Chương 117: Anh ơi anh lái xe đỉnh quá
"... Anh đang xem gì thế."
—— Người ngoài cửa không phải hỏi Tạ Thanh Trình, mà là Hạ Dư.
Hạ Dư điều tra phía bên mình xong, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, tới cuối hành lang dài thấy thang lầu thông lên gác mái kia, đang chuẩn bị lên trên, chợt có một bàn tay đặt lên vai cậu.
Cậu lập tức quay đầu qua, đó là một cô gái có vài nét giống với Lư Ngọc Châu, nhưng tuyệt đối không phải "kẻ thần bí" xuất hiện đêm qua. Hạ Dư hơi ngẩn ra, cho dù có một loại phỏng đoán không hay cho lắm, vẫn hỏi một câu: "Cô là... Dịch A Văn?"
"Là tôi." Người phụ nữ đáp, nghi ngờ đánh giá cậu, "Anh tìm tôi có việc?"
"Tôi..." Cho dù vô cùng thất vọng về đáp án này, Hạ Dư vẫn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân ổn thỏa lại nhanh chóng, hơn nữa còn nhanh trí đáp lời, "Không có gì, đây không phải tiệm cắt tóc A Văn à, vừa thấy cô đã biết là bà chủ rồi."
Dịch A Văn không quan tâm câu nịnh của cậu: "Cậu ở đây làm gì."
"Tôi tìm bạn tôi thôi, anh ấy đi toilet, mãi chưa thấy về. Tôi lo anh ấy tìm nhầm chỗ."
Hai người cách gác mái không xa, Hạ Dư cố tình nâng cao giọng nói chuyện, như thế Tạ Thanh Trình phía trên có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Dịch A Văn: "Toilet dưới tầng, không phải trên tầng."
"À à." Hạ Dư trả lời, "Thế tôi xuống tầng tìm thử vậy. Lần đầu tôi tới đây, chưa quen."
Dịch A Văn vẫn không buông lỏng đề phòng: "Anh là người từ đâu tới?"
"Nhà ở thôn bên cạnh, tới thăm người thân." Hạ Dư vừa giả bộ ra vẻ rất tùy tiện, nở nụ cười đáng khinh, vừa nói với Dịch A Văn, "Chị gái, mấy cô nàng trong tiệm của chị không tệ nha, làm việc tốt đấy. Không như chỗ bọn tôi, giá từ 100, thái độ còn không tốt, chẳng có thêm ưu đãi gì cả."
Dịch A Văn nghe tới đó, cuối cùng lộ ra một nụ cười máy móc, nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt nhìn Hạ Dư lại ẩn chút khinh miệt.
"Chơi vui vẻ là được rồi."
Hai người đối mặt nói chuyện, cửa gác mái bỗng dưng kẽo kẹt mở ra.
Dịch A Văn kinh ngạc, mắt lập tức lộ ánh hung dữ, nhìn lên trên tầng——
Xuất hiện trong tầm mắt cô ta đầu tiên, là một đoạn của cây gậy dò đường cũ.
Gậy dò đường quơ quơ qua bậc thang, cẩn thận thành thạo dò xét hồi lâu, sau đó mới bước một chân xuống, thật cẩn thận bước lên bậc thang gỗ.
Sau đó gậy dò đường lại dò xuống chút nữa...
Ánh đèn trên tầng rất tối, mãi cho tới khi người đàn ông kia lần mò xuống tới nơi, khuôn mặt hiện ra từ bóng tối, Dịch A Văn mới thấy rõ dáng vẻ của anh—— Đó là một người nông dân ngoại trừ thân hình cao lớn thẳng tắp ra, những chỗ khác đều bình thường không có gì kì quái, mắt phủ màu xám trắng, mở to vô thần.
Lúc cô ta phát hiện ra anh là người mù, cơ bắp căng cứng cả người hơi thả lỏng lại.
Nhưng cô ta vẫn nhìn vào anh chằm chằm, nhìn anh đi từng bước lại gần mình.
Người đàn ông có vẻ bình thường, sắc mặt vàng như nến, giọng lại dễ nghe tới lạ, trầm tĩnh tới mức như một hồ nước gió thổi không gợn: "Tôi nghe thấy có người bảo... Toilet ở dưới tầng đúng không? Ngại quá, tôi đi nhầm chỗ..."
Dịch A Văn còn chưa trả lời, Hạ Dư đã vọt lên trước, đỡ Tạ Thanh Trình qua.
"Đây là anh tôi." Cậu giải thích với Dịch A Văn, "Nãy tôi mới bảo đang tìm người đúng chứ? Tôi tìm anh ấy đấy."
Nói xong lập tức bảo Tạ Thanh Trình: "Anh à, anh nói anh kìa, tìm không thấy thì anh quay về hỏi em là được, bản thân ở đây trổ tài gì thế hả. Nào, em đưa anh xuống."
