Chương 118: Tạ Thanh Trình, vì sao anh phải đối xử với em như thế
Một đạp kia vừa mạnh vừa tàn nhẫn, hơn nữa Dịch A Văn đi giày đế cao, Hạ Dư chỉ nghe thấy ngón tay mình phát ra tiếng rắc rắc giòn vang, đương nhiên là đã có xương bị gãy, máu cũng lập tức ứa lên.
May mà Hạ Dư đã quen chịu đau từ nhỏ, mức tra tấn thế này với cậu mà nói ấy vậy cũng chẳng đáng kể chút nào, cậu vẫn nắm chặt thân cây tùng, cắn răng bò lên trên.
Dịch A Văn nheo mắt lại, trong mưa to, cô ta thấy khuôn mặt thật của Hạ Dư: "Oắt con, ăn gan hùm mật gấu, mày cải trang tới tiệm của bà đây... Mày muốn làm gì?"
Hạ Dư thầm nghĩ, cô gái này cũng quá cay nghiệt rồi, cô ta muốn đạp cậu xuống vực sâu, còn muốn mình nói sự thật ra cho cô ta biết nữa? EQ mẹ cô ta cũng không có thấp như cô ta!
Nhưng vì để cô ta không đạp tiếp nữa, Hạ Dư nói: "Tôi tới điều tra chuyện mẹ cô!"
Dịch A Văn: "Mẹ mày! Chết tới nơi mày còn dám mắng tao à?"
Hạ Dư: "... Ai mắng cô, tôi nói tôi tới điều tra chuyện của mẹ cô! Mẹ cô ấy!"
Dịch A Văn lúc này mới hơi sửng sốt: "Mẹ tao?"
Ngay sau đó lại như tránh thoát khỏi kén tằm, nóng lòng muốn bàn giao toàn bộ với quá khứ.
Vẻ mặt cô ta trở nên càng tàn nhẫn hơn: "Không, tao không có mẹ."
"Tôi đang nói Lư Ngọc Châu!"
"... Tao mặc kệ mày đang nói ai, mấy bà ta đều không phải mẹ tao... Ai cũng không phải!" Con người lúc sự tàn nhẫn ập lên đầu, đôi mắt có thể biến thành luyện ngục A Tì.
Dịch A Văn nhốt Hạ Dư vào địa ngục của cô ta, gằn từng chữ một nói: "Đủ rồi, tao không quan tâm mày tới là muốn làm gì. Nếu tụi mày đã thấy thứ không nên trông thấy, tụi mày đều phải chết!"
Cô ta nói xong, lại giơ súng lên lần nữa——
Đó quả thực là một cây súng tự chế.
Cô ta giơ súng tự chế lên, lắc rơi mấy mảnh đạn bên trong, đẩy mạnh một băng đạn tự chế mới vào. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, súng tự chế lên đạn, Dịch A Văn cong người, đặt họng súng đen ngòm lên trán Hạ Dư.
"Ngại quá, em trai ạ, tao phải đưa mày đi gặp Diêm Vương rồi. Bởi vì tao muốn được sống yên ổn."
Ngón tay co lại, bóp cò súng.
"Đoàng!!"
Trong nháy mắt, Dịch A Văn chợt bị người ta nhào mạnh vào, thoáng chốc nước bùn bắn tóe khắp nơi, súng trong tay cô gái bắn trượt, không bắn chết Hạ Dư.
Người đè cô ta xuống là Tạ Thanh Trình bị thương bò dậy.
Tố chất cơ thể Tạ Thanh Trình tuy là không tốt như trước, nhưng cách đấu tay đôi vẫn mạnh mẽ như xưa, anh co chân dài lên áp chế Dịch A Văn trong vũng nước lầy lội, một tia sét xé rách bầu trời, trên mảnh đất Trung Nguyên, trên sườn núi đất vàng, khuếch tán trên trời cao, đương nhiên cảnh tượng càng dọa người hơn trong nội thành.
Tia sét kia như muốn chia đôi vũ trụ thành hai nửa, lại như một thanh trọng kiếm đâm thẳng xuống vực sâu.
Khuôn mặt Tạ Thanh Trình bị tia chớp này chiếu sáng, Dịch A Văn trong nháy mắt đối diện ấy, cũng tựa như lúc mẹ cô ta lần đầu trông thấy Tạ Thanh Trình trong kho hồ sơ lúc đó, trái tim cô ta cũng hoảng hốt không ngừng run rẩy mạnh, cho dù mang lớp ngụy trang, khí thế người đàn ông này lúc bộc lộ toàn bộ, vẫn có sức mạnh đủ để lay động trái tim con người.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm vụt qua bầu trời, tựa như càng tăng thêm áp lực cho trái tim đã run rẩy của cô ta.
