Chương 391: Mọi thứ trên đời dù tốt đến đâu đều sẽ có mặt trái của nó
Bệnh tuổi già làm sao có thể chữa khỏi? Từ lâu Kỷ Lão chẳng trông chờ gì vào việc có thể khoẻ mạnh như người bình thường nữa, dù sao căn bệnh tim này cũng đã dày vò ông suốt một khoảng thời gian dài.
Evan nhận thức được ông cụ không có quá nhiều niềm tin về việc chữa bệnh, liền nghiêm túc dùng thân phận bác sĩ đệ nhất giới y khoa thế giới ra đảm bảo.
“Kỷ gia gia, bệnh của người mắc phải không phải ngày một ngày hai, không biết đã từng thử mời các bác sĩ ở nước ngoài chuẩn đoán hay chưa? Không phải cháu coi thường bác sĩ Nước Z, nhưng thật sự trên thế giới bác sĩ giỏi không thiếu.”
Kỷ Lão gật gật đầu:“Nào là bác sĩ có tiếng tăm nhất, mấy tiểu tử thối nhà ta đều đã mời về, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt đau đớn mà thôi, không thể trị tận gốc.”
Evan hơi nhíu mày, nếu đã mời hết vậy sao cậu lại không có chút ấn tượng gì thế này? Đứng đầu giới y học như cậu tuy nhiên lại chưa từng nhận được bất kỳ ủy thác nào từ Kỷ Gia?
“Kỷ gia gia, phải chẳng người có nhầm lần hay không? Không biết người đã từng hay chưa, nghe nói đến God Doctor?”
Hai chữ God Doctor này nghe rất quen tai khiến Kỷ Lão phải ngẫm nghĩ một hồi lâu để hồi tưởng, qua một lúc ông gật đầu trả lời:“Ông nhớ rồi, năm đó Kỷ Tam từng ghé qua R Quốc tìm vị gọi là God Doctor này, tiếng tăm của hắn ta trong giới y khoa vang danh như cồn, tỉ lệ chữa khỏi bệnh hiểm nghèo vượt quá 80%, còn là người đi đầu trong điều trị bệnh ung thư. Tiếc là…tuổi trẻ ngông cuồng, viện trưởng nơi hắn ta làm việc nói rằng, thần y của bọn họ không chữa trị cho người ngoại quốc, nên A Tam cũng đành tay không về nước.”
Evan nghe Kỷ Lão nói đến đây ngay lập tức cau mày. Tuy cậu là bác sĩ riêng cho hoàng gia R Quốc, nhưng cũng cùng bệnh viện quốc tế RL có hợp tác.
Là một bác sĩ, ước vọng lớn nhất chính là cứu được càng nhiều người càng tốt, vì thế anh em Kỷ Thần Hi rất ủng hộ cậu, nếu như không phải trường hợp bất khả kháng cũng sẽ không gọi cậu về cung điện, để cậu có thời gian nghiên cứu về phương pháp điều trị bệnh ung thư.
Cậu cùng viện trường bệnh viện cũng thường xuyên có trao đổi trong vấn đề nghiên cứu. Tuy nhiên, với thân phận đặc biệt, cậu không phải loại bác sĩ dưới trướng ông ta hay có phụ thuộc gì với bệnh viện quốc tế RL và đương nhiên lão viện trưởng đó cũng không có quyền thay cậu định đoạt bất kỳ thứ gì.
Dù sớm biết lão ta có tính phân biệt chủng tộc nhưng cậu lại quá lơ là mà bỏ qua, vì cậu không nghĩ ông ta lại khốn nạn đến mức từ chối chữa trị cho người nước ngoài.
Bỗng Evan cảm thấy vô cùng kinh tởm tầng lớp trí thức của R Quốc. Ai cũng ngưỡng mộ chỉ số IQ trung bình của quốc gia này cao ngất ngưởng với 117, tuy nhiên lại không biết những kẻ thông minh này luôn là loại người thượng đẳng xem bản thân cao hơn người khác một cái đầu.
Thử nghĩ xem, nếu không phải Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi đem những tuyệt thế thiên tài công nghệ kia quy tụ về một chỗ, để họ học hỏi lẫn nhau và nhận thức được núi cao còn có núi cao hơn. Mà là để họ tự mình phát triển như những kẻ thượng đẳng kia, liệu bọn họ có trở thành ra giống như thế?