Tạ Thanh Trình không tỏ vẻ gì tránh ra khỏi tay cậu, đừng thấy anh ngày thường quá lạnh nhạt, diễn kiểu nhân vật lừa gạt người khác thế này thế mà vẫn chẳng có chút bất ổn nào, bày ra vẻ anh cả mạnh mẽ: "Không cần, tự anh cũng đi được."
"Anh đi đi, anh vào phòng có thể lên trước mặt mấy cô nàng là được rồi, ngoan cố với em ở đây làm gì, cẩn thận chút, vẫn đi theo em thôi."
Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói nửa thật nửa giả: "Em đừng có kéo anh."
"Ngại quá, chị Văn." Hạ Dư với Tạ Thanh Trình lôi lôi kéo kéo xuống dưới tầng, vừa đi còn vừa quay lại gật đầu chào Dịch A Văn, "Làm phiền rồi, làm phiền rồi."
Dịch A Văn thấy dáng vẻ Tạ Thanh Trình dùng gậy dò đường, có vẻ người tàn tật vẫn kiên cường rất tự nhiên, lòng thoáng yên tâm. Thậm chí cô ta còn nghĩ, may mà mình quay về lúc này, nếu không để cái tên mắt không mù này lên, không khéo lại phát hiện ra gì đó.
Vì thế cô ta gật đầu cho có lệ với họ, nhưng vẫn lập tức xoay người lên tầng, muốn xác nhận lại an toàn một chút.
Trong nháy mắt cô ta xoay người, môi Tạ Thanh Trình khẽ động, dùng giọng rất nhỏ chỉ có mỗi Hạ Dư có thể nghe thấy nói câu: "Rời khỏi đây trước đã. Cô ta giết người."
Tay Hạ Dư đỡ cánh tay Tạ Thanh Trình chợt siết chặt lại.
Dịch A Văn đi tới gác mái.
Trong phòng vẫn bài trí như cũ, người mù kia tựa như chỉ tới như này, lần mò một chút, phát hiện nhầm chỗ, nên lại đi xuống.
Cô ta thoáng thở hắt ra, đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, trong đầu cô ta chợt nhớ ra cái gì, suy nghĩ kia khiến máu cả người cô ta như bị đông cứng lại trong nháy mắt, nhịp tim đập tăng lên tận 180, trong đầu tựa như có giọng nói gào thét điên cuồng—— Ngăn anh ta lại—— Ngăn bọn họ lại!!
Không đúng! Không thích hợp!!
Đồng tử Dịch A Văn co rụt lại, cô ta phản ứng lại—— Người mù kia có một thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trên người của kẻ mù...
Đồng hồ.
Anh ta đeo đồng hồ!
Lúc anh vừa mới xuống lầu, cô ta liếc mắt đã trông thấy, nhưng khi đó cô ta chỉ lờ mờ cảm thấy không thoải mái, cũng không nhận ra điều này có nghĩa gì.
Một người không nhìn thấy đồ, đeo đồng hồ làm gì? Cho ai xem?
Dịch A Văn lao vọt tới bên giá sách, trạng thái như điên loạn dịch ngăn tủ ra.
Sau đó cô ta trông thấy.
Mặt tường đã bị cô ta sửa lại, khảm thi thể Dịch Cường vào trong đó, bị gõ thành một lỗ, từ cái lỗ kia, có thể nhìn thấy cổ chân thối rữa của cha cô ta rõ ràng...
Máu chảy như nước xối, Dịch A Văn vô cùng giận dữ, đột nhiên xoay người phóng ra cửa chính, lao xuống dưới tầng!!
Dưới tầng có một chiếc motor đậu đó, là của Dịch A Văn, cũng tới lui như ngày thường, giờ này cô ta tới tiệm tuần tra một vòng, ngồi một lát là đi, motor này cũng không khóa.
Tạ Thanh Trình lên motor, nói với Hạ Dư: "Lên đi."
Hạ Dư: "... Anh biết lái?"
Tạ Thanh Trình: "Xe cảnh sát tôi còn lái rồi."
Dịch A Văn đã đuổi theo tới đây, gương mặt hung dữ xuất hiện nơi cửa, mà em gái cô ta như người chẳng hiểu chuyện, khẩn trương hốt hoảng hỏi cô ta——
"Chị ơi, chị sao lại..."
Dịch A Văn không trả lời cô ấy, như ưng săn đuổi theo con lao vọt tới.
Gần như cùng lúc đó, Hạ Dư ngồi lên phía sau motor, Tạ Thanh Trình thấp giọng nói một câu: "Ôm chặt vào, ngồi cho vững."
Hạ Dư còn chưa nhận ra chuyện gì, anh Tạ của cậu đã vặn ga nổ máy ầm ầm phóng xe vọt vào bóng đêm.
Hạ Dư trèo lên xe Tạ Thanh Trình rồi mới nhận ra người đàn ông này cũng rất ngang tàng, kỹ thuật lái xe thật sự rất tốt, đường núi đất vàng gập ghềnh lầy lội như thế, anh phóng nhanh như chớp tựa đang đi trên đất bằng, nhưng vì tốc độ cực nhanh, lại kích thích lạ thường, có mấy đoạn phóng qua dốc thậm chí còn tạo ra cảm giác nhảy lầu không chút sức nặng.