Mà trong sấm sét ầm ầm mưa gió kinh trập, vận mệnh như lại xoay chuyển tới cùng một giao điểm, như trước đây, Tạ Thanh Trình đè Lư Ngọc Châu cầm súng lại.
Đôi tay ấy, lúc này đây, Tạ Thanh Trình cũng đè tay cầm súng của Dịch A Văn xuống.
Tay cô gái run run, đang vùng vẫy, nỗi hoảng sợ ban đầu của cô ta trôi qua, sau đó chợt nhớ tới chuyện mình phải làm—— Bóng dáng cô ta chồng chéo lên bóng dáng mẹ của cô ta.
Cô ta muốn nâng bên tay bị đè chặt kia lên.
Nhưng sức Tạ Thanh Trình rất lớn, nhất thời cô ta không tránh thoát nổi, trong lúc tuyệt vọng ánh mắt cô ta nhìn về phía Hạ Dư, một giây cô ta nhìn rõ tình cảnh của Hạ Dư, đồng tử cô ta chợt co rụt lại, sau đó đột nhiên ngửa đầu cười ha hả.
"Ha ha... Ha ha ha ha...!"
"..."
Dịch A Văn cười dữ tợn nói: "Tốt nhất là mày mau buông tao ra đi, nếu không mày sẽ hối hận đấy!!"
Tạ Thanh Trình nhận ra điểm không đúng, chợt nghiêng đầu qua.
Là Hạ Dư.
Cây tùng Hạ Dư giữ lấy vốn cũng không cứng cáp lắm, bị Dịch A Văn bắn một phát, nửa thân cây rỗng ruột bắt đầu nhanh chóng xuất hiện vết nứt, vết nứt kia làn tràn như trên mặt băng, cho dù là một người mắt mờ sắp mù, cũng có thể nhìn ra thân cây này sắp gãy.
—— Nhất định phải lựa chọn.
Nếu giờ Tạ Thanh Trình đi kéo Hạ Dư lên, Dịch A Văn sẽ nhân cơ hội bò dậy, cô ta nhất định sẽ lại nổ súng về phía họ—— Cô ta nhất định sẽ nổ súng vào Tạ Thanh Trình.
Mà nếu Tạ Thanh Trình tiếp tục vật lộn với Dịch A Văn, thế thì rất có thể Hạ Dư sẽ không trụ nổi, cậu sẽ rơi xuống vực sâu cùng với đoạn gỗ gãy kia.
Đáp án căn bản không cần phải nghĩ.
Người như Tạ Thanh Trình, giữa bản thân và người khác, luôn luôn, vĩnh viễn mãi mãi, đều sẽ lựa chọn, đặt mạng của bản thân phía sau người khác.
Huống chi, trong một giây lát này, trong tai anh như còn nghe thấy tiếng súng vang lên ở tầng hầm kho hồ sơ, vang lên giọng Hạ Dư gọi tên anh khi đó.
Khi ấy, Hạ Dư vẫn còn là nhóc quỷ của anh...
Nhóc quỷ ấy ôm lấy anh, giúp anh đỡ một súng của Lư Ngọc Châu.
Máu ấm áp khi đó như trộn lẫn vào cơn mưa to trong giờ phút này, lại trôi về lòng anh.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình nhìn Dịch A Văn điên cuồng cười lớn trong bùn lầy, đứng thẳng người, buông tay ra——
"Tạ Thanh Trình!" Hạ Dư vẫn luôn không nói gì, cũng không muốn nhắc nhở người khác về hiểm cảnh của cậu trông thấy thế, rốt cuộc kêu lên, "Anh bị điên à! Anh quan tâm em làm gì! Em ghét anh nhất! Anh cũng ghét em nhất!! Anh đừng động vào em, anh tước súng của cô ta trước đi!!"
Nhưng Tạ Thanh Trình biết, đã không còn kịp nữa rồi.
Cây tùng lại răng rắc đứt ra lớn hơn.
Mạng Hạ Dư chỉ còn trong tích tắc, nhưng thật ra cậu chẳng nhìn thân cây, mà hai mắt ửng đỏ nhìn Tạ Thanh Trình cố chấp lao về phía cậu, đón mưa gió, đón nguy hiểm, thậm chí là đón cả cái chết để lao tới.
Trái tim cậu như bị cứa vào nặng nề thương tổn.
Cậu trông thấy khuôn mặt Tạ Thanh Trình chẳng có chút tình yêu dành cho cậu, nhưng người đàn ông kia vẫn lao về phía mình, là thứ bắt nguồn từ một loại thiện lương khắc vào xương cốt, trách nhiệm chảy trong dòng máu.
Nói cách khác, hôm nay cho dù có đổi thành bất cứ ai đi nữa, Tạ Thanh Trình đều sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Hạ Dư biết bản thân không phải đặc biệt.
