Chương : 23
SOUL EYES
Tác giả: Triệu Long
Tóm tắt 2 tập trước: Gần cuối năm lớp 12, Nam được mẹ chấp thuận cho ra riêng và ở tại một căn trọ gần trường cấp 3 và đại học. Vì khoảng cách từ nhà đến trường khá xa. Sau đến trọ mới không bao lâu cậu đã thu phục một con ác ma, và nhận 1 linh hồn cậu bé không nơi nương tựa và dạy cậu cách trở thành Hồn Kiếm và đặt tên nó là Bạch Hỉ, họ tập luyện chăm chỉ trong Bạch Giới. Nam dạy cho cậu bé rất nhiều điều. Được sau vài ngày khi giúp Nam cứu sống linh hồn Bạch Hỉ, thì Ân đến chơi ở chỗ Nam vài ngày, Nam được Ân cho biết thêm thông tin và manh mối của Ma Vương. Và họ đang tiến hành kết hoạch để ngăn ngừa và loại trừ khi Ma Vương có cơ hội sống lại. Nhưng giờ đây ngoài Ma Vương thì hai người họ phải đối mặt với những thế lực khác nằm trong bóng tối. Diễn biến sẽ ra sao mời các bạn tiếp tục theo dõi Chap 23: Hiểm nguy gần kề.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
[Đã 1 năm, kể từ khi lúc Nam ghép mắt cho đến khi cậu thức tỉnh sức mạnh và trở thành pháp sư thực thụ.]
Sau khi chơi ở nhà Nam được 2 ngày thì Ân trở về.Nam vẫn tiếp tục, đi học, đi làm và kiêm trừ ma diệt quỷ trong những nơi bị chúng quấy nhiễu để kiếm thêm tiền. Tuy là nhà khá giả, nhưng cậu lại rất hạn chế dùng tiền từ gia đình. Đồng thời, cậu vẫn âm thâm cùng Ân truy tìm manh mối của Ma Vương và tiếp tục liên lạc với bà nội để chuẩn bị cách đối phó khi mà Ma Vương có cơ hội hồi sinh.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Nam từ từ ngồi dậy tắt đi rồi bước xuống giường. Sau khi vệ sinh cá nhân thì vào bếp nấu bữa sáng. Giờ không có mẹ bên cạnh, cậu phải tự lo mọi việc, giờ Nam có vẻ đã chính chắn, trưởng thành và tự lập hơn nhiều. Sau khi ăn sáng xong, cậu thay quần áo chuẩn bị đi đâu đó. Thấy hôm nay Nam có vẻ tất bật hơn mọi khi. Thông qua chiếc gương thiên lý trong Bạch Giới. Bạch Hỉ hỏi
-Chủ nhân hôm nay ngài định đi đâu thế?
Nam đứng trước gương cài nút và chỉnh lại cổ áo. Cậu bảo
-Hôm nay là ngày tổng kết năm học lớp 12 của ta. Giờ ta đi lãnh phần thưởng, tối ta mới về vì hôm nay còn phải đi làm nữa. Em có nhiệm vụ là kiểm tra kết giới của cái khu trọ này, nếu có ác ma quấy nhiễu thì hãy cùng Tiểu Hỏa Long thu phục nó.
Bạch Hỉ tỏ thái độ tuân lệnh, còn Tiểu Hỏa Long leo lên vai Nam dụi vào mặt bên của cậu rồi kêu “Rư… Rư..”
Nam xỏ vội đôi tất, mang giày và cầm theo ba lô lên xe chạy đi. Nửa đường thì Ân chạy xe đến gần
-Sớm vậy? Không gọi tao đến đi chung.
-Tưởng mày đến trước rồi chứ?
Ân kéo chiếc kính trên chiếc mũ xuống
-À hôm nay thức hơi muộn. Đua tới trường coi thằng nào đến trước.
Sau khi đã gửi xe xong, thì Ân khoác vai Nam đi
-Hôm nay, tao thấy mày có vẻ soái ca hơn bình thường.
Nam bỏ tay vào túi quần bước đi nói
-Hôm nay lên lĩnh thưởng mà! Phải chỉnh chu hơn thường ngày. Mà tao lúc nào chả soái ca cái thằng này! Mà hôm nay, tay mày sao lạnh thế?
Ân nhanh chóng lấy tay ra khỏi vai Nam
-À khi nãy mới tắm, rồi chạy xe lên đây, quên mang bao tay nên tay nó lạnh cóng hết.
Ân nhìn đồng hồ, thấy còn hơn nửa tiếng lễ tổng kết mới bắt đầu cậu đề nghị
-Giờ này còn sớm chán! Vô căn tin uống nước không Nam?
Nam gật đầu, cả hai người sau đó đi vào căn tin trường. Hôm nay, ghế căn tin có vẻ đã được lấp kín bởi học sinh toàn khối.Tìm được cái bàn trống cả hai bèn đi đến ngồi xuống, Ân hỏi Nam
-Mày uống gì không để tao mua?
-Mày mua cho tao chai 0 độ đi!
Do khá đông người nên 1 lúc sau Ân mới mua được nước rồi mang lại đưa cho Nam. Ân ngồi xuống mở nắp chai nước uống một ngụm nói
-Có vẻ Ma Vương đã có hành động, dạo này trên tin tức có nhiều vụ mất tích xảy ra. Đa phần là người có độ tuổi từ 20-25 và đều là thanh niên. Ngũ Tộc cũng đã báo rằng Tân Binh và Tinh Anh của họ cũng đã bị mất tích một cách không rõ ràng khi đang làm nhiệm vụ.
