Chương 392: Thông thạo đông y lẫn tây y
90%? Đây là con số mà một bác sĩ có thể tùy tiện nói ra sao? Kỷ Lão có chút chấn kinh với độ tự tin của Evan.
Phải biết căn bệnh này đã theo ông ngần ấy năm, tất cả bác sĩ giỏi nhất nước đều phải lắc đầu bó tay, duy chỉ có lão bạn già ở bệnh viện quân y giúp ông giảm bớt cơn đau mỗi lần phát bệnh, chứ cũng chẳng có lấy tự tin dám nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn.
Tuy nhiên, Evan cũng không phải dạng mạnh miệng khoác lác, mà mọi lời cậu nói ra đều là thật. Từ nhỏ cậu đã tinh thông trong việc dùng thuốc, lớn lên nghiên cứu sâu về tây y, chưa đầy hai mươi đã thông thạo cả tây y lẫn đông y.
Biệt danh God Doctor mọi người gọi cậu cũng không phải chỉ có cái danh, vì hầu như chuyên khoa nào cậu cũng am hiểu vô cùng nhiều. Từ lúc hành y đến nay không phải có trăm cũng có nghìn bệnh nhân đã qua tay cậu, tỉ lệ khỏi bệnh của họ không điêu ngoa chính là 99%.
Duy nhất tính tới thời điểm hiện tại, chỉ có duy nhất một bệnh nhân cậu cúi đầu chịu thua không thể chữa khỏi, chính là căn bệnh tâm lý của Kỷ Thần Hi.
Có thể trách cậu vô năng, khi chữa được cho tất cả nhưng người thân cận nhất lại hoàn toàn bất lực. Nhưng tuyệt đối đừng nghi ngờ năng lực của cậu. Chưa kể, lần này nếu có được sự hỗ trợ của Phó Tuần, người mà cậu nghe danh và ngưỡng mộ từ lâu, thì tỷ lệ thành công thật sự sẽ không dừng ở con số chín mươi mà thôi.
Năm đó tài năng của Phó Tuần chính là cùng cậu vang danh trong giới y học một thời gian dài. Tuy tính tình cậu khá hướng nội, nhưng không tránh khỏi ngưỡng mộ người tài, cũng muốn một lần cùng Phó Tuần hợp tác trong một ca bệnh khó.
Dù trước đó cả hai đã có cơ hội làm việc chung trong trường hợp bệnh của Kỷ Thần Hi, nhưng suy cho cùng bệnh về tâm lý không phải là thế mạnh nhất của cả hai, nên vẫn không phát huy toàn bộ năng lực.
Vậy nên, trong trường hợp lần này của Kỷ Lão, không chỉ là một cơ hội tốt đáp ứng nguyện vọng của cậu, còn là giúp chị gái cậu báo hiếu lão nhân gia.
Evan biết hiện tại nói ra những lời này khó có thể khiến Kỷ Lão tin tưởng, nhưng đã gọi một tiếng gia gia, thì cậu sẽ như Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi, đối đãi ông cụ như ông ruột, như cái cách họ đã trả ơn cho ông nội cậu. Lần này hãy để cậu vì họ làm chút gì đó.
“Kỷ gia gia, hiện tại chị Thần Hi đã đến Thủ Đô, dự là sẽ phải ở lại một khoảng thời gian dài và đương nhiên cháu cũng thế. Vì vậy ông cứ từ từ suy nghĩ, có thể cùng người trong nhà bàn bạc, cháu có thể đợi. Chỉ cần một cái gật đầu, mọi thứ còn lại cháu sẽ sắp xếp.”
Hôm nay tiếp thu qua nhiều chuyện, Kỷ Lão có chút không tiêu hoá được hết nên tạm gật đầu đồng ý trước:“Cứ như vậy đã, cho ông chút thời gian.”
“Vâng.”
Nhớ đến gì đó Kỷ Lão liền hỏi:“Phải rồi, tiểu Thần Hi đến Thủ Đô, hiện tại con bé đang ở đâu? Vì sao không đến gặp ông?”
Nhắc đến đây khoé miệng Evan bỗng giật giật, cậu có nên nói là cháu gái yêu quý của ông đã bị tên chó má Tịch Cảnh Dương câu dẫn đi về nhà hắn ta rồi hay không? Đương nhiên là không thể nói thế, dù sao cậu cũng đã nói để ông cụ có thời gian suy nghĩ, lỡ để bệnh tái phát lần nữa thì thật phải đưa ông vào phòng mỗ rồi.