Nhưng, giờ khắc này Hạ Dư hoàn toàn hiểu rõ, Tạ Thanh Trình ở trong lòng cậu. Vĩnh viễn sẽ là người đặc biệt nhất.
Dị long đặc biệt này, có ngược dòng cũng phải bảo vệ tính mạng của người khác... Mà khi đó... Lúc kết thúc vụ án tháp truyền thông... Thế mà cậu lại thật sự tin vào video kia...
Cậu thật sự tin rằng người không ngừng cổ vũ cậu dựa vào đôi chân của bản thân để thoát ra khỏi bóng tối này, sẽ nói những lời coi thường tính mạng người khác như thế.
Sao cậu lại... Tin cơ chứ...
Hạ Dư bỗng dưng nhắm mắt lại.
Nước mưa chảy xuống khuôn mặt, không biết vì sao, hình như lại ấm áp...
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, khiến Hạ Dư chợt mở hai mắt ra.
Là Dịch A Văn.
Dịch A Văn quả nhiên lại nổ súng lần nữa.
Tạ Thanh Trình cũng không phải tên ngốc, anh muốn cứu người, nhưng cũng không tự coi nhẹ mạng mình, anh cố gắng vận dụng nguyên lý né đạn đã biết để tránh khỏi tấn công của cô gái.
Súng thứ nhất thất bại.
Súng thứ hai cũng lướt qua bên người anh.
Tiếng súng chợt ngừng lại.
Dịch A Văn không bắn súng thứ ba.
Bởi vì cô ta nhận ra—— Cô ta không cần phải nổ súng vội.
Chẳng phải Tạ Thanh Trình muốn cứu Hạ Dư sao? Lúc người đàn ông này vươn tay ra cứu cậu trai, một khắc kéo cậu lên kia, anh không thể không dừng bước chân lại, mà cô ta cũng hoàn toàn có thể áp sát đánh chết bọn họ.
Cô ta tiết kiệm một viên đạn cuối cùng trong băng đạn này của cô ta.
Đứng trong màn mưa, lạnh lẽo nhìn bọn họ như u linh.
Mà Hạ Dư là người nguy hiểm, thậm chí không cần tới một giây đồng hồ, đã có thể hiểu ra rốt cuộc Dịch A Văn đang ấp ủ thứ gì trong lòng.
Sắc mặt cậu trắng bệch, khi nãy Dịch A Văn dùng giày cao gót tàn nhẫn đạp lên tay cậu, cậu cũng không lộ ra vẻ mặt như thế. Cậu gần như nghiêm khắc quát lên với Tạ Thanh Trình: "Tạ Thanh Trình! Mẹ nó anh đừng có tới đây! Anh muốn hai chúng ta cùng chết đấy à!"
Ngoại trừ trên giường ra, Hạ Dư gần như chẳng nói mấy câu thô tục.
Nhưng hiện giờ cậu lại nói, cậu nói rất vội vàng, trên mặt cậu chảy mưa lớn ngang dọc đan xen, trong mắt lại bốc lửa. Cậu thật sự không muốn để Tạ Thanh Trình lại gần mình thêm chút nào nữa.
Nhưng Tạ Thanh Trình vẫn đi tới.
Bước chân Tạ Thanh Trình không nặng, nhưng mỗi bước đều như dẫm lên lòng cậu khiến đất rung lên. Anh cách ngày càng gần, Hạ Dư nhìn khuôn mặt anh, biết Tạ Thanh Trình cũng sớm hiểu rõ, trong chớp mắt anh cúi người kéo thiếu niên lên sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh vẫn kiên định làm như thế.
Hạ Dư run giọng nói: "Tạ Thanh Trình..."
Cuối cùng, Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt Hạ Dư, người đàn ông cúi người xuống, mưa to như trút nước, anh siết chặt, dùng sức nắm lấy cánh tay lạnh băng của Hạ Dư——
Như lúc Hạ Dư đã từng chẳng cần nghĩ ngợi đỡ cho anh một súng.
Như lúc Hạ Dư đẩy anh lên góc cao cuối cùng trong studio mà chẳng cho phép kháng cự.
Tạ Thanh Trình nói: "Tôi kéo cậu lên."
Cùng lúc đó, Dịch A Văn chậm rãi giơ súng lên phía sau người đàn ông—— Vẻ mặt cô ta trong nháy mắt ấy trở nên rất dữ tợn, như sung sướng, lại như châm chọc, nhưng như thể, cũng mang theo mức độ hoang mang, đau đớn, cùng với sự mong muốn tươi đẹp nào đó... Những cảm xúc phía sau ấy đều dồn lên tay cô ta, khiến tay cô ta có chút run rẩy mơ hồ.
