Chương 399: Một Kỷ Thần Hi khác
Giọng điệu hết sức dịu dàng nhưng lại đi kèm thân ảnh tràn đầy sát khí, đủ để cô nhân viên và lão tổng quản lý biết được, Kỷ Thần Hi không hề nói đùa, cô thật sự đang muốn mạng của hai người bọn họ.
Lão tổng quản lý lúc này đã đau đến mức không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa, ông ta có thể nhìn ra đời này của ông ta chính là bị phế rồi. Chỉ còn cô cháu gái của ông ta vẫn lắp bắp nói được vài tiếng.
“Gi…giết người… giết người…là phạm…phạm pháp…cô…cô…”
Kỷ Thần Hi hơi cúi người, nắm lấy cằm của cô gái, gương mặt vốn dĩ cũng khá dễ nhìn nay không thể nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa.
“Phạm pháp? Chỉ có người nghèo mới là phạm pháp. Cô thích giàu đến thế mà? Chẳng lẻ không biết, tiền có thể mua được mọi thứ? Ồ, cũng có ngoại lệ, đó là tiền chưa đủ. 100 tỷ tôi có thể tùy tiện xem như rác mà ném cho các người, vậy thì cô nghĩ tôi có khả năng đi tù hay không?”
Chính ngay Kỷ Thần Hi lúc này, người chưa từng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, hay là đi so đo những chuyện không đâu với những kẻ không quen biết, cũng có điểm khác lạ với bình thường.
Hôm nay cô không chỉ đánh người, còn muốn mạng của đối phương, điều mà trước đó cô chưa từng làm qua.
Gương mặt xinh đẹp như thiên thần dạo chơi trốn nhân gian, nay trong mắt chỉ còn sát ý khát máu. Nếu giây trước cô còn là một thiên thần cao lãnh không nhiễm bụi trần, thì giờ đây cô chính là ác ma thuộc về lãnh địa chết chóc.
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào, chính như anh đã nói trước đó, dù cô có là bộ dạng nào đi nữa, một khi anh đã xác định là cô rồi thì anh sẽ hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Tuy nhiên Kỷ Hàn Phi lại khác, lúc đầu vẫn còn ổn, nhưng trạng thái cảm xúc của Kỷ Thần Hi thay đổi đến mức này, khiến cho anh có chút hoảng.
Hơn ai hết anh hiểu em gái mình, cô sẽ không bao giờ ra tay với người bình thường, vì bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại. Nếu là trước đây, xác định là cô vẫn có thể dùng cách này để hù doạ đối phương, nhưng cũng chỉ là hù doạ mà thôi. Còn lần này, từ ánh mắt đó, ai cũng có thể dễ dạng nhận ra, cô chính là muốn xuống tay thật.
Không đúng, thật sự không đúng!
Trạng thái hiện tại của cô anh chỉ từng gặp qua một lần, chính là đoạn thời gian đầu sau khi tìm thấy cô sau khoảng thời gian dài mất tích. Thậm chí trong khoảng thời gian đó, cảm xúc của cô không thể ổn định tới mức màu mắt không thể biến thành màu đen, mà vẫn luôn duy trì ở trạng thái thật.
Nhưng hiện tại, cô không có dấu hiệu nào cho thấy biến hoá về ngoại hình mà? Màu mắt vẫn là màu đen như bình thường? Vậy…cảm giác không đúng đó là gì? Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, khiến Kỷ Hàn Phi không khỏi bồn chồn.
Kỷ Thần Hi không nhận ra cảm xúc của bản thân đã thay đổi, cô cũng không hiểu vì sao lại muốn giết hai người trước mặt đến thế? Rõ ràng là cô chỉ muốn doạ họ thôi, nhưng không kìm được mà muốn xuống tay thật sự.
Một bàn tay từ từ đặt lên vai cô cùng giọng điệu trấn an nhẹ nhàng:“Bình tĩnh.”
Kỷ Thần Hi thoáng giật mình đứng bật dạy rồi lùi về sau mấy bước, đến khi Tịch Cảnh Dương lo lắng đỡ cô, Kỷ Thần Hi mới bình thường trở lại.
“Không sao chứ?”