Kim đồng hồ đo vận tốc màu đỏ tăng lên điên cuồng, đầu xuân vẫn còn gió lạnh thổi qua quần áo phần phật.
Sự căng cứng của Hạ Dư ban đầu qua đi, chợt nhận ra bản thân giờ phút này đang ôm chặt lấy eo Tạ Thanh Trình.
Cho dù đây là cảnh nguy cấp, nhưng Hạ Dư là tên tâm thần, đại não cậu thật ra không hoàn toàn bị việc sống chết vọt tới chiếm cứ.
Cậu vẫn có thể tỉnh táo mà nghĩ: Đây hình như là lần đầu sau đêm ở hội sở... Không, hẳn là từ sau khi Tạ Thanh Trình từ chức, cậu được Tạ Thanh Trình chủ động yêu cầu ôm lấy anh.
Tuy rằng là vì chạy trốn.
"Ôm chặt hơn chút đi."
"Hả?"
"Ôm chặt lấy tôi."
Hạ Dư thực sự có chút được sủng mà sợ—— Nếu không phải giây tiếp theo motor bỗng dưng lao vọt vào không trung, mượn sức quán tính mạnh mẽ để nhảy vọt qua chướng ngại vật trên đường, thiếu tí nữa đã hất văng cả Hạ Dư xuống dưới.
Hạ Dư: "Anh cẩn thận——"
Chữ "chút" cuối cùng còn chưa nói ra, motor đã vọt xa hơn trăm mét.
Hạ Dư: "..."
Kỹ thuật lái xe máy của Tạ Thanh Trình quả thực chuyên nghiệp chẳng khác gì cơ động, Hạ Dư còn nghi ngờ lúc trước anh dùng kỹ thuật này để đi tán gái, nếu không sao lại thành thạo tới như thế được.
Tuy rằng tay lái của chính cậu vừa giỏi vừa nhanh, nhưng đấy là xe thể thao siêu xe, cầm tay lái kiểu này, thứ đồ chơi như motor quá thể thao, còn không đủ lịch sự, Hạ Dư cũng không hiểu rõ, thậm chí vốn chưa từng lái.
Trong nháy mắt, hai người đã lao vào núi hoang ngoài thôn.
Núi hoang ở huyện Thanh Li thật sự hoang dại, không như một gò đất nhỏ còn có thể trông thấy ánh đèn thành phố nơi phương Nam.
Từng dãy núi như dã thú ngủ đông trong đêm tối, gió đêm thổi qua, rừng cây hiu quạnh, như đám dã thú thở dài trầm thấp.
Tạ Thanh Trình lạnh lùng quay đầu lại liếc qua, lúc anh không muốn giả làm người mù nữa, màu xám trắng che giấu thế mà cũng không thể hoàn toàn che khuất tầm mắt sắc bén như lưỡi dao của anh.
Anh nhìn thấy phía sau đường núi còn có ánh đèn motor khác nữa.
—— Dù sao Dịch A Văn cũng là người địa phương, nắm rõ đường tắt, đã tìm xe đuổi theo tới, hơn nữa còn như phát điên cắn chặt theo sau không buông.
Hai chiếc xe như cùng đi phượt núi phóng mười mấy km, ông trời cũng bắt đầu xem trò vui, trời cao trước đó vẫn âm u mãi bỗng dưng có ánh chớp lóe lên, ngay sau đó vang tiếng sấm ầm ầm, trút mưa to vào đầu cơn dông kinh trập* ngay lúc này.
(*Kinh trập: khoảng vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3 Dương lịch.)
Hạt mưa rơi xuống lộp bộp, cuốn trôi hơn nửa lớp hóa trang của họ, cũng rửa trôi bụi bặm trên núi non trùng điệp.
Đường núi nhanh chóng trở nên lầy lội, càng lúc càng khó đi, mà họ cũng cách bản địa càng lúc càng xa, liếc mắt chỉ thấy cánh đồng hoang vu vô cùng vô tận sừng sững cùng màn trời, xung quanh chẳng một bóng dân cư.
Nhưng nơi này với Dịch A Văn là dân bản xứ mà nói, hiển nhiên vẫn quen thuộc.
Không biết cô ta lao ra từ sườn núi bên nào, đuổi theo càng lúc càng gần, giờ nhóm Hạ Dư đã có thể nghe rõ tiếng động cơ motor của cô ta.
Hạ Dư không khỏi hỏi Tạ Thanh Trình: "Anh biết đường không! Tính đi đâu thế?"
"Đồn công an trên trấn."
Hạ Dư tuyệt vọng: "Là hướng bên này à?"
Tạ Thanh Trình: "Phải. Mấy nay tôi quan sát rồi."
Thế mà anh lại nhớ đường!
Dịch A Văn hiển nhiên cũng nhận ra ý đồ của Tạ Thanh Trình, cô ta tăng ga, phóng motor càng lúc càng nhanh. Hạ Dư quay đầu nhìn cô ta một cái, cô gái bị ánh đèn motor phía trước bao phủ, tựa như một quả cầu lửa cháy rừng rực nhanh chóng áp sát lại gần họ.