"Đoàng!!!"
Phát súng thứ ba vang lên, cuối cùng quanh quẩn giữa núi hoang.
Lập tức, máu bắn tóe khắp nơi...!!
Ánh sét chớp nháy kinh trập còn không ngừng xé rách đêm tối cuồn cuộn, như đem lại chút ánh sáng chỉ buổi sớm mới có cho màn đêm dài đằng đẵng.
"!!"
Hạ Dư mở to hai mắt, máu nhỏ từng giọt từng giọt lên khuôn mặt cậu.
Tạ Thanh Trình đau tới mức bật tiếng kêu đau, cả khuôn mặt lập tức trắng bệch. Cho dù đã đề phòng từ lâu, biết cuối cùng Dịch A Văn sẽ làm như thế, đồng thời với lúc anh kéo Hạ Dư lên, hơi nghiêng thân mình, ánh mắt cũng không thay đổi nhìn chằm chằm Dịch A Văn, một khắc cô ta bóp cò súng ấy, anh cố sức nghiêng người đi. Nhưng mà anh chỉ có thể né được tới mức đó, nếu anh không buông Hạ Dư ra, anh chỉ có thể tránh đi, không để đạn bắn trúng điểm yếu, nhưng tránh khỏi hoàn toàn dưới khoảng cách này vốn không có khả năng.
Vì thế phát đạn thứ ba của Dịch A Văn, trúng giữa cánh tay trái của Tạ Thanh Trình——
Cũng như lúc Hạ Dư bị thương, vị trí giống nhau tới lạ.
Vận mệnh lại xoay chuyển một vòng, khiến số mệnh bọn họ giờ phút này đan xen nhau, đã định sẵn phải trả lại.
Trong đầu Hạ Dư trống rỗng, tai cũng như chẳng còn nghe thấy bất cứ thanh âm gì nữa. Cậu chỉ ngẩn người đờ đẫn nhìn anh như thế... Nhìn máu của anh, gương mặt anh, hết thảy anh làm...
Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình...
Bác sĩ Tạ của cậu.
Anh vẫn không rời đi.
Anh vẫn... Muốn cứu lấy cậu...!!
Nội tâm Hạ Dư chấn động, vầng sáng trong mắt co chặt lại, cậu nhìn thấy người đàn ông vết thương chồng chất này nhíu chặt mày, miễn cưỡng nhịn cơn đau lại. Cậu nhìn thấy trên cánh tay trái của người đàn ông này toàn là máu, vẫn không chịu từ bỏ. Sau đó người đàn ông này nén đau—— Cắn răng—— Dùng sức lực cuối cùng, kéo mạnh cậu lên trên!
Hành động này xé rách vết thương do súng bắn của Tạ Thanh Trình, cũng khiến nội thương do anh ngã đập vào vách đá nặng hơn, Tạ Thanh Trình không khỏi ho khan, khóe miệng vương chút máu.
Anh rốt cuộc không chịu nổi nữa, một khắc Hạ Dư được anh cứu lên kia, thân mình anh mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước.
Hạ Dư ôm chặt lấy anh trong mưa lớn.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu lẩm bẩm, "Tạ Thanh Trình...!!"
Trong tay toàn là máu.
Trầy da, ngã bị thương, còn có cả máu không ngừng trào ra nơi cánh tay.
Hạ Dư là kẻ rất khát máu, không hề sợ máu.
Nhưng giây phút này, cậu hoảng hốt.
Đôi mắt cậu như bị màu máu nhuộm dần, giọng cũng như bị máu thấm nghẹn: "Tạ Thanh Trình!!"
Mưa to giàn giụa, trước khi Tạ Thanh Trình mất ý thức, nói một câu cuối cùng.
Anh nói: "Hạ Dư, một súng kia, tôi... Trả lại cho cậu."
Trong lòng Hạ Dư vô cùng đau thương, thế mà lại hận bản thân khi nãy không thể rơi xuống vực sâu chết luôn cho xong.
Cậu ôm anh, ôm siết lấy anh, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời nào.
Nhất là lúc cậu nương theo ánh sáng lóe lên khi sấm nổ, trông thấy vẻ mặt Tạ Thanh Trình trong nháy mắt ấy—— Vẻ mặt này, như thể trút được gánh nặng.
Vẻ mặt này, tựa như cuối cùng cũng có thể xóa bỏ hết những chuyện đã qua, trả lại tất cả.
Cuối cùng hoàn toàn xé nát đập vỡ trái tim thiếu niên, hóa thành bột bột mịn, sau đó——
Hoàn toàn khoét rỗng.
Sấm chớp đùng đùng, rừng núi lóe sáng, Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình không ngừng mất máu, chậm rãi nâng mắt lên, tròng mắt như lửa đốt, ánh mắt tựa dao nhọn—— Khoét thẳng vào Dịch A Văn!