-Hắn đang tìm cơ thể mới, chúng ta phải hành động trước nếu hắn tìm được cơ thể thì hậu quả khó lường trước được. Giờ ông đã mất, Ngũ Tộc như rắn mất đầu nên các tộc đang dần phân rã không còn như trước. Giờ chỉ có thể liên lạc với các bô lão các tộc bảo hộ đề phòng, không cho người mạnh nhất trong tộc thường xuyên ra bên ngoài. Ngoại trừ cách đó thì giờ không thể làm gì được.
-Mày có cách nào không?- Ân hỏi
-Cách thì có! Nhưng trong tay tao không có Ngũ Sắc Ấn nên không thể hiệu lệnh Ngũ Tộc. Nó giờ đang ở chỗ bà nội tao. Mai tao về thăm nhà rồi chạy qua nội để nhận lại.
Ân bảo
-Việc đang cấp bách không nên chậm trễ!
Hai người trầm ngâm được một lúc, rồi bỗng có 1 bàn tay che hai mắt của Nam, bàn tay thật là ấm áp. Lúc này, thì Nam nghe thấy tiếng Ân cười khúc khích. Khi nghe tiếng cười thì Nam nhận ra đây là một cô gái, giọng cười có vẻ quen thuộc. Nam tự tin nói.
-Liên Nhi! Là bà chứ còn ai vào đây!
Liên nhi bỏ tay ra Nam quay lại nhìn
-Lại bị ông đoán đúng rồi! Tức ghê.
Mà hai người đang nói chuyện gì mà có vẻ căng thẳng vậy.
Ân nó cười rồi bảo
-Nam đang bị bón! Thấy mặt nó căng không?
-Thiệt không đó? Ghê vậy!- Cô quơ hai tay ra trước mặt
Bỗng “GẦM”, lúc này ta có thể thấy Nam ngồi tư thế khoanh tay lại, còn Ân… Mặt nằm xuống bàn cái đầu u một cục bốc khói. Liên Nhi kéo ghế lại ngồi gần Nam, bỗng Hỏa Long Ấn nóng lên, Nam cảm nhận được và hiểu nó sẽ phát sáng ngay sau đó. Cậu nhớ lại nghĩ bụng
-Mỗi lần Liên Nhi lại gần mình thì Hỏa Long Ấn lại phát sáng dữ dội, ngoại trừ do linh hồn thì không lẽ cô ấy là….
[Lúc trước, khi mới được bà truyền thụ Hỏa Long Ấn. Nam không biết rằng,người bình thường sẽ không thấy được ánh sáng của nó, trừ các pháp sư đã được tẩy tủy mới có khả năng nhìn thấy được. Nhưng sau một thời gian thích nghi cậu đã biết được và không còn sợ người khác nhìn thấy và giấu bàn tay của mình khi nó phát sáng nữa]
Nhưng lập tức mỗi suy nghĩ của Nam bị đánh tan khi thấy Cường( tên đầu gấu chap 19 bị Nam cho 1 bài học). Cậu ta đi đến khuôn mặt đầy mệt mỏi, hai chân đi khuỵu xuống như bị cả 1 ngọn núi đè lên vậy. Cậu ta đến cầu xin Nam.
-Nam, tôi xin lỗi vì trước kia đã làm lỗi với cậu, tôi biết cậu rất giỏi về việc tâm linh. Không hiểu sao, dạo này tôi hay mệt mỏi, cơ thể nặng nề. Nhưng đi khám bệnh thì bác sĩ nói là bình thường, cậu có thể nào giúp tôi được không?
Lúc này thì Nam nhìn lên vai của cậu ta có 1 người đàn bà chỉ có 1 nửa cái đầu từ mũi trở xuống, thân hình thì đầy máu me, quần áo thì rách tưa tải dính đầy đất cát. Nam hỏi
-Cường! Cậu nói thật đi cậu đã làm gì xấu nữa phải không?
Cậu ta ấp úng
-Đâu… Tôi… không làm gì xấu hết!
Mặt Nam nghiêm nghị, cậu nhìn chầm chầm lên vai Cường, mọi người xung quanh nhìn cậu có vẻ giống như đang suy nghĩ. Bỗng trong 1 khoảnh khắc giọng nói cậu vang vang trong không gian.Nhưng chẳng ai nghe được ngoài Nam và Ân.
-Ngươi là ác quỷ phương nào mà dám to gan hại người trước mặt ta? Sao ngươi lại đeo bám người thanh niên này? Chả lẽ anh ta đắc tội với ngươi.
Lúc này con quỷ gào lên tức giận
-Mày là đứa nào mà dám nói chuyện xấc xược như thế? Mày biết gì mà đồi tao tha cho nó. 3 tháng trước, tao bị xe công- tơ-nơ cán ngang. Lúc tao còn đang hấp hối nó không nhẫn không giúp mà còn chạy xe qua như không thấy gì. Cái thằng cầm thú như nó mày hỏi sao tao tha cho nó được.
Ân che miệng cười
-Còn nửa cái đầu hỏi sao sống được sao mà cứu!
-Cậu mới nói gì thế Ân?- Liên Nhỉ thắc mắc
-Không có gì! – Ân vừa lắc đầu vừa cười
Vừa nghe Ân nói dứt câu, mặt Cường tái nhạt đi, hai chân như sắp đứng không vững. Lúc này, thì cậu mới kể lại hết mọi chuyện cho mọi người nghe. Ân thì gật đầu giả vờ “Ừm! Ghê vậy!”, Liên Nhi tỏ vẻ thông cảm cho Cường. Vì sau, đó cậu cũng đã gọi xe cấp cứu đến khi đi xa được 1 đoạn. Mọi người cứ nói chuyện về vụ việc của Cường. Trong khi đó, Nam lúc này vẫn giao tiếp với con quỷ bằng Thoại Linh Âm thuật.