Càng ngày càng gần, cô ta vươn tay xuống, lấy ra một thứ phía sau thắt lưng.
Khoảng cách còn xa, mưa lại lớn, ánh sáng cũng chói mắt, Hạ Dư không thể thấy rõ đó là thứ gì, nhưng thần kinh trung ương của cậu cứ như bị kéo căng ra—— Động tác này, ở tầng hầm tháp truyền thông, người phụ nữ cũng có vài nét giống Dịch A Văn kia, lúc ấy cũng lấy từ sau thắt lưng dì ta ra một...
Hạ Dư đột nhiên phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Tạ Thanh Trình, cẩn thận! Cô ta có súng!!"
Gần như đồng thời, một tiếng súng "đoàng" vang lên! Quanh quẩn giữa rừng núi, cũng như mẹ cô ta, Dịch A Văn giơ súng lục còn lượn khói, bắn một phát đạn về phía hai người Hạ Tạ.
Một viên đạn kia bắn ra, Tạ Thanh Trình nhận ra ngay trong tay Dịch A Văn hẳn là một cây súng tự chế.
Tiếng vang lớn, tốc độ bắn ra cũng không theo kịp súng thật được chế tạo hoàn hảo.
Lượng đạn của loại súng này rất ít, hình như bắn ba phát là phải đổi hộp đạn, sau khi Tạ Thanh Trình đưa ra phán đoán này, khom người về trước như báo săn, phóng ga lái motor theo hình chữ S, đây là cách để vừa đi vừa né đạn tốt nhất, cho dù là cảnh sát chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể nhắm chuẩn mục tiêu, có trúng được mục tiêu hay không thì phải xem vận may.
Dịch A Văn đương nhiên cũng nhận ra điều này, trong mưa lớn, cô ta cũng không ngắm nữa, cô gái này tuy không được Lư Ngọc Châu nuôi lớn, nhưng huyết thống là một thứ rất kì diệu, gen cô ta tựa như có cùng nguyên tố tính cách giống mẹ cô ta vậy, lúc nguy cấp, phản ứng của mẹ con hai người chẳng khác gì nhau——
Hai người đều bắt đầu không quan tâm nổ súng loạn xạ.
Đoàng đoàng đoàng!
——
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng súng như trùng vào nơi tầng hầm kho hồ sơ.
Tựa như hết thảy đều cùng một quỹ đạo với khi đó.
Sau đó, thế mà lại giống hệt như lúc trước.
Vận may của mẹ con họ Lư về mặt nào đó cũng rất tốt, thế mà đều bắn trúng hai người đàn ông xui xẻo lạ thường về mặt nào đó trong lúc xả đạn loạn——!
Chỉ nghe một tiếng đoàng vang lên, bánh xe máy của Tạ Thanh Trình thế mà thật sự bị Dịch A Văn bắn trúng.
Lốp xe nháy mắt xịt hơi, quán tính cực lớn và lực cản khổng lồ đập vào nhau, tựa như ác long đọ sức trong biển sâu, cự thú đánh giết, nổ vang một tiếng đinh tai nhức óc, sau đó motor hoàn toàn mất khống chế, quăng ngã hai người trên xe, chính nó văng xa ầm ầm trong mưa lớn bắn tóe bùn đất, trượt tới bên đường đèo, rơi thẳng xuống... Rơi xuống...
"Uỳnh!!"
Chắc chắn là lúc xe rơi xuống đã đập trúng bình xăng motor, sau mười mấy giây xe ngã xuống, phía dưới sườn núi bỗng dưng nổ mạnh ánh lửa đùng đùng trong mưa to gió lớn! Ngay sau đó khói đen bốc lên cuồn cuộn, như muốn bóp nghẹt cơn mưa nặng hạt trong màn sương mù.
Tạ Thanh Trình ngã văng ra bên bờ đá dốc đứng ở đường núi, trùng hợp đập phải nội tạng, ho sặc ra một ngụm máu.
Anh lau mạnh vết máu đi, nâng đôi mắt cực kì bình tĩnh lên, mãi cho tới khi anh phát hiện Hạ Dư bị văng ra xa hơn hẳn, Hạ Dư bị lực li tâm quăng ngã tới bên vách núi, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, cậu được một thân cây tùng vươn ra đỡ lại một chút nên mới không ngã xuống.
Hạ Dư vùng vẫy, túm lấy thân cây tùng kia, muốn leo lên, nhưng nước bùn bắn tóe khắp nơi, tiếng bước chân vang lại gần, cuối cùng một đôi giày da đen mềm của nữ dừng lại trước mặt cậu.
Hạ Dư nâng mắt lên, ngược mưa gió, đối diện với ánh mắt lạnh băng vô cùng đáng sợ của Dịch A Văn.
Giây tiếp theo, Dịch A Văn nâng chân lên, đạp mạnh xuống mu bàn tay giữ chặt cây tùng kia của Hạ Dư!!
