Chương 398: 100 tỷ có đủ không?
Ngay chính lão tổng quản lý cũng không giấu được sự ngạc nhiên, lão vốn dĩ chỉ định vòi thêm 5 tỷ, nào ngờ mỹ nữ không não trước mặt lại hào phóng chi ra tận 50 tỷ?
50 tỷ là con số nào cơ chứ? Thêm 10 tỷ bao ban đầu là thành 60 tỷ… vậy chẳng phải ông ta liền biến thành tỷ phú!
Trúng vé số giải nhất chỉ được cao lắm là 5 triệu, nay cư nhiên trên trời rơi xuống 60 tỷ lại chẳng phải làm gì, đây chẳng phải là do ông ta có mệnh giàu sang hay sao?
Nhưng 60 tỷ liệu có đủ chưa? Rõ ràng người trước mặt chính là một kẻ đần độn ngu xuẩn, ông ta phải đòi thêm, đúng phải đòi thêm mới được! So với số dư trong chiếc thẻ thì 60 tỷ đã là gì!
“Không đủ! Cô nghĩ gương mặt này của cháu gái tôi chỉ có cái giá đó? Lỡ như không thể chữa khỏi chẳng phải đời này của nó coi như xong rồi sao? Cô phải bồi thường thêm tổn thất nếu như con bé không thể trở về như ban đầu!”
Yêu cầu của lão tổng quản lý càng lúc càng quá đáng, đến nỗi mấy nhân viên và quản lý bên trong cửa hàng không nhìn nổi nữa mà lên tiếng.
“Tổng giám…tôi thấy vậy là đủ rồi, ông có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Phải đó, 60 tỷ, là 60 tỷ đó! Cả đời cũng chưa chắc tiêu được hết đâu. Ông nên biết điểm dừng đi.”
Lão tổng giám đáp lại với một cái nhìn khó hiểu và mỉm cười một cách đầy giễu cợt:“Đủ? Đủ làm gì? Đủ để bồi thường cho những tổn thất mà cháu gái tôi phải chịu đựng? Đủ để đảm bảo rằng con bé sẽ sống một cuộc sống bình yên trở lại?”
Cô nhân viên cháu gái của ông ta cũng sáng mắt khi nhìn đến số dư trên máy Pos, liền hướng về phía những người trong cửa hàng mà mắng chửi:“Các người ghen tỵ thì cứ nói là ghen tỵ, chỉ 60 tỷ mà thôi, cuộc đời của tôi chỉ đáng giá 60 tỷ thôi sao?”
Xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thân ảnh của cô gái với mái tóc trắng bạch kim nổi bật đang cực kỳ vui vẻ mà vỗ tay.
“Quá đúng, 60 tỷ đúng thật là còn quá ít, làm tròn lên đi…100 tỷ được chứ?”
Thanh âm ngọt ngào cùng với giọng điệu nhẹ tựa lông hồng khi nói ra con số đó, khiến cho tất cả mọi người có mặt lúc này không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa vì quá kinh ngạc.
Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày:“Vẫn chưa đủ sao?”
Lão tổng quản lý ngơ ngác mất một lúc rồi lắc đầu lia lịa, vẻ mặt hớn hở:“Không không, đủ, vô cùng đủ!”
Kỷ Thần Hi cũng vui vẻ đáp lại:“Thật sự đủ sao?”
Cô cũng quay sang cô nhân viên nọ nhằm xác nhận lại:“Thật sự?”
Cả hai cậu cháu tham lam hai mắt phát sáng, không nề hà bất cứ thứ gì nữa mà thay phiên nhau gật đầu không ngừng.
“Đủ! Thật sự đủ!”
“Tiện nhân…không không, vị tiểu thư xinh đẹp này, cô đúng là một người thông minh! Chúng ta…chúng ta ra ngân hàng thanh toán luôn nhé?”
Vì số tiền 100 tỷ đã vượt ngưỡng thanh toán của máy Pos hoặc chuyển khoản, nên cần phải trực tiếp ra ngân hàng để tiến hành chuyển tiền.