Mọi thứ trên đời dù tốt đến đâu đều sẽ có mặt trái của nó. Tuy không phải ai cũng thế, nhưng tình trạng phân biệt này ở R Quốc hiện tại, thật sự quá gay gắt.
Sau khi biết rõ sự tình, Evan đứng dậy, cúi gặp người xin lỗi Kỷ Lão:“Kỷ gia gia, thật xin lỗi. Cháu không ngờ lão viện trưởng đó ở sau lưng cháu lại làm ra loại chuyện này, bản thân cháu cũng không thoát khỏi một phần trách nhiệm.”
Kỷ Lão thoáng sửng sốt trước hành động của cậu thiếu niên trẻ, ông ngờ vực hỏi:“Evan…không lẻ, cháu là…”
Evan khẽ gật đầu, giới thiệu bản thân lại lần nữa:“Tên cháu là Evan Asclepius, bác sĩ hoàng gia R Quốc, cũng là đệ nhất thần y tự bảng vàng danh hiệu God Doctor.”
Không đợi Kỷ Lão kịp hết chấn kinh, Evan nói tiếp:“Kỷ gia gia, với thân phận này, liệu…ông có nguyên ý tin tưởng cháu một lần, thực hiện một cuộc đại phẫu, mang căn bệnh tim này của ông, một lần diệt trừ vĩnh viễn?”
Ông cụ cũng biết người đến từ Nước R dù có nhiều người nhân phẩm không ra gì, nhưng quả thật tài năng của họ không thể nào bàn cãi được. Chỉ là không ngờ, cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mặt ông không biết đã qua tuổi đôi mươi hay chưa, lại có thể đề tên trên bảng vàng của giới y học thế giới, được người người gọi là thần y.
Mặc dù thế, nhưng ông vẫn không dám kỳ vọng quá nhiều, bởi kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.
Nhìn ra được thái độ của ông cụ liên tục thay đổi, Evan không biết phải an ủi thế nào, nên nói thật những gì bản thân đang suy nghĩ ra:“Thật ra, người có thể bàn bạc lại với mọi người trong nhà. Cháu luôn sẵn sàng trong mọi tình huống, chỉ cần một cái gật đầu của ông. Ngoài ra, cháu có quen một người bạn cũng là chuyên gia về khoa tim mạch, có anh ấy trợ giúp, tỉ lệ thành công trên 90%.”
…----------------…
Evan nhận thức được ông cụ không có quá nhiều niềm tin về việc chữa bệnh, liền nghiêm túc dùng thân phận bác sĩ đệ nhất giới y khoa thế giới ra đảm bảo.
“Kỷ gia gia, bệnh của người mắc phải không phải ngày một ngày hai, không biết đã từng thử mời các bác sĩ ở nước ngoài chuẩn đoán hay chưa? Không phải cháu coi thường bác sĩ Nước Z, nhưng thật sự trên thế giới bác sĩ giỏi không thiếu.”
Kỷ Lão gật gật đầu:“Nào là bác sĩ có tiếng tăm nhất, mấy tiểu tử thối nhà ta đều đã mời về, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt đau đớn mà thôi, không thể trị tận gốc.”
Evan hơi nhíu mày, nếu đã mời hết vậy sao cậu lại không có chút ấn tượng gì thế này? Đứng đầu giới y học như cậu tuy nhiên lại chưa từng nhận được bất kỳ ủy thác nào từ Kỷ Gia?
“Kỷ gia gia, phải chẳng người có nhầm lần hay không? Không biết người đã từng hay chưa, nghe nói đến God Doctor?”
Hai chữ God Doctor này nghe rất quen tai khiến Kỷ Lão phải ngẫm nghĩ một hồi lâu để hồi tưởng, qua một lúc ông gật đầu trả lời:“Ông nhớ rồi, năm đó Kỷ Tam từng ghé qua R Quốc tìm vị gọi là God Doctor này, tiếng tăm của hắn ta trong giới y khoa vang danh như cồn, tỉ lệ chữa khỏi bệnh hiểm nghèo vượt quá 80%, còn là người đi đầu trong điều trị bệnh ung thư. Tiếc là…tuổi trẻ ngông cuồng, viện trưởng nơi hắn ta làm việc nói rằng, thần y của bọn họ không chữa trị cho người ngoại quốc, nên A Tam cũng đành tay không về nước.”