“Chị ấy…đến Thủ Đô lần này là để nhập học Đại Học A, chắc vẫn còn có chút phiền phức bên đó nên chưa đến gặp ông ngay được. Với lại…chị ấy vẫn chưa nói với tên ch…họ Tịch kia quan hệ của chị với Kỷ Gia, hẳn là phải đợi tách được hắn ta ra mới vó thế đến gặp ông.”
Kỷ Lão hờn dỗi chống gậy lần nữa:“Lại là do lên xú tiểu tử đó!”
Evan trong lòng thầm giương ngón tay cái. Đúng vậy, đều do hắn ta, gia gia ruột tuyệt đối đừng có nương tay để hắn dễ dàng đưa Thần Tỷ đi.
Còn đang đắc ý thì đến lượt cậu bị Kỷ Lão hỏi đến:“Vậy còn cháu thì sao? Sao cháu lại ở cùng chỗ với Bắc Hàn thế?”
Evan:"…" Một phút suy nghĩ bắt đầu.
“Trước đó anh ta vì cứu cháu mà nhãn cầu chịu tổn thương, cháu hứa sẽ chăm sóc đến khi anh ta nhìn thấy lại. Hiện tại đã ổn, có thể cháu cũng phải đi rồi.”
Kỷ Lão gật gù:“Ra là thế…”
Nhớ lại chuyện trong phòng bệnh, Evan nói tiếp:“Kỷ gia gia, còn chuyện này cháu muốn nhờ ông giúp…”
“Chuyện gì cơ? Cháu cứ nói, chỉ cần là chuyện ông làm được, ông nhất định sẽ giúp.”
Evan gãi đầu ngượng ngùng nói:“Thật ra không liên quan đến cháu, chẳng qua ông đừng đem quan hệ giữa ông và chị Thần Hi nói với Mặc Bắc Hàn có được không?”
Kỷ Lão nhướn mày khó hiểu:“Vì sao?”
Vì hắn ta cùng tên cẩu họ Tịch kia là cùng một hội, để hắn biết thì chẳng khác nào nói cho tên cẩu kia biết luôn.
“Dạ, Mặc Bắc Hàn cùng Tịch Cảnh Dương là huynh đệ tốt…”
Nói đến đây Kỷ Lão đã tự hiểu, đúng là ông đã quên mất, suýt chút nữa làm lỡ chuyện của cháu gái rồi, may là có Evan nhắc nhở, ông hướng Evan gật đầu đồng ý và cảm ơn.
…----------------…
Phải biết căn bệnh này đã theo ông ngần ấy năm, tất cả bác sĩ giỏi nhất nước đều phải lắc đầu bó tay, duy chỉ có lão bạn già ở bệnh viện quân y giúp ông giảm bớt cơn đau mỗi lần phát bệnh, chứ cũng chẳng có lấy tự tin dám nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn.
Tuy nhiên, Evan cũng không phải dạng mạnh miệng khoác lác, mà mọi lời cậu nói ra đều là thật. Từ nhỏ cậu đã tinh thông trong việc dùng thuốc, lớn lên nghiên cứu sâu về tây y, chưa đầy hai mươi đã thông thạo cả tây y lẫn đông y.
Biệt danh God Doctor mọi người gọi cậu cũng không phải chỉ có cái danh, vì hầu như chuyên khoa nào cậu cũng am hiểu vô cùng nhiều. Từ lúc hành y đến nay không phải có trăm cũng có nghìn bệnh nhân đã qua tay cậu, tỉ lệ khỏi bệnh của họ không điêu ngoa chính là 99%.
Duy nhất tính tới thời điểm hiện tại, chỉ có duy nhất một bệnh nhân cậu cúi đầu chịu thua không thể chữa khỏi, chính là căn bệnh tâm lý của Kỷ Thần Hi.
Có thể trách cậu vô năng, khi chữa được cho tất cả nhưng người thân cận nhất lại hoàn toàn bất lực. Nhưng tuyệt đối đừng nghi ngờ năng lực của cậu. Chưa kể, lần này nếu có được sự hỗ trợ của Phó Tuần, người mà cậu nghe danh và ngưỡng mộ từ lâu, thì tỷ lệ thành công thật sự sẽ không dừng ở con số chín mươi mà thôi.
Năm đó tài năng của Phó Tuần chính là cùng cậu vang danh trong giới y học một thời gian dài. Tuy tính tình cậu khá hướng nội, nhưng không tránh khỏi ngưỡng mộ người tài, cũng muốn một lần cùng Phó Tuần hợp tác trong một ca bệnh khó.