May mà Hạ Dư đã quen chịu đau từ nhỏ, mức tra tấn thế này với cậu mà nói ấy vậy cũng chẳng đáng kể chút nào, cậu vẫn nắm chặt thân cây tùng, cắn răng bò lên trên.
Dịch A Văn nheo mắt lại, trong mưa to, cô ta thấy khuôn mặt thật của Hạ Dư: "Oắt con, ăn gan hùm mật gấu, mày cải trang tới tiệm của bà đây... Mày muốn làm gì?"
Hạ Dư thầm nghĩ, cô gái này cũng quá cay nghiệt rồi, cô ta muốn đạp cậu xuống vực sâu, còn muốn mình nói sự thật ra cho cô ta biết nữa? EQ mẹ cô ta cũng không có thấp như cô ta!
Nhưng vì để cô ta không đạp tiếp nữa, Hạ Dư nói: "Tôi tới điều tra chuyện mẹ cô!"
Dịch A Văn: "Mẹ mày! Chết tới nơi mày còn dám mắng tao à?"
Hạ Dư: "... Ai mắng cô, tôi nói tôi tới điều tra chuyện của mẹ cô! Mẹ cô ấy!"
Dịch A Văn lúc này mới hơi sửng sốt: "Mẹ tao?"
Ngay sau đó lại như tránh thoát khỏi kén tằm, nóng lòng muốn bàn giao toàn bộ với quá khứ.
Vẻ mặt cô ta trở nên càng tàn nhẫn hơn: "Không, tao không có mẹ."
"Tôi đang nói Lư Ngọc Châu!"
"... Tao mặc kệ mày đang nói ai, mấy bà ta đều không phải mẹ tao... Ai cũng không phải!" Con người lúc sự tàn nhẫn ập lên đầu, đôi mắt có thể biến thành luyện ngục A Tì.
Dịch A Văn nhốt Hạ Dư vào địa ngục của cô ta, gằn từng chữ một nói: "Đủ rồi, tao không quan tâm mày tới là muốn làm gì. Nếu tụi mày đã thấy thứ không nên trông thấy, tụi mày đều phải chết!"
Cô ta nói xong, lại giơ súng lên lần nữa——
Đó quả thực là một cây súng tự chế.
Cô ta giơ súng tự chế lên, lắc rơi mấy mảnh đạn bên trong, đẩy mạnh một băng đạn tự chế mới vào. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, súng tự chế lên đạn, Dịch A Văn cong người, đặt họng súng đen ngòm lên trán Hạ Dư.
"Ngại quá, em trai ạ, tao phải đưa mày đi gặp Diêm Vương rồi. Bởi vì tao muốn được sống yên ổn."
Ngón tay co lại, bóp cò súng.
"Đoàng!!"
Trong nháy mắt, Dịch A Văn chợt bị người ta nhào mạnh vào, thoáng chốc nước bùn bắn tóe khắp nơi, súng trong tay cô gái bắn trượt, không bắn chết Hạ Dư.
Người đè cô ta xuống là Tạ Thanh Trình bị thương bò dậy.
Tố chất cơ thể Tạ Thanh Trình tuy là không tốt như trước, nhưng cách đấu tay đôi vẫn mạnh mẽ như xưa, anh co chân dài lên áp chế Dịch A Văn trong vũng nước lầy lội, một tia sét xé rách bầu trời, trên mảnh đất Trung Nguyên, trên sườn núi đất vàng, khuếch tán trên trời cao, đương nhiên cảnh tượng càng dọa người hơn trong nội thành.
Tia sét kia như muốn chia đôi vũ trụ thành hai nửa, lại như một thanh trọng kiếm đâm thẳng xuống vực sâu.
Khuôn mặt Tạ Thanh Trình bị tia chớp này chiếu sáng, Dịch A Văn trong nháy mắt đối diện ấy, cũng tựa như lúc mẹ cô ta lần đầu trông thấy Tạ Thanh Trình trong kho hồ sơ lúc đó, trái tim cô ta cũng hoảng hốt không ngừng run rẩy mạnh, cho dù mang lớp ngụy trang, khí thế người đàn ông này lúc bộc lộ toàn bộ, vẫn có sức mạnh đủ để lay động trái tim con người.
Ầm ầm ầm...
Tiếng sấm vụt qua bầu trời, tựa như càng tăng thêm áp lực cho trái tim đã run rẩy của cô ta.
Mà trong sấm sét ầm ầm mưa gió kinh trập, vận mệnh như lại xoay chuyển tới cùng một giao điểm, như trước đây, Tạ Thanh Trình đè Lư Ngọc Châu cầm súng lại.