Evan nghe Kỷ Lão nói đến đây ngay lập tức cau mày. Tuy cậu là bác sĩ riêng cho hoàng gia R Quốc, nhưng cũng cùng bệnh viện quốc tế RL có hợp tác.
Là một bác sĩ, ước vọng lớn nhất chính là cứu được càng nhiều người càng tốt, vì thế anh em Kỷ Thần Hi rất ủng hộ cậu, nếu như không phải trường hợp bất khả kháng cũng sẽ không gọi cậu về cung điện, để cậu có thời gian nghiên cứu về phương pháp điều trị bệnh ung thư.
Cậu cùng viện trường bệnh viện cũng thường xuyên có trao đổi trong vấn đề nghiên cứu. Tuy nhiên, với thân phận đặc biệt, cậu không phải loại bác sĩ dưới trướng ông ta hay có phụ thuộc gì với bệnh viện quốc tế RL và đương nhiên lão viện trưởng đó cũng không có quyền thay cậu định đoạt bất kỳ thứ gì.
Dù sớm biết lão ta có tính phân biệt chủng tộc nhưng cậu lại quá lơ là mà bỏ qua, vì cậu không nghĩ ông ta lại khốn nạn đến mức từ chối chữa trị cho người nước ngoài.
Bỗng Evan cảm thấy vô cùng kinh tởm tầng lớp trí thức của R Quốc. Ai cũng ngưỡng mộ chỉ số IQ trung bình của quốc gia này cao ngất ngưởng với 117, tuy nhiên lại không biết những kẻ thông minh này luôn là loại người thượng đẳng xem bản thân cao hơn người khác một cái đầu.
Thử nghĩ xem, nếu không phải Kỷ Thần Hi và Kỷ Hàn Phi đem những tuyệt thế thiên tài công nghệ kia quy tụ về một chỗ, để họ học hỏi lẫn nhau và nhận thức được núi cao còn có núi cao hơn. Mà là để họ tự mình phát triển như những kẻ thượng đẳng kia, liệu bọn họ có trở thành ra giống như thế?
Mọi thứ trên đời dù tốt đến đâu đều sẽ có mặt trái của nó. Tuy không phải ai cũng thế, nhưng tình trạng phân biệt này ở R Quốc hiện tại, thật sự quá gay gắt.
Sau khi biết rõ sự tình, Evan đứng dậy, cúi gặp người xin lỗi Kỷ Lão:“Kỷ gia gia, thật xin lỗi. Cháu không ngờ lão viện trưởng đó ở sau lưng cháu lại làm ra loại chuyện này, bản thân cháu cũng không thoát khỏi một phần trách nhiệm.”
Kỷ Lão thoáng sửng sốt trước hành động của cậu thiếu niên trẻ, ông ngờ vực hỏi:“Evan…không lẻ, cháu là…”
Evan khẽ gật đầu, giới thiệu bản thân lại lần nữa:“Tên cháu là Evan Asclepius, bác sĩ hoàng gia R Quốc, cũng là đệ nhất thần y tự bảng vàng danh hiệu God Doctor.”
Không đợi Kỷ Lão kịp hết chấn kinh, Evan nói tiếp:“Kỷ gia gia, với thân phận này, liệu…ông có nguyên ý tin tưởng cháu một lần, thực hiện một cuộc đại phẫu, mang căn bệnh tim này của ông, một lần diệt trừ vĩnh viễn?”
Ông cụ cũng biết người đến từ Nước R dù có nhiều người nhân phẩm không ra gì, nhưng quả thật tài năng của họ không thể nào bàn cãi được. Chỉ là không ngờ, cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mặt ông không biết đã qua tuổi đôi mươi hay chưa, lại có thể đề tên trên bảng vàng của giới y học thế giới, được người người gọi là thần y.
Mặc dù thế, nhưng ông vẫn không dám kỳ vọng quá nhiều, bởi kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn.
Nhìn ra được thái độ của ông cụ liên tục thay đổi, Evan không biết phải an ủi thế nào, nên nói thật những gì bản thân đang suy nghĩ ra:“Thật ra, người có thể bàn bạc lại với mọi người trong nhà. Cháu luôn sẵn sàng trong mọi tình huống, chỉ cần một cái gật đầu của ông. Ngoài ra, cháu có quen một người bạn cũng là chuyên gia về khoa tim mạch, có anh ấy trợ giúp, tỉ lệ thành công trên 90%.”
…----------------…