Kỷ Thần Hi từng bước chậm bước về phía của hai cậu cháu tham lam, khoé miệng khẽ cong thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Chính hai người xác nhận 100 tỷ là đủ đấy nhé, ở đây có rất nhiều người có thể làm chứng, đừng có lật lọng đấy.”
Lão tổng quản lý nhìn Kỷ Thần Hi như nhìn một kẻ ngu đần, nhưng bề ngoài lại vô cùng niềm nở trả lời cô:“Chúng tôi đảm bảo mà, 100 tỷ là đủ, quyết không hai lời, đúng không Liễu Liễu?”
“Dạ phải, cậu nói đúng. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Kỷ Thần Hi hài lòng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hai cậu cháu cứ nghĩ hốt được một vố lớn từ một kẻ ngu lắm tiền, thì chỉ ba giây sau cả hai liền phải hối hận.
Kỷ Thần Hi thay đổi sắc mặt giơ tay tát thêm một cái cực mạnh vào mặt của cô nhân viên, cú tát này thậm chí còn mạnh hơn cả hai cú tát trước đó của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Hàn Phi, đến nổi gương mặt của cô ta ứa máu.
Cô nhân viên lần nữa ngã ra đất gào khóc thảm thiết. Lão tổng quản lý cũng giật mình trước hành động bất ngờ của Kỷ Thần Hi, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái trước mặt đã tặng cho ông ta một cú cực mạnh vào hạ bộ, khiến ông ta như chết đứng, mặt mũi tái xanh, trực tiếp khuỵu gối xuống nền đất.
Vẻ mặt ông ta khổ sở chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi, trong miệng không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh mà chỉ có thể ú ớ:“M…mày…m…”
Từ dưới nhìn lên, ông ta nhìn thấy cô gái trước mặt cứ như ác ma từ địa ngục đến nhân gian dạo chơi, gương mặt lạnh băng cùng biểu cảm tàn nhẫn đến mức rợn người.
Những người còn lại cũng bị hành động bất ngờ của cô doạ sợ mà vô thức lùi về sau mấy bước.
Lúc này, Kỷ Thần Hi khẽ nói:“Chẳng phải tôi đã xác nhận rất nhiều lần rồi sao? Chỉ cần 100 tỷ liền có thể…mua, mạng, hai, người?”
…----------------…
50 tỷ là con số nào cơ chứ? Thêm 10 tỷ bao ban đầu là thành 60 tỷ… vậy chẳng phải ông ta liền biến thành tỷ phú!
Trúng vé số giải nhất chỉ được cao lắm là 5 triệu, nay cư nhiên trên trời rơi xuống 60 tỷ lại chẳng phải làm gì, đây chẳng phải là do ông ta có mệnh giàu sang hay sao?
Nhưng 60 tỷ liệu có đủ chưa? Rõ ràng người trước mặt chính là một kẻ đần độn ngu xuẩn, ông ta phải đòi thêm, đúng phải đòi thêm mới được! So với số dư trong chiếc thẻ thì 60 tỷ đã là gì!
“Không đủ! Cô nghĩ gương mặt này của cháu gái tôi chỉ có cái giá đó? Lỡ như không thể chữa khỏi chẳng phải đời này của nó coi như xong rồi sao? Cô phải bồi thường thêm tổn thất nếu như con bé không thể trở về như ban đầu!”
Yêu cầu của lão tổng quản lý càng lúc càng quá đáng, đến nỗi mấy nhân viên và quản lý bên trong cửa hàng không nhìn nổi nữa mà lên tiếng.
“Tổng giám…tôi thấy vậy là đủ rồi, ông có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Phải đó, 60 tỷ, là 60 tỷ đó! Cả đời cũng chưa chắc tiêu được hết đâu. Ông nên biết điểm dừng đi.”
Lão tổng giám đáp lại với một cái nhìn khó hiểu và mỉm cười một cách đầy giễu cợt:“Đủ? Đủ làm gì? Đủ để bồi thường cho những tổn thất mà cháu gái tôi phải chịu đựng? Đủ để đảm bảo rằng con bé sẽ sống một cuộc sống bình yên trở lại?”