-Ngươi có biết là dương thọ ngươi đã tận, tai nạn đó dù có người cứu ngươi vẫn phải chết. Tai nạn đó xảy ra, vì nó là nhân quả mà ngươi phải nhận, bởi vì khi sống ngươi làm đủ việc ác.Không những không đi chịu tội mà ở đây quấy nhiễu hại người!
-Mày có được bao nhiêu bản lĩnh!- Con quỷ quát lên
-Chấp mê bất ngộ!-Nam nói trong sự lạnh lùng
Ân lấy tay trái che mặt nói
-Thôi toang! Chơi ngu rồi bà chị ơi! Xin lỗi đi trước khi còn kịp.
Sau câu nói đó, thì tiếng chuông tập hợp phía ngoài sân trường vang lên. Đối với Liên Nhi và Cường thì cuộc nói chuyện của Nam với ác quỷ chỉ là 1 khoảng khắc. Nam cũng không nói gì, cậu nhẹ nhàng đứng lên, mặt lạnh lùng. Cậu đi gần đến Cường nói
-Xuống được rồi!
- Hả?- Liên Nhi và Cường không hiểu
Lúc này, thần thức của cậu xuất ra,trong vài tích tắc cậu bay đến con quỷ nhanh như tia sét,đưa tay trái có Hỏa Long Ấn của mình ra phía trước bóp lấy cái mặt của con quỷ, lướt xuyên qua người của Cường rồi đập mạnh cái đầu của nó xuống dưới đất, phát ra một tiếng “Rầm” khiến Cường giật bắn mình. Lúc này, cả thân các và thần thức của Nam đều nói đồng âm” Thanh Tẩy”.Tuy không ai thấy, hay biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ở dưới nền xi măng bỗng có một cái lỗ to bằng “cái đầu” bị nứt và thủng sâu xuống khoảng 1 tất. Và con quỷ cũng biến thành tro bụi nó thét lên trong sự đau đớn. Sau đó, thần thức Nam ngay lập tức trở về thể xác, cậu bỏ tay vào túi quần rồi nhẹ nhàng đi lướt qua Cường không nói một câu gì. Ân hỏi Cường
-Thấy cơ thể trở lại bình thường chưa?
-Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi! Mà Nam ổng đã làm rồi à? Từ lúc tôi lại hỏi xong, ổng nhìn tôi rồi rời khỏi bàn bỏ đi!
-Cậu không hiểu đâu? Tôi thấy hết rồi, nó thảm lắm.-Ân bảo
Ân cứ thế đuổi theo Nam vừa đi vừa lảm nhảm
-Đã bảo xin lỗi sớm đi mà không chịu!
Liên Nhi lại vỗ vai Cưỡng trước cái sự ngỡ ngàng của cậu ta
-Không biết Nam đã làm gì? Nhưng ông khỏe lại là được rồi, thôi đi ra dự lễ tổng kết năm học.
Lễ tổng kết diễn ra rất suôn sẻ, Nam và Liên Nhi được học sinh giỏi còn Ân thì… Trong buổi lễ đứng trên bục nhận thưởng,Nam thoáng thấy một bóng người mặt áo choàng đen đứng ở phía dưới đứng nhìn cậu.Nhưng khi người trao thưởng đến rồi lướt qua thì cái bóng đó biến mất. Khi buổi lễ kết thúc họ ra ăn đi đến một quán lẩu ăn mừng.Lại một lần nữa Nam có cảm giác bị ai đó theo dõi mình. Cậu dùng Hỏa Nhãn Thuật vừa đi vừa âm thầm điều tra, cái thuật này chỉ cần nơi có ngọn lửa dù là một tia lửa nhỏ từ điếu thuốc ven đường của bác lái xe ôm hay là đống lá đang đốt cậu đã đi qua. Nơi đâu có lửa thì đó là chính là đôi mắt của Nam. Cậu nhìn thấy có 3 người mặc áo màu vàng cam, trên áo có thiêu hình Phượng Hoàng, đang dung bùa ẩn thân đi theo sau. Cậu nghĩ bụng
-Đây không phải Phượng Hoàng Tộc hay sao? Sao lại theo dõi mình? Hay họ chỉ đang đi làm nhiệm vụ?
Lúc này, Liên Nhi hỏi Nam và Ân khiến sự chú ý của cậu đổi hướng
-Hai cậu định ăn lẩu gì?
-Tôi thì ăn lẩu gì cũng được! Có thằng Ân là không ăn được lẩu mấy con ăn cỏ - Nam đùa
-Ý mày là không muốn cho tao ăn chứ gì? Lẩu bò tiến tới không nói nhiều-Ân bảo
Thấy 3 người bọn họ chỉ đi theo và không có dấu hiệu gây hại nên Nam cũng tỏ ra bình thường đi vào quán lẩu. Vừa ngồi xuống ghế Ân kể lể
-Còn có 0.5 là được học sinh giỏi rồi! Tao tức á.
Liên Nhi và Nam cười cười, đợi tầm 5 phút thì món ăn được dọn ra. Liên Nhi lặt rau nhúng vào nồi lẩu hỏi
-Hè này các cậu có kế hoạch gì không?
Ân vừa khui bia vừa nói
-Chắc tôi dọn đến ở gần trọ thằng Nam rồi hai đưa đi làm kiếm thêm.
Nam ôm mặt
-Chuẩn bị phiền chết rồi đây!
Liên Nhi hỏi tiếp
-Nam ông có dự định gì không?
-Thì bà biết rồi đó. Mai tôi sẽ về thăm nhà, sau đó thì gặp vợ sắp cưới. Chắc tổ chức cưới trong hè này! Với lại xử lý thêm mấy vụ việc linh tinh- Nói tới đây giọng Nam hơi trầm xuống.