Đôi tay ấy, lúc này đây, Tạ Thanh Trình cũng đè tay cầm súng của Dịch A Văn xuống.
Tay cô gái run run, đang vùng vẫy, nỗi hoảng sợ ban đầu của cô ta trôi qua, sau đó chợt nhớ tới chuyện mình phải làm—— Bóng dáng cô ta chồng chéo lên bóng dáng mẹ của cô ta.
Cô ta muốn nâng bên tay bị đè chặt kia lên.
Nhưng sức Tạ Thanh Trình rất lớn, nhất thời cô ta không tránh thoát nổi, trong lúc tuyệt vọng ánh mắt cô ta nhìn về phía Hạ Dư, một giây cô ta nhìn rõ tình cảnh của Hạ Dư, đồng tử cô ta chợt co rụt lại, sau đó đột nhiên ngửa đầu cười ha hả.
"Ha ha... Ha ha ha ha...!"
"..."
Dịch A Văn cười dữ tợn nói: "Tốt nhất là mày mau buông tao ra đi, nếu không mày sẽ hối hận đấy!!"
Tạ Thanh Trình nhận ra điểm không đúng, chợt nghiêng đầu qua.
Là Hạ Dư.
Cây tùng Hạ Dư giữ lấy vốn cũng không cứng cáp lắm, bị Dịch A Văn bắn một phát, nửa thân cây rỗng ruột bắt đầu nhanh chóng xuất hiện vết nứt, vết nứt kia làn tràn như trên mặt băng, cho dù là một người mắt mờ sắp mù, cũng có thể nhìn ra thân cây này sắp gãy.
—— Nhất định phải lựa chọn.
Nếu giờ Tạ Thanh Trình đi kéo Hạ Dư lên, Dịch A Văn sẽ nhân cơ hội bò dậy, cô ta nhất định sẽ lại nổ súng về phía họ—— Cô ta nhất định sẽ nổ súng vào Tạ Thanh Trình.
Mà nếu Tạ Thanh Trình tiếp tục vật lộn với Dịch A Văn, thế thì rất có thể Hạ Dư sẽ không trụ nổi, cậu sẽ rơi xuống vực sâu cùng với đoạn gỗ gãy kia.
Đáp án căn bản không cần phải nghĩ.
Người như Tạ Thanh Trình, giữa bản thân và người khác, luôn luôn, vĩnh viễn mãi mãi, đều sẽ lựa chọn, đặt mạng của bản thân phía sau người khác.
Huống chi, trong một giây lát này, trong tai anh như còn nghe thấy tiếng súng vang lên ở tầng hầm kho hồ sơ, vang lên giọng Hạ Dư gọi tên anh khi đó.
Khi ấy, Hạ Dư vẫn còn là nhóc quỷ của anh...
Nhóc quỷ ấy ôm lấy anh, giúp anh đỡ một súng của Lư Ngọc Châu.
Máu ấm áp khi đó như trộn lẫn vào cơn mưa to trong giờ phút này, lại trôi về lòng anh.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình nhìn Dịch A Văn điên cuồng cười lớn trong bùn lầy, đứng thẳng người, buông tay ra——
"Tạ Thanh Trình!" Hạ Dư vẫn luôn không nói gì, cũng không muốn nhắc nhở người khác về hiểm cảnh của cậu trông thấy thế, rốt cuộc kêu lên, "Anh bị điên à! Anh quan tâm em làm gì! Em ghét anh nhất! Anh cũng ghét em nhất!! Anh đừng động vào em, anh tước súng của cô ta trước đi!!"
Nhưng Tạ Thanh Trình biết, đã không còn kịp nữa rồi.
Cây tùng lại răng rắc đứt ra lớn hơn.
Mạng Hạ Dư chỉ còn trong tích tắc, nhưng thật ra cậu chẳng nhìn thân cây, mà hai mắt ửng đỏ nhìn Tạ Thanh Trình cố chấp lao về phía cậu, đón mưa gió, đón nguy hiểm, thậm chí là đón cả cái chết để lao tới.
Trái tim cậu như bị cứa vào nặng nề thương tổn.
Cậu trông thấy khuôn mặt Tạ Thanh Trình chẳng có chút tình yêu dành cho cậu, nhưng người đàn ông kia vẫn lao về phía mình, là thứ bắt nguồn từ một loại thiện lương khắc vào xương cốt, trách nhiệm chảy trong dòng máu.
Nói cách khác, hôm nay cho dù có đổi thành bất cứ ai đi nữa, Tạ Thanh Trình đều sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Hạ Dư biết bản thân không phải đặc biệt.
Nhưng, giờ khắc này Hạ Dư hoàn toàn hiểu rõ, Tạ Thanh Trình ở trong lòng cậu. Vĩnh viễn sẽ là người đặc biệt nhất.