Giây phút này Kỷ Thần Hi bỗng rùng mình một cái, cảm giác như người làm những hành động, người nói ra những lời ban nãy không phải là cô, cứ có cảm giác cô bị một thứ gì đó chi phối, nhưng lại không biết đó là gì.
“Không sao, em có thể có gì chứ? Thấy em diễn tốt không?” Cô gái trở về dáng vẻ như ngày thường, nở một nụ cười đầy tinh nghịch với người đàn ông của mình.
Tịch Cảnh Dương khẽ mỉm cười xoa đầu cô:“Ừm, diễn rất tốt.”
Chỉ riêng Kỷ Hàn Phi vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm về hướng Kỷ Thần Hi. Bọn họ là ai chứ, thứ quan trọng để sống sót đến bây giờ chính là trực giác, anh không nghĩ trực giác của bản thân là sai, vì thế vấn đề chính là nằm trên người Kỷ Thần Hi.
Kỷ Hàn Phi từng hỏi Evan rất nhiều lần, có phải Kỷ Thần Hi mắc chứng rối loạn nhân cách hay không, vì ở những thời điểm nhất định, anh cảm thấy cô em gái trước mặt này cực kỳ xa lạ, cứ như là một người khác.
Nhưng Evan lại khẳng định với anh, cô chỉ là mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực, hoặc là cảm thấy cực kỳ hưng cảm, hoặc là tĩnh lặng đến mức đáng sợ, hoàn toàn không có biểu hiện của việc xuất hiện một nhân cách khác.
Chẳng lẻ là trực giác của anh sai? Thật vậy sao?
“Kỷ Hàn Phi! Anh ngẩn người gì đó?”
Nghe tiếng gọi Kỷ Hàn Phi mới định thần trở lại, dù thế nào thì hiện tại trước mặt vẫn là em gái anh yêu thương nhất, không cần phải nghĩ quá nhiều.
“Hai đứa tụi bây đi đi, chỗ này để anh giải quyết!” Kỷ Hàn Phi lười nhác phủi tay, đuổi hai người đi, anh nói tiếp:“Còn nữa, đợi anh ở quán cafe lầu 8, anh có chuyện muốn nói với em.”
…----------------…
Lão tổng quản lý lúc này đã đau đến mức không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa, ông ta có thể nhìn ra đời này của ông ta chính là bị phế rồi. Chỉ còn cô cháu gái của ông ta vẫn lắp bắp nói được vài tiếng.
“Gi…giết người… giết người…là phạm…phạm pháp…cô…cô…”
Kỷ Thần Hi hơi cúi người, nắm lấy cằm của cô gái, gương mặt vốn dĩ cũng khá dễ nhìn nay không thể nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa.
“Phạm pháp? Chỉ có người nghèo mới là phạm pháp. Cô thích giàu đến thế mà? Chẳng lẻ không biết, tiền có thể mua được mọi thứ? Ồ, cũng có ngoại lệ, đó là tiền chưa đủ. 100 tỷ tôi có thể tùy tiện xem như rác mà ném cho các người, vậy thì cô nghĩ tôi có khả năng đi tù hay không?”
Chính ngay Kỷ Thần Hi lúc này, người chưa từng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, hay là đi so đo những chuyện không đâu với những kẻ không quen biết, cũng có điểm khác lạ với bình thường.
Hôm nay cô không chỉ đánh người, còn muốn mạng của đối phương, điều mà trước đó cô chưa từng làm qua.
Gương mặt xinh đẹp như thiên thần dạo chơi trốn nhân gian, nay trong mắt chỉ còn sát ý khát máu. Nếu giây trước cô còn là một thiên thần cao lãnh không nhiễm bụi trần, thì giờ đây cô chính là ác ma thuộc về lãnh địa chết chóc.
Tịch Cảnh Dương từ đầu đến cuối đều không nhúng tay vào, chính như anh đã nói trước đó, dù cô có là bộ dạng nào đi nữa, một khi anh đã xác định là cô rồi thì anh sẽ hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Tuy nhiên Kỷ Hàn Phi lại khác, lúc đầu vẫn còn ổn, nhưng trạng thái cảm xúc của Kỷ Thần Hi thay đổi đến mức này, khiến cho anh có chút hoảng.