Cô nhân viên cháu gái của ông ta cũng sáng mắt khi nhìn đến số dư trên máy Pos, liền hướng về phía những người trong cửa hàng mà mắng chửi:“Các người ghen tỵ thì cứ nói là ghen tỵ, chỉ 60 tỷ mà thôi, cuộc đời của tôi chỉ đáng giá 60 tỷ thôi sao?”
Xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy thân ảnh của cô gái với mái tóc trắng bạch kim nổi bật đang cực kỳ vui vẻ mà vỗ tay.
“Quá đúng, 60 tỷ đúng thật là còn quá ít, làm tròn lên đi…100 tỷ được chứ?”
Thanh âm ngọt ngào cùng với giọng điệu nhẹ tựa lông hồng khi nói ra con số đó, khiến cho tất cả mọi người có mặt lúc này không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa vì quá kinh ngạc.
Kỷ Thần Hi khẽ nhíu mày:“Vẫn chưa đủ sao?”
Lão tổng quản lý ngơ ngác mất một lúc rồi lắc đầu lia lịa, vẻ mặt hớn hở:“Không không, đủ, vô cùng đủ!”
Kỷ Thần Hi cũng vui vẻ đáp lại:“Thật sự đủ sao?”
Cô cũng quay sang cô nhân viên nọ nhằm xác nhận lại:“Thật sự?”
Cả hai cậu cháu tham lam hai mắt phát sáng, không nề hà bất cứ thứ gì nữa mà thay phiên nhau gật đầu không ngừng.
“Đủ! Thật sự đủ!”
“Tiện nhân…không không, vị tiểu thư xinh đẹp này, cô đúng là một người thông minh! Chúng ta…chúng ta ra ngân hàng thanh toán luôn nhé?”
Vì số tiền 100 tỷ đã vượt ngưỡng thanh toán của máy Pos hoặc chuyển khoản, nên cần phải trực tiếp ra ngân hàng để tiến hành chuyển tiền.
Kỷ Thần Hi từng bước chậm bước về phía của hai cậu cháu tham lam, khoé miệng khẽ cong thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Chính hai người xác nhận 100 tỷ là đủ đấy nhé, ở đây có rất nhiều người có thể làm chứng, đừng có lật lọng đấy.”
Lão tổng quản lý nhìn Kỷ Thần Hi như nhìn một kẻ ngu đần, nhưng bề ngoài lại vô cùng niềm nở trả lời cô:“Chúng tôi đảm bảo mà, 100 tỷ là đủ, quyết không hai lời, đúng không Liễu Liễu?”
“Dạ phải, cậu nói đúng. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Kỷ Thần Hi hài lòng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Hai cậu cháu cứ nghĩ hốt được một vố lớn từ một kẻ ngu lắm tiền, thì chỉ ba giây sau cả hai liền phải hối hận.
Kỷ Thần Hi thay đổi sắc mặt giơ tay tát thêm một cái cực mạnh vào mặt của cô nhân viên, cú tát này thậm chí còn mạnh hơn cả hai cú tát trước đó của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Hàn Phi, đến nổi gương mặt của cô ta ứa máu.
Cô nhân viên lần nữa ngã ra đất gào khóc thảm thiết. Lão tổng quản lý cũng giật mình trước hành động bất ngờ của Kỷ Thần Hi, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái trước mặt đã tặng cho ông ta một cú cực mạnh vào hạ bộ, khiến ông ta như chết đứng, mặt mũi tái xanh, trực tiếp khuỵu gối xuống nền đất.
Vẻ mặt ông ta khổ sở chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi, trong miệng không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh mà chỉ có thể ú ớ:“M…mày…m…”
Từ dưới nhìn lên, ông ta nhìn thấy cô gái trước mặt cứ như ác ma từ địa ngục đến nhân gian dạo chơi, gương mặt lạnh băng cùng biểu cảm tàn nhẫn đến mức rợn người.
Những người còn lại cũng bị hành động bất ngờ của cô doạ sợ mà vô thức lùi về sau mấy bước.
Lúc này, Kỷ Thần Hi khẽ nói:“Chẳng phải tôi đã xác nhận rất nhiều lần rồi sao? Chỉ cần 100 tỷ liền có thể…mua, mạng, hai, người?”
…----------------…