Dị long đặc biệt này, có ngược dòng cũng phải bảo vệ tính mạng của người khác... Mà khi đó... Lúc kết thúc vụ án tháp truyền thông... Thế mà cậu lại thật sự tin vào video kia...
Cậu thật sự tin rằng người không ngừng cổ vũ cậu dựa vào đôi chân của bản thân để thoát ra khỏi bóng tối này, sẽ nói những lời coi thường tính mạng người khác như thế.
Sao cậu lại... Tin cơ chứ...
Hạ Dư bỗng dưng nhắm mắt lại.
Nước mưa chảy xuống khuôn mặt, không biết vì sao, hình như lại ấm áp...
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, khiến Hạ Dư chợt mở hai mắt ra.
Là Dịch A Văn.
Dịch A Văn quả nhiên lại nổ súng lần nữa.
Tạ Thanh Trình cũng không phải tên ngốc, anh muốn cứu người, nhưng cũng không tự coi nhẹ mạng mình, anh cố gắng vận dụng nguyên lý né đạn đã biết để tránh khỏi tấn công của cô gái.
Súng thứ nhất thất bại.
Súng thứ hai cũng lướt qua bên người anh.
Tiếng súng chợt ngừng lại.
Dịch A Văn không bắn súng thứ ba.
Bởi vì cô ta nhận ra—— Cô ta không cần phải nổ súng vội.
Chẳng phải Tạ Thanh Trình muốn cứu Hạ Dư sao? Lúc người đàn ông này vươn tay ra cứu cậu trai, một khắc kéo cậu lên kia, anh không thể không dừng bước chân lại, mà cô ta cũng hoàn toàn có thể áp sát đánh chết bọn họ.
Cô ta tiết kiệm một viên đạn cuối cùng trong băng đạn này của cô ta.
Đứng trong màn mưa, lạnh lẽo nhìn bọn họ như u linh.
Mà Hạ Dư là người nguy hiểm, thậm chí không cần tới một giây đồng hồ, đã có thể hiểu ra rốt cuộc Dịch A Văn đang ấp ủ thứ gì trong lòng.
Sắc mặt cậu trắng bệch, khi nãy Dịch A Văn dùng giày cao gót tàn nhẫn đạp lên tay cậu, cậu cũng không lộ ra vẻ mặt như thế. Cậu gần như nghiêm khắc quát lên với Tạ Thanh Trình: "Tạ Thanh Trình! Mẹ nó anh đừng có tới đây! Anh muốn hai chúng ta cùng chết đấy à!"
Ngoại trừ trên giường ra, Hạ Dư gần như chẳng nói mấy câu thô tục.
Nhưng hiện giờ cậu lại nói, cậu nói rất vội vàng, trên mặt cậu chảy mưa lớn ngang dọc đan xen, trong mắt lại bốc lửa. Cậu thật sự không muốn để Tạ Thanh Trình lại gần mình thêm chút nào nữa.
Nhưng Tạ Thanh Trình vẫn đi tới.
Bước chân Tạ Thanh Trình không nặng, nhưng mỗi bước đều như dẫm lên lòng cậu khiến đất rung lên. Anh cách ngày càng gần, Hạ Dư nhìn khuôn mặt anh, biết Tạ Thanh Trình cũng sớm hiểu rõ, trong chớp mắt anh cúi người kéo thiếu niên lên sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh vẫn kiên định làm như thế.
Hạ Dư run giọng nói: "Tạ Thanh Trình..."
Cuối cùng, Tạ Thanh Trình đi tới trước mặt Hạ Dư, người đàn ông cúi người xuống, mưa to như trút nước, anh siết chặt, dùng sức nắm lấy cánh tay lạnh băng của Hạ Dư——
Như lúc Hạ Dư đã từng chẳng cần nghĩ ngợi đỡ cho anh một súng.
Như lúc Hạ Dư đẩy anh lên góc cao cuối cùng trong studio mà chẳng cho phép kháng cự.
Tạ Thanh Trình nói: "Tôi kéo cậu lên."
Cùng lúc đó, Dịch A Văn chậm rãi giơ súng lên phía sau người đàn ông—— Vẻ mặt cô ta trong nháy mắt ấy trở nên rất dữ tợn, như sung sướng, lại như châm chọc, nhưng như thể, cũng mang theo mức độ hoang mang, đau đớn, cùng với sự mong muốn tươi đẹp nào đó... Những cảm xúc phía sau ấy đều dồn lên tay cô ta, khiến tay cô ta có chút run rẩy mơ hồ.
"Đoàng!!!"
Phát súng thứ ba vang lên, cuối cùng quanh quẩn giữa núi hoang.
Lập tức, máu bắn tóe khắp nơi...!!