Liên Nhi bỗng đỏ mặt, cô nói nhỏ
-Nói mà không ngượng, có chắc là người ta chịu gả hay không?
Nam nghe không rõ nên hỏi lại
-Bà vừa nói gì vậy tôi nghe không được rõ?
Liên Nhi lúng túng
-Tôi nói là biết người ta có them cưới ông không mà ở đó bàn tới chuyện đám cưới!
Ân nó phá lên cười
-Soái ca như Nam đây mà không chịu nữa thì ở giá cho rồi!
- Biết đâu à nghe!-Liên Nhi nói
Ân đưa ly bia qua cho Nam bảo
-Mà sao dạo này thấy mày không còn ngượng khi nhắc tới vợ con vậy?
-Con người sẽ ngày càng đổi thay theo thời gian để thích nghi với cái gì đó chứ mậy!-Nam nói
Sau khi cụng ly chúc mừng thành tích tốt nghiệp, thì Ân bảo với Liên Nhi
-Nó nói hay lắm! Lúc trước mà nhà nó hoặc ai nhắc tới cô vợ sắp cưới của nó là nó đỏ mặt tía tai! Con người ta giờ khác ghê ta.
-Lúc trước Nhi cũng thấy nữa hihi!
Cứ thế họ tiếp tục nói chuyện vui vẻ, nhưng trong lúc ăn Nam để ý hôm nay sao thằng Ân nó chỉ ăn thịt và uống bia thôi. Rau thì còn nguyên rổ nó không chú ý đến, bình thường nó rất thích ăn rau. Nam hỏi
-Mày không ăn rau à? Bình thường mày thích ra lắm mà.
Ân lúng túng
-À… Hôm nay.. Tao tu “ngược” không ăn rau chỉ ăn thịt uống bia thôi!
Liên Nhi che miệng cười
-Tu như vậy cũng được luôn hả?
Rồi Nam gắp rau bỏ vào bát của Ân bảo cậu ta ăn hết. Ân cầm đùa ăn ngon lành bảo
-Cái thằng này thiệt là? Tao bảo tao đang tu mà.
Rồi tất cả phá lên cười vui vẻ.
Tiệc đã tàn, Liên Nhi về trước lúc này còn Nam với Ân. Cũng được 2 thùng bia, nhưng Nam có vẻ tửu lượng tốt nên nhìn cậu vẫn bình thường và tỉnh táo. Lại một điều lạ nữa khiến Nam nghi vấn, vì Ân thì ngược lại tửu lượng cậu khá kém nhưng hôm nay uống lại có vẻ không hề say. Sau khi, thanh toán tiền thì Ân từ giả Nam về trước vì nhà cậu xa, trọ Nam ở hiện tại thì gần trường. Nam đứng đó, đợi Ân lên moto chạy đi khá xa thì cậu cũng lên xe đuổi theo. Chạy được một đoạn, thì Nam thấy Ân dừng lại đậu xe tại một lề đường. Mặt Ân có vẻ không được ổn, cậu bắt đầu nôn mửa, cậu ta ói ra hết tất cả số rau vừa ăn được. Nhưng kì lạ, là thịt và bia chưa kịp tiêu hóa thì không thấy mà chỉ thấy mỗi ra. Nam cũng dần hiểu ra mọi chuyện, cậu tiếp tục quan sát được một lúc sau thì thấy Ân ngã xuống đất. Khi cậu chạy xe lại gần, thì Ân hóa thành một hình nhân bằng gỗ. Nam tháo mũ bảo hiểm ra, ngồi trên xe cậu xâu chuỗi lại sự việc ở quán lẩu. Nam nói nhỏ:
-Thằng này nó đang làm gì vậy ta? Hôm nay không đi nhận thưởng mà lại dùng Mộc Nhân đi thay. Hay có manh mối của Ma Vương? Khi nãy là tao nghi rồi, vì Mộc Nhân không ăn được “thịt đồng loại”, nếu là bia thì còn hấp thu được. Hèn gì sáng nó khoác vai mình tay thấy lạnh ngắt, trong khi Liên Nhi lại khá ấm. Giờ phải dắt xe hộ nữa thiệt tình. Về chiến này là ăn Hỏa Đấm nha con!
Nói rồi, Nam nhìn xung quanh thấy không có ai. Cậu lấy ra một hình nhân, được khắc viên than trong balo lấy bùa dán lên. Viên than phát sáng đỏ rực rồi hóa thành cậu, sau đó cậu dặn hình nhân
-Ngươi lái chiếc xe này về khu trọ đậu ở đó, rồi dẹp dọn nhà cửa. Dặn dò Bạch Hỉ bảo vệ cho ngươi khỏi Tiểu Hỏa Long, dặn nó lâu lâu kiểm tra kết giới. Giờ ta gần đến giờ phải đi làm rồi.
Dặn dò xong, hình nhân lái xe đi trước Nam vuốt tóc đội lại nón bảo hiểm rồi chạy hướng ngược lại.
Lúc này tại khu rừng phía Đông, một bóng người mặc áo choàng đội mũ quay về hướng nhà Nam, mở giọng trách mốc
-Con Mộc Nhân vô dụng!
¤¤¤¤¤¤¤¤¤Hóng Chap 24¤¤¤¤¤¤¤
Hãy luôn luôn góp ý kiến về Soul Eyes để Long phát triển thêm nha!
Ủng hộ Long bằng cách: Bình chọn 《 bấm vào dấu ☆》, nhấn theo dõi để có thể nhận được thông báo khi Long ra cháp mới nha. Bạn nào là Fan Cuồng của Soul Eyes hãy giúp Long cài view nha, Long sẽ biết ơn về điều này.
=》Ta sẽ còn quay lại.