Dù trước đó cả hai đã có cơ hội làm việc chung trong trường hợp bệnh của Kỷ Thần Hi, nhưng suy cho cùng bệnh về tâm lý không phải là thế mạnh nhất của cả hai, nên vẫn không phát huy toàn bộ năng lực.
Vậy nên, trong trường hợp lần này của Kỷ Lão, không chỉ là một cơ hội tốt đáp ứng nguyện vọng của cậu, còn là giúp chị gái cậu báo hiếu lão nhân gia.
Evan biết hiện tại nói ra những lời này khó có thể khiến Kỷ Lão tin tưởng, nhưng đã gọi một tiếng gia gia, thì cậu sẽ như Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi, đối đãi ông cụ như ông ruột, như cái cách họ đã trả ơn cho ông nội cậu. Lần này hãy để cậu vì họ làm chút gì đó.
“Kỷ gia gia, hiện tại chị Thần Hi đã đến Thủ Đô, dự là sẽ phải ở lại một khoảng thời gian dài và đương nhiên cháu cũng thế. Vì vậy ông cứ từ từ suy nghĩ, có thể cùng người trong nhà bàn bạc, cháu có thể đợi. Chỉ cần một cái gật đầu, mọi thứ còn lại cháu sẽ sắp xếp.”
Hôm nay tiếp thu qua nhiều chuyện, Kỷ Lão có chút không tiêu hoá được hết nên tạm gật đầu đồng ý trước:“Cứ như vậy đã, cho ông chút thời gian.”
“Vâng.”
Nhớ đến gì đó Kỷ Lão liền hỏi:“Phải rồi, tiểu Thần Hi đến Thủ Đô, hiện tại con bé đang ở đâu? Vì sao không đến gặp ông?”
Nhắc đến đây khoé miệng Evan bỗng giật giật, cậu có nên nói là cháu gái yêu quý của ông đã bị tên chó má Tịch Cảnh Dương câu dẫn đi về nhà hắn ta rồi hay không? Đương nhiên là không thể nói thế, dù sao cậu cũng đã nói để ông cụ có thời gian suy nghĩ, lỡ để bệnh tái phát lần nữa thì thật phải đưa ông vào phòng mỗ rồi.
“Chị ấy…đến Thủ Đô lần này là để nhập học Đại Học A, chắc vẫn còn có chút phiền phức bên đó nên chưa đến gặp ông ngay được. Với lại…chị ấy vẫn chưa nói với tên ch…họ Tịch kia quan hệ của chị với Kỷ Gia, hẳn là phải đợi tách được hắn ta ra mới vó thế đến gặp ông.”
Kỷ Lão hờn dỗi chống gậy lần nữa:“Lại là do lên xú tiểu tử đó!”
Evan trong lòng thầm giương ngón tay cái. Đúng vậy, đều do hắn ta, gia gia ruột tuyệt đối đừng có nương tay để hắn dễ dàng đưa Thần Tỷ đi.
Còn đang đắc ý thì đến lượt cậu bị Kỷ Lão hỏi đến:“Vậy còn cháu thì sao? Sao cháu lại ở cùng chỗ với Bắc Hàn thế?”
Evan:"…" Một phút suy nghĩ bắt đầu.
“Trước đó anh ta vì cứu cháu mà nhãn cầu chịu tổn thương, cháu hứa sẽ chăm sóc đến khi anh ta nhìn thấy lại. Hiện tại đã ổn, có thể cháu cũng phải đi rồi.”
Kỷ Lão gật gù:“Ra là thế…”
Nhớ lại chuyện trong phòng bệnh, Evan nói tiếp:“Kỷ gia gia, còn chuyện này cháu muốn nhờ ông giúp…”
“Chuyện gì cơ? Cháu cứ nói, chỉ cần là chuyện ông làm được, ông nhất định sẽ giúp.”
Evan gãi đầu ngượng ngùng nói:“Thật ra không liên quan đến cháu, chẳng qua ông đừng đem quan hệ giữa ông và chị Thần Hi nói với Mặc Bắc Hàn có được không?”
Kỷ Lão nhướn mày khó hiểu:“Vì sao?”
Vì hắn ta cùng tên cẩu họ Tịch kia là cùng một hội, để hắn biết thì chẳng khác nào nói cho tên cẩu kia biết luôn.
“Dạ, Mặc Bắc Hàn cùng Tịch Cảnh Dương là huynh đệ tốt…”
Nói đến đây Kỷ Lão đã tự hiểu, đúng là ông đã quên mất, suýt chút nữa làm lỡ chuyện của cháu gái rồi, may là có Evan nhắc nhở, ông hướng Evan gật đầu đồng ý và cảm ơn.
…----------------…