Ánh sét chớp nháy kinh trập còn không ngừng xé rách đêm tối cuồn cuộn, như đem lại chút ánh sáng chỉ buổi sớm mới có cho màn đêm dài đằng đẵng.
"!!"
Hạ Dư mở to hai mắt, máu nhỏ từng giọt từng giọt lên khuôn mặt cậu.
Tạ Thanh Trình đau tới mức bật tiếng kêu đau, cả khuôn mặt lập tức trắng bệch. Cho dù đã đề phòng từ lâu, biết cuối cùng Dịch A Văn sẽ làm như thế, đồng thời với lúc anh kéo Hạ Dư lên, hơi nghiêng thân mình, ánh mắt cũng không thay đổi nhìn chằm chằm Dịch A Văn, một khắc cô ta bóp cò súng ấy, anh cố sức nghiêng người đi. Nhưng mà anh chỉ có thể né được tới mức đó, nếu anh không buông Hạ Dư ra, anh chỉ có thể tránh đi, không để đạn bắn trúng điểm yếu, nhưng tránh khỏi hoàn toàn dưới khoảng cách này vốn không có khả năng.
Vì thế phát đạn thứ ba của Dịch A Văn, trúng giữa cánh tay trái của Tạ Thanh Trình——
Cũng như lúc Hạ Dư bị thương, vị trí giống nhau tới lạ.
Vận mệnh lại xoay chuyển một vòng, khiến số mệnh bọn họ giờ phút này đan xen nhau, đã định sẵn phải trả lại.
Trong đầu Hạ Dư trống rỗng, tai cũng như chẳng còn nghe thấy bất cứ thanh âm gì nữa. Cậu chỉ ngẩn người đờ đẫn nhìn anh như thế... Nhìn máu của anh, gương mặt anh, hết thảy anh làm...
Tạ Thanh Trình... Tạ Thanh Trình...
Bác sĩ Tạ của cậu.
Anh vẫn không rời đi.
Anh vẫn... Muốn cứu lấy cậu...!!
Nội tâm Hạ Dư chấn động, vầng sáng trong mắt co chặt lại, cậu nhìn thấy người đàn ông vết thương chồng chất này nhíu chặt mày, miễn cưỡng nhịn cơn đau lại. Cậu nhìn thấy trên cánh tay trái của người đàn ông này toàn là máu, vẫn không chịu từ bỏ. Sau đó người đàn ông này nén đau—— Cắn răng—— Dùng sức lực cuối cùng, kéo mạnh cậu lên trên!
Hành động này xé rách vết thương do súng bắn của Tạ Thanh Trình, cũng khiến nội thương do anh ngã đập vào vách đá nặng hơn, Tạ Thanh Trình không khỏi ho khan, khóe miệng vương chút máu.
Anh rốt cuộc không chịu nổi nữa, một khắc Hạ Dư được anh cứu lên kia, thân mình anh mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước.
Hạ Dư ôm chặt lấy anh trong mưa lớn.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu lẩm bẩm, "Tạ Thanh Trình...!!"
Trong tay toàn là máu.
Trầy da, ngã bị thương, còn có cả máu không ngừng trào ra nơi cánh tay.
Hạ Dư là kẻ rất khát máu, không hề sợ máu.
Nhưng giây phút này, cậu hoảng hốt.
Đôi mắt cậu như bị màu máu nhuộm dần, giọng cũng như bị máu thấm nghẹn: "Tạ Thanh Trình!!"
Mưa to giàn giụa, trước khi Tạ Thanh Trình mất ý thức, nói một câu cuối cùng.
Anh nói: "Hạ Dư, một súng kia, tôi... Trả lại cho cậu."
Trong lòng Hạ Dư vô cùng đau thương, thế mà lại hận bản thân khi nãy không thể rơi xuống vực sâu chết luôn cho xong.
Cậu ôm anh, ôm siết lấy anh, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời nào.
Nhất là lúc cậu nương theo ánh sáng lóe lên khi sấm nổ, trông thấy vẻ mặt Tạ Thanh Trình trong nháy mắt ấy—— Vẻ mặt này, như thể trút được gánh nặng.
Vẻ mặt này, tựa như cuối cùng cũng có thể xóa bỏ hết những chuyện đã qua, trả lại tất cả.
Cuối cùng hoàn toàn xé nát đập vỡ trái tim thiếu niên, hóa thành bột bột mịn, sau đó——
Hoàn toàn khoét rỗng.
Sấm chớp đùng đùng, rừng núi lóe sáng, Hạ Dư ôm Tạ Thanh Trình không ngừng mất máu, chậm rãi nâng mắt lên, tròng mắt như lửa đốt, ánh mắt tựa dao nhọn—— Khoét thẳng vào Dịch A Văn!