Tác giả: Triệu Long
Tóm tắt 2 tập trước: Gần cuối năm lớp 12, Nam được mẹ chấp thuận cho ra riêng và ở tại một căn trọ gần trường cấp 3 và đại học. Vì khoảng cách từ nhà đến trường khá xa. Sau đến trọ mới không bao lâu cậu đã thu phục một con ác ma, và nhận 1 linh hồn cậu bé không nơi nương tựa và dạy cậu cách trở thành Hồn Kiếm và đặt tên nó là Bạch Hỉ, họ tập luyện chăm chỉ trong Bạch Giới. Nam dạy cho cậu bé rất nhiều điều. Được sau vài ngày khi giúp Nam cứu sống linh hồn Bạch Hỉ, thì Ân đến chơi ở chỗ Nam vài ngày, Nam được Ân cho biết thêm thông tin và manh mối của Ma Vương. Và họ đang tiến hành kết hoạch để ngăn ngừa và loại trừ khi Ma Vương có cơ hội sống lại. Nhưng giờ đây ngoài Ma Vương thì hai người họ phải đối mặt với những thế lực khác nằm trong bóng tối. Diễn biến sẽ ra sao mời các bạn tiếp tục theo dõi Chap 23: Hiểm nguy gần kề.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
[Đã 1 năm, kể từ khi lúc Nam ghép mắt cho đến khi cậu thức tỉnh sức mạnh và trở thành pháp sư thực thụ.]
Sau khi chơi ở nhà Nam được 2 ngày thì Ân trở về.Nam vẫn tiếp tục, đi học, đi làm và kiêm trừ ma diệt quỷ trong những nơi bị chúng quấy nhiễu để kiếm thêm tiền. Tuy là nhà khá giả, nhưng cậu lại rất hạn chế dùng tiền từ gia đình. Đồng thời, cậu vẫn âm thâm cùng Ân truy tìm manh mối của Ma Vương và tiếp tục liên lạc với bà nội để chuẩn bị cách đối phó khi mà Ma Vương có cơ hội hồi sinh.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Nam từ từ ngồi dậy tắt đi rồi bước xuống giường. Sau khi vệ sinh cá nhân thì vào bếp nấu bữa sáng. Giờ không có mẹ bên cạnh, cậu phải tự lo mọi việc, giờ Nam có vẻ đã chính chắn, trưởng thành và tự lập hơn nhiều. Sau khi ăn sáng xong, cậu thay quần áo chuẩn bị đi đâu đó. Thấy hôm nay Nam có vẻ tất bật hơn mọi khi. Thông qua chiếc gương thiên lý trong Bạch Giới. Bạch Hỉ hỏi
-Chủ nhân hôm nay ngài định đi đâu thế?
Nam đứng trước gương cài nút và chỉnh lại cổ áo. Cậu bảo
-Hôm nay là ngày tổng kết năm học lớp 12 của ta. Giờ ta đi lãnh phần thưởng, tối ta mới về vì hôm nay còn phải đi làm nữa. Em có nhiệm vụ là kiểm tra kết giới của cái khu trọ này, nếu có ác ma quấy nhiễu thì hãy cùng Tiểu Hỏa Long thu phục nó.
Bạch Hỉ tỏ thái độ tuân lệnh, còn Tiểu Hỏa Long leo lên vai Nam dụi vào mặt bên của cậu rồi kêu “Rư… Rư..”
Nam xỏ vội đôi tất, mang giày và cầm theo ba lô lên xe chạy đi. Nửa đường thì Ân chạy xe đến gần
-Sớm vậy? Không gọi tao đến đi chung.
-Tưởng mày đến trước rồi chứ?
Ân kéo chiếc kính trên chiếc mũ xuống
-À hôm nay thức hơi muộn. Đua tới trường coi thằng nào đến trước.
Sau khi đã gửi xe xong, thì Ân khoác vai Nam đi
-Hôm nay, tao thấy mày có vẻ soái ca hơn bình thường.
Nam bỏ tay vào túi quần bước đi nói
-Hôm nay lên lĩnh thưởng mà! Phải chỉnh chu hơn thường ngày. Mà tao lúc nào chả soái ca cái thằng này! Mà hôm nay, tay mày sao lạnh thế?
Ân nhanh chóng lấy tay ra khỏi vai Nam
-À khi nãy mới tắm, rồi chạy xe lên đây, quên mang bao tay nên tay nó lạnh cóng hết.
Ân nhìn đồng hồ, thấy còn hơn nửa tiếng lễ tổng kết mới bắt đầu cậu đề nghị
-Giờ này còn sớm chán! Vô căn tin uống nước không Nam?
Nam gật đầu, cả hai người sau đó đi vào căn tin trường. Hôm nay, ghế căn tin có vẻ đã được lấp kín bởi học sinh toàn khối.Tìm được cái bàn trống cả hai bèn đi đến ngồi xuống, Ân hỏi Nam
-Mày uống gì không để tao mua?
-Mày mua cho tao chai 0 độ đi!
Do khá đông người nên 1 lúc sau Ân mới mua được nước rồi mang lại đưa cho Nam. Ân ngồi xuống mở nắp chai nước uống một ngụm nói
-Có vẻ Ma Vương đã có hành động, dạo này trên tin tức có nhiều vụ mất tích xảy ra. Đa phần là người có độ tuổi từ 20-25 và đều là thanh niên. Ngũ Tộc cũng đã báo rằng Tân Binh và Tinh Anh của họ cũng đã bị mất tích một cách không rõ ràng khi đang làm nhiệm vụ.