—— Người ngoài cửa không phải hỏi Tạ Thanh Trình, mà là Hạ Dư.
Hạ Dư điều tra phía bên mình xong, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, tới cuối hành lang dài thấy thang lầu thông lên gác mái kia, đang chuẩn bị lên trên, chợt có một bàn tay đặt lên vai cậu.
Cậu lập tức quay đầu qua, đó là một cô gái có vài nét giống với Lư Ngọc Châu, nhưng tuyệt đối không phải "kẻ thần bí" xuất hiện đêm qua. Hạ Dư hơi ngẩn ra, cho dù có một loại phỏng đoán không hay cho lắm, vẫn hỏi một câu: "Cô là... Dịch A Văn?"
"Là tôi." Người phụ nữ đáp, nghi ngờ đánh giá cậu, "Anh tìm tôi có việc?"
"Tôi..." Cho dù vô cùng thất vọng về đáp án này, Hạ Dư vẫn điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân ổn thỏa lại nhanh chóng, hơn nữa còn nhanh trí đáp lời, "Không có gì, đây không phải tiệm cắt tóc A Văn à, vừa thấy cô đã biết là bà chủ rồi."
Dịch A Văn không quan tâm câu nịnh của cậu: "Cậu ở đây làm gì."
"Tôi tìm bạn tôi thôi, anh ấy đi toilet, mãi chưa thấy về. Tôi lo anh ấy tìm nhầm chỗ."
Hai người cách gác mái không xa, Hạ Dư cố tình nâng cao giọng nói chuyện, như thế Tạ Thanh Trình phía trên có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Dịch A Văn: "Toilet dưới tầng, không phải trên tầng."
"À à." Hạ Dư trả lời, "Thế tôi xuống tầng tìm thử vậy. Lần đầu tôi tới đây, chưa quen."
Dịch A Văn vẫn không buông lỏng đề phòng: "Anh là người từ đâu tới?"
"Nhà ở thôn bên cạnh, tới thăm người thân." Hạ Dư vừa giả bộ ra vẻ rất tùy tiện, nở nụ cười đáng khinh, vừa nói với Dịch A Văn, "Chị gái, mấy cô nàng trong tiệm của chị không tệ nha, làm việc tốt đấy. Không như chỗ bọn tôi, giá từ 100, thái độ còn không tốt, chẳng có thêm ưu đãi gì cả."
Dịch A Văn nghe tới đó, cuối cùng lộ ra một nụ cười máy móc, nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt nhìn Hạ Dư lại ẩn chút khinh miệt.
"Chơi vui vẻ là được rồi."
Hai người đối mặt nói chuyện, cửa gác mái bỗng dưng kẽo kẹt mở ra.
Dịch A Văn kinh ngạc, mắt lập tức lộ ánh hung dữ, nhìn lên trên tầng——
Xuất hiện trong tầm mắt cô ta đầu tiên, là một đoạn của cây gậy dò đường cũ.
Gậy dò đường quơ quơ qua bậc thang, cẩn thận thành thạo dò xét hồi lâu, sau đó mới bước một chân xuống, thật cẩn thận bước lên bậc thang gỗ.
Sau đó gậy dò đường lại dò xuống chút nữa...
Ánh đèn trên tầng rất tối, mãi cho tới khi người đàn ông kia lần mò xuống tới nơi, khuôn mặt hiện ra từ bóng tối, Dịch A Văn mới thấy rõ dáng vẻ của anh—— Đó là một người nông dân ngoại trừ thân hình cao lớn thẳng tắp ra, những chỗ khác đều bình thường không có gì kì quái, mắt phủ màu xám trắng, mở to vô thần.
Lúc cô ta phát hiện ra anh là người mù, cơ bắp căng cứng cả người hơi thả lỏng lại.
Nhưng cô ta vẫn nhìn vào anh chằm chằm, nhìn anh đi từng bước lại gần mình.
Người đàn ông có vẻ bình thường, sắc mặt vàng như nến, giọng lại dễ nghe tới lạ, trầm tĩnh tới mức như một hồ nước gió thổi không gợn: "Tôi nghe thấy có người bảo... Toilet ở dưới tầng đúng không? Ngại quá, tôi đi nhầm chỗ..."
Dịch A Văn còn chưa trả lời, Hạ Dư đã vọt lên trước, đỡ Tạ Thanh Trình qua.
"Đây là anh tôi." Cậu giải thích với Dịch A Văn, "Nãy tôi mới bảo đang tìm người đúng chứ? Tôi tìm anh ấy đấy."
Nói xong lập tức bảo Tạ Thanh Trình: "Anh à, anh nói anh kìa, tìm không thấy thì anh quay về hỏi em là được, bản thân ở đây trổ tài gì thế hả. Nào, em đưa anh xuống."
Tạ Thanh Trình không tỏ vẻ gì tránh ra khỏi tay cậu, đừng thấy anh ngày thường quá lạnh nhạt, diễn kiểu nhân vật lừa gạt người khác thế này thế mà vẫn chẳng có chút bất ổn nào, bày ra vẻ anh cả mạnh mẽ: "Không cần, tự anh cũng đi được."
