Chương 4: Quý Phi Nương Nương
Rõ ràng vỏ chăn của nàng là vải bông thô tầm thường nhất, đồ ngủ cũng mặc áo bông xanh lơ thật dày.Nhưng bây giờ lại thay bằng chăn mỏng sa tanh trơn bóng, trên người chỉ mặc lỏng lẻo nội y họa tiết hoa hạnh.Bầu ngực đầy đặn như mật đào sắp bung ra ngoài, còn hiện vài dấu vết màu hồng nhàn nhạt, giống như bị người mút vào.Địa phương dưới hạ thân cũng chậm rãi chảy ra một trận chất lỏng đặc sệt, cùng với cảm giác khi tới nguyệt sự có chút tương đồng.Đang mùa đông, sao nàng lại tỉnh lại như vậy? Hay là vẫn còn ở trong giấc mơ?Khang Ngọc Nghi duỗi tay véo véo gương mặt non mềm của mình, rồi lại cảm nhận được đau đớn rõ ràng.Cho nên, đây không phải là trong mơ?!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?Khang Ngọc Nghi đột nhiên ngồi dậy, dưới bụng nhỏ toan trướng càng thêm rõ ràng.Càng xấu hổ hơn là, ở địa phương trực tiếp trào ra một lượng lớn chất lỏng màu trắng, làm dơ quần lót lụa màu vàng cam của nàng.Khang Ngọc Nghi vốn đang nghĩ nguyệt sự mình tới rồi, tầm mắt vừa dời xuống liền ngốc tại chỗ.Dù sao nàng cũng được sắp xếp làm nha đầu thông phòng cho thế tử Tần Vương, đương nhiên cũng được tiếp thu lớp “Vỡ lòng” của ma ma.Chất lỏng trắng đục đặc sệt này…… Còn không phải là tinh huyết nam tử mà ma ma nói sao?Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Nàng đã xảy ra chuyện gì?Chẳng lẽ là tên thủ vệ có ánh mắt dâm tà đêm qua đã bắt cóc cưỡng gian nàng sao?Khang Ngọc Nghi nghĩ đến loại khả năng như vậy, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, cơ hồ buồn nôn.Lúc này, hai nữ tử mặc cung trang màu lam nhạt bước nhanh tiến vào, đứng ở mép giường nhún người hành lễ.“Thỉnh an Quý phi nương nương, xin Quý phi nương nương thứ tội, chúng nô tỳ đến chậm.” Hai người cúi đầu cùng cất tiếng.Hai vị cung nữ này, một người là Thanh Trúc, một người là Tử Tô, là cung nữ bên người quý phi Khang thị.Khang Ngọc Nghi cả kinh khẽ nhếch môi hồng, mắt hạnh long lanh tràn ngập bất an.Hai cung nữ này thấy chủ tử không có phản ứng, chỉ nghĩ nàng mới vừa tỉnh ngủ còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền tự giác đứng lên.“Nương nương, người có muốn thức dậy tắm gội rửa mặt chải đầu không ạ?” Thanh Trúc bình thường trầm ổn hơn dò hỏi.Khang Ngọc Nghi chớp chớp mắt, lại ngơ ngác mà lắc lắc đầu.Nàng nghĩ, đây nhất định là trong mơ, bằng không vì sao hai người kia lại gọi nàng là “Quý phi nương nương”?Khang Ngọc Nghi chỉ nghĩ tiếp tục đi vào giấc ngủ, lại lần nữa tỉnh lại hẳn là sẽ trở lại hiện thực.