-Hắn đang tìm cơ thể mới, chúng ta phải hành động trước nếu hắn tìm được cơ thể thì hậu quả khó lường trước được. Giờ ông đã mất, Ngũ Tộc như rắn mất đầu nên các tộc đang dần phân rã không còn như trước. Giờ chỉ có thể liên lạc với các bô lão các tộc bảo hộ đề phòng, không cho người mạnh nhất trong tộc thường xuyên ra bên ngoài. Ngoại trừ cách đó thì giờ không thể làm gì được.
-Mày có cách nào không?- Ân hỏi
-Cách thì có! Nhưng trong tay tao không có Ngũ Sắc Ấn nên không thể hiệu lệnh Ngũ Tộc. Nó giờ đang ở chỗ bà nội tao. Mai tao về thăm nhà rồi chạy qua nội để nhận lại.
Ân bảo
-Việc đang cấp bách không nên chậm trễ!
Hai người trầm ngâm được một lúc, rồi bỗng có 1 bàn tay che hai mắt của Nam, bàn tay thật là ấm áp. Lúc này, thì Nam nghe thấy tiếng Ân cười khúc khích. Khi nghe tiếng cười thì Nam nhận ra đây là một cô gái, giọng cười có vẻ quen thuộc. Nam tự tin nói.
-Liên Nhi! Là bà chứ còn ai vào đây!
Liên nhi bỏ tay ra Nam quay lại nhìn
-Lại bị ông đoán đúng rồi! Tức ghê.
Mà hai người đang nói chuyện gì mà có vẻ căng thẳng vậy.
Ân nó cười rồi bảo
-Nam đang bị bón! Thấy mặt nó căng không?
-Thiệt không đó? Ghê vậy!- Cô quơ hai tay ra trước mặt
Bỗng “GẦM”, lúc này ta có thể thấy Nam ngồi tư thế khoanh tay lại, còn Ân… Mặt nằm xuống bàn cái đầu u một cục bốc khói. Liên Nhi kéo ghế lại ngồi gần Nam, bỗng Hỏa Long Ấn nóng lên, Nam cảm nhận được và hiểu nó sẽ phát sáng ngay sau đó. Cậu nhớ lại nghĩ bụng
-Mỗi lần Liên Nhi lại gần mình thì Hỏa Long Ấn lại phát sáng dữ dội, ngoại trừ do linh hồn thì không lẽ cô ấy là….
[Lúc trước, khi mới được bà truyền thụ Hỏa Long Ấn. Nam không biết rằng,người bình thường sẽ không thấy được ánh sáng của nó, trừ các pháp sư đã được tẩy tủy mới có khả năng nhìn thấy được. Nhưng sau một thời gian thích nghi cậu đã biết được và không còn sợ người khác nhìn thấy và giấu bàn tay của mình khi nó phát sáng nữa]
Nhưng lập tức mỗi suy nghĩ của Nam bị đánh tan khi thấy Cường( tên đầu gấu chap 19 bị Nam cho 1 bài học). Cậu ta đi đến khuôn mặt đầy mệt mỏi, hai chân đi khuỵu xuống như bị cả 1 ngọn núi đè lên vậy. Cậu ta đến cầu xin Nam.
-Nam, tôi xin lỗi vì trước kia đã làm lỗi với cậu, tôi biết cậu rất giỏi về việc tâm linh. Không hiểu sao, dạo này tôi hay mệt mỏi, cơ thể nặng nề. Nhưng đi khám bệnh thì bác sĩ nói là bình thường, cậu có thể nào giúp tôi được không?
Lúc này thì Nam nhìn lên vai của cậu ta có 1 người đàn bà chỉ có 1 nửa cái đầu từ mũi trở xuống, thân hình thì đầy máu me, quần áo thì rách tưa tải dính đầy đất cát. Nam hỏi
-Cường! Cậu nói thật đi cậu đã làm gì xấu nữa phải không?
Cậu ta ấp úng
-Đâu… Tôi… không làm gì xấu hết!
Mặt Nam nghiêm nghị, cậu nhìn chầm chầm lên vai Cường, mọi người xung quanh nhìn cậu có vẻ giống như đang suy nghĩ. Bỗng trong 1 khoảnh khắc giọng nói cậu vang vang trong không gian.Nhưng chẳng ai nghe được ngoài Nam và Ân.
-Ngươi là ác quỷ phương nào mà dám to gan hại người trước mặt ta? Sao ngươi lại đeo bám người thanh niên này? Chả lẽ anh ta đắc tội với ngươi.
Lúc này con quỷ gào lên tức giận
-Mày là đứa nào mà dám nói chuyện xấc xược như thế? Mày biết gì mà đồi tao tha cho nó. 3 tháng trước, tao bị xe công- tơ-nơ cán ngang. Lúc tao còn đang hấp hối nó không nhẫn không giúp mà còn chạy xe qua như không thấy gì. Cái thằng cầm thú như nó mày hỏi sao tao tha cho nó được.
Ân che miệng cười
-Còn nửa cái đầu hỏi sao sống được sao mà cứu!
-Cậu mới nói gì thế Ân?- Liên Nhỉ thắc mắc
-Không có gì! – Ân vừa lắc đầu vừa cười
Vừa nghe Ân nói dứt câu, mặt Cường tái nhạt đi, hai chân như sắp đứng không vững. Lúc này, thì cậu mới kể lại hết mọi chuyện cho mọi người nghe. Ân thì gật đầu giả vờ “Ừm! Ghê vậy!”, Liên Nhi tỏ vẻ thông cảm cho Cường. Vì sau, đó cậu cũng đã gọi xe cấp cứu đến khi đi xa được 1 đoạn. Mọi người cứ nói chuyện về vụ việc của Cường. Trong khi đó, Nam lúc này vẫn giao tiếp với con quỷ bằng Thoại Linh Âm thuật.