"Anh đi đi, anh vào phòng có thể lên trước mặt mấy cô nàng là được rồi, ngoan cố với em ở đây làm gì, cẩn thận chút, vẫn đi theo em thôi."
Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói nửa thật nửa giả: "Em đừng có kéo anh."
"Ngại quá, chị Văn." Hạ Dư với Tạ Thanh Trình lôi lôi kéo kéo xuống dưới tầng, vừa đi còn vừa quay lại gật đầu chào Dịch A Văn, "Làm phiền rồi, làm phiền rồi."
Dịch A Văn thấy dáng vẻ Tạ Thanh Trình dùng gậy dò đường, có vẻ người tàn tật vẫn kiên cường rất tự nhiên, lòng thoáng yên tâm. Thậm chí cô ta còn nghĩ, may mà mình quay về lúc này, nếu không để cái tên mắt không mù này lên, không khéo lại phát hiện ra gì đó.
Vì thế cô ta gật đầu cho có lệ với họ, nhưng vẫn lập tức xoay người lên tầng, muốn xác nhận lại an toàn một chút.
Trong nháy mắt cô ta xoay người, môi Tạ Thanh Trình khẽ động, dùng giọng rất nhỏ chỉ có mỗi Hạ Dư có thể nghe thấy nói câu: "Rời khỏi đây trước đã. Cô ta giết người."
Tay Hạ Dư đỡ cánh tay Tạ Thanh Trình chợt siết chặt lại.
Dịch A Văn đi tới gác mái.
Trong phòng vẫn bài trí như cũ, người mù kia tựa như chỉ tới như này, lần mò một chút, phát hiện nhầm chỗ, nên lại đi xuống.
Cô ta thoáng thở hắt ra, đang định rời đi, nhưng đúng lúc này, trong đầu cô ta chợt nhớ ra cái gì, suy nghĩ kia khiến máu cả người cô ta như bị đông cứng lại trong nháy mắt, nhịp tim đập tăng lên tận 180, trong đầu tựa như có giọng nói gào thét điên cuồng—— Ngăn anh ta lại—— Ngăn bọn họ lại!!
Không đúng! Không thích hợp!!
Đồng tử Dịch A Văn co rụt lại, cô ta phản ứng lại—— Người mù kia có một thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trên người của kẻ mù...
Đồng hồ.
Anh ta đeo đồng hồ!
Lúc anh vừa mới xuống lầu, cô ta liếc mắt đã trông thấy, nhưng khi đó cô ta chỉ lờ mờ cảm thấy không thoải mái, cũng không nhận ra điều này có nghĩa gì.
Một người không nhìn thấy đồ, đeo đồng hồ làm gì? Cho ai xem?
Dịch A Văn lao vọt tới bên giá sách, trạng thái như điên loạn dịch ngăn tủ ra.
Sau đó cô ta trông thấy.
Mặt tường đã bị cô ta sửa lại, khảm thi thể Dịch Cường vào trong đó, bị gõ thành một lỗ, từ cái lỗ kia, có thể nhìn thấy cổ chân thối rữa của cha cô ta rõ ràng...
Máu chảy như nước xối, Dịch A Văn vô cùng giận dữ, đột nhiên xoay người phóng ra cửa chính, lao xuống dưới tầng!!
Dưới tầng có một chiếc motor đậu đó, là của Dịch A Văn, cũng tới lui như ngày thường, giờ này cô ta tới tiệm tuần tra một vòng, ngồi một lát là đi, motor này cũng không khóa.
Tạ Thanh Trình lên motor, nói với Hạ Dư: "Lên đi."
Hạ Dư: "... Anh biết lái?"
Tạ Thanh Trình: "Xe cảnh sát tôi còn lái rồi."
Dịch A Văn đã đuổi theo tới đây, gương mặt hung dữ xuất hiện nơi cửa, mà em gái cô ta như người chẳng hiểu chuyện, khẩn trương hốt hoảng hỏi cô ta——
"Chị ơi, chị sao lại..."
Dịch A Văn không trả lời cô ấy, như ưng săn đuổi theo con lao vọt tới.
Gần như cùng lúc đó, Hạ Dư ngồi lên phía sau motor, Tạ Thanh Trình thấp giọng nói một câu: "Ôm chặt vào, ngồi cho vững."
Hạ Dư còn chưa nhận ra chuyện gì, anh Tạ của cậu đã vặn ga nổ máy ầm ầm phóng xe vọt vào bóng đêm.
Hạ Dư trèo lên xe Tạ Thanh Trình rồi mới nhận ra người đàn ông này cũng rất ngang tàng, kỹ thuật lái xe thật sự rất tốt, đường núi đất vàng gập ghềnh lầy lội như thế, anh phóng nhanh như chớp tựa đang đi trên đất bằng, nhưng vì tốc độ cực nhanh, lại kích thích lạ thường, có mấy đoạn phóng qua dốc thậm chí còn tạo ra cảm giác nhảy lầu không chút sức nặng.
