cậu càng thắt lại, càng đau hơn
- Con...- Cậu chưa nói hết câu mẹ cậu đã lấy tay che miệng cậu lại
-Nhưng mẹ tự hào về con! Hãy mạnh mẽ lên, từ đây trở về sau không được mít ướt như vậy nữa. Thành thanh niên sắp lấy vợ rồi mà đúng không? Từ đây trở về sau, phải sống thật vui vẻ.Không được khiến bản thân trở nên sa sút. Không có mẹ bên cạnh phải tự chăm sóc mình, không được đi chơi về muộn, không được đi ngủ trễ, không được lười nhát, Không được....
Đến đây cảm xúc của bà đã đạt tới giới hạn nhưng bà cố kìm chế và nói tiếp
-Không được đi tắm khuya, cố chăm sóc cho chị Hai, phải nghe lời nó biết chưa.... Biến đau thương thành sức mạnh mà sống tiếp con nhá. Nếu con cứ như bây giờ, ba và mẹ chết cũng không thể an lòng. Hứa với mẹ đi -Bà đưa tay gạt nước mắt trên hai khóe mi của con.
Cậu giơ tay lên cầm tay mẹ mình, rồi nhắm kép mắt,áp lên mặt, để cảm cái cảm giác bàn tay dịu dàng của bà lần cuối cùng. Lúc này, cả ba và mẹ cậu sắp đi đoàn tựu với người thân của mình ở thế giới bên kia, phải trở về với thế giới của họ. Linh hồn của họ dần dần tan biến, bắt đầu từ chân một cách chầm chậm. Cả hai người đẩy cậu về phía trước rồi cùng nói.
-Đi đi xem chị con như thế nào?
Nam lau nước mắt, vội chạy tới chỗ của chị mình. Nam nhanh chóng bứt lấy một sợi tóc trên đầu của chị, chạy tới chiếc ba lô tìm kiếm con hình nhân bằng than trước đó, cậu đặt tóc lên hình nhân rồi lấy kim chích vào ngón trỏ của My cho rỉ máu rồi vẽ thành một câu chú trên lá bùa rồi dán lên. Lúc này, hình nhân bay chậm lên không trung rồi vỡ vụng tay chân. Có lẽ Nam đã làm một thuật chuyển đổi giữ My và hình nhân. Hơi thở của My đã ổn định trở lại, những vết bầm đỏ, xương tứ chi điều biến mất và trở lại bình thường. Nhưng... Không thể tỉnh dậy. Nam lấy máu từ đầu ngón tay của My quẹt lên đôi mắt. Cậu nhận ra Hồn Sảng Linh đã biến mất...
[Linh hồn là một tập hợp bởi ba hồn nhỏ gồm Thai Quang, Sảng Linh, U Tinh. Chúng đại diện lần lượt cho sự sống, trí tuệ nhận thức và cảm xúc.
Thai Quang là một trong ba " tiểu" hồn, là hồn quan trọng nhất. Nếu Thai Quang mất đi cũng đồng nghĩa sự sống của một người hay là một sinh vật đã kết thúc thật sự.
Sảng Linh chính là nhận thức, trí tuệ, giúp con người điều khiển hành vi của mình, một khi người bị mất Thai Linh sẽ phải sống đời thực vật.
U tinh là cảm xúc, tinh thần, tính cách của con người. Người thiếu tinh thần, kiệt huệ thể lực, tính cách thay đổi thì U Tinh của người đó đã mất đi.
Người có thể sống sót, nếu mất 1 hoặc 2 hồn Sảng Linh hay U Tinh. Nhưng nếu Thai Quang không còn thì linh hồn sẽ mất đi "cái trụ" quan trọng nhất thì lúc này vô phương cứu chữa.]
Nam cầm tay chị mình
-Em sẽ tìm lại hồn cho Hai, để Hai sớm tỉnh lại và em thề sẽ bắt được tên làm ra chuyện này!
Lúc này, linh hồn cả hai đều bị tan biến hơn nửa cơ thể. Mẹ Nam hỏi
-Chị con sao rồi?
Nam vẫn nhìn chị mình, hiện giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ My chính là hi vọng và người thân duy nhất của mình. Cậu trả lời mẹ với một giọng điệu đầy mệt mỏi
-Dạ đã qua cơn nguy kịch rồi ạ! Chỉ là bị mất Sảng Linh nên không thể tỉnh lại...
Cả ba người lặng im vài giây Nam hỏi
-Ba có biết được "thằng khốn" đã giết hại cả nhà mình không?
Trong lúc ba Nam nhớ lại nhìn ảnh cuối cùng thấy được sau khi chết, thì ông bị một luồng điện giật khiến đầu ông đau điến.Nhưng vì cố gắng muốn con mình nhanh chóng tìm ra hung thủ, ông nén cơn đau lại và bình tĩnh trả lời
-Ba không có nhớ rõ nữa! Hắn đeo một chiếc mặt nạ sắt.... Lúc đó, ba đã dùng dao đâm hắn bị trọng thương... Việc khác ba cũng không nhớ rõ.
Nam lạnh lùng hỏi tiếp
-Còn mẹ thì sao ạ?
-Mẹ thì không nhìn thấy hắn vì bị tấn công quá bất ngờ, nhưng lúc hấp hối mẹ nghe hắn ngửi được một hương thơm lạ... Và nghe hắn nói gì đó...
¤¤¤¤¤¤¤¤¤Hóng Chap 25¤¤¤¤¤¤¤
Hãy luôn luôn góp ý kiến về Soul Eyes để Long phát triển thêm nha!
Ủng hộ Long bằng cách: Bình chọn 《 bấm vào dấu ☆》, nhấn theo dõi để có thể nhận được thông báo khi Long ra cháp mới nha. Bạn nào là Fan Cuồng của Soul Eyes hãy giúp Long cài view nha, Long sẽ biết ơn về điều này.