-Ngươi có biết là dương thọ ngươi đã tận, tai nạn đó dù có người cứu ngươi vẫn phải chết. Tai nạn đó xảy ra, vì nó là nhân quả mà ngươi phải nhận, bởi vì khi sống ngươi làm đủ việc ác.Không những không đi chịu tội mà ở đây quấy nhiễu hại người!
-Mày có được bao nhiêu bản lĩnh!- Con quỷ quát lên
-Chấp mê bất ngộ!-Nam nói trong sự lạnh lùng
Ân lấy tay trái che mặt nói
-Thôi toang! Chơi ngu rồi bà chị ơi! Xin lỗi đi trước khi còn kịp.
Sau câu nói đó, thì tiếng chuông tập hợp phía ngoài sân trường vang lên. Đối với Liên Nhi và Cường thì cuộc nói chuyện của Nam với ác quỷ chỉ là 1 khoảng khắc. Nam cũng không nói gì, cậu nhẹ nhàng đứng lên, mặt lạnh lùng. Cậu đi gần đến Cường nói
-Xuống được rồi!
- Hả?- Liên Nhi và Cường không hiểu
Lúc này, thần thức của cậu xuất ra,trong vài tích tắc cậu bay đến con quỷ nhanh như tia sét,đưa tay trái có Hỏa Long Ấn của mình ra phía trước bóp lấy cái mặt của con quỷ, lướt xuyên qua người của Cường rồi đập mạnh cái đầu của nó xuống dưới đất, phát ra một tiếng “Rầm” khiến Cường giật bắn mình. Lúc này, cả thân các và thần thức của Nam đều nói đồng âm” Thanh Tẩy”.Tuy không ai thấy, hay biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ở dưới nền xi măng bỗng có một cái lỗ to bằng “cái đầu” bị nứt và thủng sâu xuống khoảng 1 tất. Và con quỷ cũng biến thành tro bụi nó thét lên trong sự đau đớn. Sau đó, thần thức Nam ngay lập tức trở về thể xác, cậu bỏ tay vào túi quần rồi nhẹ nhàng đi lướt qua Cường không nói một câu gì. Ân hỏi Cường
-Thấy cơ thể trở lại bình thường chưa?
-Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi! Mà Nam ổng đã làm rồi à? Từ lúc tôi lại hỏi xong, ổng nhìn tôi rồi rời khỏi bàn bỏ đi!
-Cậu không hiểu đâu? Tôi thấy hết rồi, nó thảm lắm.-Ân bảo
Ân cứ thế đuổi theo Nam vừa đi vừa lảm nhảm
-Đã bảo xin lỗi sớm đi mà không chịu!
Liên Nhi lại vỗ vai Cưỡng trước cái sự ngỡ ngàng của cậu ta
-Không biết Nam đã làm gì? Nhưng ông khỏe lại là được rồi, thôi đi ra dự lễ tổng kết năm học.
Lễ tổng kết diễn ra rất suôn sẻ, Nam và Liên Nhi được học sinh giỏi còn Ân thì… Trong buổi lễ đứng trên bục nhận thưởng,Nam thoáng thấy một bóng người mặt áo choàng đen đứng ở phía dưới đứng nhìn cậu.Nhưng khi người trao thưởng đến rồi lướt qua thì cái bóng đó biến mất. Khi buổi lễ kết thúc họ ra ăn đi đến một quán lẩu ăn mừng.Lại một lần nữa Nam có cảm giác bị ai đó theo dõi mình. Cậu dùng Hỏa Nhãn Thuật vừa đi vừa âm thầm điều tra, cái thuật này chỉ cần nơi có ngọn lửa dù là một tia lửa nhỏ từ điếu thuốc ven đường của bác lái xe ôm hay là đống lá đang đốt cậu đã đi qua. Nơi đâu có lửa thì đó là chính là đôi mắt của Nam. Cậu nhìn thấy có 3 người mặc áo màu vàng cam, trên áo có thiêu hình Phượng Hoàng, đang dung bùa ẩn thân đi theo sau. Cậu nghĩ bụng
-Đây không phải Phượng Hoàng Tộc hay sao? Sao lại theo dõi mình? Hay họ chỉ đang đi làm nhiệm vụ?
Lúc này, Liên Nhi hỏi Nam và Ân khiến sự chú ý của cậu đổi hướng
-Hai cậu định ăn lẩu gì?
-Tôi thì ăn lẩu gì cũng được! Có thằng Ân là không ăn được lẩu mấy con ăn cỏ - Nam đùa
-Ý mày là không muốn cho tao ăn chứ gì? Lẩu bò tiến tới không nói nhiều-Ân bảo
Thấy 3 người bọn họ chỉ đi theo và không có dấu hiệu gây hại nên Nam cũng tỏ ra bình thường đi vào quán lẩu. Vừa ngồi xuống ghế Ân kể lể
-Còn có 0.5 là được học sinh giỏi rồi! Tao tức á.
Liên Nhi và Nam cười cười, đợi tầm 5 phút thì món ăn được dọn ra. Liên Nhi lặt rau nhúng vào nồi lẩu hỏi
-Hè này các cậu có kế hoạch gì không?
Ân vừa khui bia vừa nói
-Chắc tôi dọn đến ở gần trọ thằng Nam rồi hai đưa đi làm kiếm thêm.
Nam ôm mặt
-Chuẩn bị phiền chết rồi đây!
Liên Nhi hỏi tiếp
-Nam ông có dự định gì không?
-Thì bà biết rồi đó. Mai tôi sẽ về thăm nhà, sau đó thì gặp vợ sắp cưới. Chắc tổ chức cưới trong hè này! Với lại xử lý thêm mấy vụ việc linh tinh- Nói tới đây giọng Nam hơi trầm xuống.