Kim đồng hồ đo vận tốc màu đỏ tăng lên điên cuồng, đầu xuân vẫn còn gió lạnh thổi qua quần áo phần phật.
Sự căng cứng của Hạ Dư ban đầu qua đi, chợt nhận ra bản thân giờ phút này đang ôm chặt lấy eo Tạ Thanh Trình.
Cho dù đây là cảnh nguy cấp, nhưng Hạ Dư là tên tâm thần, đại não cậu thật ra không hoàn toàn bị việc sống chết vọt tới chiếm cứ.
Cậu vẫn có thể tỉnh táo mà nghĩ: Đây hình như là lần đầu sau đêm ở hội sở... Không, hẳn là từ sau khi Tạ Thanh Trình từ chức, cậu được Tạ Thanh Trình chủ động yêu cầu ôm lấy anh.
Tuy rằng là vì chạy trốn.
"Ôm chặt hơn chút đi."
"Hả?"
"Ôm chặt lấy tôi."
Hạ Dư thực sự có chút được sủng mà sợ—— Nếu không phải giây tiếp theo motor bỗng dưng lao vọt vào không trung, mượn sức quán tính mạnh mẽ để nhảy vọt qua chướng ngại vật trên đường, thiếu tí nữa đã hất văng cả Hạ Dư xuống dưới.
Hạ Dư: "Anh cẩn thận——"
Chữ "chút" cuối cùng còn chưa nói ra, motor đã vọt xa hơn trăm mét.
Hạ Dư: "..."
Kỹ thuật lái xe máy của Tạ Thanh Trình quả thực chuyên nghiệp chẳng khác gì cơ động, Hạ Dư còn nghi ngờ lúc trước anh dùng kỹ thuật này để đi tán gái, nếu không sao lại thành thạo tới như thế được.
Tuy rằng tay lái của chính cậu vừa giỏi vừa nhanh, nhưng đấy là xe thể thao siêu xe, cầm tay lái kiểu này, thứ đồ chơi như motor quá thể thao, còn không đủ lịch sự, Hạ Dư cũng không hiểu rõ, thậm chí vốn chưa từng lái.
Trong nháy mắt, hai người đã lao vào núi hoang ngoài thôn.
Núi hoang ở huyện Thanh Li thật sự hoang dại, không như một gò đất nhỏ còn có thể trông thấy ánh đèn thành phố nơi phương Nam.
Từng dãy núi như dã thú ngủ đông trong đêm tối, gió đêm thổi qua, rừng cây hiu quạnh, như đám dã thú thở dài trầm thấp.
Tạ Thanh Trình lạnh lùng quay đầu lại liếc qua, lúc anh không muốn giả làm người mù nữa, màu xám trắng che giấu thế mà cũng không thể hoàn toàn che khuất tầm mắt sắc bén như lưỡi dao của anh.
Anh nhìn thấy phía sau đường núi còn có ánh đèn motor khác nữa.
—— Dù sao Dịch A Văn cũng là người địa phương, nắm rõ đường tắt, đã tìm xe đuổi theo tới, hơn nữa còn như phát điên cắn chặt theo sau không buông.
Hai chiếc xe như cùng đi phượt núi phóng mười mấy km, ông trời cũng bắt đầu xem trò vui, trời cao trước đó vẫn âm u mãi bỗng dưng có ánh chớp lóe lên, ngay sau đó vang tiếng sấm ầm ầm, trút mưa to vào đầu cơn dông kinh trập* ngay lúc này.
(*Kinh trập: khoảng vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3 Dương lịch.)
Hạt mưa rơi xuống lộp bộp, cuốn trôi hơn nửa lớp hóa trang của họ, cũng rửa trôi bụi bặm trên núi non trùng điệp.
Đường núi nhanh chóng trở nên lầy lội, càng lúc càng khó đi, mà họ cũng cách bản địa càng lúc càng xa, liếc mắt chỉ thấy cánh đồng hoang vu vô cùng vô tận sừng sững cùng màn trời, xung quanh chẳng một bóng dân cư.
Nhưng nơi này với Dịch A Văn là dân bản xứ mà nói, hiển nhiên vẫn quen thuộc.
Không biết cô ta lao ra từ sườn núi bên nào, đuổi theo càng lúc càng gần, giờ nhóm Hạ Dư đã có thể nghe rõ tiếng động cơ motor của cô ta.
Hạ Dư không khỏi hỏi Tạ Thanh Trình: "Anh biết đường không! Tính đi đâu thế?"
"Đồn công an trên trấn."
Hạ Dư tuyệt vọng: "Là hướng bên này à?"
Tạ Thanh Trình: "Phải. Mấy nay tôi quan sát rồi."
Thế mà anh lại nhớ đường!
Dịch A Văn hiển nhiên cũng nhận ra ý đồ của Tạ Thanh Trình, cô ta tăng ga, phóng motor càng lúc càng nhanh. Hạ Dư quay đầu nhìn cô ta một cái, cô gái bị ánh đèn motor phía trước bao phủ, tựa như một quả cầu lửa cháy rừng rực nhanh chóng áp sát lại gần họ.