Hơn ai hết anh hiểu em gái mình, cô sẽ không bao giờ ra tay với người bình thường, vì bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại. Nếu là trước đây, xác định là cô vẫn có thể dùng cách này để hù doạ đối phương, nhưng cũng chỉ là hù doạ mà thôi. Còn lần này, từ ánh mắt đó, ai cũng có thể dễ dạng nhận ra, cô chính là muốn xuống tay thật.
Không đúng, thật sự không đúng!
Trạng thái hiện tại của cô anh chỉ từng gặp qua một lần, chính là đoạn thời gian đầu sau khi tìm thấy cô sau khoảng thời gian dài mất tích. Thậm chí trong khoảng thời gian đó, cảm xúc của cô không thể ổn định tới mức màu mắt không thể biến thành màu đen, mà vẫn luôn duy trì ở trạng thái thật.
Nhưng hiện tại, cô không có dấu hiệu nào cho thấy biến hoá về ngoại hình mà? Màu mắt vẫn là màu đen như bình thường? Vậy…cảm giác không đúng đó là gì? Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, khiến Kỷ Hàn Phi không khỏi bồn chồn.
Kỷ Thần Hi không nhận ra cảm xúc của bản thân đã thay đổi, cô cũng không hiểu vì sao lại muốn giết hai người trước mặt đến thế? Rõ ràng là cô chỉ muốn doạ họ thôi, nhưng không kìm được mà muốn xuống tay thật sự.
Một bàn tay từ từ đặt lên vai cô cùng giọng điệu trấn an nhẹ nhàng:“Bình tĩnh.”
Kỷ Thần Hi thoáng giật mình đứng bật dạy rồi lùi về sau mấy bước, đến khi Tịch Cảnh Dương lo lắng đỡ cô, Kỷ Thần Hi mới bình thường trở lại.
“Không sao chứ?”
Giây phút này Kỷ Thần Hi bỗng rùng mình một cái, cảm giác như người làm những hành động, người nói ra những lời ban nãy không phải là cô, cứ có cảm giác cô bị một thứ gì đó chi phối, nhưng lại không biết đó là gì.
“Không sao, em có thể có gì chứ? Thấy em diễn tốt không?” Cô gái trở về dáng vẻ như ngày thường, nở một nụ cười đầy tinh nghịch với người đàn ông của mình.
Tịch Cảnh Dương khẽ mỉm cười xoa đầu cô:“Ừm, diễn rất tốt.”
Chỉ riêng Kỷ Hàn Phi vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm về hướng Kỷ Thần Hi. Bọn họ là ai chứ, thứ quan trọng để sống sót đến bây giờ chính là trực giác, anh không nghĩ trực giác của bản thân là sai, vì thế vấn đề chính là nằm trên người Kỷ Thần Hi.
Kỷ Hàn Phi từng hỏi Evan rất nhiều lần, có phải Kỷ Thần Hi mắc chứng rối loạn nhân cách hay không, vì ở những thời điểm nhất định, anh cảm thấy cô em gái trước mặt này cực kỳ xa lạ, cứ như là một người khác.
Nhưng Evan lại khẳng định với anh, cô chỉ là mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực, hoặc là cảm thấy cực kỳ hưng cảm, hoặc là tĩnh lặng đến mức đáng sợ, hoàn toàn không có biểu hiện của việc xuất hiện một nhân cách khác.
Chẳng lẻ là trực giác của anh sai? Thật vậy sao?
“Kỷ Hàn Phi! Anh ngẩn người gì đó?”
Nghe tiếng gọi Kỷ Hàn Phi mới định thần trở lại, dù thế nào thì hiện tại trước mặt vẫn là em gái anh yêu thương nhất, không cần phải nghĩ quá nhiều.
“Hai đứa tụi bây đi đi, chỗ này để anh giải quyết!” Kỷ Hàn Phi lười nhác phủi tay, đuổi hai người đi, anh nói tiếp:“Còn nữa, đợi anh ở quán cafe lầu 8, anh có chuyện muốn nói với em.”
…----------------…