Liên Nhi bỗng đỏ mặt, cô nói nhỏ
-Nói mà không ngượng, có chắc là người ta chịu gả hay không?
Nam nghe không rõ nên hỏi lại
-Bà vừa nói gì vậy tôi nghe không được rõ?
Liên Nhi lúng túng
-Tôi nói là biết người ta có them cưới ông không mà ở đó bàn tới chuyện đám cưới!
Ân nó phá lên cười
-Soái ca như Nam đây mà không chịu nữa thì ở giá cho rồi!
- Biết đâu à nghe!-Liên Nhi nói
Ân đưa ly bia qua cho Nam bảo
-Mà sao dạo này thấy mày không còn ngượng khi nhắc tới vợ con vậy?
-Con người sẽ ngày càng đổi thay theo thời gian để thích nghi với cái gì đó chứ mậy!-Nam nói
Sau khi cụng ly chúc mừng thành tích tốt nghiệp, thì Ân bảo với Liên Nhi
-Nó nói hay lắm! Lúc trước mà nhà nó hoặc ai nhắc tới cô vợ sắp cưới của nó là nó đỏ mặt tía tai! Con người ta giờ khác ghê ta.
-Lúc trước Nhi cũng thấy nữa hihi!
Cứ thế họ tiếp tục nói chuyện vui vẻ, nhưng trong lúc ăn Nam để ý hôm nay sao thằng Ân nó chỉ ăn thịt và uống bia thôi. Rau thì còn nguyên rổ nó không chú ý đến, bình thường nó rất thích ăn rau. Nam hỏi
-Mày không ăn rau à? Bình thường mày thích ra lắm mà.
Ân lúng túng
-À… Hôm nay.. Tao tu “ngược” không ăn rau chỉ ăn thịt uống bia thôi!
Liên Nhi che miệng cười
-Tu như vậy cũng được luôn hả?
Rồi Nam gắp rau bỏ vào bát của Ân bảo cậu ta ăn hết. Ân cầm đùa ăn ngon lành bảo
-Cái thằng này thiệt là? Tao bảo tao đang tu mà.
Rồi tất cả phá lên cười vui vẻ.
Tiệc đã tàn, Liên Nhi về trước lúc này còn Nam với Ân. Cũng được 2 thùng bia, nhưng Nam có vẻ tửu lượng tốt nên nhìn cậu vẫn bình thường và tỉnh táo. Lại một điều lạ nữa khiến Nam nghi vấn, vì Ân thì ngược lại tửu lượng cậu khá kém nhưng hôm nay uống lại có vẻ không hề say. Sau khi, thanh toán tiền thì Ân từ giả Nam về trước vì nhà cậu xa, trọ Nam ở hiện tại thì gần trường. Nam đứng đó, đợi Ân lên moto chạy đi khá xa thì cậu cũng lên xe đuổi theo. Chạy được một đoạn, thì Nam thấy Ân dừng lại đậu xe tại một lề đường. Mặt Ân có vẻ không được ổn, cậu bắt đầu nôn mửa, cậu ta ói ra hết tất cả số rau vừa ăn được. Nhưng kì lạ, là thịt và bia chưa kịp tiêu hóa thì không thấy mà chỉ thấy mỗi ra. Nam cũng dần hiểu ra mọi chuyện, cậu tiếp tục quan sát được một lúc sau thì thấy Ân ngã xuống đất. Khi cậu chạy xe lại gần, thì Ân hóa thành một hình nhân bằng gỗ. Nam tháo mũ bảo hiểm ra, ngồi trên xe cậu xâu chuỗi lại sự việc ở quán lẩu. Nam nói nhỏ:
-Thằng này nó đang làm gì vậy ta? Hôm nay không đi nhận thưởng mà lại dùng Mộc Nhân đi thay. Hay có manh mối của Ma Vương? Khi nãy là tao nghi rồi, vì Mộc Nhân không ăn được “thịt đồng loại”, nếu là bia thì còn hấp thu được. Hèn gì sáng nó khoác vai mình tay thấy lạnh ngắt, trong khi Liên Nhi lại khá ấm. Giờ phải dắt xe hộ nữa thiệt tình. Về chiến này là ăn Hỏa Đấm nha con!
Nói rồi, Nam nhìn xung quanh thấy không có ai. Cậu lấy ra một hình nhân, được khắc viên than trong balo lấy bùa dán lên. Viên than phát sáng đỏ rực rồi hóa thành cậu, sau đó cậu dặn hình nhân
-Ngươi lái chiếc xe này về khu trọ đậu ở đó, rồi dẹp dọn nhà cửa. Dặn dò Bạch Hỉ bảo vệ cho ngươi khỏi Tiểu Hỏa Long, dặn nó lâu lâu kiểm tra kết giới. Giờ ta gần đến giờ phải đi làm rồi.
Dặn dò xong, hình nhân lái xe đi trước Nam vuốt tóc đội lại nón bảo hiểm rồi chạy hướng ngược lại.
Lúc này tại khu rừng phía Đông, một bóng người mặc áo choàng đội mũ quay về hướng nhà Nam, mở giọng trách mốc
-Con Mộc Nhân vô dụng!
¤¤¤¤¤¤¤¤¤Hóng Chap 24¤¤¤¤¤¤¤
Hãy luôn luôn góp ý kiến về Soul Eyes để Long phát triển thêm nha!
Ủng hộ Long bằng cách: Bình chọn 《 bấm vào dấu ☆》, nhấn theo dõi để có thể nhận được thông báo khi Long ra cháp mới nha. Bạn nào là Fan Cuồng của Soul Eyes hãy giúp Long cài view nha, Long sẽ biết ơn về điều này.
=》Ta sẽ còn quay lại.