Càng ngày càng gần, cô ta vươn tay xuống, lấy ra một thứ phía sau thắt lưng.
Khoảng cách còn xa, mưa lại lớn, ánh sáng cũng chói mắt, Hạ Dư không thể thấy rõ đó là thứ gì, nhưng thần kinh trung ương của cậu cứ như bị kéo căng ra—— Động tác này, ở tầng hầm tháp truyền thông, người phụ nữ cũng có vài nét giống Dịch A Văn kia, lúc ấy cũng lấy từ sau thắt lưng dì ta ra một...
Hạ Dư đột nhiên phản ứng lại, lạnh lùng nói: "Tạ Thanh Trình, cẩn thận! Cô ta có súng!!"
Gần như đồng thời, một tiếng súng "đoàng" vang lên! Quanh quẩn giữa rừng núi, cũng như mẹ cô ta, Dịch A Văn giơ súng lục còn lượn khói, bắn một phát đạn về phía hai người Hạ Tạ.
Một viên đạn kia bắn ra, Tạ Thanh Trình nhận ra ngay trong tay Dịch A Văn hẳn là một cây súng tự chế.
Tiếng vang lớn, tốc độ bắn ra cũng không theo kịp súng thật được chế tạo hoàn hảo.
Lượng đạn của loại súng này rất ít, hình như bắn ba phát là phải đổi hộp đạn, sau khi Tạ Thanh Trình đưa ra phán đoán này, khom người về trước như báo săn, phóng ga lái motor theo hình chữ S, đây là cách để vừa đi vừa né đạn tốt nhất, cho dù là cảnh sát chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể nhắm chuẩn mục tiêu, có trúng được mục tiêu hay không thì phải xem vận may.
Dịch A Văn đương nhiên cũng nhận ra điều này, trong mưa lớn, cô ta cũng không ngắm nữa, cô gái này tuy không được Lư Ngọc Châu nuôi lớn, nhưng huyết thống là một thứ rất kì diệu, gen cô ta tựa như có cùng nguyên tố tính cách giống mẹ cô ta vậy, lúc nguy cấp, phản ứng của mẹ con hai người chẳng khác gì nhau——
Hai người đều bắt đầu không quan tâm nổ súng loạn xạ.
Đoàng đoàng đoàng!
——
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng súng như trùng vào nơi tầng hầm kho hồ sơ.
Tựa như hết thảy đều cùng một quỹ đạo với khi đó.
Sau đó, thế mà lại giống hệt như lúc trước.
Vận may của mẹ con họ Lư về mặt nào đó cũng rất tốt, thế mà đều bắn trúng hai người đàn ông xui xẻo lạ thường về mặt nào đó trong lúc xả đạn loạn——!
Chỉ nghe một tiếng đoàng vang lên, bánh xe máy của Tạ Thanh Trình thế mà thật sự bị Dịch A Văn bắn trúng.
Lốp xe nháy mắt xịt hơi, quán tính cực lớn và lực cản khổng lồ đập vào nhau, tựa như ác long đọ sức trong biển sâu, cự thú đánh giết, nổ vang một tiếng đinh tai nhức óc, sau đó motor hoàn toàn mất khống chế, quăng ngã hai người trên xe, chính nó văng xa ầm ầm trong mưa lớn bắn tóe bùn đất, trượt tới bên đường đèo, rơi thẳng xuống... Rơi xuống...
"Uỳnh!!"
Chắc chắn là lúc xe rơi xuống đã đập trúng bình xăng motor, sau mười mấy giây xe ngã xuống, phía dưới sườn núi bỗng dưng nổ mạnh ánh lửa đùng đùng trong mưa to gió lớn! Ngay sau đó khói đen bốc lên cuồn cuộn, như muốn bóp nghẹt cơn mưa nặng hạt trong màn sương mù.
Tạ Thanh Trình ngã văng ra bên bờ đá dốc đứng ở đường núi, trùng hợp đập phải nội tạng, ho sặc ra một ngụm máu.
Anh lau mạnh vết máu đi, nâng đôi mắt cực kì bình tĩnh lên, mãi cho tới khi anh phát hiện Hạ Dư bị văng ra xa hơn hẳn, Hạ Dư bị lực li tâm quăng ngã tới bên vách núi, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, cậu được một thân cây tùng vươn ra đỡ lại một chút nên mới không ngã xuống.
Hạ Dư vùng vẫy, túm lấy thân cây tùng kia, muốn leo lên, nhưng nước bùn bắn tóe khắp nơi, tiếng bước chân vang lại gần, cuối cùng một đôi giày da đen mềm của nữ dừng lại trước mặt cậu.
Hạ Dư nâng mắt lên, ngược mưa gió, đối diện với ánh mắt lạnh băng vô cùng đáng sợ của Dịch A Văn.
Giây tiếp theo, Dịch A Văn nâng chân lên, đạp mạnh xuống mu bàn tay giữ chặt cây tùng kia của Hạ Dư!!